Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách

Chương 113: Hắn - lấy - ma - tinh - thạch - của - ta - để - lấy - lòng - em?!

123@-

 
Đêm tối mịt mùng, đôi cánh rồng của Bạch Anh vắt qua ánh trăng và sao trời, như lưỡi đao sáng lạnh rạch toạc màn đêm, lao thẳng về phía toà thành trong rừng Ma pháp.


Nhưng Ma Vương đã ngủ mất rồi.


Một lọ dược trị thương cấp cao và hai lọ trung cấp chẳng thể bù đắp nổi những mất mát trên thân thể hắn. Hắn ôm lấy eo Chúc Minh Tỉ, gò má tựa vào vai cậu, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.


Chúc Minh Tỉ chăm chú nhìn bờ môi trắng bệch của hắn một lúc, rồi lặng lẽ đưa tay trái về phía túi vải.


Thế nhưng ngón tay cậu vừa chạm vào góc chiếc vòng tay ma pháp, Ma Vương trong giấc mơ đã hơi động đậy, khiến Chúc Minh Tỉ lập tức rụt tay lại.


Cậu quay sang nhìn hắn, mới nhận ra Ma Vương vẫn đang say ngủ, môi khẽ cong cong như thể đang mơ một giấc mộng đẹp nào đó.


Ý định lén dùng vòng tay ma pháp để chữa trị cho Ma Vương đến đây liền bị dập tắt. Chúc Minh Tỉ khẽ bật cười thở dài, ngẩng đầu nhìn về con đường phía trước.


-


Khi nơi chân trời dần ửng lên sắc trắng, Ma Vương hé mắt khỏi cổ Chúc Minh Tỉ, khàn giọng hỏi:


"Đến đâu rồi?"


"Gần tới rừng Ma pháp rồi ạ," Chúc Minh Tỉ đáp, "tôi đã thấy đỉnh tháp của toà thành."


Ma Vương lập tức ngồi thẳng dậy, gõ nhẹ vào người Bạch Anh, lười nhác hạ lệnh:


"Đi đến Thánh Thành."


Bạch Anh lập tức chuyển hướng. Chúc Minh Tỉ ngạc nhiên nhìn về phía Ma Vương.


"Ta đã nói sẽ báo thù cho em, em quên rồi à?" Ma Vương vươn cổ, xương khớp nơi cổ phát ra tiếng răng rắc rõ ràng.


Cậu nhớ ra rồi.


Trên đỉnh Thánh Sơn, Ma Vương từng nói - "Ta phải nhanh chóng giải trừ phong ấn, giết sạch những kẻ có mặt trong tang lễ, giết cả Saint Delia."


"Không quên," Chúc Minh Tỉ nói, "nhưng ngài chắc chắn muốn đi ngay bây giờ ư?"


Ma Vương dừng động tác, quay sang nhìn cậu:


"Em mệt à? Có muốn nghỉ ngơi trước không? Vậy ta đưa em về-"


"Không phải, cơ thể ngài vẫn chưa hồi phục mà?"


Ma Vương bất chợt bật cười, giọng hắn dễ nghe, ngữ điệu lại đầy hào hứng:


"Không sao, giết vài gã pháp sư cấp Thánh vẫn còn dư sức."



Thánh Thành vốn ở gần rừng Ma pháp, lời Ma Vương vừa dứt, Bạch Anh đã đáp xuống đường phố của Thánh Thành, một cánh rồng quét ngang đè sập cả bức tường một tiệm pháp cụ.


Ầm!


Ma Vương phẩy tay xua tan lớp bụi mịt mù, lại hỏi:


"Em thật sự không mệt à?"


Sau khi xác nhận, hắn liền nhảy xuống lưng rồng, giẫm lên đống gạch vụn bước vào cửa tiệm pháp cụ bị tàn phá.


Khi trở ra, trên tay hắn đã có thêm vài cuộn giấy bút và mấy lọ dược trị thương cấp cao.


Hắn ngửa đầu uống sạch thuốc, rồi đưa giấy bút cho Chúc Minh Tỉ:


"Những kẻ đã tấn công em trong tang lễ, em còn nhớ mặt chứ? Vẽ bọn chúng ra đi."


Nói xong, hắn liền biến thân thành Tinh Linh, tự thi triển một lần thuật trị liệu cấp Thánh lên người mình. May mắn là vừa rồi đã uống đủ thuốc, hắn không bị phản phệ gì nghiêm trọng.


