Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách

Chương 114: Hắn rất vô liêm sỉ, đúng không?

138@-

 
Không khí trong hầm rơi xuống mức âm tuyệt đối, chỉ còn tiếng ngân rền khó chịu từ thanh đao cong trong tay Ma Vương.


Chúc Minh Tỉ hít sâu một hơi, giọng nhỏ như muỗi kêu nhưng đầy căm phẫn:


"Phải, hắn đúng là vô liêm sỉ quá mức..."


Cuối cùng sắc mặt đen ngòm của Ma Vương cũng có chút dịu đi.


Nhưng chưa được bao lâu, hắn lại như nghĩ tới điều gì, sắc mặt lập tức sa sầm lần nữa:


"Không phải em rất nhanh đã nhận ra hắn là giả mạo rồi sao? Vậy tại sao còn nhận ma tinh thạch hắn đưa?!"


Chúc Minh Tỉ: "..."


Cậu không dám nói thật rằng cậu không hề nhanh chóng nhận ra hắn là giả, mà thậm chí còn hí hửng vui vẻ nhận quà, vừa nghe người ta kể chuyện xưa vừa rưng rưng rơi lệ...


Cậu đành tiếp tục chống chế:


"Lúc đó tôi tuy đã nhận ra hắn không phải ngài, nhưng còn đang giả vờ phối hợp với hắn, muốn moi thông tin về chỗ của ngài."


Ma Vương: "Vậy sao em còn dùng?! Em vừa mới lấy số ma tinh đó để trả tổn thất cho cửa hàng pháp cụ và nhà đấu giá!"


Chúc Minh Tỉ: "Bởi vì... không dùng thì phí?"


Ma Vương vẫn không vui.


"Thôi mà," Chúc Minh Tỉ lắc lắc tay hắn, lại ngẩng đầu hôn nhẹ lên khóe môi hắn, "Dù sao đây cũng là ma tinh thạch của ngài, coi như là ngài tặng tôi được không? Hoặc... để tôi đem về, cho lại vào hầm?"


"Không được." Ma Vương lạnh lùng từ chối, "Vẫn là hắn tặng em."


Chúc Minh Tỉ: "..."


Cậu khô khốc hỏi: "Vậy làm sao bây giờ? Vứt đi à? Nhưng đó vốn là của ngài mà."


Ma Vương trầm ngâm một lát, rồi nghĩ ra biện pháp:


"Ta dạy em một loại ma pháp vứt bỏ. Em ném mấy viên ma tinh thạch đó đi, rồi ta sẽ nhặt lại từng viên một, đích thân tặng em lại."


Chúc Minh Tỉ: "..."


"...Được rồi." Chúc Minh Tỉ đành thỏa hiệp.


Ma Vương cuối cùng cũng hài lòng. Hắn cúi đầu hôn lên môi Chúc Minh Tỉ, tiếp tục nụ hôn khi nãy do cậu khơi mào.


Nhưng hôn được hai cái hắn lại ngừng, nhìn vào mắt Chúc Minh Tỉ, nhỏ giọng hỏi bằng giọng điệu kỳ lạ:


"...Hắn rất vô liêm sỉ, đúng không?"


Chúc Minh Tỉ ngẩn ra, chớp mắt, thử thăm dò:


"Đúng vậy, vô liêm sỉ không chịu nổi luôn..."



Thấy ánh mắt Ma Vương càng lúc càng sáng, Chúc Minh Tỉ cũng hùa theo, giọng mỗi lúc một lớn, tức tối bất bình:


"Tôi thật không ngờ trên đời lại có loại người mặt dày đến vậy, không chỉ vô liêm sỉ mà còn keo kiệt nữa, lại còn lấy đồ của ngài đi tặng tôi, đúng là... quá đáng không tưởng!"


Cuối cùng Ma Vương cũng nở nụ cười. Hắn ôm lấy eo Chúc Minh Tỉ, cúi đầu hôn lên môi cậu hết cái này đến cái khác, giữa mỗi lần hôn còn không quên cổ vũ cậu tiếp tục mắng.


Chúc Minh Tỉ: "..."


Cậu nói càng lúc càng nhỏ. Một phần vì khó thở do bị hôn, phần còn lại là vì cậu chợt nghĩ: lời cậu nói ở dòng thời gian này, lỡ đâu bị Ma Vương của dòng thời gian khác biết được thì sao? Nói quá nặng, người ta biết đâu lại tổn thương mất.


Nhưng cậu càng im lặng, Ma Vương lại càng không hài lòng:


"Sao không chửi tiếp nữa?"


