Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Chương 51
Hạt mưa rơi trên mặt đau đớn như đá vụn đánh lên.
Nhưng mà hắn không có thời gian chờ trời tạnh mưa, mới vừa ra khỏi đại sảnh đã chạy vội vào màn mưa tầm tã, hô hấp hỗn loạn với hơi lạnh trong đêm biến thành một luồng khói quẩn quanh trên mặt hắn, khiến trái tim hắn rơi thẳng xuống.
Trận mưa này mang theo khí thế không thể cản được, làm cho nhiệt độ ban đêm giảm xuống rất nhanh, điều này có nghĩa là khi trận mưa này kết thúc thì mây sẽ tan, trời sẽ trong. Ngày mai, đội cứu viện và cảnh sát sẽ lên núi, mà hắn cũng không còn thời gian để nói lời tạm biệt!
Cho nên mọi thứ phải được giải quyết hết trong đêm nay!
Chân đạp lên mặt đất lầy lội, hắn vọt vào nhà gỗ ở sân sau, tìm trong góc tường.
Nó đâu rồi? Sao không thấy nữa? Bực bội lục tung mọi thứ xung quanh nhưng không tìm thấy thứ mình đang muốn tìm, trong lòng hắn càng thêm khó chịu.
“Anh đang tìm cái gì?”
Sau lưng bỗng có một tiếng nói. Hắn giật mình sững sờ.
Người nọ hỏi lại lần nữa, sau đó bật đèn.
Lúc này hắn mới thấy rõ dáng vẻ của người nọ, khuôn mặt quen thuộc, sắc mặt tái nhợt, còn cả biểu cảm hờ hững quen thuộc đó nữa!
Tiêu Vũ! Sao cậu ta lại ở đây?
“Cậu, cậu không sao à?” Hắn nở một nụ cười vui sướng nhìn Tiêu Vũ, “Chúng tôi cứ tưởng cậu ngã xuống vách núi rồi, cậu không sao chứ? Không sao là tốt rồi!”
“Các người?” Tiêu Vũ nhìn hắn, “Sao anh đến đây một mình thế?”
Hắn lén lùi ra sau, trong lòng suy đoán xem Tiêu Vũ đã biết được bao nhiêu, tại sao lại xuất hiện ở đây, nhưng trên mặt vẫn là bộ dạng thành khẩn như trước.
“Trong khách sạn có chuyện rồi! Hứa Vĩnh Tuyền đột nhiên phát điên, còn xảy ra rất nhiều chuyện, tất cả mọi người đều bị cậu ta bắt cóc làm con tin. Tôi lén trốn ra ngoài định tìm cách trở lại cứu người!”
“Ồ, thế à?” Tiêu Vũ nhìn hắn, cười. “Không ngờ anh lại can đảm như thế đấy, ông chủ Vu.”
Vu Tuấn khựng lại, nghe ra vẻ trào phúng trong thái độ của hắn, hoang mang hỏi: “Tiêu Vũ?”
“Không, đừng gọi tôi là Tiêu Vũ.” Nhưng mà người được ông ta gọi là Tiêu Vũ lại vẫy tay ngắt lời, cười nhìn ông ta, “Cũng như tôi không nên gọi anh là Vu Tuấn, mà phải là Lưu Tuấn.”
Lưu Tuấn run rẩy, trên mặt không còn nụ cười gượng ép như trước.
“Cậu là ai?” Trong mắt hắn đầy vẻ tàn nhẫn. “Cậu không phải thanh tra của cục giám sát du lịch, cậu là ai?”
“Tôi là ai?” ‘Tiêu Vũ’ mỉm cười. “Một người bình thường, chủ của một tiệm sách, một người bán chữ, đương nhiên có lẽ anh sẽ quan tâm đến thân phận này của tôi hơn — cố vấn đặc biệt của đội cảnh sát hình sự. Về phần cái tên ấy à, anh có thể gọi tôi là Ninh Tiêu.”
Ninh Tiêu nhìn Lưu Tuấn: “Mà anh thì sao? Anh là ai? Ông chủ của một khách sạn trong sơn trang, một người quản lý điểm du lịch, một người đàn ông bình thường, một người nhu nhược đến nỗi không dám nhận mẹ ruột của mình, một … hung thủ giết người. Ai mới thật sự là anh, Lưu Tuấn?”
Một tia chớp đánh ngang trời chiếu sáng sắc mặt trắng bệch như ma quỷ của Lưu Tuấn. Hắn hoảng hốt nhìn Ninh Tiêu với ánh mắt như thấy quỷ! Người thanh niên có thân phận khó lường này biết nhiều bí mật của hắn như thế, biết rõ mọi bí mật hắn đã chôn sâu vào tận đáy lòng!
