Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 85: Bắt Về Quy Án
54@-
“Ngươi nghĩ rằng…” Tạ Vô Ngân chậm rãi mở miệng, giọng nhẹ nhàng mà sắc bén, “chạy trốn ra ngoài được thì ngươi sẽ an toàn sao?”
Lời này vừa dứt, trong không khí bỗng thoang thoảng một mùi nguy hiểm. Sắc mặt Chúc Võ Tuyên biến đổi, lạnh lùng hỏi: “Ý của ngươi là gì?”
Bất ngờ, một chiếc tay nải màu đen từ giữa không trung bay vút tới, lăn phịch xuống trước mặt hắn.
Tay nải mở bung, bên trong là một cái đầu ướt đẫm máu tươi bỗng nhiên xuất hiện trước mắt mọi người.
Đôi mắt xám đục vẫn trừng trừng nhìn thẳng, máu khô loang lổ, như đang nhắc nhở bọn họ rằng chủ nhân cái đầu kia đã chết nhiều ngày.
“A!”
Miên Trúc hoảng sợ tới mức hét to một tiếng rồi ngất lịm đi.
Chúc Võ Tuyên còn chưa kịp định thần, một viên đá từ xa lao vút tới, đánh trúng huyệt ở cánh tay hắn.
“Bắt sống phản nghịch!” Lãnh Kiếm quát lớn, lập tức xông lên.
Phố xá náo loạn như nồi cháo sôi. Nhân cơ hội ấy, Hạ Lan Chi chen vào giữa đám người, nhanh chóng dìu Miên Trúc ra ngoài.
“Thiếu phu nhân, chuyện gì đang xảy ra vậy? Đại thiếu gia… chẳng phải đã chết rồi sao?” Hạ Vãn vừa khóc vừa hỏi.
Hạ Lan Chi ôm chặt Miên Trúc: “Việc này dài lắm, các ngươi không nên ra ngoài vào lúc này. Sao lại đưa nàng tới đây?”
Hạ Vãn nghẹn ngào: “Hôm nay là hội hoa đăng, Miên Trúc trong phủ buồn bực đã lâu nên thiếp thân mới muốn đưa nàng ra ngoài giải sầu…”
Ngay lúc đó, trên nóc nhà hai bên phố và bốn góc đường, ba mươi cung thủ cùng ba mươi kiếm khách đồng loạt ẩn hiện trong tư thế mai phục.
Vấn Tuyết khom người nhìn xuống, thấp giọng hỏi: “Điện hạ, đã có thể hạ lệnh bắn chưa?”
Hai bên đường phố vắng lặng, chỉ cần mưa tên buông xuống, toàn bộ những người ở dưới đều khó tránh khỏi cảnh cửu tử nhất sinh.
Tạ Phong Lăng nhíu chặt mày.
Vấn Tuyết gấp gáp: “Điện hạ! Nếu ngài còn chưa hạ quyết định, chỉ sợ thời cơ sẽ lỡ dỡ mất.”
Nhưng ánh mắt Tạ Phong Lăng lại rơi trên thân ảnh thiếu nữ áo trắng, nơi đáy mắt thoáng hiện một tia đau xót: “Lui binh.”
Nói dứt lời, nàng đã giật mạnh ống pháo hiệu bên hông: “Nô tỳ tuyệt đối không thể tuân lệnh!”
Ngay khi ngọn lửa sắp được kéo bật, Tạ Phong Lăng vung tay, chém ngang một nhát thật dứt khoát, khiến nàng ngất lịm tại chỗ: “Đắc tội.”
Sau mấy phen giao tranh kịch liệt, cuối cùng Chúc Võ Tuyên cũng bị bắt sống.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đầy căm hận khóa chặt Tạ Vô Ngân: “Cùng là huyết mạch một nhà, vốn nên chung một chí hướng. Vì sao ngươi lại chọn trợ giúp cho kẻ xấu?”
Hạ Lan Chi nghe vậy, trong lòng lửa giận bốc lên, nàng quát lớn: “Chàng với ngươi nào có mục đích chung! Nếu phải nói đến huynh đệ tương tàn, vậy thì song sinh đệ đệ cùng cha cùng mẹ với ngươi kia chẳng phải càng đáng thương hơn sao?”
Chúc Võ Tuyên á khẩu, chỉ có thể cúi đầu.
