Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 24


Tô Ngọc vẫn cảm thấy tờ giấy xé từ sổ tay đó quá ọp ẹp, cuối cùng cô đổi sang một tờ giấy viết thư khác và chép lại một lần.


 Nhưng để bức thư tạm biệt của mình trông không quá có không khí của một bức thư tình, cô đã chọn một loại giấy có màu sắc cổ điển.


 Nhìn qua thì có vẻ bình thường, nhưng thực ra tất cả đều là một mắt xích trong kế hoạch của cô.


 Về việc ngày nào sẽ gửi bức thư này đi, Tô Ngọc đã suy nghĩ rất lâu.


 Hôm đó, khi đang lựa chọn phong bì trong hiệu sách của trường, trong đầu cô có hai người tí hon đang đấu đá lẫn nhau, một người nói: Gửi đi!


 Người kia lại nói: Cậu có bao giờ nghĩ rằng, nếu thất bại, cậu sẽ đối mặt với cậu ấy như thế nào không?


 Suy nghĩ mâu thuẫn của cô khiến cho hành động trong tay cũng không ngừng thay đổi.


 Cô cầm lấy hai chiếc phong bì, một chiếc là phong bì giấy da bò bình thường nhất, chiếc còn lại thì hoa hòe hơn một chút.


 Cuối cùng, Tô Ngọc đã chọn giấy da bò.


 Cô quyết định sẽ đưa cho cậu vào ngày cô rời trường.


 Kết quả tồi tệ nhất, Tạ Trác không chịu nhận, cô nhiều nhất cũng chỉ mất mặt một chút, bỏ chạy trong thảm hại, dù sao thì kỳ học sau cũng gần như không có khả năng gặp lại nữa.


 Tô Ngọc nghĩ mọi chuyện rất đơn giản.


 Tình cờ hôm đó Giang Manh đột nhiên nảy ra ý định đi xem các bạn nam chơi bóng, cô ấy đã hồi phục lại một chút tinh thần, nói chuyện phiếm vài câu, lúc nhìn thấy Tạ Trác, lại đột ngột nhớ lại chuyện đã hứa làm mai lúc đó.


 Thế là, cô ấy cứ thế đường hoàng chạy qua ngay dưới mí mắt Tô Ngọc, kéo Tạ Trác lại.


 Vì Triệu Uyển Đình muốn xem cậu nói thế nào, nên đã khoác tay Tô Ngọc đi đến sau lưng mấy người họ.


 Một loạt câu hỏi.


 Cậu đã trả lời thế nào, cô đều đã nghe thấy, rất rõ ràng.


 Sau khi Tạ Trác rời đi, Giang Manh quay đầu lại nhìn Tô Ngọc, cô ấy nhún vai, rất ôn hòa mà tô điểm cho câu trả lời của Tạ Trác: “Cậu ấy nói cậu rất đáng yêu.”


 —— Không, Tạ Trác hoàn toàn không nói vậy.


 Cậu ấy đến cả đáng yêu cũng không thèm khen.


 Tô Ngọc cúi đầu, nhẹ giọng đáp: “Tớ đã nghe thấy rồi.”


 Rất nhanh, cô nặn ra một nụ cười ấm áp: “Không sao đâu, dù sao tớ cũng không thích cậu ấy.”


 Giang Manh vốn dĩ có chút áy náy, nhưng khi nghe cô nói không thích một cách thờ ơ, cô ấy liền cười phá lên: “Cậu nói đúng.”


 Buổi tối hôm đó, bước chân vừa nhẹ vừa nặng, Tô Ngọc lâng lâng, không biết làm sao mà về được đến lớp học.


 Phong bì giấy da bò đựng thư tình vẫn còn trong cặp sách.


 Tô Ngọc lấy phong bì ra, mở nó, xem đi xem lại nhiều lần, rồi lại gấp lại, cất vào.


 Tạ Trác nói, cậu sẽ không nhận thư tình nữa.


 Bức thư cô đã viết cả một buổi tối tự học không thể gửi đi được nữa rồi.


 Tô Ngọc vẫn còn nhớ dáng vẻ thất vọng, tủi thân, gần như sắp khóc của cô bé lớp 10 hôm nay.



