Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 79: Bắt Gian Tại Giường
71@-
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm khuya, trong Kinh Viên.
Hạ Lan Chi buông bút lông sói xuống, nhẹ thổi cho khô nét mực trên giấy, rồi cẩn thận gấp lại bỏ vào phong thư.
Hôm nay trông thấy Hạ Lan Thần bình an, trong lòng nàng mới dần buông được tảng đá nặng, nhưng đồng thời cũng hiểu rõ một điều, nàng không thể để Hạ Lan Thần ở lại kinh thành thêm nữa.
Bởi vậy, nàng viết một phong thư dự định nhờ Diệp Hằng hộ tống Hạ Lan Thần về Giang Nam, nương nhờ cữu cữu. Đợi đến mấy tháng sau khi thế cục kinh thành đã yên ổn, có lẽ nàng cũng sẽ trở về Giang Nam.
“Nguyệt Cô.”
Nguyệt Cô đẩy cửa đi vào, cung kính đáp: “Thiếu phu nhân, người có gì phân phó ạ?”
Hạ Lan Chi đích thân đưa phong thư cho nàng: “Ngươi lập tức mang thư này tới dịch quán, nhờ người chuyển tới Giang Nam, giao tận tay Thẩm gia.”
“Vâng.”
Nguyệt Cô đi rồi chưa được bao lâu. Hạ Lan Chi đang thu dọn giấy bút trong phòng thì chợt nghe ngoài cửa truyền đến từng tiếng bước chân rất khẽ.
“Sao nhanh như vậy đã trở lại rồi?” Trong lòng nàng thoáng dấy lên nghi hoặc, cất tiếng hỏi: “Nguyệt Cô, là ngươi sao?”
Ngoài cửa im lìm, không hề có tiếng đáp lại, chỉ nghe thấy tiếng cánh cửa bị đẩy ra.
Hạ Lan Chi suýt chút nữa kêu thất thanh, may mà trong ánh nến nàng trông rõ người tới chính là Tạ Vô Ngân, lúc này trái tim mới dần ổn lại.
“Sao chàng lại đến đây?” Nàng vội kéo hắn vào trong, tự tay châm trà.
Nhưng khi mắt vừa lướt qua áo cà sa màu đỏ sẫm của hắn, nàng lập tức cả kinh, trên đó loang lổ một mảng chất lỏng tối đen.
Hạ Lan Chi vội vươn tay chạm thử, đầu ngón tay lập tức nhuộm đỏ, run giọng nói: “Máu… Chàng bị thương sao?!”
“Không phải ta.” Tạ Vô Ngân giọng điệu thản nhiên, chỉ hạ xuống một câu: “Chúc Võ Tuyên đã hồi kinh.”
Ngắn ngủi mấy chữ, nhưng tựa hồ chấn động như sấm nổ ngang tai.
Hạ Lan Chi hô hấp như ngưng lại, giọng run run: “Máu này… là của hắn? Vừa rồi chàng đuổi bắt hắn sao?”
Tạ Vô Ngân khẽ nhíu đôi mày kiếm, trong mắt tràn ngập mỏi mệt, cuối cùng vẫn gật đầu: “Hắn đã biết sự tồn tại của nàng. Ta lo hắn sẽ tìm đường trốn về nơi này.”
“Chàng không cần lo.” Hạ Lan Chi nâng ngón tay ngọc xanh biếc, khẽ vuốt giữa chân mày hắn, tựa hồ muốn vuốt phẳng nếp gấp này, “Ta cùng hắn vốn không oán không thù, hẳn là hắn sẽ không làm tổn thương ta. Những ngày qua ở tướng phủ, ta cũng ăn được ngủ được, ngay cả dáng dấp còn có phần đầy đặn hơn trước rồi này.”
Nghe nàng nói vậy, đôi mày hắn mới dần giãn ra. Bàn tay xoay lại nắm chặt tay nàng: “Nàng vẫn gầy lắm. Ăn nhiều thêm một chút, bồi bổ thân thể cũng tốt. Về sau nàng định tính toán thế nào? Một khi bắt được Chúc Võ Tuyên, Chúc gia tất sẽ…”
“Nếu có thể lựa chọn,” Hạ Lan Chi khẽ cong môi cười, giọng như gió xuân thoảng qua, “Ta muốn trở về Giang Nam. Trong nhà cữu cữu còn hai cửa tiệm son phấn bỏ không, không ai trông coi, ta có thể giúp ông ấy một tay.”
