Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 80: Dụ Rắn Vào Lưới
64@-
Hạ Lan Chi vội chắn trước mặt hắn, khuyên nhủ: “Nhị đệ, đừng xúc động! Trong bụng Uyển Nhi còn có hài tử. Dù đã mang thai ba tháng, nhưng cũng không thể nào chịu nổi một quyền nặng nề của ngươi đâu.”
“Ba tháng?!” Chúc Võ Lâm chỉ cảm thấy cổ họng dâng lên một vị tanh ngọt, giận dữ gầm lên: “Ta cùng tiện nhân này mới thành thân hơn một tháng!”
Chúc Lý thị bị ồn ào đến nhức cả đầu, quát lớn: “Hóa ra đôi cẩu nam nữ các ngươi đã sớm thông đồng với nhau rồi đúng không!”
Hai người tức khắc á khẩu, không thể phản bác.
Chúc Thành Hải vội vàng khoác thêm xiêm y, biện giải: “Phu nhân, thật không phải như nàng nghĩ đâu! Nếu Uyển Nhi thật sự có tư tình với ta, vậy tại sao ta không trực tiếp nói rõ với nàng, rồi nạp nàng ta làm thiếp chứ?”
“Nàng ta rõ ràng là kẻ bỉ ổi, ở ngoài câu dẫn nam nhân khác, mang con hoang trong bụng rồi mới gả vào Chúc gia!”
Nghe thấy chính mình cùng đứa bé trong bụng bị phụ thân của nó sỉ nhục, sắc mặt Tống Uyển Nhi lập tức trắng bệch, huyết sắc trên mặt hoàn toàn biến mất: “Chúc Thành Hải! Trong bụng ta mang chính là cốt nhục của Chúc gia!”
Chúc Lý thị hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Lâm Nhi, dẫu sao nàng cũng là thê tử của ngươi. Ngươi tự xử lý đi!”
Đôi mắt Chúc Võ Lâm đỏ ngầu, tựa như nhuộm máu: “Người đâu, mang giấy bút tới!”
Chẳng mấy chốc, một phong hưu thư bị ném thẳng vào mặt Tống Uyển Nhi, cạnh giấy sắc bén cắt một vệt dài trên má trắng nõn của nàng.
Giọng hắn lạnh lẽo tựa băng sắt: “Từ nay về sau, ngươi đi đường Dương Quan của ngươi, ta qua cầu độc mộc của ta. Tống thị và Chúc Võ Lâm ta đời này sẽ không còn bất kỳ liên quan gì nữa!”
Tống Uyển Nhi thật sự hoảng loạn, khóc ròng van vỉ: “Phu quân, cô mẫu… Trong bụng ta còn mang huyết mạch Chúc gia, ta…”
“Đó không phải là huyết mạch của ta!” Chúc Võ Lâm gần như gào thét, nhổ một ngụm, giọng tràn đầy căm hận: “Phi! Đồ không biết xấu hổ!”
Nói thật, Hạ Lan Chi vẫn thấy hắn quá mức thê thảm. Tuy thường ngày hắn chẳng học hành, cũng không làm nên việc gì, nhưng rốt cuộc vẫn chưa từng phạm chuyện gì khác người. Vậy mà chỉ vì là con trai ruột của Chúc Thành Hải, liền bị cưỡng ép đội lên đầu cái nón xanh nhục nhã kia…
Chậc.
Tướng phủ này, quả thật loạn đến cực điểm rồi.
Cuối cùng, Tống Uyển Nhi bị đuổi thẳng khỏi tướng phủ, ngay cả một món xiêm y cũng không được phép mang đi, bởi toàn bộ đều là Chúc Lý thị ban cho.
Về phần Chúc Thành Hải, dù sao ông ta cũng là gia chủ Chúc gia, loại chuyện này đối với ông ta chẳng khác nào là vết ngứa ngoài da, không hề để lại chút tổn thất gì.
