Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 93: Phiên Ngoại 1: Đóa Hoa Rách Nát (Theo Lời Kể Của Tống Uyển Nhi)

134@-

Ta sinh ra trong thế gia vọng tộc. Phụ thân là Binh Bộ Thượng thư, phẩm cấp nhị phẩm, mẫu thân là quý nữ trong kinh thành. Từ nhỏ, ta đã sống trong nhung lụa, chẳng biết khổ là gì.


Có lẽ, sau này lớn lên, ta cũng sẽ giống mẫu thân, chọn một người môn đăng hộ đối để thành thân. Rồi cùng hắn tình thâm nghĩa trọng, sinh ba trai hai gái, bình bình đạm đạm mà sống hết một đời.


Thế nhưng, năm ta tám tuổi, ta chợt phát hiện mái đầu cha mẹ đã sớm điểm bạc.


Mỗi lần ta hỏi, phụ thân đều hiền từ xoa đầu ta: “Không có gì đâu, chỉ mong Uyển Nhi chóng lớn lên thôi.”


Nhưng ta lại luôn nghe thấy phụ thân thì thầm cùng các thúc thúc: “Kỷ Thái sư đã bị xét nhà rồi.”


“Việc này là một điềm xấu, ngày thường chúng ta vẫn qua lại với Kỷ Thái sư… có khi nào cũng bị liên lụy không?”


“Suỵt! Nói ít thôi. Tống đại nhân, chính ngài cũng trông thấy, vậy chúng ta rốt cuộc nên làm thế nào đây?”


Xét nhà?


Ta ôm con búp bê vải trong lòng, thật sự chẳng hiểu bọn họ đang nói gì.


Đến cái ngày quan binh kéo tới, mẫu thân lại phá lệ dẫn ta sang phủ Thừa tướng


Mẫu thân – người chưa từng khóc trước mặt ta, hôm ấy lại ôm ta, đôi mắt đỏ hoe.


Mẫu thân quỳ xuống trước vị phu nhân vận cẩm y hoa lệ kia, nghẹn ngào cầu xin. Bà ta là nghĩa muội kết bái của phụ thân, ba người quen biết nhau nhiều năm, xưa nay mẫu thân ta chưa từng cầu xin bà ta điều gì, nay chỉ xin bà ấy cứu lấy ta.


Ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ nhớ rõ ma ma dỗ ta ngủ và nói rằng: “Ngủ một giấc thôi, tỉnh dậy sẽ lại được thấy cha mẹ.”


Nhưng một lần rồi một lần, khi ta tỉnh dậy… vẫn chẳng thấy cha mẹ đâu.


Vì thế, ta thử mở mắt ra rồi lại nhắm mắt lại, lặp đi lặp lại không biết bao lần, như thể chỉ cần kiên nhẫn thì cha mẹ sẽ xuất hiện ở trước mặt ta vậy. Thế nhưng, cuối cùng, từ miệng nhị cô mẫu mà ta chán ghét, ta mới biết được sự thật tàn nhẫn rằng cha mẹ ta đã chết rồi.


Từ giây phút ấy, ta không còn là thiên kim tiểu thư được nâng niu trong lòng bàn tay nữa, mà lại trở thành một đứa trẻ ăn nhờ ở đậu trong phủ cô mẫu.


Cô mẫu đối xử với ta… không thể nói là tệ. Cơm áo không thiếu, tiền bạc cũng chẳng hề keo kiệt. Thế nhưng ta luôn có cảm giác mình giống một gốc cỏ dại mọc ở góc hậu viện, bị gió thổi mưa dập, chẳng ai đoái hoài, muốn sống thế nào thì sống.


Bà không để tâm đến ta, cũng chẳng hỏi han, như thể ta tồn tại hay không cũng chẳng có gì khác biệt.


Ta từng nghĩ, hẳn là do ta khiến bà chướng mắt nên bà mới như thế.


Cho nên, ta càng ngày càng thu mình lại, càng ngày càng trở nên cẩn trọng.


Ta học cách luôn giữ nụ cười với tất cả mọi người, không bao giờ dám để lộ bản tính thật sự của mình. Nhưng chỉ đổi lại được từ cô mẫu một câu hời hợt: “Thật là một đứa nhỏ hiểu chuyện, không biết sau này sẽ trở thành tiện nghi cho nhà ai.”


Mười bốn tuổi, ta rốt cuộc cũng dần dần hiểu ra một điều rằng ta không thể ở mãi trong phủ cô mẫu.


