Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 78: Giả Chết
61@-
Sắc trời dần dần ngả tối. Tân lang Chúc Võ Lâm uống đến say mèm, phải nhờ hai gã sai vặt dìu về động phòng.
Hỉ bà vừa thấy liền kêu lên: “Làm sao mà lại rót cho nhị thiếu gia đến mức này? Uống say đến chẳng còn biết trời đất như vậy thì còn xốc khăn voan với uống rượu hợp cẩn thế nào nữa đây?”
“Không có gì đâu.” Dưới lớp khăn voan đỏ thẫm thêu uyên ương, giọng Tống Uyển Nhi vang lên nhẹ nhàng, “Các ngươi ra ngoài trước đi.”
Hỉ bà vẫn chưa yên tâm, khẽ dặn: “Nhị thiếu phu nhân, khăn voan này không thể tự mình tùy tiện xốc lên. Ngài chịu ủy khuất một chút, chờ thêm lát nữa nhị thiếu gia tỉnh rượu rồi hẵng…”
“Uyển Nhi đã rõ.”
Nghe nàng ôn hòa trả lời, hỉ bà mới dẫn theo gã sai vặt và bọn nha hoàn lui ra ngoài, để lại đôi tân lang tân nương trong phòng.
Uyển Nhi khẽ vén lớp lụa đỏ, chỉ thấy Chúc Võ Lâm nằm nghiêng nửa người trên giường, mặt đỏ tai hồng, đã say đến bất tỉnh nhân sự.
Xem xét qua tướng mạo, làm sao cũng chẳng thể sánh bằng đại ca hắn. Huống hồ lại còn là thứ xuất, sao có thể đem ra so bì được!
Kẽo kẹt
Tiếng cửa vang lên khiến Tống Uyển Nhi cả kinh, nàng vội vàng kéo khăn voan đỏ phủ xuống, hấp tấp nói: “Không phải đã dặn bên trong không cần hầu hạ… A!”
“Suỵt…” Một giọng nam nhân trầm khàn xen lẫn mùi rượu nồng nặc áp tới, “Đừng để người bên ngoài nghe thấy.”
Là Chúc Thành Hải.
Ông xuyên qua lớp khăn voan đỏ, mạnh mẽ ép môi xuống, hung hăng đoạt lấy hơi thở của nàng.
Mấy phen dây dưa, đến khi luyến tiếc buông lỏng nàng ra Chúc Thành Hải cúi đầu nhìn về phía bụng nhỏ hơi nhô lên của Uyển Nhi, giọng khàn khàn: “Mau để ta xem xem. Hôm nay nàng mệt mỏi cả ngày rồi, nhi tử của ta trong bụng không sao chứ?”
Tống Uyển Nhi ủy khuất đến cực điểm, trong đầu không ngừng vang vọng lời của Hạ Lan Chi: “Tự mình lo liệu cho tốt đi.”
Không biết từ đâu dấy lên sức lực, nàng đẩy mạnh ông ta ra, run giọng quát: “Ngài buông ra! Ta là con dâu được ghi trong gia phả nhà ngài, ngài không thể đối xử với ta như thế!”
Lời còn chưa dứt, khăn voan đỏ đã bị ông ta thô bạo kéo xuống. Nam nhân bóp chặt cằm nàng, ánh mắt từ trên cao rơi xuống, lạnh lẽo khắc nghiệt: “Đừng quên ngươi là vì cái gì mà phải gả cho con ta.”
Ngón tay hắn chỉ về phía Chúc Võ Lâm đang ngủ say như chết trên giường: “Là vì trong bụng ngươi hoài giống nòi của lão tử này!”
Nước mắt Uyển Nhi tức khắc rơi như mưa, ướt đẫm hai gò má.
Có lẽ cũng nhận ra mình quá lời, Chúc Thành Hải lại đưa tay ôm chặt lấy nàng, lời lẽ mềm đi, trầm thấp dỗ dành: “Uyển Nhi ngoan nào. Đây đều là bất đắc dĩ mà thôi. Nếu để cô mẫu nàng biết chuyện giữa ta với nàng thì chẳng khác nào là đại họa. Cho nên, trước mặt người khác ta là công công của nàng. Nhưng khi chỉ có ta và nàng thì nàng chính là tim gan trong lồng ngực ta!”
