Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 89: Thai Nghén
68@-
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, khắp kinh thành đã rộ lên tin đồn Thụy Vương cấu kết với nghịch đảng, lén đúc bạc giả tung ra thị trường, còn bí mật lập thương hội, thừa cơ vơ vét hơn một trăm vạn lượng bạc trắng.
Không ngoài dự liệu, Thụy Vương bị lão hoàng đế hạ chỉ tự mình xét nhà, toàn bộ gia sản đều bị tịch thu sung công.
Tạ Vinh Úy thì bị giam vĩnh viễn trong Tông Nhân Phủ, không có lệnh triệu kiến thì không được ra ngoài, không ai được phép thăm hỏi. Đời này coi như bị hủy hoàn toàn.
Vương Lan vừa lau bàn vừa cười: “Thì ra chỗ bạc giả hôm ấy lại có nguồn cơn thế này. Thiếp thân còn bảo, chúng ta làm việc vẫn cẩn thận, sao có thể vô cớ vướng vào chuyện tư bạc được.”
Hạ Lan Chi khẽ nhếch môi: “Thụy Vương cũng coi như tự làm bậy nên không thể sống tốt nữa rồi. Chỉ là không biết vị ca ca tốt của ta có may mắn thoát khỏi lao ngục hay không.”
“Chuyện này thì khó nói.” Vương Lan thu gọn giẻ lau, rồi lại lẳng lặng nhìn sang Thạch Đầu, không biết hai người vừa trao đổi gì mà ý tứ mập mờ vô cùng.
Hạ Lan Chi chống cằm, nhìn ra được dạo này Vương Lan và Thạch Đầu càng lúc càng thân thiết, ngay cả ánh mắt trao nhau cũng khác hẳn. Xem ra, Thanh Ti phường này chẳng bao lâu sẽ có thêm chuyện vui.
Đang nghĩ ngợi, Miên Trúc và Hạ Vãn từ tửu lâu bên cạnh bưng cơm trưa trở về, vừa lúc trong tiệm không có khách.
“Các tỷ nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?” Miên Trúc tò mò hỏi.
Hạ Lan Chi khẽ lắc đầu: “Không có gì. Bụng của ngươi nay đã lộ rõ rồi, về sau mấy việc nặng thế này vẫn nên tránh thì hơn.”
Miên Trúc cong môi cười: “Muội ngồi làm nữ công lâu, lưng với eo đều ê ẩm. Dù sao cũng cần vận động một chút, đi lại mới thấy dễ chịu.”
Mọi người cùng nhau bày đồ ăn ra bàn. Biết Hạ Lan Chi thích cá, Vương Lan còn cố tình đặt cả đĩa cá bạc hấp ngay trước mặt nàng.
Nhưng nàng vừa mới nếm một miếng, dạ dày liền cuồn cuộn: “Ọe…”
“Sao cá lại tanh như vậy? Đầu bếp của Tứ Hỉ Lâu càng ngày càng qua loa, ngay cả cá cũng không khử tanh nổi.” Nàng vội che miệng, cho dù đã đẩy đĩa cá bạc sang một bên nhưng vẫn không kìm được cơn buồn nôn dâng trào.
Vương Lan nghe thế cũng gắp thử một miếng.
Nếm kỹ một hồi, nàng khó hiểu: “Ơ, cá này đâu có tanh.”
“Nhưng ta chỉ mới nếm một miếng, dạ dày đã như sóng dậy biển gầm…”
Hạ Lan Chi nói dở, cơn buồn nôn kia lại ập đến, nàng chưa kịp hết lời đã gập người nôn ra.
Hạ Vãn lo lắng: “Chỉ sợ là bị bệnh rồi đấy. Thiếu phu nhân, để thiếp thân mời đại phu đến xem thử.”
Miên Trúc khẽ nói: “Triệu chứng này… giống hệt lúc muội mang thai trước kia.”
Vương Lan lập tức quát: “Đừng nói bậy! Thiếu phu nhân còn chưa từng viên phòng cùng đại thiếu gia, sao có thể mang thai được? Chắc là nhiễm bệnh thôi.”
Người nói vô tâm, người nghe lại chấn động.
