Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục

Chương 55


Tách, tách, tách.


Trong căn phòng trống trải có tiếng nước mưa rơi xuống đất, lặp đi lặp lại theo tiết tấu đập vào màng tai.


Tách —


Trong không gian yên tĩnh chẳng còn loại âm thanh nào khác, tiếng nước mưa như bị phóng đại vô hạn, kỳ ảo mà xa xăm, giống như đến từ thế giới bên kia.


Tách —


Không ngừng rơi vào trong lòng cướp đi lý trí của con người.


Mà trong tiếng nước mưa như chú ngữ này, có một người ngồi xếp bằng giữa căn phòng trống, ánh mắt nhìn một loạt tin tức trên màn hình máy tính. Ánh sáng xanh trên màn hình hắt lên mặt gã khiến làn da gã trông càng thêm trắng bệch, nụ cười trên khóe miệng cũng càng thêm đáng sợ.


Bỗng, tiếng chuông điện thoại vang lên ngắt ngang tiết tấu mưa rơi.


Người nọ nhìn cái tên trên màn hình, ý cười trên khóe miệng càng rõ hơn.


“Nghe.”


“Không, không có đường sống gì để thương lượng. Nếu cậu từ chối thì cậu biết hậu quả rồi đấy.”


“Nhớ đến đúng giờ, 12 giờ trưa mai đấy.”


Sau đó gã cũng không thèm để ý đến sự phản đối của đối phương, ngắt điện thoại. Người nọ ngồi một mình trong phòng ngơ ngẩn nhìn màn hình máy tính, sau đó cười to một cách điên cuồng. Trong tiếng cười đó pha lẫn sung sướng, hận thù, và cả kiêu ngạo, tựa như hai, ba câu trong cuộc điện thoại vừa nãy đã mang đến một cảm giác thỏa mãn to lớn cho gã.



Trong tiếng cười càng lúc càng điên cuồng, gần như rất khó nghe được tiếng nước mưa rơi, nhưng nó cũng không hề biết mất mà là hòa lẫn vào tiếng cười đó, không có lúc nào là không phô bày sự tồn tại của mình.


Tách, tách.


Tiếng nước rơi như tiếng chú ngữ.



Bởi vì vụ án lúc sáng làm trì hoãn nên khi Ninh Tiêu và Từ Thượng Vũ đến cục cảnh sát đã gần 10 giờ. Hai người đều tự động chia ra làm việc của mình. Mãi cho đến 12 giờ trưa, Ninh Tiêu đang ngồi trong văn phòng của Quý Ngữ Thu bỗng nhận được điện thoại của Từ Thượng Vũ.


Cậu chỉ có thể ngắt lời Quý Ngữ Thu đang nói, nhận điện thoại.


“Sao đấy?”


“Không, tôi chỉ định hỏi cậu bao giờ thì ăn trưa.” Đầu bên kia, giọng Từ Thượng Vũ truyền đến có hơi lạc đi.


“Xuống căn tin ăn đại gì đó là được rồi.” Ninh Tiêu trả lời, cậu vẫn cảm thấy vô cùng vừa lòng đối với đồ ăn ở đây. Nhưng mà vừa nói dứt lời đã nghe được tiếng cười trêu chọc của Từ Thượng Vũ.


“Xin lỗi, xem ra hôm nay cậu không thể được như mong đợi.” Từ Thượng Vũ nói: “Hồi sáng bếp bị hỏng còn chưa sửa xong, nên bây giờ mọi người đều phải ra ngoài ăn.”


Đây không phải là một tin gì tốt, Ninh Tiêu hơi nhíu mày. Từ Thượng Vũ đầu bên kia hình như cũng hiểu được cảm giác của cậu, cười nói: “Tôi nghĩ không chỉ có cậu khổ, mà chị Vương cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối vì bỏ lỡ mất cơ hội tâm sự với cậu.”


