Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 91: Trên Đời Này Có Phụ Thân Như Vậy Sao?!

86@-
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Hạ Lan Chi vừa ra khỏi cung liền đi thẳng đến Hạ Lan phủ.


Nàng muốn hỏi cho rõ, nha hoàn năm đó đã tiến cử an bình hương cho mẫu thân rốt cuộc có phải do Tiểu Giang thị sai khiến hay không.


Nhưng khi tới nơi, nàng bỗng sững sờ khi thấy hai tờ giấy niêm phong được dán trên cửa.


Ngay cả tấm biển “Hạ Lan phủ” cũng đã lung lay sắp rơi xuống.


Hỏi thăm người xung quanh mới biết Hạ Lan Uyên bị phát hiện có liên quan đến Thụy Vương, đã bị bắt giải quy án.


Toàn bộ sản nghiệp của Hạ Lan phủ bị quan phủ tuyên bố là tiền bạc bất chính, tạm thời niêm phong.


Hạ Lan Chi nhất thời không biết nên cười hay nên khóc.


Của hồi môn mẫu thân để lại, nhiều năm qua đã bị Hạ Lan gia tiêu xài gần hết, giờ chút ít còn sót lại cũng bị thu đi.


Còn Hạ Lan Quý cùng Tiểu Giang thị thì sao?


Hai người rơi vào cảnh màn trời chiếu đất, phải dựng tạm một túp lều nhỏ ở ngoại ô mà sống lay lắt qua ngày.


Xem như… đây là một bài học dành cho họ.


Chẳng bao lâu sau, tin đồn về việc Mai Quý phi âm thầm hạ độc Hoàng thượng lan truyền khắp kinh thành.


Điều tra sâu hơn mới biết năm xưa chính bà ta đã từng dùng mưu kế vu oan Kỷ Thái sư mưu phản, khiến mấy chục nhân mạng ở phủ Thái Sư trong một đêm đều bị diệt sạch.


Cũng bởi vậy mà tiên hoàng hậu uất ức không chịu nổi nên đã treo cổ tự vẫn!


Dân gian phẫn nộ ngập trời, mà cũng có người hả hê bàn tán.


Những ngày sau đó, khắp nơi đều bàn tán về Mai Quý phi. Người người mắng bà ta lòng dạ độc ác, chỉ là một hậu phi mà cũng dám vươn móng vuốt đến tận triều cương.



Cũng có kẻ thở dài, nói rằng lần này cuối cùng Tạ Vô Ngân cùng Hoàng hậu cũng rửa sạch được nỗi oan năm xưa.


Hạ Lan Chi nghe vậy, trong lòng lại không nhẹ nhõm hơn mà ngược lại càng thêm phiền muộn.


Bởi bụng nàng… đã bắt đầu nhô lên. Dù nay đã sang đầu thu, y phục cũng dày hơn, nhưng chiếc bụng này sớm muộn gì cũng chẳng thể giấu nổi.


Phải làm sao đây?


Nàng nào từng nghĩ bản thân còn chưa thành thân mà đã sắp sinh con thế này đâu. Nếu đến lúc ấy chuyện này bị đồn ra ngoài, thì chỉ cần một lời gièm pha của thiên hạ cũng đủ dìm chết nàng rồi.


Hạ Lan Chi cầm một tấm vải trắng, hít sâu một hơi, rồi cố sức quấn chặt lấy bụng.


“Thiếu phu nhân!”


Ngoài cửa vang lên tiếng gọi gấp gáp của Vương Lan: “Tối nay e là có mưa lớn, y phục treo ngoài sân nên thu vào sớm thôi!”


“À được rồi…” Hạ Lan Chi khẽ đáp, chưa kịp đứng dậy thì một tiếng ầm rền vang chấn động đất trời.


Mưa như trút nước ập xuống, hạt mưa to như hạt đậu rơi “bùm bùm” dồn dập, sấm sét nổ vang tựa muốn xé rách cả màn đêm.



Ngoài cửa Thái Cực điện, một nam tử áo trắng quỳ gối trong mưa. Nước mưa hòa lẫn với nước mắt chảy dài trên khuôn mặt bi thương.


“Phụ hoàng! Mẫu phi đã biết sai rồi, xin người mở lòng mà tha cho mẫu phi với!”


