Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 26


“Tạ Trác, em thích anh.”


 Cuối cùng khi viết xuống cái tên này, cùng với ba chữ này, cô biết rằng, câu chuyện của họ đã đi đến hồi kết.


 Vào chính khoảnh khắc này, một cách triệt để.


 Cuối đông ở hồ Bắc, những tảng băng trôi trên mặt hồ sắp tan chảy hết. Cây cỏ ngoài cửa sổ đã có dấu hiệu đâm chồi, ngày mai, Tô Ngọc cũng sắp bước vào một hành trình mới.


 Tô Ngọc gấp quyển sổ lại, vì đau răng nên rất khó chịu, cô phải mau chóng soi gương xem sao.


 Ở sâu bên trong hàm răng, dường như thật sự có thứ gì đó đang phá đất mà mọc lên.


 Tô Ngọc lại lên mạng tìm kiếm, rốt cuộc có cần phải nhổ răng khôn không?


 Có người nói bắt buộc phải nhổ, cũng có người nói, chỉ cần không bị viêm thì sẽ không có ảnh hưởng gì.


 Ngay lúc cô đang do dự không biết có nên hỏi ý kiến bố mẹ hay không, Tạ Trác đã gửi tin nhắn cho cô.


 Cậu dùng điện thoại của mình để chụp ảnh cho Tô Ngọc, thế là cậu gửi qua mấy tấm ảnh, đoạn hát hò kia, cô cứ ngỡ cậu đã quay video, không ngờ gửi qua cũng là ảnh chụp.


 Thôi vậy.


 Cô nghĩ, có lẽ cậu đã hiểu sai ý, không quay video cho cô.


 Trước khi Tô Ngọc đến trường, cô đã dọn dẹp lại phòng ngủ của mình, lôi ra một quả địa cầu nằm sâu dưới đáy hòm, cô không chọn môn Địa lý, nên sau khi lên lớp 11 thì không còn đụng đến quả địa cầu này nữa.


 Tô Ngọc dùng ngón tay chầm chậm xoay quả cầu bằng nhựa.


 Ở bên kia đại dương, cô tìm thấy tọa độ của Boston, dùng bút lông đỏ nối liền một đường đến Bình Giang.


 11717 cây số, cô vẫn còn nhớ con số nhọn hoắt này.


 Chẳng hề đẹp đẽ, chẳng hề dịu dàng.


 Mỗi một nét lồi lên, đều như những lưỡi kiếm đâm vào tim cô.


 Có lẽ trái tim đang run rẩy, thế nên khi vạch đến điểm cuối, vì ngón tay không vững, đường kẻ này đã trở nên gãy khúc.


 Tạ Trác nhận được thư mời nhập học vào tháng ba, cậu thật sự không quay lại trường nữa.


 Số nữ sinh lượn lờ trước cửa lớp 14 đã giảm đi rất nhiều, không ít người vừa mới biết tin này, ủ rũ than thở tại sao cậu lại đột nhiên rời đi như vậy.


 Tô Ngọc xem như may mắn, ít nhất cậu đã có một lời tạm biệt có dấu vết.


 Trước đại hội tuyên thệ lớp 12, nhà trường còn nhân từ tổ chức cho mọi người một buổi lễ trưởng thành.


 Mỗi người được phát một tờ giấy trắng, yêu cầu viết lên đó nguyện vọng của mình.


 Lễ trưởng thành này được tổ chức khá qua loa và vội vã, về cơ bản là mời người lên đọc vài bài thơ, lãnh đạo nhà trường phát biểu vài câu là xong.


 Bầu trời của lớp 12 thường có màu xám xịt, tâm trạng cũng vậy.


 Mãi cho đến khi Trần Tích Chu xuất hiện.


 Cậu ta bị trường lôi ra biểu diễn tiết mục, mặc một bộ vest chỉn chu, thắt chiếc nơ đáng yêu, xuất hiện ở phần cuối chương trình, đàn một bản «Chuyến Tàu Điện Ngầm Đến Mùa Xuân», sau đó đứng trên sân khấu tao nhã chào cảm ơn, giơ hai tay lên, cười nói: “Chúc mọi người, trưởng thành vui vẻ!”


 Chiếc máy bay giấy trên cây đàn dương cầm được cậu ta phi đi, vẽ một vòng cung tuyệt đẹp trên không trung của lễ đường.


 Bầu không khí lập tức được khuấy động lên.


 Những chiếc máy bay giấy chở đầy nguyện vọng được ném lên cao, bay đi xa, bầu trời trong xanh bay đầy những ước mơ, có những ước mơ ẩn ý, sâu sắc, và cũng có những ước mơ như của Tô Ngọc, là một khoảng trống mờ mịt.


 Cô chẳng viết gì cả.


 Các bạn học tặng quà và một vài lá thư cảm ơn cho nhau, đây là một phần tự phát, Tô Ngọc đã tặng đi một vài chiếc đèn điêu khắc giấy tự làm, cũng bất ngờ nhận được mấy bức thư.


 Cô đem về nhà, bật đèn lên rồi lặng lẽ đọc.


