Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 83: Cướp Ngục
75@-
Chạng vạng, bóng đêm dày đặc.
Chúc Võ Tuyên ngồi dựa vào vách tường nhà lao, miệng ngậm một cọng rơm, ngẩng đầu qua khe song sắt thô to nhìn ra bầu trời đang tối dần.
Ngoài kia, bọn nha dịch uống rượu ồn ào, tiếng cười mắng xen lẫn tiếng cụng chén, nghe thật chát chúa. Hắn nhăn mặt, ngoáy ngoáy tai.
Bỗng nhiên, tất cả im bặt. Ngay sau đó, một bóng đen thoắt cái đáp xuống trước phòng giam.
Khóe môi Chúc Võ Tuyên nhếch lên, người của hắn tới cứu rồi.
Nhưng vừa nhìn rõ, hắn liền khựng lại. Người kia mặc hắc y, lại là một nữ tử xa lạ.
“Ngươi là ai?”
Nữ tử cúi đầu, giọng trầm tĩnh: “Nô tỳ là người bên cạnh phu nhân, vâng lệnh đến đón công tử.”
Chúc Võ Tuyên giật mình, hai tay vội nắm lấy song sắt: “Mẫu thân… bà chịu đổi ý rồi sao?”
Nữ tử không đáp, chỉ lặng lẽ lấy từ trong ngực ra một xâu chìa khóa, từng chiếc một tra vào ổ khóa.
“Trước giờ sao ta chưa hề thấy ngươi?” Ánh mắt hắn thoáng nghi ngờ.
Lạch cạch!
Ổ khóa rơi xuống đất. Nữ tử khẽ nói: “Nô tỳ vốn là ám vệ Trấn Quốc công phái đến bảo hộ phu nhân. Thường ngày ẩn trong bóng tối, thiếu gia chưa từng gặp cũng là điều bình thường.”
Ám vệ xưa nay vốn ẩn hình, chỉ khi nguy cấp mới ra mặt.
Nghi ngờ trong mắt hắn dần tan ra. Chúc Võ Tuyên mỉm cười: “Thì ra là vậy. Vất vả cho ngươi rồi. Ngươi tên gì? Chờ khi đại sự thành công, nhất định ta sẽ trọng thưởng.”
“Nô tỳ tên Vấn Tuyết.”
“Thiếu chủ, mau đi thôi. Lát nữa nha dịch thay ca, nếu bị bắt gặp thì cả hai chúng ta đều khó thoát.”
Vấn Tuyết dìu Chúc Võ Tuyên, hai người vội vã chạy ra khỏi ngục Đại Lý Tự. Chẳng bao lâu, trong Đại Lý Tự đã loạn cả lên.
Qua mấy ngã rẽ, Vấn Tuyết nói: “Thiếu chủ, ngài hãy đi tìm người của mình mà hội hợp. Nô tỳ sẽ dụ đám truy binh rẽ sang hướng khác.”
Tiếng hò hét, ánh đuốc phía sau càng lúc càng gần. Chúc Võ Tuyên gần như không kịp suy nghĩ, lập tức gật đầu rồi tiếp tục chạy thẳng về phía trước.
Trong kinh thành, hắn từng để lại một đội tinh nhuệ chừng vài chục người. Chỉ cần thoát đến chợ Tây, hắn sẽ hội hợp được với họ.
Chỉ là… hắn không hiểu vì sao, rõ ràng người của hắn đã biết hắn bị bắt, thế mà đến giờ vẫn chưa hề ra tay cứu viện.
Điều hắn không biết chính là khi hắn vừa xoay người rời đi, phía sau Vấn Tuyết đã đổi sang một gương mặt khác.
Gương mặt ấy lạnh lẽo vô tình. Nàng vung ám khí hạ gục mấy tên nha dịch truy đuổi, rồi tung người lên nóc nhà, mượn ánh trăng nhảy đi xa dần.
