Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 84: Đuổi Bắt

71@-

Mùng bảy tháng bảy, tiết Khất Xảo, còn gọi là lễ hội hoa đăng.


Tuy rằng phong tục Đông Đỉnh Quốc đã dần cởi mở, nhưng nữ tử khuê phòng cũng hiếm khi có cơ hội bước chân ra ngoài dạo chơi.


Hôm nay lại khác hẳn, từng tốp năm tốp ba các tiểu muội muội rủ nhau xách hoa đăng đi dạo chợ phố. Giữa dòng người còn chen lẫn cả những thiếu niên tài tuấn, thương nhân, tiểu phú hộ… Cảnh tượng náo nhiệt hiếm có.


“Đứng lại!”


Tiếng quát của nha dịch vang lên từ phía sau, nhưng dòng người đông đúc, huyên náo che lấp hết thảy. Những tiếng “đứng lại” nhanh chóng bị sự ồn ào nuốt trọn.


Chúc Võ Tuyên luồn lách trong đám đông mà chạy, chẳng mấy chốc đã mất hút chẳng còn thấy bóng dáng.


Hắn lập tức cởi bỏ áo bào trắng trên người, từ trong túi lôi ra một tờ ngân phiếu trăm lượng, vỗ mạnh lên vai một nam nhân xa lạ ở phía trước.


“Một trăm lượng, cởi áo cho ta!”


Chưa kịp để đối phương phản ứng, hắn đã nhanh nhẹn giật lấy áo từ bả vai, động tác lưu loát khoác ngay lên người mình.


“Cái gì… ai thế này?!” Nam nhân đứng ngây như phỗng, chỉ có tờ ngân phiếu trên mặt đất chứng minh vừa rồi không phải mơ, “Đúng là điên khùng!”


Khác hẳn với bốn phố lớn trung tâm vốn náo nhiệt rộn ràng, chợ phía tây lại yên tĩnh hơn nhiều, người qua lại thưa thớt.


Thùng, thùng, đông.


Chúc Võ Tuyên dùng ám hiệu gõ lên cánh cửa một hiệu cầm đồ.



Bên trong không có động tĩnh.


Hắn cau mày, lại lặp lại một lần ám hiệu nữa. Nhưng hiệu cầm đồ vẫn im như tờ, như thể bên trong mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ sâu. Phía đầu đường, vài ngọn đuốc lóe lên, nha dịch đang lao tới. Tìm được hắn chỉ còn là chuyện sớm hay muộn.


Chúc Võ Tuyên không còn chần chờ, trực tiếp đẩy cửa bước vào.


Đương


Một thanh trường kiếm bạc chớp lên lập tức kề vào cổ hắn! Lưỡi kiếm chỉ cần nhích thêm một tấc nữa thôi sẽ rạch đứt mạch sống, sức lực đặt đúng chỗ khiến người không tài nào vùng vẫy nổi.


“Chúc công tử, đã lâu không gặp.” Âm thanh lạnh như ngọc của Tạ Vô Ngân vang lên, nến trong phòng lóe sáng. Chúc Võ Tuyên lúc này mới nhìn rõ người của hắn đang nằm la liệt trên sàn, không rõ còn sống hay đã chết.


“Lại là ngươi.” Hắn thở gấp, trông như vừa rút hơi khỏi lồng ngực. “Ngươi đã vào cửa Phật rồi, sao còn liên tiếp ngăn cản ta?”


Chúc Võ Tuyên nhìn thấy Hạ Lan Chi, giọng lạnh lùng: “Hạ Lan Chi, nói gì thì nói trên danh nghĩa ta cũng là phu quân của ngươi, nhưng ngươi lại giúp người ngoài đến chống đối ta như vậy, hình như không tốt lắm nhỉ.”


Hạ Lan Chi lười biếng đáp lại, chẳng muốn cùng hắn tranh luận dài dòng: “Nếu muốn nói đến chuyện hôn sự này, thì người thật sự bái đường thành thân với ta vẫn là đệ đệ của ngươi, còn ngươi thì tính là gì.”


