Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục

Chương 54


Lúc Từ Thượng Vũ lái xe đến Lâm Giang đã là tám giờ sáng.


Hai người vừa bước xuống xe đã thấy bên bờ sông có một đám người vây xem, người qua đường đứng bên ngoài dây cảnh giới của cảnh sát chỉ trỏ vào bên trong.


“Nhường đường, nhường đường với.”


Từ Thượng Vũ vất vả lắm mới len qua được đám người, dắt Ninh Tiêu vào trong.


“Đội trưởng, cuối cùng anh cũng tới rồi.”


Người trông chừng bên trong là Lục Phi thấy hắn như thấy được cứu tinh, vội vàng nhào tới. Từ Thượng Vũ đưa tay cản lên mặt hắn. “Tình hình sao rồi?”


“Chưa biết được thân phận của nạn nhân, muốn kiểm tra cụ thể hơn thì phải chờ pháp y đến mới được.”


Lục Phi cứu khuôn mặt mình khỏi ma trảo của Từ Thượng Vũ, nói: “Nhưng mà nhìn tình trạng bên ngoài của thi thể, có vẻ là đã ngâm trong nước được ít nhất một tuần rồi. Trên người cũng không có vết thương hay dấu vết đánh nhau, khả năng tự sát khá cao, đương nhiên là cũng không thể loại trừ khả năng đây là mưu sát.”


Từ Thượng Vũ gật đầu: “Để tôi đi xem.”


Lục Phi vội vàng đi theo hắn, hơi khựng lại vì thấy Ninh Tiêu lạc phía sau.


“Cố vấn Ninh.” Hắn ôm vai Ninh Tiêu, “Lần trước cậu ngầu thật đấy. Sao, gần đây có ai tới nhà để phỏng vấn cậu không?”


“Lần trước?” Ninh Tiêu nghi hoặc. “Lần nào?”


“Không thể nào, đừng có giả vờ. Là cái lần cậu và đội trưởng bí mật ra ngoài chấp hành nhiệm vụ ấy, sau đó trên mạng nói là cậu cứu được mười mấy mạng người, bắt được cả hung thủ. Bây giờ tất cả mọi người đều gọi cậu là thám tử lừng danh thời đại mới đấy, tâng bốc nhiều lắm.”



Ninh Tiêu nghe thế, nhíu mày: “Chuyện từ khi nào thế?”


Lục Phi ngạc nhiên: “Cậu không biết thật đấy à?” Thấy Ninh Tiêu không giống giả vờ, hắn vội vàng giải thích: “Tin này ban đầu truyền ra từ một tài khoản hot, nghe nói là chính miệng một phóng viên thực tập đích thân trải nghiệm ở hiện trường kể ra, sau đó người nọ mới đăng lại, bây giờ rất nhiều người biết đến chuyện của cậu. Nghe đâu còn có truyền thông sưu tầm tin tức về những vụ án cậu từng tham gia giải quyết, chuẩn bị làm thành một chuyên mục phát sóng đấy.”


Lục Phi nói: “Bây giờ nó đã sắp trở thành tiết mục trên đài truyền hình thành phố rồi mà cậu không biết gì hết à?”


Ninh Tiêu không nói gì thêm, từ sau khi về từ sơn trang, cậu vẫn luôn đắm chìm trong việc tìm kiếm manh mối về Hách Dã. Mà tiểu thuyết đang ngưng dở, vì tránh mấy cuộc gọi liên hoàn của biên tập nên cậu tắt điện thoại từ lâu rồi, không sử dụng thứ gì để lên mạng hết. Ninh Tiêu thật sự không biết mình trở thành tin đầu đề.


Hai người vừa nói vừa đi đến bìa sông, Lục Phi vội vàng ngưng tám chuyện, bắt đầu bận rộn. Mà suy nghĩ của Ninh Tiêu vẫn còn kẹt lại ở chủ đề nói chuyện lúc nãy, cậu không nghĩ chuyện này chỉ đơn giản là bị truyền thông chú ý quá mức như thế. Còn chưa kịp nghĩ kỹ đã bị thi thể vô danh bị đặt trên bờ hấp dẫn lực chú ý.