Lúc này, Hạ Lan Chi và Tạ Vô Ngân đang bàn bạc trong một tửu lầu giữa thành.
Đó chính là tửu lâu mà nàng từng vô tình phát hiện là sản nghiệp bí mật của Tạ Vô Ngân. Toàn bộ nơi đây đều là người của hắn, nên chuyện bàn luận không sợ bị lọt ra ngoài.
“Hôm nay ta vào cung, Hoàng đế dường như không vội kết tội Chúc Võ Tuyên.” Tạ Vô Ngân khẽ nhấp môi mỏng, cất giọng trầm thấp.
Hạ Lan Chi khẽ nhấp một ngụm trà nóng: “Dã thú còn biết thương con, huống hồ là con người.”
“A.” Trong đôi mắt sâu như vực của hắn thoáng lóe tia châm biếm, nhưng rồi nhanh chóng biến mất.
Hạ Lan Chi cau mày.
[Nếu Chúc Võ Tuyên chỉ bị giam vài ngày rồi thả, thì e ta cùng các cô nương ở Kinh Viên sẽ khó mà thoát thân.]
[Nhưng nếu Hoàng đế thực sự nổi giận, hạ lệnh điều tra đến cùng, khi đó Chúc gia tất sẽ biến thành địa ngục trần gian.]
Trước mắt, bất kể chọn thế nào, các nàng đều khó tránh khỏi bị liên lụy.
Nàng vừa định mở miệng, thì Tạ Vô Ngân đã lên tiếng: “Cách tốt nhất là phải cắt đứt hoàn toàn hành động lần này của hắn với Chúc gia.”
Chưa dứt lời, bên ngoài bỗng vang lên tiếng chân gấp gáp. Thôi Thiếu Khanh hốt hoảng xông vào nhã gian: “Điện hạ! Chuyện lớn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Ông ta gấp đến mức ngay cả mũ cánh chuồn cũng chẳng kịp đội, rõ ràng vừa mới từ nha môn chạy thẳng tới.
Hạ Lan Chi chau mày hỏi: “Thôi đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?”
Thôi Thiếu Khanh nuốt khan một ngụm nước bọt, vội khom lưng bẩm: “Có kẻ cướp ngục! Lúc thay ca nha dịch mới phát hiện lính canh bên cạnh Chúc Võ Tuyên đều bị thuốc mê hạ gục. Hạ quan đã lập tức phái người truy bắt, nhưng kẻ trợ giúp hắn võ nghệ vô cùng lợi hại, đã làm mấy huynh đệ của ta bị thương!”
Tạ Vô Ngân nghe vậy, đôi mắt thoáng trầm xuống. Tuy hắn có quyền điều động cấm vệ quân, nhưng đêm qua lại không hạ lệnh cho họ trấn thủ Đại Lý Tự…
Trước kết quả ấy, Tạ Vô Ngân chẳng hề tỏ ra bất ngờ. Giống hệt như khi hắn bắt được Chúc Võ Tuyên ngày hôm qua.
“Điện hạ!” Thôi Thiếu Khanh khom lưng, giọng sang sảng như nắm chắc cơ hội lập công ngay trước mắt, “Hạ quan sức mọn, kính xin ngài lập tức điều động cấm vệ quân để bắt cho được phạm nhân!”
Tạ Vô Ngân nhấp một ngụm trà nhạt: “Không vội.”
Hạ Lan Chi cùng Thôi Thiếu Khanh đưa mắt nhìn nhau, đều khó hiểu.
“Vì sao không vội?” Hạ Lan Chi cau mày, “Chẳng phải chàng từng nói Chúc Võ Tuyên đã sớm bố trí mười hai vạn binh ở ngoài hai trăm dặm sao? Một khi hắn thoát khỏi kinh thành điều động phản đảng, e rằng nơi đây sẽ máu chảy thành sông mất.”