Hạ Lan Chi thoáng ngẫm, gần đây nàng quả thật thường xuyên mệt mỏi rã rời, khẩu vị cũng lớn hơn trước, nay lại cứ buồn nôn liên tục…
Ý nghĩ kia vừa lóe lên, nàng vội dập tắt, không dám nghĩ tiếp: “Có lẽ ta bị cảm lạnh rồi, về phủ nghỉ ngơi sẽ ổn thôi.”
Vương Lan còn định đưa tiễn, nhưng nàng liền ngăn lại: “Việc ở phường thêu vẫn cần các ngươi xử lý, ta tự về là được rồi.”
Lão đại phu vuốt chòm râu bạc, bắt mạch thật lâu, cuối cùng đưa ra kết luận: Nàng! Đã! Có! Thai!
Hơn nữa còn hơn hai tháng rồi!
Ngón tay khẽ bấm, Hạ Lan Chi chợt giật mình, chẳng phải đúng hai tháng trước ngay cái ngày mà nàng và Tạ Vô Ngân từng ở Chúc phủ đó sao? Một lần duy nhất đã dính?
Vừa bước ra khỏi cửa y quán chưa được nửa bước, đầu con phố kia đã vang lên tiếng vó ngựa rầm rập. Một kỵ sĩ thúc ngựa lao vun vút, nhanh đến mức cuốn cả một trận bụi mù.
“Giá! Tránh ra! Mau tránh ra hết!”
Vó ngựa tung lên từng làn đất cát, bụi bay mù mịt khiến Hạ Lan Chi sặc đến ho khan.
Người này là ai mà cưỡi ngựa hung hăng như vậy, chẳng sợ va phải người qua đường sao?
“Đứng lại!”
Ngay sau đó, một đội mấy chục cấm vệ mặc hắc y rầm rập đuổi theo. Đi đầu chính là Tạ Vô Ngân.
Con ngựa cao lớn chồm lên, rồi ghìm cương dừng ngay trước cửa y quán. Tạ Vô Ngân kéo mạnh dây cương, nhảy xuống, ánh mắt sắc bén dừng thẳng vào nàng: “Sao nàng lại ở đây?”
Thấy nơi này là y quán, hắn nhíu mày hỏi tiếp: “Nàng bị bệnh sao?”
Hạ Lan Chi khẽ lắc đầu: “Mọi người đang đuổi theo ai mà gây động tĩnh lớn thế này?”
Ánh mắt hắn thoáng trầm xuống khi thấy sắc môi nàng hơi nhợt nhạt: “Thứ dân Tạ Vinh Úy không chịu phục mệnh, đã trốn ra khỏi Tông Nhân Phủ.”
“A? Vậy chàng còn đứng đây làm gì, không mau đuổi theo đi! Suýt nữa thì ta đã bị ngựa của hắn húc phải rồi.” Nàng vỗ ngực, vẫn còn sợ hãi.
“Bốn cửa thành đều đã phong tỏa, hắn không chạy thoát được.”
Đang nói dở, đội cấm vệ phía sau đã áp giải một người trở lại.
Tạ Vinh Úy giờ nào còn vẻ hào hoa, phong lưu như hai tháng trước. Chỉ thấy hắn đầu tóc rối bù, y phục nhăn nhúm như đã hơn mười ngày không thay, cả người nhếch nhác không ra hình dáng.
Hai tay hắn bị cấm vệ vặn ngược, mặt mày tiều tụy, chẳng còn chút tôn nghiêm nào, bị áp giải đến trước mặt Tạ Vô Ngân.
“Tiểu tử! Bổn vương dù sao cũng là thúc thúc ruột của ngươi, vậy mà ngươi lại dám tố giác bổn vương!” Tạ Vinh Úy giận dữ, gầm lên như sấm.
Tạ Vô Ngân đứng thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng, nhìn hắn từ trên cao: “Mười năm trước, ngươi hùa theo kẻ gian, vu oan giá họa cho ngoại tổ phụ ta, còn tự mình dẫn người xông vào nhà mẹ đẻ ta, ép mẫu hậu ta tức chết ngay trước mắt. Nhiều lần dâng tấu, mưu toan phế bỏ ngôi Thái tử của ta… Khi ấy, ngươi có từng nhớ ta là cháu ruột của ngươi không?”
