Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 94: Phiên Ngoại 2: Khác Nhau Một Trời Một Vực (Theo Lời Kể Của Chúc Võ Tuyên)

100@-

Từ nhỏ ta đã nhận ra ánh mắt phụ thân nhìn ta, tựa hồ ẩn chứa một chút gì đó kỳ lạ.


Một ngày nọ, sau khi tan học sớm, nhị đệ gọi ta đến viện của hắn để thử cái ná mới làm. Trong lúc ta còn đang chờ thì từ phía xa xa đã thấy Lý di nương đứng cùng phụ thân, dường như đang nói chuyện gì đó.


Ta vừa định bước lên hành lễ, lại nghe phụ thân thấp giọng nói: “Đứa nhỏ này sinh ra tuy có đôi mắt rất đẹp, nhưng vì sao lại chẳng giống ta chút nào, mà cũng không hề giống tỷ tỷ nàng.”


Lý di nương khẽ cười đáp: “Đẹp là được rồi. Hồi nhỏ đôi mắt của tỷ tỷ cũng đẹp đến động lòng người, có lẽ nó giống nàng khi còn nhỏ mà thôi.”


Lời nói kia, ta vốn chẳng hiểu hết, nhưng trong lòng mơ hồ cảm thấy khoảng cách giữa phụ thân và ta những năm gần đây, e rằng bắt nguồn từ chuyện này.


Mẫu thân từng dặn ta rằng, ta là đích trưởng tử của Chúc gia, sau này sẽ kế thừa toàn bộ cơ nghiệp nơi này.


Cho nên, một ngày ta cũng không dám lười nhác.


Ngày ngày ta đọc sách, khổ luyện tập võ, chỉ mong có thể đổi lấy từ phụ thân một lời khen ngợi.


Đáng tiếc, dù ta có dốc hết tâm sức, cũng chẳng bao giờ nhận được ánh nhìn tán thưởng từ ông.


Ngược lại, nhị đệ kia chỉ là con của vợ lẽ, nhưng dù hắn có trốn tránh việc học hành đi chăng nữa, cũng vẫn được ông khen: “So với trước đây đã tiến bộ hơn nhiều rồi.”


Trong lòng ta không cam, lại càng bất phục.


Thế nên, ta càng nỗ lực gấp bội, hạ quyết tâm phải thành người dụng công.


Năm ấy, vào một ngày tuyết rơi phủ kín, ta gặp được thiếu nữ đẹp nhất đời mình.


Thân thể nàng mềm mại tựa như không có xương, nàng khẽ tựa đầu vào ngực ta. Gương mặt tinh khôi ấy nóng hổi như thiêu đốt, khiến con tim ta run rẩy.


Kỳ thực, đó chẳng phải lần đầu ta thấy nàng. Nàng chính là ái nữ của một vị tội thần, được nuôi dưỡng trong phủ nhà ta từ lâu.


Nhưng hôm ấy, không biết vì cớ gì, ta lại cảm thấy nàng quá đỗi xinh đẹp, quá đỗi yếu mềm như một cành mai trắng, chỉ cần người khác khẽ chạm vào sẽ liền tan nát trong tay.


Nàng thì thầm với ta rằng những ngày sống trong phủ tướng gia không hề yên ổn. Nàng nói, nàng sợ bóng tối.


Lời ấy khiến lòng ta thoáng nhói đau. Dù giữa ta và nàng chẳng có chút huyết thống nào, nhưng với biểu muội này, ta lại thấy thương xót đến khó tả.


Và rồi, chúng ta vụng trộm nương tựa vào nhau.



Một lần nếm trải được chuyện mây mưa gió trăng, ta liền sa chân chẳng thể thoát ra.


Ngay cả tiên sinh trong lớp học cũng nhận ra ta học hành ngày càng hời hợt, bèn đích thân vào phủ báo cáo với phụ mẫu.


