Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 25


Tô Ngọc đưa cả hộp pháo bông que cho Tạ Trác.


 Chóp mũi cô hơi ửng đỏ, có lẽ vì quá lạnh, đứng trong gió lạnh lâu nên đỏ lên.


 Tạ Trác nhìn gò má phớt hồng của cô, trong lòng dấy lên một tia thương tiếc mà chính cậu cũng không nhận ra, sự thương tiếc ấy biến thành một nếp nhăn nhẹ cụ thể trên trán cậu, đợi đến khi ánh lửa trong tay tắt hẳn, cậu nói: “Vào trong ngồi một lát đi.”


 Tô Ngọc không có ý định vào nhà.


 Cô hơi sững sờ vì lời mời của cậu, rồi vội vàng liếc nhìn ô cửa sổ sáng lấp lánh của nhà cậu, đoán rằng cả nhà Tạ Trác chắc chắn đều ở nhà, thế là cô nhanh chóng cụp mắt xuống, buột miệng đáp lại một câu theo bản năng: “Tớ ngại lắm…”


 Sau đó, Tô Ngọc cúi đầu, tìm một cái cớ. Giọng điệu bỗng trở nên nặng nề trong cơn hoảng hốt, cô nói: “Tớ đi đây, tớ có việc rồi! Tạm biệt!”


 Tạ Trác vốn định tặng cô một món quà đáp lễ, nhưng thấy Tô Ngọc chạy quá nhanh, hai chân như giẫm lên bánh xe Phong Hỏa*.


  (*) Bánh xe Phong Hỏa*: Một pháp bảo trong thần thoại Trung Quốc, giúp di chuyển cực nhanh.


 Cậu còn chưa kịp lên tiếng gọi cô, cô đã chạy mất tăm.


 …


 Vào ngày lễ, Tô Ngọc bận rộn trong ngoài, giúp việc nhà.


 Năm nay, họ không về quê ở Thanh Khê ăn Tết. Kể từ khi ông bà nội lần lượt qua đời, TL và Trần Lan đã mua nhà ở Bình Giang, công việc ổn định, con cái cũng được đón lên, về cơ bản sẽ không về nữa.


 Điện thoại của Tô Ngọc đã lâu không được dùng để giải trí.


 Mọi người ngồi xem chương trình Xuân Vãn, Tô Ngọc thì nhìn chằm chằm vào giao diện cuộc gọi với Tạ Trác hồi lâu.


 Lần trước đó, giáo viên đã chỉ định cô đóng vở kịch tình huống với Tạ Trác, vì không thể diễn được nên Tạ Trác đã đặc biệt gọi điện để xin lỗi cô.


 Sau lần đó, số điện thoại của Tạ Trác vẫn luôn được lưu trong điện thoại của Tô Ngọc.


 Hôm nay, trong lịch sử cuộc gọi có một cuộc gọi mười giây thoáng qua, còn ngắn hơn cả pháo hoa.


 Mười giây không thể nắm bắt ấy sẽ từ từ chìm xuống, chìm vào giọng nói đếm ngược vang dội của người dẫn chương trình trên TV, rồi cùng với sự ra đi của năm cũ, vĩnh viễn trở thành quá khứ.


 Họ đã bước vào một năm mới.


 Hôm nay lúc cùng nhau ăn cơm, Tô Ngọc nghe họ nhắc đến chuyện Trần Tích Chu đi du học, cậu ta tạm thời chưa đi được, còn phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học trong nước, phải cùng Tô Ngọc ôn luyện thêm mấy tháng nữa.


 Mùng một Tết, Trần Tích Chu cùng Tô Ngọc đi xem một bộ phim Tết, mùng hai đi chúc Tết, mùng ba thì bắt đầu vùi đầu vào làm bài tập.


 Mỗi dịp Tết đến, trong nhà nếu phải cãi nhau thì chắc chắn sẽ cãi, không cãi thì không có cảm giác thật sự của ngày lễ.


 Tô Ngọc không biết Trần Lan và TL vì chuyện vặt vãnh gì mà lại gây gổ với nhau, đợi đến khi cô nghe thấy tiếng ồn bên ngoài hơi lớn qua cánh cửa phòng ngủ, thì cuộc chiến đã diễn ra vô cùng ác liệt—


 “Trần Luyện sao lại biết kiếm tiền thế! Nếu không phải ông vô dụng, Tiểu Ngọc có cần phải vất vả thế này không? Nếu ông có chút bản lĩnh, có chút chí tiến thủ, có chút khí phách, kiếm đủ tiền cho Tiểu Ngọc đi du học! Ông tưởng tôi không muốn vỗ mông một cái là gửi con bé ra nước ngoài à?!”


