Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Chương 52
Người đứng dưới mưa bị nước mưa làm ướt tóc, mái tóc đen dính lại trên trán để lộ đôi mắt cong cong bên dưới.
Thoạt nhìn, hắn giống như một thanh niên không hiểu chuyện đời, dùng ánh mắt tò mò nhìn vào cậu, không đề phòng cũng không nguy hiểm. Nhưng mà Ninh Tiêu biết, trên đời này chẳng có mấy ai nguy hiểm hơn người nọ.
Hắn thích thú điều khiển sinh mạng, cũng thích thao túng lòng người!
“Hách Dã.”
Ninh Tiêu cúi đầu gọi trên hắn, nhìn đối phương một cách cảnh giác.
“Không.”
Người nọ lại cười.
“Ở đây, tôi chỉ là một người bình thường đưa em họ đi du lịch mà thôi.”
Hách Dã, hoặc nên nói là Hàn Hữu Vi, nhìn Lưu Tuấn ngồi gục dưới đất, thở dài: “Một người vô tội xui xẻo gặp một chuyện ngoài ý muốn.”
Vô tội?
Ninh Tiêu cười lạnh, cho dù tất cả mọi người trong sơn trang đều vô tội thì người này không thể nào vô tội được. Hắn đứng ngoài xem hết màn kịch này như một diễn viên quần chúng, nhưng sớm đã đoán được hết từ đầu đến cuối, cũng chưa từng có ý định can thiệp. Từ đầu đến cuối hắn chờ đợi diễn biến của nó, đứng nhìn tội ác diễn ra, mặc kệ Lưu Tuấn và mẹ của hắn đi từng bước về phía cuối con đường. Sau đó, vào giờ khắc kết thúc, đứng nhìn nỗi thống khổ của bọn họ sau khi hành vi phạm tội bại lộ.
Cái suy nghĩ tiềm tàng này không gọi là vặn vẹo thì nên gọi là gì?
“Cũng bởi vì anh không làm gì cả.” Ninh Tiêu nhìn hắn, nói: “Cho nên anh mới không hề vô tội.”
Cố ý chọn địa điểm trao đổi con tin ở đây, chắc chắn Hách Dã đã điều tra ra được chân tướng năm đó ngay từ đầu. Đều là tội phạm, hắn có thể dễ dàng đoán được bí mật trong sơn trang, phát hiện ra hung thủ chân chính. Nhưng mà hắn đã làm những gì?
Hắn dẫn Ninh Tiêu và cảnh sát đến nơi này, biến nơi này thành một cái sân khấu lớn hơn nữa. Hắn tiết lộ bí mật năm đó, dẫn những kẻ tham lam như Hứa Vĩnh Tuyền đến đây để đánh động đến lợi ích của Lưu Tuấn, ép Lưu Tuấn đi đến bước cuối cùng, không thể quay đầu lại. Nếu nói Lưu Tuấn là tội ác thì thủ đoạn của Hách Dã là dụ dỗ, giống như ác ma thường hóa tội ác thành thuốc độc, cuối cùng đứng nhìn Ninh Tiêu đánh vỡ bình thuốc độc này. Sau đó, hắn như một đứa trẻ đã chán chê với một món đồ chơi, không hề thấy đau lòng mà ngược lại còn chờ mong một khởi đầu mới mẻ hơn.
Vòng đi vòng lại, hắn thao túng trò chơi trinh thám này.
Mà Ninh Tiêu đã chạm đến giới hạn của sự kiên nhẫn.
“Hôm nay, tất cả nên chấm dứt ở đây.” Cùng lúc đó, Ninh Tiêu rút súng ra, nhắm họng súng về phía Hách Dã, ngón tay đặt lên cò súng.
“Chết, hay là đưa tay chịu trói, chọn đi.”
Hách Dã ngạc nhiên, trên mặt là biểu cảm bất ngờ, “Cậu muốn bắn tôi?”
“Là anh phá luật trước.” Ninh Tiêu không hề dao động, “Giơ tay lên, nếu không tôi nổ súng.”
Hách Dã từ từ giơ hai tay lên, “Có cần phải lạnh lùng với người hâm mộ tiểu thuyết của cậu như thế không?”
“Hâm mộ?” Ninh Tiêu hừ lạnh: “Tôi không nhận nổi hai chữ này đâu. Lại đây, đi vào góc tường! Đứng sát vào!”
“Được rồi.” Hách Dã ngoan ngoãn nghe lời: “Tôi chỉ muốn hỏi một câu, cậu phát hiện ra tôi từ bao giờ?”