 Cảnh tượng đó hiện rõ mồn một, cô dường như nhìn thấy chính mình trong mắt cô bé ấy.


 Nếu không có cô gái này đi trước dò đường cho cô, những lời nói lạnh lùng kia của cậu có lẽ đã rơi xuống người cô rồi.


 Tô Ngọc vẫn là suy nghĩ viển vông.


 Chấp niệm của cô chưa tan, quá tham lam rồi.


 Cô thật ngốc.


 Mẹ của cậu ấy dịu dàng như vậy, nhà của cậu ấy lớn như vậy, cậu ấy ngay cả đi học cũng có tài xế đưa đón, cậu ấy sẽ đến một nơi mà cô ngay cả đi du lịch cũng không đủ tiền để học.


 Sao cô có thể cảm thấy có một tia rung động lóe lên khi tiếp xúc với nhau chứ?


 Chút tình nghĩa giảng mấy bài tập đã là duyên phận rồi sao?


 Lại dựa vào đâu mà cho rằng, nhờ có ánh sáng của anh trai, có thể nói chuyện với cậu áy thêm vài câu, thì sẽ có khả năng được cậu ấy chú ý đến?


 Đó không phải là cảm giác rung động, đó là ảo giác.


 Cô thật ngốc quá đi.


 Tô Ngọc đã cho rằng chuyện này sẽ diễn ra rất đơn giản.


 Chỉ là gửi một bức thư, cậu ấy nhận thì tốt nhất, không nhận thì cô cũng có thể rộng lượng mà buông bỏ.


 Sẽ không như vậy đâu.


 Kết quả là, cô không thể buông bỏ được nữa rồi.


 Cho đến khi thật sự đâm đầu vào tường nam* mới phát hiện, Tạ Trác là sự mê muội mà cô không thể nào vượt qua được.


  (*) Đâm đầu vào tường nam*: Thành ngữ chỉ sự cố chấp đến đường cùng mới nhận ra thất bại


 Ngày hôm sau, khi Tạ Trác rời trường, có một người đàn ông đến giúp cậu chuyển hành lý.


 Là chú tài xế của nhà Tạ Trác, Tô Ngọc đã từng gặp.


 Nhìn cậu rời đi, tia hy vọng cuối cùng cứ thế tan biến, Tô Ngọc vò nát tờ giấy viết thư trong tay.


 Bàn của Tạ Trác đã được dọn sạch, ngoài cậu ra, trong lớp còn có một số học sinh đội tuyển thi học sinh giỏi cũng đã đi, học kỳ sau số học sinh đến lớp sẽ không còn nhiều nữa.


 Xem ra, cậu thật sự sẽ không quay lại nữa.


 Trên đường về nhà, Tô Ngọc đột nhiên nhớ lại, có một lần Giang Manh hỏi cậu, nếu gặp được cô gái mình thích, cậu có chủ động theo đuổi không?


 Tạ Trác không né tránh câu hỏi này, cậu nói cậu là kiểu người tuyệt đối chủ động.


 Thực ra cậu đã sớm cho ra đáp án rồi.


 Tạ Trác sẽ không bị động chấp nhận tình yêu của người khác.


 Khi gặp được tình yêu, cậu sẽ có h*m m**n chiếm hữu, có tính tấn công. Chủ động vẫn chưa đủ, cậu là tuyệt đối chủ động.


 Chứ không phải cứ bình thản, tĩnh lặng như thế này, chờ đợi tay mình được người khác lấp đầy tình yêu.


 Tô Ngọc ngồi trước cửa sổ phòng, dành một tiếng đồng hồ để tự điều chỉnh lại bản thân, cô nhìn chậu lan Hỏa diệm đang phát triển rất tốt.


 Trong mùa đông sâu thẳm khô cạn này, nó rực rỡ và tươi tắn, lấp lánh tỏa sáng biết bao.



 Nó luôn nhắc nhở cô rằng, khi thích một người, đừng vì người đó mà đánh mất chính mình, nếu bạn vì người đó mà tự ti, nghi ngờ bản thân, đó chính là một tình cảm sai lầm.


 Đừng để sự tỏa sáng của người ấy làm bạn tổn thương, đừng trở thành cái bóng của người ấy, phải học theo người ấy để trở thành ánh sáng.


