Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 90: An Bình Hương
67@-
Trong tẩm điện, lão hoàng đế đã nằm trên giường bệnh, bốn phía lượn lờ một mùi thuốc đắng nồng nặc chưa tan.
“Khụ khụ… khụ khụ…” Ông ho khan kịch liệt, gương mặt hốc hác hẳn đi, đôi mắt lần trước còn vương chút thần khí nay đã gần như tắt lịm.
Hạ Lan Chi thoáng kinh hãi. Từ lần nàng gặp hoàng đế đến nay mới chỉ chừng một tháng, sao bệnh tình có thể bộc phát dữ dội đến mức khiến con người suy kiệt thê thảm thế này?
Hơn nữa, mùi thuốc trong phòng dường như còn lẫn với một hương vị kỳ lạ, nhàn nhạt nhưng quấn quýt khó tả.
“Ngân Nhi, ngươi đến rồi.” Lão hoàng đế gắng sức được đại thái giám đỡ ngồi dậy, giọng khàn khàn đứt quãng, “Lần này việc nguowi làm rất tốt. Thụy Vương nhiều năm che giấu quá sâu, trẫm vẫn không ngờ hắn sớm đã ôm dã tâm… khụ khụ!”
Tạ Vô Ngân cụp mắt, giọng bình thản: “Những chuyện này, đổi lại Thái tử cũng có thể làm tốt.”
“Không… các ngươi không giống nhau.” Mỗi câu của lão hoàng đế đều như rút cạn toàn bộ sức lực trong cơ thể, hệt ngọn nến sắp tàn.
Đại thái giám bưng tới một hộp hương, mở nắp lư hương tử kim, gạt bỏ lớp tro cũ rồi thay hương mới.
Lông mày Hạ Lan Chi chau chặt hơn, mùi hương quái dị khi nãy lại càng rõ rệt.
Hình như… nàng đã từng ngửi thấy ở đâu đó rồi.
Ký ức rối như cuộn chỉ, nàng vừa nắm được một đầu mối thì lập tức lạc mất, không tài nào nhớ ra nổi.
“Nàng sao vậy?” Tạ Vô Ngân thấy sắc mặt nàng khác lạ, lập tức khẽ hỏi.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Hạ Lan Chi.
“Ta chỉ cảm thấy, hương này hình như đã từng ngửi thấy ở đâu đó.”
Lời nàng còn chưa dứt, đại thái giám đã bật cười: “Cô nương nói đùa rồi. Thứ hương này gọi là an bình hương, là do Quý phi nương nương tự tay điều phối cho bệ hạ. Dùng lâu dài sẽ giúp thân tâm thư thái, an thần dưỡng khí, dễ dàng đi vào giấc ngủ.”
[Những lời này nghe thật quen thuộc.]
Trong khoảnh khắc, đôi mắt Hạ Lan Chi bỗng trợn to. Sợi chỉ ký ức vốn rối loạn, giờ phút này đã được nàng gỡ ra rõ ràng. Mồ hôi lạnh to như hạt đậu lăn dài trên gò má tái nhợt.
Nàng nhớ ra rồi, hương khí quái dị này chính là mùi hương từng xuất hiện trong phòng mẫu thân!
Mẫu thân vốn thân thể yếu ớt, lại thêm bệnh tật dây dưa nhiều năm.
Có lần nàng bị bệnh, trong phủ Hạ Lan có một nha hoàn đã đưa loại hương này cho mẫu thân dùng thử.
Ban đầu quả thật hữu hiệu, mấy ngày ấy tinh thần mẫu thân khá lên trông thấy.
Nhưng chỉ bảy tám ngày sau, dường như sức lực bị rút cạn, cả người tiều tụy, nằm trên giường chẳng còn chút khí lực nào, ngay cả hơi thở cũng chỉ còn thoi thóp.
Khi ấy, Hạ Lan Quý mải mê việc buôn bán bên ngoài, lại sa vào cùng Tiểu Giang thị và đôi con riêng hưởng vinh hoa, mặc kệ chuyện gia tộc và trong phủ.