Người gọi là chị Vương là nữ đầu bếp ở căn tin, năm nay 43 tuổi. Từ sau khi Ninh Tiêu đến căn tin của cục cảnh sát ăn cơm thì chị Vương đã thiết lập được tình hữu nghị vô cùng sâu đậm với đồng chí Ninh Tiêu, người ngoài không thể nào hiểu được. Bình thường Từ Thượng Vũ cũng phản đối rất nhiều về chuyện này, hôm nay cuối cùng cũng tìm được cơ hội để phản công.


Ninh Tiêu chỉ nghe được cái giọng sung sướng khi thấy người ta gặp họa của đối phương.


“Nếu không thể hẹn hò với nữ đầu bếp thì trưa nay đi ăn với tôi đi.” Từ Thượng Vũ dụ dỗ: “Tôi biết đường Hòa Văn mới mở một nhà hàng đồ ăn Tứ Xuyên, tiếng tăm cũng được lắm.”



Pháp y Quý cười nói: “Đừng để ý đến tôi, trưa nay tôi đi ăn với người trong tổ.”


Vì thế Ninh Tiêu nhận lời mời của Từ Thượng Vũ.


“Năm phút nữa gặp ở cửa sau.”


Cậu ngắt điện thoại, khép quyển tài liệu trên tay rồi nói với Quý Ngữ Thu: “Hôm nay làm phiền anh rồi, tôi đi trước đây.”


“Khoan đi.” Trước khi cậu kịp ra ngoài, Quý Ngữ Thu gọi cậu lại, “Mấy nay cậu vẫn một mực điều tra báo cáo nghiệm thi của những người tự sát trong vài năm gần đây là vì Hách Dã đúng không?”


Ninh Tiêu không trả lời.


Quý Ngữ Thu nhìn cậu, trong mắt đầy vẻ khiển trách, “Tại sao không nói với Từ Thượng Vũ? Chẳng lẽ cậu định đối đầu với Hách Dã một mình à?”


“Chuyện còn chưa đâu ra đâu.” Ninh Tiêu nói: “Tôi chỉ đang tìm manh mối, hơn nữa, anh ta cũng có việc phải làm.”


“Vậy tại sao phải cố ý điều tra những người tự sát mấy năm gần đây?” Quý Ngữ Thu hỏi.


Ninh Tiêu hơi ngừng bước, nói: “Anh biết ‘gia đình Manson’* không?”


*The Manson Family: một tổ chức, giáo phái tội phạm với người dẫn đầu là Charles Manson ở California vào những năm 1960-1970, tổ chức này có khoảng hơn 100 người tham gia và thường xuyên sử dụng những chất k*ch th*ch gây ảo giác (như LSD), phần lớn người tham gia vào tổ chức này là những cô gái trẻ thuộc tầng lớp trung lưu. Năm 1969, một nhóm người của tổ chức này đã đột nhập vào nhà của một nữ diễn viên Hollywood, Sharon Tate, giết hại cô ấy và bốn người khác, vụ án này được xem là một trong những vụ án man rợ và chấn động nhất nước Mỹ trong thế kỷ 17. – Theo wikipedia.


Quý Ngữ Thu ngạc nhiên: “Gia đình người Mỹ …”


“Nói là gia đình, chẳng thà nói là tổ chức tà giáo.” Ninh Tiêu nói: “Kẻ cầm đầu Charles Manson dụ dỗ rất nhiều người trẻ tuổi băng rừng vượt sông vì ông ta, giết người, h**p dâm, thảm sát, hành hạ phụ nữ có thai đến chết, Manson và những cấp dưới trẻ tuổi của hắn thao túng rất nhiều vụ án mạng vô cùng bi thảm, có thể nói là không có việc ác nào bọn chúng không làm. Nhưng trong mắt đám hung thủ, tất cả những gì bọn chúng làm đều là vì yêu và tự do.”