 “Tiểu Ngọc còn chưa nói muốn đi du học, bà ở đây gào cái gì với tôi? Bà suốt ngày cứ so bì với nhà họ Trần của các người! Đúng, tôi chẳng làm được gì cả, tôi đã làm liên lụy đến sự phát triển của bà, tôi đã hại chết bà và Tiểu Ngọc! Không có tôi, mẹ nó bà đã sớm lên mây rồi! Bà cứ mãi chui vào cái xó chết tiệt của mình đi, cứ mãi nhìn người ta mà sống, cái gì cũng không hài lòng!”


 “Đúng vậy! Không có ông tôi vốn dĩ sống tốt hơn bây giờ nhiều, chỉ riêng số tiền ông thua lỗ vì chơi cổ phiếu mấy năm trước, nếu không có tôi chạy đôn chạy đáo bán hàng bên ngoài để bù vào, chút gia sản của ông đã sớm mất sạch rồi! Bây giờ ông còn nói những lời này với tôi, TL, ông không phải là thứ gì tốt đẹp! Chỉ là một tên vô dụng như ông, năm đó tôi đúng là mù mắt mới nhìn trúng ông!”


 “Ngoài việc lôi chuyện cũ ra nói thì cũng chỉ có lôi chuyện cũ ra nói, cái chuyện vớ vẩn đó mãi không qua được. Biết năm đó mình mù mắt rồi, thì bây giờ đi cặp kè đại gia cũng chưa muộn! Cút mau!!”


 “…”


 Để được yên tĩnh, Tô Ngọc đã đeo tai nghe lên. Cô vặn âm lượng rất lớn mới miễn cưỡng át được tiếng cãi vã của họ.


 Trần Lan sẽ không cút đi đâu cả, lúc họ cãi nhau luôn chọn những lời cay độc nhất để nói.


 Nhưng Trần Lan có một điểm rất tỉnh táo, đó là nếu có cút đi thì cũng là đàn ông cút, bà không ngu đến mức làm ra chuyện bỏ nhà ra đi để đàn ông phải đau lòng.


 Bà sẽ ném chăn gối ra cửa để giúp ông ta cút đi.


 TL cũng không thể cút đi được, thẻ lương đều đã nộp hết, không ở nhà thì ông ta biết ngủ ở đâu?


 Thế là, đôi vợ chồng nghèo cứ thế sống qua từng đêm mày chau mặt ủ.


 Trong điện thoại đang phát “Sổ Tay Bạn Bè của Natsume”, đây là bộ phim hoạt hình yêu thích nhất của Tô Ngọc.


 Cô rất thích xem phim hoạt hình, đủ các thể loại, chỉ trong thế giới không tưởng được hư cấu, cô mới có thể tìm thấy được giây phút bình yên.


 Những cuộc gặp gỡ và chia ly thoáng qua, mỗi một khoảnh khắc, em đều muốn trân trọng thật kỹ.


 Nhìn thấy câu này, Tô Ngọc lau đi hơi ẩm trong khóe mắt, chép lại lời thoại.


 Có lúc, cô muốn trở thành một người dịu dàng đến tận xương tủy như Natsume.


 Bây giờ, Tô Ngọc hy vọng một ngày nào đó cô cũng có thể thanh thản buông bỏ, buông bỏ từng chút một nỗi đau trưởng thành mà mình đã trải qua.


 Tối hôm đó, lúc dọn dẹp bàn học, Tô Ngọc thấy một tờ đơn rơi ra từ trong tập đề thi, đó là phiếu hoạt động thực hành xã hội của trường.


 Đây là bài tập bắt buộc trong mỗi kỳ nghỉ đông và hè.


 Cô suýt nữa thì quên mất chuyện này.


 Những năm trước, mọi người đều tự phát lập nhóm đi đến các đơn vị để xin đóng dấu, năm nay có lẽ đều bận rộn với việc học nên không có tin tức gì.


 Tô Ngọc hỏi trong nhóm: [Tớ vẫn chưa đóng dấu cho hoạt động thực hành, định tìm một cơ sở xã hội nào đó, có bạn nào đi cùng không?]


 Đợi một lúc, không có ai trả lời trong nhóm.


 Giang Manh nhắn riêng cho cô: [Tớ đóng dấu rồi, cậu muốn thì tớ lấy dấu trường của bố tớ cho cậu nhé?]