Trong mắt Tạ Vô Ngân thoáng hiện tia u tối. Hắn bỗng siết chặt vòng tay, đem nàng ôm vào ngực.
“Làm sao vậy?” Vòng eo bị kìm giữ, đầu ngón tay nàng dừng lại nơi bờ vai hắn, khó tránh có chút luống cuống.
Trên đỉnh đầu hắn, chín vết giới sẹo vẫn hằn sâu như vực thẳm vạn trượng, chặn giữa hai người một khoảng cách khó lòng vượt qua.
“Không có gì… ta nhớ nàng thôi, rất nhớ nàng.” Giọng hắn trầm thấp, vùi trong cần cổ nàng, mang theo chút khàn khàn.
Rất lâu sau, hắn mới chịu buông tay. Ở khóe môi nàng, khẽ hạ xuống một cái hôn như chuồn chuồn lướt nước: “Ta không thể ở lại lâu, nàng nhớ nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Nhìn theo bóng dáng hắn sải bước rời đi, Hạ Lan Chi khẽ đưa tay chạm vào khóe môi mình. Nơi ấy dường như vẫn còn vương lại dư âm của đôi môi hắn.
Trong lòng nàng, luôn dấy lên một cảm giác mơ hồ như thể hắn còn có điều gì muốn nói với nàng, nhưng vẫn chưa kịp mở lời.



Trưa hè oi ả, nóng bức đến mức ngay cả Hạ Lan Chi cũng cảm thấy ngột ngạt khó thở.
Nàng vừa đi thỉnh an Chúc lão phu nhân về, khi ngang qua cửa sở viên thì thoáng thấy một bóng dáng nam nhân trung niên lén lút nhảy vào trong vườn.
Kia chẳng phải chính là vị công công đa tình khắp nơi gieo hạt giống – Chúc Thành Hải sao?
Ánh mắt Hạ Lan Chi rơi lên tấm biển Sở Viên, khóe môi khẽ nhếch, thoáng lộ ra nụ cười lạnh.
Không bao lâu, Chúc Lý thị liền hùng hổ dẫn theo một đám người ập vào.
Tiểu Lý thị cùng Chúc Võ Lâm vừa mới trở về phủ, trong tay hắn còn xách theo thuốc bổ an thai. Thấy cảnh tượng rầm rộ như vậy, cả hai đều ngây người đứng sững.
“Tỷ tỷ, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tiểu Lý thị kinh ngạc hỏi, “Sao lại mang theo nhiều người tới Sở Viên thế này?”
Chúc Lý thị chẳng buồn đáp lời.
Hạ Lan Chi đè xuống nụ cười nơi khóe môi, nhanh chóng mở miệng: “Lý di nương, người về thật đúng lúc. Vừa rồi nha hoàn trong phủ trông thấy có một nam nhân lén lút lẻn vào Sở Viên.”
Mẹ con hai người thoáng nhìn nhau, sắc mặt đồng thời biến đổi. Chúc Võ Lâm hoảng hốt kêu lên: “Hỏng rồi, Uyển Nhi còn ở bên trong!”
Hắn vội vàng nhét gói dược liệu vào tay Tiểu Lý thị rồi hấp tấp lao về phía cửa Sở Viên.
Chưa kịp bước vào, bên trong đã vang lên một tiếng thét chói tai của nữ nhân: “A!”
Tiếp đó là tiếng quát khàn khàn, dữ dội của một nam nhân trung niên: “Đi ra ngoài! Tất cả cút hết ra ngoài cho ta!”
Một tiếng gầm của Chúc Thành Hải chẳng những không xua được đám hạ nhân, trái lại cánh cửa Sở Viên “rầm” một tiếng bật mở, phơi bày hết thảy quang cảnh bên trong trước mắt mọi người.
Chỉ thấy trên người Chúc Thành Hải không mảnh vải che thân, vội vàng dùng chăn gấm quấn lấy phần th*n d***.
Mà Tống Uyển Nhi thì co rúm trên mép giường, yếm uyên ương đỏ thẫm cùng xiêm y hỗn loạn, căn bản chưa kịp buộc lại.
Một màn xấu hổ cực điểm, lại phảng phất như bức tranh xuân cung sống động ngay giữa ban ngày!
