Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 82: Lấy Cái Chết Để Ép Bức
74@-
Bên ngoài Thái Cực Điện, ánh mặt trời chói chang rực rỡ.
Thái tử Tạ Phong Lăng vội vã chạy đến, nhưng còn chưa kịp bước vào đã bị thái giám tổng quản ngăn lại: “Điện hạ, hay là ngài chờ một chút rồi hãy vào? Giờ phút này Hoàng thượng đang cùng Đại hoàng tử bàn luận việc hệ trọng.”
“Đại ca chịu hồi cung rồi sao?” Nghe thấy lời ấy, trong mắt Tạ Phong Lăng thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Chuyện vốn quan trọng trong lòng hắn lập tức bị gác sang một bên. “Không sao, bổn cung sẽ chờ ngoài điện.”
Thái giám tổng quản vội dặn người dọn ghế, để thái tử ngồi đợi nơi bậc thềm cung môn.
Trong điện, phụ tử – quân thần, một khoảng lặng nặng nề.
Hoàng đế thở dài, tiếng than khàn khàn phá vỡ sự im lặng khiến người ta nghẹt thở: “Trẫm biết… ngươi vẫn còn vì bản án năm xưa mà cùng trẫm sinh ra khoảng cách.”
“Nhưng Ngân Nhi à, ngươi phải hiểu, dù chân tướng thế nào đi nữa… Thẩm gia rốt cuộc cũng không thể trở lại.”
Nói rồi, ông đưa tay xoay xoay chiếc ngọc ban chỉ bích ngọc trên ngón tay.
Ánh mắt Tạ Vô Ngân lập tức tối sầm lại: “Ngọc ban chỉ này là mẫu hậu tự tay điêu khắc.”
Hoàng đế khựng lại, thần sắc dần dần lạnh băng.
Khóe môi Tạ Vô Ngân nhếch lên, mang theo ý cười tự giễu: “Thì ra ta còn tưởng rằng bệ hạ cũng sẽ ngẫu nhiên nhớ tới mẫu hậu, cho nên mới luôn mang ngọc ban chỉ này bên người.”
“Khụ… khụ khụ khụ!” Hoàng đế đột ngột ho dữ dội, tiếng ho như muốn rách cả lồng ngực.
Thái giám tổng quản hoảng hốt đẩy cửa xông vào, vội vàng vừa giúp vuốt lưng, vừa bưng trà rót nước: “Hoàng thượng, xin ngài bớt giận. Thái y từng dặn, long thể của ngài tuyệt đối không chịu nổi xúc động…”
Hoàng đế phất tay, ra hiệu cho lui hết.
Hoàng đế lúc này cơ hồ đã dầu cạn đèn tắt, cho dù có sốt ruột hay không cũng chẳng còn mấy ý nghĩa.
“Vậy rốt cuộc phải như thế nào ngươi mới chịu hoàn tục trở về?!”
Tạ Vô Ngân đối với vị phụ thân này căn bản chẳng còn nửa phần quan tâm. Hắn chắp tay trước ngực: “A di đà Phật, bần tăng đã quen ngày tháng thanh đăng cổ Phật. Chốn cung đình tuy phú quý vô cùng nhưng lại chẳng phải nơi bần tăng nên ở.”
“Ngươi…!” Hoàng đế giận đến run rẩy, sắc mặt xanh mét, gân xanh bên thái dương giật liên hồi, “Chỉ vì chuyện năm xưa, ngươi liền muốn bỏ mặc cả trẫm lẫn thiên hạ này sao?!”
Khuôn mặt Tạ Vô Ngân lạnh lẽo như băng, ngón tay lần tràng hạt thong thả, từng tiếng như kim thạch: “Đúng vậy.”
Một lời xác nhận thẳng thừng, khiến ngực hoàng đế như bị đè nén, khí tức ùn ùn nghẹn lại, gần như không thở nổi.
