Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục

Chương 56


Lúc tiếng hét vang lên, thật ra Ninh Tiêu vẫn không có cảm giác gì.


Tất cả xảy ra rất đột ngột làm cho người ta bất ngờ, không kịp đề phòng. Mọi người hoảng hốt kêu khóc, tiếng mọi thứ rách nát đổ sập xuống theo vụ nổ, sóng dội ập thẳng vào mặt, tất cả đều chỉ xảy ra trong vài giây! Mọi người vừa nãy còn nhàn nhã uống trà, trò chuyện, giây tiếp theo đã trở thành địa ngục. Ngay cả Ninh Tiêu trong khoảnh khắc đó cũng cảm thấy mờ mịt.


Vẫn là Từ Thượng Vũ ôm cậu kéo xuống gầm bàn, đỡ trên người cậu. Không khí truyền đến cảm giác đè nén đánh thẳng vào màng tai như muốn xé rách nó ra. Mọi người sợ hãi với chuyện bất ngờ này, chạy trốn khắp nơi tạo thành hỗn loạn.


Gào khóc, la hét, mắng chửi!


Nhà hàng vốn đang yên tĩnh bây giờ giống như địa ngục.


Vất vả lắm mới chờ đến khi xung quanh yên tĩnh lại, Ninh Tiêu thử thò đầu quan sát bên ngoài, xung quanh là một đống hỗn độn. Bàn ghế gãy nát rải rác dưới đất, đồ ăn cũng đổ tháo lung tung, mọi người chạy trốn trong bối rối cũng bị thương, phần lớn là vì hoảng sợ trốn tránh mà dẫm đạp lên nhau.


Tiếng nổ vừa nãy đã kết thúc, Ninh Tiêu nhìn nơi đã tạo ra trận hỗn loạn này. Đó là một căn phòng nhưng bây giờ nó đã thành một đống đổ nát. Vách ngăn gỗ gãy nát, cả căn phòng bị nổ để lại một cái hố, mà cảnh tượng bên trong cũng nát bươm không chịu nổi, một mùi khói cay nồng xộc vào mũi, vài đốm lửa chưa bị dập tắt đang cắn nuốt ván gỗ vỡ vụn.


kh*ng b* tấn công? Giết người? Hay là cái gì khác?


Ninh Tiêu đẩy Từ Thượng Vũ ra, đứng dậy, cậu bước qua đại sảnh lộn xộn muốn đi về phía căn phòng đó. Nhưng cậu còn chưa kịp đến gần đã bị ai đó kéo lại.


Là Từ Thượng Vũ.


Từ Thượng Vũ kéo Ninh Tiêu ra sau.


“Tôi là cảnh sát.” Hắn nói: “Tôi phụ trách kiểm tra hiện trường.” Nói xong cũng không đợi Ninh Tiêu đồng ý mà đi thẳng về phía cái hố.


Ninh Tiêu hơi nhói lòng, cậu biết hắn lo cho sự an toàn của mình nên mới cố ý giành trước, chỉ có thể theo sát phía sau hắn. Vừa mới bước vào, thứ đầu tiên đập vào mắt là một thi thể ở trung tâm vụ nổ. Nhìn thân thể cháy đen và tứ chi văng tung tóe đó, không thể gọi là người sống được nữa.



Sau khi xác nhận không có nguy hiểm, Từ Thượng Vũ mới để Ninh Tiêu vào. Đồng thời, hắn cũng gọi điện thoại xin chi viện từ cục cảnh sát.


“A Phi, đường Hòa Văn vừa xảy ra một vụ nổ, dẫn người qua đây điều tra.”


“Hình Phong?” Từ Thượng Vũ nhíu mày, “Vậy thì dẫn anh ta theo.”


Hắn ngắt điện thoại, thấy Ninh Tiêu đang ngồi xổm bên thi thể cháy đen, hỏi: “Còn cứu được không?”


Ninh Tiêu lắc đầu. Người này đã tắt thở trước khi bọn họ đến kiểm tra, bởi vì vụ nổ quá mãnh liệt, ngay cả bên ngoài còn bị vạ lây thì huống chi là trung tâm. Cậu ngồi xuống không phải vì kiểm tra hơi thở của người này mà là quan sát manh mối trên người hắn.