Khóe môi hắn khẽ nhếch, hiện lên một nụ cười tự giễu: “Thắng làm vua thua làm giặc, những lời cần nói ta cũng nói hết rồi. Chỉ là ta vẫn muốn biết kế hoạch của ta hoàn hảo vô cùng, rốt cuộc các ngươi đã nhìn thấu bằng cách nào?”
Tạ Vô Ngân nhàn nhạt đáp: “Quả thật, ngươi hao tốn hai năm trời bày mưu, cố tình che giấu bản thân như một kẻ vô dụng, đúng là đã khiến không ít người xa lánh, khinh thường. Nhưng…”
Hạ Lan Chi lạnh giọng cất lời: “Ngươi tưởng rằng chỉ cần tìm được một kẻ giống ngươi như đúc làm thế thân, ngươi liền có thể an tâm ở biên quan liên lạc mật thám Võ quốc ư.”
Nàng khẽ nhướng mi, lời lẽ như lưỡi dao: “Nhưng ngươi đã xem nhẹ một điều. Nhiều năm qua, ngươi chưa từng để các cô nương trong Kinh Viên hoài thai cốt nhục của mình. Bởi vì ngươi biết, một đứa trẻ được sinh ra sẽ trở thành nhược điểm trí mạng của ngươi.”
Nói đoạn, Hạ Lan Chi cùng Tạ Vô Ngân khẽ chạm mắt nhau, giọng điệu càng thêm chắc nịch: “Vì bảo mật, ngay cả Tống gia biểu muội, người kề gối bên giường ngươi, ngươi cũng chưa từng nói đến. Nhưng ngươi lại quên mất một điều là lòng ghen tuông của nữ nhân mới là thứ khó dò nhất.”
Sắc mặt Chúc Võ Tuyên khẽ biến: “Ngươi… có ý gì?”
Hạ Lan Chi thản nhiên đáp: “Nửa năm trước, ngươi cùng ta lập hôn ước. Việc này khiến Tống Uyển Nhi tức giận vô cùng. Bởi trước đó, ngươi từng hứa cho nàng vị trí chính thê, vậy mà lại trở mặt nuốt lời.”
“Nàng không biết ngươi có thế thân. Thấy ngươi lạnh nhạt, lại nhìn thấy ‘ngươi’ còn có quan hệ mập mờ với nàng ta, nên nàng ta liền nghĩ rằng ngươi đã thay lòng. Vì thế, ngay trong đêm mới bày mưu, ám sát thế thân kia.”
Chúc Võ Tuyên lắc đầu liên hồi, đôi mắt đỏ rực, vừa phẫn nộ vừa hoảng loạn: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Uyển Nhi… sao có thể đối xử với ta như thế?”
Hạ Lan Chi thoáng nhếch môi, trong mắt tràn đầy thương hại: “Có lẽ nàng ta còn từng nói với ngươi, đệ đệ ngươi chết là vì ta ra tay đúng không. Nhưng sự thật thì sao? Chính nàng cùng Mã thị cấu kết, cố ý hạ độc quá liều, ép hắn chết thảm.”
“Từ khi nghe tin Chúc Võ Tuyên ngươi chết một cách kỳ lạ, ta cùng tiểu sư phụ đã sinh nghi. Một kẻ ‘túng dục mà chết’, chuyện này sao có thể đơn giản như vậy được?”
Tạ Vô Ngân từ nãy giờ vẫn im lặng, bấy giờ mới chậm rãi mở miệng: “Huống hồ, ngươi quá mức tự đắc. Tưởng rằng ở Nhạn Môn Quan không ai nhận ra dung mạo của đích tử tướng phủ. Lại cho rằng lần đầu ngươi trở về tướng phủ, liền có thể thần không biết quỷ không hay.”
“Kỳ thật, nhất cử nhất động của ngươi sớm đã rơi vào mắt người khác.” Hắn chỉ xuống viên đầu lâu đã mục rữa trên mặt đất, giọng lạnh lùng: “Ngươi tưởng rằng mình vẫn luôn bí mật cùng mật thám Võ quốc liên lạc bằng ám tín, nhưng nào hay, con đường đó từ lâu đã bị chúng ta chặt đứt.”
Chúc Võ Tuyên tuyệt vọng triệt để, bật cười thê lương: “Thì ra là thế…”
Hắn thất hồn lạc phách, bị giải khỏi hiện trường.
