Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 81: Phu Thê Vốn Như Chim Cùng Rừng, Nhưng Hoạn Nạn Thì Mỗi Người Một Nơi

62@-
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ngoài cổng tướng phủ, cảnh tượng hỗn loạn như vỡ chợ.


Hạ Lan Chi đứng ở bậc thềm trong, dõi mắt nhìn ra ngoài.


Không ngờ Chúc Võ Tuyên lại mang trong người huyết mạch hoàng tộc!


Hai mắt Chúc Lý thị trừng lớn, gần như không tin nổi, giọng run run bật ra: “Con… con còn biết những gì nữa?”


“Những điều cần biết, ta đều đã biết cả rồi.” Đáy mắt Chúc Võ Tuyên ánh lên tia châm chọc, rồi quay sang nhìn thẳng Chúc Thành Hải, giọng căm hờn: “Uổng công ta từng còn thương cảm cho ngươi bị lừa dối… Nhưng ngươi lại làm ra chuyện tàn nhẫn, loạn luân ô nhục đến thế, thật đáng đời lắm!”


Sắc mặt Chúc Thành Hải dần u ám, nặng nề như chì: “Tuyên Nhi, con rốt cuộc đang nói cái gì? Vi phụ… thật sự nghe không hiểu.”


Chúc Võ Tuyên bật cười lạnh, từng chữ như đinh đóng cột: “Năm đó, khi mẫu thân ta gả cho ngươi thì bà đã mang thai rồi! Và đó là song thai!”


“Đệ đệ giống ta như đúc, chỉ vì bà mụ nói sai rằng nó không sống nổi quá ba ngày nên liền bị ném bỏ trên núi ngoài thành! May mắn có một lão ăn mày nhặt về nuôi lớn.”


Nước mắt Chúc Lý thị ào ào rơi xuống, bà run rẩy muốn ngăn Chúc Võ Tuyên lại, nhưng cấm vệ quân đã chắn trước mặt, không để bà tiến lên.


“Đừng nói nữa… Tuyên Nhi, con đừng nói nữa!”


Chúc Võ Tuyên bật cười ha hả, nụ cười lạnh lẽo đến rợn người: “Mẫu thân, rốt cuộc người vẫn sợ!”



Gương mặt Chúc Thành Hải thoắt chốc chìm vào bóng tối, đôi tay giấu sau lưng siết chặt: “Nói cho rõ ràng đi! Sau đó, người được an táng trong phần mộ tổ tiên Chúc gia… chính là người song sinh kia sao?”


“Đúng vậy.” Chúc Võ Tuyên thẳng thừng thừa nhận, “Ta từng ngẫu nhiên gặp hắn trên phố. Khi đó hắn theo chân lão ăn mày lang bạt khắp nơi, ăn xin dọc đường.”


“Để tránh gây nghi ngờ, ta đã dạy hắn từng cử chỉ, từng lễ nghi như người trong thế gia, rồi cố ý đưa hắn vào Kinh Viên.”


Chúc Lý thị nghe đến đây, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, mắt tối sầm lại, suýt chút nữa thì ngã nhào.


May mà nha hoàn bên cạnh vội vàng đỡ lấy: “Phu nhân!”


“Gia môn bất hạnh… Gia môn thật bất hạnh a!” Trong vòng một ngày, Chúc Lý thị liên tiếp chịu đựng hai đại biến cố. Bi phẫn, ai oán quấn lấy nhau, khiến bà chỉ còn thoi thóp, sắp tắt thở đến nơi.


Khóe môi Hạ Lan Chi khẽ cong, ánh mắt lạnh nhạt.


Hôm nay, chính nàng đã đưa tin cho Tạ Vô Ngân, tiết lộ chuyện Tống Uyển Nhi bị đuổi khỏi Chúc gia. Vốn chỉ muốn xem Tống Uyển Nhi sẽ đi đâu tìm Chúc Võ Tuyên, nào ngờ hắn lại nóng vội đến mức tự lộ diện. Càng không thể ngờ, lại còn dây ra một bí mật động trời liên quan đến hoàng thất như vậy!