Chúc Minh Tỉ: "..."


Cậu vừa định dẫm lên chân hắn một phát rồi nghiêm khắc dạy dỗ hắn hôn thì phải chuyên tâm, thì sắc mặt Ma Vương bỗng biến đổi, sương đen từ tay hắn lan ra, trong chớp mắt kết thành một tấm lưới khổng lồ, như mũi tên bắn vọt lên trần nhà rồi biến mất!


"Có chuyện gì vậy?!" Chúc Minh Tỉ hoảng hốt hỏi.


Ma Vương cực kỳ không vui vì bị cắt ngang.


"Không có gì, chúng ta tiếp tục." Hắn cúi đầu tiếp tục hôn.


Chúc Minh Tỉ: "..."


Cậu đẩy hắn ra: "Rốt cuộc là chuyện gì?"


Ma Vương hôn mạnh lên môi cậu một cái, rồi lầm bầm không cam lòng:


"Có người lạ xâm nhập vào lâu đài."


Trước khi lưỡi đao cong của Ma Vương phá tung cửa phòng thí nghiệm ma pháp và đóng đinh tóc kẻ xâm nhập lên tường, Chúc Minh Tỉ vẫn tưởng "người lạ" kia chỉ là Phil hoặc Bellio vô tình tỉnh lại.


Cậu không ngờ, người đến lại là Demily.


Chiếc mũ trùm xám của Demily bị lưỡi đao xé toạc, mái tóc đỏ như dung nham nóng chảy tràn ra, gần như cùng lúc bị lưỡi đao của Ma Vương ghim chặt lên tường. Cô ngẩng đầu lên trong cơn kinh hoàng, cả người run rẩy, mắt mở trừng trừng, nước mắt ào ào rơi xuống như thể thứ vừa bị chém rách không phải là mũ trùm mà là... đầu cô.


Nhưng nỗi sợ chỉ dừng lại thoáng chốc trên gương mặt của vị Tinh Linh lai ấy. Khi nhận ra mình vẫn chưa chết, đôi mắt đang run rẩy vô hồn của cô bắt đầu hiện lên ánh sáng- ánh sáng chứa đầy cảm xúc.


Cô nhìn về phía Chúc Minh Tỉ.


Ánh mắt kia quá nhiều ẩn ý khiến Chúc Minh Tỉ không khỏi né tránh, cậu khẽ cúi đầu, siết nhẹ tay Ma Vương.


Ngay khoảnh khắc sau, làn sương đen lại bủa vây lấy Demily, cô ngã vật xuống đất.


Chúc Minh Tỉ lúc này mới nhẹ nhõm thở phào.


"Quan hệ giữa hai người thân lắm à?" Ma Vương rút đao khỏi tường, hơi bất ngờ hỏi.


"Chúng tôi từng cùng nhau giải cứu Bellis ở hoang nguyên U Ảnh vài hôm trước." Vừa nói, Chúc Minh Tỉ vừa bước lại gần Demily, cúi người rút một mảnh vải từ tay cô ra, "Cái này là... vải áo của Phil? Có vẻ cô ấy đến đây để cứu Phil."


Ma Vương lúc này mới quay đầu, liếc sang Phil và Bellio. Cả hai đều quần áo rách nát, người đầy thương tích, ngủ say như chết.



Chúc Minh Tỉ mang Bellio về hoàn toàn dựa vào trực giác.


Trong khi Phil có lý do đặc biệt không thể giết, còn Arland thì gần đất xa trời, không cần bận tâm, Bellio lại khác. Là một trong những kẻ chủ mưu của cuộc vây giết, ban đầu Chúc Minh Tỉ vốn định tiễn ông đoạn đường, nhưng đúng lúc giơ tay lại thấy gương mặt ông, liền bất chợt nhớ về lần đầu tiên họ gặp nhau.


Khi đó là buổi phỏng vấn nhập học của Học viện Ma pháp Thánh Quang. Đúng lúc ấy, Ma Vương bắt cóc Saint Delia, Bellio khi ấy là giám khảo phỏng vấn. Khi nghe tin, phản ứng đầu tiên của ông là hỏi về vương hậu. Sau khi biết Anastasia cũng bị bắt, ông ta mới kinh hãi bỏ chạy khỏi hiện trường.


Tất nhiên, đấy chỉ là một chi tiết rất nhỏ.


Có thể ông ta hỏi tới Anastasia chỉ vì thuận miệng. Cũng có thể hai người họ là bạn cũ.