Sau đó, hắn trở lại hình dạng Ma Vương, triệu hồi thanh loan đao đen tuyền, dọn một bãi đất trống, vẽ lên một trận pháp triệu hoán Hắc Ám.


Trận pháp này Chúc Minh Tỉ từng nhìn thấy. Rất lâu trước đây, Ma Vương từng dùng nó để tìm ra con chuột tinh ăn trộm hạt giống hoa Trì Vưu và xử lý ngay tại chỗ. Những kẻ từng vây công cậu trong tang lễ cũng sắp chịu chung số phận.


Thế nhưng đến khi Ma Vương vẽ xong trận pháp, tờ giấy trong tay Chúc Minh Tỉ vẫn còn trống trơn.


Ma Vương nhìn cậu khó hiểu.


Chúc Minh Tỉ đưa giấy bút trả lại cho hắn:


"...Tôi không muốn giết họ."


"Tại sao?"


Chúc Minh Tỉ cúi đầu:


"Phần lớn bọn họ đâu biết tang lễ là một cái bẫy giăng sẵn để giết tôi. Trong mắt họ, tôi là tà ác, còn họ là chính nghĩa. Họ ra tay với tôi phần nhiều là vì bị kẻ chủ mưu lợi dụng, bị cái gọi là đạo đức trói buộc, bị phân chia 'trận doanh' đẩy vào đường cùng... Nói trắng ra, họ chỉ là một đám ô hợp, giết họ rồi, sẽ lại có hàng vạn hàng triệu người khác đứng ra thay thế. Hơn nữa, trong số đó có bạn cũ của tôi, có cả thầy cũ, có người từng giúp tôi, cũng có người từng được tôi giúp. Dù có giết hết, tôi cũng chẳng thấy hả dạ."


"Vậy ta phải làm gì thì em mới hả dạ?" Ma Vương hỏi.


Chúc Minh Tỉ ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt u trầm và hàng mày nhíu chặt của hắn.


Làm gì thì hả dạ đây?


Cậu tự hỏi mình, và từng cảnh tượng dần hiện về.


Cậu nhớ lại cái đêm định mệnh đó - tang lễ bất ngờ biến thành nơi hành quyết, bản thân bị muôn người công kích, bị phản bội, bị vứt bỏ. Cậu nhớ đến những lời Ma Vương trong gương đã kể, một quá khứ đầy vết nứt không thuộc về cậu, nhưng vết đau thì thật như nhau.


Tất cả đều bắt đầu... từ một người.



"Saint Delia." Cậu nói, "Tôi muốn gã... chết không có chỗ chôn."


Ma Vương khựng lại.


Rồi nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.


"Ta biết phải làm gì rồi." Hắn khàn giọng hứa hẹn.


-


Vị Ma Vương biết mình cần làm gì bắt đầu miệt mài thu thập vật liệu để giải trừ huyết khế.


Hoa Huyết Ngưng trên giá của tiệm pháp cụ, cỏ Sinh Cốt trong kho của hội đấu giá, xương sườn gần tim của tử tù trong ngục tối...


Những thứ này không quá quý giá, Chúc Minh Tỉ đều để lại đủ lượng ma tinh thạch để bù lại tổn thất. Chỉ có trong ngục giam tử tù, sau khi đọc hàng chữ ghi tội trạng trên tường - kẻ đó từng dùng ba đứa trẻ để luyện ma dược Hắc Ám, cậu mới để lại cho hắn một lọ dược trị thương sơ cấp, để hắn sống tiếp... trong đau đớn đến lúc bị thi hành án.


Điểm đến cuối cùng của Ma Vương là trang viên nhà Bellis.


Hắn lần theo chỉ dẫn của pháp thuật, phá cửa mà vào, ngang nhiên xông vào phòng ngủ của Arland, giữa tiếng la hét kinh hoàng, hắn vung đao bổ nát tủ đầu giường, moi ra một viên bảo châu phát sáng lấp lánh.


Chúc Minh Tỉ trong lúc đó lại thấy người bạn cũ Bellis.


Bellis đang túc trực bên người ông nội đang hấp hối. Khi thấy Ma Vương xông vào, hắn ta hoảng loạn bật dậy, nhưng khi trông thấy Chúc Minh Tỉ đi bên cạnh, tiếng hét lập tức nghẹn lại nơi cổ họng, khuôn mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.


Hắn ta nhìn Chúc Minh Tỉ như muốn khóc, môi run run như định nói gì đó.