“Các ngươi… các ngươi đang làm gì vậy?!” Thanh âm Chúc Võ Lâm khàn hẳn, hắn nuốt khan một ngụm nước bọt, cả người run rẩy. “Cha… vì sao người lại ở trong phòng ta và Uyển Nhi?!”
Chúc Lý thị giận đến run cả người, chỉ tay thẳng vào mặt ông ta, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Lão già khốn kiếp, thế mà… thế mà lại cùng chính con dâu của mình ban ngày tác loạn!”
Chúc Võ Lâm không chịu nổi cú sốc trời giáng, vừa muốn mở miệng chất vấn thì sau lưng đã vang lên tiếng kêu sợ hãi: “Lý di nương, người làm sao vậy?!” Hạ Lan Chi cố ý hô lên.
Ngay lúc ấy, Tiểu Lý thị cũng đã ngã nhào, bà bị cảnh tượng k*ch th*ch đến hôn mê tại chỗ.
Thuốc an thai trong tay bà lăn lóc khắp đất. Hạ Lan Chi nhanh chóng bước lên đỡ, dìu bà ra ngoài, ánh mắt như cười như không.
Trong phòng, Chúc Lý thị trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, ánh nhìn căm độc quét qua hai kẻ đang l** th* kia: “Thật là một đôi không biết liêm sỉ!”
“Phu nhân!” Chúc Thành Hải hoảng loạn nhào tới, nắm chặt tay áo nàng, vội vàng phân trần: “Phu nhân, không liên quan gì tới ta! Là… là nàng chủ động quyến rũ ta!”
Đôi mắt như nước của Tống Uyển Nhi rưng rưng mở lớn: “Không… không phải… ta không có…”
“Bốp!”
Một cái tát trời giáng thẳng lên má nàng, là Chúc Lý thị ra tay: “Uổng công ta nhọc lòng rước ngươi vào phủ, tận tâm nuôi dạy. Tống Uyển Nhi! Đây chính là cách ngươi báo đáp ta sao?!”
“Cô mẫu, Uyển Nhi biết sai rồi…” Nàng khóc nức nở, giọng đứt quãng, “Xin ngài tha cho ta, là… là hắn c**ng b*c ta…”
Trong căn phòng ngập mùi dâm loạn, một màn lộn xộn kẻ đùn người đẩy, Hạ Lan Chi đứng bên ngoài nhìn vào, khóe môi khẽ cong lên.
Năm đó, Tống Uyển Nhi từng toan hại nàng rơi vào cảnh “bắt gian tại giường” như thế.
Hiện giờ, hình như báo ứng tới sớm hơn nàng tưởng.
Chúc Lý thị tức giận đến sôi máu: “Các ngươi còn dám chối cãi! Nếu không phải Chi Nhi tận mắt thấy thì các ngươi còn định giấu ta đến bao giờ?!”
Nghe vậy, ánh mắt oán độc của Tống Uyển Nhi lập tức dừng lại trên người Hạ Lan Chi.
Hạ Lan Chi không ngờ nàng dẫn Chúc Lý thị tới bắt gian, kết quả chính nàng cũng bị kéo vào vòng xoáy. Nhưng nàng lại chẳng hề sợ hãi. Nàng mật báo thì sao chứ? Tống Uyển Nhi có thể ăn tươi nuốt sống nàng được chắc?
“Uyển Nhi muội muội,” Hạ Lan Chi cắn răng, đau đớn mở lời, “Ta chỉ thấy có một nam nhân vào trong Sở Viên, lo lắng ngươi gặp nguy hiểm nên mới vội vàng đi báo cho bà bà. Ai mà ngờ công công lại ở đây…”
Chúc Thành Hải liền sốt sắng phủi sạch quan hệ: “Đúng vậy, là nàng! Chính nàng phái người tới tìm ta, nói rằng trong Sở Viên gặp phải phiền toái, mời ta tới hỗ trợ.”
“Không ngờ ta vừa bước vào cửa, đầu óc liền choáng váng, mắt hoa lên. Đến khi tỉnh lại thì cảnh tượng trước mắt đã thành ra thế này!”
Gân xanh trên thái dương Chúc Võ Lâm giật thình thịch, giận dữ quát: “Ngài coi nhi tử của mình là kẻ ngốc sao?!”
Hắn siết chặt nắm đấm, nhưng lại chẳng thể đổ hết căm phẫn lên bất kỳ ai.
Bởi vì, một bên là phụ thân ruột, một bên lại là chính thê đang mang thai của hắn!
