Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Chương 53: Ba tiếng đồng hồ biến mất
Trong trí nhớ mông lung khi còn nhỏ, hắn loáng thoáng thấy được một khuôn mặt, đó là khuôn mặt của người nhận nuôi hắn.
Đó là một người phụ nữ bình thường bận rộn với cơm áo gạo tiền, trong trí nhớ của hắn, người nọ rất ít khi về nhà. Bình thường hắn ngồi ở nhà cả một buổi trưa mới nghe được tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân nặng nề mà mỏi mệt. Khi đó hắn sẽ vui mừng chạy ra đón người nọ.
Cuộc sống của bọn họ lúc đó rất nghèo, rất ít khi được ăn thịt, thường xuyên phải chuyển nhà. Bởi thế nên hắn gần như không có cơ hội kết bạn với người cùng tuổi, chỉ ở mãi trong nhà giết thời gian. Đương nhiên là người nọ cũng không cho hắn ra ngoài. Mỗi lần bất đắc dĩ phải dẫn hắn ra ngoài, người nọ luôn trùm hắn lại kín mít giống như sợ người ngoài thấy được.
Lúc còn rất nhỏ, hắn cũng không hiểu nguyên nhân vì sao người nọ lại làm như thế. Nhưng có một lần hắn vô tình nghe thấy người nọ cãi nhau với chủ nhà.
“Tôi không thể để người như các cô sống ở đây được, sẽ phá nát danh tiếng của tôi mất!”
“Chúng tôi không có làm gì hết, tôi chỉ mang nó đến đây làm việc thôi, không làm gì khác hết.”
“Không phải thế. Cô nuôi đứa trẻ này, cha mẹ nó làm nên chuyện đáng trách như thế, tôi không thể để các người ở đây được, tôi sẽ bị người ta bàn ra tán vào đấy.”
“Nhưng mà nó chỉ là một đứa trẻ thôi, chuyện cha mẹ nó làm đâu có liên quan gì đến nó.”
“Nhưng dòng máu chảy trong người nó là như thế! Ai biết thằng nhóc đó sau này có làm ra chuyện giết người phóng hỏa gì không? Tóm lại, ngày mai cô và nó phải chuyển đi, không là tôi gọi điện thoại báo cảnh sát đấy!”
Cuối cuộc đối thoại, hắn chỉ có thể thấy được bóng lưng gầy yếu của người nọ qua khe cửa, còn cả tiếng khóc bất lực của người nọ sau khi chủ nhà đi.
Vào lúc đó, hắn bắt đầu hiểu được lý do vì sao bọn họ phải sống cuộc sống trốn tránh thế này, vì sao hắn lại không thể ra ngoài, tất cả đều là vì hắn. Bởi vì hắn không phải là một đứa trẻ đàng hoàng, trong người hắn chảy dòng máu không sạch sẽ.
Tất cả những chuyện này đều là do hắn.
Cuộc đối thoại hôm đó nghe được khắc một dấu vết thật sâu trong lòng đứa trẻ chưa đến bốn tuổi. Từ đó về sau, bọn họ thường xuyên phải chuyển nhà, người nọ vẫn đi làm công ở khắp nơi để mưu sinh, một khi bị phát hiện sẽ mang hắn chạy đến nơi khác. Trong lúc đó, hắn loáng thoáng nghe được tiếng bàn luận của mọi người.
“Đứa con của tội phạm giết người sau này chắc chắn sẽ không thành người gì tốt lành.”
“Trong người nó chảy dòng máu của tội phạm giết người!”
“Sao lại sinh nó ra, đáng lẽ nên để sẩy mới đúng.”
“Tội phạm giết người không có tư cách sinh con! Con của tội phạm giết người cũng không có tư cách sống!”
Tư duy non nớt của hắn ngày đó vẫn chưa hiểu được hàm nghĩa chân chính của “tội phạm giết người”, chỉ biết đó hẳn không phải là một từ gì tốt đẹp, mà trong người mình cũng chảy dòng máu không sạch sẽ này. Vào một lần bị đuổi ra khỏi nhà thuê, khi đang ôm người nọ run rẩy trong cơn gió lạnh, cuối cùng hắn cũng đưa ra một quyết định.