Đầu tiên là thi thể nữ vô danh chết đuối ban sáng, sau đó là vụ nổ. Ninh Tiêu cảm thấy hai vụ án liên tiếp nhau này không phải là trùng hợp mà rất có thể là chiến thư mới Hách Dã gửi cho cậu! Ninh Tiêu tỉ mỉ xem xét thi thể, mong rằng có thể phát hiện được thứ gì đó trên người hắn.


Thi thể đã nổ không còn chỗ nào nguyên vẹn, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng điều đó cũng không cản được việc Ninh Tiêu tra xét thân phận của hắn. Cậu nhìn ngón tay của thi thể, cho dù bị vụ nổ làm tan nát nhưng vẫn có thể nhìn ra được nó từng khá thô ráp và đầy vết chai. Lại nhìn các ăn mặc của hắn, chất liệu thô sơ, có thể thấy cuộc sống cũng không giàu có gì. Nhưng một người như thế này lại đến một nhà hàng sang trọng, giá cả không thấp để ăn uống, còn vào phòng riêng. Điều đáng chú ý này khiến Ninh Tiêu lập tức cảnh giác. Cậu ngẩng đầu nhìn bàn ăn đã bị nổ văng tung tóe, sau đó lại tìm kiếm ở mặt đất xung quanh, cuối cùng là tìm khắp phòng.


“Không có.”


Từ Thượng Vũ đang đưa thẻ cảnh sát ra để trấn an người dân bên ngoài, nghe cậu nói thì hỏi: “Không có cái gì?”


“Một, không có đồ ăn.” Ninh Tiêu nói: “Người này ngồi trong phòng lâu như thế mà không gọi đồ ăn. Hai, không có mảnh vỡ của thứ gây nổ, cho dù khoa học kỹ thuật có cao tới đâu đi chăng nữa thì bom nổ rồi phải để lại mảnh vỡ gì đó. Nhưng mà hai thứ này đều không có ở đây.”


“Sao cậu biết hắn ngồi ở đây lâu rồi?”


“Sau khi chúng ta đến, căn phòng này không ai ra vào hết, có thể thấy hắn đã ở trong này từ trước rồi.” Ninh Tiêu nói: “Tính tới tính lui cũng khoảng một tiếng, nhưng hắn không gọi đồ ăn, tại sao lại thế?”


Từ Thượng Vũ ngẫm nghĩ: “Hắn đang đợi ai à?”


Ninh Tiêu gật đầu: “Cũng có thể mục đích hắn đến đây cũng không phải để ăn cơm mà là nói chuyện với ai đó.”



Một người đàn ông có điều kiện kinh tế không được tốt đột ngột đi vào phòng riêng của một nhà hàng cao cấp, bản thân chuyện này đã không có chỗ nào bình thường rồi. Hơn nữa, không tìm được bất cứ một dấu vết nào của thứ gây nổ, điều này càng khiến vụ án trở nên đáng nghi hơn rất nhiều.


Trong một khoảnh khắc, Ninh Tiêu và Từ Thượng Vũ đều không nói gì. Bọn họ nhớ đến một người, người nọ lần nào gây chuyện cũng khiến bọn họ không kịp trở tay. Lúc này lại là trò của Hách Dã sao? Đang trong lúc suy nghĩ, điện thoại của Từ Thượng Vũ reo lên. Hắn lấy ra nhìn một cái, không nghe mà là nhắn một tin trả lời. Lúc này Ninh Tiêu mới nhớ chiều nay Từ Thượng Vũ phải đi đón mẹ, chắc là đã đến giờ hẹn rồi.


Thấy tầm mắt của Ninh Tiêu, Từ Thượng Vũ lắc đầu.


“Xử lý xong vụ án ở đây rồi hẵng đi, có thể để bà ấy chờ một lát.”