“Những người trẻ tuổi này bị Manson tẩy não, bán mạng cho hắn một cách tình nguyện, tôn thờ hắn như thần. Mà sau khi hắn bị bắt, bởi vì không đủ chứng cứ và luật pháp đã sửa chữa hủy bỏ hình phạt tử hình, cho nên ‘vị thần’ trên tay dính gần trăm mạng người này đến tận bây giờ vẫn còn sống tốt trong tù giam ở Mỹ, không chỉ không cần lo cơm áo, thậm chí còn có tổ chức nhân đạo quan tâm đến cuộc sống của hắn mỗi ngày. Mà những người đã chết đó lại không còn cơ hội để mở mắt ra một lần nào nữa.”



Ninh Tiêu quay người, điều này khiến Quý Ngữ Thu thấy rõ được đôi mắt của cậu, trong đôi mắt đen láy đó là vẻ lạnh lùng như băng.


“Anh không cảm thấy rất quen tai à?”


Dụ dỗ con người sa đọa, thao túng tội ác, bản thân gần như không hề thật sự tham gia vào bất kỳ một vụ án nào, được người khác tôn thờ, được người khác ao ước, được cuồng nhiệt gọi là “thần”, tất cả những đặc điểm này khiến Quý Ngữ Thu nhớ đến một người khác — Hách Dã.


Bọn họ đều phạm những tội tuyệt đối không thể tha thứ, nhưng cũng có “mị lực” khác nhau. Đối với những kẻ tôn sùng bóng tối, tôn trọng kẻ mạnh mà nói, cả Hách Dã và Charles Manson đều có khả năng nắm giữ sinh mạng của người khác trong tay, cũng có một thế giới quan riêng của mình. Vì thế nên tín đồ mới thờ bọn họ như thần.


Một điểm giống nhau nữa là luật pháp trong nước đã dần thay đổi đến việc loại bỏ phương thức tử hình. Bản thân cải cách này cũng không phải chuyện gì xấu, nhưng sẽ luôn khiến vài loại thành phần bất hợp pháp tìm được lỗ hổng.


Ninh Tiêu để lại một câu.


“Tôi không hy vọng khi đến cuối cùng, tìm được chứng cứ rồi mà lại không thể đưa hắn ra công lý.”


Nhìn cánh cửa bị Ninh Tiêu đóng sầm lại, trong đầu Quý Ngữ Thu vẫn còn bồi hồi những lời cậu nói, cả trong lẫn ngoài đều bày tỏ sự thù hận đối với Hách Dã. Điều này xuất phát từ sự oán giận của một người có tinh thần trọng nghĩa hay là còn nguyên nhân gì khác?


Dù có là nguyên nhân nào thì vẫn có thể xác định được một điều rằng, Ninh Tiêu và Hách Dã bây giờ đã như nước với lửa, không đội trời chung.


Nói chuyện với Quý Ngữ Thu xong, trong lòng Ninh Tiêu có một khoảng tối tăm, cuộc nói chuyện vừa nãy làm cậu nhớ đến vài ký ức rất khó chịu. Đang lúc cảm xúc hạ xuống, cậu gặp được Từ Thượng Vũ ở lối ra.


“Tâm trạng không vui à?”


Lúc này Từ Thượng Vũ đã thay đồ thường, không có cảm giác ngầu ngầu như khi mặc đồng phục mà ôn hòa hơn rất nhiều. Thấy Ninh Tiêu đi đến, hắn chỉ cần nhìn một cái đã đoán được tâm trạng của cậu.


Từ Thượng Vũ để Ninh Tiêu ngồi lên ghế phụ lái rồi mới nói: “Đưa cậu đi ăn đồ ngon, ăn no rồi là tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều.”


Ninh Tiêu dở khóc dở cười với kết luận này của hắn, nhưng cũng không phản bác. Trong lúc đi, cậu bỗng nhớ đến cuộc điện thoại ban sáng của Từ Thượng Vũ.