Dù sao, ta mang thân phận là tội thần chi nữ, việc bà ta chịu thu lưu, nuôi ta khôn lớn, đã xem như là ân đức lớn lao rồi.


Nhưng ta không cam lòng.


Ta từng sống trong cẩm y ngọc thực, từng là thiên chi kiêu nữ được người người hâm mộ. Để rồi hôm nay trở thành kẻ mang tội, ai còn dám cưới ta chứ?



Nếu có người lấy ta, chẳng khác nào tự chặt đứt tiền đồ, đời này chỉ có thể quanh quẩn với thân phận tiểu thương, cùng ta nếm đủ khổ cực.


Cho nên ta hiểu rõ, ta phải vì chính mình mà suy tính, không ai có thể thay ta được.


Năm ấy, trời đông giá rét cắt da cắt thịt, tuyết rơi trắng xóa đầy sân. Nha hoàn trong viện lười biếng, không chịu thêm than vào lò sưởi, khiến ta lạnh đến phát bệnh, nhiễm phải phong hàn.


Ta đoán chắc giờ ấy đại biểu ca sắp rời phủ đi học, nên ta liền giấu mình ở chỗ ngoặt hành lang. Chờ bóng dáng hắn vừa hiện ra, ta liền run rẩy ngã vào lòng ngực kia.


“Ngươi làm sao vậy? Sao mặt lại đỏ bừng thế này?” Chúc Võ Tuyên hốt hoảng đỡ lấy ta, trong giọng nói lộ rõ vẻ lo lắng chưa từng có.


Ngày hôm sau, hắn cho người mang tới trước cửa viện ta một cành mai nở rộ. Từ đó, ta cùng hắn gặp gỡ càng lúc càng nhiều, trong lòng ta cũng nảy sinh tình ý.


Khi ấy ta nghĩ, đời này nếu có thể gả cho hắn, vậy hẳn là ta có thể mãi mãi ở lại Chúc gia.


Tuổi thiếu niên, tình ý non nớt nhưng lại nồng nhiệt. Hai ta cuối cùng cũng bước đến giới hạn vốn không nên vượt qua.


Năm ta mười lăm tuổi, vào một đêm trăng mờ sương mỏng, ta và Chúc Võ Tuyên xé nát tờ giấy cửa sổ mỏng manh kia.


Sau đó hắn hận chính mình, tát liên tiếp lên mặt: “Uyển Nhi muội muội, đều do ta uống rượu làm hỏng việc. Nếu muội trách ta, vậy cứ đánh ta thật mạnh đi!”


Nhưng ta sao nỡ.


Bởi tuy ban đầu ta có ý muốn lợi dụng hắn để bước chân vào tướng phủ, nhưng từ lâu ta đã động lòng với hắn rồi.


Đại công tử ấy, mày kiếm mắt sáng, dung nhan tuấn lãng, khí chất hiên ngang, văn võ song toàn, tất cả đều khiến ta không cách nào dời mắt.


Cho nên ta nói với hắn, chờ sau khi ta qua lễ cập kê, hắn hãy đến cầu thân trước mặt cô mẫu.


Thế nhưng, chung quy ta đã không đợi được ngày đó.


Lễ cập kê của ta vừa qua, hoàng thất cũng tổ chức săn thu. Dượng, cô mẫu cùng Chúc Võ Tuyên đều có tên trong danh sách dự bãi săn bảy ngày.


Bảy ngày sau, thứ chờ đợi ta không phải là sính lễ, mà là tin dữ báo đến nói rằng hắn ngã ngựa trong khu săn, gãy chân, từ đó trở thành một người tàn phế.


Ta trơ mắt nhìn nam nhân ôn hòa, hiền lành năm nào, dần dần biến thành kẻ nóng nảy, tàn bạo, thậm chí như một kẻ điên…


Hắn điên cuồng đến mười ngày nửa tháng không bước ra khỏi cửa phòng, điên đến chỉ cần hơi không vừa ý liền đập phá đồ đạc, điên đến mức dượng nổi giận mắng: “Ngươi thật là hết thuốc chữa! Cái tính tình này không biết là học từ ai nữa!”


Biểu huynh trước mắt trở nên xa lạ, khiến ta vừa sợ hãi vừa đau lòng.


Lời ước hẹn ban đầu của chúng ta, theo thời gian càng lúc càng bị đẩy ra xa. Cô mẫu lại liên tục nhờ người đến mai mối, đổi đủ cách để gả ta đi.