Cùng lúc đó, đại sảnh khách sạn.
Nguồn điện trở lại, Hứa Vĩnh Tuyền bị bắn một phát súng, nhưng mọi người đều thấy người đàn ông không biết ở đâu ra này còn đáng sợ hơn nhiều.
“Tiêu Vũ 2?”
Lương Quang Vinh thì thào cái tên này, ánh mắt có vẻ đăm chiêu.
Người tự xưng là Tiêu Vũ 2 cũng không thèm nhìn Hứa Vĩnh Tuyền đang nằm dưới đất, bước đến đỡ Cố An An dậy.
“Chỉ bị thương ngoài da thôi, không cắt trúng mạch máu.” Hắn đỡ cô gái dậy, lấy một cái băng vải ra. “May là chuẩn bị trước rồi.”
Thấy hắn muốn băng bó miệng vết thương cho Cố An An, mọi người xung quanh ngồi không yên.
“Khoan, anh đừng động vào cô ấy!”
Người đáng nghi có súng này không phải là một đối tượng đáng để tin tưởng, nhưng mà người nói cũng không có sức lực để ngăn cản, Lương Quang Vinh cũng đã đoán được thân phận của Tiêu Vũ 2 này, “Anh là cảnh sát à?”
Tiêu Vũ 2 quay lại nhìn cậu ta.
Lương Quang Vinh bình tĩnh phân tích: “Quốc gia có rất nhiều quy định nghiêm khắc đối với vũ khí nóng, mà người có thể dùng súng, nếu không phải cảnh sát hoặc vận động viên thì chỉ có thể là phần tử kh*ng b* bạo lực giao dịch từ chợ đen.”
Tiêu Vũ 2 vừa băng bó cho Cố An An, vừa hỏi: “Vậy tại sao cậu không đoán tôi là loại thứ hai?”
Tiêu Vũ 2 lại nhìn cậu ta một cái, “Cậu biết nhiều đấy.”
“Sinh viên ngành báo chí, chút thường thức cần có mà thôi.” Lương Quang Vinh trả lời, đồng thời cũng thở phào một hơi. Đối phương nói thế tức là thừa nhận thân phận cảnh sát. Vào những lúc thế này mà có cảnh sát xuất hiện, mọi người đều yên tâm hơn hẳn.
“Đội trưởng đội cảnh sát hình sự số 2 của thành phố Lê Minh, cảnh ty bậc một, Từ Thượng Vũ.” Từ Thượng Vũ đưa thẻ cảnh sát ra, “Nhận lệnh thi hành công vụ ở đây.”
Nói xong, hắn lại nhìn Cố An An, “Xin lỗi, không đến kịp làm cô bị thương.”
Cố An An vội vàng lắc đầu nhìn Từ Thượng Vũ đang trông rất chật vật. Trên người hắn đầy vết bùn lầy, trên giày cũng dính đầy bùn đất và rất nhiều lá rụng, có thể thấy hắn vừa mới vội vàng chạy đến đây. Lương Quang Vinh nhớ đến dấu chân trên vách núi, hoảng sợ nói: “Người đó là anh, người rơi xuống vách núi là anh!”
Nhưng mà tại sao viên cảnh sát này lại giả vờ như Tiêu Vũ đã ngã xuống vách núi?
Hắn quen biết gì Tiêu Vũ sao? Bọn họ lên kế hoạch cho chuyện này?
Bọn họ lên núi là vì điều tra vụ án mất tích mấy năm trước à?
Vậy tại sao phải giấu diếm thân phận? Còn nữa, hắn nói Tiêu Vũ 2 nghĩa là sao?
Có quá nhiều, quá nhiều vấn đề làm cho Lương Quang Vinh nhận ra rằng có lẽ chuyện này không đơn giản như vẻ ngoài. Nhưng mà bây giờ còn một chuyện cấp bách hơn nhiều.
“Là chị Lưu!” Lương Quang Vinh vội vàng nói: “Kẻ giết đám người tìm kho báu năm đó là chị Lưu, cảnh sát Từ, chúng tôi làm chứng! Anh phải bắt chị ta!”