Hạ Lan Chi đứng nhìn Tống Uyển Nhi quỳ khóc ở ngoài cổng, bi thương đến tê tâm liệt phế, khóe môi nàng khẽ cong lên.
Nàng nhanh chóng viết một tờ giấy, gọi chú bồ câu vẫn lượn quanh Chúc phủ suốt mấy ngày nay, đem tin tức gửi ra ngoòa.
Tống Uyển Nhi nào ngờ, nàng vốn cho rằng chỉ cần gả cho Chúc Võ Lâm, đứa bé trong bụng ắt sẽ có thể kế thừa hết thảy sản nghiệp Chúc gia.
Nhưng ngay giữa một buổi trưa yên tĩnh như thế này, giấc mộng ấy lại bị người ta xé tan nát!
“Mở cửa, mở cửa ra!”
Người qua kẻ lại dọc đường đều xôn xao nhìn nàng trong bộ dáng nghèo túng, y phục xộc xệch, chật vật đến đáng thương.
“Ấy, chẳng phải biểu tiểu thư của tướng phủ sao?”
“Biểu tiểu thư gì nữa, hiện tại là nhị thiếu phu nhân của Chúc gia rồi!”
“Sao lại quỳ gối ngoài cổng thế kia? Chậc chậc, thật đáng thương.”
“Nghe nói nàng ta làm chuyện mờ ám không sáng tỏ, nên bị nhị thiếu gia Chúc phủ viết hưu thư đuổi ra ngoài đó.”
Tống Uyển Nhi nghe những lời bàn tán ấy, chỉ có thể siết chặt vạt váy, bao nhiêu nhục nhã, khổ sở đều nghẹn ngào nuốt vào lòng.
Nàng quỳ trước cổng Chúc phủ, khổ sở cầu xin suốt một ngày trời, nhưng cánh cửa kia vẫn im lìm, không hề mở ra.
Thanh âm nàng kêu gào đến khản đặc, ngay khi tuyệt vọng nhất, một bóng người cao lớn bất ngờ che phủ lấy nàng.
“Biểu ca…”
Chúc Võ Tuyên nhìn dáng vẻ nữ nhân trước mặt, nước mắt đầm đìa như hoa lê trong mưa, không khỏi chau mày: “Đứa bé trong bụng ngươi… rốt cuộc là của ai?”
“Là…” Đôi mắt Tống Uyển Nhi đỏ hoe, nghẹn ngào khóc, “Là của biểu ca chứ còn ai! Ngươi quên rồi sao, ở Kinh Viên…”
Thái dương Chúc Võ Tuyên nổi gân xanh, giọng trầm xuống: “Ta đã rời kinh thành nửa năm trước rồi!”
Nói rồi, nàng loạng choạng lao thẳng vào trụ cổng!
May thay, Chúc Võ Tuyên kịp thời giữ chặt nàng lại, khẽ quát: “Ngươi điên rồi sao, làm cái việc ngu ngốc gì thế này?!”
Đến lúc này, hắn sao có thể không hiểu rõ chân tướng!
Hắn lạnh lùng nhìn tòa phủ đệ trước mắt, nơi mình lớn lên từ thuở bé nhưng giờ đây lại xa lạ vô cùng: “Đợi thêm chút nữa thôi, ta nhất định bắt bọn họ phải quỳ xuống xin lỗi ngươi!”
Lời vừa dứt, vô số bóng người tay giơ đuốc sáng rực, nhanh chóng bao vây xung quanh.
Bạch, bạch, bạch.
Tiếng vỗ tay vang vọng trong đêm, Tạ Vô Ngân từ trong bóng tối chậm rãi bước ra, giọng lạnh nhạt: “Chúc công tử, khẩu khí thật lớn nha.”
Sắc mặt Chúc Võ Tuyên thoáng chốc trắng bệch. Hắn nhìn thoáng qua Tống Uyển Nhi, chỉ thấy nàng cũng lộ vẻ mờ mịt, thậm chí còn chẳng chút cảm kích.