“Hạ Đàm.” Ninh Tiêu nói: “Quyển sách cô ta đọc là quyển đầu tiên của Đề Moore .”
Hách Dã ngạc nhiên, giật mình. Vài năm trước, lúc Ninh Tiêu xuất bản quyển đầu tiên của Đề Moore , tính cách vị thám tử trong sách khác với hiện tại rất nhiều. Lạnh lùng, không có tình người, làm cho người đọc cảm thấy đó là một nhân vật rất nguy hiểm, mà mấy quyển sau đó, nhân vật này dần hoàn thiện, tính cách cũng càng giống như một người bình thường, Đề Moore đã bắt đầu hình thành tính cách một cách hoàn thiện.
Điều Hách Dã không ngờ là chỉ một chi tiết nhỏ như thế lại làm mình bị lộ.
Bởi vì trò chơi đầu tiên hắn chơi với Ninh Tiêu là xuất phát từ câu chuyện trong quyển đầu tiên của Đề Moore , mà sau đó cũng vẫn là như thế.
“Quyển đầu tiên vì tính cách nhân vật nên doanh số không cao.” Ninh Tiêu nói: “Người bình thường sẽ không thích vị thám tử ngang ngửa với tội phạm này, mà người thích hắn chắc chắn sẽ có điểm giống với hắn. Ví dụ như, đều là tội phạm.”
“Cho nên cậu cho rằng Hàn Hữu Vi đưa sách cho Hạ Đàm là tôi?”
Ninh Tiêu không trả lời mà cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Hách Dã, đồng thời cũng đang đợi người viện trợ.
Mà Hách Dã vẫn đang thì thầm, “Phải thế không, phải thế không? Thì ra một sở thích nho nhỏ như thế làm tôi bị lộ. Tiếc là …”
Hắn quay mặt vào tường, tự lầm bầm.
“Tiếc là tôi cũng không thấy hối hận chút nào. Cậu biết không Ninh Tiêu, tôi thích nhất là …”
Giọng Hách Dã hơi khàn khàn, giống như cơn gió thổi qua sa mạc, từ từ truyền đến mang theo cảm giác thô ráp. Gáy Ninh Tiêu phát lạnh, bản năng cảm nhận được nguy hiểm. Từ phía xa bỗng truyền đến vài tiếng động, là tiếng súng, đến từ khách sạn!
Chỗ Từ Thượng Vũ có chuyện gì?
Trong một thoáng phân tâm, Ninh Tiêu không để ý đến động tác của Lưu Tuấn. Lưu Tuấn cắn răng dùng hết sức kéo công tắc nguồn điện trong nhà gỗ!
Căn nhà gỗ bỗng tối om, cả người Hách Dã chìm vào bóng đêm.
“Khốn nạn!”
Ninh Tiêu nắm chặt súng. Dưới tình hình không thấy rõ được gì thế này, cậu không thể nổ súng một cách mù quáng được, chỉ có thể tựa sát vào tường cảnh giác xung quanh.
“Cậu biết không …”
Bên tai lại có một cơn gió mát lạnh thổi qua.
“Tôi thích nhất là — cậu ở quyển đầu tiên đó.”
Đoàng!
Không hề do dự nổ súng về phía phát ra âm thanh, nhưng lại chỉ truyền đến tiếng đạn ghim vào thân cây. Bắn trật một phát, tiếng cười thản nhiên của Hách Dã truyền đến.
“Hẹn gặp lại! Có lẽ lần sau gặp chúng ta nên sửa lại luật chơi thôi, cậu thám tử yêu dấu.”
Ngoài cửa truyền đến một vầng sáng nhàn nhạt, Ninh Tiêu vất vả lắm mới thích nghi được với bóng tối lại thấy một bóng người chạy ra cửa, cậu vội vàng đuổi theo. Nhưng mới chỉ vừa bước ra nửa bước đã bị ai đó ôm chân lại.
Là Lưu Tuấn!
Hắn vội vàng túm Ninh Tiêu lại, hốc mắt là tơ máu đỏ ngầu, lặp đi lặp lại như trúng tà: “Không được đuổi theo, không được!”
Ninh Tiêu khó thở đánh ngất hắn, nhưng mà ngẩng đầu nhìn lại làm sao còn thấy bóng Hách Dã được nữa. Dưới màn mưa bụi mờ mịt chỉ thấy được những tán cây đan xen nhau trong rừng để lại từng cái bóng loang lổ, tựa như đang cười nhạo sự bất lực của cậu.