Thi thể đã được cảnh sát xử lý bước đầu để tránh phá hỏng lần nữa. Từ Thượng Vũ đang ngồi bên cạnh thi thể quan sát cẩn thận. Ninh Tiêu đến gần hắn cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Cậu thấy sao?”


Ninh Tiêu đánh giá sơ bộ: “Trông có vẻ là một thi thể nữ, trên người cô ta có thứ gì khác không?”


“Tìm được một thỏi son trong túi áo, còn có 500 đồng tiền mặt. Không có giấy tờ tùy thân, tạm thời không thể xác nhận được thân phận.” Từ Thượng Vũ nói: “Chỉ có thể điều tra những người mất tích trong một tuần đổ lại, xem thử có manh mối gì không. Nhưng mà về cơ bản có thể xác định là chết đuối.”


Ninh Tiêu nhìn thi thể nữ bị nước ngâm trương phù, làn da vì ngâm nước lâu nên hiện đầy vết nhăn, trắng bệch làm người ta liên tưởng đến cánh gà lăn bột. Mũi thỉnh thoảng còn có máu loãng chảy ra, khô lại trên mặt. Khuôn mặt của thi thể đã trương phồng lên gần như mất đi bộ dạng vốn có, tổng thể trông như có ai đó tròng lên thi thể một lớp da người biến dạng.


Ninh Tiêu ngồi xổm xuống nhẹ nhàng nâng tay phải của thi thể lên quan sát. Nạn nhân là một cô gái rất xem trọng vẻ ngoài, móng tay cắt ngắn, kẽ hở trong móng tay cũng không có vết bẩn. Cậu vừa định đưa tay định kiểm tra cái miệng của thi thể thì bị cản lại. Một bàn tay bóp chặt lấy cổ tay phải của cậu, sức lực mạnh đến nỗi phát đau.


Ninh Tiêu ngẩng đầu, người cản cậu là một viên cảnh sát cậu chưa từng gặp. Người này trông khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén híp lại.


“Cậu là pháp y à?” Đối phương hỏi, giọng nói cũng rất lạnh lùng.


“Không phải.”


“Vậy thì cậu nên chú ý hành động của mình, đừng tùy tiện động vào thi thể.” Viên cảnh sát xa lạ nọ thả tay Ninh Tiêu ra, nói: “Nếu vì thế mà khiến vụ án phức tạp hơn thì không ai gánh nổi hậu quả đâu.” Nói xong, hắn lại nhìn Từ Thượng Vũ, tuy không nói gì nhưng trong mắt đầy vẻ trách cứ.



Ninh Tiêu tin rằng mình hiểu ý trong ánh mắt hắn, buộc miệng giải thích thay Từ Thượng Vũ: “Anh ta có lệnh bảo vệ tôi, lúc ra ngoài thì nhận được lệnh khẩn cấp nên mới cùng đến đây.”


Nghe cậu nói, ánh mắt viên cảnh sát nọ lại chếch đi, nhìn Ninh Tiêu. Trong mắt hiện lên vẻ hiểu rõ nhưng biểu cảm càng thêm lạnh lẽo.


“Cho nên cậu là viên cố vấn đó, là thần thám trong lời khoác lác của giới truyền thông đấy à?”


Vẻ châm chọc và khiêu khích trong lời nói gần như là quá trắng trợn, Ninh Tiêu hơi nhíu mày, mình có lỗi gì với người này từ lúc nào? Cứ cảm thấy hắn không có hảo cảm gì với mình.


“Đội trưởng Hình.” Vào lúc quan trọng vẫn là Từ Thượng Vũ đứng ra giảng hòa, “Cậu ấy là cố vấn mới, giúp chúng tôi phá được rất nhiều vụ án. Ninh Tiêu, đây là đội trưởng Hình Phong, là đội trưởng đội hình sự số 1, cũng là đàn anh của tôi.”


Thì ra là đội trưởng đội 1 tinh anh trong truyền thuyết, chẳng trách ánh mắt cao thế. Nể mặt Từ Thượng Vũ, Ninh Tiêu đưa tay ra chào hỏi với đối phương: “Chào anh.”