“Hài nhi nguyện tự h* th*n phận, làm thứ dân cũng cam!”


Ầm!


Tia chớp xé rách bầu trời, soi rõ vẻ mặt tuyệt vọng của hắn.


Một chiếc dù giấy màu nâu không biết từ khi nào đã được che l*n đ*nh đầu Tạ Phong Lăng.



Cơn mưa tầm tã vừa được một chiếc dù che lấp đôi phần, nhưng chẳng bao lâu sau, chiếc dù ấy lại bị chủ nhân của nó mang đi mất. Chỉ còn bóng một thân hình cao ráo, thẳng tắp, dừng lại dưới mái hiên, rồi nhanh chóng biến vào trong cung, không để lại một dấu vết nào giữa màn mưa nặng hạt.


Tạ Phong Lăng đưa tay gạt dòng nước mưa trên mặt, cố sức muốn nhìn rõ bóng dáng kia là ai, nhưng người ấy đã khuất hẳn sau cánh cửa cung son, tựa như chưa từng tồn tại.


Trong điện, ánh nến lay động hắt ra từ những chụm đèn dày đặc, cách biệt tiếng mưa dồn dập bên ngoài. Tinh thần Hoàng đế so với mấy ngày trước đã khá hơn nhiều, không còn vẻ tiều tụy, thậm chí còn có thể ngồi ngay ngắn trước án kỷ để tiếp kiến.


Tạ Vô Ngân phủi vạt áo nặng trĩu châu ngọc vì nước mưa, ngẩng đầu liền thấy Hoắc Quốc Công cũng đang có mặt nơi đây.


“Điện hạ, bệ hạ đang nhắc đến ngài thì ngài đã tới.” Hoắc Quốc Công cười ôn hòa, chắp tay hành lễ, rồi nói tiếp: “Canh giờ cũng đã muộn, thần xin phép cáo lui.”


Hoàng đế gật đầu, giọng như làn gió xuân lướt qua: “Trời đang mưa lớn, đường về e là khó đi. Người đâu, đưa Hoắc đại nhân tới Vũ Hoa Các nghỉ tạm, chờ mưa tạnh rồi hãy rời cung.”


“Tuân chỉ.”


Cánh cửa điện vừa hé, từ khoảng trống giữa song gỗ, Tạ Vô Ngân thoáng nhìn thấy ngoài trời, mưa như trút nước phủ mờ thân ảnh của Tạ Phong Lăng. Bóng dáng ấy mơ hồ, chỉ còn lại một nét đen hòa tan vào cơn mưa trắng xóa.


Lão Hoàng đế nhíu chặt mày, trầm giọng hỏi: “Thái tử quỳ ngoài kia đã bao lâu rồi?”


Đại thái giám cúi đầu bẩm: “Hồi Hoàng thượng, đã trọn một ngày một đêm.”


“Bảo hắn quay về đi!” Sắc mặt Hoàng đế vụt lạnh đi, từng chữ nặng nề rơi xuống. “Trẫm không muốn thấy hắn nữa!”


Tạ Vô Ngân bất giác nhớ về mùa đông mười năm trước.


Khi ấy, chính hắn cũng quỳ ở chỗ mà nay Tạ Phong Lăng đang quỳ, khản giọng, dập đầu cầu xin trong tuyệt vọng. Cầu xin phụ hoàng hạ chỉ điều tra lại vụ án huyết lệ ở phủ Thái sư.


Năm ấy, tuyết trắng như lông ngỗng rơi dày đặc, phủ kín cả người hắn. Không chỉ lạnh thấu thân thể, mà trái tim cũng theo từng lớp tuyết ấy mà nguội dần, lạnh lẽo đến tê dại.


Có lẽ khi đó, trong Thái Cực Điện, cảnh tượng cũng chẳng khác hôm nay là bao, Hoàng đế cũng sẽ hỏi hắn: “Đã quỳ bao lâu?” Rồi trong đáy mắt hiện lên tia chán ghét, cuối cùng lạnh lùng phất tay, nói rằng không muốn thấy hắn nữa.


Khi hình bóng Hoàng đế trong hồi ức chồng khít lên bóng dáng Hoàng đế tuổi xế chiều trước mắt, Tạ Vô Ngân khẽ siết châu Phật trong tay. Dù đã thay cẩm y ngọc đai, nhưng thói quen năm xưa vẫn chẳng thể bỏ.


