Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục

Chương 58


Phạm tội, người phạm tội, bị hại, người bị hại.


Có rất nhiều lúc chỉ cần nhìn là có thể phân rõ giới hạn giữa hai bên, nhưng vào một lúc nào đó, một khi bước ra khỏi đường ranh giới thì chúng sẽ đổi chỗ cho nhau.


“Chẳng lẽ anh không cho là thế à?” Nghi phạm X nhìn vị thám tử trước mặt.


Đề Moore dập tắt điếu xì gà.


“Tôi chỉ biết rằng.”


Đôi mắt đen láy của hắn nhìn về phía đối phương.


“Anh của bây giờ, là tội phạm.”



“Đã xử lý sạch vết thương.”


Vứt băng vải dính đầy máu xuống, bác sĩ nhìn người ngồi trên ghế trước mặt mình, “Mấy tuần nữa là có thể hoạt động bình thường. Nếu lúc đó đạn lệch thêm mấy centimet thì bây giờ cậu đang nằm ở nhà hỏa táng đấy.”


Người nọ thử cử động cánh tay mình, cười khẽ, dường như đang lơ đễnh.


Bác sĩ thấy thế, thở dài: “Thôi bỏ đi, dù sao thì cậu cũng không để ý. Tôi chỉ thắc mắc rằng ai có thể làm cậu bị thương nặng như này?” Hắn buông sổ ghi chép, “Loại vết thương thế này chắc chắn là có người đứng trước mặt bắn cậu, cậu mà lại mắc một sai lầm như thế à?”


“Ai rồi cũng sẽ phạm sai lầm thôi.”


Lúc Hách Dã nói điều này, thần sắc vẫn lạnh nhạt như cũ.


“Người nổ súng muốn giết cậu, không hề nương tay chút nào.” Bác sĩ nói: “Cậu có thêm một kẻ thù từ bao giờ thế? Tôi nghe nói đám cảnh sát trong nước và quốc tế đều định bắt sống cậu. Nhìn cách làm này, đừng có nói là cậu còn chơi đám người xã hội đen bên kia đấy?”


Hách Dã mặc áo vào, trả lời: “Ai biết được?”



“Này, cho dù cậu không quan tâm đến cái mạng của cậu, thì ít nhiều gì cũng nên tôn trọng thành quả làm việc vất vả của một bác sĩ là tôi chứ.”


“Cảm ơn.” Hách Dã cài áo ngay ngắn, cười với hắn, “Nói không chừng lần sau còn làm phiền cậu nữa.”


“Hy vọng là không có lần sau.” Bác sĩ đẩy kính mắt, “Từ lần đầu gặp cậu tôi đã cảm thấy quen biết với cậu là điều sai lầm nhất trong đời rồi. Dù sao thì những chuyện cậu làm … vô cùng mâu thuẫn với trách nhiệm trị bệnh cứu người của tôi.”


“Cứu người?” Hách Dã cười, “Tôi cũng đang cứu người mà.”


Hắn đứng trong phòng khám tư nhân nhỏ hẹp, ánh mắt sắc bén như đang muốn xuyên qua không gian.


“Tôi đang nói với bọn họ cái gì mới là tự do chân chính.” Hắn cười khẽ, dịu giọng: “Không có ràng buộc, giải phóng linh hồn.”


Cho nên cậu mới bảo bọn họ đi tự sát à?


Chôn câu nói này xuống đáy lòng, bác sĩ không nói ra thành lời. Hắn nhìn Hách Dã đã đẩy cửa đi, ngoài cửa, một cậu bé đang ngoan ngoãn chờ hắn.


Thấy hắn sắp ra ngoài, bác sĩ buộc miệng hỏi: “Này! Sáng nay có vài vụ án, có phải do cậu làm không đấy?”


Không ai trả lời hắn.


Hách Dã vẫy tay với hắn, không biết là đang phủ nhận hay là cho rằng chủ đề này không đáng để nói.


Nhìn cánh cửa phòng khám đóng lại trước mặt, bác sĩ ngã ngồi xuống ghế dựa, hít một hơi thật sâu. Hắn nhìn băng vải dính đầy máu Hách Dã đã thay ra, nghĩ đến những người đã chết đi vì sự can thiệp của Hách Dã, trong mắt đầy vẻ hoang mang.


“Mình đang làm gì đây?”


Cứu một người, sau đó khiến càng nhiều người chết đi?


Rất lâu về trước, hắn chỉ biết mình không nên có bất cứ mối quan hệ nào với Hách Dã, nhưng cứ như trúng thuốc phiện vậy, lần nào cũng không thể từ chối được yêu cầu của người này.


Hy vọng đây là lần cuối cùng. Đó là tiếng lòng thật sự của hắn, vô tình cũng trở thành một lời tiên đoán.