Tạ Vô Ngân không đáp, chỉ nghiêng đầu hỏi Thôi Thiếu Khanh: “Kẻ trợ giúp hắn chạy trốn có tổng cộng bao nhiêu người?”
Thôi Thiếu Khanh nghĩ ngợi rồi đáp: “Chỉ một. Võ nghệ cao cường, thân mặc hắc y, thoạt nhìn là nữ tử. Người này tinh thông độc dược, ám khí lại chuẩn xác, một mình đã khiến chúng ta trở tay không kịp.”
Khóe môi Tạ Vô Ngân khẽ cong, ánh mắt thoáng lộ ý cười: “Thú vị thật. Nếu đã dám xé rách mặt, sao chỉ phái một người cướp ngục kia chứ?”
Lời chưa dứt, Hạ Lan Chi lập tức nắm được trọng tâm: “Ý chàng là… kẻ ra tay cứu Chúc Võ Tuyên vốn không phải người của hắn? Trong đó còn có một thế lực khác nhúng tay vào?!”
“Nếu không thì sao lại chọn đúng canh giờ đổi gác mà hành động?” Tạ Vô Ngân ngẩng cằm, ánh mắt dõi theo bóng đêm ngoài cửa sổ.
Giờ Tuất đã đến, trăng non vừa nhô lên. Đèn lồng treo dọc khắp phố lớn ngõ nhỏ, lay động nhẹ trong gió đêm.
Hạ Lan Chi chỉ thấy một luồng lạnh buốt chạy thẳng từ lòng ngực xuống tận đáy tim.
Giờ đây hoàng thất và phản tặc đã dây dưa rối loạn đủ rồi, lúc này lại xuất hiện thêm một thế lực thứ ba không rõ lai lịch.
Hạ Lan Chi chỉ thấy đầu óc mình rối tung rối mù.
Thôi Thiếu Khanh mồ hôi túa ra khắp người, cẩn trọng nói: “Bất kể đối phương là ai, hiện giờ còn dám cướp ngục ngay dưới chân thiên tử, chỉ sợ mục tiêu chính là chúng ta.”
Tạ Vô Ngân khẽ đáp: “Có lẽ vậy.” Nói rồi tháo xuống lệnh bài, đưa cho Thôi Thiếu Khanh: “Ngươi đi điều một đội cấm vệ quân đến, chúng ta sẽ theo sau.”
“Rõ!”
Thôi Thiếu Khanh không dám chậm trễ, nhận lệnh bài rồi vội vàng xuống lầu, cưỡi ngựa rời đi.
Hạ Lan Chi đứng trên lầu hai, tựa người vào lan can. Hôm nay hình như là ngày hội gì đó, vốn thường giờ này bá tánh đã về nhà, đường phố lẽ ra phải vắng vẻ. Nhưng nay lại vô cùng náo nhiệt, nhà nhà đều treo hoa đăng.
“Hoa đăng tiết.” Tạ Vô Ngân đứng phía sau nàng, môi mỏng khẽ nhúc nhích: “Chúc Võ Tuyên đã sớm bố trí một đội thân vệ ở kinh thành từ nửa năm trước. Hiện tại hắn nhất định nóng lòng muốn tìm tới bọn họ.”
Nàng lo lắng nói: “Người đông như vậy, một khi hắn lẩn vào đám đông thì e rằng rất khó lần theo dấu vết.”
“Thả dây dài mới câu được cá lớn.”
Thấy dáng vẻ hắn vẫn bình thản tựa như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay như vậy, Hạ Lan Chi không nhịn được hỏi: “Tiểu sư phụ, chàng nắm chắc được mấy phần?”
Tạ Vô Ngân khẽ bật tràng hạt trong tay: “Ba phần.”
“Chỉ có ba phần thôi sao?!” Hạ Lan Chi không khỏi thất kinh, “Vậy tối hôm qua, là chàng cố ý không cho cấm vệ quân canh giữ Đại Lý Tự đúng không?”