Đạp lên tường nhà gỗ để xả cơn giận, Ninh Tiêu nhìn dấu chân Hách Dã để lại trên mặt đất, lại nhìn đại sảnh đang truyền đến tiếng súng, cậu cắn răng chạy về phía khách sạn, mà không lâu sau khi cậu xoay người chạy đi, dưới bóng cây cách đó mười mét có một người bước ra.
Là Hách Dã.
Hắn nhìn hướng Ninh Tiêu chạy đi, dùng một giọng điệu tiếc nuối nói: “Nếu là ba năm trước thì chắc chắn cậu sẽ đuổi theo tôi.”
Mà bây giờ Ninh Tiêu chọn đến chỗ Từ Thượng Vũ chứ không phải săn lùng tội phạm.
Trong mắt Hách Dã hiện rõ vẻ thất vọng, xoay người chuẩn bị đi, mà chân mới vừa đạp lên lá rụng phát ra một tiếng vang nhỏ, cùng lúc đó là —
Đoàng!
Hắn run rẩy.
Hách Dã sờ lên ngực, cảm nhận nhiệt độ trong lòng bàn tay và xúc cảm dính nhớp. Từ từ đưa tay lên trước mắt nhìn chất lỏng màu đỏ ấm áp đó. Có một bàn tay mang theo sinh mệnh đang từ từ tràn ra từ lồng ngực của hắn.
Hách Dã cứng đờ quay người lại nhìn người trốn trong bóng tối. Người nọ nhìn hắn với sát ý lạnh lùng.
“Là mày.”
Ánh mắt Hách Dã sáng ngời nhìn đối phương. “Mày …”
Đoàng đoàng!
Lại hai tiếng súng liên tiếp không hề do dự! Thân thể bị viên đạn xỏ xuyên qua nhưng nụ cười trên mặt Hách Dã càng lúc càng rực rỡ. Hắn nhìn người đứng dưới bóng cây, ánh mắt sắc bén.
“Quả nhiên, chỉ có mày mới có thể —“
Đoàng —!
Một phát này không bắn trúng, người trốn dưới bóng cây đã rời khỏi vị trí. Hai phát súng đến từ một chỗ tối vang lên ghim chính xác vào chỗ hắn vừa đứng. Sát thủ trong bóng đêm quay cuồng tránh né những phát súng đối phương đuổi theo. Lúc nhìn lại để tìm kiếm Hách Dã, nơi đó chỉ còn lại một vệt máu hòa tan vào trong bùn lầy dưới cơn mưa.
Tiếng súng âm thầm giằng co với hắn cũng biến mất một cách vô thanh vô thức, dưới bầu trời đêm đen vẫn còn màn mưa rơi, sát thủ nọ đứng lặng vài giây, sau đó mới lẫn vào trong bóng đêm.
Ninh Tiêu nghe thấy tiếng súng bên ngoài khi vừa đặt chân đến đại sảnh, cậu nghi ngờ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trời mưa tầm tã, mà tiếng hét của mọi người bên trong cũng nhiễu loạn tâm trí cậu. Cậu cắn răng đi thẳng vào trong.
Đại sảnh rối tung.
Cậu nhìn lại, cứng đờ khi thấy thi thể của Hứa Vĩnh Tuyền trong góc.
“Tiêu Vũ!”
Có người gọi cậu, là cậu sinh viên tên Lương Quang Vinh đó.
Chỉ nghe cậu ta hô to: “Cặp vợ chồng người Nhật là gián điệp cải trang! Bọn họ giết Hứa Vĩnh Tuyền rồi đuổi theo cảnh sát Từ ra ngoài!”
Ninh Tiêu vội vàng chạy theo hướng cậu ta chỉ, khóe mắt đảo qua đại sảnh thì phát hiện Hạ Đàm, Chu Minh và cặp vợ chồng giả đó đều không thấy đâu. Nếu bọn họ đều là thuộc hạ của Hách Dã, vậy thì Từ Thượng Vũ gặp nguy thật rồi.
Cậu đi ngang qua cánh cửa sổ mở toang, chạy trên mặt đường lầy lội, mới vừa rẽ sang một góc đã thấy Từ Thượng Vũ đổ máu nằm dưới đất, mà Chu Minh lại cầm súng đứng ở gần đó.
Ninh Tiêu lập tức giơ súng lên.
“Đừng hiểu lầm!” Chu Minh giơ tay hô to: “Người một nhà!”