Tạ Vinh Úy giờ đây đã hoàn toàn suy sụp. Từ một thân vương cao cao tại thượng, giờ rơi xuống cảnh tù nhân không còn tự do, cả đời giam lỏng trong Tông Nhân Phủ.
“Thì ra ngươi đã sớm biết… Chỉ e lúc ngươi đưa nữ nhân này đến vương phủ của ta tra xét, cũng đã biết rằng ta có nhúng tay vào vụ tư bạc kia, đúng không?”
“Đúng.” Tạ Vô Ngân thản nhiên đáp, rồi lạnh lùng hạ lệnh: “Áp giải đi.”
Hạ Lan Chi nghe vậy, trong lòng thoáng mất mát. Trước đó nàng còn tưởng hắn làm tất cả là vì nàng, vì giúp nàng đòi lại công bằng nên mới cùng nàng đến Thụy Vương phủ. Thì ra… chỉ là vì hắn có mục đích khác.
Đúng lúc ấy, một bàn tay lớn nhẹ nhàng chạm vào, vén sợi tóc mai rũ xuống bên trán nàng ra sau tai. Giọng nói trầm ấm vang lên: “Đi Thụy Vương phủ điều tra tư bạc chỉ là tiện đường. Quan trọng là ta muốn đi cùng nàng.”
Hạ Lan Chi thoáng đỏ mặt, khẽ trách: “Trước kia sao ta lại không phát hiện, hòa thượng chàng cũng giỏi nói lời ngon ngọt như vậy chứ.”
Hai người sóng vai đi cùng đội cấm vệ, tiến vào triều đình để phục mệnh.
Trước Thái Cực Điện, vừa mới đến nơi, Hạ Lan Chi liền thấy một phụ nhân trung niên dung mạo diễm lệ, từng bước ung dung từ trong điện đi ra.
“Ồ, ta tưởng là Hoàng thượng say mê Phật pháp nên mới thỉnh cao tăng đến, nào ngờ là điện hạ đã hồi cung.” Mai Quý phi liếc nhìn từ trên xuống, rồi ánh mắt dừng lại trên Hạ Lan Chi.
Mai Quý phi nhìn nàng không hề giấu giếm, như đang thẩm định một món đồ hàng, khiến Hạ Lan Chi khó chịu; nàng thoáng né sang phía sau Tạ Vô Ngân.
“Chúng ta đi thôi.”
Tạ Vô Ngân khẽ nắm tay Hạ Lan Chi, hai người lướt qua Mai Quý phi, tiến thẳng về phía Thái Cực Điện.
Ánh mắt hắn lạnh lùng khác thường, khí thế như băng, thậm chí thoáng lóe lên một tia sát ý khiến người ta cảm lạnh sống lưng. Hạ Lan Chi chưa từng thấy hắn như vậy.
“Bà ta là ai?” Nàng thì thầm hỏi, có phần bối rối.
[Mà lại có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn như vậy.]
Tạ Vô Ngân cúi nhẹ mặt, đáp nhỏ: “Bà là mẹ ruột của đương kim Thái tử, Quý phi Mai thị. Cũng chính là người đứng sau cái chết của mẫu thân ta.”
Hắn lẩm bẩm, bàn tay siết lấy Hạ Lan Chi càng lúc càng chặt: “Nếu không phải vì bà ta, nếu ngày ấy ta kịp hồi cung… mẫu thân sẽ không phải chết.”
Hạ Lan Chi thật sự đau lòng cho hắn. Một thiếu niên mười mấy tuổi, vừa mới hay tin ngoại tổ phụ luôn yêu thương mình bị kết án tử, rồi lại nhìn thấy mẫu thân mình tự sát theo. Nỗi đau ấy nặng nề đến mức nào cơ chứ…
Nàng khẽ an ủi: “Không sao đâu, chuyện này sắp kết thúc rồi. Thụy Vương đã sa lưới, thế lực của bà ta chắc chắn cũng không thể giữ lâu đâu.”