Mẫu thân vì phải gắng gượng lo toan cửa tiệm cùng việc trong nhà, ngày càng dùng nhiều loại hương kia hơn.
Cho đến một đêm tuyết rơi hơn hai tháng sau… bà vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.
“Cô nương, có chỗ nào không ổn sao?” Đại thái giám lại hỏi, kéo nàng ra khỏi dòng ký ức nặng nề.
Hạ Lan Chi bàng hoàng hoàn hồn, khẽ lắc đầu: “Chỉ cảm thấy kỳ lạ thôi. Nếu hương này hiệu quả tốt như thế, sao bệ hạ vẫn bệnh nặng đến thế này?”
Lời vừa dứt, hoàng đế và đại thái giám đều ngẩn ra.
Lão hoàng đế ho khan mấy tiếng, phất tay: “Đi ra ngoài canh giữ.”
Trong tẩm điện, tất cả cung nhân đều bị đuổi lui, chỉ còn lại Tạ Vô Ngân và Hạ Lan Chi.
“Hài tử, lại đây.” Hoàng đế vẫy tay gọi nàng đến bên long sàng.
Trong lòng thấp thỏm, Hạ Lan Chi tiến lên, khẽ nói: “Bệ hạ, mùi hương này dân nữ thật sự đã từng ngửi thấy, tuyệt đối không phải nhớ lầm, cũng chẳng phải nói đùa.”
Phản ứng kỳ lạ ấy sớm đã khiến hoàng đế nhận ra điểm bất thường: “Khụ khụ! Có gì ngươi cứ nói thẳng. Dù có sai, trẫm cũng sẽ không trách.”
Nhưng cho dù vậy, nàng vẫn không dám mở miệng dễ dàng.
Mai Quý phi được sủng ái trong hậu cung nhiều năm, đủ thấy địa vị và sự tín nhiệm trong lòng hoàng đế. Nếu nàng nói ra điều không hay, biết đâu lão hoàng đế trước mắt không trách, nhưng sau này có nổi giận mà giận chó đánh mèo lên nàng thì sao?
Ngay khi nàng còn do dự, giọng nói thanh lãnh như ngọc của Tạ Vô Ngân vang lên phía sau: “Nàng cứ nói đi. Ở đây chỉ có ba người chúng ta mà thôi.”
Được hắn tiếp thêm dũng khí, Hạ Lan Chi mới dám cất lời: “Bệ hạ, trước khi ngài dùng loại hương này, thân thể ngài cảm thấy thế nào?”
“Cực kỳ mệt mỏi. Ban đêm khó ngủ, xử lý tấu chương chỉ ba bốn chục quyển đã thấy kiệt sức. Nhưng trước kia, trẫm mỗi ngày phải duyệt tấu chương nhiều như cá vượt sông.”
“Là từ lúc dùng hương này, ngài cảm giác tinh lực như không dùng hết, phảng phất quay lại tuổi đôi mươi, phải không?” Hạ Lan Chi ngắt lời.
“Nhưng dần dà, ngài lại thấy tinh lực không còn như trước. Bởi thế, gần đây ngài phải tăng lượng hương gấp mấy lần, thân thể cũng theo đó mà gầy sút. Đổi bao nhiêu thái y chẩn mạch, ai nấy đều nói ngài không bệnh. Có đúng vậy không?”
Đồng tử vẩn đục của lão hoàng đế thoáng chấn động: “Ngươi… sao lại biết?”
Hạ Lan Chi chắp tay, trầm giọng: “Mẫu thân của dân nữ, trước khi mất cũng từng có thời gian dài đốt loại hương này trong phòng. Bệnh tình… gần như y hệt bệ hạ.”
“Làm càn!” Lão hoàng đế ho khan kịch liệt, mặt mày dữ tợn, “Ngươi dám nguyền rủa trẫm?!”
Cho dù trong lòng đã sớm có dự cảm, Hạ Lan Chi vẫn hoảng sợ, vội quỳ xuống đất: “Lời dân nữ nói đều là thật! Khi ấy dân nữ còn nhỏ, chỉ nghĩ mẫu thân bệnh nặng. Nhưng cho đến hôm nay mới hiểu ra…”
Nàng cắn chặt môi: “Có lẽ là trúng độc!”
