Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách

Chương 115: Ma pháp chuyển dời của Di tộc.

165@-

 
Mấy chục phút sau, cửa phòng thí nghiệm ma pháp vang lên tiếng gõ dồn dập, vội vã. Vừa nghe Ma Vương nói "vào đi", Chúc Minh Tỉ đã ôm quả cầu thủy tinh lao thẳng vào.


Ma Vương đặt lọ thuốc thử trên tay xuống:


"Có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"


Chúc Minh Tỉ liếc qua bàn thí nghiệm, xác nhận cú lao như tên lửa của mình chưa gây thiệt hại gì cho các vật phẩm quan trọng, rồi nhanh chóng đặt quả cầu lên một cái bàn khác, tốc độ nói nhanh đến mức như đang thi đọc rap:


"Thánh khí có thể bắt giữ và phơi bày năng lượng tiêu cực mạnh mẽ trong nội tâm người khác. Tôi vừa xem được một số hình ảnh trong nội tâm của Bellio, tôi nghĩ ngài nhất định nên xem qua."


Ánh mắt Ma Vương chuyển tới, Chúc Minh Tỉ hít sâu một hơi, quay sang quả cầu nói:


"Phát lại đoạn cảnh tôi vừa xem."


-


Làn sương trắng dần phủ lấy quả cầu, khi tan đi, một Bellio trẻ tuổi hiện lên trong màn hình.


Hắn ta tầm mười tám, mười chín tuổi, áo quần rách rưới, sắc mặt tiều tụy, đang quỳ gối trước Saint Delia lúc ấy vẫn còn là thiếu niên, nhỏ giọng nói:


"Tôi nguyện làm thuộc hạ trung thành nhất của ngài."


Saint Delia mỉm cười, xé nát khế ước nô lệ.


-


Ngay khi hình ảnh Saint Delia lúc trẻ hiện ra, ánh mắt Ma Vương liền tối sầm lại.


Hắn kéo ghế ra ngồi xuống, gạt hết các lọ thí nghiệm trên bàn sang bên, để không có gì chắn giữa hắn và quả cầu thủy tinh.


Hắn nhìn chằm chằm vào màn hình.


Cảnh tượng lại chuyển tiếp.


-


Bellio cúi đầu đứng trước một cánh cửa xa hoa lộng lẫy, khung cửa chạm trổ huy hiệu Thánh đình, dường như đang đợi chủ nhân bên trong cho phép vào.


Nhưng cửa chỉ khép hờ. Trong lúc chờ đợi, tiếng cãi vã rõ mồn một giữa một nam một nữ từ trong phòng vọng ra.


"Leonardo đâu rồi?!", giọng nữ the thé, kịch liệt, nghe rất quen tai.


"Cô hỏi xác hắn à? Xin lỗi, Anastasia, dũng sĩ tiêu diệt Ma Vương thường không để lại thi thể." Giọng nam kia chính là Saint Delia.


"Saint Delia, ngươi dám giết trưởng cận vệ của ta-"


"Anastasia, chú ý lời nói. Leonardo là một anh hùng. Sau khi biết anh trai cô bị Ma Vương giết, hắn tự nguyện gia nhập đội ngũ diệt ma. Cái chết của hắn là vinh quang, đáng được ca tụng."


"Câm miệng! Cái vẻ giả nhân giả nghĩa của ngươi thật khiến người ta buồn nôn!"


"Còn cô, Anastasia, cái bộ dạng vì tình phát cuồng của cô cũng chẳng có gì gọi là đẹp đẽ. Nếu cô thông minh hơn, thì đã không lén hẹn hò tình nhân trong hoàng cung, suýt nữa còn bị trưởng lão Tinh Linh phát hiện."


Bellio lập tức nín thở, lùi lại một bước, trán bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng tiếng tranh cãi trong phòng vẫn tiếp diễn.


"Ngươi tức vì ta lén lút hay vì ta suýt bị phát hiện?"