Từ khi bước vào, Từ Thượng Vũ không chủ động đề cập đến chuyện của chị Lưu, mà lúc này nghe Lương Quang Vinh nói, hắn mới thở dài một cái, đi đến trước mặt người phụ nữ nọ dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Trên mặt chị Lưu vẫn còn vết bầm tím do Hứa Vĩnh Tuyền đánh, mà người gây ra nó đang nằm ở đằng kia ôm tay kêu gào, nhưng lúc này sẽ không ai để ý đến. Tất cả mọi người đều nhìn Từ Thượng Vũ, muốn biết hắn định xử lý chị Lưu thế nào.
Chị Lưu từ từ nhắm hai mắt, không hề phản kháng.
Từ Thượng Vũ nói: “Năm đó có tổng cộng ba người tìm kho báu mất tích. Ba mạng người, cộng thêm hành vi hôm nay, nếu chứng thực toàn bộ những hành vi phạm tội này thì thứ đang chờ đợi hung thủ là tử hình.”
Chị Lưu thờ ơ, giống như không hề nghe thấy hắn đang nói gì.
“Chị không có gì muốn nói à?” Từ Thượng Vũ chờ một lúc, thấy biểu cảm dứt khoát của chị ta, một hồi lâu sau mới nhẹ giọng: “Vậy thì chúng tôi chính thức khởi tố Lưu Tuấn với tội danh cố ý giết người, đưa hắn đến bản án tử hình.”
Còn chưa dứt lời, chị Lưu mở to mắt, giọng nói khàn đặc: “Không được! Không được!” Chị ta dùng hết sức lực vươn tay về phía Từ Thượng Vũ. “Các người không được làm như thế!”
Từ Thượng Vũ nhìn chị ta bằng ánh mắt thương hại, lãnh đạm nói: “Bởi vì hắn mới là hung thủ.”
“Bởi vì anh mới là hung thủ.”
Trong nhà gỗ, tiếng mưa rơi qua một tầng cách trở nhỏ hẳn đi, mà một đợt lên án chân chính đến bây giờ mới bắt đầu.
“Là người quản lý sơn trang, anh có chìa khóa của mỗi một gian phòng cho khách.”
“Trong kho dự trữ vài loại thuốc khẩn cấp, cũng có bình oxi và các loại thuốc cấm, anh cũng biết rất rõ ràng.”
“Thân là ông chủ khách sạn, anh có thể biết được hành tung và thông tin của từng vị khách. Bọn họ đến từ đâu, mục đích đến đây là gì, mỗi ngày đã làm gì, anh có thể biết được hết qua việc nói chuyện phiếm với khách, khách cũng không hề đề phòng anh. Mà ba năm trước đây, anh lợi dụng những điều kiện này để giết những người sắp sửa lấy được kho báu. Nhưng mà anh ra tay quá sớm, bọn họ chưa kịp chân chính tìm được kho báu. Anh chỉ có thể chờ đợi trong đau khổ, đợi cho đến khi Hứa Vĩnh Tuyền tìm đến cửa. Sau đó lợi dụng hắn như một tấm bia chắn, đổ tội giết người lên mẹ ruột và Hứa Vĩnh Tuyền, mà bản thân lại mang theo kho báu cao chạy xa bay.”
Nghe Ninh Tiêu lên án, Lưu Tuấn vẫn im lặng. Mà sau khi cậu nói xong, hắn lại bật cười ra tiếng.
“Một câu chuyện thật kịch tính! Cậu Tiêu … không, cậu Ninh.” Lưu Tuấn vỗ tay, “Nhưng mà đều không có căn cứ, chứng cứ đâu? Cậu tưởng chỉ cần vài câu nói là có thể định tội tôi sao? Không, cậu không làm được! Mọi người trong sảnh đều chính tai nghe Lưu Thải Hà thừa nhận tội giết người, cũng tận mắt nhìn thấy bà ta ra tay! Đó mới là chứng cứ, mà cậu thì sao, cậu có cái gì? Cậu chỉ có một cái miệng mà thôi!”
“Tận mắt nhìn thấy cũng chưa chắc là sự thật.” Ninh Tiêu lạnh nhạt nhìn hắn, “Chứng cứ? Không nhất định phải tồn tại trong mắt, trong đầu mọi người, cũng không nhất định phải là những thứ mọi người mắt thấy tai nghe. Dù anh có che giấu thế nào thì nó vẫn ở đó.”
Nhìn Lưu Tuấn, Ninh Tiêu dần giơ tay lên. “Cho nên anh mới định tiêu hủy nó, không phải sao?”
Thấy thứ trong tay cậu, đôi mắt Lưu Tuấn trừng muốn nứt ra. Thứ hắn muốn tìm, thứ hắn muốn lấy đi lại nằm trong tay người này!
