Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Chương 57
Một mẩu đầu lọc là hung khí?
Trong mắt người bình thường, điều này là quá sức tưởng tượng, nhưng Từ Thượng Vũ và Hình Phong đều là cảnh sát có kinh nghiệm, chuyện ly kỳ hơn nữa cũng thấy rồi nên không bất ngờ gì. Hình Phong vẫn muốn Ninh Tiêu nói cụ thể hơn.
“Cậu nói mẩu đầu lọc này là hung khí à?” Hình Phong nói: “Lý do?”
Ninh Tiêu ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng vươn tay ra.
Muốn bắt tay à? Hình Phong hơi khựng lại, nhớ đến sáng nay người này chào hỏi mà bị hắn ngó lơ, chẳng lẽ bây giờ cậu ta đang cố ý trả thù, muốn làm hắn khó xử?
Tuy vẫn băn khoăn trong lòng nhưng Hình Phong vẫn đưa tay ra, xem như bỏ qua hiềm khích lúc trước. Ai ngờ Ninh Tiêu không có ý định bắt tay hắn mà là nhẹ nhàng túm một cái, lau vết bẩn trên tay cậu lên mu bàn tay của đội trưởng Hình.
“Cậu —“
Thấy Hình Phong nghiêm mặt chuẩn bị tức giận, Ninh Tiêu thản nhiên trả lời. “Tôi đưa chứng cứ cho anh rồi đấy, tiếp theo chỉ có thể dựa vào năng lực phá án của các anh thôi, đội trưởng Hình.” Nói xong thì đi thẳng ra cửa, không thèm nhìn hai người một cái.
Từ Thượng Vũ nhịn cười, nhìn Hình Phong vừa bị Ninh Tiêu chơi, không ngờ sắc mặt hắn đã không còn khó chịu như trước, mà ngược lại, đội trưởng Hình đang nhìn mu bàn tay, vẻ mặt chăm chú như trên đó tự nhiên mọc ra một bông hoa vậy.
“Sao thế?” Từ Thượng Vũ hỏi.
“Cái này …” Hình Phong đưa tay lau vết bẩn bị Ninh Tiêu bôi lên, sắc mặt vô cùng nghiêm túc. Hắn nhìn Từ Thượng Vũ: “Đây không phải một vụ án hình sự đơn giản.”
Hình Phong nói: “Đây là một vụ mưu sát có kế hoạch.”
Sắc mặt Từ Thượng Vũ cũng thay đổi theo.
Vài phút sau, đội cảnh sát phong tỏa nhà hàng, người bị thương đã được đưa đến bệnh viện, mà khách và nhân viên không bị thương đều được tụ tập lại để hỏi cung. Ninh Tiêu ngồi trong góc uống một cốc nước, nhìn Từ Thượng Vũ chạy qua chạy lại, vội vàng đến nỗi không kịp thở. Cậu nhíu mày nhìn đồng hồ.
“Ninh Tiêu.”
Đúng lúc này lại có người đến trước mặt cậu, là Hình Phong.
Hắn đang dặn cấp dưới cẩn thận thu thập chứng cứ trong phòng không buông tha bất kì một ngóc ngách nào, thậm chí còn gọi người của tổ giám định đến cạo bột đen trên tay mình xuống.
Hình Phong vừa lau tay vừa đi tới. Ninh Tiêu còn tưởng hắn định nói gì đó khó nghe, ai ngờ vị đội trưởng này vừa mở miệng đã làm cậu sợ giật cả mình.
“Tôi muốn giải thích chuyện lúc sáng.”
Ninh Tiêu buông cốc nước nhìn Hình Phong.
Lúc này, biểu cảm của Hình Phong rất nghiêm túc, giọng điệu cũng nghiêm túc, không hề có lệ chút nào.
Hắn nói: “Lúc mới gặp cậu, vì vài tin đồn không tốt nên tôi có thành kiến với cậu, xin lỗi. Bây giờ tôi biết, không nên dùng lời đồn để đánh giá một người.” Hắn nhìn Ninh Tiêu, đưa tay ra: “Cảm ơn cậu đã hỗ trợ vụ án này.”