 Tô Ngọc luôn cảm thấy tính cách của mình không tốt, cứ ấm ấm ớ ớ, không giỏi giao tiếp, vì khả năng thấu hiểu và biểu đạt đều không đủ, việc hòa nhập vào tập thể là một chuyện rất khó khăn đối với cô.


 Phần lớn thời gian cô chỉ lặng lẽ ngồi ở chỗ của mình để học hoặc ngẩn người, trở thành cô bạn học không ai để ý đến ở góc lớp.


 Nhưng những nét chữ hoặc ngay ngắn, hoặc thanh tú trong thư đã nói với cô rằng:


 Cậu rất tuyệt đó Tô Ngọc, hãy cười nhiều hơn, tự tin lên một chút, cậu cười lên trông dễ thương và chữa lành lắm đó~ Lần đầu tiên gặp đã thích cậu rồi, sau này khi tiếp xúc mới phát hiện, woa mắt nhìn của mình quả nhiên không sai mà!!


 Bạn học Tô Ngọc ơi~ Còn nhớ có một lần trên lớp, chỉ có mình tớ đang ở trong nhà vệ sinh, tớ bị “bà dì” ghé thăm máu chảy thành sông, cậu đã chạy đi mua băng vệ sinh cho tớ, siêu cảm động luôn! Nhưng mà tớ vẫn hy vọng cậu quên chuyện đó đi, xấu hổ quá đi orz


 Nếu không phải lớp trưởng nói cho tớ biết, tớ còn không biết, thì ra chậu hoa của tớ đều là do cậu tưới giúp, cảm ơn bàn tay hồi sinh của cậu đã cứu nó một mạng, thơm thơm~ (ý là moaz moaz)


 Tô Ngọc, cảm ơn cậu mỗi ngày đều dậy sớm đến mở cửa nhé, hy vọng cô gái lương thiện, chân thành lại đáng yêu như cậu, từ nay về sau sẽ gặp được toàn những người có trái tim ấm áp. Cầu chúc cho cậu! (nguyên văn là Bless you!)


 …


 Thì ra trong tuổi dậy thì, con người ta rất khó nhìn thấy chính mình.


 Nhưng sẽ luôn có người thay bạn ghi nhớ.


 Tô Ngọc lật xem từng lá thư một, không ngờ cô lại nhận được nhiều lời cảm ơn đến vậy, mãi cho đến lá thư cuối cùng được đặt trên bàn, Tô Ngọc chớp chớp đôi mắt hơi ươn ướt.


 Trái tim cô trống rỗng một lúc.


 Đột nhiên muốn nói gì đó với Tạ Trác.


 Tô Ngọc mở QQ trên điện thoại, không có người nào khác muốn liên lạc, chỉ là theo thói quen tìm đến khung trò chuyện của Tạ Trác.


 Dù không thật sự nói chuyện với cậu, cô cũng muốn nhìn cậu một chút. Xem trạng thái của cậu, xem game cậu chơi, hay bài hát cậu nghe gần đây, xem cậu có đổi ảnh đại diện chưa.


 Cô thường làm những việc như vậy.


 Thế nhưng——


 Lần này Tô Ngọc lướt rất lâu trong giao diện lịch sử trò chuyện.


 Đột nhiên nhận ra, trong danh sách của cô không có Tạ Trác nữa rồi.


 Khi cô nhận ra điều này, trong lòng Tô Ngọc vang lên một tiếng “ầm”, dường như có thứ gì đó đã sụp đổ.


 Lần cuối cùng họ nói chuyện là cách đây không lâu, Tạ Trác đã gửi ảnh ở viện phúc lợi cho cô, cô nhớ rất rõ, chính là lần đó không sai.


 Tim Tô Ngọc đập rất không có quy luật, cô kìm nén sự căng thẳng, vội vàng tìm lại một lần nữa, nhấn vào khung tìm kiếm, nhập vào hai chữ Tạ Trác.


 Hiện ra là nhóm chat chung của lớp mà họ cùng tham gia.



 Biệt danh cô đặt cho cậu đã không còn nữa, trở lại thành một dấu chấm, là tên người dùng ban đầu của cậu.


 Nhấn vào danh thiếp của cậu, Tô Ngọc nhìn thấy ba chữ [Thêm bạn bè] ở hàng dưới cùng.


 Cậu ấy thật sự đã xóa cô khỏi list bạn bè rồi!


 Cả người Tô Ngọc mềm nhũn ra tại chỗ.


 Ù tai, tim đập không ngừng, không thể động đậy.


 Nhưng mà…


 Tại sao Tạ Trác lại xóa cô chứ?


 Họ chưa từng xảy ra xung đột, tuy không nói là thích, nhưng làm sao cậu ấy có thể ghét cô được chứ?


 Cậu ấy có lý do nào để ghét cô không?


 Tình cảm của cô đã bị phát hiện rồi sao? Cảm thấy bị làm phiền ư? Hay là không thích pháo hoa hôm đó?


 Là dáng vẻ rụt rè né tránh của cô khiến cậu ấy ghét sao?


 Là việc cô khóc một cách khó hiểu hôm đó làm cậu ấy bực mình?


 Hay là, chỉ vì sắp tốt nghiệp, nên cậu ấy đã xóa hết mọi người?