“Ừm.”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, khắp kinh thành đã rộ lên tin đồn Thụy Vương cấu kết với nghịch đảng, lén đúc bạc giả tung ra thị trường, còn bí mật lập thương hội, thừa cơ vơ vét hơn một trăm vạn lượng bạc trắng.
Không ngoài dự liệu, Thụy Vương bị lão hoàng đế hạ chỉ tự mình xét nhà, toàn bộ gia sản đều bị tịch thu sung công.
Tạ Vinh Úy thì bị giam vĩnh viễn trong Tông Nhân Phủ, không có lệnh triệu kiến thì không được ra ngoài, không ai được phép thăm hỏi. Đời này coi như bị hủy hoàn toàn.
Vương Lan vừa lau bàn vừa cười: “Thì ra chỗ bạc giả hôm ấy lại có nguồn cơn thế này. Thiếp thân còn bảo, chúng ta làm việc vẫn cẩn thận, sao có thể vô cớ vướng vào chuyện tư bạc được.”
Hạ Lan Chi khẽ nhếch môi: “Thụy Vương cũng coi như tự làm bậy nên không thể sống tốt nữa rồi. Chỉ là không biết vị ca ca tốt của ta có may mắn thoát khỏi lao ngục hay không.”
“Chuyện này thì khó nói.” Vương Lan thu gọn giẻ lau, rồi lại lẳng lặng nhìn sang Thạch Đầu, không biết hai người vừa trao đổi gì mà ý tứ mập mờ vô cùng.
Hạ Lan Chi chống cằm, nhìn ra được dạo này Vương Lan và Thạch Đầu càng lúc càng thân thiết, ngay cả ánh mắt trao nhau cũng khác hẳn. Xem ra, Thanh Ti phường này chẳng bao lâu sẽ có thêm chuyện vui.
Đang nghĩ ngợi, Miên Trúc và Hạ Vãn từ tửu lâu bên cạnh bưng cơm trưa trở về, vừa lúc trong tiệm không có khách.
“Các tỷ nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?” Miên Trúc tò mò hỏi.
Hạ Lan Chi khẽ lắc đầu: “Không có gì. Bụng của ngươi nay đã lộ rõ rồi, về sau mấy việc nặng thế này vẫn nên tránh thì hơn.”
Miên Trúc cong môi cười: “Muội ngồi làm nữ công lâu, lưng với eo đều ê ẩm. Dù sao cũng cần vận động một chút, đi lại mới thấy dễ chịu.”
Mọi người cùng nhau bày đồ ăn ra bàn. Biết Hạ Lan Chi thích cá, Vương Lan còn cố tình đặt cả đĩa cá bạc hấp ngay trước mặt nàng.
Nhưng nàng vừa mới nếm một miếng, dạ dày liền cuồn cuộn: “Ọe…”
“Sao cá lại tanh như vậy? Đầu bếp của Tứ Hỉ Lâu càng ngày càng qua loa, ngay cả cá cũng không khử tanh nổi.” Nàng vội che miệng, cho dù đã đẩy đĩa cá bạc sang một bên nhưng vẫn không kìm được cơn buồn nôn dâng trào.
Vương Lan nghe thế cũng gắp thử một miếng.
Nếm kỹ một hồi, nàng khó hiểu: “Ơ, cá này đâu có tanh.”
“Nhưng ta chỉ mới nếm một miếng, dạ dày đã như sóng dậy biển gầm…”
Hạ Lan Chi nói dở, cơn buồn nôn kia lại ập đến, nàng chưa kịp hết lời đã gập người nôn ra.
Hạ Vãn lo lắng: “Chỉ sợ là bị bệnh rồi đấy. Thiếu phu nhân, để thiếp thân mời đại phu đến xem thử.”
Miên Trúc khẽ nói: “Triệu chứng này… giống hệt lúc muội mang thai trước kia.”
Vương Lan lập tức quát: “Đừng nói bậy! Thiếu phu nhân còn chưa từng viên phòng cùng đại thiếu gia, sao có thể mang thai được? Chắc là nhiễm bệnh thôi.”
Người nói vô tâm, người nghe lại chấn động.
