Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 88: Chúc Gia Thật Sự Không Trách Nàng

62@-

Mấy ngày không gặp, Chúc lão phu nhân đã nằm trên giường, gương mặt gầy rộc, hốc hác hẳn đi, tinh thần cũng chẳng còn được như trước.


Tựa như chỉ trong một ngày, bà đã già thêm cả chục tuổi.


Trong phòng ngoài lão thái thái còn có Cao Lệ Quân đang dùng khăn ấm lau tay cho bà.


“Con đến rồi à.”


Vừa thấy Hạ Lan Chi, Chúc lão phu nhân liền chống tay muốn ngồi dậy.


Hạ Lan Chi vội đỡ lấy: “Tổ mẫu, người cứ nằm yên.”


“Hôm nay gọi con tới, thật ra cũng chẳng phải chuyện gì to tát.” Giọng Chúc lão phu nhân yếu ớt, mệt mỏi.


“Hài tử à, con vốn dĩ là do số mệnh run rủi mà gả vào tướng phủ. Nay Chúc gia gặp cảnh thế này, tất cả đều chẳng liên quan gì đến con.”


Yết hầu Hạ Lan Chi nghẹn lại, khó mở miệng.


Kỳ thực, người mà nàng không dám đối diện nhất… chính là Chúc lão phu nhân.


Người khác trong Chúc gia thế nào cũng được, nhưng Chúc lão phu nhân lại là người đã tận mắt nhìn nàng lớn lên.



Nàng còn nhớ, năm nàng năm tuổi, mẫu thân không cho nàng ăn kẹo, còn phạt quỳ.


Thế là nàng liền leo tường sang nhà Chúc gia bên cạnh.


Lúc ấy, Chúc Thành Hải đã vào kinh làm quan, bởi chưa đứng vững chân nên chưa đón Chúc lão phu nhân vào cùng.


Mỗi lần nàng trốn qua phòng Chúc gia, Chúc lão phu nhân lại làm cho nàng một bàn món ngon, nào là sườn chua ngọt, cá chua ngọt, khoai lang tơ mật…


Bao nhiêu món ngọt, lão thái thái đều tự tay làm cho nàng ăn.


Đợi đến khi mẫu thân tìm được nàng, lão thái thái vẫn cười ha hả: “Đây đều là thức ăn, chứ có phải đường đâu. Trẻ con thỉnh thoảng ăn một hai lần cũng chẳng sao.”


Ký ức tuổi thơ cuồn cuộn ùa về, hốc mắt Hạ Lan Chi đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi xuống: “Tổ mẫu…”


“Đứa nhỏ này, đang yên đang lành sao lại khóc?” Chúc lão phu nhân miệng đã rụng mấy chiếc răng, gắng gượng đưa tay lên, muốn lau nước mắt cho nàng.


Hạ Lan Chi nghẹn ngào, chẳng biết nên nói gì, chỉ có thể hít hít mũi: “Người đối xử với con tốt như thế, con thật sự không biết phải báo đáp thế nào…”


“Ngốc à, trong mắt tổ mẫu, con vĩnh viễn vẫn là đứa nhỏ thích ăn ngọt năm nào. Tổ mẫu là người lớn, đâu cần con báo đáp.”


Ánh mắt bà hiền từ: “Điều tổ mẫu mong nhất chính là sau này con tìm được một chỗ dựa tốt mà thôi.”


“Con cảm ơn tổ mẫu.”



Trong lòng Hạ Lan Chi tràn đầy xúc động. Người mà nàng sợ phải đối diện nhất, lại là người thật lòng thương nàng nhất. Người chẳng hề tính toán thiệt hơn.


Chúc lão phu nhân nay chẳng còn bao nhiêu sức, chỉ nói dăm ba câu đã mệt mỏi.


Hạ Lan Chi cùng Cao Lệ Quân bước ra khỏi phòng, nàng vội lau nước mắt: “Sao người lại ở chỗ tổ mẫu?”


“Chúc… Lý phu nhân dọn khỏi Chúc gia, ta nghe Nguyệt Cô nói lão gia cùng tổ mẫu giờ ở trong phủ không ai chăm sóc. Vậy nên ta không kịp báo với cô nương, đã vội tới trước.”


Cao Lệ Quân chỉnh lại tay áo: “Kỳ thực, chuyện xảy ra gần đây ở tiền viện, lão thái thái đều hiểu cả. Nhưng bà không hề trách tội cô nương. Bà chỉ lo cô nương sẽ tự trách mình, lại càng lo nếu một ngày nào đó bà đột ngột rời cõi đời này, sẽ chẳng còn cơ hội để dặn dò cô nương điều gì nữa.”


Hạ Lan Chi gắng gượng lắm mới ngăn được nước mắt, suýt nữa lại trào ra lần nữa.


Cao Lệ Quân khẽ vỗ lưng nàng, dịu giọng an ủi: “Tuy ta chỉ là người ngoài, không rõ Chúc gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng tất cả những chuyện này cũng như mây đen giữa trời thôi. Cơn gió thổi qua, mây tan, rồi cũng sẽ ổn cả.”