Tạ Vô Ngân từ tốn kéo nàng dậy, ánh mắt lạnh băng: “Nàng không có lý do gì để gạt người đâu.”
Lão hoàng đế chau mày, gân xanh hằn trên trán: “Nhưng Mai thị cùng trẫm là phu thê nhiều năm… nàng sao có thể hại trẫm?”
“A.”
Khóe môi Tạ Vô Ngân nhếch lên, thoáng châm biếm: “Nếu bệ hạ gọi ta vào cung chỉ để hỏi chuyện Thụy Vương, vậy e rằng không cần nữa. Chi Nhi, chúng ta đi thôi.”
Hai người vừa xoay người, lão hoàng đế ho khan dữ dội, gần như giãy giụa bật dậy khỏi giường.
“Ngân Nhi!”
Trong mắt ông tràn đầy giằng xé cùng thống khổ, giọng khàn đặc: “Việc an bình hương… trẫm sẽ lập tức cho người tra rõ!”
Bước chân của Tạ Vô Ngân không hề dừng lại. Lão hoàng đế lại trầm giọng nói: “Tiên hoàng hậu cùng sự tình năm xưa của nhà ngoại ngươi, trẫm sẽ lại hạ lệnh tra rõ một lần nữa. Nếu thật là án oan, cho dù trẫm có dầu hết đèn tắt, cũng sẽ dùng hết toàn bộ sức lực cuối cùng để sửa lại án xử sai cho bọn họ.”
Nghe vậy, Tạ Vô Ngân mới chậm rãi dừng bước.
“Tốt… Tốt lắm!” Lão hoàng đế gượng gạo cười, khóe miệng thoáng chút tự giễu: “Thì ra, trong lòng ngươi vẫn luôn oán trách trẫm.”
Hạ Lan Chi ngước mắt nhìn, nhưng thấy môi mỏng của Tạ Vô Ngân mím chặt, thẳng tắp, rõ ràng không hề muốn đi sâu vào đề tài này.
Nàng quá hiểu tâm tình hắn, nỗi đau hắn gặp hơn phân nửa đều xuất phát từ phụ thân. Nhưng những thống khổ ấy, vốn có thể tránh được.
“Hoàng thượng,” Hạ Lan Chi nuốt nước bọt, khẽ mở miệng: “Chàng không hề có ý oán trách ngài. Chỉ là… chàng không thể tự mình buông bỏ.”
“Chàng cũng không thể tha thứ cho bản thân vì những sai lầm từ thuở niên thiếu của mình.”
Thuở niên thiếu, khi thân là trữ quân, hắn khí phách hăng hái, lại cẩn trọng đến từng chút một, chỉ vì “muốn giữ vững ngôi vị này, chức vị này”, càng để phụ hoàng mẫu hậu an tâm. Hắn làm sao có thể tha thứ cho bản thân, khi mà chỉ vì lúc phải bôn ba chuyện của nhà ngoại, trong một lần sơ sẩy, mà để mẫu thân phải chọn việc tự sát như thế?
Như một đóa bồ công anh, vừa sinh ra liền được gắn trên mình cái tên “Hiển hách”, phiêu diêu thẳng lên trời cao. Nhưng khi đến nơi cao nhất rồi, hắn lại bị bão tố cuộc đời xé rách, chợt rơi vào bùn lầy của thực tại.
“Không thể tha thứ… ha ha… khụ khụ! Khụ khụ!” Lão hoàng đế mắt đỏ bừng, che miệng ho khan mấy tiếng, khi mở ra, đã là một mảng đỏ tươi.
Cửa lớn tẩm điện bị Tạ Vô Ngân đẩy ra, bên ngoài ánh dương chiếu rực, đối lập hoàn toàn với không khí âm lãnh trong điện.
Một bước ra ngoài là bước vào dương gian, nhưng cũng là bước đạp vào địa ngục.
“Truyền lệnh của trẫm, thỉnh Đại lý tự khanh, Hình Bộ Thượng thư, Đô Sát Viện Ngự sử tức khắc yết kiến!”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Trong tẩm điện, lão hoàng đế đã nằm trên giường bệnh, bốn phía lượn lờ một mùi thuốc đắng nồng nặc chưa tan.
