Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 76: Ngươi Tự Giải Quyết Cho Tốt Đi!

70@-

Tin tức này vừa lan ra, cả kinh thành ồ ạt chửi rủa, sĩ diện nhà họ Hạ Lan coi như hoàn toàn sụp đổ.


Thanh Ti phường nhân đó mà danh chấn kinh thành. Cộng thêm tài nghệ thêu bậc nhất Tô Châu của Cao Lệ Quân, khách khứa mộ danh kéo đến càng ngày càng nhiều.


Ngược lại, Hạ Lan Ký từng một thời phồn thịnh, nay việc làm ăn rơi thẳng xuống vực thẳm. Khách quen hầu như đều bị Thanh Ti phường hút đi sạch sẽ.


Ngày mười hai tháng năm, nhật tử đại cát, hỉ khí ngập tràn.


Hôm nay chính là ngày đại hôn của Chúc Võ Lâm cùng Tống Uyển Nhi. Tuy rằng chỉ là con thiếp thất, không được nhà chồng quá mực sủng ái, nhưng hôn lễ vẫn mời đủ thân hữu bạn bè, phồn hoa náo nhiệt, trống giong cờ mở cực kỳ huyên náo.


Hạ Lan Chi với thân phận trưởng tẩu từ sớm đã được Chúc lão phu nhân dặn dò phải đích thân sang khuê phòng giúp Tống Uyển Nhi chuẩn bị.


Tống Uyển Nhi ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, cô tử vừa chải tóc vừa rót ra những lời chúc cát tường:“Chải một lượt, phu thê hòa hợp. Chải hai lượt, phúc thọ song toàn. Chải ba lượt, trăm năm giai lão, đời đời duyên lành…”


Nghe thì vui mừng cát tường là thế, nhưng trong gương đồng, tân nương lại chẳng hé nổi nửa nụ cười.


Hạ Lan Chi thừa biết trong lòng nàng vì sao không vui. Nhưng trách ai đây? Ai bảo người nàng chọn là Chúc Thành Hải cơ chứ.


Bỗng ánh mắt Hạ Lan Chi khẽ dừng lại trên chiếc cổ trắng nõn không tì vết của Tống Uyển Nhi, nơi đó thoáng hiện một vệt đỏ cỡ ngón cái.


“Uyển Nhi, chỗ này là sao vậy?”


Tống Uyển Nhi giật mình, vội vàng đưa tay che đi, nét mặt có chút né tránh: “Không có gì… tối qua muỗi nhiều, chắc bị muỗi đốt thôi.”


Cô tử chải đầu ngẩng lên, lắc đầu nói: “Không được đâu, tân nương tử ngày thành thân phải thật hoàn mỹ, sao có thể để lại vết mẩn trên da chứ.”



Hạ Lan Chi liền gọi nha hoàn: “Mau lấy ít hương phấn đến đây.”


Tống Uyển Nhi không còn nhà mẹ đẻ, mọi hành lý đã sớm thu dọn sẵn, chỉ chờ sau hôn lễ sẽ đưa thẳng qua nhị phòng.


Nha hoàn loay hoay mở chiếc rương gỗ đã gói ghém từ trước, bới tìm chai lọ hộp phấn.


“Rầm!”


Một chiếc lọ sứ nhỏ men đỏ trượt khỏi tay, rơi xuống đất vỡ tan.


Mặt nha hoàn biến sắc, ngay cả Tống Uyển Nhi cũng giật thót, vội vàng bật dậy: “Làm việc gì mà hấp tấp vụng về thế hả!”


Nha hoàn sợ hãi đến mức quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu: “Không phải cố ý… không phải nô tỳ cố ý…”


“Còn không mau dọn cho sạch sẽ chỗ này đi!”


Hàng lông mày Hạ Lan Chi khẽ cau lại. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Tống Uyển Nhi bộc lộ bộ dáng nổi giận thất thố như thế. Ban đầu nàng chỉ cho rằng do căng thẳng vì hôn sự, nào ngờ chóp mũi lại thoáng ngửi được một mùi hương lạ lẫm thoang thoảng như đàn hương, nhưng nồng hơn, ngột ngạt hơn nhiều.


Khi nha hoàn dọn dẹp xong, cô tử chải đầu thấy không khí trong phòng nặng nề bèn vội cáo lui, để lại hai người đối diện nhau.


Hạ Lan Chi ngồi xuống, mắt sắc lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng: “Ta nghĩ tới trăm phương nghìn kế, lại không ngờ người kia… hóa ra là ngươi.”


“Biểu… biểu tẩu, ngươi đang nói gì vậy?” Tống Uyển Nhi cố gắng nhếch môi cười, nhưng nụ cười cứng ngắc, chẳng giữ nổi vẻ tự nhiên.