Hắn hỏi: “Bởi vì con là một đứa trẻ hư nên bọn họ mới đuổi chúng ta đi suốt như thế, đúng không?”
Người nọ chỉ ôm chặt lấy hắn, không nói gì.
“Nếu thế thì mẹ cứ bỏ con lại đi, bọn họ sẽ không đuổi mẹ đi nữa.” Hắn dùng đôi tay nhỏ bé ôm lấy người duy nhất mang đến ấm áp cho hắn, dựa vào người nọ, nhẹ nhàng nói: “Con không giận mẹ đâu, mẹ đưa con đến cô nhi viện đi.”
Lúc đó người nọ trả lời thế nào hắn cũng không nhớ rõ. Nhưng ấn tượng duy nhất là đôi tay vội vàng ôm lấy hắn trong gió lạnh. Trong những tháng ngày tăm tối đó chỉ có hai người một lớn, một nhỏ sống nương tựa lẫn nhau.
Người nọ cũng không chọn bỏ lại hắn, sau đó hai người lại chạy ngược chạy xuôi vài năm. Mãi cho đến mùa thu năm đó hắn mới kết thúc cảnh sống trốn tránh này, bởi vì người nọ qua đời.
Nguyên nhân là đột tử vì làm việc quá sức. Từ đó về sau, đôi tay duy nhất có thể ủ ấm hắn trên thế giới này cũng trở nên lạnh như băng. Dường như hắn buộc phải sống cô độc một mình, mà ngay vào lúc sắp bị đưa vào cô nhi viện, một người bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn.
“Nhà chú có nhiều đồ ăn ngon lắm, muốn theo chú về nhà không?”
Một người đàn ông ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nhìn khuôn mặt non nớt của hắn.
“Chú có đuổi con đi không? Bởi vì con là con của tội phạm giết người, sau này con cũng có thể trở thành tội phạm giết người, tất cả mọi người đều sợ tội phạm giết người, nếu chú ở cùng với con thì bọn họ cũng sẽ đuổi chú đi đấy.”
“Không đâu.” Một bàn tay to xoa lên đầu hắn, hắn nghe một tiếng cười sang sảng, “Chú là người bắt tội phạm đấy, chú có thể bảo vệ nhóc. Nhóc cũng không cần sợ chú bị đuổi đi, tất cả mọi người cần chú bảo vệ nên không ai đuổi chú đi đâu.”
Nghe có vẻ ghê gớm lắm.
“Vậy sau này con có thể trở thành người bắt tội phạm giống như chú không?”
Người đàn ông nọ ngạc nhiên, sau đó cười ha hả: “Được chứ! Chỉ cần nhóc muốn là được hết.”
Nếu có thể trở thành người giống như chú ấy thì có phải sau này sẽ không còn ai sợ hắn nữa không? Có phải không còn khiến người quan trọng trong cuộc đời mình phải trôi giạt khắp nơi vì mình nữa không?
Mãi cho đến sau này hắn mới biết người nhận nuôi hắn năm đó là — dì của hắn, người đã nuôi nấng một đứa con của tội phạm giết người như hắn ở cái thời đại ai ai cũng đeo biết bao áp lực trên lưng. Từ đó về sau, hắn đã quyết định rằng nếu được, hắn muốn trở thành một người có thể bảo vệ người khác như cha nuôi và dì.
Hắn muốn bảo vệ những người quan trọng của mình, không để bọn họ phải chịu tổn thương gì nữa, giống như —
“Từ Thượng Vũ, dậy đi.”
Tiếng gì đấy, ồn ào quá.
“Nội trong ba giây mà anh không dậy thì tự gánh hậu quả. Một, hai …”
Ba!
Từ Thượng Vũ vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt không có cảm xúc gì của Ninh Tiêu. Trong tay cậu còn cầm một thùng nước lạnh, khóe miệng cong cong.