 Tô Ngọc cố gắng trấn tĩnh suy nghĩ, bình tĩnh mà nghĩ, kết bạn lại hỏi một chút là được.


 Cô cứ đoán mò không có căn cứ thế này chỉ càng làm mình thêm dằn vặt.


 Nhưng khi ngón tay lơ lửng trên ba chữ [Thêm bạn bè] kia, Tô Ngọc làm thế nào cũng không thể ấn xuống được.


 Cô đang nghĩ, Tạ Trác thật sự đã xóa cô.


 Đương nhiên cũng có thể, chẳng cần lý do gì cả, cậu ấy muốn xóa thì có thể xóa cô.


 Dù sao thì cô cũng vô dụng với cậu ấy, sau này có lẽ cũng sẽ không liên lạc lại.


 Giống như Tô Ngọc cũng thường xuyên dọn dẹp danh sách của mình, những cái tên lạ hoắc ở xó xỉnh nào đó đều sẽ bị xóa đi, như nhổ đi một nhúm cỏ dại không đáng kể.


 Tối hôm đó trước khi ngủ, Tô Ngọc bất giác quay cuồng trong mấy lần bối rối.


 Trong lòng cô rất không vui, định viết vài dòng để giải tỏa, thế là cô lấy ra quyển nhật ký giấu giữa chồng sách trong ngăn kéo.


 Cái móc gài của quyển nhật ký không được gài lại.


 Tô Ngọc vốn không nghĩ nhiều, nhưng khi cô cầm bút lên, suy nghĩ và bàn tay đều đột ngột dừng lại.


 Cô chưa bao giờ không gài nó lại!


 Bởi vì cái móc gài này làm không được tinh xảo lắm, độ khớp giữa móc và lỗ không cao, phải dùng rất nhiều sức mới có thể ấn vào được.


 Cho nên mỗi lần Tô Ngọc đều phải dùng sức ấn một cái, mới có thể khóa chặt.


 Khả năng bị lỏng bật ra là 0…


 Tô Ngọc nhanh như bay lật quyển nhật ký đến chỗ cô viết lần trước.


 “Tạ Trác, em thích anh.”


 Đúng là mấy chữ này.


 Trái tim cô đột nhiên chùng xuống, lập tức lao ra khỏi phòng ngủ.


 Bố đang đọc báo, mẹ đang xem TV, cả hai đều liếc nhìn cô một cái.


 Không có ai nói chuyện, mà sự im lặng cao ngạo của những người làm bố làm mẹ mang lại cho cô một cảm giác áp bức mạnh mẽ.


 Nói là đang nhìn cô, thì chẳng bằng nói là đang quan sát, soi xét…


 Tô Ngọc đến trước máy tính trong phòng đọc sách, khởi động máy.


 Cô rất ít khi dùng máy tính, đặc biệt là sau khi lên lớp 12, nên đã quên mất quy trình đăng nhập rốt cuộc có cần nhập mật khẩu không.


 Cô mở giao diện đăng nhập QQ, nhìn thấy dấu tích ở trước bốn chữ [Ghi nhớ mật khẩu].


 Tất cả đều đã rõ như ban ngày.


 Khả năng rất lớn, không phải Tạ Trác đã xóa cô.


 Lúc Tô Ngọc vội vã từ phòng đọc sách đi ra, Trần Lan và TL vẫn đang soi xét cô như vậy.


 Tô Ngọc không nhìn bất kỳ ai.


 Hôm nay cô không khóc, cũng không chất vấn bố mẹ.


 Cô một chút cũng không muốn khóc nữa, bởi vì tâm trạng lúc này, không phải đau lòng, mà là ghê tởm!


 Tô Ngọc ngồi đứng không yên cầm quyển nhật ký cá voi của mình, vội vã lật qua từng trang chữ viết phía trước, lật ào ào.


 Nhưng cô nhìn cũng không rõ lắm, vì không thể tĩnh tâm để đắm chìm vào câu chữ và tâm trạng quá khứ, cô lật quyển sổ rất nhanh, sau đó, “rầm” một tiếng gấp lại, dùng sức gài chặt cái móc lại.


 Tô Ngọc đẩy cửa đi ra, chạy vào trong ngõ, tìm đến một thùng rác công cộng gần nhất.


 Ném mạnh quyển sổ vào trong.


 Một tiếng va chạm mạnh “ầm!”, vang vọng khắp bầu trời đêm tĩnh lặng.


 Tô Ngọc không kết bạn lại với Tạ Trác.


 Ý của Trần Lan đã rất rõ ràng, bà không nổi trận lôi đình với Tô Ngọc, mà dùng cách âm u này để nói với cô rằng: Tất cả những tâm tư nhỏ nhặt của con đều đã bị phơi bày ra ánh sáng, đừng khiêu khích chúng ta nữa.


 Mẹ nghĩ thế nào cũng không quan trọng, nhưng đối với Tô Ngọc mà nói, tiếp tục đắm chìm trong việc xử lý những chuyện thế này, bị các bên kéo qua giằng lại, sẽ càng dễ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô hơn, ý nghĩa cũng không lớn.


