Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 77: Tỷ Đệ Gặp Lại
57@-
“Thiếu phu nhân, xin ngài thương xót cho cha con ta được vào ăn một bữa cơm no có được không.” Nam nhân kia lại khẩn cầu, giọng khàn khàn.
Hạ Lan Chi suýt nữa bật cười vì lời hắn nói, nàng gật đầu: “Cho họ vào đi. Người này là bằng hữu của ta.”
“Đúng vậy!” Nam nhân vội phụ họa.
Gia đinh lúc này mới chịu nhường đường. Tiểu cô nương như con bướm gãy cánh, lảo đảo chạy về phía Hạ Lan Chi, chẳng kịp nói câu nào đã nhào tới ôm chặt lấy chân nàng như sợ nàng sẽ bỏ đi mất.
Hạ Lan Chi khẽ cười, cúi xuống bế nó lên: “Đi thôi, tỷ tỷ đưa ngươi đi ăn ngon.”
Tướng phủ đang tiệc tùng náo nhiệt, không phải chỗ để gặng hỏi. Huống hồ ở cách đó không xa, mặt mày Chúc Lý thị vẫn còn căng thẳng, không rõ có hay biết chuyện này chưa. Hạ Lan Chi bèn dẫn hai cha con kia thẳng về Kinh Viên.
Kinh Viên vốn cách biệt với cảnh ồn ã bên ngoài, chỉ còn lác đác vài tiểu cô nương cặm cụi làm thủ công, đôi ba người tò mò len lén chạy ra ngoài hóng náo nhiệt.
Thấy Hạ Lan Chi bế một tiểu cô nương lạ mặt vào, Miên Trúc ngạc nhiên: “Đây là tiểu thư nhà ai vậy? Khuôn mặt trắng hồng xinh quá.”
Tiểu cô nương nghe vậy có vẻ không vui, liền vùi đầu vào hõm cổ Hạ Lan Chi.
Vương Lan trêu chọc: “Ngươi gần đây cứ thèm cay, ta đoán chừng bụng này tám chín phần là con gái đấy.”
Miên Trúc xoa nhẹ bụng nhỏ đã nhô ra, mắt cong cong cười: “Muội cũng mong là con gái.”
Từ khi biết mình mang thai, nàng chẳng những không được thảnh thơi, ngược lại mỗi ngày đều làm việc quần quật gấp mấy lần, chỉ mong có thể dành dụm thêm chút bạc lo cho nàng và con của nàng.
“Ngươi yên tâm, trai hay gái đều là con ruột của ngươi, không ai có thể cướp đi.” Hạ Lan Chi mỉm cười dịu dàng.
Vừa mới dứt lời, nàng đã thấy một hài tử mặt mày lấm lem, thở hổn hển chạy ùa vào: “Tẩu tử! Tiền viện đã dọn cơm chưa vậy?”
Hóa ra hài tử mặt mày lấm lem kia không phải ai xa lạ, chính là Chúc Bình An.
Hạ Lan Chi nhíu mày trách: “Đệ lại ham chơi đến người ngợm dơ dáy thế này cơ á, còn không mau đi rửa sạch sẽ đi.”
“Dạ.” Chúc Bình An ngoan ngoãn đáp, vừa định xoay người đi, bỗng liếc thấy nửa khuôn mặt của tiểu cô nương trong lòng Hạ Lan Chi.
Cậu chưa từng gặp qua tiểu cô nương nào ngoan ngoãn như búp bê gỗ thế này. Hàng mi dài cong, dung nhan yên tĩnh, thần sắc thản nhiên, đôi mắt cứ dõi mãi về nơi xa xăm.
Trong lòng Chúc Bình An hơi căng thẳng, bàn tay nhỏ vô thức vò vò quần áo, giọng rụt rè hỏi: “Cái này… muội muội là ai vậy?”
“Là cháu của ta, tuổi cũng ngang ngửa đệ đấy.” Hạ Lan Chi mỉm cười. Tiểu cô nương nghe vậy, bực đến mức chỉ muốn vùi sâu cả cái đầu vào ngực nàng.