Đêm khuya, trong Kinh Viên.
Hạ Lan Chi buông bút lông sói xuống, nhẹ thổi cho khô nét mực trên giấy, rồi cẩn thận gấp lại bỏ vào phong thư.
Hôm nay trông thấy Hạ Lan Thần bình an, trong lòng nàng mới dần buông được tảng đá nặng, nhưng đồng thời cũng hiểu rõ một điều, nàng không thể để Hạ Lan Thần ở lại kinh thành thêm nữa.
Bởi vậy, nàng viết một phong thư dự định nhờ Diệp Hằng hộ tống Hạ Lan Thần về Giang Nam, nương nhờ cữu cữu. Đợi đến mấy tháng sau khi thế cục kinh thành đã yên ổn, có lẽ nàng cũng sẽ trở về Giang Nam.
“Nguyệt Cô.”
Nguyệt Cô đẩy cửa đi vào, cung kính đáp: “Thiếu phu nhân, người có gì phân phó ạ?”
Hạ Lan Chi đích thân đưa phong thư cho nàng: “Ngươi lập tức mang thư này tới dịch quán, nhờ người chuyển tới Giang Nam, giao tận tay Thẩm gia.”
“Vâng.”
Nguyệt Cô đi rồi chưa được bao lâu. Hạ Lan Chi đang thu dọn giấy bút trong phòng thì chợt nghe ngoài cửa truyền đến từng tiếng bước chân rất khẽ.
“Sao nhanh như vậy đã trở lại rồi?” Trong lòng nàng thoáng dấy lên nghi hoặc, cất tiếng hỏi: “Nguyệt Cô, là ngươi sao?”
Ngoài cửa im lìm, không hề có tiếng đáp lại, chỉ nghe thấy tiếng cánh cửa bị đẩy ra.
Hạ Lan Chi suýt chút nữa kêu thất thanh, may mà trong ánh nến nàng trông rõ người tới chính là Tạ Vô Ngân, lúc này trái tim mới dần ổn lại.
“Sao chàng lại đến đây?” Nàng vội kéo hắn vào trong, tự tay châm trà.
Nhưng khi mắt vừa lướt qua áo cà sa màu đỏ sẫm của hắn, nàng lập tức cả kinh, trên đó loang lổ một mảng chất lỏng tối đen.
Hạ Lan Chi vội vươn tay chạm thử, đầu ngón tay lập tức nhuộm đỏ, run giọng nói: “Máu… Chàng bị thương sao?!”
“Không phải ta.” Tạ Vô Ngân giọng điệu thản nhiên, chỉ hạ xuống một câu: “Chúc Võ Tuyên đã hồi kinh.”
Ngắn ngủi mấy chữ, nhưng tựa hồ chấn động như sấm nổ ngang tai.
Hạ Lan Chi hô hấp như ngưng lại, giọng run run: “Máu này… là của hắn? Vừa rồi chàng đuổi bắt hắn sao?”
Tạ Vô Ngân khẽ nhíu đôi mày kiếm, trong mắt tràn ngập mỏi mệt, cuối cùng vẫn gật đầu: “Hắn đã biết sự tồn tại của nàng. Ta lo hắn sẽ tìm đường trốn về nơi này.”
“Chàng không cần lo.” Hạ Lan Chi nâng ngón tay ngọc xanh biếc, khẽ vuốt giữa chân mày hắn, tựa hồ muốn vuốt phẳng nếp gấp này, “Ta cùng hắn vốn không oán không thù, hẳn là hắn sẽ không làm tổn thương ta. Những ngày qua ở tướng phủ, ta cũng ăn được ngủ được, ngay cả dáng dấp còn có phần đầy đặn hơn trước rồi này.”
Nghe nàng nói vậy, đôi mày hắn mới dần giãn ra. Bàn tay xoay lại nắm chặt tay nàng: “Nàng vẫn gầy lắm. Ăn nhiều thêm một chút, bồi bổ thân thể cũng tốt. Về sau nàng định tính toán thế nào? Một khi bắt được Chúc Võ Tuyên, Chúc gia tất sẽ…”
“Nếu có thể lựa chọn,” Hạ Lan Chi khẽ cong môi cười, giọng như gió xuân thoảng qua, “Ta muốn trở về Giang Nam. Trong nhà cữu cữu còn hai cửa tiệm son phấn bỏ không, không ai trông coi, ta có thể giúp ông ấy một tay.”