Hạ Lan Chi thoáng ngẫm, gần đây nàng quả thật thường xuyên mệt mỏi rã rời, khẩu vị cũng lớn hơn trước, nay lại cứ buồn nôn liên tục…
Ý nghĩ kia vừa lóe lên, nàng vội dập tắt, không dám nghĩ tiếp: “Có lẽ ta bị cảm lạnh rồi, về phủ nghỉ ngơi sẽ ổn thôi.”
Vương Lan còn định đưa tiễn, nhưng nàng liền ngăn lại: “Việc ở phường thêu vẫn cần các ngươi xử lý, ta tự về là được rồi.”
Lão đại phu vuốt chòm râu bạc, bắt mạch thật lâu, cuối cùng đưa ra kết luận: Nàng! Đã! Có! Thai!
Hơn nữa còn hơn hai tháng rồi!
Ngón tay khẽ bấm, Hạ Lan Chi chợt giật mình, chẳng phải đúng hai tháng trước ngay cái ngày mà nàng và Tạ Vô Ngân từng ở Chúc phủ đó sao? Một lần duy nhất đã dính?
Vừa bước ra khỏi cửa y quán chưa được nửa bước, đầu con phố kia đã vang lên tiếng vó ngựa rầm rập. Một kỵ sĩ thúc ngựa lao vun vút, nhanh đến mức cuốn cả một trận bụi mù.
“Giá! Tránh ra! Mau tránh ra hết!”
Vó ngựa tung lên từng làn đất cát, bụi bay mù mịt khiến Hạ Lan Chi sặc đến ho khan.
Người này là ai mà cưỡi ngựa hung hăng như vậy, chẳng sợ va phải người qua đường sao?
“Đứng lại!”
Ngay sau đó, một đội mấy chục cấm vệ mặc hắc y rầm rập đuổi theo. Đi đầu chính là Tạ Vô Ngân.
Con ngựa cao lớn chồm lên, rồi ghìm cương dừng ngay trước cửa y quán. Tạ Vô Ngân kéo mạnh dây cương, nhảy xuống, ánh mắt sắc bén dừng thẳng vào nàng: “Sao nàng lại ở đây?”
Thấy nơi này là y quán, hắn nhíu mày hỏi tiếp: “Nàng bị bệnh sao?”
Hạ Lan Chi khẽ lắc đầu: “Mọi người đang đuổi theo ai mà gây động tĩnh lớn thế này?”
Ánh mắt hắn thoáng trầm xuống khi thấy sắc môi nàng hơi nhợt nhạt: “Thứ dân Tạ Vinh Úy không chịu phục mệnh, đã trốn ra khỏi Tông Nhân Phủ.”
“A? Vậy chàng còn đứng đây làm gì, không mau đuổi theo đi! Suýt nữa thì ta đã bị ngựa của hắn húc phải rồi.” Nàng vỗ ngực, vẫn còn sợ hãi.
“Bốn cửa thành đều đã phong tỏa, hắn không chạy thoát được.”
Đang nói dở, đội cấm vệ phía sau đã áp giải một người trở lại.
Tạ Vinh Úy giờ nào còn vẻ hào hoa, phong lưu như hai tháng trước. Chỉ thấy hắn đầu tóc rối bù, y phục nhăn nhúm như đã hơn mười ngày không thay, cả người nhếch nhác không ra hình dáng.
Hai tay hắn bị cấm vệ vặn ngược, mặt mày tiều tụy, chẳng còn chút tôn nghiêm nào, bị áp giải đến trước mặt Tạ Vô Ngân.
“Tiểu tử! Bổn vương dù sao cũng là thúc thúc ruột của ngươi, vậy mà ngươi lại dám tố giác bổn vương!” Tạ Vinh Úy giận dữ, gầm lên như sấm.
Tạ Vô Ngân đứng thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng, nhìn hắn từ trên cao: “Mười năm trước, ngươi hùa theo kẻ gian, vu oan giá họa cho ngoại tổ phụ ta, còn tự mình dẫn người xông vào nhà mẹ đẻ ta, ép mẫu hậu ta tức chết ngay trước mắt. Nhiều lần dâng tấu, mưu toan phế bỏ ngôi Thái tử của ta… Khi ấy, ngươi có từng nhớ ta là cháu ruột của ngươi không?”