Không biết có phải ảo giác không, Ninh Tiêu cảm thấy tay cầm vô lăng của Từ Thượng Vũ hơi khựng lại.


“Không sao.” Từ Thượng Vũ nói: “Giờ hẹn là buổi chiều, đến đó tôi lại đi đón. Tôi cũng đang muốn nói với cậu chuyện này, có thể từ hôm nay trở đi, trong nhà sẽ có thêm một người ở.”


“… Nam hay nữ?”


“Nữ.”


Từ Thượng Vũ cố ý không giải thích, lén nhìn biểu cảm của Ninh Tiêu. Tuy trông có vẻ cũng không khác gì lúc nãy, nhưng hắn có thể thấy được rõ ràng độ cong trên khóe miệng Ninh Tiêu hơi giảm xuống, đó là biểu hiện tâm trạng cậu không vui. Phát hiện được thay đổi này của Ninh Tiêu, tâm trạng Từ Thượng Vũ tốt hơn rất nhiều, giải thích: “Đó là mẹ tôi, hôm nay bà ấy về.”


Ninh Tiêu nghe rồi như nghĩ đến điều gì đó. Từ sau khi cậu đến nhà Từ Thượng Vũ ở, không thấy hắn liên lạc với mẹ mình. Một khoảng thời gian dài không liên lạc với mẹ, điều này rất không hợp với tính cách của Từ Thượng Vũ, nhớ đến phản ứng đặc biệt khi nhắc đến thân thế của Trương Vĩ Vĩ. Cậu cũng lờ mờ đoán được thân phận của mẹ Từ Thượng Vũ, nhưng lời đã tới miệng, Ninh Tiêu vẫn chọn im lặng. Đó là chuyện riêng của Từ Thượng Vũ, cậu không có quyền can thiệp.


12 giờ rưỡi trưa, hai người đến nhà hàng mới mở, bởi vì đông người nên còn xếp một hàng chờ dài. Đợi đến khi có chỗ ngồi thì bụng Ninh Tiêu đã kêu rột rột rồi.


“Cậu gọi món đi, tôi mời.” Từ Thượng Vũ thấy được sự đói khát của cậu nên đưa thực đơn qua, ống tay áo cũng hơi trượt một cái, để lộ một đoạn cánh tay.


Bởi vì chỗ ngồi nên Ninh Tiêu có thể thấy rõ được cánh tay Từ Thượng Vũ, trong một khoảnh khắc, cậu loáng thoáng thấy một vết sẹo trên cổ tay trái của Từ Thượng Vũ. Chưa đợi cậu thấy rõ thì Từ Thượng Vũ đã chỉnh lại tay áo, thấy tầm mắt của Ninh Tiêu thì mỉm cười nhìn cậu: “Sao thế?”


“Không có gì.”


Ninh Tiêu nghĩ mình nhìn nhầm, cổ tay Từ Thượng Vũ sao lại có sẹo được, mà vết sẹo đó lại ở gần động mạch. Một viên cảnh sát cho dù có sẹo trên người thì cũng không nên ở đó được, giống như …


Dù có tự nhủ với lòng thế nào thì Ninh Tiêu cũng không thể quên được khoảnh khắc thoáng nhìn đó. Thậm chí cậu còn hơi hối hận vì bình thường luôn từ chối đề nghị đùa cợt tắm chung của Từ Thượng Vũ. Biết vậy nên tắm thử một lần, không phải là có thể biết được đó là vết sẹo gì rồi sao?


Một bản nhạc đệm kết thúc, lúc ăn cơm, Ninh Tiêu hơi mất tập trung, thiếu cảnh giác, cũng vì thế nên không phát hiện sự bất thường trong nhà hàng.


Mà chờ đến khi cậu phát hiện thì đã quá muộn rồi.


Dù có là trùng hợp hay có người cố tình tạo ra, thì mọi chuyện sẽ luôn đi theo hướng tệ nhất.


Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục Truyện Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục Story Chương 55
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...