“Nếu bệ hạ chịu đem kẻ chủ mưu năm ấy đưa ra trước công lý, bần tăng tự nhiên sẽ quay về.” Giọng hắn khẽ vang, môi mỏng nhả từng chữ như lưỡi dao.
Ngực hoàng đế phập phồng dữ dội, hơi thở dồn dập: “Ngân Nhi, đây là ngươi đang ép trẫm sao! Các ngươi đều là cốt nhục của trẫm, mà mẫu thân thân các ngươi cũng đều là thê thiếp của trẫm!”
“A.”
Khóe môi Tạ Vô Ngân khẽ nhếch, trong mắt lóe lên ý cười khinh miệt. Tay khẽ xoay thiền trượng, hắn dứt khoát xoay người đi: “Xem ra bệ hạ đã sớm có quyết định. Bần tăng xin cáo từ.”
“Ngân Nhi!”
Tiếng ho khan lẫn tiếng quát nghẹn của hoàng đế hòa vào tiếng gọi vội vã của tổng quản thái giám: “Mau truyền thái y!”
Tạ Vô Ngân bước ra khỏi Thái Cực Điện, liền chạm mặt Tạ Phong Lăng vẫn chờ ngoài cửa.
“Ừ.” Tạ Vô Ngân chỉ liếc hắn một cái rồi sải bước đi thẳng.
Sau lưng, Thái Cực Điện chỉ còn lại một mảnh hỗn loạn.
Tạ Phong Lăng cũng không rõ mình đã rời khỏi Thái Cực Điện bằng cách nào. Hắn cứ thế mơ mơ hồ hồ, thất thểu bước đến Diên Hi Cung.
Đây là tẩm cung của Mai Quý phi – thân mẫu của đương kim Thái tử.
Mai Quý phi đang ngồi dưới tàng cây hóng mát, tay nâng chén trà, thấy nhi tử thất hồn lạc phách đi vào thì nở nụ cười: “Thái tử, có chuyện gì khiến con thành ra thế này?”
“Mẫu phi!” Trong lòng Tạ Phong Lăng nóng như lửa đốt, hắn không còn để ý xung quanh còn bao nhiêu cung nữ, vội vàng hỏi thẳng: “Mười năm trước, chuyện án tử của Thẩm thừa tướng… người có biết không?”
Nụ cười trong mắt Mai Quý phi chợt đông cứng lại. Bà khẽ phe phẩy cây quạt, phất tay ra lệnh: “Đều lui xuống đi.”
Đợi cung nữ rời đi hết, bà mới thong thả nhíu mày, giọng điệu không nhanh không chậm: “Đột nhiên hỏi đến chuyện này làm gì? Việc cũ đã hơn mười năm, nhắc lại chỉ thêm xui xẻo.”
Mười năm nay Mai Quý phi luôn được sủng ái, trong cung không có gì bà không dám nói. Ấy vậy mà vừa nghe nhắc đến vụ án kia, thần sắc bà liền thoáng lộ vẻ chán ghét, lại mang theo chút lạ thường.
Trong đầu Tạ Phong Lăng hiện lên câu nói vừa nghe ngoài cửa: “Đều là cốt nhục, đều là thê thiếp…” Trong khoảnh khắc ấy, cả người hắn như chìm vào băng giá, lạnh lẽo đến thấu xương.
“Mẫu phi…” Giọng hắn run lên, “Năm đó, huynh trưởng tự nguyện từ bỏ ngôi Thái tử… ngay sau đó, triều thần đồng loạt tấu xin lập ta làm Trữ quân…”
Mười năm trước, hắn chỉ vừa tròn mười một tuổi, nào đủ tâm trí để suy xét sâu xa.
Mai Quý phi nhẹ nhàng lắc chiếc quạt tròn trong tay: “Hậu cung, tiền triều vốn là một mạch dây dưa. Nào có chuyện lúc nào cũng gió êm sóng lặng.”