 Tô Ngọc cân nhắc xong, nói với cô ấy: [Không sao đâu, không có ai đi cùng thì tớ tự đi.]


 Giang Manh: [Nếu không tiện thì cứ tìm tớ nhé.]


 Tô Ngọc: [Ừ.]



 Tin nhắn cô gửi trong nhóm được khoảng năm phút thì có người trả lời.


 Tô Ngọc bấm vào xem, lòng kinh ngạc, người trả lời lại là Tạ Trác.


 Tạ Trác chỉ viết bốn chữ ngắn gọn: [Tớ đi với cậu]


 Tô Ngọc hơi do dự nhìn mấy chữ này.


 Tạ Trác không phải là người tích cực trong các hoạt động tập thể, cậu ấy có cần phải làm cái này không?


 Giọng nói nhàn nhạt của cậu ấy như văng vẳng bên tai “Tớ đi với cậu”—


 Trái tim cô không thể kiềm chế được mà rung động.


 Tô Ngọc dằn lại nhịp tim, nhắn riêng cho Tạ Trác, hỏi cậu: [Tớ định đến viện phúc lợi ở phía Nam thành phố, được không?]


 Tạ Trác vẫn trả lời đơn giản: [Được]


 Cô nhìn ảnh đại diện của cậu, mỉm cười.


 Đặt điện thoại xuống, lòng thanh thản thiếp đi.


 Ngày hôm sau, Trần Lan gõ cửa phòng Tô Ngọc, không đợi cô trả lời đã mở cửa vào, vẻ mặt hùng hổ: “Tô Ngọc, qua đây, mẹ nói với con một câu.”


 Tô Ngọc đi theo, đến phòng khách ngồi xuống.


 TL không có ở nhà, có lẽ đã ra ngoài đánh bài, trong phòng khách chỉ có hai mẹ con.


 Trần Lan chưa kịp mở lời, Tô Ngọc đã tiên tri nói một câu: “Đừng nhắc đến Trần Tích Chu.”


 “…” Trần Lan sững sờ một lúc, một lát sau mới gật đầu đáp: “Được, không nói về nó.”


 Sau đó, bà hỏi Tô Ngọc: “Năm đó nếu chọn ban xã hội có phải tốt hơn không? Không cần phải thi lý hóa.”


 Tô Ngọc đoán được mẹ định nói gì, không ngoài chuyện thi đại học, cô lắc đầu nói: “Con không hối hận.”


 Cô không hối hận, không phải vì quyết định này đúng đắn đến đâu, mà vì hối hận cũng vô ích, hơn nữa đây là một hành vi tự làm tổn thương mình.


 Tô Ngọc nghiêm túc nói với bà: “Hôm đó con đã xem cẩm nang tuyển sinh của năm ngoái, thật ra có mấy trường 985 ở tỉnh khác cũng rất tốt, hơn nữa yêu cầu về lý hóa cũng không cao lắm, chỉ cần đạt B B là được.”


 “Tỉnh khác?”


 “Vâng, hơi xa một chút, nhưng trường rất tốt.”


 Trần Lan suy nghĩ một lúc “Mẹ không đồng ý con đi tỉnh khác.”


 Tô Ngọc ngẩn người.


 Cô không ngờ Trần Lan lại đưa ra một câu trả lời như vậy.


 Tô Ngọc muốn hỏi tại sao, nhưng Trần Lan đã nhanh chóng chủ động đưa ra lý do: “Con đi nơi xa như vậy, một năm về được mấy lần? Nơi đất khách quê người, ai chăm sóc con? Bị người ta bắt nạt thì con tìm ai? Sau này đi làm, ai tìm mối quan hệ cho con? Cứ ở lại thành phố thủ phủ của tỉnh là tốt rồi.”


 Tô Ngọc hoàn toàn không nghĩ đến những điều này, cô bị mẹ hỏi một tràng như súng liên thanh đến mức không nói nên lời.


 “Mẹ hôm đó đi chùa xem giúp con rồi—”


 Trần Lan nói đến đây, liếc nhìn cô một cái, rồi lại dừng lại nói “Thôi cứ thi đi đã, thi xong rồi nói. Con tập trung vào các môn học đi.”


 Nói là không nhắc đến Trần Tích Chu, Trần Lan coi như đã nhịn được, nhưng cuối cùng vẫn nói vòng vo một câu: “Điều kiện không bằng nhà người ta, thì thành tích phải hơn, ít nhất phải có một thứ ra hồn.”