Thôi Thiếu Khanh lau mồ hôi lạnh trên trán, mặt nở nụ cười nịnh nọt, vội vàng chắp tay: “Điện hạ quả thật anh minh thần võ, mọi dấu vết để lại đều không thoát khỏi đôi mắt điện hạ!”
Hạ Lan Chi liếc hắn, ánh mắt sắc bén. Rõ ràng vừa rồi hai bên hỗn loạn, tên nhãi này toàn trốn xa nhất, chỉ sợ bị vạ lây. Giờ thấy mọi chuyện xong xuôi hắn mới ung dung lò dò bước ra.
“Điện hạ, mấy ngày nay ngài vất vả rồi. Đêm nay thần nhất định đích thân canh giữ tên phản tặc này, đảm bảo hắn không còn cơ hội chạy trốn nữa!” Thôi Thiếu Khanh hăng hái nói.
Tạ Vô Ngân khẽ khảy chuỗi Phật châu trong tay. Hạt châu mượt mà, nhưng nay đã vương một vệt máu đỏ thẫm, khác hẳn vẻ thanh tịnh ngày thường.
“Không cần. Loạn đảng đã đền tội, sẽ không còn kẻ nào liều chết cứu hắn nữa.”
“Điện hạ nói phải.” Thôi Thiếu Khanh vội cúi đầu, khom lưng: “Vậy thần lập tức áp giải hắn hồi Đại Lý Tự.”
Nhìn đoàn cấm vệ quân khí thế cuồn cuộn đưa phạm nhân đi xa dần, Hạ Lan Chi hơi nhíu mày: “Có điều… ta vẫn chưa rõ, nữ nhân từng giúp Chúc Võ Tuyên cướp ngục, bây giờ đang ở đâu?”
Tạ Vô Ngân niệm một tiếng A Di Đà Phật, giọng điềm đạm: “Thiên đạo có nhân quả. Chuyện của trời, chúng ta không cần cưỡng cầu.”
“Trời ư?” Hạ Lan Chi kinh ngạc ngẩng lên. Nhưng bầu trời đêm nay chỉ có trăng sáng sao thưa, ngoài kia căn bản chẳng có gì khác.
Trên nóc nhà, nơi mai phục, Tạ Phong Lăng khẽ cau mày, hạ lệnh cho toàn bộ thích khách: “Rút lui!”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
“Ngươi nghĩ rằng…” Tạ Vô Ngân chậm rãi mở miệng, giọng nhẹ nhàng mà sắc bén, “chạy trốn ra ngoài được thì ngươi sẽ an toàn sao?”
Lời này vừa dứt, trong không khí bỗng thoang thoảng một mùi nguy hiểm. Sắc mặt Chúc Võ Tuyên biến đổi, lạnh lùng hỏi: “Ý của ngươi là gì?”
Bất ngờ, một chiếc tay nải màu đen từ giữa không trung bay vút tới, lăn phịch xuống trước mặt hắn.
Tay nải mở bung, bên trong là một cái đầu ướt đẫm máu tươi bỗng nhiên xuất hiện trước mắt mọi người.
Đôi mắt xám đục vẫn trừng trừng nhìn thẳng, máu khô loang lổ, như đang nhắc nhở bọn họ rằng chủ nhân cái đầu kia đã chết nhiều ngày.
“A!”
Miên Trúc hoảng sợ tới mức hét to một tiếng rồi ngất lịm đi.
Chúc Võ Tuyên còn chưa kịp định thần, một viên đá từ xa lao vút tới, đánh trúng huyệt ở cánh tay hắn.
“Bắt sống phản nghịch!” Lãnh Kiếm quát lớn, lập tức xông lên.
Phố xá náo loạn như nồi cháo sôi. Nhân cơ hội ấy, Hạ Lan Chi chen vào giữa đám người, nhanh chóng dìu Miên Trúc ra ngoài.
“Thiếu phu nhân, chuyện gì đang xảy ra vậy? Đại thiếu gia… chẳng phải đã chết rồi sao?” Hạ Vãn vừa khóc vừa hỏi.
Hạ Lan Chi ôm chặt Miên Trúc: “Việc này dài lắm, các ngươi không nên ra ngoài vào lúc này. Sao lại đưa nàng tới đây?”
Hạ Vãn nghẹn ngào: “Hôm nay là hội hoa đăng, Miên Trúc trong phủ buồn bực đã lâu nên thiếp thân mới muốn đưa nàng ra ngoài giải sầu…”
Ngay lúc đó, trên nóc nhà hai bên phố và bốn góc đường, ba mươi cung thủ cùng ba mươi kiếm khách đồng loạt ẩn hiện trong tư thế mai phục.