Ninh Tiêu cũng khá bất ngờ với thái độ chân thành của đối phương.
“Không sao.” Cậu bắt tay với Hình Phong, chạm vào các loại vết chai và vết sẹo trong lòng bàn tay đối phương, hẳn là có trong lúc làm nhiệm vụ. Ninh Tiêu nghĩ, xem ra vị đội trưởng này đúng như Từ Thượng Vũ đã nói, là một người ngoài lạnh trong nóng. Dù sao thì bây giờ cũng không có mấy ai thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình.
“Tôi thấy rất tò mò, đội trưởng Hình nghe được tin đồn gì mà hiểu lầm tôi nhiều như thế.”
Nghe Ninh Tiêu hỏi điều này, Hình Phong hơi xấu hổ.
“Cũng chỉ là vài lời đồn nói cậu giúp đỡ cảnh sát phá vài vụ án lớn, không còn gì khác hết.”
Tuy nói là nói thế, nhưng Ninh Tiêu biết chắc chắn không phải chỉ đơn giản như thế. Truyền thông tâng bốc, tung hô công lao của cậu trong việc phá án chắc chắn không thể tránh được việc bôi đen cảnh sát. Thế thì Hình Phong thân là cảnh sát, cảm thấy khó chịu cũng là chuyện đương nhiên.
“Tôi chỉ đưa ra vài ý kiến mà thôi.” Ninh Tiêu chân thành nói: “Rất nhiều chuyện nếu không có cảnh sát chuyên nghiệp làm thì cũng không thể phá được án. Đội trưởng Hình đừng để trong lòng.”
Hình Phong liên tục gật đầu, ấn tượng về Ninh Tiêu trong lòng hắn lại tốt hơn một chút.
“Phải rồi.” Hình Phong nhớ đến một chuyện, “Sao cậu phát hiện hung thủ dùng loại chất nổ này?” Hắn chỉ người của tổ giám định đang lấy vật chứng, “Người bình thường hẳn là sẽ không lường trước được.”
“Chi tiết.” Ninh Tiêu nói: “Không gian căn phòng nhỏ hẹp, kín mín, còn có lỗ thông gió, tất cả cộng lại đã đủ điều kiện tạo thành vụ nổ. Hơn nữa, căn phòng này có nhân viên thường xuyên lui tới, chỉ cần hung thủ muốn lợi dụng thì có bày vài trò cũng không bị ai phát hiện. Đó chỉ là một chút kinh nghiệm nông cạn của tôi mà thôi, không là gì cả.”
Tuy nói thì đơn giản, nhưng người có thể nghĩ đến điều này cũng chẳng có mấy ai. Hình Phong nhìn Ninh Tiêu một cái, không hỏi tiếp mà là nói: “Không còn sớm nữa, nếu cậu muốn về thì tôi gọi người đưa cậu về.”
Ninh Tiêu buông cốc nước, cười.
“Ai cũng được à?”
Nửa phút sau, Từ Thượng Vũ còn đang bận rộn bị người ta đẩy tới trước mặt Ninh Tiêu.
“Có việc gì à?” Trên tay hắn còn cầm một cây bút để ghi chép, chưa kịp buông đã bị đẩy tới đây rồi.
“Có việc.” Hình Phong vẫy tay với hắn, “Cậu đừng ở đây chi nữa cho thêm phiền, chúng tôi nhiều người thế này, cũng không phải chỉ thiếu mỗi cậu, mau đưa cố vấn Ninh về cục cảnh sát đi.”
Từ Thượng Vũ nhướng mày nhìn Ninh Tiêu. Được, chưa được mấy phút đã từ nhìn cũng thấy ghét thành cố vấn Ninh, cậu giỏi.
Ninh Tiêu cười đáp trả.
“Đừng quên anh còn việc phải làm đấy cảnh sát Từ.”
Nghe cậu nói thế, Từ Thượng Vũ mới nhớ ra trưa nay mình còn phải đi đón người. Nhưng mà không biết là vô tình hay cố ý mà hắn vứt chuyện này vào trong xó.