Ông ta cúi đầu thì thầm, giọng lẫn mùi rượu nồng: “Võ Tuyên đã chết, đứa thứ lại là kẻ bất tài vô dụng. Chỉ có hài tử trong bụng nàng mới có thể gánh vác trọng trách tương lai của Chúc phủ thôi!”
Một chiếc bánh bằng lời dụ dỗ vừa vẽ lên đã khiến cơn uất nghẹn trong lòng Tống Uyển Nhi dần lắng xuống.
Thấy nàng dịu đi, Chúc Thành Hải liền muốn cúi xuống chiếm đoạt thêm lần nữa, nàng hốt hoảng đưa tay chặn lại: “Không… hắn vẫn còn ở đó.”
Ông ta nhếch môi cười, trấn an: “Nàng cứ yên tâm. Hôm nay ta cố tình không an bài ai thay hắn chắn rượu. Hắn đã uống vào bảy tám hồ rượu ủ lâu năm, nhất thời không thể nào tỉnh lại đâu.”
Nhưng Uyển Nhi vẫn kiên quyết lắc đầu: “Ngài đi đi thì hơn… nếu như có người nhìn thấy, chúng ta sẽ không thể nào giải thích nổi.”
Chúc Thành Hải nặng nề thở dài: “Haiz… được rồi! Vậy ngày khác ta lại đến. Nàng cứ yên tâm mà nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Trước khi đi, ông ta còn không quên căn dặn: “Tiểu tử này vốn ngốc nghếch, lại hiền lành giống hệt mẫu thân nó. Nàng chịu khó bày chút dấu vết máu, chờ ngày mai hắn tỉnh lại tất nhiên sẽ chẳng biết chuyện đêm nay.”
Trong lòng Uyển Nhi nặng trĩu bước ra ngoài tiễn ông ta đi. Cửa vừa khép lại, trong phòng bỗng vang lên một thanh âm lạnh lẽo đến rợn người: “Ta mới rời đi mấy tháng… ngươi quả thật sống thoải mái quá nhỉ.”
Nàng giật mình quay đầu, chỉ thấy cửa sổ chẳng biết đã mở từ khi nào, một nam tử áo đen đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng không chớp.
Khuôn mặt ấy… giọng điệu ấy…
“Không… không thể nào!” Sắc mặt Uyển Nhi tái nhợt, giọng run rẩy, “Ngươi… ngươi đã chết rồi!”
Khóe môi Chúc Võ Tuyên khẽ nhếch, cười lạnh lẽo, từng bước ép nàng lùi về phía góc tường: “Nếu ngươi chắc chắn ta đã chết… vậy chuyện này chẳng phải do chính ngươi làm nên sao?”
Ánh mắt Uyển Nhi chao đảo, lúng túng tránh né: “Ta tận mắt thấy thi thể ngươi được hạ táng cơ mà… vì sao… vì sao ngươi có thể chết đi sống lại như vậy?”
“A.” Hắn quét mắt xuống bụng nàng, giọng khinh miệt: “Ta đã coi thường ngươi rồi. Hai năm trước, ngươi tìm mọi cách bám lên giường ta. Nay ta rời kinh chưa bao lâu, ngươi lại nóng vội leo lên giường phụ thân ta!”
Trong đáy mắt hắn, sự khinh rẻ càng thêm sâu nặng, liếc sang Chúc Võ Lâm đang say bất tỉnh trên giường: “Phụ thân ta cũng chẳng thỏa mãn nổi ngươi nên ngươi mới cam tâm gả cho đệ đệ ta ư?”
“Được lắm, Tống Uyển Nhi… quả thật hay lắm! Ba nam nhân của Chúc gia đều bị ngươi xoay trong lòng bàn tay. May mà ta giả chết, bằng không, e rằng đầu ta đã có hai chiếc mũ xanh rồi!”