“Vâng.” Hạ Lan Chi khẽ gật đầu.


Hai người trò chuyện đôi câu, rồi nàng mang theo tay nải rời Chúc gia.


Trước khi đi, nàng ngoái đầu nhìn thật sâu vào tấm biển treo trên cổng.


Trước cửa, mấy gã sai vặt đang cẩn thận đặt thang tre, chậm rãi tháo biển xuống.


Nghe nói, đã có người sắp mua lại viện này.



Bỗng dưng, thân thể Hạ Lan Chi loạng choạng, từng cơn choáng váng bất chợt ập đến.


Nàng vội vịn cột cửa để đứng vững, may thay cơn hoa mắt nhanh chóng tan đi, chẳng rõ là do nguyên cớ gì.


Đúng lúc đó, Tạ Vô Ngân từ phía đối diện đi tới. Thấy nàng chao đảo, hắn lập tức bước đến, đỡ nàng vào quán trà gần đó để nghỉ ngơi.


“Nàng ổn chứ?” Hắn khẽ hỏi, rót cho nàng một chén trà nóng.


Hơi ấm từ tách trà theo cổ họng trôi xuống, Hạ Lan Chi mới thấy dễ chịu hơn đôi chút, khẽ đáp: “Không sao, chẳng phải gì chuyện lớn. Chắc do trời oi nồng quá nên ta thấy hơi mệt thôi.”


Tạ Vô Ngân ngồi xuống đối diện nàng, gương mặt tuấn tú như ngọc, trong mắt vẫn phảng phất chút lo lắng: “Đúng lúc ta phải vào cung một chuyến, chi bằng nàng hãy đi cùng ta. Ta sẽ nhờ thái y xem qua cho nàng.”


“Không cần đâu.” Hạ Lan Chi vội lắc đầu, nàng nào dám phiền lụy đến thái y trong cung. Rồi chợt nhớ ra, liền hỏi: “Đúng rồi, chàng vào cung là vì chuyện gì?”


Tạ Vô Ngân khẽ cụp mắt, giọng bình thản: “Không có gì quan trọng.”


Hạ Lan Chi mơ hồ đoán được, có lẽ vẫn là việc liên quan đến Chúc gia hoặc mẫu hậu của hắn, nhưng nàng không gặng hỏi thêm.


Chỉ dịu giọng nói: “Bất kể xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ cùng chàng đứng trên cùng một chiến tuyến.”


Từ bao giờ, nàng đã không còn chỉ vì bản thân mà sống nữa…


Không biết từ khi nào, tâm tình của Hạ Lan Chi đã bắt đầu dao động theo từng ánh mắt, từng cử chỉ của Tạ Vô Ngân.



Hắn khẽ nắm lấy tay nàng, trong đôi mắt vốn luôn đạm mạc, giờ đây lại như chứa cả trời sao lấp lánh: “Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với nàng.”


Hạ Lan Chi cười khẽ, tựa như trêu chọc: “Chàng có chắc đây không phải nhất thời xúc động hay không?”


“Không bao lâu nữa đâu.” Tạ Vô Ngân vừa xoay chuỗi Phật châu trong tay, vừa nói, “Ta sẽ nhờ Lãnh Kiếm mua cho nàng một tòa nhà, tạm thời nàng cứ ở đó an ổn một thời gian.”


Vấn đề mà cả hai luôn lảng tránh, cuối cùng vẫn bị kéo ra trước mặt. Hạ Lan Chi thoáng chần chừ, trong lòng dấy lên một tia không đành: “Tiểu sư phụ, ngài phải nghĩ cho thật kỹ. Thân phận của ta ở kinh thành tiếng xấu đầy trời, lại còn bị coi là khắc mệnh, khắc cả trượng phu.”


Nghe vậy, Tạ Vô Ngân bật cười, thấp giọng đáp: “Vậy bần tăng càng muốn thử xem, cái gọi là ‘mệnh khắc phu’ đó rốt cuộc có thật sự lợi hại đến thế không.”


Hạ Lan Chi vội nói sang chuyện khác: “Được rồi, chàng mau vào cung làm việc đi, đừng vì ta mà chậm trễ chính sự.”


Tạ Vô Ngân nhìn nàng, ánh mắt kiên định như khắc ghi một lời hứa: “Đợi ta trở lại.”


“Được.”


Nhìn theo bóng dáng hắn dần xa, lòng Hạ Lan Chi rối bời, phức tạp đến khó tả.


Thực ra, nàng sớm đã quyết định cả đời này sẽ không tái giá. Chỉ cần giữ vững Thanh Ti phường, nuôi dưỡng một cửa tiệm nho nhỏ, sống an ổn qua ngày là đủ.


Nào ngờ, Tạ Vô Ngân lại có thể nói ra những lời thề son sắt với nàng.


Nghĩ đến hôm đó, cơ thể hắn nóng rực đến mức như muốn thiêu đốt nàng…


Đôi tai mảnh mai của Hạ Lan Chi bất giác ửng hồng.


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 88: Chúc Gia Thật Sự Không Trách Nàng
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...