 Tô Ngọc hít một hơi thật sâu, cuối cùng cất phong bì đi, lấy bài tập ra làm.


 Nếu yêu thầm đã định trước là không có kết quả, thì ít nhất cũng phải mang lại chút lợi ích, ví dụ như dẫn lối cho cô đi đến một tương lai tươi sáng.


Đêm Giao thừa, nhà Tạ Trác vẫn yên tĩnh.


 Gia đình cùng nhau ăn một bữa cơm tất niên, rồi cũng không có việc gì khác để làm.


 Ông bà nội đã đi ngủ, bố đang gọi điện thoại cho đối tác kinh doanh để chúc Tết, mẹ đang dùng dụng cụ làm đẹp để chăm sóc da mặt, Tạ Trác thì nhàm chán ngồi chơi game một lúc trong phòng khách.


 Nhà họ Tạ không ăn Tết.


 Câu này có thể hiểu là, những quy trình như bữa cơm tất niên sum họp và cùng nhau đón Giao thừa của các gia đình bình thường đều được lược bỏ ở nhà họ.


 Người trong nhà không thích náo nhiệt, sẽ không mời họ hàng đến ăn cơm, người đông thì ríu rít dễ ồn ào, cũng không chơi bài, tiếng súc mạt chược càng khiến người ta phiền lòng.


 Tạ Trác lớn lên trong môi trường này, sớm đã quen rồi.


 Nhưng thỉnh thoảng nhìn thấy những màn pháo hoa khổng lồ bùng nổ bên ngoài, cậu sẽ hơi thất thần mà nghĩ, không biết cảm giác đón Tết náo nhiệt là như thế nào.


 Lớn đến từng này, cậu chưa bao giờ trải qua cảm giác nghi thức “trong tiếng pháo tre tiễn năm cũ” (một câu thơ cổ miêu tả không khí Tết).


 Cư dân ở đây vẫn luôn rất yên tĩnh, đối xử với ông nội rất tốt.


 Khi còn nhỏ, Tạ Trác từng nhìn thấy dáng vẻ phát bệnh của ông nội một lần, ông giơ hai tay lên chạy về phía những bông pháo hoa rực rỡ, cố gắng chạy vào trong “mưa bom bão đạn” đó, muốn bị dòng chảy của thời đại cuốn đi.


 Đó là lần đầu tiên cậu bắt gặp, Tạ Trác sợ hãi tột độ, nắm chặt tay mẹ, nấp sau lưng người lớn.


 Sau này, trong những lời nói rời rạc của họ, cậu đã biết đến từ “tự sát”.


 Từ đó, pháo hoa đối với Tạ Trác, chính là mưa bom bão đạn.


 Kiều Vũ Linh từ Bắc Kinh gửi cho cậu một chiếc kính thực tế ảo VR.


 Để giết thời gian, Tạ Trác thử một chút, rồi tạm thời gác lại.


 Chiếc kính bị cậu cầm trong tay, cậu lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.


 Dường như đang chờ đợi có thứ gì đó bay lên trên bầu trời đêm.


 Vậy mà khu này lại rất yên tĩnh.


 Chung cư ở đây không nhiều, bố mẹ Tạ Trác đã chào hỏi mọi người, cố gắng không đốt pháo hoa trong khu dân cư, hàng xóm đều thân thiện đồng ý.


 “Tạ Trác.”


 Mẹ Hướng Mẫn Ngôn từ trên lầu đi xuống “Đang ngẩn người gì vậy?”


 Tạ Trác nhìn bà hỏi: “Ông nội ngủ rồi ạ?”


 “Ừm.” Bà gật đầu, trong lòng dường như có chút suy nghĩ, rồi hỏi tiếp, “Mẹ đột nhiên nhớ ra, mấy hôm trước ông nội nhập viện, con nói có một bạn học đã giúp đỡ, đã cảm ơn người ta tử tế chưa?”


 Tạ Trác nhớ đến Tô Ngọc, nhớ đến hai lần từ chối của cô vào tối hôm đó. Cậu lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Bạn ấy nói không cần ạ.”