Hắn không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn dòng người ngày một đông trên phố: “Chúc Võ Tuyên bề ngoài lạnh lùng cứng rắn, nhưng thực chất lại rất nặng tình nặng nghĩa.”
“Không thể nào!” Hạ Lan Chi lập tức gạt phắt đi, “Nếu thật sự trọng tình trọng nghĩa, sao hắn có thể phụ bạc Tống Uyển Nhi?”
[Huống hồ ở Kinh Viên kia, biết bao nhiêu cô nương đều bị hắn hành hạ đến sống không bằng chết. Vương Lan thậm chí còn suýt mất mạng dưới tay hắn!]
Tạ Vô Ngân chăm chú nhìn vào đôi mắt nàng, trong ánh đèn hoa sen hắt bóng long lanh: “Hắn giỏi nhất là che giấu bản thân. Người của ta đã mất hơn bốn tháng ở chỗ giao giới với Võ quốc mới tìm được tung tích của hắn.”
“Nàng nghĩ xem, hắn vốn có thể tiếp tục ẩn thân, tại sao tối qua lại cố tình lộ diện?”
Còn ngang nhiên diễn một màn kịch trước mặt nàng!
Hạ Lan Chi thở gấp, từng luồng khí lạnh từ đỉnh đầu thấm xuống tận gan bàn chân.
“Hắn… hắn cố ý để mọi người bắt lấy?! Hắn muốn mượn cơ hội này truyền tin cho Hoàng thượng rằng mình là hoàng tử, lại còn ôm hết mọi tội danh về phía bản thân?”
Đôi môi mỏng của Tạ Vô Ngân mím chặt thành một đường thẳng: “Hắn đã chuẩn bị song toàn từ sớm.”
Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Lan Chi bỗng cảm thấy người chồng trước kia của nàng, e rằng không hẳn chỉ là một kẻ tội ác tày trời như nàng vẫn nghĩ.
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chạng vạng, bóng đêm dày đặc.
Chúc Võ Tuyên ngồi dựa vào vách tường nhà lao, miệng ngậm một cọng rơm, ngẩng đầu qua khe song sắt thô to nhìn ra bầu trời đang tối dần.
Ngoài kia, bọn nha dịch uống rượu ồn ào, tiếng cười mắng xen lẫn tiếng cụng chén, nghe thật chát chúa. Hắn nhăn mặt, ngoáy ngoáy tai.
Bỗng nhiên, tất cả im bặt. Ngay sau đó, một bóng đen thoắt cái đáp xuống trước phòng giam.
Khóe môi Chúc Võ Tuyên nhếch lên, người của hắn tới cứu rồi.
Nhưng vừa nhìn rõ, hắn liền khựng lại. Người kia mặc hắc y, lại là một nữ tử xa lạ.
“Ngươi là ai?”
Nữ tử cúi đầu, giọng trầm tĩnh: “Nô tỳ là người bên cạnh phu nhân, vâng lệnh đến đón công tử.”
Chúc Võ Tuyên giật mình, hai tay vội nắm lấy song sắt: “Mẫu thân… bà chịu đổi ý rồi sao?”
Nữ tử không đáp, chỉ lặng lẽ lấy từ trong ngực ra một xâu chìa khóa, từng chiếc một tra vào ổ khóa.
“Trước giờ sao ta chưa hề thấy ngươi?” Ánh mắt hắn thoáng nghi ngờ.
Lạch cạch!
Ổ khóa rơi xuống đất. Nữ tử khẽ nói: “Nô tỳ vốn là ám vệ Trấn Quốc công phái đến bảo hộ phu nhân. Thường ngày ẩn trong bóng tối, thiếu gia chưa từng gặp cũng là điều bình thường.”
Ám vệ xưa nay vốn ẩn hình, chỉ khi nguy cấp mới ra mặt.