 Khoảng thời gian cuối cùng, cô hy vọng có thể trải qua mà không bị phân tâm.


 Đúng lúc, nhân cơ hội này làm một lần dứt khoát với cậu ấy.


 Nếu Tạ Trác cũng không buông được cô, ít nhất cậu ấy cũng sẽ hỏi một câu tại sao chứ?


 Cậu không đến hỏi, mãi cho đến khi thi đại học xong.


 Cậu trước sau vẫn không đến hỏi.


 Thông báo tin nhắn của cô cứ im lìm, Tạ Trác sẽ không đến.



 Ngày thứ hai sau khi thi đại học xong, Trần Lan đã bắt đầu sa sầm mặt mày chỉ trích cô không làm việc nhà.


 Tô Ngọc im lặng dọn dẹp vệ sinh, vào ban ngày khi bố mẹ đi làm, cô ở nhà giặt giũ, lau nhà.


 Tô Ngọc im lặng một thời gian rất dài, cứ ngỡ thi đại học xong là xong, nhưng thi đại học xong, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.


 Cô vẫn không muốn nói chuyện với bất kỳ ai.


 Tô Ngọc đứng trước cửa chống trộm của nhà, lúc lau cửa, cô nhìn thấy đôi câu đối Tết vẫn còn đỏ tươi trên cửa.


 Cô nhớ lại mùa hè trước khi lên lớp 11, lúc bố mẹ quyết định đưa cô lên thành phố học, cô đeo cặp sách đứng trước cửa nhà này, vui vẻ nghĩ, sau này mình có thể ngày nào cũng về nhà rồi.


 Nhưng nhà là gì chứ? Cái nhà mà cô quyến luyến, dường như không phải là cái nhà cụ thể này.


 Tô Ngọc mơ màng ngủ rất lâu, những việc đã lên kế hoạch từ trước kỳ thi đều không muốn làm nữa.


 Tiếp đó là chờ đợi bảng điểm.


 Kỳ thi đại học luôn có người lên kẻ xuống. Có thí sinh ngựa ô (chỉ những người có kết quả vượt trội bất ngờ), thì sẽ có thí sinh trượt vỏ chuối.


 Triệu Uyển Đình, Văn Nhược Mẫn, Giang Manh, Từ Nhất Trần, mấy người này đều thi khá tốt.


 Tô Ngọc cũng khá tốt, so với những bạn học thất bại thảm hại, thành tích của cô cũng tương đương với các kỳ thi thử bình thường.


 Cũng chính vì gần như nhau, nên đã không thành công trở thành ngựa ô, điểm số không mang lại cho cô sự ngạc nhiên, hai môn tự chọn cũng không khác biệt nhiều so với bình thường.


 Tổng điểm Ngữ văn, Toán, Ngoại ngữ: 391, Vật lý B, Hóa học A.


 Ngay khi có điểm, thầy Lâm Phi đã gọi điện đến hỏi, hỏi đến Tô Ngọc, cũng là giọng điệu vô cùng sốt ruột, sau khi Tô Ngọc báo điểm số, thầy Lâm Phi vô cùng tiếc nuối nói: “Vật lý với Hóa học mà đổi cho nhau thì tốt rồi! Không nói đến hai môn đều A, ít nhất Vật lý cũng phải được A chứ, yêu cầu bắt buộc của khối C9*, em như thế này không vào được, ai, thật sự là không vào được!”


  (*) Khối C9*: Liên minh C9, gồm 9 trường đại học hàng đầu của Trung Quốc


 Tô Ngọc còn ngược lại an ủi thầy, nói: “Không sao đâu thầy ạ, em chấp nhận mọi kết quả.”


 Tổng điểm của cô rất cao, vào top 10 không thành vấn đề, nhưng cũng rất đáng tiếc, Tô Ngọc cần phải hạ cấp để chọn trường.


 Trong rủi có may, Hóa học đã giữ vững được điểm A, không cần phải bị phân đi đến những nơi rất xa xôi, Tô Ngọc có thể chọn một vài trường đại học khá tốt, nhưng đều ở miền Bắc.


 Trước khi điền nguyện vọng, Trần Lan đã nói chuyện với cô: “Vật lý không phát huy tốt à?”


 Tô Ngọc: “Không phải ạ, là trình độ bình thường, Vật lý của con vốn đã kém hơn một chút, nhưng cũng không phải là quá kém, chỉ có thể nói là quy chế quá tàn nhẫn rồi.”


 Trần Lan có vẻ do dự, sau đó đưa ra một ý kiến cho Tô Ngọc: “Có muốn thi lại một năm không?”


 Tô Ngọc quả quyết lắc đầu.


 “Con nghĩ lại xem?”


 “Có mấy trường cũng rất tốt ạ.” Cô không muốn học lại.


 “Mẹ không nỡ để con đi xa như vậy.” Trần Lan nói, giọng đã có chút nghẹn ngào “Một năm nhanh lắm, năm sau dù có thi đỗ hay không cũng không học lại nữa, được không?”


 Tô Ngọc cảm thấy sự cố chấp của bà rất kỳ lạ, nhìn bà, không nói gì.