Chúc Bình An cười hì hì, lon ton chạy tới trước mặt tiểu cô nương, tự giới thiệu: “Ta tên là Chúc Bình An, muội muội tên gì?”
“Hừ!”
“Ơ, muội muội sao chẳng chịu để ý đến ta vậy?”
Tiểu cô nương vốn tính tình hiền lành, lúc này cũng nhịn không nổi nữa, tức giận la lên: “Ngươi gọi ai là muội muội hả!”
Giọng non nớt vừa dứt, cả người Chúc Bình An lập tức hóa đá.
Không… không phải chứ? Ai nói cho cậu biết vị tiểu cô nương ngoan ngoãn đáng yêu ban nãy đã biến đi đâu mất rồi?!
Nhân sinh non nớt của Chúc Bình An chịu một cú sốc không nhỏ. Cậu thét toáng lên, quay người bỏ chạy như bay: “A! Yêu quái!”
“Ha ha ha ha!” Nam nhân trung niên đứng cạnh ôm bụng cười to, “Không phải suốt dọc đường ngươi vẫn ngậm chặt miệng sao? Thế nào, mới bị gọi có mấy tiếng ‘muội muội’ mà chịu không nổi rồi hả?”
“Im miệng!”
Hạ Lan Chi cũng không nhịn được bật cười khẽ, rồi đóng cửa phòng lại mới nói: “Ở đây rất an toàn, mau tháo mặt nạ xuống đi.”
Nghe vậy, Diệp Hằng đưa hai ngón tay nắm lấy mép mặt nạ da người, khẽ dùng sức. Lớp da giả mỏng manh tách ra, để lộ gương mặt non nớt quen thuộc.
Mà tiểu hài tử đứng đó cũng chính là người mà Hạ Lan Chi ngày đêm mong nhớ, Hạ Lan Thần!
Rồi òa lên một tiếng, nhào tới: “A tỷ! Thần Nhi rất nhớ tỷ!”
Hạ Lan Chi chỉ thấy mắt mình nhòe đi, vội ôm lấy cậu, vừa khóc vừa lật tay chân kiểm tra: “Để ta nhìn kỹ một chút… có bị thương ở đâu không?”
Cậu bé lắc đầu, nhưng Diệp Hằng lại lạnh lùng xen vào: “Khi ta tìm được hắn, cả người đã gầy rộc đi, trên người còn đầy những vết thương chằng chịt.”
Hắn nhếch môi, giọng châm chọc: “Phi, đám nhà giàu này đúng là càng ngày càng ghê tởm! Ai có thể ngờ đường đường phu nhân tướng phủ lại có thú vui b*nh h**n với một đứa nhỏ như thế!”
Hạ Lan Chi nghe vậy, tim như bị ai bóp nghẹt. Nàng ôm chặt lấy cậu bé gầy gò, nước mắt rơi lã chã: “Ngươi… tìm thấy Thần Nhi ở đâu?”
“Trong một nông viện ở thôn quê.” Diệp Hằng chẳng chút khách khí, ngồi bắt chéo chân, thấy chén trà quá nhỏ, liền vác cả ấm lên tu ừng ực.
Hạ Lan Chi lau nước mắt, vừa kích động vừa run rẩy, định nắm lấy tay Hạ Lan Thần.
“Shhhh!”
Cậu bé hít mạnh một hơi lạnh, theo phản xạ rụt tay giấu ra sau lưng.
“Thần Nhi, tay đệ bị làm sao vậy?” Hạ Lan Chi vội vàng hỏi, lòng thắt lại.
Hạ Lan Thần cúi gằm, né tránh ánh mắt nàng, lí nhí đáp: “Không… không cẩn thận bị thương thôi.”
Diệp Hằng nói thẳng: “Người ta dùng v*t c*ng đánh gãy xương tay phải của hắn. Lại hơn hai tháng không được chữa trị, tay này chỉ sợ đã phế rồi.”