Sắc mặt Tạ Phong Lăng tái nhợt thêm mấy phần, giọng nghẹn lại: “Vì sao… vì sao người phải làm như thế?”
“Con và hắn đều là cốt nhục của Hoàng thượng, vì sao hắn có thể đứng ở vị trí đó, còn con thì không? Chẳng lẽ chỉ vì bọn họ là mẹ cả con đích, còn chúng ta chỉ là mẹ lẽ con thứ hay sao?”
“Con đã lớn rồi cũng nên hiểu rõ một chút. Ở nơi này cá lớn nuốt cá bé, nếu không tranh không đoạt, thì chỉ có thể bị người ta cắn xé đến xương cũng chẳng còn!”
Trong mắt Tạ Phong Lăng, mẫu phi xưa nay luôn là người dịu dàng đoan trang, chưa bao giờ lộ ra tham vọng ngút trời như thế này. Khoảnh khắc ấy, hắn bỗng thấy chính người mẹ mình kính yêu lại xa lạ đến rợn người.
“Mẫu phi…” Hắn lắc đầu liên tục, lùi lại từng bước, khó mà chấp nhận nổi sự thật này.
Mai Quý phi chậm rãi đứng dậy, giọng như gió lạnh quất thẳng vào tim: “Bổn cung có thể để tay nhuốm máu, nhưng con thì không. Đôi tay của con là để nắm thiên hạ, trị quốc an bang!”
Hô hấp Tạ Phong Lăng dồn dập, ngực nghẹn như có tảng đá đè nặng: “Mẫu phi! Người chỉ nghĩ đến dã tâm của mình, có từng để ý rằng nhi tử chưa từng muốn gánh lấy vị trí này hay không? Con thà cả đời chỉ là một vương gia nhàn tản…”
Chát!
Lời còn chưa dứt, một cái tát như trời giáng đã quất lên mặt hắn.
“Câm miệng!” Ánh mắt Mai Quý phi lóe lên tia tàn nhẫn, “Con là nhi tử của bổn cung, cả đời này phải trở thành kẻ tôn quý nhất dưới gầm trời. Bổn cung tuyệt đối không cho phép con hèn yếu trốn tránh như vậy!”
Một cái tát ấy như dập tắt hết lửa ấm trong tim. Giữa hai mẹ con, từ khoảnh khắc này đã sinh ra một hố sâu không thể lấp đầy được nữa.
Mai Quý phi hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Hiện giờ, hắn còn tin tưởng con. Bổn cung có một kế, chỉ cần làm được, từ nay về sau hậu hoạn sẽ vĩnh viễn bị xóa bỏ. Đến lúc đó, bổn cung mới thật sự an lòng.”
Nàng ghé sát tai hắn nói mấy câu ngắn ngủi, nhưng lại khiến Tạ Phong Lăng lập tức biến sắc, cả người run lên:
“Không… không được, mẫu phi! Nhi tử tuyệt đối không thể đồng ý!”
Mai Quý phi tức giận đến sắc mặt trắng bệch: “Ngươi đây là muốn bức bổn cung đi tìm chết sao!”
Rầm
Tất cả đồ sứ trên bàn đều bị bà hất văng xuống đất, vỡ nát loảng xoảng. Bà cúi xuống nhặt một mảnh sứ to bằng bàn tay, giơ lên kề sát cổ tay mình.
“Cùng với việc sau này được thì làm vua, thua thì làm giặc, để mặc người khác nhục mạ hành hạ đến chết, bổn cung thà rằng bây giờ tự chấm dứt sinh mạng của mình thì hơn!”
“Mẫu phi! Người làm gì vậy?” Tạ Phong Lăng hoảng hốt, toàn thân run rẩy.
“Đừng lại gần!” Mai Quý phi quát lớn, mảnh sứ đã đâm vào da thịt nửa tấc, từng giọt máu đỏ như hạt châu rơi xuống, “Bổn cung không cần một đứa con trai hèn nhát, vô dụng như ngươi!”