Dưới sự nghiêm khắc của mẫu thân, ta buộc phải kiềm chế tình cảm dành cho Tống Uyển Nhi, gắng chuyên tâm vào việc chuẩn bị cho khoa cử sắp tới.


Phụ thân ta vốn là một người dưới trướng Thừa tướng đương triều, lại được bệ hạ hết mực sủng tín. Bởi vậy, mỗi lần hoàng thất mở cuộc săn thú, ta cũng được đưa vào hàng ngũ khách mời.


Tuy tuổi hãy còn niên thiếu, nhưng tài cưỡi ngựa bắn cung của ta sớm đã vượt xa những người đồng trang lứa.


Vừa mới vào rừng hơn hai canh giờ, ta đã hạ được một con nai hoa mai, một con lợn rừng dữ tợn, lại thêm mấy con gà rừng thỏ hoang.


Con mồi treo đầy trên yên, đến nỗi ngựa cũng thở gấp, tưởng chừng không kham nổi nữa.


Trong lòng ta vốn đầy hân hoan vì chiến tích của mình, nào ngờ chỉ thoáng chốc, tất cả đều tan thành mây khói…


Bởi ta tận mắt chứng kiến Hoàng đế ôm lấy mẫu thân của ta vào lòng.


“Hương Lan, mấy năm qua nàng chịu nhiều ủy khuất rồi.”


“Bệ hạ… xin ngài hãy thận trọng. Nếu để người khác nhìn thấy, thiếp sợ rằng…”


“Không sao. Sẽ chẳng ai biết đâu. Hôm nay trẫm còn thấy Tuyên Nhi bắn hạ cả đầu hươu, quả thật khiến trẫm kinh ngạc. Chờ năm nay nó xong khoa khảo, trẫm sẽ giữ nó bên cạnh, đích thân dạy dỗ, cũng coi như đền bù tình thương của một người cha mà nó thiếu vắng bấy lâu.”


“Đúng vậy… chỉ tiếc rằng, nếu năm đó đứa nhỏ kia còn sống… Có lẽ giờ cũng đã cao lớn không kém gì Tuyên Nhi rồi.”


Lời bọn họ nói chẳng khác nào sấm nổ giữa trời quang.


Rốt cuộc ta cũng đã hiểu ra vì sao từ nhỏ đến bây giờ phụ thân luôn xa cách, chẳng mấy khi dành cho ta ánh mắt ôn hòa.


Bởi vì… đôi mắt ta chẳng hề giống phụ thân, cũng chẳng giống mẫu thân, mà lại giống Hoàng đế kia như đúc!


Tim ta như bị xé nát, ta quăng bỏ tất cả con mồi, cưỡi ngựa lao thẳng vào rừng già sâu thẳm.


Ngựa chạy càng lúc càng nhanh, trước mắt cảnh vật cũng càng thêm chao đảo, hoa mắt loạn lạc.


Cho đến khi chiến mã kiệt sức ngã quỵ, thân thể ta cũng theo đó ngã xuống đất, toàn thân tê dại.


Chỉ kịp nghe vang vọng bên tai tiếng ai đó gấp gáp kêu lên:



“Tuyên Nhi!”


Kỳ thực, ta đã tập võ nhiều năm, muốn né tránh chuyện này thực dễ như trở bàn tay.


Nhưng ta không hề nghĩ đến chuyện trốn. Trong lòng chỉ thầm mong, nếu như có thể bị vó ngựa dẫm nát mà chết, vậy thì ta sẽ hoàn toàn thoát khỏi cái thân phận tư sinh tử khiến người đời khinh ghét này.


Ta lại nhớ đến Uyển Nhi.


Một tên con hoang, lại đem lòng với ái nữ của tội thần…


A, thật đúng là xứng đôi vừa lứa!


Từ đó, ta sa đọa, ta nhìn ai cũng không vừa mắt.