 Trần Lan cuối cùng cũng thú nhận một chuyện, trước khi Tô Ngọc thi, bà đã đến một ngôi chùa, tìm người xem bói nói rằng, vì Tô Ngọc hồi nhỏ đi học sớm một năm, đã ảnh hưởng đến vận may. Mệnh của cô, năm 2016 mới là lúc vận may thi cử tốt nhất.


 Trần Lan vì chuyện này mà lải nhải không ngừng: “Không đáng tiếc sao với số điểm này? Năm sau nhất định sẽ phát huy vượt bậc.”


 “Lời của ông thầy đó chuẩn lắm. Chỉ một năm thôi, cược một lần đi, Tiểu Ngọc?”


 “Là bố mẹ có lỗi với con, lúc đó không nên đi cửa sau cho con đi học sớm, vận may thi cử trong mệnh con lúc đó tự nhiên sẽ đến.”


 “…”


 Trần Lan xoa tay cô, rất kiên nhẫn dỗ dành cô.


 Tô Ngọc không biết nói gì.


 Không lâu sau thầy Lâm Phi đến nhà Tô Ngọc một chuyến, đại ý là bảo Trần Lan đừng quá coi trọng kỳ thi đại học, sau này vẫn có thể học thạc sĩ, tiến sĩ.


 Nhưng Trần Lan cố chấp nói, đối với những đứa trẻ gia đình bình thường như chúng tôi, thi đại học chính là rất quan trọng. Nhà có tiền thì đi nước ngoài mạ vàng, chúng tôi không dành dụm đủ tiền đi nước ngoài, thi đại học là con đường duy nhất, thầy đừng nói những điều này trước mặt con bé!


 Tô Ngọc ở sau cửa tung một đồng xu.


 Cô đang nghĩ, nếu năm sau Vật lý phát huy vượt bậc, thì sẽ cho ra mặt hoa.


 Đáp án nói với cô, năm sau sẽ được.


 Trần Lan vẫn không muốn Tô Ngọc đi học ở nơi quá xa nhà, bảo cô cố gắng thi đỗ vào trường đại học ở thành phố thủ phủ của tỉnh.


 Nhưng Tô Ngọc không nói với bà, cô đã gạch bỏ ngôi trường lý tưởng trên mảnh giấy ghi chú, đổi thành một trong những trường đại học hàng đầu trong nước.


 Nếu làm lại một lần nữa, cô nhất định sẽ không chỉ dừng lại ở đây.


 Năm lớp 12+1, Tô Ngọc không học ở trường Trung học số 1 nữa, mà đến một trường luyện thi.


 Những ngày này trôi qua rất bình lặng, còn tẻ nhạt hơn cả những ngày cô ở trường Trung học số 1, ở nhà ăn và sân thể dục xa lạ, ánh mắt của cô sẽ không vì ai mà dừng lại.


 Cảm giác này rất tốt, cô hoàn toàn có thể kiểm soát suy nghĩ, không bị phân tâm bởi những chuyện ngoài học tập.


 Tô Ngọc chọn ở ký túc xá, tự tách mình ra khỏi cái nhà ẩm ướt đó. Một tháng về một lần, về một ngày.


 Cảm giác về phần này cũng rất tốt.


 Mà không lâu sau, một tin tức gây chấn động. Năm nay, kỳ thi đại học của tỉnh sẽ giảm 40 nghìn chỉ tiêu tuyển sinh, để hỗ trợ tuyển sinh cho các khu vực vùng sâu vùng xa.


 Trong lớp náo loạn cả lên: “Học sinh của họ vất vả, chúng ta thì không vất vả sao?!”


 “Dựa vào cái gì chứ?! Tại sao lại đột ngột như vậy? Tôi không muốn đi học nữa!”


 “Biết thế đã không học lại rồi, mịa nó.”


 …


 Tô Ngọc khi nghe tin lại tỏ ra rất bình tĩnh.


 Nói là bình tĩnh, có lẽ cô đã học đến mức hơi chai sạn rồi.


 Một hạt bụi của thời đại rơi xuống đầu cô, biến thành một ngọn núi. Tô Ngọc phải giết ra một con đường máu trong hoàn cảnh mục nát tận đáy này.


 Nhận được tin giảm chỉ tiêu, Trần Lan khẩn trương tìm mợ út để nói về chuyện này, Vương Kỳ cũng bất lực, đây không phải là quyết sách của bà ấy, Trần Lan không còn đường nào khác, cùng rất nhiều phụ huynh đến trước cổng sở giáo dục gây rối.


 Tháng đó Tô Ngọc về nhà, Trần Lan và TL cứ cãi nhau suốt, trong lòng cô bực bội, không muốn ở nhà nữa, thế là lại thu dọn hành lý chuẩn bị về trường, nhưng ngay một giây trước khi rời nhà, lúc Tô Ngọc kéo vali đi qua, cô nhìn thấy mẹ ngồi trên ghế bàn ăn khóc.


 Trần Lan quay lưng đi, không khóc thành tiếng, nhưng Tô Ngọc đã nhìn thấy.



 Sau đó Trần Lan như vô cùng hối hận, tự tát mình một cái, động tác rất nhanh.


 Tô Ngọc sững sờ, cô không biết cái tát này là dành cho ai xem.