Quả nhiên, giống như ta từng nghĩ, trong mắt mọi người, ta chỉ có thể xứng với một tên thương nhân nhà giàu toàn mùi tiền, hoặc gả cho một vị tiểu quan không quyền thế, không được sủng ái.


Ta bắt đầu thấy hoảng loạn.


Giữa lúc ta lo lắng, Chúc Võ Tuyên bỗng dưng “khỏe lại”.


Nhưng cái khỏe ấy… lại càng khiến ta tuyệt vọng.


Hắn bắt đầu ra vào nơi kỹ viện, bắt đầu ngày đêm chìm trong men say, bắt đầu không ngừng nạp thiếp, một phòng, rồi hai phòng, rồi ba phòng…



Năm ấy, bề ngoài thì trông chúng ta vẫn như cũ. Hắn tặng ta nhiều vật phẩm tinh xảo, cùng ta dạo chơi, ngắm trăng, làm vài chuyện tao nhã.


Mãi đến một ngày, ta đến Kinh Viên tìm hắn, mới thấy hắn nhìn ta rồi mỉm cười nhạt nhẽo, xa lạ đến lạ thường.


Thật kỳ quái… Khuôn mặt đó vẫn là khuôn mặt quen thuộc trước kia, nhưng vì sao ánh nhìn, nụ cười ấy lại không giống nữa?


Từ hôm đó trở đi, hắn không còn gặp ta, cũng không ra ngoài, trong phủ cũng chẳng đưa nữ nhân nào về thêm.


Rồi lại một mùa đông nữa đến. Qua trừ tịch năm ấy, ta đã mười bảy tuổi, cái tuổi mà trong miệng thiên hạ hay bảo rằng nữ nhi không gả đi thì đã thành “lỡ thì”.


Ngày ấy, ta nghe nói dượng tiếp đón một vị khách từ Giang Nam – vốn là hàng xóm cũ.


Ông ta còn mang theo một cô nương tuổi tác ngang ta, dung mạo lại xuất chúng vô cùng.


Ta đứng từ xa nhìn, quả nhiên là xinh đẹp. Từ nhỏ đến lớn sống ở kinh thành, ta chưa từng gặp ai có dung nhan vừa mỹ lệ vừa thanh tú như nàng. Y phục nàng mặc rất đơn sơ, lại khiến ta nhớ đến chính mình ngày xưa từng lâm cảnh nghèo khó.


Thế nhưng chẳng bao lâu sau, ta đã oán hận tận xương tủy với nữ nhân chỉ mới gặp một lần ấy.


Nàng được hứa gả cho Chúc Võ Tuyên, trở thành tẩu tử của ta.


Trong lòng ta như có lửa đốt, vội vàng đi tìm hắn hỏi cho rõ. Chẳng phải hắn từng nói sẽ cưới ta sao?


Nhưng khi hắn nhìn thấy ta, ánh mắt kia xa lạ đến lạnh lùng. Ta thử chất vấn mấy lần, đổi lại chỉ là một cái nhíu mày, một nụ cười nhạt, như thể hắn chưa từng nói ra những lời hứa hẹn trước kia.


Niềm hi vọng cuối cùng sụp đổ. Ta thất vọng đến cùng cực.


Ngày thành thân của hắn càng lúc càng gần, còn ta, mỗi ngày trôi qua như bị nung trong dầu sôi lửa bỏng.


Ta đã chẳng còn sự trong sạch, nếu không thể gả cho Chúc Võ Tuyên, một khi chuyện này bị phơi bày, thanh danh của ta sẽ nát vụn.


Ta bắt đầu hận. Hận cả đôi cẩu nam nữ ấy.


Ngay cả Mã thị cũng giống ta.


Mã thị là di nương đầu tiên mà Chúc Võ Tuyên đưa vào phủ. Nghe nói ca ca nàng vì nợ nần cờ bạc mà bán cả muội muội ruột thịt vào thanh lâu. Nàng nhẫn nhục lấy lòng hắn, cuối cùng mới đổi được cơ hội chuộc thân.


Giữa ta và nàng, sinh ra một sự đồng bệnh tương lân.


Chúng ta lén bàn bạc, quyết dùng một chút xuân dược bỏ vào rượu của Chúc Võ Tuyên. Sau đó, phái Mã thị hầu hạ hắn, để tân nương tử kia trong đêm động phòng phải nếm mùi “phòng không gối chiếc”, chịu một trận nhục nhã ê chề.