“À… Tạ Vô Ngân, chúng ta có thể hợp tác chứ?” Chúc Võ Tuyên đột nhiên mở lời.


Tạ Vô Ngân lặng lẽ di chuyển khớp ngón tay, khẽ khua chuỗi tràng; hắn không từ chối, nhưng cũng không vội đáp lại.


“Chỉ cần hôm nay ngươi thả ta, để ta còn cơ hội khôi phục thân thế, về sau ngươi muốn điều tra ai, lật lại án cũ thế nào ta cũng đều nghe theo.”


Cả phòng im như tờ, chỉ có ánh nến lay động kéo dài bóng người.


“A di đà Phật.” Tạ Vô Ngân khẽ mở môi, giọng lạnh: “Sao ngươi lại nghĩ bần tăng sẽ tìm cơ hội lật lại bản án?”



Mặt Chúc Võ Tuyên thoáng đổi sắc: “Ngươi không nghĩ đến việc phải trả thù người kia sao? Hắn đã hại ngươi và ta nặng nề, thậm chí đẩy mẫu thân ngươi vào bi kịch, ngươi không muốn báo thù sao?”


“Tạ Vô Ngân, chỉ khi cùng hợp tác với ta thì ngươi mới có thể đối đầu với Thái tử. Đừng quên, tổ tiên dòng họ ngươi cả đời trung liệt, giờ lại rơi vào kết cục hai nơi hai ngã kia.”


Hắn lần lượt dẫn dắt từng ý, nhưng Tạ Vô Ngân hoàn toàn không động lòng.


Lãnh Kiếm lên tiếng: “Chủ tử, lời hắn nói cũng có lý. Chi bằng giết luôn hắn, rồi thu nốt quân đội của hắn.”


“Ngươi thật vô sỉ!” Chúc Võ Tuyên lớn tiếng mắng.


Hắn đây là đang có lòng tốt khuyên giải, sao cái thằng khỉ này lại nghĩ tới chuyện giết người cướp của như vậy?


Bên ngoài đã có tiếng chân người đến gần, Hạ Lan Chi thấy vậy vội vàng nói: “Trước tiên đem hắn trói lại đã.”


Thanh trường kiếm trong tay Lãnh Kiếm vừa hơi lơi lỏng, Chúc Võ Tuyên lập tức xoay người, từ dưới mũi kiếm thoát thân. Động tác nhanh như điện khiến mọi người căn bản không kịp phản ứng.


Hạ Lan Chi thất thanh quát: “Đuổi theo!”


Trên vách đá, mấy chục cấm vệ quân đồng loạt truy kích Chúc Võ Tuyên.


Nơi này khác hẳn bốn con phố phồn hoa náo nhiệt, hắn hoàn toàn không cách nào ẩn giấu thân hình, chỉ có thể liều mạng lao về phía trước.


Đúng lúc ấy, phía xa có hai bóng dáng nữ tử quen thuộc đang sóng vai đi dạo, vừa cười vừa trò chuyện.


“Hạ tỷ tỷ, cây trâm này có hợp với muội không?”


“Ngươi vốn đã có dung mạo kiều diễm, cài gì cũng đẹp.”



Chúc Võ Tuyên vừa liếc mắt đã nhận ra, ánh mắt lóe hung quang. Hắn xông đến, chộp lấy cổ Miên Trúc, bàn tay gắt gao bóp chặt, thô bạo chặn ngay huyết mạch, thấp giọng quát:


“Không được nhúc nhích!”


“A!”


Hạ Vãn kinh hãi, sắc mặt trắng bệch: “Đại… đại thiếu gia?!”


Hai người còn chưa kịp hiểu rõ vì sao kẻ vốn đã chết lại xuất hiện trước mắt thì Hạ Lan Chi cùng Tạ Vô Ngân đã vội vã chạy đến.


“Buông tay!” Hạ Lan Chi quát lớn, trong mắt lóe lên lo lắng bởi Miên Trúc đã bị bóp đến sắc mặt tái nhợt.