“Ngân Nhi,” Hoàng đế mỉm cười, giọng ôn tồn, “Trẫm đã sai Khâm Thiên Giám chọn một ngày đại cát, làm ngày phong sách cho ngươi. Nay ngươi đã ngoài hai mươi tư, nếu là thường dân, chỉ e đã sớm cưới vợ nạp thiếp. Năm xưa vì ngươi xuất gia, trẫm chưa tiện nhắc đến chuyện hôn sự. Nhưng giờ ngươi đã hoàn tục, cũng nên nghĩ đến chuyện thành lập gia thất rồi.”



Nói rồi, Hoàng đế đưa một bức họa trên bàn tới trước mặt hắn, khóe miệng khẽ nhếch: “Đây là đích nữ Hoắc gia, Hoắc thị. Năm nay mười sáu tuổi, dung mạo khuynh thành. Nếu gả vào Đông Cung, ắt có thể chu toàn việc nội trợ, để con yên lòng xử lý chính sự.”


Nhưng bàn tay đưa ra chỉ dừng lửng lơ nơi không trung, Tạ Vô Ngân lại không có ý định nhận lấy.


Hắn ngẩng đầu, giọng lạnh lùng vang lên, làm ngay cả ngọn nến trong điện cũng run rẩy chao nghiêng: “Ta sẽ không cưới Hoắc Vũ Hi.”


Ý cười trên gương mặt lão hoàng đế đông cứng lại, bàn tay khẽ run thu hồi bức họa, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ… trong lòng ngươi lại là tiểu cô nương Hạ Lan Chi kia?”


Tạ Vô Ngân hơi gật đầu, ánh mắt không chút do dự: “Kiếp này, ta chỉ cưới một mình nàng.”


“Hồ nháo!” Lão hoàng đế vừa kích động liền nghẹn họng, ho sặc sụa không ngừng, lồng ngực phập phồng dữ dội, “Khụ khụ khụ… Khụ khụ!”


“Nàng xuất thân hèn mọn, chỉ là nữ nhi của một thương hộ, sao có thể ngồi lên ngôi vị hoàng phi? Huống hồ nàng từng gả cho… cho Chúc Võ Tuyên! Dù trẫm chưa từng công khai thân phận thực sự của hắn, thì trong danh nghĩa, nàng cũng coi như nửa phần đệ muội của ngươi rồi!”


Tạ Vô Ngân cuối cùng cũng ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm như hàn đàm lạnh lẽo, bình tĩnh đối diện với phụ hoàng: “Khi xưa Hạ Lan gia cùng Chúc gia định hôn, Chúc Võ Tuyên thật sự đã rời kinh thành từ lâu. Huống hồ, người bái đường cùng nàng chỉ là một kẻ thế thân. Sao có thể tính là đệ muội?”


“Khụ khụ…” Lão hoàng đế vừa ho vừa gằn giọng khuyên giải: “Ngân Nhi, ngươi là người sẽ kế thừa thiên hạ. Thê tử của ngươi không chỉ là thê tử, mà còn là quốc mẫu, là hiền nội trợ có thể cùng ngươi phò tá giang sơn. Nàng… nàng chỉ là một nữ thương hộ! Một người ở ngôi quân, một kẻ là dân thường, khoảng cách ấy, sao có thể dung hòa?”


Ông dừng lại, giọng điệu thấp xuống, như muốn nhượng bộ: “Nếu ngươi thật sự thích nàng, chờ ngươi nghênh thú Thái tử phi chính vị, sau này hoàn toàn có thể tìm cơ hội đưa nàng vào Đông Cung làm trắc phi, hay lương đệ cũng được. Nhưng tuyệt đối… tuyệt đối không thể cưới nàng làm chính phi!”


Tạ Vô Ngân khẽ nhấp môi, trong đáy mắt dâng lên một tia châm biếm khó che giấu.


“Phụ hoàng,” Hắn lạnh nhạt mở miệng, từng chữ như lưỡi dao khắc thẳng vào lòng người, “Người muốn ta bước lại con đường năm xưa của người sao?”


Hoàng đế ngẩn người, hô hấp như nghẹn lại trong lồng ngực: “Ngươi… ngươi nói vậy là có ý gì?”


