Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 87: Muốn Trở Về Giang Nam Cùng Nhau Sao?

55@-

“Tiện nhân, ngươi còn dám vác mặt tới đây à!” Tiểu Lý thị xoay người, đoạt ngay cây chổi từ tay gia đinh, quất thẳng vào người Tống Uyển Nhi, “Đồ tiện nhân, con ta đã hưu ngươi rồi, ngươi còn dám vác mặt trở lại hả?”


Cây chổi nện xuống từng nhát, Tống Uyển Nhi kêu thảm thiết, run rẩy né tránh, ánh mắt ướt nhòe cầu khẩn nhìn về phía Chúc Võ Lâm.


Nhưng hắn chỉ đứng đó, ánh mắt lạnh băng, không hề động lòng.


Hạ Lan Chi thấy thế mới mở miệng can: “Lý di nương, thôi bỏ đi. Giờ nàng đã bị đuổi ra khỏi Chúc gia, lại còn mang thai trong người.”


Chúc Võ Lâm phụ họa: “Nương, tẩu tẩu nói không sai. Nàng gieo gió thì gặt bão, đánh chỉ khiến tay nương bẩn thêm thôi.”


“Con ta gặp phải loại nữ nhân mà ai cũng có thể làm chồng như ngươi, thật là xui xẻo tám đời!” Tiểu Lý thị phun thẳng một ngụm nước bọt, hất mạnh tay áo: “Đi thôi!”


Xe ngựa chậm rãi lăn bánh đi xa. Tống Uyển Nhi ngồi bệt dưới đất, nước mắt lăn dài thành dòng, nhưng chẳng có lấy một ánh mắt thương hại nào nhìn đến.


Hạ Lan Chi lạnh lùng hừ nhẹ: “Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước lại làm vậy.” Nói xong, nàng sải bước lướt qua, đi thẳng vào trong phủ.


Cuộc đời này chính Tống Uyển Nhi đã tự tay hủy hoại nó. Trong cái thời thế ăn thịt người này, nàng không còn gia tộc che chở, cũng chẳng có chút bản lĩnh nào để sinh tồn bên ngoài. Huống chi tinh thần đã sớm rối loạn, lại bụng mang dạ chửa một mình, chỉ sợ ngay cả cái rét đầu đông cũng khó lòng vượt qua.


Con đường trước phủ vốn từng náo nhiệt người qua kẻ lại, giờ chỉ còn gió lạnh hun hút lùa qua.



Hạ Lan Chi đi một mạch đến Kinh Viên, ngạc nhiên phát hiện trong sân đã đông đủ mọi người, ngay cả Chúc Bình An cũng có mặt.


“Sao mọi người đều tụ tập ở đây hết vậy?”


Vương Lan lo lắng chạy đến, sốt ruột hỏi: “Thiếu phu nhân, cuối cùng người cũng về rồi. Hạ Vãn cùng Miên Trúc đã kể lại chuyện đêm đó… Hắn thật sự chỉ… giả chết thôi sao?”


Tất cả ánh mắt trong sân đều dồn về phía Hạ Lan Chi, ai nấy đều căng thẳng chờ đợi. Nàng khẽ rũ mi, bình tĩnh đáp: “Hiện tại hắn thật sự đã chết rồi.”


Một câu rơi xuống, mọi người đồng loạt thở phào.


Nhưng Hạ Vãn vẫn chưa yên lòng: “Thật ra cũng không chỉ có việc đêm đó. Lão gia cùng phu nhân đã hòa ly, nghe nói ngoài phố đồn đãi, lão gia đã từ quan, chuẩn bị hồi Giang Nam.”


“Vãn Vãn ngốc, đó chẳng phải chuyện tốt sao?” Có người cười chen vào, “Vậy chẳng phải chúng ta càng thêm tự do à?”


Hạ Lan Chi nhìn ra được trong lòng Hạ Vãn còn nhiều băn khoăn, bèn trấn an: “Đúng là vì như thế nên hôm nay ta mới trở về để dứt khoát thu xếp mọi hậu quả. Nguyệt Cô, vào phòng lấy sổ sách và bạc ra đi.”


Chỉ trong hơn hai tháng ngắn ngủi, chiếc hộp gỗ dùng để đựng tiền đã chật ních. Từ mấy đồng tiền lẻ ban đầu, đến bạc vụn, rồi đổi thành ngân phiếu, vàng… tất cả cơ hồ đã gói trọn toàn bộ gia sản của Hạ Lan Chi.


Nàng cùng Vương Lan thanh toán nốt tiền công còn thiếu, sau đó lại phát cho mỗi người thêm ba mươi lượng coi như phí chia tay.


“Thời gian qua mọi người đều vất vả. Ba mươi lượng bạc này coi như một chút tâm ý của ta. Ai chưa có chỗ đi, có thể đến phường thêu thuê một căn phòng sạch sẽ mà ở.”



Ba mươi lượng bạc đủ để thuê được một sân viện tươm tất ở kinh thành, thậm chí còn có thể mua thêm mấy mẫu ruộng, sống yên ổn lâu dài.


Vương Lan xúc động, trịnh trọng khom người hành lễ: “Thiếu phu nhân thật lòng nghĩ cho chúng ta. Nếu không nhờ người cho chúng ta chỗ dung thân, e là ba tháng trước chúng ta đã bị bán vào nơi gió trăng dơ bẩn kia rồi.”


“Đúng vậy!”