Trong mắt Tạ Vô Ngân thoáng hiện tia u tối. Hắn bỗng siết chặt vòng tay, đem nàng ôm vào ngực.
“Làm sao vậy?” Vòng eo bị kìm giữ, đầu ngón tay nàng dừng lại nơi bờ vai hắn, khó tránh có chút luống cuống.
Trên đỉnh đầu hắn, chín vết giới sẹo vẫn hằn sâu như vực thẳm vạn trượng, chặn giữa hai người một khoảng cách khó lòng vượt qua.
“Không có gì… ta nhớ nàng thôi, rất nhớ nàng.” Giọng hắn trầm thấp, vùi trong cần cổ nàng, mang theo chút khàn khàn.
Rất lâu sau, hắn mới chịu buông tay. Ở khóe môi nàng, khẽ hạ xuống một cái hôn như chuồn chuồn lướt nước: “Ta không thể ở lại lâu, nàng nhớ nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Nhìn theo bóng dáng hắn sải bước rời đi, Hạ Lan Chi khẽ đưa tay chạm vào khóe môi mình. Nơi ấy dường như vẫn còn vương lại dư âm của đôi môi hắn.
Trong lòng nàng, luôn dấy lên một cảm giác mơ hồ như thể hắn còn có điều gì muốn nói với nàng, nhưng vẫn chưa kịp mở lời.
Trưa hè oi ả, nóng bức đến mức ngay cả Hạ Lan Chi cũng cảm thấy ngột ngạt khó thở.
Nàng vừa đi thỉnh an Chúc lão phu nhân về, khi ngang qua cửa sở viên thì thoáng thấy một bóng dáng nam nhân trung niên lén lút nhảy vào trong vườn.
Kia chẳng phải chính là vị công công đa tình khắp nơi gieo hạt giống – Chúc Thành Hải sao?
Ánh mắt Hạ Lan Chi rơi lên tấm biển Sở Viên, khóe môi khẽ nhếch, thoáng lộ ra nụ cười lạnh.
Không bao lâu, Chúc Lý thị liền hùng hổ dẫn theo một đám người ập vào.
Tiểu Lý thị cùng Chúc Võ Lâm vừa mới trở về phủ, trong tay hắn còn xách theo thuốc bổ an thai. Thấy cảnh tượng rầm rộ như vậy, cả hai đều ngây người đứng sững.
“Tỷ tỷ, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tiểu Lý thị kinh ngạc hỏi, “Sao lại mang theo nhiều người tới Sở Viên thế này?”
Chúc Lý thị chẳng buồn đáp lời.
Hạ Lan Chi đè xuống nụ cười nơi khóe môi, nhanh chóng mở miệng: “Lý di nương, người về thật đúng lúc. Vừa rồi nha hoàn trong phủ trông thấy có một nam nhân lén lút lẻn vào Sở Viên.”
Mẹ con hai người thoáng nhìn nhau, sắc mặt đồng thời biến đổi. Chúc Võ Lâm hoảng hốt kêu lên: “Hỏng rồi, Uyển Nhi còn ở bên trong!”
Hắn vội vàng nhét gói dược liệu vào tay Tiểu Lý thị rồi hấp tấp lao về phía cửa Sở Viên.
Chưa kịp bước vào, bên trong đã vang lên một tiếng thét chói tai của nữ nhân: “A!”
Tiếp đó là tiếng quát khàn khàn, dữ dội của một nam nhân trung niên: “Đi ra ngoài! Tất cả cút hết ra ngoài cho ta!”
Một tiếng gầm của Chúc Thành Hải chẳng những không xua được đám hạ nhân, trái lại cánh cửa Sở Viên “rầm” một tiếng bật mở, phơi bày hết thảy quang cảnh bên trong trước mắt mọi người.
Chỉ thấy trên người Chúc Thành Hải không mảnh vải che thân, vội vàng dùng chăn gấm quấn lấy phần th*n d***.
Mà Tống Uyển Nhi thì co rúm trên mép giường, yếm uyên ương đỏ thẫm cùng xiêm y hỗn loạn, căn bản chưa kịp buộc lại.
Một màn xấu hổ cực điểm, lại phảng phất như bức tranh xuân cung sống động ngay giữa ban ngày!
“Các ngươi… các ngươi đang làm gì vậy?!” Thanh âm Chúc Võ Lâm khàn hẳn, hắn nuốt khan một ngụm nước bọt, cả người run rẩy. “Cha… vì sao người lại ở trong phòng ta và Uyển Nhi?!”
