Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 92: Đại Kết Cục

88@-
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cơn giông bão này cũng chẳng kéo dài.


Lạ thay, ngay sau tiếng sấm long trời lở đất, mưa to liền tạnh hẳn.


Toàn thân Tạ Phong Lăng ướt đẫm, quỳ quá lâu khiến máu trong hai chân tê dại, cả người lảo đảo sắp ngã.


“Điện hạ! Không xong rồi! Diên Hi Cung bị sét đánh trúng!”


Hắn chưa kịp nghe rõ đã loạng choạng lao về phía cung điện của Mai Quý phi.


Nước mưa bắn tung toé theo mỗi bước chân, đến nơi mới thấy chính điện đã sụp đổ.


Khói trắng còn vương trên không trung, cung nhân hoảng loạn, ai nấy đều ra sức đào bới phế tích tìm người.


“Mẫu phi!”


Tạ Phong Lăng gào lên thảm thiết, lao đến, quỳ sụp giữa đống gạch vụn, đôi tay điên cuồng bới tung từng mảnh ngói, từng viên gạch.


Nhưng Diên Hi Cung rộng lớn nhường kia, hắn làm sao có thể thực sự bới ra nổi? Đôi bàn tay rớm máu, da thịt rách nát, vẫn điên cuồng đào bới đến tận hừng đông. Mãi đến khi thị vệ hợp sức dọn sạch gạch vụn, mới từ đống phế tích nâng ra thân thể nữ nhân đã bị sét đánh thành một khối than đen.


Còn chưa kịp nhìn rõ dung nhan mẫu phi, Thái giám tổng quản ở Thái Cực Điện đã mang thánh chỉ đến.


“Nhị điện hạ, tiếp chỉ!”


Giọng the thé vang lên: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng: Thái tử bất tài, đức hạnh thiếu sót… Từ hôm nay cách bỏ ngôi trữ quân, giáng làm thứ dân, chuyển ra ngoài kinh ở. Khâm thử!”


Lão thái giám liếc mắt nhìn người quỳ gục giữa đất, giọng mang vẻ chế nhạo: “Điện hạ… à không, Tạ thứ dân, tiếp chỉ đi thôi. Bệ hạ nghe phế phi Mai thị bị trời phạt nên mới đặc biệt khai ân, đây đã gọi là long ân cuồn cuộn rồi.”


“Thảo dân… tạ chủ long ân.” Tạ Phong Lăng gần như nghiến nát răng, vẫn phải cúi đầu tiếp chỉ.


Từ đây về sau, hắn cùng hoàng tộc đoạn tuyệt hết thảy huyết mạch và duyên phận.




Thái tử vừa bị phế, ngay sau đó, trưởng tử do tiên hoàng hậu sinh hạ liền được nghênh từ Chiêu Dương tự về cung.


Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, triều đình rúng động, lòng người bất an. Nghe đồn, vị Tân Thái tử ra tay như sấm sét, chỉ ba ngày đã quét sạch bốn năm quan lại vốn thân cận với Mai thị, kẻ nào dính dáng đều bị nhổ tận gốc.


Cũng bởi liên lụy nên việc làm ăn của Thanh Ti phường nhà họ Hạ Lan trở nên ảm đạm hẳn.


Nhưng Hạ Lan Chi cũng chẳng để tâm đến chuyện làm ăn nữa. Vài hôm trước chỉ còn nôn nghén, mấy ngày gần đây lại đau lưng, đau hông, ngủ đủ sáu canh giờ mà vẫn thấy mệt mỏi rã rời.


Nàng ngồi phía sau quầy, một tay chống má, ánh mắt hơi mơ màng.


Trong tay nàng là một quyển sách, mí mắt đã nặng trĩu, gần như sắp gục xuống bàn.


“Thiếu phu nhân, nếu thật sự buồn ngủ thì về phủ nghỉ ngơi đi.” Vương Lan đưa tay lấy sổ, khẽ lay gọi Hạ Lan Chi, “Dù sao dạo này ở đây buôn bán cũng chẳng khấm khá, để chúng ta trông là được rồi.”


Hạ Lan Chi dụi mắt, khẽ lắc đầu: “Không sao đâu.”