“Đê tiện vô sỉ!” Trong lòng Chúc Võ Tuyên lửa giận bùng lên, quát lớn: “Uyển Nhi bị đuổi khỏi phủ, cũng là trò hèn hạ do ngươi bày ra?!”
Tạ Vô Ngân khẽ xoay tràng hạt trong tay, chậm rãi lắc đầu: “Ta chỉ phái người chờ trước cổng Chúc phủ mà thôi. Lãnh Kiếm, đi mời Chúc thừa tướng cùng Chúc phu nhân ra đây.”
Không bao lâu, cửa lớn của Chúc phủ rốt cuộc mở ra.
Chúc Thành Hải vừa vội vã bước ra, vừa chỉnh lại xiêm y: “Vô Ngân sư phụ, muộn thế này sao ngài lại… Tuyên Nhi?!”
Bà run rẩy đưa tay chạm vào vành tai hắn, lại khẽ vuốt gương mặt ấy, rõ ràng là còn ấm nóng!
Tạ Vô Ngân lạnh lùng nói: “Chúc thừa tướng, Chúc phu nhân, hắn vốn chưa từng chết. Trong quan tài chẳng qua chỉ là một kẻ thế thân mà thôi.”
Chúc Võ Tuyên giận đến nghiến răng, gằn từng chữ: “Nếu ngươi đã bắt ta, vậy không cần nhiều lời! Muốn giết, muốn mổ xẻ thế nào, cứ việc ra tay!”
Khóe môi Tạ Vô Ngân cong lên, ánh mắt lạnh như băng: “Đâu dễ dàng cho ngươi vừa lòng như vậy. Suốt hai năm qua, ngươi vẫn lén liên hệ mật thiết với thám tử Võ quốc, còn bí mật bán đi tài sản để gom bạc riêng. Tại Nhạn Môn Quan, ngươi còn âm thầm chiêu binh mãi mã… Những chuyện này, e là cần ngươi cùng ta cùng tiến cung, bẩm báo rõ ràng trước mặt hoàng đế.”
Chỉ một hai câu ngắn gọn, nhưng tin tức chứa đựng trong đó gần như muốn nổ tung cả trời đất.
Chúc Thành Hải suýt chút nữa đứng không vững, giọng run run: “Tuyên Nhi, vì sao ngươi phải lén nuôi quân? Vì sao phải giả chết? Ngươi có biết thời gian đó vi phụ cùng mẫu thân ngươi thương tâm đến mức nào, sống không bằng chết hay không…”
“Đừng nói nữa!” Chúc Võ Tuyên hung hăng cắt ngang, ánh mắt đầy oán hận: “Nếu người thật sự coi trọng nhi tử của người, vậy thì tại sao lại ra tay đoạt đi con dâu tương lai của chính mình?!”
Sắc mặt Chúc Lý thị lập tức lạnh lùng, gằn từng chữ: “Ngươi có ý gì? Uyển Nhi… cùng ngươi?”
“Không sai.” Chúc Võ Tuyên gật đầu, giọng trầm nặng, “Từ trước kia Uyển Nhi đã là của ta. Chỉ là ta còn chưa xong đại sự nên vẫn giữ im chuyện này.”
Ánh mắt Chúc Lý thị thoáng chốc trở nên oán độc, hung hăng lia về phía Tống Uyển Nhi đang run rẩy nơi góc tường: “Quả nhiên là một tai họa mà!”
“Cô mẫu…” Tống Uyển Nhi đã bao giờ trải qua trường hợp thế này đâu, giờ đây nàng đã sớm bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu.
Nàng còn chưa kịp mở lời đã bị Chúc Võ Tuyên lạnh lùng cắt ngang: “Mẫu thân trách mắng người khác sao không thử nhìn lại chính mình đi?”
“Nếu không phải mẫu thân cố chấp bắt ta ở lại tướng phủ, thì ta đâu cần phải khổ sở đến thế! Đáng ra ta nên bay lượn tự do giữa chín tầng mây, chứ đâu phải bị giam cầm trong tướng phủ này hơn hai mươi năm trời…”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Hạ Lan Chi vội chắn trước mặt hắn, khuyên nhủ: “Nhị đệ, đừng xúc động! Trong bụng Uyển Nhi còn có hài tử. Dù đã mang thai ba tháng, nhưng cũng không thể nào chịu nổi một quyền nặng nề của ngươi đâu.”