“Khụ khụ… khụ khụ…” Ông ho khan kịch liệt, gương mặt hốc hác hẳn đi, đôi mắt lần trước còn vương chút thần khí nay đã gần như tắt lịm.
Hạ Lan Chi thoáng kinh hãi. Từ lần nàng gặp hoàng đế đến nay mới chỉ chừng một tháng, sao bệnh tình có thể bộc phát dữ dội đến mức khiến con người suy kiệt thê thảm thế này?
Hơn nữa, mùi thuốc trong phòng dường như còn lẫn với một hương vị kỳ lạ, nhàn nhạt nhưng quấn quýt khó tả.
“Ngân Nhi, ngươi đến rồi.” Lão hoàng đế gắng sức được đại thái giám đỡ ngồi dậy, giọng khàn khàn đứt quãng, “Lần này việc nguowi làm rất tốt. Thụy Vương nhiều năm che giấu quá sâu, trẫm vẫn không ngờ hắn sớm đã ôm dã tâm… khụ khụ!”
Tạ Vô Ngân cụp mắt, giọng bình thản: “Những chuyện này, đổi lại Thái tử cũng có thể làm tốt.”
“Không… các ngươi không giống nhau.” Mỗi câu của lão hoàng đế đều như rút cạn toàn bộ sức lực trong cơ thể, hệt ngọn nến sắp tàn.
Đại thái giám bưng tới một hộp hương, mở nắp lư hương tử kim, gạt bỏ lớp tro cũ rồi thay hương mới.
Lông mày Hạ Lan Chi chau chặt hơn, mùi hương quái dị khi nãy lại càng rõ rệt.
Hình như… nàng đã từng ngửi thấy ở đâu đó rồi.
Ký ức rối như cuộn chỉ, nàng vừa nắm được một đầu mối thì lập tức lạc mất, không tài nào nhớ ra nổi.
“Nàng sao vậy?” Tạ Vô Ngân thấy sắc mặt nàng khác lạ, lập tức khẽ hỏi.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Hạ Lan Chi.
“Ta chỉ cảm thấy, hương này hình như đã từng ngửi thấy ở đâu đó.”
Lời nàng còn chưa dứt, đại thái giám đã bật cười: “Cô nương nói đùa rồi. Thứ hương này gọi là an bình hương, là do Quý phi nương nương tự tay điều phối cho bệ hạ. Dùng lâu dài sẽ giúp thân tâm thư thái, an thần dưỡng khí, dễ dàng đi vào giấc ngủ.”
[Những lời này nghe thật quen thuộc.]
Trong khoảnh khắc, đôi mắt Hạ Lan Chi bỗng trợn to. Sợi chỉ ký ức vốn rối loạn, giờ phút này đã được nàng gỡ ra rõ ràng. Mồ hôi lạnh to như hạt đậu lăn dài trên gò má tái nhợt.
Nàng nhớ ra rồi, hương khí quái dị này chính là mùi hương từng xuất hiện trong phòng mẫu thân!
Mẫu thân vốn thân thể yếu ớt, lại thêm bệnh tật dây dưa nhiều năm.
Có lần nàng bị bệnh, trong phủ Hạ Lan có một nha hoàn đã đưa loại hương này cho mẫu thân dùng thử.
Ban đầu quả thật hữu hiệu, mấy ngày ấy tinh thần mẫu thân khá lên trông thấy.
Nhưng chỉ bảy tám ngày sau, dường như sức lực bị rút cạn, cả người tiều tụy, nằm trên giường chẳng còn chút khí lực nào, ngay cả hơi thở cũng chỉ còn thoi thóp.
Khi ấy, Hạ Lan Quý mải mê việc buôn bán bên ngoài, lại sa vào cùng Tiểu Giang thị và đôi con riêng hưởng vinh hoa, mặc kệ chuyện gia tộc và trong phủ.
Mẫu thân vì phải gắng gượng lo toan cửa tiệm cùng việc trong nhà, ngày càng dùng nhiều loại hương kia hơn.