Vương Lan nhìn nàng, nghi hoặc nói: “Thật lạ, mấy ngày nay người cứ thích ngủ, lại còn nôn khan. Ăn uống thì hơn trước nhiều… Thiếu phu nhân, có phải người bị bệnh gì không?”


Trong lòng thoáng chột dạ, Hạ Lan Chi chỉ cười lảng: “Có lẽ vì lần đầu ở phương bắc qua đông, chưa quen khí hậu thôi.”


Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng xe ngựa dừng trước cửa.


Vương Lan mừng rỡ, tưởng khách tới, vừa bước ra đón thì lại thấy một thái giám mặc áo xanh, tay cầm lan hoa chỉ, giọng nói còn mềm hơn cả nữ tử: “Vị nào là Hạ Lan cô nương?”


“Là ta.” Hạ Lan Chi vịn bàn đứng dậy.


Thái giám liền tươi cười, như trút được gánh nặng: “Khó tìm quá! Đi khắp Chúc phủ lẫn Hạ Lan phủ đều chẳng gặp. Hôm nay mang tin hỉ sự tới, suýt nữa không biết phải báo thế nào cho cô nương.”


“Công công, xin hỏi ngài là…”


“Nô tài là thái giám quản sự Đông Cung. Gần đây Thái tử điện hạ bận rộn việc triều chính, chẳng tiện tự mình tới. Bệ hạ đã hạ chỉ, ban hôn cho ngài cùng Thái tử. Mười lăm ngày nữa, chính là ngày đại hỉ!”



Hạ Lan Chi thì sững người, chẳng biết giải thích với bọn họ ra sao, chỉ đành quỳ xuống tiếp thánh chỉ, dập đầu tạ ân.


Ngay sau đó, đoàn người trong cung đưa sính lễ tiến vào.


Thanh Ti phường rộng rãi là vậy, thoáng chốc cũng chật ních. Ước chừng hai mươi rương sính lễ, chất đầy từ đầu đến cuối, đủ thấy hoàng gia ban tặng dày nặng thế nào.


Thái giám mỉm cười, lại bổ sung: “Thái tử điện hạ biết cô nương thương nhớ đệ đệ, nên đã sai người đến Giang Nam đón Hạ Lan thiếu gia về. Tính thời gian, hẳn sẽ kịp hồi kinh dự hôn lễ.”


“Đa tạ công công.” Hạ Lan Chi không kìm được vui mừng, vội lấy mấy miếng lá vàng tặng cho thái giám, lại đưa chút tiền trà cho các cung nhân đi theo.


Người trong cung vừa rời đi, Vương Lan đã vừa mừng vừa hoảng, kéo tay áo nàng hỏi dồn: “Thiếu… cô nương, chuyện này là thế nào? Nghe nói vị tân Thái tử kia chính là trưởng tử của Hoàng thượng. Người… từ bao giờ đã quen biết Thái tử điện hạ?”


“Khụ khụ!” Khóe môi Hạ Lan Chi cong lên, nụ cười giấu không nổi, “Các ngươi cũng từng gặp qua chàng rồi. Chàng vẫn thường đến cửa tiệm ta mua hàng đấy thôi.”


Thạch Đầu ngơ ngác gãi đầu: “Sao tiểu nhân lại chẳng nhớ ra ai giống như thế cả…”


“Thôi, đừng hỏi nhiều.” Hạ Lan Chi khéo léo đánh trống lảng, quay sang dặn, “Vương Lan, từ nay chuyện cửa tiệm đều giao cả cho ngươi lo liệu đấy.”


“Cô nương yên tâm. Nơi này đối với ta chẳng khác nào là ngôi nhà thứ hai. Dù cô nương không căn dặn, ta cũng sẽ làm việc hết sức mình.” Vương Lan đáp chắc nịch.


Dù vậy, Hạ Lan Chi vẫn thấp thỏm. Tin nàng sắp thành Thái tử phi nếu truyền quá nhanh, tất sẽ có người tìm đến Thanh Ti phường, nên nàng luôn nhắc đi nhắc lại việc buôn bán cứ làm từng bước vững vàng, không nên khoa trương.


Những kẻ muốn cầu kiến nàng, nàng đều lảng tránh, để họ tự đi tìm Tạ Vô Ngân.


Nỗi lo ấy quả nhiên không thừa.


