Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 86: Phong Ba Lắng Xuống

71@-
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Thái Cực điện


Hoàng đế đau đớn nhìn nhi tử trước mặt, giọng nghèn nghẹn: “Trẫm đã từng cùng mẫu thân ngươi thề, chỉ cần ngươi có chí cầu tiến, nguyện thi đỗ công danh, sau này trẫm sẽ ban cho ngươi chức vị để phụng sự triều đình.”


“Vậy mà ngươi cố ý, vì cớ gì lại cấu kết với địch quốc làm nên chuyện trái đạo lý này?”


Chúc Võ Tuyên nhìn thẳng vào đôi mắt đã mờ của lão Hoàng đế, khóe môi bất giác vẽ một nụ cười châm chọc: “Ta cùng họ chung huyết mạch, dòng máu chảy cùng một nơi. Dựa vào điều gì mà họ được tôn quý, có cơ hội tranh đoạt giang sơn?”


“Còn ta thì sao? Vừa sinh ra, người đã đến phủ Tướng quân gặp ta mấy lần, lại đến thăm mẫu thân ta mấy lần? Chẳng lẽ vì ta xuất thân hèn hạ, cả đời chỉ đáng là tên nô bộc trong hoàng gia thôi sao?”


“Tuyên Nhi! Ngươi đừng nói nữa!” Chúc Lý thị nghiến răng quát, “Đã biết sai thì mau cúi đầu nhận tội đi!”


Hạ Lan Chi lặng lẽ trợn mắt.


Ở tướng phủ bấy lâu bà ta chiều chuộng Chúc Võ Tuyên cũng thôi, bây giờ hắn bị bắt quả tang thông đồng với địch, ý đồ mưu phản, đâu phải chỉ dập đầu nhận tội là xong.


Hoàng đế ho lên một tiếng nặng nề: “Trẫm không biết dạy bảo ngươi cho chu đáo, bởi thời trẻ của trẫm cũng từng phạm lỗi. Vì thế mới dẫn đến mẫu tử các ngươi phải rơi vào tình cảnh này.”


Chúc Thành Hải mặt mày tái mét, sắc xanh tím hiện rõ, vô cùng khó coi.


Chúc Võ Tuyên quỳ xuống, đầu vẫn ngẩng cao, không chịu khuất phục: “Tất cả đều là lỗi riêng của ta, xin bệ hạ chỉ trừng phạt một mình ta là đủ.”


“Đúng vậy, thưa Hoàng thượng.” Chúc Thành Hải cũng quỳ theo, vội vàng phân trần: “Lão thần kính trung với bệ hạ, nhưng không biết hắn âm thầm nuôi quân. Những người khác trong phủ càng vô tội.”


“Xin bệ hạ tha cho những người trong Chúc phủ. Vi thần cũng có phần trách nhiệm vì quản giáo không tốt, xin cùng gánh ba phần tội lỗi. Nếu bệ hạ muốn xử, vi thần cũng xin gánh tội cùng.”



Chuyện Chúc Võ Tuyên là tư sinh tử* của hoàng đế, vốn dĩ đã có không ít người biết.


(*) Tư sinh tử: con ngoài giá thú


Chúc Thành Hải thay hoàng đế nuôi nấng đứa con này hơn hai mươi năm, thế mà bản thân hắn chẳng hề cảm kích, lại còn mưu toan phản nghịch. Nếu cứ khăng khăng trách tội lên đầu Chúc Thành Hải, e rằng chỉ làm hoàng đế càng thêm mất mặt.


Quả nhiên, hoàng đế phất tay: “Thôi, ngươi hãy đứng dậy đi. Võ Tuyên, trẫm chỉ hỏi một câu, ngươi có từng hối hận những việc đã làm mấy năm nay hay không?”


“Không hối hận.” Chúc Võ Tuyên lạnh lùng đáp: “Thành công là điều ta khát vọng. Thất bại, đối với ta cũng là một cách giải thoát. Ra tay đi!”


Hoàng đế nặng nề thở dài: “Haiz… Đã như thế, kéo hắn ra ngoài, xử chém!”


“Không! Không thể!” Chúc Lý thị lệ tuôn đầy mặt, nhào đến phủ phục*, cố nắm lấy vạt áo long bào, khóc lóc: “Bệ hạ! Hắn là cốt nhục do chính ngài sinh ra mà!”


(*) Phủ phục: cúi rạp người xuống đất.


Cả gian điện im lặng, kẻ người đều lạnh lùng thờ ơ, chỉ riêng bà gần như phát điên.