Toàn thân Uyển Nhi run lẩy bẩy, trái tim thắt chặt trong sợ hãi. Nhưng bàn tay hắn siết lấy cổ tay nàng lại mang hơi ấm chân thực, không giống một kẻ từ trong quan tài bò ra.
Nước mắt nàng lăn dài, giọng nghẹn ngào: “Biểu ca… ta không phải… ta cũng bất đắc dĩ mà thôi!”
“Ta đã trao thân cho ngươi, trong bụng lại mang hài tử của ngươi. Nếu không gả cho người khác, ta còn có thể làm thế nào được? Chính biểu ca mới là người thất hứa trước…”
Khóe mắt Chúc Võ Tuyên như muốn nứt ra, hắn nắm chặt cổ tay nàng, giọng lạnh lẽo: “Hắn từng chạm vào ngươi?”
“Ai cơ?” Tống Uyển Nhi ngơ ngác, chưa kịp hiểu.
Chúc Võ Tuyên hất tay nàng ra, ánh mắt tối sầm: “Ta rời kinh nửa năm, ngươi nói đi?”
“Cái gì?!” Tống Uyển Nhi biến sắc.
Hắn khoanh tay đứng, thần thái lạnh lùng: “Nếu hắn dám động vào ngươi thì hắn chết cũng đáng! Nữ nhân của Chúc Võ Tuyên ta, hắn cũng xứng sao?”
Tống Uyển Nhi run lên, trong mắt thoáng hiện vẻ khiếp sợ: “Vậy… người được chôn trong phần mộ tổ tiên Chúc gia kia là…”
“Một thế thân có tướng mạo giống ta như đúc.” Giọng hắn hờ hững như chẳng thèm bận tâm. “Nghe nói trong nhà còn thay ta cưới vợ?”
Tống Uyển Nhi khẽ xoa cổ tay, gật đầu.
Đáy mắt Chúc Võ Tuyên lóe lên tia tàn nhẫn: “Ta muốn xem thử đệ nhất mỹ nhân Giang Nam có thực sự xứng với cái danh đó hay chỉ là hư danh thôi.”
“Đừng!” Tống Uyển Nhi vội nắm chặt tay áo hắn, sắc mặt tái nhợt: “Nàng không thể so với ta. Nếu nàng biết ngươi chưa chết, chỉ e sẽ làm hỏng chuyện của ngươi mất.”
Nàng hiểu rõ tính háo sắc của hắn, khi còn ở Kinh Viên đã thu không ít thiếp thất. Nhưng những nữ nhân kia đều xuất thân thấp hèn, chẳng ai có thể đe dọa nàng.
Còn Hạ Lan Chi… lại hoàn toàn khác.
Hạ Lan Chi trời sinh da trắng như ngọc, vòng eo mảnh mai, b** ng*c lại căng đầy nhô cao, bất cứ nam nhân nào nhìn thấy cũng khó lòng kìm được.
Trong lòng Tống Uyển Nhi dấy lên nỗi sợ hãi, nếu Chúc Võ Tuyên để mắt đến Hạ Lan Chi thì sao…
Chúc Võ Tuyên vỗ vai nàng, giọng trầm thấp: “Yên tâm, chỉ thêm một thời gian nữa, ta sẽ lại được thấy ánh mặt trời.”
“Đến lúc đó…”
“Nàng sẽ không còn là biểu tiểu thư bị người trong phủ Thừa tướng mặc sức bắt nạt nữa đâu.”
Dưới ánh trăng, Tống Uyển Nhi càng lúc càng có cảm giác bản thân sắp bị cuốn vào một chuyện gì đó lớn lao.
Chúc Võ Tuyên cúi đầu, lưu lại trên trán nàng một nụ hôn thật sâu: “Ta sẽ phong nàng làm Quý phi…”
“Biểu ca, hay là ngươi muốn…”
“Suỵt.” Giọng hắn thấp xuống, khàn khàn đầy lửa nóng. “Nửa năm chưa gặp, Uyển Nhi ngoan… để ta thân mật với nàng một chút nào.”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Sắc trời dần dần ngả tối. Tân lang Chúc Võ Lâm uống đến say mèm, phải nhờ hai gã sai vặt dìu về động phòng.