Vấn Tuyết khom người nhìn xuống, thấp giọng hỏi: “Điện hạ, đã có thể hạ lệnh bắn chưa?”
Hai bên đường phố vắng lặng, chỉ cần mưa tên buông xuống, toàn bộ những người ở dưới đều khó tránh khỏi cảnh cửu tử nhất sinh.
Tạ Phong Lăng nhíu chặt mày.
Vấn Tuyết gấp gáp: “Điện hạ! Nếu ngài còn chưa hạ quyết định, chỉ sợ thời cơ sẽ lỡ dỡ mất.”
Nhưng ánh mắt Tạ Phong Lăng lại rơi trên thân ảnh thiếu nữ áo trắng, nơi đáy mắt thoáng hiện một tia đau xót: “Lui binh.”
Nói dứt lời, nàng đã giật mạnh ống pháo hiệu bên hông: “Nô tỳ tuyệt đối không thể tuân lệnh!”
Ngay khi ngọn lửa sắp được kéo bật, Tạ Phong Lăng vung tay, chém ngang một nhát thật dứt khoát, khiến nàng ngất lịm tại chỗ: “Đắc tội.”
Sau mấy phen giao tranh kịch liệt, cuối cùng Chúc Võ Tuyên cũng bị bắt sống.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đầy căm hận khóa chặt Tạ Vô Ngân: “Cùng là huyết mạch một nhà, vốn nên chung một chí hướng. Vì sao ngươi lại chọn trợ giúp cho kẻ xấu?”
Hạ Lan Chi nghe vậy, trong lòng lửa giận bốc lên, nàng quát lớn: “Chàng với ngươi nào có mục đích chung! Nếu phải nói đến huynh đệ tương tàn, vậy thì song sinh đệ đệ cùng cha cùng mẹ với ngươi kia chẳng phải càng đáng thương hơn sao?”
Chúc Võ Tuyên á khẩu, chỉ có thể cúi đầu.
Khóe môi hắn khẽ nhếch, hiện lên một nụ cười tự giễu: “Thắng làm vua thua làm giặc, những lời cần nói ta cũng nói hết rồi. Chỉ là ta vẫn muốn biết kế hoạch của ta hoàn hảo vô cùng, rốt cuộc các ngươi đã nhìn thấu bằng cách nào?”
Tạ Vô Ngân nhàn nhạt đáp: “Quả thật, ngươi hao tốn hai năm trời bày mưu, cố tình che giấu bản thân như một kẻ vô dụng, đúng là đã khiến không ít người xa lánh, khinh thường. Nhưng…”
Hạ Lan Chi lạnh giọng cất lời: “Ngươi tưởng rằng chỉ cần tìm được một kẻ giống ngươi như đúc làm thế thân, ngươi liền có thể an tâm ở biên quan liên lạc mật thám Võ quốc ư.”
Nàng khẽ nhướng mi, lời lẽ như lưỡi dao: “Nhưng ngươi đã xem nhẹ một điều. Nhiều năm qua, ngươi chưa từng để các cô nương trong Kinh Viên hoài thai cốt nhục của mình. Bởi vì ngươi biết, một đứa trẻ được sinh ra sẽ trở thành nhược điểm trí mạng của ngươi.”
Nói đoạn, Hạ Lan Chi cùng Tạ Vô Ngân khẽ chạm mắt nhau, giọng điệu càng thêm chắc nịch: “Vì bảo mật, ngay cả Tống gia biểu muội, người kề gối bên giường ngươi, ngươi cũng chưa từng nói đến. Nhưng ngươi lại quên mất một điều là lòng ghen tuông của nữ nhân mới là thứ khó dò nhất.”
Sắc mặt Chúc Võ Tuyên khẽ biến: “Ngươi… có ý gì?”
Hạ Lan Chi thản nhiên đáp: “Nửa năm trước, ngươi cùng ta lập hôn ước. Việc này khiến Tống Uyển Nhi tức giận vô cùng. Bởi trước đó, ngươi từng hứa cho nàng vị trí chính thê, vậy mà lại trở mặt nuốt lời.”
“Nàng không biết ngươi có thế thân. Thấy ngươi lạnh nhạt, lại nhìn thấy ‘ngươi’ còn có quan hệ mập mờ với nàng ta, nên nàng ta liền nghĩ rằng ngươi đã thay lòng. Vì thế, ngay trong đêm mới bày mưu, ám sát thế thân kia.”