 Hướng Mẫn Ngôn cúi mắt suy nghĩ, bà cảm thấy con trai mình làm việc vẫn có chừng mực, cậu đưa ra phản hồi như vậy, có lẽ là vì đối phương kiên quyết không nhận quà cảm ơn.



 Tạ Trác đưa kính VR cho bà: “Mẹ đeo cái này vào đi.”


 Sau khi tỉ mỉ giải thích cho mẹ cách sử dụng thứ này, Hướng Mẫn Ngôn dưới sự hướng dẫn của cậu đã chơi rất nhập tâm.


 Tạ Trác ngồi cạnh bà, vừa mới làm mẫu xong, thì thấy điện thoại sáng lên.


 Hiển thị một dãy số dài.


 Không biết là ai gọi đến, cậu đoán có thể là bạn bè chúc mừng năm mới.


 “Con nghe điện thoại một lát.” Cậu cầm điện thoại lên, đi đến bên cửa sổ đứng, mới từ tốn bắt máy.


 Tạ Trác mở hé cửa sổ, để cho cơn gió lạnh trong vườn phả vào mặt.


 Cậu vừa mới nhấn nút nghe, đã nghe thấy tiếng gió xào xạc ở đầu dây bên kia, và một tiếng gọi nhẹ nhàng của cô gái: “Tạ Trác.”


 Cô rất thích gọi tên cậu.


 Giọng điệu tròn vành rõ chữ, thậm chí nhiều lần còn khiến cậu nghe ra được ý vị trân trọng quá mức.


 Như thể gọi xong lần này sẽ không còn lần sau nữa, trân trọng đến thế.


 “Tô Ngọc phải không?”


 Cô im lặng hai giây, phát ra một âm tiết ngắn ngủi và có vẻ gượng gạo: “…Ừm.”


 Sau đó, Tô Ngọc lại gọi cậu một tiếng: “Tạ Trác.”


 Cô nói rất nhẹ: “Tớ đang ở trước cửa nhà cậu.”


 Tạ Trác sững người.


 Cậu lập tức vén rèm cửa phòng khách lên.


 Khu vườn ở tầng một khá lớn, những cành cây khô vẫn che khuất một phần tầm nhìn.


 Có lẽ là quá lạnh, giọng của Tô Ngọc nghe có chút chậm chạp, gần như là từng chữ từng chữ bật ra, hỏi cậu: “Bây giờ tớ có thể gặp cậu được không?”


 Lại là tốc độ nói và cách nhả chữ cực kỳ trân trọng đó.


 Tạ Trác không dám tin, hỏi lại một lần để xác nhận: “Cậu đang ở trước cửa nhà tớ sao?”


 Cô có vẻ rất nhỏ giọng, dùng một tông điệu kìm nén, lén lút, nói: “Đúng vậy—— không phải cổng khu dân cư đâu, lúc nãy tớ đi theo một chú vào đây, tớ đang ở trước cửa nhà cậu.”


 Khi cô nói câu này, Tạ Trác cuối cùng cũng nhìn thấy Tô Ngọc đang đứng bên ngoài hàng rào sắt.


 Cô mặc một chiếc áo phao dài màu trắng tinh, giơ điện thoại lên, ngẩng đầu nhìn lên ngôi nhà ba tầng sáng đèn của cậu. Mũ trùm trên đầu, khăn quàng cổ, găng tay, giày đi tuyết đều đầy đủ, cả người được bao bọc rất kỹ, cử động chậm rãi, có chút bối rối của người lạ nước lạ cái.


 Đèn đường trước cửa nhà bị hỏng, mấy ngày nay nghỉ lễ không có ai đến sửa, trước cửa vẫn luôn tối om.


 Nhưng Tô Ngọc cứ sạch sẽ đứng ở đó, một thân màu trắng tinh, khiến cậu chỉ cần liếc mắt là thấy được.


 Tạ Trác đã chạy ra mở cửa cho cô.


 “Sao lại đến tìm tớ?” Đi đến trước mặt cô, cậu có quá nhiều điều không hiểu.


 Tô Ngọc nhét điện thoại vào túi, tháo găng tay ra, cười nhẹ với cậu một cái: “Tớ ăn cơm ở nhà Trần Tích Chu, nhà anh ấy ở ngay phía sau, tớ đến để chúc phúc cho cậu.”