Ngay khoảnh khắc Chúc Võ Tuyên bị áp giải ra ngoài, bà bỗng nghẹn lại, không thở nổi, cả thân ngã quỵ, hôn mê bất tỉnh!


Hạ Lan Chi nhìn vị bà bà vốn hiền từ này chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã tiều tụy đến nỗi ấy, trong lòng không khỏi dấy lên chút bi thương.


Cũng may hoàng đế vẫn còn nhớ chút tình xưa, lập tức sai cung nữ đỡ bà vào thiên điện, truyền thái y đến bắt mạch.


Lúc này lông mày Chúc Thành Hải chau chặt thành chữ “xuyên”, gần như không chút do dự, dập đầu tâu: “Bệ hạ, trong nhà thần biến cố dồn dập, thần quả thật khó lòng toàn tâm toàn ý phụng sự triều đình như trước.”


Ông tháo mũ quan, hai tay nâng cao đặt lên bàn trước mặt: “Cúi xin bệ hạ thương tình, cho phép thần được cáo lão hồi hương.”



“Khụ… khụ khụ!” Hoàng đế ngồi trên ngự tọa, ho khan đến run người. Ông tự biết thể diện đã tổn hại, cũng không còn tâm tư giữ người, chỉ yếu ớt nói: “Giang Nam đường xa vạn dặm… Chúc tướng lần này trở về cần phải tự lo cho cẩn thận.”


Chúc Thành Hải khom người, giọng khàn đục: “Tạ bệ hạ. Thần… cáo từ.”


Mấy câu nói không sao thốt nổi, ông dứt khoát xoay người, bước đi như trốn chạy, chẳng buồn quay đầu lại.


Kết cục như vậy, ngay cả Hạ Lan Chi lẫn Tạ Vô Ngân cũng không ngờ đến.


Cả một Thái Cực Điện rộng thênh thang, lúc này chỉ còn ba người lặng im.


“Ngân Nhi…” Hoàng đế th* d*c, giọng khản đặc, “Trẫm… e là không còn nhiều thời gian. Ngươi… vẫn chưa chịu hồi cung sao?”


Ánh mắt Tạ Vô Ngân tối lại, ngữ điệu nhạt nhẽo tựa băng sương: “Vẫn là câu nói cũ, chỉ khi việc kia được sáng tỏ, ta mới có thể quay về.”


Hoàng đế khẽ nhắm mắt, nặng nề thở dài một tiếng: “Haiz…”


Hạ Lan Chi còn chưa hiểu ra sao, ánh mắt mờ đục của bậc đế vương bỗng dừng lại nơi nàng: “Ngươi… chính là cô nương đã hiệp trợ vụ án lần này?”


Nàng lập tức tiến lên, khom người hành lễ: “Dân phụ Hạ Lan thị, khấu kiến bệ hạ.”


“Ừm…”


Ông phất tay, như đã mệt lả: “Các ngươi lui xuống đi. Trẫm muốn nghỉ ngơi một chút.”


“Tuân chỉ.”


Cửa điện nặng nề chậm rãi mở ra. Hạ Lan Chi theo ánh sáng ngoài điện bước đi, trong đầu còn quanh quẩn một ý niệm, Chúc Thành Hải định mang cả nhà hồi Giang Nam… vậy nàng phải tính sao đây?



Mải nghĩ, nàng không để ý bậc cửa, suýt nữa vấp ngã. Ngay lúc tưởng rằng thân mình sắp ngã xuống nền ngọc lạnh lẽo thì một bàn tay rắn chắc đã kịp thời đỡ lấy nàng.


“Cẩn thận.” Tạ Vô Ngân khẽ nói.


Hạ Lan Chi hơi hoảng, lí nhí đáp: “Đa tạ.”


“Nàng đi đứng phải nhìn đường chứ.”


Trong điện, hoàng đế ngồi bất động, dõi theo bóng dáng hai người dần xa, đôi mắt vẩn đục chìm vào một mảng suy tư…



Chưa đầy ba ngày, chuyện Chúc thừa tướng từ quan hồi hương, lại thêm việc thiên kim Trấn Quốc hầu phủ cùng Chúc gia hòa ly đã náo động khắp kinh thành.


Về phần Chúc Võ Tuyên mưu nghịch, tin tức bị áp xuống vô cùng nghiêm ngặt. Ngoại trừ một số người có liên quan, đa số quan viên và bá tánh đều không hay biết gì. Người ngoài chỉ tiếc thay cho vị thủ phụ quyền khuynh thiên hạ, rốt cuộc lại chọn rời đi ngay giữa độ tuổi phong hoa chính mậu.