Nhưng khi nhận ra từ đầu đến cuối, Chúc Minh Tỉ không liếc hắn ta lấy một lần, Bellis chỉ biết rũ đầu, run rẩy co rúm trong bóng tối, như một chiếc móc áo mỏng manh, ngay cả khi một mảnh gỗ nhọn từ chiếc tủ bị phá "vô tình" đâm vào mặt, hắn ta vẫn chỉ cắn răng chịu đựng, không kêu lấy một tiếng, chỉ khẽ run rẩy vì đau.


Arland thì lại có vẻ muốn nói nhiều hơn.


Ông ta dùng đôi mắt đục ngầu nhìn Chúc Minh Tỉ, miệng lẩm bẩm mấy tiếng.


Ban đầu Chúc Minh Tỉ cứ tưởng ông ta đang chửi mắng, nhưng rồi lại mơ hồ nghe được vài từ then chốt:


"...Bellis... không biết gì... nó không... liên quan..."


Chỉ là Arland đã bệnh nặng đến nỗi cạn kiệt sinh mệnh, tiếng nói yếu ớt đến mức phải áp tai sát vào mới nghe rõ.


Chúc Minh Tỉ chẳng buồn phí tâm sức.


Cậu yên lặng đứng sau lưng Ma Vương. Khi Ma Vương kiểm tra xong viên bảo châu, hài lòng cất nó vào tay, cậu mới cúi đầu nhìn người đàn ông trên giường bệnh:


"Trông ngài có vẻ không ổn lắm," Chúc Minh Tỉ thản nhiên hỏi, "có cần tôi điều chế cho ngài hai lọ thuốc trị thương cấp Thánh không?"


Sắc mặt Arland lập tức đỏ ửng.


Ông ta mấp máy môi, bộ râu bạc trắng như cỏ khô run lẩy bẩy, ánh mắt mờ đục đầy hổ thẹn và đau đớn.



"Cần không ạ?" Chúc Minh Tỉ hỏi lại.


Giọng cậu vô cùng bình tĩnh, nghe chẳng giống đang châm chọc, mà giống như thật lòng quan tâm đến sức khoẻ của người già, mong đợi một câu trả lời rõ ràng.


"...Không... cần."


Hai từ ấy như bật ra từ tận xương tủy nơi hàm răng.


Chúc Minh Tỉ khẽ gật đầu, quay người rời đi.


Ngay khoảnh khắc bước ra khỏi trang viên, hàng trăm con quạ đen từ mái hiên tung cánh bay vút, tiếng chuông tang trầm đục vang vọng khắp đất trời.


Nhưng bầy quạ chưa kịp lượn vòng đã bay đi mất, tiếng chuông cũng chẳng vọng lại lần hai, trang viên vẫn cửa đóng then cài, không một tiếng khóc than.


Chủ tịch Hiệp hội Pháp sư Thánh Thành, pháp sư cấp Thánh đáng kính từng được vạn người ngưỡng mộ - Arland, định sẵn sẽ nghênh đón lễ tang lần thứ hai, cũng là lễ tang cô độc nhất đời ông.


-


"Phần nguyên liệu còn lại nằm trong hầm báu ngầm của lâu đài," Ma Vương đỡ Chúc Minh Tỉ từ lưng rồng xuống, nắm tay cậu dẫn về phía hầm, "thuận lợi thì trong ba ngày ta có thể giải trừ khế ước máu giữa Saint Delia và Anastasia."


Chúc Minh Tỉ lại tò mò nhìn hoa văn lạ mắt mới vẽ trên cánh cửa hầm:


"Đây là pháp trận gì vậy? Tôi chưa từng thấy trước đây."


"Một pháp trận chống trộm nhỏ thôi, ta vừa mới vẽ." Ma Vương hơi hếch cằm, đầy kiêu hãnh: "Dù sao thì hầm báu của ta bây giờ cũng không như xưa nữa, trong hầm toàn là bảo vật, ma tinh thạch đủ để chất thành núi. Đợi ta làm xong vòng tay mới cho em, em sẽ không bao giờ phải lo thiếu ma tinh nữa."


Vừa nói, hắn vừa đẩy cửa hầm vàng ra.


Chúc Minh Tỉ theo bản năng nghiêng đầu, dù sao cậu cũng từng chứng kiến núi vàng núi bạc, sợ lại bị ánh sáng chói loà làm mù mắt.


Nhưng cảnh tượng chói lóa lại không xuất hiện.


Hơi thở của Ma Vương... cũng đột nhiên nghẹn lại.


Chúc Minh Tỉ lập tức quay đầu nhìn vào trong.