Nghi ngờ trong mắt hắn dần tan ra. Chúc Võ Tuyên mỉm cười: “Thì ra là vậy. Vất vả cho ngươi rồi. Ngươi tên gì? Chờ khi đại sự thành công, nhất định ta sẽ trọng thưởng.”
“Nô tỳ tên Vấn Tuyết.”
“Thiếu chủ, mau đi thôi. Lát nữa nha dịch thay ca, nếu bị bắt gặp thì cả hai chúng ta đều khó thoát.”
Vấn Tuyết dìu Chúc Võ Tuyên, hai người vội vã chạy ra khỏi ngục Đại Lý Tự. Chẳng bao lâu, trong Đại Lý Tự đã loạn cả lên.
Qua mấy ngã rẽ, Vấn Tuyết nói: “Thiếu chủ, ngài hãy đi tìm người của mình mà hội hợp. Nô tỳ sẽ dụ đám truy binh rẽ sang hướng khác.”
Tiếng hò hét, ánh đuốc phía sau càng lúc càng gần. Chúc Võ Tuyên gần như không kịp suy nghĩ, lập tức gật đầu rồi tiếp tục chạy thẳng về phía trước.
Trong kinh thành, hắn từng để lại một đội tinh nhuệ chừng vài chục người. Chỉ cần thoát đến chợ Tây, hắn sẽ hội hợp được với họ.
Chỉ là… hắn không hiểu vì sao, rõ ràng người của hắn đã biết hắn bị bắt, thế mà đến giờ vẫn chưa hề ra tay cứu viện.
Điều hắn không biết chính là khi hắn vừa xoay người rời đi, phía sau Vấn Tuyết đã đổi sang một gương mặt khác.
Gương mặt ấy lạnh lẽo vô tình. Nàng vung ám khí hạ gục mấy tên nha dịch truy đuổi, rồi tung người lên nóc nhà, mượn ánh trăng nhảy đi xa dần.
Lúc này, Hạ Lan Chi và Tạ Vô Ngân đang bàn bạc trong một tửu lầu giữa thành.
Đó chính là tửu lâu mà nàng từng vô tình phát hiện là sản nghiệp bí mật của Tạ Vô Ngân. Toàn bộ nơi đây đều là người của hắn, nên chuyện bàn luận không sợ bị lọt ra ngoài.
“Hôm nay ta vào cung, Hoàng đế dường như không vội kết tội Chúc Võ Tuyên.” Tạ Vô Ngân khẽ nhấp môi mỏng, cất giọng trầm thấp.
Hạ Lan Chi khẽ nhấp một ngụm trà nóng: “Dã thú còn biết thương con, huống hồ là con người.”
“A.” Trong đôi mắt sâu như vực của hắn thoáng lóe tia châm biếm, nhưng rồi nhanh chóng biến mất.
Hạ Lan Chi cau mày.
[Nếu Chúc Võ Tuyên chỉ bị giam vài ngày rồi thả, thì e ta cùng các cô nương ở Kinh Viên sẽ khó mà thoát thân.]
[Nhưng nếu Hoàng đế thực sự nổi giận, hạ lệnh điều tra đến cùng, khi đó Chúc gia tất sẽ biến thành địa ngục trần gian.]
Trước mắt, bất kể chọn thế nào, các nàng đều khó tránh khỏi bị liên lụy.
Nàng vừa định mở miệng, thì Tạ Vô Ngân đã lên tiếng: “Cách tốt nhất là phải cắt đứt hoàn toàn hành động lần này của hắn với Chúc gia.”
Chưa dứt lời, bên ngoài bỗng vang lên tiếng chân gấp gáp. Thôi Thiếu Khanh hốt hoảng xông vào nhã gian: “Điện hạ! Chuyện lớn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Ông ta gấp đến mức ngay cả mũ cánh chuồn cũng chẳng kịp đội, rõ ràng vừa mới từ nha môn chạy thẳng tới.