"Hai chuyện đó khác gì nhau? Cô thừa biết cuộc hôn nhân của chúng ta không thể có bất kỳ tì vết nào!"


"Hah! Đồ hèn nhát! Thật muốn để đám tín đồ của ngươi nhìn thấy bộ mặt ghê tởm này!"


"Anastasia!"


"Đừng gọi ta là Anastasia! Ta không-"



Bốp!


Saint Delia bất ngờ tát thẳng vào mặt vương hậu.


Căn phòng lập tức yên tĩnh tuyệt đối.


Giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống từ trán Bellio. Ông ta không dám đưa tay lau, sợ tiếng vải chạm vào da quá lớn sẽ bị phát hiện.


Gió vô tình đẩy cánh cửa mở rộng hơn, để cảnh tượng bên trong lộ ra rõ mồn một trước mặt ông.


Ông muốn quay đầu tránh đi, càng muốn lập tức rời đi, nhưng hai chân như mọc rễ, đầu thì như bị mê hoặc, chậm rãi ngẩng lên.


Tim ông đập thình thịch, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, nhưng ánh mắt lại không thể kiềm chế mà lén nhìn qua khe cửa.


Chỉ thấy chủ nhân Thánh đình, vua của tộc Tinh Linh, chồng của Anastasia đang bóp cằm vợ, ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí:


"Cô là ai?"


Câu hỏi đó không giống đang hỏi mà như đang cảnh cáo.


Vương hậu mặt mày trắng bệch, toàn thân run rẩy, nhưng ánh mắt lại dần dần sáng lên:


"Tôi là Anastasia," nàng lẩm bẩm, "tôi là Anastasia..."


Saint Delia cuối cùng cũng buông nàng ra.


Gã ôm eo nàng, lau nước mắt trên mặt nàng, giọng điệu trở lại bình thản, thậm chí còn dịu dàng:


"Được rồi, Anastasia. Nghỉ lại Thánh đình một đêm rồi hãy về vương cung. Mắt em đỏ quá rồi."


Vương hậu cúi đầu, rời đi một cách đoan trang.


Nhưng ngay khi đẩy cửa ra nhìn thấy Bellio, sắc mặt nàng lập tức tái nhợt. Nàng rút nhanh cây pháp trượng từ trong ngực, chĩa thẳng vào tim kẻ nghe lén!


Đòn tấn công đó không thành công.


Một vòng sáng trắng lơ lửng chắn trước người Bellio, hóa giải toàn bộ sát khí. Cùng lúc ấy, giọng của Saint Delia bình tĩnh vang lên từ trong phòng:


"Là Bellio đúng không? Vào đi."


Vương hậu cứng đờ, thu pháp trượng lại, cụp mắt xuống, không hề đáp lời Bellio, quay người rời đi.


Nàng từng bước một rảo bước về phía cuối hành lang, dáng đi mỗi lúc một chậm, mỗi lúc một đoan trang, đầu càng lúc càng ngẩng cao, và cuối cùng lại hóa thân thành vương hậu Tinh Linh xinh đẹp, cao quý, thanh nhã năm nào.


Bellio lau mồ hôi trán, cất bước vào phòng.


"Bellio." Saint Delia hỏi, "Chuyện ta bảo ngươi làm sao rồi?"


Bellio cúi đầu thấp hết mức có thể, giọng cung kính không thể cung kính hơn:


"Tất cả đã hoàn thành, thưa Thánh Chủ. Nhưng còn một chuyện tôi cần bẩm báo."


"Chuyện gì?"


"Trước kia ngài bảo tôi để mắt đến người đứng đầu bảng đấu - Ethan. Hiện tại có người đang treo thưởng tìm kẻ có thể đánh bại hắn ta, nói rằng hắn ta đã bị mù và trọng thương."


Vẻ mặt Saint Delia lập tức thay đổi, gã ôm lấy lọ nước Thánh, vội vã bước vào một mật thất. Trước khi đóng cửa, gã đứng khựng lại, nói với Bellio:


"...Nếu ta gặp chuyện, hãy đi tìm vương hậu."