 Thấy ánh mắt Tô Ngọc cảnh giác, lại như muốn coi mình là kẻ thù, Trần Lan hơi tự kiểm điểm lại, giọng điệu cũng dịu đi một chút: “Không phải để tạo áp lực cho con, nhưng con cũng đừng quá lơ là. Bố con cả đời này chỉ có vậy thôi, đừng giống ông ấy.”


 “…”


 Trần Lan nói xong liền đứng dậy bỏ đi, không cho cô cơ hội đáp lại.


 Tô Ngọc đến viện phúc lợi vào trước khai giảng một ngày.


 Cô mang theo một ít quà, đến sớm hơn giờ hẹn hai mươi phút, ngồi đợi Tạ Trác trong sảnh vắng người của viện phúc lợi.


 Cô mang theo mấy món đồ len tự đan, định tặng cho các em nhỏ, đều là những con vật nhỏ rất đáng yêu, còn có một ít văn phòng phẩm, đồ ăn vặt và mấy cuốn sách.


 Hôm nay lúc thức dậy sớm, Tô Ngọc cảm thấy hơi đau răng.


 Phần trong cùng của răng hàm, ban đầu Tô Ngọc nghi ngờ có phải ăn phải thứ gì không tốt, nhưng ăn phải đồ không tốt thì vị trí này có đau không?


 Thế là cô lên mạng tìm kiếm, họ nói có thể là sắp mọc răng, gọi là răng khôn.


 Ngay sau đó, trang web đã quảng cáo cho cô các bệnh viện nhổ răng khôn, chi phí hơi vượt quá sức tưởng tượng của cô.


 Giang Manh nói không sai, Tô Ngọc quả thực là một người hay giấu bệnh vì sợ tốn tiền chữa trị.


 Lúc đau đến chết đi sống lại, cô muốn tìm ngay bác sĩ để cầu cứu, nhưng một khi hết đau, cô lại cảm thấy…


 Thôi cứ tiết kiệm một chút tiền đi, bây giờ nhổ răng đắt lắm.


 Hơn nữa, cô cũng chưa đau đến mức chết đi sống lại.


 Lúc Tạ Trác bước vào, bước chân rất nhẹ, Tô Ngọc đang xoa xoa má, cố gắng làm dịu cơn đau răng, không hề nghe thấy tiếng động, cho đến khi cậu đặt chai nước mua sẵn lên bàn, tiếng động nhẹ nhàng ấy mới khiến Tô Ngọc hoàn hồn.


 Cô ngẩng đầu nhìn cậu.


 Tạ Trác đứng ngược sáng, nhìn lại cô một cái.


 Hôm nay cậu mặc không quá trầm, một chiếc áo khoác màu xám trắng nhạt, nhưng từ trong gió lạnh buốt đến, ánh mắt lạnh như được tôi luyện qua sương tuyết, một khối hổ phách trong trẻo và nhàn nhạt.


 “Không có ai à?”


 Cậu nhìn quanh một vòng, cuối cùng nhìn về phía Tô Ngọc, cất tiếng hỏi.


 Bàn tay Tạ Trác vừa đặt quà xuống thu lại, bị Tô Ngọc liếc nhìn một cái.



 Một bàn tay rất trắng trẻo, các đốt ngón tay thon dài vẫn đẹp đẽ tinh xảo, khi gập ngón tay lại, những đường gân xanh mảnh hiện ra.


 Tô Ngọc nói: “Các em đang học bài, cậu ngồi một lát đi.”


 Anh ngồi xuống đối diện cô.


 Viện trưởng đã rót sẵn nước cho họ.


 Tạ Trác không uống nước, cậu dựa nghiêng vào bàn, vẻ mặt hơi nhàm chán, ngẩn người một lúc, nhìn tin tức quân sự trên TV ở góc phòng.


 Tô Ngọc đang lật giở cuốn “Biên Thành” của Thẩm Tòng Văn.


 Tạ Trác lại liếc mắt nhìn cô, chỉ vào bìa sách từ xa, thuận miệng bắt chuyện: “Kể về cái gì thế.”


 Cậu biết đây là tác phẩm bắt buộc phải đọc trong kỳ thi đại học, lúc lớp 10 chưa phân ban, đề thi ngữ văn đã từng có câu hỏi trong đó, phải viết câu trả lời ngắn, cậu đều bịa bừa.


 Tô Ngọc nhìn cậu, kể lại từ đầu.