Ta hận mẫu thân, đường đường là thiên kim phủ Trấn Quốc công, thế nhưng lại làm ra chuyện hèn hạ để cả đời bị thế nhân chê cười.


Mà người kia… lại còn chính là Hoàng đế!


Oán hận chồng chất, ta bắt đầu thích thu nạp đủ loại nữ nhân.


Những nữ nhân ấy, không ngoại lệ, đều xuất thân thấp hèn, thân thế chẳng khác gì cỏ rác. Trong mắt ta, chúng chỉ là con kiến, có thể tùy ý ta vo tròn, bóp nát.


Thực ra cả hai vị Thái tử, ta đều quen biết.


Ngày trước, ta coi bọn họ là chủ tử, tự coi mình là thần tử trung thành.


Mà nay ta lại thấy nực cười một điều là vì sao cùng chung một huyết mạch của nam nhân kia, dựa vào cái gì bọn họ có thể tranh đoạt, còn ta lại không được phép?


Căm hận dâng trào, ta lén lút liên hệ với thám tử của Võ quốc, từng bước từng bước, mối dây liên kết càng ngày càng bền chặt.


Ngay lúc ta còn do dự chưa biết làm sao để rời khỏi tướng phủ, tìm đường sang Võ quốc, thì ông trời lại cho ta một cơ hội ngàn vàng.


Giữa phố phường náo nhiệt, ta chợt bắt gặp một kẻ hành khất dơ bẩn, toàn thân lấm lem.


Một kẻ… có dung mạo giống ta như đúc.


Ta không dám truy hỏi hắn rốt cuộc là ai, chỉ nhớ rõ hắn từng nói hắn vốn là một đứa trẻ bị bỏ rơi, được nghĩa phụ nhặt về nuôi, khi ấy đại phu còn phán rằng sống không quá ba ngày.


Ta mặc kệ tất thảy.



Ta dạy hắn cách ăn mặc, cách hành xử, cách đứng ngồi đi lại, cách nói năng ngữ khí. Từng chút một, ta tỉ mỉ căn dặn, ép hắn phải khắc ghi, nhất định phải nghiêm khắc giữ mình trong tướng phủ, càng ít nói chuyện với người nhà càng tốt.


Về phần biểu muội Uyển Nhi…


Không sao. Chỉ cần đại sự thành, ta sẽ cưới nàng làm chính thê.


Còn cái tên “thế thân” kia, hắn không xứng để biết đến quan hệ giữa ta và Uyển Nhi.


Sau ba tháng ta bôn ba ngoài Nhạn Môn Quan, thế thân liền gửi thư về.


Hắn nói, phụ thân đã định cho ta một mối hôn sự, muốn ta sớm trở về.


Nhưng khi đó ta đang dốc sức cầu binh từ Võ quốc, lại bí mật cấu kết với Thụy Vương để chế tạo tư ngân.


Ta bận đến nỗi không kịp trở về.


Đợi đến khi ta nhận được tin tức “ta” đã chết, thì đã là chuyện của hơn hai tháng sau!


Ta buộc phải tự mình hồi kinh.


Nào ngờ, vừa về tới tướng phủ liền thấy trong ngoài giăng đèn kết hoa. Ngày thành thân của Uyển Nhi, nhưng tân lang lại là… đệ đệ ta.


Càng châm chọc hơn, những nữ nhân trước kia bị ta coi rẻ như cỏ rác, giờ đây từng người một đều “tươi sống” quay về.


Thậm chí ngay cả Vương Lan…


Gia đạo nàng sa sút nên mới bị ta mua về. Ở Kinh Viên, ta chưa từng thấy nàng cười rạng rỡ đến thế.


Thậm chí ngay cả một tên tiểu nhị nhếch nhác, ném giữa đường cũng chẳng ai để mắt, vậy mà nàng vẫn có thể cùng hắn cười đến ngọt ngào, cười đến xán lạn như vậy.