Hạ Lan Chi chau mày hỏi: “Thôi đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?”
Thôi Thiếu Khanh nuốt khan một ngụm nước bọt, vội khom lưng bẩm: “Có kẻ cướp ngục! Lúc thay ca nha dịch mới phát hiện lính canh bên cạnh Chúc Võ Tuyên đều bị thuốc mê hạ gục. Hạ quan đã lập tức phái người truy bắt, nhưng kẻ trợ giúp hắn võ nghệ vô cùng lợi hại, đã làm mấy huynh đệ của ta bị thương!”
Tạ Vô Ngân nghe vậy, đôi mắt thoáng trầm xuống. Tuy hắn có quyền điều động cấm vệ quân, nhưng đêm qua lại không hạ lệnh cho họ trấn thủ Đại Lý Tự…
Trước kết quả ấy, Tạ Vô Ngân chẳng hề tỏ ra bất ngờ. Giống hệt như khi hắn bắt được Chúc Võ Tuyên ngày hôm qua.
“Điện hạ!” Thôi Thiếu Khanh khom lưng, giọng sang sảng như nắm chắc cơ hội lập công ngay trước mắt, “Hạ quan sức mọn, kính xin ngài lập tức điều động cấm vệ quân để bắt cho được phạm nhân!”
Tạ Vô Ngân nhấp một ngụm trà nhạt: “Không vội.”
Hạ Lan Chi cùng Thôi Thiếu Khanh đưa mắt nhìn nhau, đều khó hiểu.
“Vì sao không vội?” Hạ Lan Chi cau mày, “Chẳng phải chàng từng nói Chúc Võ Tuyên đã sớm bố trí mười hai vạn binh ở ngoài hai trăm dặm sao? Một khi hắn thoát khỏi kinh thành điều động phản đảng, e rằng nơi đây sẽ máu chảy thành sông mất.”
Tạ Vô Ngân không đáp, chỉ nghiêng đầu hỏi Thôi Thiếu Khanh: “Kẻ trợ giúp hắn chạy trốn có tổng cộng bao nhiêu người?”
Thôi Thiếu Khanh nghĩ ngợi rồi đáp: “Chỉ một. Võ nghệ cao cường, thân mặc hắc y, thoạt nhìn là nữ tử. Người này tinh thông độc dược, ám khí lại chuẩn xác, một mình đã khiến chúng ta trở tay không kịp.”
Khóe môi Tạ Vô Ngân khẽ cong, ánh mắt thoáng lộ ý cười: “Thú vị thật. Nếu đã dám xé rách mặt, sao chỉ phái một người cướp ngục kia chứ?”
Lời chưa dứt, Hạ Lan Chi lập tức nắm được trọng tâm: “Ý chàng là… kẻ ra tay cứu Chúc Võ Tuyên vốn không phải người của hắn? Trong đó còn có một thế lực khác nhúng tay vào?!”
“Nếu không thì sao lại chọn đúng canh giờ đổi gác mà hành động?” Tạ Vô Ngân ngẩng cằm, ánh mắt dõi theo bóng đêm ngoài cửa sổ.
Giờ Tuất đã đến, trăng non vừa nhô lên. Đèn lồng treo dọc khắp phố lớn ngõ nhỏ, lay động nhẹ trong gió đêm.
Hạ Lan Chi chỉ thấy một luồng lạnh buốt chạy thẳng từ lòng ngực xuống tận đáy tim.
Giờ đây hoàng thất và phản tặc đã dây dưa rối loạn đủ rồi, lúc này lại xuất hiện thêm một thế lực thứ ba không rõ lai lịch.
Hạ Lan Chi chỉ thấy đầu óc mình rối tung rối mù.
Thôi Thiếu Khanh mồ hôi túa ra khắp người, cẩn trọng nói: “Bất kể đối phương là ai, hiện giờ còn dám cướp ngục ngay dưới chân thiên tử, chỉ sợ mục tiêu chính là chúng ta.”