Làm vậy được không? Ninh Tiêu nghĩ hẳn là Từ Thượng Vũ và mẹ đã lâu rồi không gặp mặt, hơn nữa, mẹ của hắn rất có thể là vừa mới mãn hạn tù, để một người lớn tuổi chờ đợi ở trước cổng nhà tù như thế hình như cũng không thỏa đáng cho lắm. Nhưng dù sao cũng là chuyện riêng của Từ Thượng Vũ, cậu không nên quản.


Ngay vào lúc hai người đều im lặng, bên ngoài có tiếng còi cảnh sát inh ỏi, viện binh đến rồi!


Một đám cảnh sát nối đuôi nhau vào, đầu tiên là phong tỏa hiện trường, sau đó sắp xếp cho xe cứu thương theo sau đón người bị thương đi. Mà trong lúc đó, một người đàn ông với gương mặt nghiêm túc lạnh lùng bước như bay về phía hai người.


“Từ Thượng Vũ!” Hình Phong nhíu mày, tầm mắt chuyển sang Ninh Tiêu: “Lại là hai người.” Ngụ ý như kiểu mỗi lần gặp phải hai người bọn họ thì không có chuyện gì tốt vậy. Thật ra Ninh Tiêu cũng rất muốn trả lời một câu như thế, nhưng bây giờ cậu không có hứng thú.


“Sao lại thế này?” Hình Phong dùng giọng điệu chất vấn hỏi.


Ninh Tiêu không thích thái độ của hắn, vì thế cậu trả lời: “Như anh đang thấy.”


Gân xanh trên trán đội trưởng Hình giật tăng tăng, “Tôi hỏi là đã có chuyện gì! Hai người đến trước thì không thể không biết gì cả, đúng chưa?” Nói xong thì biến sắc, “Mà còn trùng hợp thế nữa, chuyện xảy ra khi cậu đang ở đây.”


Ánh mắt Hình Phong nhìn Ninh Tiêu không tốt chút nào: “Chỉ là trùng hợp thôi?”


Trong lòng biết hắn vẫn còn nghi ngờ mình, Ninh Tiêu cũng lười giải thích, cậu dọn ra một cái ghế, bước lên đứng nhìn xung quanh. Hình Phong thấy cậu không trả lời mình, vừa định tức giận thì Từ Thượng Vũ kịp thời giải thích.


“Hiện trường không phát hiện mảnh vỡ của chất nổ.” Từ Thượng Vũ nói: “Đây không phải là một vụ án bình thường.”



Từ Thượng Vũ lắc đầu, “Chưa biết.” Nhưng trong lòng hắn, loại tình huống này là khả thi nhất. Những vụ án thế này không thể không liên quan đến Hách Dã được.


Bên kia, Hình Phong gọi chủ quán ra hỏi. Ninh Tiêu đứng trên ghế nghe đội trưởng Hình hỏi chuyện, mà chủ quán hồi hộp đến nỗi lắp bắp.


“Không, không, chúng tôi không quen biết người khách này.”


“Hắn tới từ 10 giờ sáng rồi, nói là phải đợi người nên không gọi cơm, ngồi chờ suốt ba tiếng đồng hồ.”


“Tại vì hắn có đưa tiền, nên chúng tôi cũng không thể đuổi hắn đi được.”


“Mỗi phòng đều có người quét dọn và sửa sang lại, không thấy có ai khác vào hết.”


Ninh Tiêu vừa lắng tai nghe vừa sưu tầm manh mối trong căn phòng bị nổ. Bỗng, ngón tay cậu chạm phải thứ gì đó trên tường, sờ vuốt, xác nhận xúc cảm, giống như vừa vuốt qua một hạt cát, cộm cộm, ngay vào lúc đó, trong đầu cậu đột ngột có một suy nghĩ.


Ninh Tiêu bỗng nhảy xuống ghế làm mọi người đều giật mình. Nhưng cậu không để ý đến bất kỳ ai, mà là nhìn cả căn phòng. Lúc nhìn thấy lỗ thông gió ở trên cao, ánh mắt cậu sáng ngời. Sau đó cũng không quan tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của người ngoài, Ninh Tiêu nửa quỳ dưới đất vội vàng tìm kiếm thứ gì đó. Trông cậu như một người có thần kinh không bình thường.