 Giống như không cần quả xoài được nhường, cô cũng không cần bố mẹ giương cao cờ hiệu để gào thét cho sự công bằng của cô, càng không cần họ nước mắt lưng tròng tự tát vào mặt mình.


 Tâm trạng của cô không thể thoải mái một chút nào, cô căm ghét sự hy sinh đến mức này, cô căm ghét cái h*m m**n kiểm soát quấn chặt lấy tình yêu, khiến cả tuổi thanh xuân của cô bị giam cầm trong mưa.


 Khiến cô tự ti, hoang mang, dằn vặt không chịu nổi…


 Tô Ngọc không đi nữa, lại kéo vali về phòng ngủ.


 Tin tức giảm chỉ tiêu không ảnh hưởng đến cô, nước mắt của Trần Lan khiến cô muốn chết.


 Muốn chết theo nghĩa đen.


 Tô Ngọc cảm thấy mình có thể đã bị bệnh, nhưng cô không đến bệnh viện, nếu bị mẹ biết, bà sẽ phải trả một khoản phí đắt đỏ ở bệnh viện, chỉ để làm vài bài trắc nghiệm liên quan đến tinh thần, Trần Lan cũng sẽ không do dự mà tát vào mặt Tô Ngọc.


 Bà kiêng kỵ bác sĩ, từ nhỏ đã vậy, sau này cũng sẽ không thay đổi.


 Quyển nhật ký đã được cô lấy về.


 Ngày thứ hai sau khi vứt đi đã được Tô Ngọc lấy về.


 Ở trong thùng rác đó, có một cái bao tải da rắn bị vứt đi, lót dưới quyển sổ, chú cá voi nhỏ của cô cứ thế sạch sẽ nằm trên mặt bao tải, lại được cô lấy ra hoàn toàn không bị hư hại.


 Tô Ngọc cầm bút, muốn viết gì đó cũng không viết ra được.


 Cô gọi điện cho Trần Tích Chu, không nói là nhớ anh ta, chỉ hỏi anh ta: “Singapore có vui không?”


 Chiều hôm đó, lúc Tô Ngọc ngồi trong phòng tự cắt tóc của mình, chuông cửa reo lên.


 Bố mẹ không ở nhà, cô không muốn mở cửa, ban đầu định đợi đối phương gõ cửa đến mất kiên nhẫn thì sẽ tự rời đi.


 Nhưng tiếng gõ cửa cứ đứt quãng kéo dài gần bảy, tám phút.


 Trần Tích Chu đứng ở cửa.


 Anh ta liếc mắt một cái đã thấy những ngọn tóc rơi lả tả của cô, tóc vụn rơi đầy nhà, cô đi đến đâu cắt đến đó, cũng không dọn dẹp.


 Sao lại có thêm một người cắt tóc nữa vậy?


 Anh ta không nhịn được muốn trêu chọc chuyện này một chút, nhưng khi ánh mắt chuyển đến đôi mắt của Tô Ngọc, anh ta nhanh chóng phát hiện ra cô không ổn.


 Trần Tích Chu nhất thời không nói gì.


 Anh ta đứng ở cửa phòng cô, tay chống vào khung cửa, còn rất lịch sự hỏi một câu: “Anh vào được không?”


 Tô Ngọc vẫn là giọng điệu ngoan ngoãn đó: “Anh vào đi.”


 Trong nhà không có người, anh ta tự đến bàn trang điểm tìm một cái lược, lúc Tô Ngọc đang làm bài tập, anh ta liền giúp cô chải tóc, cố gắng dùng dây thun buộc lại phía sau, không được, tóc quá vụn, quá ngắn rồi.


 “Không buộc được nữa rồi.”


 Trần Tích Chu lại nghĩ ra một cách khác, đổi hai cái dây buộc tóc nhỏ, giúp cô buộc ở hai bên.


 Nhắc đến hồi nhỏ, sóng mắt của cô cuối cùng cũng có chút gợn sóng.


 “Buộc hai bên nhé, còn nhớ không? Hồi nhỏ em như thế này này.” Trần Tích Chu vừa giúp cô làm tóc, vừa dịu dàng cười, “Đôi mắt sáng long lanh, người thì ngốc nghếch, là cô bé xinh đẹp nhất trong làng quê.”


 Trần Tích Chu giúp cô chải xong tóc, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay l*n đ*nh đầu Tô Ngọc.


 Anh ta cúi xuống, “Tô Ngọc, nhìn anh.”


 “…” Cô chậm rãi ngẩng đôi mắt tiều tụy lên.


 “Singapore đến thủ phủ của tỉnh, nhanh nhất là năm tiếng rưỡi, tàu cao tốc từ thủ phủ của tỉnh đến Bình Giang, hai tiếng, anh từ ga tàu bắt xe đến nhà em, 15 phút. Cho nên, chỉ cần em muốn gặp anh, tám tiếng, anh sẽ xuất hiện.”


 “Một chút cũng không xa, đúng không?”


 Anh ta an ủi cô nói: “Vui lên một chút, Tô Ngọc.”