Nhưng Chúc Minh Tỉ vẫn cảm thấy... ngữ khí lúc đó của Bellio giống như đang bấu víu vào cọng rơm cuối cùng, giống như ông ta biết điều gì đó.


Dựa vào một trực giác khó gọi tên, Chúc Minh Tỉ lúc ấy liền thuận tay bảo Bạch Anh mang cả Bellio đi theo.


"Tôi nghĩ ông ta có bí mật gì đó, nhưng tôi vẫn chưa khai thác được..."


Vừa nói, ánh mắt Chúc Minh Tỉ lại vô thức dừng trên người Demily.


Nói tới bí mật... có vẻ Demily còn nhiều hơn.


"Ngài đi xử lý khế ước máu trước đi, ba người này cứ để tôi." Chúc Minh Tỉ quay sang nói với Ma Vương.


"Có cần thuốc Thật Lòng không?"


"Không cần. Thánh khí của tộc Tinh Linh có thể giúp tôi."


Nói đoạn, Chúc Minh Tỉ bắt đầu kéo từng người tới căn phòng kế bên, định dọn sạch phòng thí nghiệm cho Ma Vương làm việc.


Nhưng cậu vừa lôi được người đến ngưỡng cửa, Ma Vương ở phía sau đã lặng lẽ lên tiếng:


"Em quên gì đó thì phải?"


Chúc Minh Tỉ: "..."


-


Sau màn diễn "vứt bỏ" những viên ma tinh thạch do Ma Vương trong gương tặng, Chúc Minh Tỉ lại "vô cùng ngạc nhiên" nhận được một ngọn núi ma tinh thạch do Ma Vương hiện tại tặng bù.


Cậu chỉ lễ phép cảm ơn, sau đó sắp xếp lại số ma tinh thạch kia, rồi cuối cùng cũng lôi được ba người qua phòng bên cạnh.


Vừa đóng cửa lại, Ma gương liền bay vọt ra khỏi quả cầu thủy tinh, ngang nhiên vác theo chiếc vòng tay ma pháp mà trước đó Chúc Minh Tỉ đã tuyên bố là "mất rồi":


Chủ nhân chủ nhân! Chiếc vòng này giữ lại cũng nguy hiểm, để tôi xử lý giúp ngài nhé!


Chúc Minh Tỉ: "Cậu định xử lý kiểu gì?"


Ma gương: Tất nhiên là ăn rồi! Trên này có gắn đá quý Thánh Dũ đó nha!


Chúc Minh Tỉ lập tức giơ tay gỡ chiếc vòng khỏi người Ma gương, cẩn thận phủi lớp bụi không tồn tại rồi lạnh nhạt từ chối:


"Không."


Ma gương: QAQ



Ma gương: Khi ngài leo lên Thánh Sơn, tôi đã đánh dấu cả đống đá đá quý Thánh Dũ cho ngài rồi, sao ngài chẳng chịu đến đó dù chỉ một lần để lấy cho tôi vậy?


Chúc Minh Tỉ: "Phải đi vòng, mất thời gian."


Ma gương: Ngài không quan tâm đến tôi chút nào hết.


Mấy dòng chữ hiện ra nhỏ xíu mờ nhạt, trông tủi thân hết sức.


Chúc Minh Tỉ lại thấy buồn cười. Giọng điệu của cái gương này, chẳng giống một món pháp khí gì cho cam, mà cứ như một người bạn đang giận dỗi cậu vậy.


Cậu móc từ túi ra hai viên đá Thánh Dược, tiện tay ném cho Ma gương:


"Có hai viên nằm ngay trên đường đi."


Ma gương mừng rỡ vô cùng, nuốt ực cả hai, còn dùng font chữ to đùng lấp lánh để cảm ơn.


Chúc Minh Tỉ lại nheo mắt, trong lòng nảy lên nghi vấn. Cả ba lô lẫn túi áo của cậu đều có bùa ngăn chặn cảm ứng và chống dò xét... thế mà...


"Cậu có thể nhìn vào nội tâm người khác à?" Chúc Minh Tỉ hỏi.


Ma gương: Chỉ giới hạn với ngài, và phải tiêu hao năng lượng.


"Chỉ với tôi?" Chúc Minh Tỉ khẽ nhíu mày, liếc qua phía Demily đang nằm dưới đất.


Ma gương: Nhưng có thể cảm nhận được cụm năng lượng tiêu cực từ nội tâm người khác.


Vậy thì đúng rồi.