Bên kia, Hình Phong đã mất kiên nhẫn, đuổi: “Bận thì đi làm nhanh đi, cho cậu nghỉ nửa ngày đấy, đi sớm về sớm!”
“Này, này.” Từ Thượng Vũ dở khóc dở cười bị Ninh Tiêu kéo ra khỏi nhà hàng. Mãi cho đến khi hai người ngồi lên xe rồi hắn mới rảnh để nói chuyện.
Từ Thượng Vũ thắt dây an toàn, nói: “Xem ra cậu còn để ý chuyện của tôi hơn cả tôi.”
Ninh Tiêu trả lời: “Vì trí nhớ tôi tốt.”
“Trí nhớ tốt?” Từ Thượng Vũ bật cười.
Ninh Tiêu im lặng một lát, nghiêm túc nói: “Phần lớn thời gian, là tốt.”
Nghe cậu trả lời thật lòng như thế, Từ Thượng Vũ chỉ có thể nghẹn cơn buồn cười vào trong bụng.
Trên đường đi.
“Cậu không muốn hỏi gì à?”
Ninh Tiêu nhìn hắn.
“Hỏi gì?”
Từ Thượng Vũ nói: “Nhiều lắm, tại sao tôi không nhắc gì đến cha mẹ mà bây giờ phải đi đón mẹ? Tại sao tôi lại cố ý trốn tránh việc này? Thám tử Ninh đại tài, cậu đã đoán được rồi đúng không?”
Ninh Tiêu gật đầu, “Đúng là tôi nhận ra tâm trạng anh không tốt.”
Tuy vẫn cười nói nhưng từ khi nhận cuộc điện thoại ban sáng, trong mắt Từ Thượng Vũ không hề có ý cười.
“Tôi đang đợi cậu hỏi tôi, hay là cậu không muốn biết?”
Nghiêng đầu nhìn biểu cảm của Từ Thượng Vũ lúc này, Ninh Tiêu đưa ra một quyết định sáng suốt rằng vào những lúc thế này thì đừng làm trái ý hắn.
“Tôi muốn biết.”
Từ Thượng Vũ cười.
Qua một lúc lâu mới nói.
“Cậu nhớ chuyện chúng ta từng bàn luận lúc vừa mới ở chung không? Về tội phạm và con của bọn họ ấy? Cậu có biết vì sao phản ứng của tôi lúc đó lại mãnh liệt đến thế không?”
Đương nhiên là biết. Ninh Tiêu lẩm bẩm trong lòng nhưng bên ngoài lại lắc đầu, cậu biết bây giờ mình nên làm một người nghe trăm phần trăm.
“Thật ra tôi cũng thế.”
Từ Thượng Vũ lái xe, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.
“Vào lúc tôi còn ở trong bụng mẹ thì tôi đã không phải là một đứa trẻ sạch sẽ.” Hắn dùng câu này để mở đầu.
Từ Thượng Vũ là con của tội phạm giết người.
Tội phạm giết người này cũng không phải ai khác mà là cha mẹ hắn. Vào lúc hắn còn là một bào thai ngoan ngoãn lớn lên trong bụng mẹ thì đã bị dán cái nhãn này lên người rồi. Cha mẹ hắn g**t ch*t một cô gái chưa đầy 17 tuổi, còn phanh thây cô ấy một cách tàn nhẫn. Bởi vì trong lúc người vợ mang thai không thể thỏa mãn được nhu cầu của người chồng nên hai vợ chồng lừa một cô gái về nhà, lợi dụng sự đồng cảm với một người phụ nữ mang thai của cô ấy, lừa gạt, mê hoặc cô ấy, nhưng mà cuối cùng xảy ra một chuyện ngoài ý muốn khiến cô gái mất mạng.
Vụ án năm đó đã gây rúng động dư luận một thời gian dài! Mọi người đều tức giận với sự tàn nhẫn của cặp vợ chồng này, thương tiếc cho sinh mạng quý giá của cô gái, cũng không thể hiểu nổi hành vi của bọn họ. Chỉ vì h*m m**n của bản thân lại cướp đi tính mạng của người khác? Bọn họ xem mạng người là gì? Mà một trong hai hung thủ còn là một người phụ nữ đang mang thai! Cô ta cũng là một người mẹ, cô ta không nghĩ đến cảm giác của cha mẹ cô gái đó sau khi mất con à?