Hình Phong đang định cản thì bị một người ngăn lại, ngẩng đầu lại thấy Từ Thượng Vũ cười như không cười nhìn mình.


“Mặc kệ cậu ấy.” Từ Thượng Vũ nói: “Chắc chắn là phát hiện ra cái gì đó mới như thế.”


Hình Phong nhìn Ninh Tiêu hết lật thi thể đến sờ thảm lót trong phòng, hơi nhíu mày: “Cậu tin cậu ta lắm à?”


Từ Thượng Vũ không trả lời, nhưng biểu cảm của hắn là câu trả lời rõ ràng nhất, Hình Phong nhìn hắn, bỗng nói: “Tin tưởng là chuyện tốt, nhưng vào lúc cậu cho đi sự tin tưởng cũng phải nhìn xem đối phương có đáng hay không.” Trong lời nói chứa đầy ẩn ý.


Từ Thượng Vũ cười nói: “Tôi cũng rất tin Hình đội, anh cũng rất xứng đáng với lòng tin của tôi.”


Hình Phong thấy hắn cố ý dời chủ đề thì hừ lạnh, không nói gì, nhưng biểu cảm lại hơi dịu đi. Từ Thượng Vũ thấy vậy, chỉ cười mà không nói gì.



“Tìm được rồi.”


Nhưng một câu của Ninh Tiêu làm thần kinh của hai người lại căng thẳng. Chỉ thấy Ninh Tiêu đang nửa quỳ dưới đất cuối cùng cũng đứng dậy, cậu cầm một thứ gì đó trong tay, hưng phấn như một vị tướng quân đã thu được chiến lợi phẩm.


“Đó là … đầu lọc thuốc lá?” Từ Thượng Vũ nhìn vật thể cháy đen nọ, không chắc chắn cho lắm.


Ninh Tiêu gật đầu lại đưa ra một thứ khác. Đó là một cái bật lửa gần như vỡ nát cậu tìm được từ thi thể. Bởi vì thuốc lá vừa nhỏ vừa dễ cháy nên cậu tìm cả buổi mới được một ít thế này, cũng may là mẩu cậu tìm được lại là đoạn có dấu răng.


“Lấy cái này về kiểm nghiệm, xem thử trên đó có ADN của nạn nhân không.” Ninh Tiêu nói.


“Cái đầu lọc này thì liên quan gì đến vụ nổ?”


Thấy người hỏi là Hình Phong, Ninh Tiêu bĩu môi. “Chẳng lẽ đội trưởng Hình không nhận ra à? Sao lại hỏi người ngoài như tôi?” Cậu vẫn còn ghim thái độ lúc sáng của Hình Phong đấy, đúng là có thù tất báo.


“Cậu —“


“Tôi chỉ là một cố vấn.” Ninh Tiêu thản nhiên nói: “Anh cũng có thể nghi ngờ rằng tôi cố tình đánh lạc hướng, không cần phải kiểm nghiệm cái đầu lọc này. Dù sao thì tôi cũng là một người không đáng tin mà, đúng không?” Nói xong còn liếc Từ Thượng Vũ một cái.


Từ Thượng Vũ hơi vướng, không ngờ cuộc đối thoại vừa nãy bị Ninh Tiêu nghe hết, bây giờ còn đáp trả một câu nữa, người này đúng là nhỏ mọn đến nỗi hắn không biết nên nói gì. Thấy sắc mặt Hình Phong càng lúc càng khó coi, Từ Thượng Vũ thở dài điều tiết không khí.


“Ninh Tiêu, nếu cậu đã cố gắng để tìm ra nó thì chắc chắn có lý của cậu.” Từ Thượng Vũ nhìn vị tác giả nào đó đang khó chịu muốn chết, dỗ dành: “Chúng tôi theo không kịp cậu, cậu giải thích tý đi.”


Không biết là vì nịnh nọt có tác dụng hay là vì nhẹ giọng vừa đủ, Ninh Tiêu cuối cùng cũng nhả ra.


Cậu nói: “Đó là hung khí —“


Ngừng một lát.


“— Một trong số.”

 

Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục Truyện Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục Story Chương 56
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...