Từ đó về sau, Hách Dã không còn xuất hiện trước mặt hắn nữa.



Mà cũng vào hôm đó, cùng một thành phố. Ninh Tiêu và Từ Thượng Vũ đều không thể lường trước được người bọn họ đang trăm phương ngàn kế tìm kiếm đang ở dưới cùng một bầu trời với bọn họ. Hai người lúc này đang gặp phải một vấn đề khó giải quyết.


Người mẹ mới vừa ra tù của Từ Thượng Vũ mất tích rồi. Nghĩ đến thân phận đặc biệt của Từ Thượng Vũ, rồi lại nhớ đến những vụ ngoài ý muốn liên tục xảy ra sáng nay, Ninh Tiêu có nghĩ thế nào cũng không cảm thấy đây chỉ là trùng hợp.


Có một mối liên hệ nào đó, cậu ngẩng đầu nhìn viên cảnh sát đứng ngoài xe.


Đang lúc ánh nắng mặt trời chói chang nhất mà Từ Thượng Vũ cũng không cởi một cái nút nào trên áo khoác đồng phục, trông hắn có vẻ vẫn bình tĩnh như mọi ngày. Nhưng Ninh Tiêu biết, người này bây giờ đã hơi hoảng loạn, chỉ cần nhìn đầu lọc thuốc lá đầy dưới đất là biết.


Chuông điện thoại lại vang lên, là của Từ Thượng Vũ.


“Có manh mối gì à?” Hắn nhận điện thoại, im lặng hai giây, “Tôi biết rồi.”


Chờ hắn ngắt máy, Ninh Tiêu vội hỏi: “Sao rồi?”


“Bọn họ xem camera giám sát ven đường, phát hiện có một chiếc xe vẫn luôn dừng ở gần đây.” Từ Thượng Vũ nói: “Sau khi giả thành người của tôi đón được mẹ tôi thì đưa bà ấy lên xe. Thời gian là nửa tiếng trước.”


“Có biết chiếc xe đó đã chạy đi đâu không?”


Từ Thượng Vũ lắc đầu, “Nó chạy vào thành cũ, ở đó có rất nhiều nơi không có camera.”


Thành cũ là một khu với rất nhiều căn nhà thấp bé, dân cư phức tạp, thay đổi liên tục, nếu có người thật sự làm cái gì ở đó thì đúng là rất khó để điều tra rõ ràng. Ninh Tiêu đang nhíu mày tập trung suy nghĩ thì thấy Từ Thượng Vũ dập tắt thuốc lá, ngồi vào ghế lái.


“Đi đâu thế?”


“Về cục cảnh sát.”


Ninh Tiêu không thể tin nổi, nhìn hắn: “Mẹ anh thì sao?”


“Đương nhiên là sẽ có người chuyên xử lý, tôi không phụ trách án mất tích.” Từ Thượng Vũ nói: “Lúc này, việc người nhà có thể làm chỉ có thể là chờ đợi, tôi hiểu rõ điều này hơn bất kỳ ai.” Nói xong, hắn nghiêng đầu nhìn Ninh Tiêu một cái.


“Cậu cảm thấy tôi rất lạnh nhạt đúng không?”


Ninh Tiêu không trả lời.



Từ Thượng Vũ nói chuyện cuộc đời mình như chỉ đang kể một câu chuyện hài, Ninh Tiêu nghe giọng của hắn, không hiểu sao lại cảm thấy không thoải mái.


“Tôi không nói thế.” Ninh Tiêu nói: “Anh cũng không phải người bình thường.”


Không biết có phải vì bị câu này của cậu chọc cười không, Từ Thượng Vũ cười khẽ: “Về cục thôi, hôm nay chúng ta còn rất nhiều chuyện phải xử lý.”


Xe chạy về phía cục cảnh sát, Ninh Tiêu nhìn sườn mặt không có cảm xúc gì của Từ Thượng Vũ, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời. Đè nén cảm xúc của bản thân mình đến nỗi này, cho dù vào lúc này cũng không để lộ một chút cảm xúc nên có nào, Từ Thượng Vũ giống như một cái bình bị nhồi nhét kín mít. Bên ngoài trông không có gì khác thường, nhưng không biết vào một lúc nào đó, những thứ bên trong sẽ làm cái bình vỡ tan tành.


Nhìn Từ Thượng Vũ im lặng, Ninh Tiêu lặng lẽ truy vấn trong lòng.


Có phải anh không?


Người hôm đó nổ súng có phải anh không?