Tạ Vô Ngân khẽ đáp: “Có lẽ vậy.” Nói rồi tháo xuống lệnh bài, đưa cho Thôi Thiếu Khanh: “Ngươi đi điều một đội cấm vệ quân đến, chúng ta sẽ theo sau.”
“Rõ!”
Thôi Thiếu Khanh không dám chậm trễ, nhận lệnh bài rồi vội vàng xuống lầu, cưỡi ngựa rời đi.
Hạ Lan Chi đứng trên lầu hai, tựa người vào lan can. Hôm nay hình như là ngày hội gì đó, vốn thường giờ này bá tánh đã về nhà, đường phố lẽ ra phải vắng vẻ. Nhưng nay lại vô cùng náo nhiệt, nhà nhà đều treo hoa đăng.
“Hoa đăng tiết.” Tạ Vô Ngân đứng phía sau nàng, môi mỏng khẽ nhúc nhích: “Chúc Võ Tuyên đã sớm bố trí một đội thân vệ ở kinh thành từ nửa năm trước. Hiện tại hắn nhất định nóng lòng muốn tìm tới bọn họ.”
Nàng lo lắng nói: “Người đông như vậy, một khi hắn lẩn vào đám đông thì e rằng rất khó lần theo dấu vết.”
“Thả dây dài mới câu được cá lớn.”
Thấy dáng vẻ hắn vẫn bình thản tựa như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay như vậy, Hạ Lan Chi không nhịn được hỏi: “Tiểu sư phụ, chàng nắm chắc được mấy phần?”
Tạ Vô Ngân khẽ bật tràng hạt trong tay: “Ba phần.”
“Chỉ có ba phần thôi sao?!” Hạ Lan Chi không khỏi thất kinh, “Vậy tối hôm qua, là chàng cố ý không cho cấm vệ quân canh giữ Đại Lý Tự đúng không?”
Hắn không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn dòng người ngày một đông trên phố: “Chúc Võ Tuyên bề ngoài lạnh lùng cứng rắn, nhưng thực chất lại rất nặng tình nặng nghĩa.”
“Không thể nào!” Hạ Lan Chi lập tức gạt phắt đi, “Nếu thật sự trọng tình trọng nghĩa, sao hắn có thể phụ bạc Tống Uyển Nhi?”
[Huống hồ ở Kinh Viên kia, biết bao nhiêu cô nương đều bị hắn hành hạ đến sống không bằng chết. Vương Lan thậm chí còn suýt mất mạng dưới tay hắn!]
Tạ Vô Ngân chăm chú nhìn vào đôi mắt nàng, trong ánh đèn hoa sen hắt bóng long lanh: “Hắn giỏi nhất là che giấu bản thân. Người của ta đã mất hơn bốn tháng ở chỗ giao giới với Võ quốc mới tìm được tung tích của hắn.”
“Nàng nghĩ xem, hắn vốn có thể tiếp tục ẩn thân, tại sao tối qua lại cố tình lộ diện?”
Còn ngang nhiên diễn một màn kịch trước mặt nàng!
Hạ Lan Chi thở gấp, từng luồng khí lạnh từ đỉnh đầu thấm xuống tận gan bàn chân.
“Hắn… hắn cố ý để mọi người bắt lấy?! Hắn muốn mượn cơ hội này truyền tin cho Hoàng thượng rằng mình là hoàng tử, lại còn ôm hết mọi tội danh về phía bản thân?”
Đôi môi mỏng của Tạ Vô Ngân mím chặt thành một đường thẳng: “Hắn đã chuẩn bị song toàn từ sớm.”
Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Lan Chi bỗng cảm thấy người chồng trước kia của nàng, e rằng không hẳn chỉ là một kẻ tội ác tày trời như nàng vẫn nghĩ.
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 83: Cướp Ngục
10.0/10 từ 21 lượt.