“Ba tháng?!” Chúc Võ Lâm chỉ cảm thấy cổ họng dâng lên một vị tanh ngọt, giận dữ gầm lên: “Ta cùng tiện nhân này mới thành thân hơn một tháng!”
Chúc Lý thị bị ồn ào đến nhức cả đầu, quát lớn: “Hóa ra đôi cẩu nam nữ các ngươi đã sớm thông đồng với nhau rồi đúng không!”
Hai người tức khắc á khẩu, không thể phản bác.
Chúc Thành Hải vội vàng khoác thêm xiêm y, biện giải: “Phu nhân, thật không phải như nàng nghĩ đâu! Nếu Uyển Nhi thật sự có tư tình với ta, vậy tại sao ta không trực tiếp nói rõ với nàng, rồi nạp nàng ta làm thiếp chứ?”
“Nàng ta rõ ràng là kẻ bỉ ổi, ở ngoài câu dẫn nam nhân khác, mang con hoang trong bụng rồi mới gả vào Chúc gia!”
Nghe thấy chính mình cùng đứa bé trong bụng bị phụ thân của nó sỉ nhục, sắc mặt Tống Uyển Nhi lập tức trắng bệch, huyết sắc trên mặt hoàn toàn biến mất: “Chúc Thành Hải! Trong bụng ta mang chính là cốt nhục của Chúc gia!”
Chúc Lý thị hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Lâm Nhi, dẫu sao nàng cũng là thê tử của ngươi. Ngươi tự xử lý đi!”
Đôi mắt Chúc Võ Lâm đỏ ngầu, tựa như nhuộm máu: “Người đâu, mang giấy bút tới!”
Chẳng mấy chốc, một phong hưu thư bị ném thẳng vào mặt Tống Uyển Nhi, cạnh giấy sắc bén cắt một vệt dài trên má trắng nõn của nàng.
Giọng hắn lạnh lẽo tựa băng sắt: “Từ nay về sau, ngươi đi đường Dương Quan của ngươi, ta qua cầu độc mộc của ta. Tống thị và Chúc Võ Lâm ta đời này sẽ không còn bất kỳ liên quan gì nữa!”
Tống Uyển Nhi thật sự hoảng loạn, khóc ròng van vỉ: “Phu quân, cô mẫu… Trong bụng ta còn mang huyết mạch Chúc gia, ta…”
“Đó không phải là huyết mạch của ta!” Chúc Võ Lâm gần như gào thét, nhổ một ngụm, giọng tràn đầy căm hận: “Phi! Đồ không biết xấu hổ!”
Nói thật, Hạ Lan Chi vẫn thấy hắn quá mức thê thảm. Tuy thường ngày hắn chẳng học hành, cũng không làm nên việc gì, nhưng rốt cuộc vẫn chưa từng phạm chuyện gì khác người. Vậy mà chỉ vì là con trai ruột của Chúc Thành Hải, liền bị cưỡng ép đội lên đầu cái nón xanh nhục nhã kia…
Chậc.
Tướng phủ này, quả thật loạn đến cực điểm rồi.
Cuối cùng, Tống Uyển Nhi bị đuổi thẳng khỏi tướng phủ, ngay cả một món xiêm y cũng không được phép mang đi, bởi toàn bộ đều là Chúc Lý thị ban cho.
Về phần Chúc Thành Hải, dù sao ông ta cũng là gia chủ Chúc gia, loại chuyện này đối với ông ta chẳng khác nào là vết ngứa ngoài da, không hề để lại chút tổn thất gì.
Hạ Lan Chi đứng nhìn Tống Uyển Nhi quỳ khóc ở ngoài cổng, bi thương đến tê tâm liệt phế, khóe môi nàng khẽ cong lên.