Nhưng chúng ta đã bỏ thuốc quá liều.


Hậu quả là Chúc Võ Tuyên suốt ba ngày hai đêm không bước xuống khỏi giường nổi. Dượng cùng cô mẫu lo lắng đến xoay quanh như con thoi, mời hết đại phu này đến đại phu khác.


Cuối cùng, vào một đêm nọ, hắn… đã chết.


Khi đó ta sợ hãi đến cùng cực, Mã thị cũng luống cuống theo. Hai chúng ta dắt tay nhau vội vã trao lời thỏa thuận rằng mọi tội trạng, nhất định phải dồn hết trách nhiệm lên đầu nữ nhân kia. Quả nhiên, cô mẫu không hề nghi ngờ. Bầu không khí trong phủ vẫn bình thản như chưa hề có chuyện gì xảy ra.


Ngày qua ngày, khi mọi thứ tạm lắng xuống, ta bắt đầu tính chuyện kế tiếp, tìm đến mục tiêu lớn hơn, có thể giữ cho ta an vị trong tướng phủ cả đời.


Mục tiêu ấy chính là dượng của ta, Chúc Thành Hải.



Ông ta với nhi tử của mình, về dáng vẻ tuy giống nhau, nhưng thật ra lại khác nhau.


Ông ta hứa với ta rằng chờ mấy ngày nữa sẽ cùng cô mẫu bàn bạc rồi thu ta làm thiếp thất.


Chỉ cần ta sinh được một, hai nhi tử, ông ta sẽ phong ta thành bình thê, đến lúc đó ta và cô mẫu sẽ cùng ăn chung một mâm.


Bình thê?


Hai từ ấy như mồi lửa quấn vào tim. Ta tin, ta chờ. Ta khao khát một chỗ đứng ổn định hơn cả mảnh cẩm y cũ kỹ.


Thế nhưng ta chưa kịp đợi đến ngày ấy, lại nghe đại phu mỉm cười chúc mừng, báo tin ta đã mang thai.


Tính toán lại ngày tháng, đứa bé trong bụng chính là cốt nhục của Chúc Thành Hải.


Vậy mà… ông ta lại không thừa nhận.


Ta nhiều lần lấy cái chết ra ép buộc, cuối cùng đổi lại được một cách mà ông ta cho là “hoàn mỹ”.


Là để ta, bụng mang hài tử của ông ta, đi gả cho Chúc Võ Lâm – biểu huynh bên ngoài có dáng vẻ đường hoàng nhưng bên trong lại chỉ là một bao cỏ mục nát.


Ngày thành thân, cũng chính là ngày ta vĩnh viễn ôm lấy hối hận lớn nhất đời này.


Chuyện ta hạ độc, Hạ Lan Chi đã sớm biết rõ.


Cùng lúc đó, vị biểu huynh thật sự… đã quay trở về.


Hắn vẫn như trước kia, nhìn ta, hỏi vì sao ta phải gả cho Chúc Võ Lâm.


Ánh mắt hắn phủ đầy tang thương, khiến tim ta như bị dao cắt từng nhát một.


Vì sao… vì sao ông trời luôn muốn trêu đùa ta như thế!


Mọi sự tình đến quá đỗi bất ngờ. Chỉ mới thành thân được một tháng, vẫn còn giữ lễ phép cách biệt, vậy mà Chúc Thành Hải lại đột ngột bước vào phòng ta.


“Uyển Nhi, ta nhớ nàng đến chết đi được.”


Trong lòng ta hoảng hốt, vội hỏi: “Ngài tới đây làm gì? Võ Lâm đi hái thuốc chẳng bao lâu nữa sẽ trở về, ngài không sợ bị người khác nhìn thấy sao?”


Hắn khẽ nhếch môi, thản nhiên nói: “Không phải chính nàng gọi ta đến sao? Không sao đâu, chỉ mười lăm phút thôi.”


Rồi lại một lần nữa, ta cùng ông ta triền miên, loan phượng đảo điên, chẳng còn biết trời đất là gì.


Nhưng, thực ra… ta hận ông ta.


Hận ông ta đã đưa Võ Tuyên ca ca vào trường săn thú, quật ngã để rồi chặt đứt chân ca ca. Hận ông ta đã thay ca ca sắp đặt hôn sự cho ta…


Và càng hận bản thân mình, lại vì yếu mềm mà ngã lên giường ông ta, tự tay chặt đứt tình nghĩa thanh mai trúc mã cùng Võ Tuyên ca ca thuở thiếu niên.