Cho đến một đêm tuyết rơi hơn hai tháng sau… bà vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.
“Cô nương, có chỗ nào không ổn sao?” Đại thái giám lại hỏi, kéo nàng ra khỏi dòng ký ức nặng nề.
Hạ Lan Chi bàng hoàng hoàn hồn, khẽ lắc đầu: “Chỉ cảm thấy kỳ lạ thôi. Nếu hương này hiệu quả tốt như thế, sao bệ hạ vẫn bệnh nặng đến thế này?”
Lời vừa dứt, hoàng đế và đại thái giám đều ngẩn ra.
Lão hoàng đế ho khan mấy tiếng, phất tay: “Đi ra ngoài canh giữ.”
Trong tẩm điện, tất cả cung nhân đều bị đuổi lui, chỉ còn lại Tạ Vô Ngân và Hạ Lan Chi.
“Hài tử, lại đây.” Hoàng đế vẫy tay gọi nàng đến bên long sàng.
Trong lòng thấp thỏm, Hạ Lan Chi tiến lên, khẽ nói: “Bệ hạ, mùi hương này dân nữ thật sự đã từng ngửi thấy, tuyệt đối không phải nhớ lầm, cũng chẳng phải nói đùa.”
Phản ứng kỳ lạ ấy sớm đã khiến hoàng đế nhận ra điểm bất thường: “Khụ khụ! Có gì ngươi cứ nói thẳng. Dù có sai, trẫm cũng sẽ không trách.”
Nhưng cho dù vậy, nàng vẫn không dám mở miệng dễ dàng.
Mai Quý phi được sủng ái trong hậu cung nhiều năm, đủ thấy địa vị và sự tín nhiệm trong lòng hoàng đế. Nếu nàng nói ra điều không hay, biết đâu lão hoàng đế trước mắt không trách, nhưng sau này có nổi giận mà giận chó đánh mèo lên nàng thì sao?
Ngay khi nàng còn do dự, giọng nói thanh lãnh như ngọc của Tạ Vô Ngân vang lên phía sau: “Nàng cứ nói đi. Ở đây chỉ có ba người chúng ta mà thôi.”
Được hắn tiếp thêm dũng khí, Hạ Lan Chi mới dám cất lời: “Bệ hạ, trước khi ngài dùng loại hương này, thân thể ngài cảm thấy thế nào?”
“Cực kỳ mệt mỏi. Ban đêm khó ngủ, xử lý tấu chương chỉ ba bốn chục quyển đã thấy kiệt sức. Nhưng trước kia, trẫm mỗi ngày phải duyệt tấu chương nhiều như cá vượt sông.”
“Là từ lúc dùng hương này, ngài cảm giác tinh lực như không dùng hết, phảng phất quay lại tuổi đôi mươi, phải không?” Hạ Lan Chi ngắt lời.
“Nhưng dần dà, ngài lại thấy tinh lực không còn như trước. Bởi thế, gần đây ngài phải tăng lượng hương gấp mấy lần, thân thể cũng theo đó mà gầy sút. Đổi bao nhiêu thái y chẩn mạch, ai nấy đều nói ngài không bệnh. Có đúng vậy không?”
Đồng tử vẩn đục của lão hoàng đế thoáng chấn động: “Ngươi… sao lại biết?”
Hạ Lan Chi chắp tay, trầm giọng: “Mẫu thân của dân nữ, trước khi mất cũng từng có thời gian dài đốt loại hương này trong phòng. Bệnh tình… gần như y hệt bệ hạ.”
“Làm càn!” Lão hoàng đế ho khan kịch liệt, mặt mày dữ tợn, “Ngươi dám nguyền rủa trẫm?!”
Cho dù trong lòng đã sớm có dự cảm, Hạ Lan Chi vẫn hoảng sợ, vội quỳ xuống đất: “Lời dân nữ nói đều là thật! Khi ấy dân nữ còn nhỏ, chỉ nghĩ mẫu thân bệnh nặng. Nhưng cho đến hôm nay mới hiểu ra…”
Nàng cắn chặt môi: “Có lẽ là trúng độc!”