Chỉ hai ngày sau khi thánh chỉ ban hôn được truyền xuống, khách đến bái phỏng nối đuôi không dứt.


Có cả những quan viên hoặc gia quyến mà ngay cả tên tuổi nàng cũng chưa từng nghe qua, thế mà vẫn đem quà quý trịnh trọng tìm tới cửa. May nhờ Vương Lan khéo léo từ chối, tất cả đều bị chặn ở bên ngoài.


Song bọn họ cũng chẳng nản, chỉ thay nhau đặt hàng, khiến thợ thêu trong phường bận rộn đến tối tăm mặt mũi, thậm chí còn phải chiêu thêm hơn ba mươi tú nương cùng tiểu nhị để ứng phó.


Đông nguyệt mùng ba, ngày lành đại cát.



Tiếng pháo rền vang dọc khắp con phố Chu Tước, rực rỡ và náo nhiệt chưa từng có.


Hạ Lan Chi được các ma ma trong cung dìu đỡ, bước lên kiệu hoa. Tiếng sáo, tiếng trống rộn ràng, đoàn rước dâu chậm rãi hướng về phía hoàng cung.


Giữa đám đông chen chúc xem náo nhiệt, có đôi vợ chồng trung niên mặc áo tang thô sơ, gắng sức chen ra phía trước.


Hạ Lan Quý thu lại vạt áo đơn bạc trên người, nghiêng sang hỏi một người qua đường: “Đây là nhà ai rước dâu thế? Trận thế lớn như vậy, còn chặn cả mấy con phố.”


Người kia khẽ hất cằm: “Kiến thức của ngươi thật hạn hẹp. Hôm nay chính là ngày đương kim Thái tử nghênh thân.”


Một kẻ khác lại ghé sát, hạ thấp giọng: “Nghe nói đây còn là hôn sự do Hoàng thượng tứ hôn. Chỉ lạ một điều là người được cưới vào lại là một quả phụ đã từng có chồng!”


“A? Bệ hạ thật là… Ngài không sợ vị Thái tử phi này rồi cũng khắc cả Thái tử sao?”


“Hừ, lời này chớ nói bậy! Chỉ nghe đâu tân nương là nữ nhi nhà thương hộ, đến từ Giang Nam, sắc đẹp quốc sắc thiên hương. Nếu không, sao Thái tử lại khẩn cầu cưới cho bằng được cơ chứ?”


“Chỉ có thể trách vị trước kia không có phúc hưởng thôi!”


Hạ Lan Quý càng nghe sắc mặt càng khó coi. Có thể xuất thân từ Thanh Ti phường, lại đến từ Giang Nam, lại là góa phụ… chẳng phải chính là nữ nhi của ông hay sao!


Tiểu Giang thị ở bên cạnh liền giận dữ, véo mạnh một cái vào cánh tay ông: “Thật vô dụng! Nữ nhi giờ đã ngồi lên ngôi cao, thế mà cũng chẳng biết hiếu thuận cha mình chút nào!”


Hạ Lan Quý hừ lạnh: “Ngươi còn có mặt mũi nói thế sao? Nếu ngày trước ngươi không đối xử tệ bạc với bọn chúng, thì Chi Nhi sao lại trở nên lạnh lùng với nhà mẹ đẻ? Còn Hạ Lan Uyên nữa, cũng bị ngươi nuông chiều đến hư hỏng, rồi lại liên lụy cả muội muội nó!”


Lâu nay vốn đã chịu đầy uất khí, Hạ Lan Quý vừa nói vừa tức giận, sắc mặt sầm xuống.


Nếu không phải do hai mẹ con kia thì giờ ông đã là nhạc phụ của Thái tử, là thông gia của hoàng thượng rồi. Nào đến nỗi phải rơi xuống cảnh khốn cùng, ở nơi rách nát, mưa dột gió lùa, chẳng khác gì kẻ nghèo hèn như bây giờ đâu!


Tiểu Giang thị vốn tính khí nóng nảy, nghe lời ấy xong lửa giận bốc thẳng lên đầu: “Ngươi còn trách ta sao? Ngươi chẳng phải cha ruột của nó à? Nếu oán hận thì mau chạy theo, bảo nó đi nói một lời với Đại Lý Tự, cầu xin cho nhi tử ta được thả ra đi!”