Tạ Vô Ngân nhíu mày, dứt khoát hạ lệnh: “Trước hết, áp giải nghi phạm Chúc Võ Tuyên đến Đại Lý Tự. Ngày mai ta sẽ tiến cung bẩm báo Hoàng thượng, đợi điều tra thân phận xong rồi mới định đoạt.”


Hai cấm vệ lập tức vung trường kiếm, gác thẳng lên cổ Chúc Võ Tuyên, áp giải hắn đi.


“Tuyên Nhi!” Chúc Lý thị khóc gào, muốn lao đến nhưng đôi chân đã mềm nhũn, làm sao cũng không nhấc nổi.


Sắc mặt Chúc Thành Hải khó coi đến cực điểm, nhưng trước mặt Tạ Vô Ngân vẫn cố nén chút bình tĩnh: “Vô Ngân sư phụ, việc nó lén lút nuôi quân, lão phu hoàn toàn không hề hay biết. Nay chính miệng nó cũng thừa nhận mình không phải huyết mạch tướng phủ, mong ngài ở trước mặt bệ hạ nói giúp vài câu. Lão phu tuyệt đối không muốn bị vạ lây.”



Lời còn chưa dứt, Chúc Lý thị đã nghiến răng quát: “Đồ bất nhân! Dù sao Tuyên Nhi cũng là đứa trẻ ngươi nuôi nấng bao năm, thế mà ngươi vội vã phủi sạch quan hệ như thế sao!”


“Độc phụ!” Chúc Thành Hải rốt cuộc không kìm được, giận dữ gào lên, “Ngươi hại ta nuôi con cho kẻ khác hơn hai mươi năm, bây giờ còn dám mở miệng cãi lời?!”


Hắn giơ tay muốn tát mạnh vào mặt Chúc Lý thị, nhưng vừa nghĩ đến thân phận đặc biệt của bà, cánh tay kia khựng lại, không dám hạ xuống.


Chúc Lý thị lại tàn nhẫn đến mức liều mạng, ngẩng cao đầu, gằn từng chữ: “Chúc Thành Hải, có gan thì giết ta đi! Ngươi cho rằng chỉ dựa vào mình ngươi thì có thể ngồi vững trên ghế Thừa tướng sao?”


“Ngươi… tiện nhân này!” Chúc Thành Hải tức đến mức lồng ngực phập phồng dữ dội, suýt nữa nổ tung.


Hạ Lan Chi hiểu rất rõ, Chúc Thành Hải vốn là kẻ đọc sách, tính tình luôn kiêu ngạo, tự phụ, trong mắt chẳng coi ai ra gì.


Loại người như ông ta thường cho rằng bản thân có thể leo lên đến địa vị ngày hôm nay tất cả đều là nhờ năng lực và tài trí của chính mình. Còn những sự nâng đỡ, chỉ điểm, hay trợ giúp từ người khác, trong mắt ông ta chẳng đáng là gì.


Vậy nên, nhi tử không phải huyết mạch của ông thì đã sao? Chỉ cần quyền thế vẫn nằm gọn trong tay, thì tất thảy đều là của ông ta.


Mà nay Chúc Lý thị lại nói cho ông ta biết, tất cả những gì ông ta đang có, từ đầu đến cuối, chỉ là nhờ người khác ban cho. Ông ta không tức giận đến mức thổ huyết mới là lạ!


Tạ Vô Ngân khẽ gảy tràng hạt, giọng lạnh lùng vang lên: “Việc này dù nhỏ đến đâu, bần tăng đều sẽ bẩm báo rõ ràng trước Hoàng thượng. Đêm đã khuya, bần tăng xin cáo từ.”


Một màn đại kịch vừa rồi, huyên náo oanh liệt mở màn, cuối cùng lại rơi vào yên ắng, chỉ còn tiếng khóc thương tâm tuyệt vọng của Chúc Lý thị vọng khắp phủ.


Đến khi Hạ Lan Chi cẩn thận bước ra ngoài quan sát, mới bất chợt nhận ra Tống Uyển Nhi chẳng biết biến mất tự lúc nào.



Nàng quay về Kinh Viên, thấy Nguyệt Cô cùng Vương Lan vẫn đang bận rộn trong sân.


“Thiếu phu nhân, sao người chưa nghỉ ngơi?” Vương Lan vội tiến lên hỏi.