Hỉ bà vừa thấy liền kêu lên: “Làm sao mà lại rót cho nhị thiếu gia đến mức này? Uống say đến chẳng còn biết trời đất như vậy thì còn xốc khăn voan với uống rượu hợp cẩn thế nào nữa đây?”
“Không có gì đâu.” Dưới lớp khăn voan đỏ thẫm thêu uyên ương, giọng Tống Uyển Nhi vang lên nhẹ nhàng, “Các ngươi ra ngoài trước đi.”
Hỉ bà vẫn chưa yên tâm, khẽ dặn: “Nhị thiếu phu nhân, khăn voan này không thể tự mình tùy tiện xốc lên. Ngài chịu ủy khuất một chút, chờ thêm lát nữa nhị thiếu gia tỉnh rượu rồi hẵng…”
“Uyển Nhi đã rõ.”
Nghe nàng ôn hòa trả lời, hỉ bà mới dẫn theo gã sai vặt và bọn nha hoàn lui ra ngoài, để lại đôi tân lang tân nương trong phòng.
Uyển Nhi khẽ vén lớp lụa đỏ, chỉ thấy Chúc Võ Lâm nằm nghiêng nửa người trên giường, mặt đỏ tai hồng, đã say đến bất tỉnh nhân sự.
Xem xét qua tướng mạo, làm sao cũng chẳng thể sánh bằng đại ca hắn. Huống hồ lại còn là thứ xuất, sao có thể đem ra so bì được!
Kẽo kẹt
Tiếng cửa vang lên khiến Tống Uyển Nhi cả kinh, nàng vội vàng kéo khăn voan đỏ phủ xuống, hấp tấp nói: “Không phải đã dặn bên trong không cần hầu hạ… A!”
“Suỵt…” Một giọng nam nhân trầm khàn xen lẫn mùi rượu nồng nặc áp tới, “Đừng để người bên ngoài nghe thấy.”
Là Chúc Thành Hải.
Ông xuyên qua lớp khăn voan đỏ, mạnh mẽ ép môi xuống, hung hăng đoạt lấy hơi thở của nàng.
Mấy phen dây dưa, đến khi luyến tiếc buông lỏng nàng ra Chúc Thành Hải cúi đầu nhìn về phía bụng nhỏ hơi nhô lên của Uyển Nhi, giọng khàn khàn: “Mau để ta xem xem. Hôm nay nàng mệt mỏi cả ngày rồi, nhi tử của ta trong bụng không sao chứ?”
Tống Uyển Nhi ủy khuất đến cực điểm, trong đầu không ngừng vang vọng lời của Hạ Lan Chi: “Tự mình lo liệu cho tốt đi.”
Không biết từ đâu dấy lên sức lực, nàng đẩy mạnh ông ta ra, run giọng quát: “Ngài buông ra! Ta là con dâu được ghi trong gia phả nhà ngài, ngài không thể đối xử với ta như thế!”
Lời còn chưa dứt, khăn voan đỏ đã bị ông ta thô bạo kéo xuống. Nam nhân bóp chặt cằm nàng, ánh mắt từ trên cao rơi xuống, lạnh lẽo khắc nghiệt: “Đừng quên ngươi là vì cái gì mà phải gả cho con ta.”
Ngón tay hắn chỉ về phía Chúc Võ Lâm đang ngủ say như chết trên giường: “Là vì trong bụng ngươi hoài giống nòi của lão tử này!”
Nước mắt Uyển Nhi tức khắc rơi như mưa, ướt đẫm hai gò má.
Có lẽ cũng nhận ra mình quá lời, Chúc Thành Hải lại đưa tay ôm chặt lấy nàng, lời lẽ mềm đi, trầm thấp dỗ dành: “Uyển Nhi ngoan nào. Đây đều là bất đắc dĩ mà thôi. Nếu để cô mẫu nàng biết chuyện giữa ta với nàng thì chẳng khác nào là đại họa. Cho nên, trước mặt người khác ta là công công của nàng. Nhưng khi chỉ có ta và nàng thì nàng chính là tim gan trong lồng ngực ta!”