“Rất đúng lúc.” Buông thùng nước, Ninh Tiêu vừa lòng nói: “Không cần phải lãng phí nước.”
Từ Thượng Vũ xoa huyệt thái dương đau đớn, ngồi dậy từ trên giường nhìn Ninh Tiêu. Hắn nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, bất đắc dĩ: “Bây giờ mới có sáu giờ, cậu gọi tôi dậy sớm thế làm gì?”
“Tôi tra được vài tin tức về Hách Dã, cần anh theo tôi ra ngoài một chuyến.” Ninh Tiêu nói: “Tiện thể, chưa có bữa sáng. Nguyên liệu tôi để hết dưới bếp rồi, làm phiền anh.”
Không chỉ phải làm tài xế mà còn phải kiêm chức làm đầu bếp. Từ Thượng Vũ thở dài: “Cậu sai tôi như thế mà không thấy áy náy hả?”
“Không.”
Ninh Tiêu trợn trắng mắt, “Tôi tìm con về giúp anh mà anh còn đòi thù lao với tôi? Trương Vĩ Vĩ mà nghe được thì chắc chắn sẽ rất đau lòng vì một người cha nuôi vô lương tâm như anh đấy. Còn nữa, lần trước tôi nhờ Quý Ngữ Thu kiểm nghiệm vài thứ, hôm qua hắn đến đòi phí. Tiền lương của tôi tạm thời chưa tới nên mượn anh một ít ứng trước rồi.”
Cái này hoàn toàn không phải là giọng điệu hỏi dò mà là tiền trảm hậu tấu. Từ Thượng Vũ nhìn Ninh Tiêu không hề tự xem mình là người ngoài, trong lòng có một cảm giác vi diệu pha lẫn giữa vui mừng và chán nản. Vui mừng là vì Ninh Tiêu không xem hắn như người ngoài, nhưng chán nản là vì Ninh Tiêu không hề có một chút ý tưởng xem hắn như bạn đời nào. Mà quá đáng nhất là từ khi ở chung đến giờ, đồng chí Ninh Tiêu thường xuyên chỉ mặc một cái quần ngắn đi lại trong nhà, hoàn toàn xem người đồng tính luyến từng tỏ tình với cậu ấy như người vô hình. Cay cú hơn nữa là Từ Thượng Vũ không thể làm được gì với điều đó hết.
Chỉ được nhìn mà không được ăn là một sự tra tấn lớn lao đến cỡ nào đối với một người đàn ông có tâm sinh lý bình thường như hắn chứ?
“Nhanh đi làm bữa sáng đi.”
Ninh Tiêu nói hết công việc buổi sáng nay cho hắn xong thì quay lưng đi mất. Từ Thượng Vũ ngồi trên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đường cong trên cái eo lộ ra ngoài của cậu, nghĩ thầm, dù sao thì cưỡng h**p đàn ông cũng không phạm pháp, nếu Ninh Tiêu mà còn ép hắn như thế thì đừng trách hắn vô tình vô nghĩa.
Bên ngoài có tiếng gọi của Ninh Tiêu. “Từ Thượng Vũ, bữa sáng!”
“Rồi, tới liền.”
Từ Thượng Vũ thờ dài thổi bay suy nghĩ trong đầu, buông xuôi đi làm bữa sáng. Hắn của hai mươi năm trước chắc chắn sẽ không thể nào tưởng tượng được có một ngày cho dù đã thực hiện được lý tưởng, thì cái gọi là bảo vệ người quan trọng cũng chỉ là làm trâu làm ngựa, nấu cơm rót nước cho người ta thôi. Đúng là cuộc đời chẳng thể được như mơ.
Lúc ăn sáng, trên tay Ninh Tiêu còn cầm một tập tài liệu. Từ đợt vây bắt thất bại lần trước làm Hách Dã bỏ trốn, Ninh Tiêu đã bắt đầu có biểu hiện tẩu hỏa nhập ma. Suốt ngày tra tài liệu, còn lấy vài thứ kỳ lạ để Quý Ngữ Thu kiểm nghiệm. Công việc chính là viết tiểu thuyết lại bị cậu vứt vào trong xó.