 Tô Ngọc ngẩng đầu nhìn chàng trai cao ráo——


 Đã không còn là thiếu niên nữa, anh ta đã trưởng thành, anh ta xuất sắc, anh tuấn, đã đứng ở nơi sáng chói từ lâu, nhưng những thứ thuộc về bản chất vẫn không hề thay đổi, cô quá quen thuộc, nên có thể một mắt nhìn thấu.


 Tô Ngọc cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, nhẹ nhàng mang theo một chút nụ cười dịu dàng: “Không muốn đâu, em không muốn anh vì em mà chạy tới chạy lui.”


 Anh ta nói: “Một người nếu quá giỏi lắng nghe, nhu cầu của họ sẽ bị phớt lờ.”


 Trần Tích Chu một tay chống lên góc bàn, nhìn xuống cô, không đồng tình mà phản bác ý của cô: “Anh sẽ không để em bị phớt lờ.”


 Hôm đó, lúc Trần Tích Chu rời đi, từ dưới lầu có một chiếc máy bay giấy bay lên, cảnh tượng đó, giống như năm nào ở lễ đường của trường học thả bay ước mơ.


 Tô Ngọc mở chiếc máy bay giấy ra, nhìn thấy anh ta viết đầy đủ thông tin liên lạc trên tất cả các nền tảng của mình, trên mặt nở một nụ cười, cảm thấy nụ cười của anh ta thật buồn cười.


 Mặt sau của máy bay viết: Đường dây nóng của anh trai.


 Giây phút đó, Tô Ngọc cuối cùng cũng không muốn chết nữa.


 Cô lật ra quyển nhật ký một năm chưa cập nhật, trái tim băng giá nứt ra một kẽ hở, một dòng nhiệt ấm áp tuôn ra, chảy tràn trên giấy.


 Anh trai chính là con thuyền cứu rỗi em.


 Sau đó một thời gian, Tô Ngọc một mình tranh thủ đi leo núi một lần, đứng trên đỉnh núi, cô nhìn thấy mặt trời mọc, tráng lệ và hùng vĩ, khiến cô cả đời khó quên.


 Cô ngửa mặt hít vào, để cơn gió sớm khô ráo thổi qua cơ thể mình.


 Con người ta khi nhìn mục tiêu ở xa, luôn nghĩ rằng đoạn thẳng giữa hai điểm là ngắn nhất.


 Nhưng khi lảo đảo đến được đó, quay đầu nhìn lại, trong mắt đầy những con đường quanh co khúc khuỷu đã đi qua.


 Tất cả đều quanh co.


 Qua năm mới không lâu, vào ngày sinh nhật của Tô Ngọc, Trần Tích Chu đã gọi rất nhiều bạn bè đến chúc mừng cho cô, vì bố mẹ ở nhà, mọi người đều rất hiểu chuyện, không lên lầu làm phiền cô.


 Thế là Tô Ngọc vừa đẩy cửa sổ ra liền nhìn thấy, tất cả bạn bè của cô đều đang đứng ở dưới lầu.


 Trần Tích Chu cười có chút đểu cáng: “Em gái của tớ, nhỏ hơn tớ một tuổi, nên thực ra hôm nay mới chính thức trưởng thành, mọi người có lời chúc gì, mau lên, lớn tiếng nói ra, để cô ấy nghe thấy!”


 Dưới lầu đứng rất nhiều người, là bạn học ở lớp 14 của cô.


 Xinh đẹp thì xinh đẹp, anh tuấn thì anh tuấn, một năm này mọi người đều đã lột xác rất nhiều.


 Ánh mắt Tô Ngọc lướt qua từng người một.



 Trần Tích Chu thật sự rất lợi hại, ngay cả Tống Tử Huyền một lòng chỉ biết đọc sách thánh hiền cũng bị anh ta mời về.


 Tất cả mọi người đều ở đó, nhưng mà… không có Tạ Trác.


 Cũng phải thôi, anh ấy ở nơi xa xôi.


 Anh ấy quá xa xôi rồi.


 Trần Tích Chu nói xong, vỗ tay một cái để tạo khí thế.


 Sau đó cô liền nghe thấy họ đồng thanh hô to: “Tô Ngọc, trưởng thành vui vẻ!”


 Tô Ngọc vẫy tay với dưới lầu, cười trong nước mắt nói: “Cảm ơn các cậu…”


 Cô vẫn ngốc nghếch, vụng về, không biết làm thế nào để mọi người nhìn ra, cô thật sự rất cảm động.


 Sau đó cô lại đột nhiên cảm thấy, dáng vẻ cô đứng trên ban công vẫy tay xuống lầu thật giống lãnh đạo, Tô Ngọc bị chính mình chọc cười, một cái bong bóng mũi vỡ tan trong gió lạnh.


 Cô dường như lại biến về dáng vẻ trước kia của mình.


 “Cảm ơn các cậu.” Cô lại nhẹ nhàng nói một lần nữa.


 Giang Manh gửi tin nhắn cho cô: Lâu rồi không về Bình Giang, mọi người đều rất nhớ cậu, nên mới cùng nhau qua đây, đợi cậu được giải phóng, chúng mình cùng đi xem buổi hòa nhạc được không?