Chúc Võ Tuyên nở nụ cười dữ tợn, lực trên tay càng thêm mạnh. Miên Trúc nghẹt thở, gương mặt đỏ bừng. Hắn lạnh giọng: “Ta đã khuyên bảo các ngươi đàng hoàng mà các ngươi đều không chịu nghe, vậy đừng trách ta kéo người vô tội xuống nước!”


Nhìn quanh, cấm vệ quân vẫn giương đao đứng chặn, chẳng ai dám thoái lui nửa bước. Lực đạo trong tay Chúc Võ Tuyên theo đó càng siết chặt khiến Miên Trúc suýt ngất đi.


Hạ Lan Chi nóng ruột, vội vã lên tiếng: “Trong bụng nàng còn mang hài tử! Ngươi nếu còn nửa phần nhân tính thì đừng lấy nàng ra uy h**p chúng ta!”


“Hài tử?”


Chúc Võ Tuyên chau mày, quả nhiên nhìn thấy bụng Miên Trúc hơi nhô lên một đường cong nhỏ.


Hắn cong khóe môi châm chọc: “Ai mà biết trong bụng nàng có phải là con hoang của kẻ nào hay không!”


Miên Trúc gần như không thở nổi, Hạ Vãn run rẩy kêu lên: “Đại thiếu gia! Đứa bé trong bụng Miên Trúc… là cốt nhục của ngài đó!”


Hạ Lan Chi căng thẳng đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Tiểu sư phụ, nếu chàng không cho mọi người lùi ra sau chỉ e hắn sẽ b*p ch*t Miên Trúc ngay tại chỗ mất thôi!”



Tạ Vô Ngân lập tức phân phó: “Mọi người, lùi ra sau ba bước.”


Cấm vệ quân vừa lui lại, Chúc Võ Tuyên quả nhiên thả lỏng lực đạo.


Miên Trúc suýt chút nữa ngạt thở, gương mặt vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bầm, vội vã tham lam hít từng hơi.


“Thế này mới ngoan chứ.” Chúc Võ Tuyên dùng tay còn lại vỗ nhẹ lên gương mặt tái xanh của nàng, nở nụ cười độc ác, “Không ngờ ngươi vẫn còn chút giá trị như vậy.”


“Thiếp…” Miên Trúc nói năng không trọn vẹn, đôi mắt ầng ậc nước tuyệt vọng nhìn Hạ Lan Chi, run giọng cầu cứu: “Thiếu phu nhân… cứu muội…”


Chúc Võ Tuyên khiêu khích nhìn về phía Hạ Lan Chi: “Chuẩn bị cho ta một con khoái mã*, cùng lương khô đủ cho ba ngày.”


(*) Khoái mã: chỉ những con ngựa nổi tiếng về tốc độ, thường được dùng để đưa tin khẩn, chạy trạm dịch hay vượt đường dài


Tạ Vô Ngân lạnh lùng ra lệnh: “Thôi Thiếu Khanh, làm theo hắn đi.”


Thôi Thiếu Khanh lau mồ hôi trên trán, lo lắng nói: “Điện hạ, như vậy e là không ổn. Hôm nay thả hổ về rừng, ngày sau chắc chắn sẽ để lại đại họa!”


Hạ Lan Chi lòng nóng như lửa đốt, vội hỏi: “Vậy ngươi định khi nào thì thả Miên Trúc?”


Chúc Võ Tuyên cười lạnh: “Chờ ta đến nơi an toàn, tự nhiên sẽ thả. Yên tâm, ta nói được thì làm được.”


Xem ra hắn đã tính toán sẽ bắt cóc Miên Trúc cho đến khi trở về quân doanh.


“Không thể được!”


Cơ hội thăng quan phát tài nằm ngay trước mắt, Thôi Thiếu Khanh sao có thể dễ dàng bỏ qua.


Ánh mắt Chúc Võ Tuyên lạnh lùng: “Vậy đừng trách ta lấy mạng của nàng ngay bây giờ!”


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 84: Đuổi Bắt
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...