Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục

Chương 59


Từ Thượng Vũ xoa huyệt thái dương, từ sáng đến giờ nó vẫn giật không ngừng.


“Từ đội, hay là anh nghỉ ngơi chút đi.”


Lục Phi thấy sắc mặt hắn không ổn, khuyên nhủ: “Nếu anh gục thì chúng ta thiếu trụ cột luôn đấy.”


Từ Thượng Vũ thở dài.


“Được rồi, tôi đi nghỉ một lát. À, tra được thân phận của hai nạn nhân chưa?” Trước khi ra ngoài hắn còn quay lại hỏi.


“Cái đó để cho tôi.”


Ninh Tiêu không biết xuất hiện từ lúc nào, cậu đứng ở cửa nhìn Từ Thượng Vũ: “Nếu anh không tự điều chỉnh được trạng thái của mình thì sẽ tạo thành trở ngại đấy.”


Từ Thượng Vũ chỉ có thể cười khổ với cách nói không hề nể nang của cậu, sau đó bất đắc dĩ đi ra ngoài.


Lục Phi cảm khái: “Cũng chỉ có cậu mới trị được đội trưởng.”


Triệu Vân gật đầu tán thành. Cả tháng nay, quan hệ giữa Ninh Tiêu và Từ Thượng Vũ bỗng phát triển nhanh đến khó tin, làm các đội viên nhìn mà ghen tị.


“Bớt nói nhảm đi.” Ninh Tiêu đưa tay ra: “Hồ sơ của hai nạn nhân đâu? Đưa tôi xem.”



Lục Phi đưa cho cậu một tập tài liệu.


“Vừa mới in ra, nóng hổi luôn. Nhưng chúng tôi vẫn chưa tìm được manh mối gì cả, làm phiền thần thám Ninh.”


Từ khi Từ Thượng Vũ bắt đầu gọi Ninh Tiêu là thần thám, mọi người trong cục cũng gọi theo. Ban đầu Ninh Tiêu còn thấy không quen, bây giờ đã thành điếc không sợ súng, quen rồi. Cậu lật tài liệu ra xem, đầu tiên là về thi thể nữ chết đuối lúc sáng.


Tên thật của cô ta là Viên Lệ, là người ở thành phố Lê Minh, chỉ mới 23 tuổi, bỏ học cấp ba để đi làm công. Hồ sơ viết vòng quan hệ xã hội của cô ta rất đơn giản, không đi làm thì về nhà. Một cô gái như thế, theo lý mà nói thì không có kẻ thù gì mới đúng.


Ninh Tiêu lại nhìn phần tài liệu khác. Người đàn ông tử vong trong vụ nổ là Chu Khang, 35 tuổi, thất nghiệp, cha mẹ đã qua đời. Một người đàn ông không có nghề ngỗng gì sao lại bị ai đó lên kế hoạch cho nổ chết chứ? Ninh Tiêu lại lật tiếp, đến một chỗ thì khựng lại.


“Chu Khang này có tiền án à?”


Lục Phi nghe xong, không quan tâm mấy: “Một người vô công rỗi nghề như thế kiểu gì không có vài cái tiền án trộm cắp?”


Nhưng Ninh Tiêu không bỏ qua chi tiết này mà là cẩn thận nhìn tới nhìn lui cái câu đó.


Chu Khang, ngồi tù hai năm vì tội trộm cắp tài sản từ năm 201X.


Cậu lại nhìn tài liệu của cô gái chết đuối, thời gian cô ta bỏ học cũng cùng năm, cùng tháng, đó chỉ là trùng hợp thôi sao?


“Tôi cần tài liệu về cô gái này!” Ninh Tiêu ngẩng đầu lên, chỉ vào bức ảnh của Viên Lệ trên tài liệu.


“Đang ở trên tay cậu đấy thôi?” Lục Phi khó hiểu.



“Trong này chỉ có ghi chép về cô ta từ năm 18 tuổi, nếu trước khi cô ta trưởng thành đã có tiền án thì sẽ bị niêm phong trong kho.” Ninh Tiêu lật tài liệu, “Bây giờ phải tra xem trước 18 tuổi cô ta có tiền án gì không!”