Ta mới rời nhà nửa năm thôi.


Vậy mà hết thảy đã biến đổi quá nhanh.


Nghe người hầu bên cạnh nhắc tới, ta mới biết Uyển Nhi sớm đã bị đuổi ra khỏi tướng phủ.


Ta muốn tìm nàng, nhưng bọn họ ngăn cản ta, họ nói chuyện này diễn ra quá vội, quá quỷ dị, rất có thể là bẫy rập.


Nhưng ta chẳng quản được nhiều như thế. Tạ Vô Ngân đã tra ra tung tích của ta.



Hắn thông minh như vậy, tất nhiên sẽ đoán được ta chính là Chúc Võ Tuyên của Chúc gia – kẻ vốn nên đã chết.


Ta cần hắn biết càng nhiều càng tốt về thân thế của ta, cũng cần hoàng đế phải hiểu những việc ta làm tuyệt đối không liên can đến tướng phủ.


Nếu không, một khi sự việc này bại lộ, sẽ liên lụy cả phủ Thừa tướng!


Bởi vậy, dẫu biết rõ nơi ấy có mai phục, ta vẫn đi gặp Uyển Nhi.


Trong lòng ta vừa yêu vừa hận. Hận nàng vì sao không thể chờ ta thêm vài tháng, vì sao lại cùng phụ thân ta dây dưa, vì sao cuối cùng lại gả cho chính đệ đệ ta.


Như ta dự liệu, Tạ Vô Ngân quả nhiên biết ta là huynh đệ cùng cha khác mẹ với hắn. Nhưng hắn không giết ta, cũng không đem ta ra xét tội.


Một lần nữa bái kiến lão hoàng đế, ta thấy rõ tinh thần của ông ta tiều tụy hơn nhiều.


Ông hỏi ta:


“Ngươi… có từng hối hận không?”


Ta bật cười:


“Hối hận là thứ gì? Có ăn được không?”


Ta cười khẩy nhìn người áo mũ chỉnh tề, ngồi trên long ỷ, từng đường nét, cử chỉ lại hao hao giống phụ thân ta. Ấy thế mà người này lại khoác cho mình một tấm da thú trông vô cùng ghê tởm.


Từ lâu trên phố đã rôm rả những giai thoại về ông ta cùng Hoàng hậu, họ nói rằng ông ta quay đầu, ra tay tàn nhẫn, g**t ch*t cả nhà nhạc phụ. Lại có người đồn, ông ta độc sủng Mai Quý phi, hai người thao túng án pháp, vô tình giết hại những người không liên can.


A!!! Mẫu thân của ta ở đâu giữa những lời đồn ấy vậy? Bà được xếp vào thứ bậc nào trong hàng phi tần này đây?


Quay đầu nhìn lại, ta thấy mẫu thân đang khóc nức nở, hai mắt sưng húp, mặt như người mất hồn. Lúc này trong lòng ta chỉ tự hỏi rốt cuộc đến khi nào mới có thể được giải thoát.


Cho đến khi bị áp giải lên pháp trường, ta mới thoáng thấy bóng dáng Tống Uyển Nhi. Thần sắc nàng hoảng hốt, cả người lấm lem bụi đất, chẳng còn nửa phần xinh đẹp như ngày trước.


Một đời này, ta tạo nghiệp quá sâu, tội chướng chất chồng. Chết đi… cũng coi như giải thoát.


Chỉ tiếc cho nàng… cớ sao lại nguyện ý đi theo một kẻ vô dụng như ta?


Ta vốn không sợ cái chết, chỉ sợ phải chứng kiến dáng vẻ nàng lệ rơi như mưa, từng hạt lăn dài trên gương mặt kia.


Vì vậy, ta vội nhắm chặt mắt lại…


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 94: Phiên Ngoại 2: Khác Nhau Một Trời Một Vực (Theo Lời Kể Của Chúc Võ Tuyên)
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...