“Mẫu phi… xin người đừng như vậy!” Hắn quýnh quáng, gần như phát điên, “Con đồng ý, được chưa! Xin người đừng làm thế… nếu ngay trước mặt con mà người xảy ra chuyện, cả đời này con cũng không tha thứ cho bản thân mình đâu!”
Nghe lời ấy, Mai Quý phi mới từ từ buông mảnh sứ vỡ xuống.
“Đây mới là đứa con ngoan của ta.” Nàng phất tay, lạnh giọng: “Vấn Tuyết! Ngươi theo Thái tử cùng đi làm việc này đi.”
Từ trên tàng cây, một bóng người mặc hắc y nhẹ nhàng nhảy xuống, cung kính đáp: “Vâng.”
Tạ Phong Lăng tức tối: “Mẫu phi, hóa ra người đã sớm an bài hết rồi?”
“Đúng vậy.” Mai Quý phi khẽ liếc hắn một cái, giọng thản nhiên nhưng bén như dao, “Nếu không có ta dốc lòng mưu tính bao năm, ngươi nghĩ ngươi có thể ngồi yên ở ngôi Thái tử như hôm nay sao?”
Việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể siết chặt nắm tay, dẫn theo ám vệ Vấn Tuyết rời khỏi Diên Hi Cung.
Hắn vừa đi, các cung nữ đã vội vàng bưng hộp gấm lấy lụa trắng và thuốc trị thương ra.
“Nương nương, cho dù muốn Thái tử đi làm việc kia, ngài cũng không cần phải lấy thân mình ra dọa dẫm như vậy.”
Băng gạc vòng vòng quấn quanh vết thương nơi cổ tay, Mai Quý phi chỉ khẽ nhếch môi cười nhạt: “Nếu không bức ép, nó sẽ mãi mãi chỉ là một Thái tử ôn nhu khiêm cung, chứ chẳng bao giờ có thể trở thành thiên tử độc chưởng thiên hạ được.”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bên ngoài Thái Cực Điện, ánh mặt trời chói chang rực rỡ.
Thái tử Tạ Phong Lăng vội vã chạy đến, nhưng còn chưa kịp bước vào đã bị thái giám tổng quản ngăn lại: “Điện hạ, hay là ngài chờ một chút rồi hãy vào? Giờ phút này Hoàng thượng đang cùng Đại hoàng tử bàn luận việc hệ trọng.”
“Đại ca chịu hồi cung rồi sao?” Nghe thấy lời ấy, trong mắt Tạ Phong Lăng thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Chuyện vốn quan trọng trong lòng hắn lập tức bị gác sang một bên. “Không sao, bổn cung sẽ chờ ngoài điện.”
Thái giám tổng quản vội dặn người dọn ghế, để thái tử ngồi đợi nơi bậc thềm cung môn.
Trong điện, phụ tử – quân thần, một khoảng lặng nặng nề.
Hoàng đế thở dài, tiếng than khàn khàn phá vỡ sự im lặng khiến người ta nghẹt thở: “Trẫm biết… ngươi vẫn còn vì bản án năm xưa mà cùng trẫm sinh ra khoảng cách.”
“Nhưng Ngân Nhi à, ngươi phải hiểu, dù chân tướng thế nào đi nữa… Thẩm gia rốt cuộc cũng không thể trở lại.”
Nói rồi, ông đưa tay xoay xoay chiếc ngọc ban chỉ bích ngọc trên ngón tay.
Ánh mắt Tạ Vô Ngân lập tức tối sầm lại: “Ngọc ban chỉ này là mẫu hậu tự tay điêu khắc.”
Hoàng đế khựng lại, thần sắc dần dần lạnh băng.
Khóe môi Tạ Vô Ngân nhếch lên, mang theo ý cười tự giễu: “Thì ra ta còn tưởng rằng bệ hạ cũng sẽ ngẫu nhiên nhớ tới mẫu hậu, cho nên mới luôn mang ngọc ban chỉ này bên người.”