“Chỉ cần Thanh Ti phường còn, chúng ta nguyện đi theo người mãi!”


Hạ Lan Chi khẽ chớp mắt, vành mi long lanh ánh nước.


Nàng vốn xinh đẹp dịu dàng, nhưng tâm tính lạnh lùng đến cực điểm. Hiếm khi có người hoặc việc nào chạm được vào nơi mềm yếu nhất trong lòng nàng…


“Ừm. Vương Lan, chuyện này giao cho ngươi làm. Ngươi dẫn người đi thu dọn một sân viện, xong xuôi thì dọn sang đó ở.”


Vương Lan mừng rỡ: “Vâng, được ạ!”


“Muội cũng đi! Muội cũng đi!” Miên Trúc nhanh nhảu chen vào.


Nguyệt Cô bật cười: “Ngươi thì an phận nghỉ ngơi đi thôi. Đại phu đã dặn rồi, mấy ngày này ngươi không được lao lực.”


Miên Trúc bĩu môi, đành chịu ngồi yên.



Mọi người lần lượt tản ra, chỉ còn lại Nguyệt Cô và Chúc Bình An ở lại.


Chúc Bình An lại trở về dáng vẻ im lìm như trước, đôi mắt tròn xoe như tiểu đại nhân, chăm chú nhìn Hạ Lan Chi.


Nàng không nhịn được, khẽ véo đôi má mũm mĩm của cậu, mỉm cười: “Sao thế? Mới mấy ngày không gặp đã không thèm để ý đến tẩu tẩu nữa à?”


“Ai da…” Chúc Bình An vội xoa má, rồi nghiêm túc hỏi: “Đệ chỉ muốn biết tẩu có chịu cùng cha về Giang Nam hay không?”


“Cha dạo này thật kỳ lạ. Ông cứ uống rượu mãi, say vào thì hay ném đồ đạc. Nhưng… đệ lại thích cha bây giờ hơn.”


Những lời này vốn cũng nằm trong dự liệu của Hạ Lan Chi, nhưng nàng vẫn hỏi lại: “Vì sao chứ?”


Chúc Bình An chớp mắt: “Trước kia, ông gặp đệ thường coi như không thấy, còn hay mắng đệ. Nhưng bây giờ thì khác, cứ say vào là gọi đệ là ‘nhi tử ngoan’, lại còn cho đệ rất nhiều bạc để mua đồ chơi, kẹo đường, hồ lô… Dĩ nhiên là đệ sẽ thích cha bây giờ hơn.”


Hạ Lan Chi bật cười khúc khích, trẻ con vẫn là trẻ con, đúng là tâm tính tiểu hài nhi.


Chúc Thành Hải đã đích thân đuổi Chúc Võ Lâm và Tống Uyển Nhi đi, hiện giờ chẳng phải chỉ còn lại mỗi Chúc Bình An để ông ta trông cậy sao.


Đến muộn thì tình thân vẫn quý hơn người ngoài.


Nàng nắm lấy cánh tay Chúc Bình An, nghiêng đầu hỏi: “Ngươi nghĩ kỹ chưa?”



“Rõ ràng đến không thể rõ hơn! Dù sao ông cũng là cha đệ mà.” Chúc Bình An đắc ý lắc lư chân, lại tiếc nuối thở dài: “Chỉ đáng tiếc tẩu tẩu không đi cùng chúng ta về Giang Nam.”


Nàng xoa nhẹ lên mái đầu cậu, dịu giọng dặn dò: “Về sau đừng học theo cha ngươi. Nam nhân mà ba vợ bốn thiếp, hậu viện chẳng bao giờ yên ổn, nhớ chưa?”


“Ừm.” Chúc Bình An gật đầu cái hiểu cái không, rồi hớn hở nói: “Tẩu tử, đệ đi tìm bọn tiểu đồng bọn đây. Chúng còn chưa biết đệ sắp rời kinh thành đâu!”


Hạ Lan Chi mỉm cười nhìn bóng dáng cậu rời đi, sau đó ánh mắt rơi về phía Nguyệt Cô: “Nguyệt Cô, còn ngươi thì sao?”


“Nô tỳ vốn là người hầu của Chúc phủ, đi theo lão gia, lão phu nhân từ Giang Nam ra. Nay có cơ hội trở về, dĩ nhiên thấy rất vui mừng ạ.”


Nguyệt Cô cong môi cười: “Nô tỳ khác các di nương, tay chân vụng về, chỉ biết hầu hạ cơm nước, ở lại cũng chẳng giúp được gì cho thiếu phu nhân.”


“Vậy cũng tốt.” Hạ Lan Chi gật đầu, “Ngươi ở Chúc phủ cũng coi như lão nhân, mai sau cùng Bình An ra ngoài cũng có thể chăm nom lẫn nhau. Nó còn nhỏ, chưa phân rõ thiện ác, ngươi phải để mắt nhiều hơn.”


“Vâng.”


Hạ Lan Chi trở về phòng thu xếp. Lúc gả vào Chúc phủ, nàng vốn chẳng có của hồi môn, gần như tay trắng.


Đồ đạc trong phòng đều chẳng liên quan đến nàng, duy chỉ có bộ hỉ phục thì đã dùng hết cho việc khẩn cấp lần ấy.


Nàng mới vừa gấp xong hai bộ xiêm y mang theo bên người đã thấy ma ma trong viện của lão thái thái tới gọi.


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 87: Muốn Trở Về Giang Nam Cùng Nhau Sao?
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...