Hạ Lan Chi vốn lo ngại trở về phủ sẽ bị Chúc Thành Hải hay Chúc Lý thị gọi đến chất vấn. Dù sao Chúc Võ Tuyên có tội tày đình thì vẫn là hài tử mà bọn họ nuôi nấng hơn hai mươi năm. Ngoài miệng có thể không nói, nhưng trong lòng tất nhiên khó tránh khỏi nảy sinh oán hận với nàng – người đã cùng Tạ Vô Ngân hợp lực vạch trần mọi chuyện.


Mãi cho đến khi Nguyệt Cô truyền tin nói Chúc Lý thị đã thu dọn sạch của hồi môn, quay về phủ Trấn Quốc công tá túc, Hạ Lan Chi mới yên tâm quay lại Chúc phủ.


Trước cửa phủ, một chiếc xe đẩy tay chất đầy rương hòm, tiểu Lý thị và Chúc Võ Lâm đang sai người khiêng dọn.


“Đặt cẩn thận, coi chừng sứt mẻ.”


“Lý di nương cứ yên tâm, chúng tiểu nhân sẽ cẩn thận.”


Hạ Lan Chi nhìn từng rương đồ lần lượt chất lên xe, không khỏi sinh lòng nghi hoặc: “Lý di nương, Nhị công tử, chẳng lẽ hai người muốn hồi Giang Nam sao?”



Nhưng nàng đảo mắt nhìn quanh, thấy chỉ có một chiếc xe đẩy, đồ đạc cũng chẳng nhiều. Với gia thế tướng phủ, tuyệt đối không thể nào chỉ có chừng ấy gia sản.


Tiểu Lý thị hừ lạnh, quét mắt một vòng sang tấm biển Chúc phủ, châm chọc nói: “Ai thèm cùng cái Chúc gia xui xẻo này trở về Giang Nam chứ.”


Chúc Võ Lâm thấy thế, vội ôm quyền với Hạ Lan Chi, giọng điệu ôn hòa hơn nhiều: “Ta cùng mẫu thân đã thuê được một viện nhỏ trong thành, tính dọn qua đó ở.”


“Chỉ có hai người các ngươi thôi sao?” Hạ Lan Chi hơi bất ngờ.


Chúc Võ Lâm khẽ gật đầu: “Tẩu tẩu ở kinh thành buôn bán lớn như vậy, cũng nên sớm tính toán cho bản thân mới phải.”


Hạ Lan Chi biết hắn có lòng nhắc nhở, liền hỏi: “Ừm, vậy sau này các ngươi lấy gì mà sống? Trước kia trong phủ còn có bạc hàng tháng, giờ rời khỏi Chúc gia rồi, chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.”


Tiểu Lý thị mím môi cười nhạt: “Mấy năm nay ta ở trong phủ cũng tích góp được ít nhiều. Hồi môn bên nhà mẹ đẻ tuy chẳng thể so với trưởng tỷ, nhưng cũng đủ cho mẹ con ta dùng một thời gian.”


Chúc Võ Lâm xen vào, ánh mắt tràn đầy kiên quyết: “Ta đã hạ quyết tâm sẽ ứng thí vào mùa xuân năm sau. Chỉ cần đỗ đạt, chúng ta cũng có thể an cư ở kinh thành!”


Không biết từ khi nào, người vốn là nhị thế tổ chỉ biết ăn chơi nay lại mang dáng vẻ trầm ổn chín chắn như vậy. May mắn thay, chuyện của Chúc Võ Tuyên chưa lan truyền rộng, bằng không sẽ liên lụy mà ảnh hưởng cả con đường khoa cử của hắn.


Hạ Lan Chi khẽ cong môi cười: “Có mục tiêu thì phải cố gắng cho thật tốt.”


“Đương nhiên rồi.”


Đang trò chuyện, chợt một bóng dáng lam lũ, đầu tóc rối bời, thân thể run rẩy đi tới.


“Phu quân…”


Âm thanh quen thuộc mà khàn khàn ấy khiến Hạ Lan Chi thoáng giật mình.


“Bịch!” Tống Uyển Nhi quỳ sụp xuống đất, nước mắt lã chã: “Phu quân, Uyển Nhi thật sự biết sai rồi. Xin chàng hãy tha thứ cho Uyển Nhi lần này!”


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 86: Phong Ba Lắng Xuống
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...