“Khụ… khụ khụ khụ!” Hoàng đế đột ngột ho dữ dội, tiếng ho như muốn rách cả lồng ngực.
Thái giám tổng quản hoảng hốt đẩy cửa xông vào, vội vàng vừa giúp vuốt lưng, vừa bưng trà rót nước: “Hoàng thượng, xin ngài bớt giận. Thái y từng dặn, long thể của ngài tuyệt đối không chịu nổi xúc động…”
Hoàng đế phất tay, ra hiệu cho lui hết.
Hoàng đế lúc này cơ hồ đã dầu cạn đèn tắt, cho dù có sốt ruột hay không cũng chẳng còn mấy ý nghĩa.
“Vậy rốt cuộc phải như thế nào ngươi mới chịu hoàn tục trở về?!”
Tạ Vô Ngân đối với vị phụ thân này căn bản chẳng còn nửa phần quan tâm. Hắn chắp tay trước ngực: “A di đà Phật, bần tăng đã quen ngày tháng thanh đăng cổ Phật. Chốn cung đình tuy phú quý vô cùng nhưng lại chẳng phải nơi bần tăng nên ở.”
“Ngươi…!” Hoàng đế giận đến run rẩy, sắc mặt xanh mét, gân xanh bên thái dương giật liên hồi, “Chỉ vì chuyện năm xưa, ngươi liền muốn bỏ mặc cả trẫm lẫn thiên hạ này sao?!”
Khuôn mặt Tạ Vô Ngân lạnh lẽo như băng, ngón tay lần tràng hạt thong thả, từng tiếng như kim thạch: “Đúng vậy.”
Một lời xác nhận thẳng thừng, khiến ngực hoàng đế như bị đè nén, khí tức ùn ùn nghẹn lại, gần như không thở nổi.
“Nếu bệ hạ chịu đem kẻ chủ mưu năm ấy đưa ra trước công lý, bần tăng tự nhiên sẽ quay về.” Giọng hắn khẽ vang, môi mỏng nhả từng chữ như lưỡi dao.
Ngực hoàng đế phập phồng dữ dội, hơi thở dồn dập: “Ngân Nhi, đây là ngươi đang ép trẫm sao! Các ngươi đều là cốt nhục của trẫm, mà mẫu thân thân các ngươi cũng đều là thê thiếp của trẫm!”
“A.”
Khóe môi Tạ Vô Ngân khẽ nhếch, trong mắt lóe lên ý cười khinh miệt. Tay khẽ xoay thiền trượng, hắn dứt khoát xoay người đi: “Xem ra bệ hạ đã sớm có quyết định. Bần tăng xin cáo từ.”
“Ngân Nhi!”
Tiếng ho khan lẫn tiếng quát nghẹn của hoàng đế hòa vào tiếng gọi vội vã của tổng quản thái giám: “Mau truyền thái y!”
Tạ Vô Ngân bước ra khỏi Thái Cực Điện, liền chạm mặt Tạ Phong Lăng vẫn chờ ngoài cửa.
“Ừ.” Tạ Vô Ngân chỉ liếc hắn một cái rồi sải bước đi thẳng.
Sau lưng, Thái Cực Điện chỉ còn lại một mảnh hỗn loạn.
Tạ Phong Lăng cũng không rõ mình đã rời khỏi Thái Cực Điện bằng cách nào. Hắn cứ thế mơ mơ hồ hồ, thất thểu bước đến Diên Hi Cung.
Đây là tẩm cung của Mai Quý phi – thân mẫu của đương kim Thái tử.
Mai Quý phi đang ngồi dưới tàng cây hóng mát, tay nâng chén trà, thấy nhi tử thất hồn lạc phách đi vào thì nở nụ cười: “Thái tử, có chuyện gì khiến con thành ra thế này?”