“Ý trên mặt chữ đấy thôi.”


Tạ Vô Ngân đưa tay chỉ ra ngoài cửa, nơi tiếng kêu khóc khẩn cầu của Tạ Phong Lăng vẫn hòa lẫn cùng tiếng mưa dồn dập, từng chữ gằn ra nặng nề: “Hiện tại, là hắn. Hiện tại, là phế phi Mai thị.”


Hắn ngẩng mặt, ánh mắt rét lạnh như lưỡi gươm chém thẳng vào tâm hoàng đế: “Mười năm trước… chính là ta cùng mẫu hậu.”


“Phụ hoàng, người chỉ biết liều mạng giữ lấy hoàng quyền. Trong mắt người, ai cũng giống loạn thần phản tặc. Người không dám tùy tiện lập Thái tử, lại càng không dám để một nhà nào độc chiếm triều đình.”



“Đường may trên bộ diễn phục thô ráp như thế, sao người lại không nhìn ra?*”


(*) Câu này tương đồng với: Một vở kịch diễn xuât vụng về như vây, sao người lại không nhìn ra? Chỉ việc lão Hoàng đế nghĩ mình đã che đậy trót lọt nhưng trong mắt người khác chỉ là một vở diễn quèn.


“Chỉ là người không cam lòng thấy phủ Thái sư ngày càng lớn mạnh, môn sinh* của ngoại tổ phụ ta trải khắp triều đình.”


(*) Môn sinh: học trò


“Người tưởng rằng, mượn tay Mai thị vốn vô quyền vô thế để diệt Kỷ gia, từ đó có thể ngủ yên vô lo. Nhưng sau mới biết, Mai thị lớn mạnh quá nhanh, đến mức người không còn khống chế nổi.”


“Vì thế người mới nhớ đến ta, nhớ đến đứa con đã sớm bị bẻ gãy đôi cánh. Người cho rằng chỉ cần ta làm Thái tử, người có thể dễ dàng nắm trong tay.”


“Trên đời này, nào có phụ thân như vậy?!”


Sắc mặt lão hoàng đế vốn đã trắng bệch, nay hết đỏ rồi tái, đổi sắc liên hồi. Ông che miệng ho dữ dội, run rẩy chỉ vào Tạ Vô Ngân: “Ngươi… ngươi là đồ nghịch tử… khụ khụ!”


Tạ Vô Ngân lại chẳng chút dao động, chỉ lạnh lùng tiếp lời: “Người hy vọng ta cũng giống người năm xưa, cưới vài cô nương môn hộ hiển hách làm thê, làm thiếp, cho rằng chỉ có liên hôn mới duy trì được cái ràng buộc quân thần đáng thương kia.”


“Nhưng phụ hoàng, mười mấy năm nay người đa nghi, chẳng phải là do chính tay người gieo nên quả báo hôm nay sao?”


Ầm! Tiếng sấm nổ vang như xé trời, phụ tử nhìn chằm chằm nhau, ánh mắt rực lửa, trong phòng lại tĩnh mịch như tờ.


“Ha ha ha ha! Ha ha ha ha!”


Lão hoàng đế cười điên cuồng, đến mức nước mắt chảy dài, vừa đấm ngực vừa dậm chân, nghẹn tức không thôi.


“Đúng vậy… hôm nay phụ tử trở mặt, phu thê ly tán, tất cả đều là một tay trẫm gây nên…”


Thật lâu sau, ông mới thôi cười điên dại, giọng khàn khàn: “Chờ đến khi ngươi thực sự ngồi lên ngôi vị này, ngươi sẽ hiểu nỗi khổ tâm của trẫm.”


“Vĩnh viễn không đâu.” Tạ Vô Ngân gần như không cần suy nghĩ, dứt khoát phủ định, giọng như sắt thép.


Lão hoàng đế khẽ thở dài, âm u: “Nếu ngươi đã cố chấp như vậy, trẫm cũng sẽ không ép ngươi cưới nữ tử thế gia nữa. Chờ sau khi phong sách xong, hãy cưới nàng đi.”


“Coi như là… trẫm bồi thường cho những gì ngươi phải chịu trong mười năm qua.”


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 91: Trên Đời Này Có Phụ Thân Như Vậy Sao?!
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...