Chuyện ô nhục này cuối cùng cũng bại lộ.


Ta thấy trong mắt Hạ Lan Chi ánh lên tia bỡn cợt, một nụ cười châm chọc, ta liền hiểu ra, nàng cố ý trả thù ta.



Ngoài cổng, ta quỳ khóc cầu xin suốt một hồi lâu… cuối cùng mới chờ được Võ Tuyên xuất hiện.


Ta vừa mới nghĩ rằng mình cuối cùng đã tìm thấy chỗ dựa, ai ngờ lại chính mắt trông thấy hắn bị bắt.


Hắn bị gán cho cái tội loạn thần tặc tử.


Phụ thân ta cũng từng bị vu oan là loạn thần, bị đánh tơi bời rồi lưu đày, từ đó đến nay sống hay chết ra sao, cũng chẳng ai hay biết.


Ta vội vàng chạy trốn.


Từng có mười bảy năm sống nhàn nhã, cơm áo không lo, được nuôi dưỡng trong phủ Thượng thư rồi lại ở phủ Thừa tướng, nào ngờ cuối cùng mới biết mình cũng có thể rơi vào thân phận thê thảm đến vậy.


Ta tìm được một gian lều giữa miếu hoang rồi tưởng rằng mình đã tìm được một chỗ để ở tạm, nào ngờ liền bị mấy kẻ khố rách áo ôm xua đuổi.


“Đi đi, ngươi mới tới đây mà cũng không biết phép tắc sao?” Một tiếng quát vang lên.


“Đại ca, nữ nhân này da thịt non mịn, thật xinh đẹp.”


“Huynh đệ chúng ta lâu ngày không gặp nữ nhân, chẳng phải đang muốn giải khuây sao…”


Ta kêu cứu, nhưng tiếng kêu như mất hút, ta liều mạng vùng chạy khỏi ngôi miếu hoang kia, ai dè lại bị đám người đó túm tóc, những cái tát đập tới khiến mắt ta hoa lên như sao chớp.


Số người đông đến nỗi ta không đếm được.


Ta chỉ biết rằng máu đã chảy ướt đẫm h* th*n của ta, chảy rất nhiều.


Ta hoa cả mắt, có lúc không nhớ mình đã ăn cơm hay chưa, có lúc mưa to rơi xuống cũng chẳng biết tìm chỗ ẩn nấp.


Người ta mắng ta điên rồ, còn bảo cho ta ăn cơm thiu cũng là phí phạm.


Rốt cuộc ta cũng rời khỏi chốn địa ngục ấy.


Ta rời khỏi Chúc gia lâu như vậy liệu cô mẫu có đã nguôi giận hay chưa nhỉ? Ta gần như có thể mơ thấy cảnh cô mẫu làm mẹ hiền, dẫn ta đi tắm, thay y phục sạch sẽ, thỉnh đại phu đến chữa trị, đặt chén thuốc và thức ăn trước mặt ta.


Ấy thế mà trên đường đi ta lại nghe được những lời đồn lại truyền tới: “Nghe nói lần trước bắt được cái tên nghịch tặc kia rồi, trưa nay sẽ xử chém đấy.”


Người trên đường đông nghẹt, dòng người như sóng cuồn cuộn.


Lên tới pháp trường, tim ta như ngừng đập. Bởi vì… ta thấy Võ Tuyên ca ca.


Hắn nhắm mắt lại, nơi khóe môi lại vương một nụ cười như được giải thoát.


Giữa buổi trưa nắng gắt, ánh mặt trời chói lòa, đao phủ giơ cao lưỡi đao.


Máu tươi bắn tung tóe, vương đầy trên mặt ta. Ta run rẩy ôm lấy đầu hắn, cuối cùng chỉ có một giọt lệ lăn xuống, rơi lên gương mặt lạnh lẽo ấy.


“Võ Tuyên ca ca…”


Vì sao… vì sao số phận chúng ta lại hèn mọn đến mức này?


Trong tuyệt vọng, ta lao đầu vào cột gỗ giữa pháp trường.


Ta nghĩ, nếu sinh thời đã không thể bên nhau, vậy thì… để ta cùng hắn đồng quy vu tận đi…


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 93: Phiên Ngoại 1: Đóa Hoa Rách Nát (Theo Lời Kể Của Tống Uyển Nhi)
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...