 Tô Ngọc chỉ về phía nhà họ Trần.



 Tạ Trác đương nhiên biết nhà Trần Tích Chu ở đâu, sự nghi hoặc có phần giảm bớt, cậu chau mày: “Sao cậu ấy không đến?”


 Sao cậu ấy không đến?


 Tạ Trác tự nhiên là tò mò, bạn thân không đến, mà em gái của bạn thân lại đến.


 Tô Ngọc đột nhiên mở to mắt, không cười nổi nữa.


 Cô phải nói với anh thế nào đây, rằng cô đã giấu họ để đến đây?


 Tô Ngọc cúi đầu, lấy đồ trong túi ra, không nhìn cậu, sợ cậu phát hiện ra sự chột dạ trong mắt mình: “Anh ấy phải chơi game.”


 Tạ Trác không nói gì.


 Tô Ngọc lấy ra từ trong túi một hộp giấy màu xám, giống như một hộp diêm phóng to, thứ được đẩy ra từ bên trong, là một hộp pháo bông que cầm tay.


 Ngoài ra, cô còn lấy ra một chiếc bật lửa.


 “Cậu đã bao giờ chơi cái này chưa?” Tô Ngọc lắc lắc thứ trong tay, hỏi cậu.


 Tạ Trác lắc đầu.


 Tô Ngọc có một chút ngạc nhiên, lại có một chút vui mừng.


 Ngạc nhiên là, thì ra lúc nhỏ cậu ấy đón Tết nhàm chán như vậy.


 Vui mừng là, cô đã không chạy đến đây một cách vô ích, ít nhất còn có thể mang đến cho cậu ấy một chút ấm áp mới mẻ.


 Như thể sợ cậu sẽ lo lắng điều gì đó, cô vừa giải thích, vừa châm lửa nói: “Nó rất yên tĩnh, chỉ có một chút tiếng động nhỏ thôi.”


 Ngay sau đó, những bông pháo hoa nhỏ không ngừng nổ tung đã chiếu sáng khuôn mặt dịu dàng như nước của cô.


 Que pháo bông được đưa vào tay cậu.


 Tạ Trác im lặng nhận lấy.


 Thứ trong tay quả thực rất mới lạ, nhưng thứ cậu nhìn lại là đôi mắt của Tô Ngọc.


 “Với uy lực của nó, chắc là không đuổi được con Niên* đâu nhỉ.” Tô Ngọc nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của cậu, trịnh trọng và thành khẩn nói, “Nhưng tớ hy vọng cậu sẽ có một năm mới vui vẻ.”


  (*) Con Niên*: Một loài mãnh thú trong thần thoại Trung Quốc chuyên phá hoại vào dịp Tết


 Cô không nói cho cậu biết, cô vừa mới chạy đến đây. Chạy đến mức nước mũi chảy ra, lau mãi mới dám dũng cảm gọi điện cho cậu.


 Giống như cô sẽ mang bánh kem đến cho Từ Nhất Trần, cô cũng sẽ vì Tạ Trác mà chạy tới không chút do dự.


 Cô đã nói, cô sẽ đối xử với mỗi người bạn như vậy.


 Cô sẽ thật lòng hy vọng cậu hạnh phúc, dù hạnh phúc của cậu có liên quan đến cô hay không.


 Khi đáy mắt bình lặng không gợn sóng của Tạ Trác cuối cùng cũng pha lẫn một chút ý cười, Tô Ngọc lại cảm thấy trong tim có một sự chua xót như bị vặn chặt.


 Nhưng cô quyết định hôm nay không buồn, hôm nay là một ngày tốt lành. Thế là cô nhanh chóng thu dọn tâm trạng tồi tệ, Tô Ngọc nở một nụ cười rạng rỡ.


 Tạ Trác mỉm cười, đáp lại cô: “Năm mới vui vẻ.”


 Que pháo bông lóe lên những tia sáng tinh xảo và dịu dàng, đủ để chiếu sáng không gian vài tấc vuông dưới chân họ.


 Không phải chỉ có pháo hoa mới rực rỡ.


 Năm mới vui vẻ, chàng trai của em.


Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn Story Chương 24
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...