Chúc Võ Tuyên lắc đầu liên hồi, đôi mắt đỏ rực, vừa phẫn nộ vừa hoảng loạn: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Uyển Nhi… sao có thể đối xử với ta như thế?”
Hạ Lan Chi thoáng nhếch môi, trong mắt tràn đầy thương hại: “Có lẽ nàng ta còn từng nói với ngươi, đệ đệ ngươi chết là vì ta ra tay đúng không. Nhưng sự thật thì sao? Chính nàng cùng Mã thị cấu kết, cố ý hạ độc quá liều, ép hắn chết thảm.”
“Từ khi nghe tin Chúc Võ Tuyên ngươi chết một cách kỳ lạ, ta cùng tiểu sư phụ đã sinh nghi. Một kẻ ‘túng dục mà chết’, chuyện này sao có thể đơn giản như vậy được?”
Tạ Vô Ngân từ nãy giờ vẫn im lặng, bấy giờ mới chậm rãi mở miệng: “Huống hồ, ngươi quá mức tự đắc. Tưởng rằng ở Nhạn Môn Quan không ai nhận ra dung mạo của đích tử tướng phủ. Lại cho rằng lần đầu ngươi trở về tướng phủ, liền có thể thần không biết quỷ không hay.”
“Kỳ thật, nhất cử nhất động của ngươi sớm đã rơi vào mắt người khác.” Hắn chỉ xuống viên đầu lâu đã mục rữa trên mặt đất, giọng lạnh lùng: “Ngươi tưởng rằng mình vẫn luôn bí mật cùng mật thám Võ quốc liên lạc bằng ám tín, nhưng nào hay, con đường đó từ lâu đã bị chúng ta chặt đứt.”
Chúc Võ Tuyên tuyệt vọng triệt để, bật cười thê lương: “Thì ra là thế…”
Hắn thất hồn lạc phách, bị giải khỏi hiện trường.
Thôi Thiếu Khanh lau mồ hôi lạnh trên trán, mặt nở nụ cười nịnh nọt, vội vàng chắp tay: “Điện hạ quả thật anh minh thần võ, mọi dấu vết để lại đều không thoát khỏi đôi mắt điện hạ!”
Hạ Lan Chi liếc hắn, ánh mắt sắc bén. Rõ ràng vừa rồi hai bên hỗn loạn, tên nhãi này toàn trốn xa nhất, chỉ sợ bị vạ lây. Giờ thấy mọi chuyện xong xuôi hắn mới ung dung lò dò bước ra.
“Điện hạ, mấy ngày nay ngài vất vả rồi. Đêm nay thần nhất định đích thân canh giữ tên phản tặc này, đảm bảo hắn không còn cơ hội chạy trốn nữa!” Thôi Thiếu Khanh hăng hái nói.
Tạ Vô Ngân khẽ khảy chuỗi Phật châu trong tay. Hạt châu mượt mà, nhưng nay đã vương một vệt máu đỏ thẫm, khác hẳn vẻ thanh tịnh ngày thường.
“Không cần. Loạn đảng đã đền tội, sẽ không còn kẻ nào liều chết cứu hắn nữa.”
“Điện hạ nói phải.” Thôi Thiếu Khanh vội cúi đầu, khom lưng: “Vậy thần lập tức áp giải hắn hồi Đại Lý Tự.”
Nhìn đoàn cấm vệ quân khí thế cuồn cuộn đưa phạm nhân đi xa dần, Hạ Lan Chi hơi nhíu mày: “Có điều… ta vẫn chưa rõ, nữ nhân từng giúp Chúc Võ Tuyên cướp ngục, bây giờ đang ở đâu?”
Tạ Vô Ngân niệm một tiếng A Di Đà Phật, giọng điềm đạm: “Thiên đạo có nhân quả. Chuyện của trời, chúng ta không cần cưỡng cầu.”
“Trời ư?” Hạ Lan Chi kinh ngạc ngẩng lên. Nhưng bầu trời đêm nay chỉ có trăng sáng sao thưa, ngoài kia căn bản chẳng có gì khác.
Trên nóc nhà, nơi mai phục, Tạ Phong Lăng khẽ cau mày, hạ lệnh cho toàn bộ thích khách: “Rút lui!”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 85: Bắt Về Quy Án
10.0/10 từ 21 lượt.