"Tìm vương hậu?"


"Phải. Nàng biết phải làm gì."


Saint Delia bước vào mật thất, còn Bellio thì đứng nguyên tại chỗ rất lâu.



Trước khi hình ảnh trong quả cầu thủy t*nh h**n toàn biến mất, Bellio chậm rãi vén tay áo lên, cúi đầu nhìn đường vạch đen trên cổ tay - dấu hiệu của thân phận nô lệ vĩnh viễn không thể giải trừ.


-


Cảnh trong quả cầu tan đi, phản chiếu lại gương mặt Ma Vương đầy vẻ sững sờ.


Mãi hai giây sau hắn mới phản ứng lại.


Hắn bước lên một bước, tay đặt lên quả cầu, muốn nó chiếu lại hình ảnh vừa rồi, muốn nhìn lại... em gái mình?


Nhưng quả cầu không phản ứng gì.


Chúc Minh Tỉ bước tới, nắm lấy cổ tay Ma Vương:


"Đây là nội tâm của Bellio. Nếu chúng ta muốn biết chi tiết hơn, có lẽ nên xem từ góc của Anastasia hoặc Saint Delia."


"Phải." Ma Vương nhắm mắt, mở ra, giọng khản đặc:


"Chúng ta đi tìm Anastasia."


Vừa dứt lời, hắn lập tức rút đao vẽ ma trận truyền tống lên sàn, nắm tay Chúc Minh Tỉ, dẫm một bước tiến vào hang của Bạch Anh.


Anastasia vẫn đang yên lặng nằm trong quan tài pha lê.


Nàng đẹp đến ngỡ ngàng, mái tóc vàng như nắng sớm trải dài bên thân thể trắng như tuyết đọng trên đỉnh Thánh Sơn. Dáng ngủ của nàng chẳng khác gì trong ký ức, vẫn là nàng công chúa Tinh Linh ngây thơ, lương thiện, không bao giờ trưởng thành kia.


--Khác hẳn với dáng vẻ trong quả cầu vừa rồi.


Phát hiện cụm năng lượng tiêu cực


Dòng chữ thông dụng hiện lên trên quả cầu.


Chúc Minh Tỉ khẽ gật đầu ra hiệu. Quả cầu lập tức trình chiếu cảnh mới.


Ngay khi người xuất hiện trong hình ảnh, đồng tử Ma Vương lập tức co rút.


Là Demily.


Người bị chiếu không phải Anastasia, mà là Demily, Tinh Linh lai.


Cô bé Demily tầm năm sáu tuổi được nữ hầu dẫn tay bước vào hoàng cung. Cô đi ngang những đại sảnh xa hoa, tiến vào dãy hành lang lộng lẫy.


Bỗng nhiên, cô dừng lại, ánh mắt nhìn về phía bãi cỏ đằng xa.


Trời hôm nay có mưa, nhưng bãi cỏ kia lại được che bằng một kết giới tránh mưa khổng lồ. Một bé gái ba bốn tuổi đang chạy nhảy chơi đùa trong đó. Quanh cô là bảy tám nữ hầu thân cận theo hầu, cô bé vừa cười, đám người kia liền phá lên cười; cô bé ngã, cỏ hoa trên đất tự động nâng đỡ đầu gối cô.


Cô ấy có nụ cười trong sáng nhất trên đời, như thể sinh ra đã chẳng biết khóc.


Cô ấy đội vương miện lộng lẫy nhất, mặc váy dài đẹp nhất, đến cả đôi giày da cũng được khảm đá lam băng.


Demily cúi đầu, dùng tà váy dính bùn đất của mình che đi đôi giày xám xịt.


"Cô ấy là ai?" Demily hỏi nữ hầu của mình.


Nữ hầu ngồi xổm xuống, dùng pháp trượng làm sạch giày và váy cho cô, rồi sửa lại dây thắt trước ngực, dịu dàng nói:


"Cô ấy là Anastasia, công chúa nhỏ cao quý nhất của tộc Tinh Linh."