Nhưng mà Hình Phong không bắt tay với Ninh Tiêu, vẫn tiếp tục dùng ánh mắt không có nhiệt độ gì đánh giá cậu.


“Phá rất nhiều vụ án?” Hình Phong lặp lại lời Từ Thượng Vũ, “Nếu thế thì có vẻ cậu rất có năng lực. Nhưng theo như tôi được biết, mỗi một vụ án đặc biệt cậu tham gia đều có liên quan đến tên Hách Dã trong hồ sơ tội phạm bị truy nã, cái này là trùng hợp à?”


Câu này nói ra, ngay cả Từ Thượng Vũ cũng lạnh mặt.


“Đội trưởng Hình, anh có ý gì?”


Hình Phong thản nhiên nói: “Không có gì.” Hắn lãnh đạm, như không hề muốn nói nhiều với Ninh Tiêu và Từ Thượng Vũ, quay đi hỏi thăm tiến triển vụ án từ đội viên khác, mặc kệ hai người họ.


“Cậu đừng để ý.” Từ Thượng Vũ thở dài an ủi Ninh Tiêu: “Đội trưởng Hình chỉ hơi cảnh giác thôi, không có ác ý gì với cậu đâu.”


Ác ý? Đương nhiên Ninh Tiêu tin rằng vị đội trưởng đó không hề có ác ý gì với cậu, mà là xem cậu như nghi phạm. Ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu chăm chú hoàn toàn giống như đang đứng trước một nghi phạm. Cảnh này cũng tương tự như lần đầu tiên cậu gặp Từ Thượng Vũ, lúc đó trong mắt Từ Thượng Vũ cậu cũng đáng nghi như thế à? Ninh Tiêu nghĩ rồi liếc người bên cạnh một cái.


Từ Thượng Vũ thấy cậu nhìn sang, khóe miệng cong lên tự nhiên, biểu cảm thả lỏng, một nụ cười vô cùng tự nhiên. Mà lúc trước khi Ninh Tiêu bị xem là nghi phạm, cậu còn nhớ nụ cười của Từ Thượng Vũ luôn là không lạnh không nhạt, trông như một cái mặt nạ vậy. Khi đó ai mà có ngờ hai người sẽ có quan hệ ở chung nhà như bây giờ đâu?



Đang lúc ngẩn ngơ, Ninh Tiêu nghe Hình Phong bên kia đang điều đội viên.


“Liên lạc với cục cảnh sát trong một trăm dặm ngoài thành phố, đối chiếu với những người mất tích.” Lúc nói chuyện công việc, biểu cảm của Hình Phong còn nghiêm túc hơn vừa rồi. Nếu nói Từ Thượng Vũ là nham hiểm thì người này đúng là Diêm Vương.


“Về phần các cậu,” Hình Diêm Vương ra lệnh cho cấp dưới xong thì đi về chỗ Từ Thượng Vũ và Ninh Tiêu, “Từ Thượng Vũ, nếu cậu đã có lệnh bảo vệ cậu ta thì dẫn cậu ta về cục đi. Tôi không muốn lúc tôi phá án còn phải mất thời gian để ý đến các cậu.”


“Nhưng mà …”


“Không có nhưng nhị gì hết, ở đây có tôi rồi, cậu đi làm nhiệm vụ của cậu đi.”


Hình Phong nói rất dứt khoát, không hề nhân nhượng. Từ Thượng Vũ không làm được gì, chỉ có thể dẫn Ninh Tiêu đi. Ngay lúc quay đi, Ninh Tiêu không biết vì sao còn cố ý để lại một câu.


“Đội trưởng Hình.” Cậu nói: “Tôi khuyên anh đừng phí công liên lạc với cục cảnh sát bên ngoài, về điều tra những người mất tích trong thành phố thì nhanh hơn.”


Nói xong cũng không đợi Hình Phong kịp phản ứng lại, Ninh Tiêu lên xe chạy lấy người theo Từ Thượng Vũ.


Từ Thượng Vũ lái xe đi được một đoạn, bỗng bật cười.


“Cậu là người đầu tiên làm lão Hình kinh ngạc như thế.”