 Một cuốn sách mỏng, được cô kể rất sinh động.


 “… Thúy Thúy thích Na Tống, Na Tống cũng thích Thúy Thúy, nhưng họ lại không đến được với nhau, cuối cùng là một kết thúc mở, nhưng tớ cảm thấy, tình cảm như vậy tuy rất mơ hồ, nhưng cũng rất đẹp. Nếu cứ luôn miệng nói yêu đương, cũng không còn ý cảnh trong sáng như vậy nữa, cậu thấy sao.”


 Giọng nói của cô gái rất mềm mại, nghe đến đoạn sau cậucó chút lơ đãng, sự chú ý từ tình tiết trong sách chuyển đi, lơ đãng chuyển sang nơi khác.


 Lúc này cô lại ra đề cho cậu.


 Khóe miệng Tạ Trác hơi cong lên một chút.


 Cậu không suy nghĩ nhiều, đáp một tiếng: “Ừm.”


 Tô Ngọc lại hỏi cậu: “Có phải cậu không thích đọc loại sách này không?”


 “Cũng không phải, không có thời gian.” Cậu nắm lấy cốc nước, đầu ngón tay gõ nhẹ lên thành cốc ấm áp, nhàn nhạt nói “Nhưng nghe cậu kể cũng khá thú vị, đỡ phải tự mình đọc.”


 Tô Ngọc gật đầu, cúi đầu nhìn xuống dòng cuối cùng của kết thúc: Người này có lẽ sẽ không bao giờ trở lại, có lẽ ngày mai sẽ trở lại!


 Cô không định tiếp tục nói chuyện với cậu về nội dung trong sách, im lặng một lát, cô giả vờ thờ ơ hỏi một câu: ” Cậu ở thành phố nào của Mỹ vậy?”


 Thực ra Tô Ngọc đã lén tìm hiểu từ lâu, nhưng cô giả vờ không biết.


 Tạ Trác nói: “Boston.”


 Không tìm sai, cô tiếp tục hỏi: “Học mấy năm?”


 “Không chắc.”


 Tạ Trác vẫn nhìn về phía tin tức trên TV, suy nghĩ vài giây rồi nói: “Nếu có cơ hội phát triển, có thể sẽ ở lại đó.”


 “…”


 Tô Ngọc kinh ngạc.


 “Ở lại đó có nghĩa là… ở lại Mỹ làm việc luôn sao?”


 Giọng cậu nhàn nhạt: “Ừm.”


 Tạ Trác có một người cậu đã ở Mỹ gần mười năm, có ý muốn Tạ Trác cũng theo ông ấy sang bên đó.


 Nếu nói cuộc đời của Giang Manh quá căng thẳng, thì cuộc đời của Trần Tích Chu lại quá tản mạn.


 Tạ Trác thì ở giữa hai người đó.


 Cậu sẽ không buông thả tự do, nhưng kế hoạch cũng có sự linh hoạt.


 Có mục tiêu theo đuổi của riêng mình, nhưng chưa đến mức đi một con đường đến cùng.


 Tùy cơ ứng biến là một từ hay. Lý trí của Tạ Trác chiếm ưu thế, cậu cảm thấy kế hoạch có chu kỳ quá dài, biến số sẽ nhiều, phải đến thời điểm đó, mới có thể cân nhắc kỹ lưỡng.


 Còn những kế hoạch xa hơn một chút, như kết hôn lập gia đình, định cư ở đâu, đều không nằm trong phạm vi xem xét của cậu lúc này.


 Tô Ngọc qua một lúc lâu, mới nhẹ nhàng “ồ” một tiếng.


 Tạ Trác nhìn cô một cái.


 “Tốt quá nhỉ.” Cô nói.


 Cậu có lẽ đợi đến nhàm chán, hoặc đang suy nghĩ tâm sự, về tương lai của mình. Tạ Trác dựa vào lưng ghế một cách thoải mái, hơi nghiêng đầu xem TV, cũng không xem chăm chú lắm.


 Tô Ngọc nuốt xuống cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng, nhẹ giọng hỏi: “Vậy chúng ta có phải…”


 Sẽ không gặp lại nữa?


 Cô chưa nói hết câu, viện trưởng đã đi ra, cười thân thiện: “Là học sinh trường Trung học số 1 phải không?”


 Tạ Trác lập tức đứng dậy, xách cả quà của cậu và Tô Ngọc lên: “Vâng ạ.”


 Tô Ngọc nhanh chóng đi theo.