Quả nhiên, hầm báu của Ma Vương đã không còn như trước. Dược liệu quý chất đầy trong bình lọ, đống vàng bạc châu báu nằm ngổn ngang thành một ngọn núi nhỏ.


Nhưng không hề có ma tinh thạch.


Trong cả hầm, không có lấy một viên pha lê lấp lánh, trong suốt, chứa đựng ma lực.


Tim Chúc Minh Tỉ giật mạnh một cái.


"...Có kẻ trộm ma tinh thạch của ta." Ma Vương nghiến răng, gần như nhả từng chữ một.


Chúc Minh Tỉ: "..."



Vị Ma Vương đại nhân kiêu hùng sao có thể chịu được chuyện bị trộm? Chưa đến vài nhịp tim, một trận pháp hoa lệ tuyệt mỹ đã hiện ra dưới đầu đao của hắn, ngay sau đó một cột sáng rực rỡ xuyên phá cánh cửa hầm và cả tường thành, bắn thẳng về phía xa với tốc độ cuồng phong!


"Khu dân cư pháp sư Thánh Thành, nhà số 103."


Ma Vương mở mắt, đôi môi mỏng lạnh lẽo dứt khoát thốt ra địa chỉ nơi giấu tang vật.


Dự cảm trở thành hiện thực, Chúc Minh Tỉ chỉ nghe thấy một tảng đá trong lòng rơi bịch xuống, "oành" một tiếng vang vọng khiến đầu óc cậu ong ong.


"Địa chỉ này nghe quen quen." Ma Vương vừa đi về phía cửa, vừa lạnh lùng lặp lại: "Khu dân cư pháp sư Thánh Thành, số 10-"


Tiếng nói đột ngột dừng lại, bước chân cũng khựng lại. Hắn gần như không thể tin nổi mà quay đầu nhìn Chúc Minh Tỉ, biểu cảm trống rỗng như thể thế giới sụp đổ.


"...Nhà em?!"


Chúc Minh Tỉ: "..."


Cậu cũng chẳng còn tâm trí đi tìm hiểu Ma Vương làm sao biết địa chỉ nhà mình. Ngượng ngùng ngẩng đầu, lại thấy ánh mắt Ma Vương đang trượt từ gương mặt cậu xuống bên hông: từ chiếc túi vải của cậu, vài sợi dây ánh sáng mảnh như tơ nhện đang lặng lẽ thò ra, bắt thẳng vào pháp trận nơi phát ra cột sáng chói lọi.


Điều này có nghĩa, một phần tang vật bị đánh cắp đang được giấu trong ba lô của Chúc Minh Tỉ.


Để tránh việc Ma Vương tự tay khám xét rồi phát hiện ra chiếc vòng tay ma pháp vẫn còn nguyên vẹn, gây ra hậu quả còn nghiêm trọng hơn, Chúc Minh Tỉ chủ động đưa tay vào túi, lôi tang vật ra -- một viên ma tinh cao cấp lấp lánh chói mắt.


Ma Vương nhìn cảnh này mà như thấy chuyện hoang đường tận thế giới khác.


Chúc Minh Tỉ ăn cắp ma tinh thạch của hắn? Không thể nào?!


Nhưng nếu không phải cậu thì là ai?


Ngoài Chúc Minh Tỉ, còn ai có thể tự do ra vào hầm báu của hắn, tùy ý lấy trộm tài sản, lại chẳng hề che giấu bằng pháp thuật, cứ như thể mặc định hắn đã chết rồi, và đem hết chiến lợi phẩm về... nhà cậu?


Sắc mặt Ma Vương càng nghĩ càng đen, tiếng nghiến răng nghiến lợi và âm thanh chuôi đao bị bóp răng rắc vang lên rùng rợn trong hầm ngầm.


"--Là hắn?!"


Chúc Minh Tỉ: "..."


Cậu đau đầu nhắm mắt lại, trầm trọng gật đầu:


"Phải."


Đoán đúng rồi, chuôi đao của Ma Vương lại lần nữa hứng chịu tra tấn. Ma khí khó tả cuộn lên quanh hắn, khiến cả những con chuột trộm nhỏ vô tình lạc vào cũng ôm đầu chạy tán loạn.


Bùm!


Một con chuột trộm hóa thành tro đen dưới lưỡi đao cong. Ma Vương nghiến từng chữ:


"Hắn - lấy - ma - tinh - thạch - của - ta - để - lấy - lòng - em?!"


Chúc Minh Tỉ: "..."
 


Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách Truyện Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách Story Chương 113: Hắn - lấy - ma - tinh - thạch - của - ta - để - lấy - lòng - em?!
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...