Ninh Tiêu trả lời: “Chẳng lẽ anh chưa từng đối đầu với anh ta à?” Từ Thượng Vũ nổi tiếng là ma vương trong đội cảnh sát, Ninh Tiêu không tin hắn sẽ ngoan ngoãn như thế.


“Nói thế nào đấy? Tuy là tính tình của Hình đội không tốt lắm, nhưng mà tôi vừa vào đội đã làm việc dưới quyền anh ta, không thể làm bậy với đội trưởng được, đúng không?” Từ Thượng Vũ hơi khựng lại một chút, “Ninh Tiêu, thật ra Hình Phong chỉ là trông có vẻ lạnh lùng, nói chuyện cũng hơi thẳng thắn thôi, cậu đừng để trong lòng.”


Nghe hắn nói tốt cho Hình Phong, không hiểu sao Ninh Tiêu lại thấy không thoải mái.


“Anh quen thân với anh ta lắm à?”



Ninh Tiêu nhìn kính chiếu hậu bên ngoài, may là da mặt mình dày không là đỏ lên rồi. Không biết Từ Thượng Vũ có phát hiện vị chua trong câu nói của Ninh Tiêu không, hắn chỉ cười cười, sau đó chuyển chủ đề, điều này làm Ninh Tiêu thở phào một hơi.


“Vừa nãy cậu nói Hình đội đừng liên lạc với cục cảnh sát bên ngoài mà tập trung điều tra người mất tích trong thành phố, cậu có manh mối gì à?”


Ninh Tiêu nói: “Chỉ phát hiện vài chỗ đáng nghi thôi.”


“Ừ.”


“Anh có phát hiện không, trên thi thể rất sạch sẽ.” Ninh Tiêu rõ ràng không chỉ nói đến sạch sẽ theo nghĩa bóng, mà là đối với những cái xác chết trôi khác, cái thi thể nữ vô danh này sạch sẽ quá mức.


“Trên người không có cỏ rác hay bùn lầy, ngay cả trong kẽ hở móng tay cũng không có bùn đất gì cả.” Ninh Tiêu nói: “Bình thường, người nhảy cầu chết đuối hoặc bị vứt xuống sông, trải qua một khoảng thời gian chìm xuống đáy nước rồi lại trôi nổi thì trên thi thể chắc chắn sẽ có vết bùn đất và những thứ linh tinh dưới đáy nước.”


Cái này chứng tỏ điều gì? Từ Thượng Vũ vận động não, hiểu ý, “Chứng tỏ cô ta không chết đuối dưới sông!”


Ninh Tiêu gật đầu: “Người chết đuối dưới sông, dù có là tự sát hay bị đẩy xuống nước thì cũng không thể không dính chút bùn nào như thế được. Cô ta quá sạch sẽ, trông không giống như bị ngâm lâu trong nước sông, mà giống như —“


Hai người nhìn nhau, trong đầu xuất hiện một tình huống.


Chỉ có người chết đuối trước rồi bị thả xuống sông mới có tình trạng như thế. Hơn nữa, thời gian thi thể bị thả xuống sông cũng không dài, bởi vì để lâu cũng sẽ bị bám bùn và cỏ rác.


“Nói cách khác, nạn nhân bị dìm chết ở đâu đó trên bờ.” Từ Thượng Vũ phân tích.


“Không chỉ có thế.” Ninh Tiêu nói: “Cô ta còn bị ngâm trong nước rất nhiều ngày, cố ý ngụy trang thành đã trôi dưới sông rất lâu.”


Một cô gái trẻ tuổi sau khi bị sát hại một cách tàn nhẫn còn bị ngâm trong nước khiến làn da từ từ trương phồng, hư thối, làn da dần nứt ra làm mất dần hình người. Mà hung thủ vẫn lẳng lặng chờ đợi quá trình này, sau đó thả thi thể xuống sông đâu vào đấy. Nhìn thi thể của đồng loại dần biến đổi, phân hủy, từ đầu đến cuối quá trình đều giữ nguyên lý trí, có ai có thể làm được đến nỗi hoàn toàn vứt bỏ bản tính con người như thế?


“Người có tâm lý không bình thường.”


Ninh Tiêu nói: “Gọi tắt là, b**n th**.”


Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục Truyện Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục Story Chương 54
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...