Cổ họng Hạ Lan Chi như bị ai bóp nghẹt, hô hấp suýt nữa thì ngừng lại.
Nàng run rẩy kéo tay áo Hạ Lan Thần lên, quả nhiên, cánh tay nhỏ kia đã sưng phù đến đáng sợ.
Trong trí nhớ nàng, lúc còn ở tiểu viện Giang Nam, đứa bé này chỉ dựa vào một bàn tay, một cây bút, còn nhỏ đã biết viết chữ, vẽ tranh đem bán để nuôi sống cả hai tỷ đệ. Cậu từng hứa với nàng rằng chờ khi cậu lớn lên sẽ đi thi lấy công danh, muốn đỗ trạng nguyên rồi mang a tỷ thoát khỏi cái nhà kia.
Mà bây giờ…
Mộng đẹp vừa lóe sáng đã bị người khác tàn nhẫn bóp nát.
Hạ Lan Thần rụt tay lại, giấu vào trong ống tay áo, nhỏ giọng nói như dỗ dành: “A tỷ, đệ… đệ có thể tập viết chữ bằng tay trái mà.”
Cậu bé giống như sợ nàng quá thương tâm, ngoan ngoãn đưa bàn tay trái níu lấy vạt áo nàng: “Chỉ cần A tỷ đừng rời bỏ đệ nữa… là được rồi.”
Một câu nói ngây ngô, nhưng lại đau đến thấu vào tâm can.
Hạ Lan Chi rốt cuộc không nhịn được nữa, nước mắt lã chã rơi, nàng ôm chặt lấy cậu vào lòng, run run gọi: “Thần Nhi…”
Trong lòng nàng, lửa giận bùng lên ngùn ngụt.
Chúc Lý thị! Chúc phủ! Nàng nhất định phải khiến bọn họ trả giá, phải khiến nơi đó gà chó không yên, long trời lở đất!
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
“Thiếu phu nhân, xin ngài thương xót cho cha con ta được vào ăn một bữa cơm no có được không.” Nam nhân kia lại khẩn cầu, giọng khàn khàn.
Hạ Lan Chi suýt nữa bật cười vì lời hắn nói, nàng gật đầu: “Cho họ vào đi. Người này là bằng hữu của ta.”
“Đúng vậy!” Nam nhân vội phụ họa.
Gia đinh lúc này mới chịu nhường đường. Tiểu cô nương như con bướm gãy cánh, lảo đảo chạy về phía Hạ Lan Chi, chẳng kịp nói câu nào đã nhào tới ôm chặt lấy chân nàng như sợ nàng sẽ bỏ đi mất.
Hạ Lan Chi khẽ cười, cúi xuống bế nó lên: “Đi thôi, tỷ tỷ đưa ngươi đi ăn ngon.”
Tướng phủ đang tiệc tùng náo nhiệt, không phải chỗ để gặng hỏi. Huống hồ ở cách đó không xa, mặt mày Chúc Lý thị vẫn còn căng thẳng, không rõ có hay biết chuyện này chưa. Hạ Lan Chi bèn dẫn hai cha con kia thẳng về Kinh Viên.
Kinh Viên vốn cách biệt với cảnh ồn ã bên ngoài, chỉ còn lác đác vài tiểu cô nương cặm cụi làm thủ công, đôi ba người tò mò len lén chạy ra ngoài hóng náo nhiệt.
Thấy Hạ Lan Chi bế một tiểu cô nương lạ mặt vào, Miên Trúc ngạc nhiên: “Đây là tiểu thư nhà ai vậy? Khuôn mặt trắng hồng xinh quá.”
Tiểu cô nương nghe vậy có vẻ không vui, liền vùi đầu vào hõm cổ Hạ Lan Chi.
Vương Lan trêu chọc: “Ngươi gần đây cứ thèm cay, ta đoán chừng bụng này tám chín phần là con gái đấy.”