 Thăm các em nhỏ là một việc rất vui vẻ, sau vài đoạn giao lưu tương tác, Tô Ngọc nghĩ đến, lúc nãy đi qua phòng học âm nhạc của các em, bên trong có mấy cây nhạc cụ. Cô hỏi viện trưởng: “Cháu có thể mượn cây đàn ghi-ta trong phòng học của các em được không ạ.”


 Viện trưởng đồng ý, lấy cây đàn ghi-ta treo trên tường xuống, đưa cho Tô Ngọc.


 “Cậu biết chơi ghi-ta à?” Tạ Trác tò mò hỏi cô.


 Tô Ngọc cúi đầu chỉnh dây đàn, trả lời cậu: “Anh trai tớ dạy tớ, chỉ biết mấy hợp âm đơn giản thôi, còn chưa luyện ngón tử tế.”


 Cô chỉnh xong nhạc cụ, đi vào phòng sinh hoạt, rồi lại quay đầu nhìn lại.


 Tô Ngọc gọi tên cậu: “Tạ Trác.”


 Giọng cô gọi tên cậu vẫn nhẹ nhàng như nước, hai chữ đơn giản khiến người ta nghe ra sự gợn sóng lăn tăn.



 Tạ Trác đi tới.


 Tô Ngọc yêu cầu: “Cậu có thể giúp tớ quay video được không?”


 Cậu nói có thể.


 Theo yêu cầu của nhiệm vụ, chỉ cần chụp vài tấm ảnh là được. Nhưng Tô Ngọc lại rất tham lam, hy vọng cậu có thể giúp ghi lại đoạn phim này, đoạn hành trình vừa cay đắng vừa ấm áp này của cô.


 Trạm cuối cùng đã ở phía trước rồi, cô tự nhiên phải trân trọng thật kỹ.


 Tạ Trác mơ hồ nhớ rằng, họ đã từng đi KTV cùng nhau một lần, nhưng lần đó có khá nhiều người, còn Tô Ngọc có hát hay không, cậu hoàn toàn không có ấn tượng.


 Cứ coi như đây là lần đầu tiên nghe cô hát đi.


 Bài hát Tô Ngọc hát tên là “Đứa trẻ Nam quốc”, ý nghĩa ban đầu của bài hát là để chúc phúc cho những đứa trẻ ở vùng khó khăn.


 Tạ Trác cầm chắc điện thoại, đứng ở bên cạnh lớp học, nhìn cô qua ống kính.


 Khi hát đến câu “Nơi xa xôi mà em chẳng thể nào ngước trông”, Tô Ngọc bất giác đỏ hoe mắt.


 Ấn tượng của Tạ Trác về Tô Ngọc là yên tĩnh, ngây ngô, chậm chạp và ôn hòa.


 Nhưng thỉnh thoảng, cũng lanh lợi, kiên định.


 Cũng có khoảnh khắc như lúc này, cô đa cảm, giàu lòng trắc ẩn.


 “Em là đứa trẻ đến từ Nam quốc, mang trong mình tính cách không thể trói buộc, khoác lên mình lời tiên tri mà chẳng hề hay biết.”


 “Trong lòng bàn tay khắc ghi lòng nhân từ của Thượng đế, giống như những điều chưa biết.”


 Giọng hát trong trẻo, mang một chút âm mũi mềm mại, bình thường Tô Ngọc nói chuyện phát âm rất hay, trong trẻo như châu rơi mâm ngọc, không ngờ giọng hát lại khiến cậu nghe ra một khía cạnh kiên cường và có sức mạnh.


 Không phải bộc phát từ giọng hát của cô, mà là từ trong xương cốt của cô.


 …


 Cuối cùng, Tô Ngọc đứng dậy, trên mặt đã có vệt nước mắt.


 Nhưng cô cố nặn ra một nụ cười, nói lời tổng kết.


 “Hy vọng mọi người sẽ sống thật tốt. Dù đối mặt với bất kỳ khó khăn nào, dù vui vẻ hay đau khổ, tất cả rồi sẽ qua, cuộc sống có rất nhiều hy vọng.”


 Cô cố gắng cất cao giọng, dường như đang kìm nén cảm xúc sâu thẳm.


 Như thể sợ rằng chỉ cần cúi đầu, sẽ có thứ gì đó lăn dài từ sâu trong tim.


 Hôm đó lúc rời đi, khi Tô Ngọc nhận lấy tờ phiếu có con dấu đỏ tươi, cô hỏi Tạ Trác: “Cậu không đóng dấu à?”


 Cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt vẫn còn hoe đỏ của cô, nói với cô: “Tớ đóng rồi.”


 Đây chỉ là hoạt động thực hành làm cho có lệ, Tạ Trác từ trước đến nay chưa bao giờ làm nghiêm túc, đóng dấu là chuyện đơn giản nhất.


 Nhưng cô bây giờ mới biết, hóa ra cậu không muốn cô bị lẻ loi, hôm đó mới trả lời trong nhóm.


 Tô Ngọc kinh ngạc nhìn Tạ Trác.


 Thường ngày, sau khi kinh ngạc, biết được lòng tốt của cậu, thì cũng chỉ là biết vậy thôi, để lại một mình mình tự cảm động rồi lại đau khổ.


 Nhưng lúc này, sự chấp nhất mãnh liệt, không có được ấy đã níu kéo tính cách của cô, Tô Ngọc cứ khăng khăng hỏi một câu: “Vậy tại sao cậu lại đến?”


 Câu trả lời của Tạ Trác rất thực tế: “Ở nhà cũng rảnh.”


 Tô Ngọc đi phía trước.


 Cậu không nhanh không chậm đi theo sau.


 Tạ Trác hỏi rất nhẹ, rất sợ chạm đến nỗi buồn của cô, cúi mắt nhìn mái tóc ướt của cô: “Tại sao lại khóc.”


 Tô Ngọc im lặng một lúc, kìm nén sự run rẩy trong giọng nói, nói: “Tớ cảm thấy… họ rất vất vả.”


 Cô vừa nói xong, một gói khăn giấy được đưa đến trước mắt cô.


 Tô Ngọc nhận lấy, nói lời cảm ơn.


 Cô sợ lời giải thích này không đứng vững, lại dùng đầu ngón tay chỉ lên má, vị trí răng hàm nói: “Không biết sao nữa, cái răng ở đây đau quá.”


 Tạ Trác nhìn vào vị trí cô chỉ, phán đoán: “Răng khôn?”


 “Tớ cũng đoán vậy.”


 Đến cổng viện phúc lợi, Tạ Trác không tiếp tục thảo luận với cô về chuyện răng cỏ, cậu bước nhanh hơn một chút, ra lề đường xem có taxi nào đi qua không, định bắt một chiếc xe đưa cô về.


 “Cậu có thể đi xe buýt cùng tớ không?” Tô Ngọc đột nhiên đề nghị.


 Cậu nhìn qua, muốn biết tại sao.


 Tô Ngọc không nói tại sao: “Tớ muốn đi xe buýt.”


 Tạ Trác không hỏi nhiều, lại cùng cô đi xe buýt một lần nữa.


 Hàng ghế sau có chỗ, Tạ Trác nhường chỗ ngồi cạnh cửa sổ cho Tô Ngọc, hai người ngồi cạnh nhau một đoạn đường.


 Đời người nam bắc nhiều ngã rẽ.


 Đây chính là ngã rẽ của số phận. Trong lúc không hề hay biết, đã đi đến rồi.


 Tô Ngọc rất muốn hỏi cậu lễ tốt nghiệp có đến không.


 Nhưng cô không thể cất lời, cổ họng nghẹn lại rất khó chịu.


 Tạ Trác về nhà ở trạm tiếp theo.



 Tô Ngọc nhắc cậu: “Đến nhà cậu rồi.”


 Cậu không đứng dậy, vừa định mở miệng: “Tớ…”


 Cô đoán được cậu định nói gì: “Không cần tiễn tớ đâu.”


 Lúc này Tô Ngọc không cần sự ga lăng của cậu nữa.


 Tạ Trác vẫn là người không thích miễn cưỡng, cậu nhẹ nhàng gật đầu: “Về đến nhà thì báo tớ một tiếng.”


 Cậu tạm biệt Tô Ngọc, sau khi xuống xe, liếc nhìn cô một cái.


 Có lẽ không có ý đồ gì cả, giống như lần đầu tiên Tô Ngọc gặp cậu, vào mùa hè rực rỡ ấy, cậu bất chợt quay đầu lại, rơi vào trong mắt cô.


 Xe đi về phía Nam, cậu đi về phía Bắc.


 Chuyến đi vừa cay đắng vừa ấm áp này, cô đã đến trạm rồi.


 Tô Ngọc nhìn về phía sau, cho đến khi bóng dáng Tạ Trác biến mất.


 Cô nhớ, lần đầu tiên nhìn bóng lưng cậu rời đi, là ở hiệu sách của trường, ngày hôm đó trời mưa, cậu bình thản bước đi trong mưa.