Ông ta cúi đầu thì thầm, giọng lẫn mùi rượu nồng: “Võ Tuyên đã chết, đứa thứ lại là kẻ bất tài vô dụng. Chỉ có hài tử trong bụng nàng mới có thể gánh vác trọng trách tương lai của Chúc phủ thôi!”
Một chiếc bánh bằng lời dụ dỗ vừa vẽ lên đã khiến cơn uất nghẹn trong lòng Tống Uyển Nhi dần lắng xuống.
Thấy nàng dịu đi, Chúc Thành Hải liền muốn cúi xuống chiếm đoạt thêm lần nữa, nàng hốt hoảng đưa tay chặn lại: “Không… hắn vẫn còn ở đó.”
Ông ta nhếch môi cười, trấn an: “Nàng cứ yên tâm. Hôm nay ta cố tình không an bài ai thay hắn chắn rượu. Hắn đã uống vào bảy tám hồ rượu ủ lâu năm, nhất thời không thể nào tỉnh lại đâu.”
Nhưng Uyển Nhi vẫn kiên quyết lắc đầu: “Ngài đi đi thì hơn… nếu như có người nhìn thấy, chúng ta sẽ không thể nào giải thích nổi.”
Chúc Thành Hải nặng nề thở dài: “Haiz… được rồi! Vậy ngày khác ta lại đến. Nàng cứ yên tâm mà nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Trước khi đi, ông ta còn không quên căn dặn: “Tiểu tử này vốn ngốc nghếch, lại hiền lành giống hệt mẫu thân nó. Nàng chịu khó bày chút dấu vết máu, chờ ngày mai hắn tỉnh lại tất nhiên sẽ chẳng biết chuyện đêm nay.”
Trong lòng Uyển Nhi nặng trĩu bước ra ngoài tiễn ông ta đi. Cửa vừa khép lại, trong phòng bỗng vang lên một thanh âm lạnh lẽo đến rợn người: “Ta mới rời đi mấy tháng… ngươi quả thật sống thoải mái quá nhỉ.”
Nàng giật mình quay đầu, chỉ thấy cửa sổ chẳng biết đã mở từ khi nào, một nam tử áo đen đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng không chớp.
Khuôn mặt ấy… giọng điệu ấy…
“Không… không thể nào!” Sắc mặt Uyển Nhi tái nhợt, giọng run rẩy, “Ngươi… ngươi đã chết rồi!”
Khóe môi Chúc Võ Tuyên khẽ nhếch, cười lạnh lẽo, từng bước ép nàng lùi về phía góc tường: “Nếu ngươi chắc chắn ta đã chết… vậy chuyện này chẳng phải do chính ngươi làm nên sao?”
Ánh mắt Uyển Nhi chao đảo, lúng túng tránh né: “Ta tận mắt thấy thi thể ngươi được hạ táng cơ mà… vì sao… vì sao ngươi có thể chết đi sống lại như vậy?”
“A.” Hắn quét mắt xuống bụng nàng, giọng khinh miệt: “Ta đã coi thường ngươi rồi. Hai năm trước, ngươi tìm mọi cách bám lên giường ta. Nay ta rời kinh chưa bao lâu, ngươi lại nóng vội leo lên giường phụ thân ta!”
Trong đáy mắt hắn, sự khinh rẻ càng thêm sâu nặng, liếc sang Chúc Võ Lâm đang say bất tỉnh trên giường: “Phụ thân ta cũng chẳng thỏa mãn nổi ngươi nên ngươi mới cam tâm gả cho đệ đệ ta ư?”
“Được lắm, Tống Uyển Nhi… quả thật hay lắm! Ba nam nhân của Chúc gia đều bị ngươi xoay trong lòng bàn tay. May mà ta giả chết, bằng không, e rằng đầu ta đã có hai chiếc mũ xanh rồi!”