Lục Phi và Triệu Vân nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn làm theo yêu cầu của cậu. Thủ tục điều tra hồ sơ về tội phạm vị thành niên đã niêm phong cất vào kho phức tạp hơn bình thường nhiều, chờ khi bọn họ trở lại thì Ninh Tiêu đã tra được nhiều thông tin khác hơn rồi.


“Thần thám Ninh, cậu đúng là thần mà!”


Lục Phi vừa mới vào đã vẫy tập tài liệu trên tay: “Sao cậu biết Viên Lệ có tiền án khi còn vị thành niên thế? Đúng là thần cơ diệu toán!”


Ninh Tiêu không nói nhiều với hắn, cầm tập tài liệu đã từng được niêm phong đó.


Quả nhiên, Viên Lệ bỏ học cấp ba là bởi vì gây ra một vụ án hình sự. Trong một lần trộm cướp, cô ta vô tình làm chết một đứa bé, cuối cùng bị phán ba năm tù có thời hạn, được hoãn thi hành án ba năm.”


“Tôi cần tài liệu của vụ án hình sự này.”


“Có luôn, chuẩn bị trước cho cậu rồi đây.” Lục Phi đưa tài liệu qua, nói: “Không tra thì không biết. Chu Khang và Viên Lệ trông không liên quan gì nhau thì ra từng là đồng phạm trong một vụ trộm cắp, thật ra tang vật trong vụ án này không nhiều, nếu không phải lúc đó Viên Lệ vô tình g**t ch*t đứa con của chủ hộ nên bị phán tội thì cũng chẳng cần phải ngồi tù.”


Mà Chu Khang, bởi vì không tra được hắn có liên quan đến cái chết của đứa trẻ nên cuối cùng chỉ xử tội trộm cắp, thời hạn thi hành án ít hơn Viên Lệ. Tài liệu nói sau khi hai người này ra tù cũng không liên lạc gì với nhau.


“Người nhà nạn nhân thì sao?” Ninh Tiêu hỏi.


Lục Phi lắc đầu: “Đội cảnh sát không phải tổ chức phúc lợi xã hội, sao mà biết được người nhà của mỗi một người bị hại sẽ thế nào.” Hắn thấy Ninh Tiêu im lặng không nói gì, cẩn thận hỏi: “Chẳng lẽ cậu nghi ngờ cái chết của hai người này có liên quan đến vụ án năm đó?”


Đứa trẻ bị người ta giết hại nhưng không thể bắt hung thủ đền mạng. Nếu người nhà của nạn nhân năm đó vẫn còn mang thù, bây giờ biết hung thủ đã ra tù nên ra tay giết người thì cũng không phải là không thể.



Triệu Vân bật dậy nói: “Để tôi đi tra!”


Ninh Tiêu gật đầu nhìn hai người họ đi. Vụ án tra đến bước này đã dần rõ ràng rồi, nhưng cậu cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Đây có thật là vụ trả thù của người nhà đứa trẻ bị hại năm đó không? Nghĩ đến thủ đoạn tàn nhẫn bất bình thường của hai vụ án, cậu cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản như thế. Hơn nữa, đặc tính trên người hai nạn nhân này quen lắm, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.


Giết người, phải ngồi tù, nhưng bởi vì một nguyên nhân nào đó mà không bị phán án tử hình. Tình huống này … Ninh Tiêu giật mình! Không phải giống hệt như tình hình của mẹ Từ Thượng Vũ sao? Cái chết của hai người này có thể có liên quan gì đến việc mẹ Từ Thượng Vũ mất tích không?


Cậu không ngồi yên được nữa, vội vàng đứng dậy đi phòng nghỉ tìm người, chuyện này phải tìm Từ Thượng Vũ để hỏi cho rõ ràng. Nhưng khi cậu chạy vội đến được phòng nghỉ mới phát hiện chỗ này không một bóng người, Từ Thượng Vũ không có ở đây! Ninh Tiêu kéo nữ cảnh sát phòng bên cạnh qua hỏi.


“Từ đội?” Nữ cảnh sát lắc đầu, nói: “Ảnh đâu có tới phòng nghỉ đâu?”