Demily lặng lẽ ngắm nhìn công chúa rất lâu.


-


Hình ảnh lại thay đổi.


Demily mười ba tuổi ôm sách đi trong hành lang Học viện Thánh Quang, bên cạnh là bạn học nữ tràn đầy ghen tị nhìn cô:



"Nghe nói cậu là vị hôn thê của Vương tử Tinh Linh đấy! Trời ơi! Sao cậu may mắn thế! Rociel chắc phải rất tốt với cậu nhỉ!"


Demily mặt đỏ bừng, cúi đầu cười e lệ.


Nhưng ngay khoảnh khắc kế tiếp, hai người đẩy cửa vào phòng thí nghiệm ma pháp, bên trong vang lên tiếng Saint Delia:


"Rociel, hôm nay có học sinh trường khác tới tặng hoa cho Demily."


"Nhảm nhí."


"Cậu không giận sao?"


"Tại sao tôi phải giận? Tôi có thích cô ta đâu."


...


"Cạch."


Sách trong tay Demily rơi xuống đất. Cô bạn bên cạnh cũng sượng trân.


Saint Delia và Rociel cùng ngẩng đầu lên.


Nhưng chỉ có Saint Delia là bối rối và áy náy. Còn Rociel chỉ liếc nhạt một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục pha chế thuốc, động tác không ngừng dù chỉ một giây.


Demily nước mắt trào ra, quay người bỏ chạy.


Saint Delia vội vàng đuổi theo.


"Cậu nghe chưa? Vụ giữa Rociel và Demily đó..."


"Nói thật chứ hai người họ chẳng hợp tí nào, một người là thiên tài, một người là bình thường. Một là vương tử Tinh Linh cao quý, một lại là Tinh Linh lai, thân thế mờ mịt..."


Demily cúi đầu thật thấp, đầu ngòi bút lông gãy rắc trên mặt bàn, mực đen bắn đầy lên mặt cô.


Cô nhắm mắt lại, run rẩy trong chật vật và nhục nhã.


Xoạt.


Đúng lúc ấy, một chiếc áo choàng trùm lên đầu cô, Saint Delia khụy gối xuống, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi vết mực loang lổ trên khuôn mặt ấy.


...


"Bá tước Nelson, chiếc váy công chúa ngài làm đúng là tuyệt vời, nhưng ngài chỉ chuẩn bị một cái thôi sao?"


"Sao thế? Vương thất Tinh Linh chẳng phải chỉ có một công chúa à?"


"Nhưng trong vương cung vẫn còn tiểu thư Demily cư ngụ."


"Váy công chúa là để công chúa mặc, cô ta chỉ là một đứa con lai rác rưởi, không xứng mặc chiếc váy ma pháp do chính tay ta tạo ra."


Demily trốn sau bức tường hoa, gương mặt không hề mang biểu cảm gì.


...


Cảnh lại đổi.


Demily mười sáu tuổi và Anastasia mười bốn tuổi cùng nằm ngủ trên một chiếc giường, chăn đắp chung một tấm.


Anastasia ngây ngô hỏi: "Demily, sao cậu lại không thích anh trai tớ?"


Demily: "Không thích thì là không thích thôi."


Anastasia: "Thế thì sao được chứ? Hai người sắp cưới nhau rồi mà."


Demily: "Cậu có thích Saint Delia không?"



Anastasia đỏ mặt, chui đầu vào trong chăn, khe khẽ đáp: "Thích."


Demily đưa tay ra, đặt lên gối, để mái tóc vàng óng như thác nước của cô bạn trượt qua những đầu ngón tay mình.


Cô đột nhiên lên tiếng: "Anastasia, năm đó Bá tước Nelson tặng cậu chiếc váy ma pháp có thể tự thay đổi kích cỡ, tớ rất thích. Cậu có thể cho tớ không?"