“Mẫu phi!” Trong lòng Tạ Phong Lăng nóng như lửa đốt, hắn không còn để ý xung quanh còn bao nhiêu cung nữ, vội vàng hỏi thẳng: “Mười năm trước, chuyện án tử của Thẩm thừa tướng… người có biết không?”
Nụ cười trong mắt Mai Quý phi chợt đông cứng lại. Bà khẽ phe phẩy cây quạt, phất tay ra lệnh: “Đều lui xuống đi.”
Đợi cung nữ rời đi hết, bà mới thong thả nhíu mày, giọng điệu không nhanh không chậm: “Đột nhiên hỏi đến chuyện này làm gì? Việc cũ đã hơn mười năm, nhắc lại chỉ thêm xui xẻo.”
Mười năm nay Mai Quý phi luôn được sủng ái, trong cung không có gì bà không dám nói. Ấy vậy mà vừa nghe nhắc đến vụ án kia, thần sắc bà liền thoáng lộ vẻ chán ghét, lại mang theo chút lạ thường.
Trong đầu Tạ Phong Lăng hiện lên câu nói vừa nghe ngoài cửa: “Đều là cốt nhục, đều là thê thiếp…” Trong khoảnh khắc ấy, cả người hắn như chìm vào băng giá, lạnh lẽo đến thấu xương.
“Mẫu phi…” Giọng hắn run lên, “Năm đó, huynh trưởng tự nguyện từ bỏ ngôi Thái tử… ngay sau đó, triều thần đồng loạt tấu xin lập ta làm Trữ quân…”
Mười năm trước, hắn chỉ vừa tròn mười một tuổi, nào đủ tâm trí để suy xét sâu xa.
Mai Quý phi nhẹ nhàng lắc chiếc quạt tròn trong tay: “Hậu cung, tiền triều vốn là một mạch dây dưa. Nào có chuyện lúc nào cũng gió êm sóng lặng.”
Sắc mặt Tạ Phong Lăng tái nhợt thêm mấy phần, giọng nghẹn lại: “Vì sao… vì sao người phải làm như thế?”
“Con và hắn đều là cốt nhục của Hoàng thượng, vì sao hắn có thể đứng ở vị trí đó, còn con thì không? Chẳng lẽ chỉ vì bọn họ là mẹ cả con đích, còn chúng ta chỉ là mẹ lẽ con thứ hay sao?”
“Con đã lớn rồi cũng nên hiểu rõ một chút. Ở nơi này cá lớn nuốt cá bé, nếu không tranh không đoạt, thì chỉ có thể bị người ta cắn xé đến xương cũng chẳng còn!”
Trong mắt Tạ Phong Lăng, mẫu phi xưa nay luôn là người dịu dàng đoan trang, chưa bao giờ lộ ra tham vọng ngút trời như thế này. Khoảnh khắc ấy, hắn bỗng thấy chính người mẹ mình kính yêu lại xa lạ đến rợn người.
“Mẫu phi…” Hắn lắc đầu liên tục, lùi lại từng bước, khó mà chấp nhận nổi sự thật này.
Mai Quý phi chậm rãi đứng dậy, giọng như gió lạnh quất thẳng vào tim: “Bổn cung có thể để tay nhuốm máu, nhưng con thì không. Đôi tay của con là để nắm thiên hạ, trị quốc an bang!”
Hô hấp Tạ Phong Lăng dồn dập, ngực nghẹn như có tảng đá đè nặng: “Mẫu phi! Người chỉ nghĩ đến dã tâm của mình, có từng để ý rằng nhi tử chưa từng muốn gánh lấy vị trí này hay không? Con thà cả đời chỉ là một vương gia nhàn tản…”
Chát!
Lời còn chưa dứt, một cái tát như trời giáng đã quất lên mặt hắn.
“Câm miệng!” Ánh mắt Mai Quý phi lóe lên tia tàn nhẫn, “Con là nhi tử của bổn cung, cả đời này phải trở thành kẻ tôn quý nhất dưới gầm trời. Bổn cung tuyệt đối không cho phép con hèn yếu trốn tránh như vậy!”