Khốn nạn, bị hắn lừa rồi!


Ninh Tiêu cắn răng, nói mà, bình thường Từ Thượng Vũ tỉnh táo gấp trăm lần, sao lại có thể mỏi mệt chỉ với vài chuyện nhỏ thế này được? Thì ra là khổ nhục kế, hắn cố ý giở trò để đi khỏi cục cảnh sát, giấu không cho Ninh Tiêu biết.


Chắc chắn Từ Thượng Vũ đã biết vụ án của Viên Lệ và Chu Khang không ổn từ sớm, không, không chừng là hắn còn đoán được hung thủ lần này nhằm vào hắn! Nghĩ đến việc Từ Thượng Vũ lại tự tiện hành động là cơn tức trong lòng Ninh Tiêu lại bốc cháy ầm ầm. Nhưng mà tức giận đến tận cùng làm Ninh Tiêu bình tĩnh trở lại.


“Lục Phi, Triệu Vân.” Cậu gọi hai viên cảnh sát đến, “Báo cho đội trưởng Hình của đội 1, nói tôi phát hiện một manh mối quan trọng.”


Hình Phong vội vàng đến, chưa kịp lau mồ hôi đã hỏi: “Có manh mối gì rồi?”


Từ sau vụ nổ, thái độ của hắn với Ninh Tiêu thay đổi một trăm tám mươi độ.


Ninh Tiêu cười lạnh, nói một câu khiến mọi người đều khiếp sợ.



“Tôi nghi ngờ Từ Thượng Vũ cấu kết với hung thủ, nhờ Hình đội xin lệnh bắt.”


Tất cả điểm đáng ngờ đều sáng tỏ ngay lúc này!


Cuộc điện thoại ban sáng Từ Thượng Vũ nhận được là của ai?


Vì sao sau khi mẹ hắn mất tích, hắn lại chẳng nôn nóng gì?


Bày tỏ không hứng thú gì với việc đón mẹ về nhà, cộng với thái độ khác thường khi về đến cục cảnh sát, tất cả đều nói lên rằng Từ Thượng Vũ chắc chắn biết gì đó. Hắn không phải hoàn toàn không biết gì về sự mất tích của mẹ mình và cái chết của hai người kia!


Không rảnh để ý đến sự kinh ngạc của người xung quanh, Ninh Tiêu nhắm mắt lại, liên tục nhớ đến mỗi một cảnh tượng từ khi gặp Từ Thượng Vũ.


Năng lực hơn người, thân thế đặc biệt, tốc độ lên chức hơn hẳn người thường, và thái độ bất thường đối với Hách Dã.


Tất cả manh mối thật ra đã hiện rõ từ đầu. Ninh Tiêu cười nhạo chính mình, tại sao bây giờ mới nhận ra được? Bí mật này cũng giống như vết sẹo trên cổ tay Từ Thượng Vũ, ngay từ đầu đã xuất hiện trước mắt cậu nhưng lại bị cậu bỏ qua.


Từ Thượng Vũ, chắc chắn không phải là một viên cảnh sát bình thường.


Ninh Tiêu nhớ đến tiếng súng trong đêm mưa ở Bạch Lộ Sơn Trang hôm đó, và khi đuổi theo ra ngoài thấy Từ Thượng Vũ nằm trong vũng máu. Tại sao lúc đó cậu không phát hiện ra? Vết thương trên người Từ Thượng Vũ không phải do cấp dưới của Hách Dã đánh trúng mà do tự hắn tạo ra!


Ngay vào lúc cả đội cảnh sát đang hỗn loạn vì một câu nói của Ninh Tiêu, trong phòng tạm giam, người nào đó bị trông chừng chặt chẽ bỗng nở một nụ cười tái nhợt.


Băng vải màu đen che khuất đôi mắt của gã nhưng không che được những giác quan khác. Người này là tay súng bắn tỉa bị bắt trong trận đấu cờ của Ninh Tiêu, lúc này đang để lộ biểu cảm khác thường đầu tiên từ khi bị bắt đến nay.


“Ái chà.” Thanh Phù giật vành tai, “Trò chơi bắt đầu.”

 

Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục Truyện Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục Story Chương 59
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...