Tạ Vô Ngân từ tốn kéo nàng dậy, ánh mắt lạnh băng: “Nàng không có lý do gì để gạt người đâu.”
Lão hoàng đế chau mày, gân xanh hằn trên trán: “Nhưng Mai thị cùng trẫm là phu thê nhiều năm… nàng sao có thể hại trẫm?”
“A.”
Khóe môi Tạ Vô Ngân nhếch lên, thoáng châm biếm: “Nếu bệ hạ gọi ta vào cung chỉ để hỏi chuyện Thụy Vương, vậy e rằng không cần nữa. Chi Nhi, chúng ta đi thôi.”
Hai người vừa xoay người, lão hoàng đế ho khan dữ dội, gần như giãy giụa bật dậy khỏi giường.
“Ngân Nhi!”
Trong mắt ông tràn đầy giằng xé cùng thống khổ, giọng khàn đặc: “Việc an bình hương… trẫm sẽ lập tức cho người tra rõ!”
Bước chân của Tạ Vô Ngân không hề dừng lại. Lão hoàng đế lại trầm giọng nói: “Tiên hoàng hậu cùng sự tình năm xưa của nhà ngoại ngươi, trẫm sẽ lại hạ lệnh tra rõ một lần nữa. Nếu thật là án oan, cho dù trẫm có dầu hết đèn tắt, cũng sẽ dùng hết toàn bộ sức lực cuối cùng để sửa lại án xử sai cho bọn họ.”
Nghe vậy, Tạ Vô Ngân mới chậm rãi dừng bước.
“Tốt… Tốt lắm!” Lão hoàng đế gượng gạo cười, khóe miệng thoáng chút tự giễu: “Thì ra, trong lòng ngươi vẫn luôn oán trách trẫm.”
Hạ Lan Chi ngước mắt nhìn, nhưng thấy môi mỏng của Tạ Vô Ngân mím chặt, thẳng tắp, rõ ràng không hề muốn đi sâu vào đề tài này.
Nàng quá hiểu tâm tình hắn, nỗi đau hắn gặp hơn phân nửa đều xuất phát từ phụ thân. Nhưng những thống khổ ấy, vốn có thể tránh được.
“Hoàng thượng,” Hạ Lan Chi nuốt nước bọt, khẽ mở miệng: “Chàng không hề có ý oán trách ngài. Chỉ là… chàng không thể tự mình buông bỏ.”
“Chàng cũng không thể tha thứ cho bản thân vì những sai lầm từ thuở niên thiếu của mình.”
Thuở niên thiếu, khi thân là trữ quân, hắn khí phách hăng hái, lại cẩn trọng đến từng chút một, chỉ vì “muốn giữ vững ngôi vị này, chức vị này”, càng để phụ hoàng mẫu hậu an tâm. Hắn làm sao có thể tha thứ cho bản thân, khi mà chỉ vì lúc phải bôn ba chuyện của nhà ngoại, trong một lần sơ sẩy, mà để mẫu thân phải chọn việc tự sát như thế?
Như một đóa bồ công anh, vừa sinh ra liền được gắn trên mình cái tên “Hiển hách”, phiêu diêu thẳng lên trời cao. Nhưng khi đến nơi cao nhất rồi, hắn lại bị bão tố cuộc đời xé rách, chợt rơi vào bùn lầy của thực tại.
“Không thể tha thứ… ha ha… khụ khụ! Khụ khụ!” Lão hoàng đế mắt đỏ bừng, che miệng ho khan mấy tiếng, khi mở ra, đã là một mảng đỏ tươi.
Cửa lớn tẩm điện bị Tạ Vô Ngân đẩy ra, bên ngoài ánh dương chiếu rực, đối lập hoàn toàn với không khí âm lãnh trong điện.
Một bước ra ngoài là bước vào dương gian, nhưng cũng là bước đạp vào địa ngục.
“Truyền lệnh của trẫm, thỉnh Đại lý tự khanh, Hình Bộ Thượng thư, Đô Sát Viện Ngự sử tức khắc yết kiến!”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 90: An Bình Hương
10.0/10 từ 21 lượt.