Đó là một tấm da dê, bên trên vẽ các loại đường cong trông giống như bản đồ thời cổ. Nhưng mà Ninh Tiêu biết thứ này không phải da dê gì cả, mà là da người! Bởi vì bị chôn dưới nhà gỗ trong thời gian dài nên bám đầy mùi bùn đất, nhưng mà dù có nhìn từ vân da đến kết cấu, tất cả đều là đặc trưng của da người.
“Dương Nhất, một trong số những người đến tìm kho báu vài năm trước. Hắn là người phát hiện ra một loại bí văn giấu trong sách lịch sử cận đại, sau đó sưu tầm được cái tàng bảo đồ này. Vì đề phòng nên hắn xăm luôn tàng bảo đồ lên người mình. Nhưng không ngờ rằng điều này lại dẫn đến họa sát thân cho bản thân, cũng dẫn họa sát thân đến cho anh.”
“Bởi vì nó không chỉ là một cái tàng bảo đồ vẽ trên da người, mà còn là bằng chứng anh giết hại hắn!” Ninh Tiêu nói: “Anh bị thương khi giết hắn, máu rơi xuống tấm da này, thấm vào tàng bảo đồ, cho nên anh không thấy được đường đi cụ thể trên đó. Nhưng anh lại không thể lau vết máu dính trên đó được, bởi vì điều đó sẽ làm hỏng hoa văn bên trên. Lau đi chứng cứ phạm tội của mình cũng đồng nghĩa với việc đánh mất cơ hội tìm ra kho báu.”
Ninh Tiêu nói: “Tìm được kho báu hay là chết rục trong tù đều gửi gắm vào tấm da này, nên gọi là may mắn hay xui xẻo đây?” Cậu nhìn Lưu Tuấn, “Chỉ e là tối nay nó sẽ hoàn toàn trở thành thần xui xẻo của anh.”
“Chịu trói đi, Lưu Tuấn.” Ninh Tiêu nắm chặt tấm da, “Chỉ cần có kết quả kiểm nghiệm vết máu thì anh muốn trốn cũng không thể trốn được.”
“A!!!!!!” Không thể nói thêm gì nữa, phòng tuyến tâm lý của Lưu Tuấn hoàn toàn bị đánh nát, hắn quỳ rạp xuống đất, trên mặt đầy vẻ tuyệt vọng.
Ninh Tiêu lạnh lùng nhìn hắn.
Tất cả đều nằm trong kế hoạch của bọn họ.
Ninh Tiêu, Từ Thượng Vũ, hai người cộng lại mới là Tiêu Vũ! Bọn họ một ngoài sáng, một trong tối điều tra mọi manh mối ở sơn trang này.
Nhưng mà Ninh Tiêu biết tất cả chỉ vừa mới bắt đầu. Sau khi giải quyết chuyện của Vu Tuấn, cậu mới có thể chạm đến mục đích chân chính khi đến ngọn núi này, chạm đến người đứng ở sau màn đó!
“Anh còn muốn xem diễn đến khi nào?”
Ánh mắt vẫn nhìn Lưu Tuấn, nhưng Ninh Tiêu lại như đang nói chuyện với người nào đó trong bóng đêm.
“Có vừa lòng với vở kịch này không?” Cậu hỏi.
Bên ngoài có tiếng xào xạt như tiếng gió thổi qua lá cây, cũng như có người đang nhẹ nhàng, tiêu sái bước đến. Tiếng mưa rơi trên mái nhà gỗ “lộp bộp, lộp bộp” như gõ từng cái vào thẳng linh hồn.
Mà đúng lúc này, Ninh Tiêu nghe được một tiếng cười.
Rất nhỏ, mang theo thỏa mãn và thất vọng, kèm với một chút than thở.
“Đã lâu không gặp.”
Người nọ đứng dưới cơn mưa đêm nhìn cậu, khóe miệng đầy ý cười, thì thầm thưởng thức tên của cậu hệt như lần đầu gặp.
“Ninh Tiêu.”
Tác giả có lời muốn nói: Lật bàn
Lão Từ: Phản đối! Lúc tôi lên sân khấu còn không ngầu bằng anh ta!
A Y: Cái này không trách tôi được, đó là khí chất riêng.
Lão Từ: …
A Y: Được rồi, cậu phải biết là người lên sân khấu mà màu mè quá thường không có kết cục gì tốt đâu.
Ninh Tiêu: … Lườm.
A Y: Gớt nước mắt! Tui hổng có nói cậu đâu.
Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Đánh giá:
Truyện Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Story
Chương 51
10.0/10 từ 38 lượt.
Truyện Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục
Story
Chương 51