Nàng nhanh chóng viết một tờ giấy, gọi chú bồ câu vẫn lượn quanh Chúc phủ suốt mấy ngày nay, đem tin tức gửi ra ngoòa.
Tống Uyển Nhi nào ngờ, nàng vốn cho rằng chỉ cần gả cho Chúc Võ Lâm, đứa bé trong bụng ắt sẽ có thể kế thừa hết thảy sản nghiệp Chúc gia.
Nhưng ngay giữa một buổi trưa yên tĩnh như thế này, giấc mộng ấy lại bị người ta xé tan nát!
“Mở cửa, mở cửa ra!”
Người qua kẻ lại dọc đường đều xôn xao nhìn nàng trong bộ dáng nghèo túng, y phục xộc xệch, chật vật đến đáng thương.
“Ấy, chẳng phải biểu tiểu thư của tướng phủ sao?”
“Biểu tiểu thư gì nữa, hiện tại là nhị thiếu phu nhân của Chúc gia rồi!”
“Sao lại quỳ gối ngoài cổng thế kia? Chậc chậc, thật đáng thương.”
“Nghe nói nàng ta làm chuyện mờ ám không sáng tỏ, nên bị nhị thiếu gia Chúc phủ viết hưu thư đuổi ra ngoài đó.”
Tống Uyển Nhi nghe những lời bàn tán ấy, chỉ có thể siết chặt vạt váy, bao nhiêu nhục nhã, khổ sở đều nghẹn ngào nuốt vào lòng.
Nàng quỳ trước cổng Chúc phủ, khổ sở cầu xin suốt một ngày trời, nhưng cánh cửa kia vẫn im lìm, không hề mở ra.
Thanh âm nàng kêu gào đến khản đặc, ngay khi tuyệt vọng nhất, một bóng người cao lớn bất ngờ che phủ lấy nàng.
“Biểu ca…”
Chúc Võ Tuyên nhìn dáng vẻ nữ nhân trước mặt, nước mắt đầm đìa như hoa lê trong mưa, không khỏi chau mày: “Đứa bé trong bụng ngươi… rốt cuộc là của ai?”
“Là…” Đôi mắt Tống Uyển Nhi đỏ hoe, nghẹn ngào khóc, “Là của biểu ca chứ còn ai! Ngươi quên rồi sao, ở Kinh Viên…”
Thái dương Chúc Võ Tuyên nổi gân xanh, giọng trầm xuống: “Ta đã rời kinh thành nửa năm trước rồi!”
Nói rồi, nàng loạng choạng lao thẳng vào trụ cổng!
May thay, Chúc Võ Tuyên kịp thời giữ chặt nàng lại, khẽ quát: “Ngươi điên rồi sao, làm cái việc ngu ngốc gì thế này?!”
Đến lúc này, hắn sao có thể không hiểu rõ chân tướng!
Hắn lạnh lùng nhìn tòa phủ đệ trước mắt, nơi mình lớn lên từ thuở bé nhưng giờ đây lại xa lạ vô cùng: “Đợi thêm chút nữa thôi, ta nhất định bắt bọn họ phải quỳ xuống xin lỗi ngươi!”
Lời vừa dứt, vô số bóng người tay giơ đuốc sáng rực, nhanh chóng bao vây xung quanh.
Bạch, bạch, bạch.
Tiếng vỗ tay vang vọng trong đêm, Tạ Vô Ngân từ trong bóng tối chậm rãi bước ra, giọng lạnh nhạt: “Chúc công tử, khẩu khí thật lớn nha.”
Sắc mặt Chúc Võ Tuyên thoáng chốc trắng bệch. Hắn nhìn thoáng qua Tống Uyển Nhi, chỉ thấy nàng cũng lộ vẻ mờ mịt, thậm chí còn chẳng chút cảm kích.
“Đê tiện vô sỉ!” Trong lòng Chúc Võ Tuyên lửa giận bùng lên, quát lớn: “Uyển Nhi bị đuổi khỏi phủ, cũng là trò hèn hạ do ngươi bày ra?!”