Lúc trở về cục cảnh sát đã là 3 giờ chiều. Cả đội đều bận rộn, hôm nay liên tục có hai vụ án mạng gần như sử dụng hết lực lượng cảnh sát. Nhất là cái thi thể nữ vô danh xuất hiện bên bờ sông, cấp trên rất xem trọng vụ án này, ra lệnh bắt buộc phải phá án. Điều này càng làm đội cảnh sát bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, thậm chí còn không có thời gian uống một ngụm nước. Vừa vào đến nơi, Ninh Tiêu lập tức vứt Từ Thượng Vũ vào góc, chuyện đầu tiên cậu làm là đi thẳng đến tổ giám định, mục tiêu là phòng làm việc của Quý Ngữ Thu.


“Pháp y Quý đâu?” Không tìm được người trong văn phòng, cậu túm được thực tập sinh Vu Mạnh trên hành lang.


Bởi vì lần trước Vu Mạnh làm mất Trương Vĩ Vĩ, nên bây giờ gặp Ninh Tiêu cũng hơi khớp.


“Cố, cố vấn Ninh!” Vừa mở miệng đã lắp bắp, “Lần trước, chuyện Trương Vĩ Vĩ, tôi thật sự …”


“Quý Ngữ Thu đâu?” Ninh Tiêu mất kiên nhẫn ngắt lời cậu ta.


“Tôi không cố ý làm lạc mất con của anh và Từ đội đâu!”


Đang căng thẳng nên Vu Mạnh không sắp xếp được từ ngữ, nói rồi mới phát hiện không ổn, sắc mặt còn trắng hơn vôi trên tường, “Không, không, tôi không có ý đó. Tôi không nói Vĩ Vĩ giống con của anh và Từ đội! Á, lại sai rồi, cũng không phải, ý tôi là tất cả mọi người đều cảm thấy hai người có gian tình. Á, cái miệng này, tôi, tôi, tôi …”


Vu Mạnh lúc này khóc không ra nước mắt, sao mà cứ vào lúc quan trọng là cái miệng lại đình công thế này?


May là Ninh Tiêu lúc này không có tâm trạng so đo với cậu ta.


“Cậu chỉ cần nói tôi biết Quý Ngữ Thu đang ở đâu thôi, cậu biết hay không?”



Vu Mạnh gật đầu: “Biết.”


“Ở đâu?”


“Phòng nghiệm thi.”


Mặc kệ cái tên thực tập sinh ngốc nghếch này, Ninh Tiêu đi thẳng về phía phòng nghiệm thi.


Lúc cậu bước vào, vừa hay thấy Quý Ngữ Thu đang cầm một con dao trên tay định đâm vào ngực thi thể nữ. Ninh Tiêu không có ý định gào “đao hạ lưu nhân” mà là nhìn Quý Ngữ Thu làm xong mới hỏi: “Kết quả sao rồi.”


Bên này, Quý Ngữ Thu đã xẻ thi thể nữ chết đuối ra rồi, hắn cầm một cơ quan nội tạng gì đó không biết tên lên, xem xét.


“Không phải chết đuối bình thường.”


“Ồ?”


“Hung thủ bỏ thêm thuốc vào trong nước, loại thuốc này sẽ khiến các cơ quan nội tạng trong cơ thể suy kiệt, khiến chúng nó không thể thực hiện được chức năng.” Quý Ngữ Thu nói: “Một khi các cơ quan bắt đầu suy kiệt thì con người sẽ cảm nhận được đủ loại triệu chứng bệnh tật. Có thể nói rằng vào thời khắc cuối cùng đó, những gì cô gái này phải chịu vượt xa nỗi đau đớn vì khó thở. Những tra tấn mà cô ta phải chịu vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta.”


Quý Ngữ Thu cẩn thận thả cơ quan nội tạng trên tay vào bụng cô gái, “Tôi hy vọng các cậu có thể nhanh chóng tìm ra hung thủ, nếu không thì hắn sẽ tiếp tục gây án.”


Một tên hung thủ sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn như thế để giết người, d*c v*ng hành hạ người khác đến chết của hắn đã không thể được thỏa mãn chỉ bằng một, hai mạng người. Quý Ngữ Thu nghi ngờ đây lại là một tên giết người điên cuồng, b**n th**, dùng việc hành hạ nạn nhân đến chết để mua vui.


Ninh Tiêu im lặng một lúc lâu.


“Tôi không nghĩ đây là một tên hung thủ giết người vì tâm lý không bình thường.”


Ánh mắt cậu nhìn vào cô gái nằm trên bàn giải phẫu lạnh băng, trong mắt chất chứa nhiều điều.


“Có lẽ, đây là một vụ giết người có kế hoạch.”


Tách.


Dường như có tiếng nước rơi xuống đất.


Cũng có thể là tiếng máu đang nhỏ giọt.


Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục Truyện Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục Story Chương 58
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...