Anastasia ló đầu ra khỏi chăn: "Được chứ, váy ở trong tủ đó."


Demily khẽ cười: "Vậy những thứ tớ thích, cậu đều có thể cho tớ sao?"


Anastasia: "Đương nhiên rồi, cậu là bạn thân nhất của tớ mà."


Demily thì thầm: "Vậy vị hôn phu của cậu, cũng có thể tặng cho tớ không?"


Anastasia tròn mắt, lúng túng không hiểu: "Hả?"


Demily bỗng phì cười, đưa tay xoa đầu cô bạn nhỏ: "Lừa cậu thôi, cậu dễ bị lừa quá."


Anastasia cũng ngốc nghếch cười rộ lên.


Demily nhắm mắt lại nằm xuống, nhưng tay trái thì chậm rãi sờ lên vết hôn trên gáy mình.


...


Hình ảnh trên mặt nước của thủy cầu trở nên mờ nhòe, như có ai đó lấy cành cây khuấy loạn ký ức, hoặc chính chủ nhân ký ức cũng không muốn nhìn lại quá khứ ấy.


Vài giây sau, hình ảnh ổn định, dừng lại ở một ngôi thần miếu hoang tàn đổ nát.


Hơi thở của Ma Vương trở nên dồn dập, trái tim Chúc Minh Tỉ cũng siết lại. Cậu đưa tay phủ lên mu bàn tay hắn, lập tức bị hắn nắm chặt lấy.


Cảnh tượng trong quả cầu thủy tinh dần rõ ràng.


Dường như nơi đó vừa xảy ra một trận đại chiến khốc liệt, thần miếu mục nát phủ đầy bụi mù, đá vỡ lăn lóc, vết máu loang lổ.


Ở nơi có máu tươi tụ lại nhiều nhất...


Con quái vật đang gây rối đã dừng chiến đấu, vương tử Tinh Linh tóc vàng mắt xanh mình đầy thương tích ngã gục bên rìa kết giới, hôn mê bất tỉnh.


Từ sau thân cây khô, một nam một nữ chầm chậm bước ra.


Là Saint Delia và Demily khi còn trẻ!


Saint Delia vung tay nhẹ một cái, con quái v*t t* l*n lập tức ngoan ngoãn lui sang một bên. Demily ngơ ngác nhìn gã.


Saint Delia mỉm cười dịu dàng: "Được rồi, Demily, đừng ngẩn người nữa. Mau thi triển ma pháp chuyển dời của Di tộc mà hôm qua ta dạy đi."


Demily ngập ngừng: "Em làm được không? Ma pháp đó phức tạp lắm..."


"Em làm được mà." Saint Delia động viên cô, "Mẹ em là hậu duệ lai giữa Mị ma và Di tộc, trong người em có một phần tư huyết mạch của Di tộc, chắc chắn sẽ thành công."


"Nhưng chỉ có một phần tư..."


"Di tộc đã tuyệt chủng rồi, một phần tư chính là toàn bộ. Nếu em không thể thi triển, thì thế gian này chẳng còn ai thi triển nổi nữa. Demily, tin vào bản thân em, em nhất định làm được."


Saint Delia mỉm cười dịu dàng, giọng nói ấm áp như ngọc, mang theo lực mê hoặc lòng người.


"Hãy thi triển ma pháp chuyển dời đi," gã thì thầm, "hoán đổi thân thể của ta và Rociel. Như vậy, em sẽ có thể ở bên ta mãi mãi."


Demily nhắm mắt hít sâu một hơi.


Cô dũng cảm giơ cao pháp trượng.


Saint Delia thừa cơ tiến lại gần Rociel.


Trong lúc gã di chuyển, dung mạo cũng dần thay đổi: mái tóc bạch kim biến thành đen tuyền, đôi mắt xanh lục hóa thành thâm trầm, và... trên đầu gã mọc ra hai chiếc sừng Ma tộc.
 


Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách Truyện Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách Story Chương 115: Ma pháp chuyển dời của Di tộc.
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...