Miên Trúc xoa nhẹ bụng nhỏ đã nhô ra, mắt cong cong cười: “Muội cũng mong là con gái.”
Từ khi biết mình mang thai, nàng chẳng những không được thảnh thơi, ngược lại mỗi ngày đều làm việc quần quật gấp mấy lần, chỉ mong có thể dành dụm thêm chút bạc lo cho nàng và con của nàng.
“Ngươi yên tâm, trai hay gái đều là con ruột của ngươi, không ai có thể cướp đi.” Hạ Lan Chi mỉm cười dịu dàng.
Vừa mới dứt lời, nàng đã thấy một hài tử mặt mày lấm lem, thở hổn hển chạy ùa vào: “Tẩu tử! Tiền viện đã dọn cơm chưa vậy?”
Hóa ra hài tử mặt mày lấm lem kia không phải ai xa lạ, chính là Chúc Bình An.
Hạ Lan Chi nhíu mày trách: “Đệ lại ham chơi đến người ngợm dơ dáy thế này cơ á, còn không mau đi rửa sạch sẽ đi.”
“Dạ.” Chúc Bình An ngoan ngoãn đáp, vừa định xoay người đi, bỗng liếc thấy nửa khuôn mặt của tiểu cô nương trong lòng Hạ Lan Chi.
Cậu chưa từng gặp qua tiểu cô nương nào ngoan ngoãn như búp bê gỗ thế này. Hàng mi dài cong, dung nhan yên tĩnh, thần sắc thản nhiên, đôi mắt cứ dõi mãi về nơi xa xăm.
Trong lòng Chúc Bình An hơi căng thẳng, bàn tay nhỏ vô thức vò vò quần áo, giọng rụt rè hỏi: “Cái này… muội muội là ai vậy?”
“Là cháu của ta, tuổi cũng ngang ngửa đệ đấy.” Hạ Lan Chi mỉm cười. Tiểu cô nương nghe vậy, bực đến mức chỉ muốn vùi sâu cả cái đầu vào ngực nàng.
Chúc Bình An cười hì hì, lon ton chạy tới trước mặt tiểu cô nương, tự giới thiệu: “Ta tên là Chúc Bình An, muội muội tên gì?”
“Hừ!”
“Ơ, muội muội sao chẳng chịu để ý đến ta vậy?”
Tiểu cô nương vốn tính tình hiền lành, lúc này cũng nhịn không nổi nữa, tức giận la lên: “Ngươi gọi ai là muội muội hả!”
Giọng non nớt vừa dứt, cả người Chúc Bình An lập tức hóa đá.
Không… không phải chứ? Ai nói cho cậu biết vị tiểu cô nương ngoan ngoãn đáng yêu ban nãy đã biến đi đâu mất rồi?!
Nhân sinh non nớt của Chúc Bình An chịu một cú sốc không nhỏ. Cậu thét toáng lên, quay người bỏ chạy như bay: “A! Yêu quái!”
“Ha ha ha ha!” Nam nhân trung niên đứng cạnh ôm bụng cười to, “Không phải suốt dọc đường ngươi vẫn ngậm chặt miệng sao? Thế nào, mới bị gọi có mấy tiếng ‘muội muội’ mà chịu không nổi rồi hả?”
“Im miệng!”
Hạ Lan Chi cũng không nhịn được bật cười khẽ, rồi đóng cửa phòng lại mới nói: “Ở đây rất an toàn, mau tháo mặt nạ xuống đi.”
Nghe vậy, Diệp Hằng đưa hai ngón tay nắm lấy mép mặt nạ da người, khẽ dùng sức. Lớp da giả mỏng manh tách ra, để lộ gương mặt non nớt quen thuộc.
Mà tiểu hài tử đứng đó cũng chính là người mà Hạ Lan Chi ngày đêm mong nhớ, Hạ Lan Thần!
Rồi òa lên một tiếng, nhào tới: “A tỷ! Thần Nhi rất nhớ tỷ!”