Nói xong cậu ta lấy thẻ cảnh sát ra, mấy chữ to bên trên đập vào mắt Ninh Tiêu.
Cảnh sát hình sự quốc tế, Chu Minh.
Có dấu chống giả đặc biệt, là thẻ thật.
Người này lại dùng tên thật để lẫn vào đây?! Ninh Tiêu thoáng muốn chửi thề, nhưng cậu đang lo cho vết thương của Từ Thượng Vũ, không rảnh quan tâm.
“Lúc tôi đến thì anh ta đã gục ở đây rồi.” Chu Minh giải thích: “Nhưng chỉ bị thương ở cánh tay, không có gì đáng ngại.”
Ninh Tiêu nhìn sắc mặt trắng bệch của Từ Thượng Vũ. “Trong đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Chị Lưu bỏ thuốc tê.” Chu Minh nói: “Người nên trúng đã trúng, người không nên trúng đều không trúng.”
Người không nên trúng thuốc đương nhiên là chỉ những người có mưu tính trong đầu, ví dụ như Hách Dã, hay … Ninh Tiêu nhìn viên cảnh sát quốc tế bên cạnh một cái. Chu Minh nhún vai nói: “Nhiệm vụ bí mật. Trước đó tôi không biết thân phận của các cậu, như nhau cả thôi.”
Ninh Tiêu không rảnh đoán xem cậu ta nói thật hay giả, hỏi: “Có bắt được Hách Dã không?”
Chu Minh không muốn lên tiếng.
“Chạy rồi?”
Sắc mặt của viên cảnh sát quốc tế nào đó càng khó coi hơn.
“Vừa nãy tôi nghe sân sau có tiếng súng, là người của các cậu đang bắn nhau với hắn à?”
Chu Minh ngạc nhiên, lắc đầu: “Lần này tôi đến một mình.”
Vậy thì người lúc nãy đấu súng với bọn chúng là ai? Người nào đó đến vì Hách Dã? Nội chiến?
Ninh Tiêu nhìn Từ Thượng Vũ vẫn đang đổ máu ngất xỉu, trong lòng rối loạn vô cùng. Cậu và Chu Minh cùng đỡ Từ Thượng Vũ về đại sảnh khiến mọi người đều kinh hô. Nhưng mà cậu cũng không có hứng thú giải thích, chỉ cảm thấy vô cùng mỏi mệt. Vốn tưởng lần này tương kế tựu kế có thể bắt được Hách Dã, ai ngờ chuyện vẫn không như mong muốn.
Điều may mắn duy nhất là bọn họ không mang tay súng bắn tỉa đó đến đây thật, mà rõ ràng là Hách Dã cũng không đưa Trương Vĩ Vĩ đến. Đây là một cái bẫy quá rõ ràng, mà đôi bên đều biết rõ điều này, biết rõ không thể nào có chuyện trao đổi con tin. Ngay từ đầu Ninh Tiêu cố ý mang theo một cái vali thật lớn có thể chứa được một người cũng là vì thử Hách Dã. Mà Hách Dã cũng phái ra một Hạ Đàm với cái tai thính tiếp xúc với cậu, thám thính trong phòng cậu.
Cho đến tận bây giờ chuyện này vẫn còn rất nhiều chỗ đáng nghi.
Hạ Đàm bị hại có khi nào là do bọn họ cố tình nhường hay không? Vì thử Ninh Tiêu?
Hách Dã biết được chuyện sơn trang có kho báu từ đâu?
Cánh tay đứt dưới vách núi là do Hách Dã cố tình cho người đặt ở đó?
Cùng với mực nước dâng cao trên núi, đập chứa nước bị vỡ, bây giờ nhìn lại có vẻ cũng là do con người gây ra. Buổi sáng hôm nước chảy xuống từ trên núi làm vỡ đê đúng là lúc Hách Dã vừa mới ra ngoài.
Rất nhiều bí mật trở nên không thể giải bởi vì nhân vật trung tâm đã trốn đi. Mà kết cục của rất nhiều người cũng trở thành một bí ẩn. Chị Lưu sẽ bị xử lý thế nào? Lưu Tuấn có bị Hách Dã châm ngòi hay không? Tại sao lại phải g**t ch*t Hứa Vĩnh Tuyền?