 Lời bài hát có câu: Tình yêu là thứ giày vò người ta, nhưng lại không nỡ buông tay như vậy. Không ngừng đoán xem trong lòng anh, có tên em không.


 Một khoảng thời gian ngắn trôi qua, cô vậy mà đã hiểu được từng chữ một.


 Cô biết cậu sắp đi xa, thế là lặng lẽ rơi nước mắt.


 “Tạ Trác…”


 Tô Ngọc quay mặt ra cửa sổ, hơi thở chạm vào tấm kính lạnh lẽo, hà ra một đám sương mù. Tan đi trong khoảnh khắc cô hít vào, rồi lại mờ đi trong khoảnh khắc giọt lệ mới tuôn ra.


 Sau khi tốt nghiệp cấp ba, họ đều sẽ rời khỏi quê hương, đi khắp sông hồ biển cả, trời nam đất bắc. Để trải nghiệm cuộc sống phong phú và rộng lớn, để mở rộng tầm mắt.


 Đây là một điều rất tốt.


 Nhưng hễ nghĩ đến, anh sẽ không bao giờ chuyền giấy hỏi em, tan học có muốn đi cùng không. Em sẽ cũng không thể lại đi theo sau anh, khao khát cái quay đầu tình cờ của anh.


 Em sẽ rất đau lòng, rất đau lòng.


 Cuộc đời về sau, em không cần phải tự trói mình, cam tâm tình nguyện bị mắc kẹt trong những chi tiết ấy nữa—


 Mỗi một ánh nhìn em lén nhìn anh, mỗi lần anh đi về phía em đều được em ghi nhớ, và cả những lần anh vô tình lướt qua.


 Gặp nhau ở nhà ăn, em không dám nhìn vào mắt anh, chỉ có thể liếc nhìn ngón tay anh đang lựa đũa.


 Góc áo đồng phục căng phồng trong gió của anh, tấm lưng thiếu niên được gió phác họa.


 Những bài hát trên đài phát thanh khiến em nhớ đến anh mỗi khi nghe giai điệu.


 Ngoài những cuộc gặp gỡ tình cờ do em sắp đặt, còn có niềm vui khi bất ngờ gặp mặt, và cả sự cố chấp muốn lại gần dù biết không thể có được.


 Tất cả mọi thứ.


 Thời gian trôi đi, anh sẽ không bao giờ nhớ lại.


 Còn em sẽ không bao giờ quên.


 Tô Ngọc phát ra một âm thanh rất vụn vỡ, rất nhẹ nhàng: “Tạ Trác, tạm biệt.”


 Xe đã rẽ qua mấy con phố, cô vẫn giữ nguyên tư thế đó, nhìn về hướng anh rời đi.


 Vừa rồi, cậu hỏi cô tại sao lại khóc.


 “Tớ cảm thấy họ rất vất vả.”


 — Bởi vì em sợ em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.


 “Răng tớ đau.”


 — Em rất, rất thích anh.


 Cậu không nghe thấy giọng nói của cô.


 Cũng không thể đến được trái tim cô.


 Đứa trẻ Nam quốc khoác lên mình lời tiên tri.


 Và lời tiên tri dịu dàng ấy nói với cô rằng, tình yêu không nói ra lời cũng rất đẹp.


 Ngoài trời, màn đêm buông xuống, tiếng gió ập đến.


 Bà cô ngồi bên cạnh quan tâm hỏi, sao thế cháu gái.


 Tô Ngọc gắng sức lắc đầu, giọng nói đứt quãng: “Không sao ạ, cháu chỉ… đau răng thôi.”


 Cô vừa cúi đầu, nước mắt đã rơi xuống tờ phiếu, rơi lên con dấu mới tinh.


 Từng giọt từng giọt lớn như hạt đậu, làm nhòe một góc con dấu thành một mảng màu đỏ tươi.


 Tô Ngọc khóc không thành tiếng lau đi nước mắt trên giấy, nhưng phần bị nhòe lại không thể nào phục hồi như cũ được nữa.


 Cô tự lừa dối mình, đợi khi lớn lên, mọi chuyện rồi sẽ qua.


 Sẽ qua thôi—


 Em đã cố gắng rồi.


 Em đã vì anh mà rơi lệ.


 Mỗi một khoảnh khắc, em đều đã trân trọng.


 Em không còn gì hối tiếc nữa, Tạ Trác.


Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn Story Chương 25
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...