Bà ta hừ lạnh: “Nữ nhi gả cao thì có ích gì? Sao bằng có nhi tử nối dõi tông đường…”


“Bốp!”



Hai kẻ vốn chồng chất oán hận và hối tiếc trong đời, giờ đều đổ hết lên đầu nhau. Ngay bên đường phố náo nhiệt ngày đại hôn, cả hai lại xé xác nhau đến mức người qua kẻ lại chỉ lắc đầu chán ngán.


Mà Hạ Lan Chi, vị nữ nhi trong miệng bọn họ, lại chẳng hề ngoái nhìn. Nàng ngồi kiệu hoa tám người nâng, thẳng một đường tiến vào Đông Cung.


Mũ phượng nặng nề, khăn voan đỏ chụp kín, suốt chặng đường nàng không nhìn thấy gì ngoài màn đỏ thẫm trước mắt. Chỉ biết nghe theo ma ma dìu đỡ, bái thiên địa, nhập động phòng, tất cả đều theo quy củ mà qua đi.


Khi nghi thức đã xong, ma ma lui ra, Hạ Lan Chi mới cảm giác được bụng đói kêu vang. Nàng vội vàng nhấc nhẹ khăn voan, thò tay chộp lấy một quả táo đỏ, vừa cắn được hai miếng, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân trầm ổn.


Nàng hốt hoảng đặt quả táo về chỗ cũ, ngồi ngay ngắn, giả vờ như chưa hề động đậy.


“Nàng sợ sệt cái gì chứ, ở đây có ai dám không cho nàng ăn sao.” Một nụ cười trầm thấp bật lên, Tạ Vô Ngân vén rèm, ngồi xuống bên cạnh nàng.


Tim Hạ Lan Chi khẽ run, giọng nhỏ đi: “Chàng… chàng không cần ra bồi khách sao?”


Đại hôn của Thái tử là chuyện lớn, chắc chắn sẽ có rất nhiều đại thần đến dự tiệc.


Ngón tay thon dài của hắn nâng cằm nàng lên, ánh mắt sâu xa: “Chỉ nhớ đến bọn họ thôi ư? Còn ta thì không được nàng nghĩ tới phải không?”


Chưa để nàng kịp đáp, hắn cúi xuống, qua lớp khăn voan đỏ mà khẽ hôn lên môi nàng. Ban đầu như chuồn chuồn lướt nước, nhưng rồi càng hôn càng sâu, dứt khoát vén bỏ lớp ngăn cách vướng víu kia.


Hạ Lan Chi ngẩn người, thân thể mềm nhũn, đôi tay vòng lấy cổ hắn, hơi thở mơ hồ như gió thoảng: “Nhưng… còn chưa uống rượu hợp cẩn…”


“Để lát nữa đi.” Giọng Tạ Vô Ngân đã khàn hẳn đi, như bị lửa thiêu đốt. Trong mắt hắn giờ chỉ còn nàng, hắn chỉ muốn đem nữ nhân này khắc sâu vào máu thịt, để cả đời không ai cướp đi được.


Đai lưng dần lỏng ra, Hạ Lan Chi bỗng nắm chặt tay hắn, giọng run run: “Đừng… Đại phu từng dặn ba tháng đầu rất quan trọng, phải nhẹ nhàng một chút.”


Hắn khựng lại. Đúng, hắn sớm đã biết mỹ nhân kiều diễm trong lòng ngực này đang cưu mang cốt nhục của mình. Thế nhưng, đêm tân hôn, hai người lại không thể viên mãn… thật sự khiến hắn khó chịu muốn phát điên lên được.


“Ta sẽ nhẹ… thật nhẹ, có được không.” Hắn thì thầm, rồi cúi xuống, đem tất cả kháng cự cùng bất mãn trong môi nàng nuốt trọn.


Ngoài kia, pháo hoa nổ tung sáng rực cả một bầu trời. Trong này, tân nương che khăn đỏ, tân lang ôm trọn nàng vào lòng.


Trận phong ba, ân oán hỉ nộ bao năm, đến đây coi như là chấm dứt. Mọi thị phi, hối hận, khổ đau… đều hóa thành bình an, hóa thành khởi đầu mới.


[HOÀN CHÍNH VĂN]


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 92: Đại Kết Cục
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...