Tạ Vinh Úy giờ đây đã hoàn toàn suy sụp. Từ một thân vương cao cao tại thượng, giờ rơi xuống cảnh tù nhân không còn tự do, cả đời giam lỏng trong Tông Nhân Phủ.
“Thì ra ngươi đã sớm biết… Chỉ e lúc ngươi đưa nữ nhân này đến vương phủ của ta tra xét, cũng đã biết rằng ta có nhúng tay vào vụ tư bạc kia, đúng không?”
“Đúng.” Tạ Vô Ngân thản nhiên đáp, rồi lạnh lùng hạ lệnh: “Áp giải đi.”
Hạ Lan Chi nghe vậy, trong lòng thoáng mất mát. Trước đó nàng còn tưởng hắn làm tất cả là vì nàng, vì giúp nàng đòi lại công bằng nên mới cùng nàng đến Thụy Vương phủ. Thì ra… chỉ là vì hắn có mục đích khác.
Đúng lúc ấy, một bàn tay lớn nhẹ nhàng chạm vào, vén sợi tóc mai rũ xuống bên trán nàng ra sau tai. Giọng nói trầm ấm vang lên: “Đi Thụy Vương phủ điều tra tư bạc chỉ là tiện đường. Quan trọng là ta muốn đi cùng nàng.”
Hạ Lan Chi thoáng đỏ mặt, khẽ trách: “Trước kia sao ta lại không phát hiện, hòa thượng chàng cũng giỏi nói lời ngon ngọt như vậy chứ.”
Hai người sóng vai đi cùng đội cấm vệ, tiến vào triều đình để phục mệnh.
Trước Thái Cực Điện, vừa mới đến nơi, Hạ Lan Chi liền thấy một phụ nhân trung niên dung mạo diễm lệ, từng bước ung dung từ trong điện đi ra.
“Ồ, ta tưởng là Hoàng thượng say mê Phật pháp nên mới thỉnh cao tăng đến, nào ngờ là điện hạ đã hồi cung.” Mai Quý phi liếc nhìn từ trên xuống, rồi ánh mắt dừng lại trên Hạ Lan Chi.
Mai Quý phi nhìn nàng không hề giấu giếm, như đang thẩm định một món đồ hàng, khiến Hạ Lan Chi khó chịu; nàng thoáng né sang phía sau Tạ Vô Ngân.
“Chúng ta đi thôi.”
Tạ Vô Ngân khẽ nắm tay Hạ Lan Chi, hai người lướt qua Mai Quý phi, tiến thẳng về phía Thái Cực Điện.
Ánh mắt hắn lạnh lùng khác thường, khí thế như băng, thậm chí thoáng lóe lên một tia sát ý khiến người ta cảm lạnh sống lưng. Hạ Lan Chi chưa từng thấy hắn như vậy.
“Bà ta là ai?” Nàng thì thầm hỏi, có phần bối rối.
[Mà lại có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn như vậy.]
Tạ Vô Ngân cúi nhẹ mặt, đáp nhỏ: “Bà là mẹ ruột của đương kim Thái tử, Quý phi Mai thị. Cũng chính là người đứng sau cái chết của mẫu thân ta.”
Hắn lẩm bẩm, bàn tay siết lấy Hạ Lan Chi càng lúc càng chặt: “Nếu không phải vì bà ta, nếu ngày ấy ta kịp hồi cung… mẫu thân sẽ không phải chết.”
Hạ Lan Chi thật sự đau lòng cho hắn. Một thiếu niên mười mấy tuổi, vừa mới hay tin ngoại tổ phụ luôn yêu thương mình bị kết án tử, rồi lại nhìn thấy mẫu thân mình tự sát theo. Nỗi đau ấy nặng nề đến mức nào cơ chứ…
Nàng khẽ an ủi: “Không sao đâu, chuyện này sắp kết thúc rồi. Thụy Vương đã sa lưới, thế lực của bà ta chắc chắn cũng không thể giữ lâu đâu.”
“Ừm.”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 89: Thai Nghén
10.0/10 từ 21 lượt.