Vô số tiếng hò hét, vô số gương mặt tuyệt vọng, hung thủ ẩn nấp trong bóng đêm. Tất cả những điều không biết này khiến Ninh Tiêu như rơi vào một vũng bùn thật lớn, bị bóp nghẹt cổ đến sắp không thở nổi! Cậu liều mạng suy nghĩ nhưng lại chẳng thề tìm ra một chút manh mối nào, khi trong lòng nóng nảy đến sắp bốc lửa bỗng nghe được một tiếng cười khẽ, một xúc cảm ấm áp chạm lên mi tâm cậu.
“Mặt mũi nhăn thế, lại đang có tâm sự gì à thám tử đại tài?”
Ninh Tiêu nhìn lại, Từ Thượng Vũ mở mắt ra, nở một nụ cười dịu dàng với cậu. Ánh mặt trời chói mắt chiếu vào qua khung cửa sổ, phủ lên người cả hai, cơn mưa bên ngoài không biết đã ngừng từ lúc nào, mà bóng ma luôn đeo bám cũng đã lùi đi.
Ninh Tiêu nhìn Từ Thượng Vũ, đối phương cười một nụ cười tái nhợt.
“Chào buổi sáng, Ninh Tiêu. Một ngày mới, nên bắt đầu lại từ đầu.”
Một ngày mới …
Khi Triệu Vân và Lục Phi vội vã dẫn người vọt lên từ dưới chân núi, cảnh tượng bọn họ nhìn thấy là Ninh Tiêu và Từ Thượng Vũ đang nhìn nhau đắm đuối. Trong một mớ hỗn độn với đám người hô hoán, Ninh Tiêu chỉ thấy được một khoảng tĩnh lặng trong mắt Từ Thượng Vũ.
Một bắt đầu mới, làm lại từ đầu.
Dù Hách Dã có trốn thế nào, dù có thất bại bao nhiêu lần, thì bọn họ đều sẽ có cơ hội tóm được kẻ đầu sỏ. Chỉ cần bắt đầu lại từ đầu.
Một bên khác, đội cảnh sát dắt nhau vào.
“Đội trưởng! Sao anh bị thương rồi, có sao không?”
“Ở đây có một người chết! Nhà sau còn có một người đang hôn mê!”
“Mục tiêu chạy trốn. Thông báo cho đội 1 đến đi, báo cho đội cảnh sát giao thông phụ cận hỗ trợ nữa.”
“Đội trưởng ơi đội trưởng! Anh đừng có chết mà, huhuhu, đội trưởng.”
“Bình tĩnh coi Lục Phi. Đội trưởng chỉ bị mất máu quá nhiều thôi, cậu còn lắc nữa thì ảnh mới mất mạng đấy.”
Ninh Tiêu đứng dậy rời xa đám người ồn ào hỗn loạn, ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Thời tiết rất đẹp, bên ngoài căn nhà gỗ mà đêm qua cậu giằng co với Hách Dã xuất hiện một cái cầu vồng. Ninh Tiêu thấy Lưu Tuấn bị cảnh sát áp giải ra khỏi căn nhà, nghe tiếng khóc thảm thiết của chị Lưu trong đại sảnh, thấy pháp y đưa thi thể của Hứa Vĩnh Tuyền ra ngoài. Sống chết, hợp tan.
Cậu lại nhớ đến câu nói của Hách Dã đêm qua.
Tôi chỉ là một người vô tội.
Ý nghĩa ẩn giấu bên trong là: không ai có thể thẩm lý hay phán quyết hắn. Nếu hắn có tội thì tất cả mọi người trên đời này đều có tội.
Ninh Tiêu nhắm mắt lại, rất nhiều gương mặt tái nhợt hiện lên trong tâm trí cậu. Tức giận, giãy giụa, đau đớn, tuyệt vọng. Cuối cùng, tất cả những khuôn mặt nọ đều hội tụ lại hóa thành một gương mặt tươi cười — một khuôn mặt mãi mãi chỉ có đạm bạc và khinh thường hết thảy.
Vô tội à?
Ninh Tiêu nói thầm trong lòng với gương mặt đó:
“Tôi tuyên án, anh, có tội.”
Hách Dã, sớm hay muộn gì cũng sẽ có ngày tôi đưa anh lên pháp trường.
Lời cuối:
Mấy tháng sau, mọi người tìm theo hướng tàng bảo đồ đã được phục hồi, tìm ra được địa điểm chôn giấu kho báu.
Nhưng mà chỉ tìm được một đống thùng rỗng được đặt ngay ngắn.
Kho báu bên trong chẳng biết đã bị lấy đi từ bao giờ.
Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Đánh giá:
Truyện Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Story
Chương 52
10.0/10 từ 38 lượt.
Truyện Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Story
Chương 52