Ánh mắt Hạ Lan Chi thoáng lạnh, nàng nhặt một nhúm bột còn sót trên sàn, hất thẳng vào lư hương.


“Xèo!”



Lửa từ lư hương bùng lên một làn khói trắng đặc quánh, mặt mày Tống Uyển Nhi tái nhợt, hoảng hốt chụp lấy bình trà dập tắt đi.


“Giải thích đi.” Giọng Hạ Lan Chi trầm hẳn, ánh mắt như băng, “Hay là phải đợi ta mời quan gia đến nghe ngươi nói rõ?”


“Tẩu tẩu…” Tống Uyển Nhi rốt cuộc không chống đỡ nổi, bật khóc nức nở, giọng run run: “Vốn dĩ… Đại ca… đại ca chết… là bởi vì trúng độc…”


Trái tim Hạ Lan Chi chấn động. Mùi hương ấy quả thật giống hệt loại hương mà nàng từng bị ám toán ở tiệc thọ yến, không ngờ hôm nay lại xuất hiện lần nữa, lại còn liên lụy đến chuyện chấn động như vậy.


Tống Uyển Nhi nước mắt lã chã, nghẹn ngào nói: “Tẩu tử, ta xin lỗi… nhưng Chúc Võ Tuyên vốn chẳng phải phu quân tốt đẹp gì. Ta chỉ muốn giúp ngươi sớm thoát khỏi hắn, sớm trừ đi tai họa thôi…”


Nước mắt nàng rơi lã chã xuống gương mặt trắng ngần, nhưng trong mắt Hạ Lan Chi không hề dấy lên chút thương tiếc nào.


“Đi. Cùng ta đi gặp quan.”


“Không được!” Tống Uyển Nhi kinh hãi, vội vùng thoát khỏi tay nàng, vừa khóc vừa cầu xin: “Ta biết sai rồi! Ta sẽ không dám nữa! Tẩu tử… xin ngươi tha cho ta một lần này thôi…”


“Hiện giờ đại ca đã chết, ngươi đường đường là dâu trưởng, trong tay lại nắm không ít vàng bạc cùng đồ tế nhuyễn. Nếu Chúc Võ Tuyên còn sống, ngươi chưa chắc có thể hưởng ngày lành thế này đâu!”


Ý tứ này… không lẽ nàng còn muốn Hạ Lan Chi cảm tạ nàng ư?


Mày liễu của Hạ Lan Chi khẽ chau, giọng sắc lạnh: “Hắn và ngươi không thù không oán, cớ sao ngươi phải ra tay hạ độc thủ với hắn?”


Trong gương đồng, khuôn mặt vốn đoan trang của Tống Uyển Nhi thoáng méo mó, dữ tợn hẳn đi: “Hắn từng nói hắn muốn cưới ta. Nhưng kết quả thì sao? Một phòng này, lại thêm một phòng khác…”


Ánh mắt nàng rực lửa oán hận, khóa chặt lấy Hạ Lan Chi.


Thì ra là thế!



Nếu chỉ dừng lại ở lời hứa ngây ngô thời niên thiếu, ắt hẳn Tống Uyển Nhi cũng chẳng cần ôm oán độc đến vậy. Chỉ e năm đó nàng cùng Chúc Võ Tuyên đã sớm gạo nấu thành cơm, ai ngờ một hôn sự đột ngột khiến giấc mộng thành thiếu phu nhân Chúc gia của nàng tan vỡ.


Cũng bởi vậy, trong ngày thành thân của Hạ Lan Chi, Chúc Võ Tuyên mới có thể biến thành một kẻ hoàn toàn khác, liên tiếp triệu thiếp thất vào phòng, mặc kệ ngày đêm mà dày vò thân thể, để rồi cuối cùng tinh kiệt lực tận mà chết ngay trên giường.


Tống Uyển Nhi khẽ lau nước mắt, nghẹn ngào: “Sau đó ta cũng rất hối hận… nhưng ta nào dám thừa nhận? Mỗi khi cô cô nhục mạ ngươi, ta chỉ có thể lặng lẽ ra mặt nói giúp đôi câu mà thôi…”


Khóe môi Hạ Lan Chi nhếch thành nụ cười lạnh băng: “Sớm không hối hận, cứ nhất định phải đợi đến lúc người chết rồi mới biết hối hận sao?”


“Không… ta không muốn hắn chết!” Tống Uyển Nhi thất thanh kêu lên, nước mắt thi nhau trào ra, nhưng dù khóc đến thương tâm thế nào, cũng không che lấp nổi sự tàn độc ẩn sâu trong đáy mắt nàng.


Tống Uyển Nhi kêu lên, rồi hít hít mũi, tựa hồ cũng ý thức được chính mình vừa rồi đã thất thố: “Ta… ta cũng không ngờ dược tính lại mạnh đến như vậy…”


Nàng cắn môi, giọng càng lúc càng nhỏ: “Hơn nữa, hắn ở trong phủ vốn hoang dâm thành thói, mọi người đều cho rằng đó là chuyện mất mặt nên chẳng một ai dám đi mời đại phu.”