Toàn thân Uyển Nhi run lẩy bẩy, trái tim thắt chặt trong sợ hãi. Nhưng bàn tay hắn siết lấy cổ tay nàng lại mang hơi ấm chân thực, không giống một kẻ từ trong quan tài bò ra.
Nước mắt nàng lăn dài, giọng nghẹn ngào: “Biểu ca… ta không phải… ta cũng bất đắc dĩ mà thôi!”
“Ta đã trao thân cho ngươi, trong bụng lại mang hài tử của ngươi. Nếu không gả cho người khác, ta còn có thể làm thế nào được? Chính biểu ca mới là người thất hứa trước…”
Khóe mắt Chúc Võ Tuyên như muốn nứt ra, hắn nắm chặt cổ tay nàng, giọng lạnh lẽo: “Hắn từng chạm vào ngươi?”
“Ai cơ?” Tống Uyển Nhi ngơ ngác, chưa kịp hiểu.
Chúc Võ Tuyên hất tay nàng ra, ánh mắt tối sầm: “Ta rời kinh nửa năm, ngươi nói đi?”
“Cái gì?!” Tống Uyển Nhi biến sắc.
Hắn khoanh tay đứng, thần thái lạnh lùng: “Nếu hắn dám động vào ngươi thì hắn chết cũng đáng! Nữ nhân của Chúc Võ Tuyên ta, hắn cũng xứng sao?”
Tống Uyển Nhi run lên, trong mắt thoáng hiện vẻ khiếp sợ: “Vậy… người được chôn trong phần mộ tổ tiên Chúc gia kia là…”
“Một thế thân có tướng mạo giống ta như đúc.” Giọng hắn hờ hững như chẳng thèm bận tâm. “Nghe nói trong nhà còn thay ta cưới vợ?”
Tống Uyển Nhi khẽ xoa cổ tay, gật đầu.
Đáy mắt Chúc Võ Tuyên lóe lên tia tàn nhẫn: “Ta muốn xem thử đệ nhất mỹ nhân Giang Nam có thực sự xứng với cái danh đó hay chỉ là hư danh thôi.”
“Đừng!” Tống Uyển Nhi vội nắm chặt tay áo hắn, sắc mặt tái nhợt: “Nàng không thể so với ta. Nếu nàng biết ngươi chưa chết, chỉ e sẽ làm hỏng chuyện của ngươi mất.”
Nàng hiểu rõ tính háo sắc của hắn, khi còn ở Kinh Viên đã thu không ít thiếp thất. Nhưng những nữ nhân kia đều xuất thân thấp hèn, chẳng ai có thể đe dọa nàng.
Còn Hạ Lan Chi… lại hoàn toàn khác.
Hạ Lan Chi trời sinh da trắng như ngọc, vòng eo mảnh mai, b** ng*c lại căng đầy nhô cao, bất cứ nam nhân nào nhìn thấy cũng khó lòng kìm được.
Trong lòng Tống Uyển Nhi dấy lên nỗi sợ hãi, nếu Chúc Võ Tuyên để mắt đến Hạ Lan Chi thì sao…
Chúc Võ Tuyên vỗ vai nàng, giọng trầm thấp: “Yên tâm, chỉ thêm một thời gian nữa, ta sẽ lại được thấy ánh mặt trời.”
“Đến lúc đó…”
“Nàng sẽ không còn là biểu tiểu thư bị người trong phủ Thừa tướng mặc sức bắt nạt nữa đâu.”
Dưới ánh trăng, Tống Uyển Nhi càng lúc càng có cảm giác bản thân sắp bị cuốn vào một chuyện gì đó lớn lao.
Chúc Võ Tuyên cúi đầu, lưu lại trên trán nàng một nụ hôn thật sâu: “Ta sẽ phong nàng làm Quý phi…”
“Biểu ca, hay là ngươi muốn…”
“Suỵt.” Giọng hắn thấp xuống, khàn khàn đầy lửa nóng. “Nửa năm chưa gặp, Uyển Nhi ngoan… để ta thân mật với nàng một chút nào.”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 78: Giả Chết
10.0/10 từ 21 lượt.