Hạ Lan Chi chỉ thấy mắt mình nhòe đi, vội ôm lấy cậu, vừa khóc vừa lật tay chân kiểm tra: “Để ta nhìn kỹ một chút… có bị thương ở đâu không?”
Cậu bé lắc đầu, nhưng Diệp Hằng lại lạnh lùng xen vào: “Khi ta tìm được hắn, cả người đã gầy rộc đi, trên người còn đầy những vết thương chằng chịt.”
Hắn nhếch môi, giọng châm chọc: “Phi, đám nhà giàu này đúng là càng ngày càng ghê tởm! Ai có thể ngờ đường đường phu nhân tướng phủ lại có thú vui b*nh h**n với một đứa nhỏ như thế!”
Hạ Lan Chi nghe vậy, tim như bị ai bóp nghẹt. Nàng ôm chặt lấy cậu bé gầy gò, nước mắt rơi lã chã: “Ngươi… tìm thấy Thần Nhi ở đâu?”
“Trong một nông viện ở thôn quê.” Diệp Hằng chẳng chút khách khí, ngồi bắt chéo chân, thấy chén trà quá nhỏ, liền vác cả ấm lên tu ừng ực.
Hạ Lan Chi lau nước mắt, vừa kích động vừa run rẩy, định nắm lấy tay Hạ Lan Thần.
“Shhhh!”
Cậu bé hít mạnh một hơi lạnh, theo phản xạ rụt tay giấu ra sau lưng.
“Thần Nhi, tay đệ bị làm sao vậy?” Hạ Lan Chi vội vàng hỏi, lòng thắt lại.
Hạ Lan Thần cúi gằm, né tránh ánh mắt nàng, lí nhí đáp: “Không… không cẩn thận bị thương thôi.”
Diệp Hằng nói thẳng: “Người ta dùng v*t c*ng đánh gãy xương tay phải của hắn. Lại hơn hai tháng không được chữa trị, tay này chỉ sợ đã phế rồi.”
Cổ họng Hạ Lan Chi như bị ai bóp nghẹt, hô hấp suýt nữa thì ngừng lại.
Nàng run rẩy kéo tay áo Hạ Lan Thần lên, quả nhiên, cánh tay nhỏ kia đã sưng phù đến đáng sợ.
Trong trí nhớ nàng, lúc còn ở tiểu viện Giang Nam, đứa bé này chỉ dựa vào một bàn tay, một cây bút, còn nhỏ đã biết viết chữ, vẽ tranh đem bán để nuôi sống cả hai tỷ đệ. Cậu từng hứa với nàng rằng chờ khi cậu lớn lên sẽ đi thi lấy công danh, muốn đỗ trạng nguyên rồi mang a tỷ thoát khỏi cái nhà kia.
Mà bây giờ…
Mộng đẹp vừa lóe sáng đã bị người khác tàn nhẫn bóp nát.
Hạ Lan Thần rụt tay lại, giấu vào trong ống tay áo, nhỏ giọng nói như dỗ dành: “A tỷ, đệ… đệ có thể tập viết chữ bằng tay trái mà.”
Cậu bé giống như sợ nàng quá thương tâm, ngoan ngoãn đưa bàn tay trái níu lấy vạt áo nàng: “Chỉ cần A tỷ đừng rời bỏ đệ nữa… là được rồi.”
Một câu nói ngây ngô, nhưng lại đau đến thấu vào tâm can.
Hạ Lan Chi rốt cuộc không nhịn được nữa, nước mắt lã chã rơi, nàng ôm chặt lấy cậu vào lòng, run run gọi: “Thần Nhi…”
Trong lòng nàng, lửa giận bùng lên ngùn ngụt.
Chúc Lý thị! Chúc phủ! Nàng nhất định phải khiến bọn họ trả giá, phải khiến nơi đó gà chó không yên, long trời lở đất!
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 77: Tỷ Đệ Gặp Lại
10.0/10 từ 21 lượt.