Chúc Minh Tỉ thầm thở phào nhẹ nhõm.


Có thể soi thấu nội tâm cậu, bắt được năng lượng tiêu cực, tìm kiếm vật bị thất lạc... y hệt cái Ma gương trước kia.


Ánh mắt cậu thoáng động, lại hỏi tiếp:


"Vậy cậu có thể đưa ta xuyên tới tương lai không?"


Ma gương: Tôi không có năng lực đó.


Chúc Minh Tỉ: "Bây giờ không có không nghĩa là sau này không có. Nếu cậu nuốt đủ nhiều đá quý Thánh Dũ, có thể sẽ phát triển được năng lực này đúng không?"


Mặt gương đột nhiên lóe lên một cái, rồi từng chữ một hiện ra như đánh máy:


Xuyên qua thời không là khởi đầu của hủy diệt.


Chúc Minh Tỉ: "Cái gì?"


Ma gương: Xuyên qua thời không là khởi đầu của hủy diệt.


Dòng chữ ấy cứ lặp đi lặp lại, ngày càng lóe nhanh hơn, như thể đang đưa ra lời cảnh báo.


Nhưng nó không hề giải thích gì thêm.


Chúc Minh Tỉ siết chặt chiếc vòng tay trong lòng bàn tay. Trái tim không hiểu sao đập ngày càng nhanh.



Ngay lúc ấy, Demily dưới đất khẽ rên một tiếng, cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu.


Chúc Minh Tỉ lập tức hoàn hồn.


"Tôi nhớ cậu có thể lưu trữ ma tinh thạch cao cấp trong cơ thể?"


Ma gương: Đúng... nhưng sao ngài biết?


"Chiếc vòng tay này khảm rất nhiều ma tinh cao cấp, chắc cậu cũng lưu trữ được chứ?" Chúc Minh Tỉ đưa vòng tay ra trước Ma gương.


Ma gương: Ồ~


"Nhưng không được ăn!"


Ma gương: Ồ.


"Được rồi." Chúc Minh Tỉ cúi đầu liếc qua Demily dưới đất, bắt đầu vào việc chính:


"Giúp tôi bắt giữ cụm năng lượng tiêu cực trong nội tâm của Demily."


Ma gương: Đang bắt giữ......


Ma gương: Bắt giữ thất bại. Không phát hiện thấy cụm năng lượng tiêu cực nào trong nội tâm Demily.


Chúc Minh Tỉ hơi ngạc nhiên nhìn cô một cái, trong lòng có chút thất vọng.


Ma gương: Phát hiện hai cụm năng lượng tiêu cực khác, đến từ Phil và Bellio. Ngài muốn xem không?


Chúc Minh Tỉ: "Xem của Phil trước... khoan, sao lại là 'xem không' chứ không phải 'muốn vào không'?"


Ma gương: Ngài muốn tiến vào mô phỏng không gian trong gương, tự mình trải nghiệm năng lượng tiêu cực của người khác à? Như vậy rất tốn năng lượng đó.


Chúc Minh Tỉ: "Không vào thì xem kiểu gì?"


Ma gương: Tất nhiên là xem như thế này.


Chữ trên mặt gương dần tan, mặt kính dao động như làn nước, rồi hình ảnh của Phil từ từ hiện ra, giống như một bộ phim được trình chiếu.


Chúc Minh Tỉ thì nghiến răng ken két.


Cậu bị lừa rồi.


Thì ra ngay từ đầu, việc quan sát năng lượng tiêu cực của người khác vốn dĩ không cần phải bước vào không gian trong gương. Ma gương trước kia cố tình làm thế, chỉ để dụ cậu xuyên không đến tương lai.


...Nhưng mà, nó không sợ hủy diệt sao?


Chúc Minh Tỉ lắc đầu, gạt mớ suy nghĩ hỗn loạn kia qua một bên, cúi đầu nhìn vào nội tâm của Phil.


Nửa phút sau, Chúc Minh Tỉ liền hối hận.


Nội tâm Phil có gì đáng xem chứ, toàn là một nghìn lẻ một cách Ma Vương chết thảm.


Cậu thở dài, ánh mắt lướt khỏi cảnh "Phil tỉnh dậy được nhận được truyền thừa của cao nhân ẩn dật, đánh Ma Vương đến quỳ lạy xin tha" rồi chẳng còn kỳ vọng gì nữa, lười biếng mở miệng:


"Xem của Bellio đi."
 


Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách Truyện Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách Story Chương 114: Hắn rất vô liêm sỉ, đúng không?
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...