 Ngay sau đó, cô ấy lại nói: Đúng rồi, Tạ Trác không về được, cậu ấy nhờ bọn tớ nói với cậu, bảo cậu hãy vui vẻ, đừng có áp lực. Quà ở ngoài cửa, con robot đó chính là cậu ấy tặng đó.


 Nhìn hai chữ Tạ Trác, cô ngẩn người rất lâu.


 Tô Ngọc tháo món quà họ tặng, bên trong thật sự có một con robot, là một con thỏ màu hồng nhạt lấp lánh.


 Hai chiếc răng của con thỏ rất bắt mắt, rất có thần, đáng yêu chết đi được!


 Cái robot này rất dễ thao tác, không có tay cầm điều khiển, chỉ có một công tắc ở dưới, ấn xuống một cái, nó liền bắt đầu đi bộ, xoay vòng, lắc đầu lắc não hát lên bài hát chúc mừng sinh nhật.


 Tô Ngọc cười nhìn con thỏ hát.


 Cô nghĩ, Giang Manh vẫn sẽ tìm những lời nói tốt đẹp để lừa cô.


 Cô ấy rất hiểu sự nhạy cảm của Tô Ngọc, rất biết cách quan tâm đến cảm xúc của cô.


 Giống như hôm đó, Tạ Trác rõ ràng không hề khen Tô Ngọc, nhưng khi Giang Manh truyền đạt lại, đã hoàn toàn làm đẹp ý của anh.


 Cái robot này, cũng không biết Giang Manh đã mua ở đâu để dỗ cô.


 Nhưng Tô Ngọc rất thích.


 Cô thích màu hồng, cũng thích thỏ.


 Không phải Tạ Trác tặng cũng không sao, cô vẫn rất thích Giang Manh, rất thích mỗi một người bạn của cô.


 Con thỏ lặp đi lặp lại hát.


 Tô Ngọc nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa cười vừa khóc, sau đó mím môi, im lặng rơi lệ.


 “Tô Ngọc, bọn tớ đi đây.”


 “Trưởng thành vui vẻ! Chúc cậu ước mơ thành sự thật!”


 “Tạm biệt nhé, đợi cậu giải phóng nha~”


 Tô Ngọc ngồi trước bàn, nhìn họ tạm biệt mình, rồi lại quay sang nhìn chú cá voi trên bìa quyển nhật ký.


 Cô nhớ lại một năm trước, sau khi tạm biệt Tạ Trác, cô đã từng vứt bỏ quyển nhật ký này một lần.


 Bởi vì nó bị nhìn trộm, đồng nghĩa với việc tâm sự của cô bị chà đạp, điều này khiến Tô Ngọc không thể chịu đựng được.


 Sáng sớm hôm sau, trời còn mờ mờ sáng, trong ngõ vẫn còn sương mù dày đặc.


 Tô Ngọc đeo cặp sách đi một đoạn đường rất xa, trong mùa đông dường như cả đời này không thể bước qua.


 Nhưng trong lòng cô không buông được.


 Cô hối hận rồi.


 Cô dừng bước, chần chừ một lát, rồi bắt đầu tăng tốc chạy về.


 Cô bất chấp nguy cơ muộn học mà chạy về, chạy mãi rồi chạy thục mạng.


 Cô phải đuổi theo lấy lại chú cá voi nhỏ của mình.


 Cô không muốn để nó một lần nữa rơi vào cô đơn.


 Cô nói: Giang Manh, cậu sẽ ở trong tim tớ.


 Cô nói: Trong sạch không nhiễm bụi trần, là giấc mơ mẹ mạ vàng cho con.


 Cô nói: Tử Huyền, cảm ơn sự giúp đỡ của cậu, sinh mệnh là một tấm lưới còn bỏ ngỏ.


 Cô nói: Anh trai chính là con thuyền cứu rỗi em.


 Cô nói: Tạ Trác, em thích anh.


 …


 Cô vì nó mà chạy như điên trong sương mù.


 Cô cũng cuối cùng, vì bản thân đã từng được cứu rỗi mà chạy thục mạng một lần.


 Mùa đông một năm sau này rất lạnh giá, sương lạnh ngưng tụ thành những bông hoa cửa sổ tinh xảo trên cửa kính. Cô dùng đôi mắt ngấn lệ nhìn dòng người tan đi, những tiếng “trưởng thành vui vẻ” kia vẫn đang quanh quẩn không xa.


 Robot vẫn đang xoay vòng trên bàn, hát hò, động đậy đôi tai, chớp chớp mắt, dỗ cô vui vẻ.


 Tô Ngọc lật đến trang cuối cùng của quyển nhật ký, chỉ còn một trang, trên trang giấy trắng cuối cùng, cô viết xuống:


 Tôi nhất định sẽ đến được phương xa.


 Một năm trước, cô cảm thấy Boston rất xa.


 Bây giờ cô nghĩ, nơi nào cũng không đủ xa, Boston không xa, Singapore cũng không xa.


 Cô không biết nơi nào có thể dừng chân, nhưng cô nhất định phải bay đi.


 Sau đó, vĩnh viễn không quay đầu lại.


 ——Hết quyển thượng——


Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn Story Chương 26
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...