Từ Thượng Vũ biết cậu rất nóng lòng, lúc đó Trương Vĩ Vĩ bị Hách Dã mang đi ngay trước mặt bọn họ. Ngày nào chưa tìm được đứa nhỏ về thì ngày đó Ninh Tiêu vẫn không thể yên tâm. Nhưng mà Từ Thượng Vũ cho rằng thân là người giám hộ chính thức của đứa trẻ, hắn cần phải phát biểu vài ý kiến đối với trạng thái tẩu hỏa nhập ma của Ninh Tiêu.
“Khụ khụ.” Hắn ho khan hai tiếng, thấy Ninh Tiêu buông tài liệu nhìn sang, vội nói: “Thật ra chuyện của Vĩ Vĩ …”
Reng reng reng.
Mới vừa mở bài thì điện thoại đã reo lên không ngừng. Từ Thượng Vũ chỉ có thể xin lỗi rồi ra ngoài nghe điện thoại.
Ninh Tiêu ăn một cái trứng chần, uống nửa cốc sữa đậu nành, tiện thể còn ăn thêm hai cái bánh bao nhân đậu xanh, mà lúc ngẩng đầu lên vẫn thấy Từ Thượng Vũ đang gọi điện thoại. Cậu hơi buồn bực trong lòng, có chuyện gì mà nói lâu thế? Nếu là chuyện công việc thì hẳn là nên giải quyết nhanh gọn, trực tiếp mới đúng. Vậy thì cuộc điện thoại này không phải là vì công việc, mà là việc riêng của Từ Thượng Vũ.
Việc riêng?
Ninh Tiêu nhìn chân mày nhíu chặt của Từ Thượng Vũ ngoài ban công, lặng lẽ buông chén, lắng tai nghe.
“… Hôm nay à?”
“Được, bao giờ?”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ đến đúng giờ.”
“Cảm ơn.”
Nghe nội dung cuộc đối thoại hình như là có khách đến, cần Từ Thượng Vũ đi đâu đó để đón. Nhưng biểu cảm của hắn vô cùng nghiêm túc, trông có vẻ không phải là khách bình thường. Nhận điện thoại xong, cảm xúc của Từ Thượng Vũ cũng thay đổi như có tâm sự gì đó. Chuyện muốn thảo luận với Ninh Tiêu cũng bị hắn vứt vào trong góc.
Mà Ninh Tiêu lại thấy không sao cả, chỉ tò mò thôi. Người khiến Từ Thượng Vũ bày ra vẻ mặt như thế có thể là ai được?
Hai người ăn xong bữa sáng thì ra ngoài, Ninh Tiêu ngồi lên ghế phó lái nhìn hắn.
“Anh không cần đi đón người à?”
“Không phải bây giờ.” Từ Thượng Vũ hơi khựng lại, “À về chuyện này, Ninh Tiêu, tôi phải báo trước với cậu một tiếng …”
Rất không đúng lúc là điện thoại lại reo lên ngắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Nhưng lúc này cũng không phải là điện thoại riêng mà là tiếng chuông khẩn cấp của điện thoại dùng trong công việc. Vừa nghe tiếng, Từ Thượng Vũ lập tức nghe máy.
“Sao thế?”
Nghe người bên kia nói, sắc mặt của hắn dần trở nên nghiêm túc. Chỉ chốc lát sau đã ngắt điện thoại, Từ Thượng Vũ nghiêm mặt nói: “Xin lỗi không thể đưa cậu đi được, tôi phải đến Lâm Giang một chuyến.”
“Có chuyện gì rồi?”
“Người già đi bộ buổi sáng phát hiện một thi thể ở con đê.”
Từ Thượng Vũ nói: “Sáng hôm nay mới bị dạt lên bờ.”
Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Đánh giá:
Truyện Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Story
Chương 53: Ba tiếng đồng hồ biến mất
10.0/10 từ 38 lượt.
Truyện Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Story
Chương 53: Ba tiếng đồng hồ biến mất