Tức giận, đau đớn, hận thù! Làm cho tất cả mọi người đều trách móc cặp vợ chồng này, chỉ hận không thể lột da róc thịt bọn họ! Cuối cùng, người chồng bị phán tội tử hình, lập tức thi hành án, mà người vợ vì mang thai nên được miễn tội tử hình, sửa thành tù chung thân. Phán quyết này đưa ra khiến rất nhiều người cảm thấy bất mãn.
Tại sao phụ nữ mang thai thì có thể miễn tội tử hình?
Cô gái hiền lành đó phải chết oan chết ức sao?
Mọi luồng ý kiến nghị luận không dứt, thậm chí còn có người nói.
“Giết đứa trẻ đó đi. Con của tội phạm giết người thì không có tư cách sống trên đời này.” Từ Thượng Vũ thản nhiên nói: “Trong người đứa trẻ đó chảy dòng máu của cặp vợ chồng tội phạm, sau này chắc chắn nó cũng sẽ trở thành tội phạm, không nên để nó được sinh ra.”
“Bởi vì dòng máu chảy trong người tôi.” Từ Thượng Vũ nói: “Tôi còn chưa được sinh ra đã không được mọi người thừa nhận, bọn họ phán tôi tội tử hình.” Lúc hắn nói điều này, trên mặt còn nở một nụ cười.
“Nhưng may là tôi vẫn được sinh ra.”
Mà còn trở thành một viên cảnh sát. Lòng Ninh Tiêu nổi lên một cơn sóng, cậu từng phỏng đoán thân thế của Từ Thượng Vũ, nhưng không ngờ nó lại thành ra thế này. Bây giờ nghe cũng đã thấy khó khăn trập trùng, vậy thì Từ Thượng Vũ trước đây đã phải chịu những gì để chấp nhận cái thân phận này, rồi lại phải làm thế nào để trở thành một cảnh sát?
Nhớ đến tinh thần trọng nghĩa vượt quá mức bình thường của Từ Thượng Vũ, chẳng lẽ cũng là do thân phận đặc biệt này mang đến? Hắn muốn chuộc tội thay cho cha mẹ?
Ninh Tiêu lắc đầu, cảm thấy chuyện này hẳn là không chỉ đơn giản như mình nghĩ.
“Đến rồi.”
Trong lúc cậu miên man suy nghĩ thì xe đã ngừng trước cổng trại giam.
“Chờ tôi một chút.” Từ Thượng Vũ nhắn lại một câu rồi đi ra ngoài. Ninh Tiêu thấy hắn đi vào trong trại giam, thấy hắn nói gì đó với người gác cổng qua tấm kính thủy tinh. Nhưng cậu vẫn đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi.
Thân phận đặc biệt của Từ Thượng Vũ có liên quan gì đến vết sẹo trên cổ tay hắn không? Hắn được sinh ra như thế thì làm sao có thể trở thành cảnh sát được? Còn …
Chưa thắc mắc đủ đã thấy Từ Thượng Vũ vội vàng đi ra, hắn đi một mình.
Ninh Tiêu cảm thấy có vấn đề.
Quả nhiên, Từ Thượng Vũ khi quay trở lại có sắc mặt rất khó coi.
“Bà ấy được đón đi rồi.” Hắn nói: “Có người cầm tài liệu chứng minh khác đến đón mẹ tôi đi rồi.”
Nghe thế, một suy nghĩ xuất hiện trong đầu Ninh Tiêu, dường như đang có một cái gì đó xâu chuỗi những chuyện đã xảy ra lại với nhau.
Tất cả những chuyện này đều chỉ là trùng hợp, hay là — đã được lên kế hoạch từ lâu?
Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Đánh giá:
Truyện Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Story
Chương 57
10.0/10 từ 38 lượt.
Truyện Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Story
Chương 57