“Chỉ là ra ngoài giải sầu một chút.” Hạ Lan Chi nhíu mày, đảo mắt nhìn hai người, “Ngược lại là các ngươi, đã trễ thế này sao còn ở hành lang?”


Nguyệt Cô khẽ đáp: “Thân thể của Miên Trúc di nương có chút khó chịu, nô tỳ vừa sắc một thang thuốc dưỡng thai cho nàng.”


“Ừm. Vậy xong việc thì các ngươi cũng nghỉ sớm đi.”


Nhìn theo bóng hai người tất bật, lòng Hạ Lan Chi thoáng dâng lên một tia ngờ vực.


Nếu Hoàng đế thật sự thương yêu đứa con kia đến thế… vậy thì năm đó cớ sao lại để Chúc Lý thị gả cho Chúc Thành Hải? Hơn hai mươi năm qua lại chẳng hề đoái hoài tới nhỉ?


Thiên gia vốn dĩ lạnh lùng, lòng dạ thâm sâu khó lường. Nếu chuyện này thật sự liên lụy đến Tướng phủ, thì nàng, Chúc lão phu nhân, Chúc Bình An, thậm chí cả các cô nương ở Kinh Viên… liệu có ai thoát được tai kiếp này hay không?


Hạ Lan Chi ôm nặng trong lòng một bụng tâm sự, trở mình mãi trên giường, rốt cuộc chẳng thể nào chợp mắt.



Hoàng cung, Thái Cực Điện.


“Khụ khụ…” Tựa mình trên long ỷ, thân thể run rẩy, hoàng đế ho khan dữ dội, tựa hồ muốn khạc cả phổi ra ngoài. “Ngươi nói… chuyện đó… là chính miệng Chúc Võ Tuyên thừa nhận?”



Tạ Vô Ngân chắp tay: “Bần tăng thấy hắn nói năng mạch lạc, tựa như thật lòng không hề giống giả dối.”


Ánh mắt hắn sâu lắng như giếng cổ, chẳng gợn nổi một tia sóng.


Ngay cả khi biết rõ phụ thân mình từng có một đứa con rơi ngoài cung, gương mặt hắn vẫn hờ hững, dường như đứng ngoài mọi chuyện.


“Ai…” Hoàng đế chậm rãi lau vết máu nơi khóe môi, giọng khàn khàn, “Năm xưa, khi trẫm còn trẻ… quả thật từng có một lần xúc động.”


Ông không hề né tránh, trái lại thoải mái thừa nhận.


Chỉ đáng thương cho Chúc gia, bởi một bí mật này mà cha con thành thù, trong nhà gà chó chẳng yên.


Hoàng đế thở dài, rồi trầm ngâm nói: “Hai năm trước, trong một lần đi săn, trẫm từng gọi Lý thị tới gặp riêng. Trẫm hỏi nàng ở Tướng phủ sống có ổn không, có nguyện hòa ly để mang theo đứa nhỏ kia vào cung hay không.”


“Đường đường là huyết mạch hoàng gia, lưu lạc bên ngoài chung quy chẳng phải việc hay.”


Ánh mắt ông tối dần, giọng mang chút bi ai: “Có lẽ chính khi đó, bị đứa nhỏ ấy vô tình nghe được. Từ đó ôm nỗi oán hận trong lòng, nên mới để xảy ra chuyện ở ngã gãy chân khi cưỡi ngựa, cả đời chẳng thể đứng lên nữa.”


Ánh mắt Tạ Vô Ngân càng lúc càng lạnh: “Vậy bệ hạ tính xử trí hắn ra sao?”


Hoàng đế khẽ nhắm mắt, phất tay: “Tạm thời gác lại. Dù sao cũng chưa gây ra sóng gió gì lớn…”


Lời chưa dứt, ánh mắt đục mờ của ông đã ghim chặt vào tấm cà sa đỏ sẫm trên người Tạ Vô Ngân:


“Ngân Nhi… thời gian của trẫm không còn nhiều. Ngươi cũng nên… hồi cung rồi.”


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 81: Phu Thê Vốn Như Chim Cùng Rừng, Nhưng Hoạn Nạn Thì Mỗi Người Một Nơi
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...