Tạ Vô Ngân khẽ xoay tràng hạt trong tay, chậm rãi lắc đầu: “Ta chỉ phái người chờ trước cổng Chúc phủ mà thôi. Lãnh Kiếm, đi mời Chúc thừa tướng cùng Chúc phu nhân ra đây.”
Không bao lâu, cửa lớn của Chúc phủ rốt cuộc mở ra.
Chúc Thành Hải vừa vội vã bước ra, vừa chỉnh lại xiêm y: “Vô Ngân sư phụ, muộn thế này sao ngài lại… Tuyên Nhi?!”
Bà run rẩy đưa tay chạm vào vành tai hắn, lại khẽ vuốt gương mặt ấy, rõ ràng là còn ấm nóng!
Tạ Vô Ngân lạnh lùng nói: “Chúc thừa tướng, Chúc phu nhân, hắn vốn chưa từng chết. Trong quan tài chẳng qua chỉ là một kẻ thế thân mà thôi.”
Chúc Võ Tuyên giận đến nghiến răng, gằn từng chữ: “Nếu ngươi đã bắt ta, vậy không cần nhiều lời! Muốn giết, muốn mổ xẻ thế nào, cứ việc ra tay!”
Khóe môi Tạ Vô Ngân cong lên, ánh mắt lạnh như băng: “Đâu dễ dàng cho ngươi vừa lòng như vậy. Suốt hai năm qua, ngươi vẫn lén liên hệ mật thiết với thám tử Võ quốc, còn bí mật bán đi tài sản để gom bạc riêng. Tại Nhạn Môn Quan, ngươi còn âm thầm chiêu binh mãi mã… Những chuyện này, e là cần ngươi cùng ta cùng tiến cung, bẩm báo rõ ràng trước mặt hoàng đế.”
Chỉ một hai câu ngắn gọn, nhưng tin tức chứa đựng trong đó gần như muốn nổ tung cả trời đất.
Chúc Thành Hải suýt chút nữa đứng không vững, giọng run run: “Tuyên Nhi, vì sao ngươi phải lén nuôi quân? Vì sao phải giả chết? Ngươi có biết thời gian đó vi phụ cùng mẫu thân ngươi thương tâm đến mức nào, sống không bằng chết hay không…”
“Đừng nói nữa!” Chúc Võ Tuyên hung hăng cắt ngang, ánh mắt đầy oán hận: “Nếu người thật sự coi trọng nhi tử của người, vậy thì tại sao lại ra tay đoạt đi con dâu tương lai của chính mình?!”
Sắc mặt Chúc Lý thị lập tức lạnh lùng, gằn từng chữ: “Ngươi có ý gì? Uyển Nhi… cùng ngươi?”
“Không sai.” Chúc Võ Tuyên gật đầu, giọng trầm nặng, “Từ trước kia Uyển Nhi đã là của ta. Chỉ là ta còn chưa xong đại sự nên vẫn giữ im chuyện này.”
Ánh mắt Chúc Lý thị thoáng chốc trở nên oán độc, hung hăng lia về phía Tống Uyển Nhi đang run rẩy nơi góc tường: “Quả nhiên là một tai họa mà!”
“Cô mẫu…” Tống Uyển Nhi đã bao giờ trải qua trường hợp thế này đâu, giờ đây nàng đã sớm bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu.
Nàng còn chưa kịp mở lời đã bị Chúc Võ Tuyên lạnh lùng cắt ngang: “Mẫu thân trách mắng người khác sao không thử nhìn lại chính mình đi?”
“Nếu không phải mẫu thân cố chấp bắt ta ở lại tướng phủ, thì ta đâu cần phải khổ sở đến thế! Đáng ra ta nên bay lượn tự do giữa chín tầng mây, chứ đâu phải bị giam cầm trong tướng phủ này hơn hai mươi năm trời…”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 80: Dụ Rắn Vào Lưới
10.0/10 từ 21 lượt.