Hạ Lan Chi hơi híp mắt, giọng sắc lạnh như dao: “Vậy còn lần sau? Lần sau kia thì thế nào?”


Nàng không quan tâm một kẻ hoang dâm chết thế nào, nàng để tâm chính là cái lần “kế tiếp” kia.


Tống Uyển Nhi rũ mắt, né tránh ánh nhìn như muốn lột da của Hạ Lan Chi: “Ta chỉ hạ dược cho Chúc Võ Tuyên… những chuyện khác… ta không biết.”


“Vậy cái thuốc này từ đâu tới?” Hạ Lan Chi lại hỏi, giọng khô khốc mà đầy uy lực.


“Mã thị cho ta.” Tống Uyển Nhi lí nhí đáp, sắc mặt trắng bệch, “Trước khi được chuộc thân, nàng từng lăn lộn ở thanh lâu, những thứ thuốc này… chỉ nàng mới có.”


Nghe nàng vừa thật vừa giả, lời trước lời sau lộn xộn, trong lòng Hạ Lan Chi chỉ dấy lên một trận lạnh buốt. Nàng khẽ cười, tiếng cười tựa như băng tuyết rơi vào lòng người: “Tống Uyển Nhi… ta thật sự đã coi thường ngươi rồi.”


Tống Uyển Nhi hoảng hốt, vội bắt lấy tay nàng, nước mắt thi nhau rơi xuống: “Hiền tẩu, ta cầu xin ngươi… tha cho ta lần này. Ta sai rồi, sai đến mức không thể tha thứ… Ta không nên, ngàn vạn lần không nên khiến ngươi phải thủ tiết như thế này!”



Nàng khóc nấc, giọng nghẹn ngào: “Về sau ta và Võ Lâm sẽ kính ngươi như tỷ tỷ ruột, phụng dưỡng hết lòng, tuyệt đối không bao giờ tái phạm!”


Hạ Lan Chi vùng mạnh, gian nan rút bàn tay bị bóp chặt ra, đôi mắt như chứa sương lạnh: “Ngươi… tự lo cho mình đi.”


Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng gõ “thùng thùng”, giọng Chúc lão phu nhân hớn hở hỏi: “Uyển Nhi, chuẩn bị xong chưa? Giờ lành sắp đến rồi!”


Tống Uyển Nhi lập tức thu lại mọi dấu vết bi thương, vội vàng lau sạch nước mắt, chỉnh lại dung mạo rồi bước tới mở cửa.


Hạ Lan Chi đứng phía sau nhìn theo bóng dáng kia, trong mắt chỉ còn lại sự lạnh nhạt và nặng nề. Ngày đại hỉ, nàng không đành lòng vạch trần, nhưng món nợ này, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.


Trên hành lang, từng chiếc đèn lồng đỏ treo san sát nhau, ánh lửa lay động chiếu rọi cả một vùng sáng rực. Người hầu kẻ hạ tất bật qua lại, trong ngoài phủ náo nhiệt như ngày hội. Hạ Lan Chi vô thức bước đi, chẳng mấy chốc đã tới gần đại môn tướng phủ.


Bên ngoài khách khứa nối đuôi nhau ra vào không dứt, nhưng ngay lúc ấy, nàng chợt nghe thấy tiếng tranh cãi vọng tới.


“Không có thiệp mời thì không được vào!”


“Thiệp mời vốn ở trên tay thiếu phu nhân nhà các ngươi. Các ngươi cứ để chúng ta vào, tìm được nàng thì bổ sung thêm một tấm cũng chẳng muộn!”


Người lên tiếng là một nam nhân ngoài ba mươi, dáng dấp thô kệch, râu quai nón rậm rạp che lấp nửa gương mặt, trông qua hung tợn dữ dằn. Trong tay hắn dắt theo một tiểu cô nương gầy gò, chừng sáu bảy tuổi, mặt mũi vàng vọt, gầy yếu như lâu ngày không được ăn no.


Hạ Lan Chi nhíu mày, bước lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”


Gia đinh vội vàng thi lễ: “Thiếu phu nhân, cha con bọn họ không có thiệp mời mà cứ nhất quyết đòi xông vào.”


Nàng đưa mắt nhìn kỹ hai người, trong lòng vốn chẳng có hứng dây dưa, định bụng giao cho gia đinh xử lý. Nhưng ngay lúc xoay người, khóe mắt nàng bỗng khựng lại.


Trên mu bàn tay bé gái kia, có một vết sẹo dài nổi bật hằn sâu đến rợn người!


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 76: Ngươi Tự Giải Quyết Cho Tốt Đi!
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...