Một cái tát ấy như dập tắt hết lửa ấm trong tim. Giữa hai mẹ con, từ khoảnh khắc này đã sinh ra một hố sâu không thể lấp đầy được nữa.
Mai Quý phi hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Hiện giờ, hắn còn tin tưởng con. Bổn cung có một kế, chỉ cần làm được, từ nay về sau hậu hoạn sẽ vĩnh viễn bị xóa bỏ. Đến lúc đó, bổn cung mới thật sự an lòng.”
Nàng ghé sát tai hắn nói mấy câu ngắn ngủi, nhưng lại khiến Tạ Phong Lăng lập tức biến sắc, cả người run lên:
“Không… không được, mẫu phi! Nhi tử tuyệt đối không thể đồng ý!”
Mai Quý phi tức giận đến sắc mặt trắng bệch: “Ngươi đây là muốn bức bổn cung đi tìm chết sao!”
Rầm
Tất cả đồ sứ trên bàn đều bị bà hất văng xuống đất, vỡ nát loảng xoảng. Bà cúi xuống nhặt một mảnh sứ to bằng bàn tay, giơ lên kề sát cổ tay mình.
“Cùng với việc sau này được thì làm vua, thua thì làm giặc, để mặc người khác nhục mạ hành hạ đến chết, bổn cung thà rằng bây giờ tự chấm dứt sinh mạng của mình thì hơn!”
“Mẫu phi! Người làm gì vậy?” Tạ Phong Lăng hoảng hốt, toàn thân run rẩy.
“Đừng lại gần!” Mai Quý phi quát lớn, mảnh sứ đã đâm vào da thịt nửa tấc, từng giọt máu đỏ như hạt châu rơi xuống, “Bổn cung không cần một đứa con trai hèn nhát, vô dụng như ngươi!”
“Mẫu phi… xin người đừng như vậy!” Hắn quýnh quáng, gần như phát điên, “Con đồng ý, được chưa! Xin người đừng làm thế… nếu ngay trước mặt con mà người xảy ra chuyện, cả đời này con cũng không tha thứ cho bản thân mình đâu!”
Nghe lời ấy, Mai Quý phi mới từ từ buông mảnh sứ vỡ xuống.
“Đây mới là đứa con ngoan của ta.” Nàng phất tay, lạnh giọng: “Vấn Tuyết! Ngươi theo Thái tử cùng đi làm việc này đi.”
Từ trên tàng cây, một bóng người mặc hắc y nhẹ nhàng nhảy xuống, cung kính đáp: “Vâng.”
Tạ Phong Lăng tức tối: “Mẫu phi, hóa ra người đã sớm an bài hết rồi?”
“Đúng vậy.” Mai Quý phi khẽ liếc hắn một cái, giọng thản nhiên nhưng bén như dao, “Nếu không có ta dốc lòng mưu tính bao năm, ngươi nghĩ ngươi có thể ngồi yên ở ngôi Thái tử như hôm nay sao?”
Việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể siết chặt nắm tay, dẫn theo ám vệ Vấn Tuyết rời khỏi Diên Hi Cung.
Hắn vừa đi, các cung nữ đã vội vàng bưng hộp gấm lấy lụa trắng và thuốc trị thương ra.
“Nương nương, cho dù muốn Thái tử đi làm việc kia, ngài cũng không cần phải lấy thân mình ra dọa dẫm như vậy.”
Băng gạc vòng vòng quấn quanh vết thương nơi cổ tay, Mai Quý phi chỉ khẽ nhếch môi cười nhạt: “Nếu không bức ép, nó sẽ mãi mãi chỉ là một Thái tử ôn nhu khiêm cung, chứ chẳng bao giờ có thể trở thành thiên tử độc chưởng thiên hạ được.”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 82: Lấy Cái Chết Để Ép Bức
10.0/10 từ 21 lượt.