Chúc Lý thị giận đến run cả người, chỉ tay thẳng vào mặt ông ta, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Lão già khốn kiếp, thế mà… thế mà lại cùng chính con dâu của mình ban ngày tác loạn!”
Chúc Võ Lâm không chịu nổi cú sốc trời giáng, vừa muốn mở miệng chất vấn thì sau lưng đã vang lên tiếng kêu sợ hãi: “Lý di nương, người làm sao vậy?!” Hạ Lan Chi cố ý hô lên.
Ngay lúc ấy, Tiểu Lý thị cũng đã ngã nhào, bà bị cảnh tượng k*ch th*ch đến hôn mê tại chỗ.
Thuốc an thai trong tay bà lăn lóc khắp đất. Hạ Lan Chi nhanh chóng bước lên đỡ, dìu bà ra ngoài, ánh mắt như cười như không.
Trong phòng, Chúc Lý thị trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, ánh nhìn căm độc quét qua hai kẻ đang l** th* kia: “Thật là một đôi không biết liêm sỉ!”
“Phu nhân!” Chúc Thành Hải hoảng loạn nhào tới, nắm chặt tay áo nàng, vội vàng phân trần: “Phu nhân, không liên quan gì tới ta! Là… là nàng chủ động quyến rũ ta!”
Đôi mắt như nước của Tống Uyển Nhi rưng rưng mở lớn: “Không… không phải… ta không có…”
“Bốp!”
Một cái tát trời giáng thẳng lên má nàng, là Chúc Lý thị ra tay: “Uổng công ta nhọc lòng rước ngươi vào phủ, tận tâm nuôi dạy. Tống Uyển Nhi! Đây chính là cách ngươi báo đáp ta sao?!”
“Cô mẫu, Uyển Nhi biết sai rồi…” Nàng khóc nức nở, giọng đứt quãng, “Xin ngài tha cho ta, là… là hắn c**ng b*c ta…”
Trong căn phòng ngập mùi dâm loạn, một màn lộn xộn kẻ đùn người đẩy, Hạ Lan Chi đứng bên ngoài nhìn vào, khóe môi khẽ cong lên.
Năm đó, Tống Uyển Nhi từng toan hại nàng rơi vào cảnh “bắt gian tại giường” như thế.
Hiện giờ, hình như báo ứng tới sớm hơn nàng tưởng.
Chúc Lý thị tức giận đến sôi máu: “Các ngươi còn dám chối cãi! Nếu không phải Chi Nhi tận mắt thấy thì các ngươi còn định giấu ta đến bao giờ?!”
Nghe vậy, ánh mắt oán độc của Tống Uyển Nhi lập tức dừng lại trên người Hạ Lan Chi.
Hạ Lan Chi không ngờ nàng dẫn Chúc Lý thị tới bắt gian, kết quả chính nàng cũng bị kéo vào vòng xoáy. Nhưng nàng lại chẳng hề sợ hãi. Nàng mật báo thì sao chứ? Tống Uyển Nhi có thể ăn tươi nuốt sống nàng được chắc?
“Uyển Nhi muội muội,” Hạ Lan Chi cắn răng, đau đớn mở lời, “Ta chỉ thấy có một nam nhân vào trong Sở Viên, lo lắng ngươi gặp nguy hiểm nên mới vội vàng đi báo cho bà bà. Ai mà ngờ công công lại ở đây…”
Chúc Thành Hải liền sốt sắng phủi sạch quan hệ: “Đúng vậy, là nàng! Chính nàng phái người tới tìm ta, nói rằng trong Sở Viên gặp phải phiền toái, mời ta tới hỗ trợ.”
“Không ngờ ta vừa bước vào cửa, đầu óc liền choáng váng, mắt hoa lên. Đến khi tỉnh lại thì cảnh tượng trước mắt đã thành ra thế này!”
Gân xanh trên thái dương Chúc Võ Lâm giật thình thịch, giận dữ quát: “Ngài coi nhi tử của mình là kẻ ngốc sao?!”
Hắn siết chặt nắm đấm, nhưng lại chẳng thể đổ hết căm phẫn lên bất kỳ ai.
Bởi vì, một bên là phụ thân ruột, một bên lại là chính thê đang mang thai của hắn!
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 79: Bắt Gian Tại Giường
10.0/10 từ 21 lượt.