Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 75: Kết Quả Của Trận Đánh Cược

109@-
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ánh nắng giữa trưa như thiêu đốt, trên đường Chu Tước hiếm thấy dựng lên một tòa lôi đài cao ngất.


Kỳ hạn một tháng cuối cùng cũng đến, Hạ Lan Chi đích thân mời Tạ Vô Ngân làm chứng, lại gọi đến một đội vũ sư, chiêng trống nổi lên, thanh thế ầm vang, một trận náo động khiến chuyện này càng thêm lan xa.


Nàng tin chắc Hạ Lan Uyên hôm nay khó tránh thất bại. Thứ nàng muốn không phải mấy thỏi bạc, mà là nỗi hận từ nhỏ luôn bị hắn chèn ép khinh khi, một hơi này, hôm nay tất nhiên phải xả ra cho hả dạ!


Dưới lôi đài, người vây quanh chen chúc, kẻ xô người đẩy, bá tánh đều nhao nhao tụ lại, chỉ đợi một vở kịch hay.


Ở một góc lôi đài, Tiểu Giang thị trừng mắt nhìn Hạ Lan Chi, ánh mắt chứa đầy oán độc.


Nàng chẳng buồn để tâm, chỉ thấy phụ thân lại do dự cất lời: “Chi Nhi, hay là thôi đi. Dù sao cũng là người một nhà, làm thế này người ngoài chê cười thì sao?”


Khóe môi Hạ Lan Chi nhếch lên: “Cha lo người ngoài chê cười… hay lo Hạ Lan Uyên mất mặt?”


“Nha đầu này, sao lại ăn nói thế! Vi phụ chẳng phải cũng là vì tốt cho ngươi hay sao.” Hạ Lan Quý nhíu mày, giọng có phần bất mãn.


Từ ngày Hạ Lan Uyên bị giam trong Đại Lý Tự, toàn bộ cửa tiệm đều do Hạ Lan Quý quản lý. So với tên ca ca vừa vụng về vừa bảo thủ kia, ông tuy không khéo léo, nhưng lại thật thà chắc chắn, sau khi rập khuôn y theo quy chế mà Hạ Lan Chi đặt ra, mấy ngày nay trước cửa Hạ Lan Ký cũng nườm nượp khách.


Hạ Lan Chi chẳng buồn đáp, chỉ quay sang nhìn Tạ Vô Ngân trong bộ tăng bào tử kim: “Tiểu sư phụ, có thể bắt đầu rồi.”


Tạ Vô Ngân khẽ gật đầu.


Trống lớn vang dội, thân trống căng cứng, âm thanh lan khắp quảng trường. Hắn cầm chày gỗ nện xuống thật mạnh, giọng lạnh lùng vang lên: “Bắt đầu thống kê!”


Quy tắc vô cùng đơn giản, đó là mời mấy vị tiên sinh trướng phòng đối chiếu sổ sách hai bên.


“Thanh Ti phường: sáu mươi bảy lượng!”


“Hạ Lan Ký: bảy mươi lăm lượng!”


Tiếng hô từng đợt vang lên, tiểu nhị phụ trách thay đổi mộc bài trên lôi đài tay chân luống cuống, không ngừng thay đổi con số giữa hai cửa tiệm.


Mới đếm được bảy tám ngày, Hạ Lan Ký đã vượt qua Thanh Ti phường khoảng năm trăm lượng.


Tiểu Giang thị vuốt lại dải lụa choàng, đáy mắt giấu không được vẻ đắc ý: “Nhi tử ta làm sao thua được chứ. Thức thời thì mau nhận thua đi, đỡ đến lúc đó càng mất mặt.”


“Ồ, vậy sao.” Hạ Lan Chi thản nhiên đáp.


Cạnh tranh dần tiến vào giai đoạn gay cấn.



“Thanh Ti phường, ba trăm lượng!”


“Hạ Lan Ký, hai trăm ba mươi lượng!”


Người xem ở bên dưới không khỏi phát ra từng trận ồ à kinh ngạc.


“Này tiệm vải làm ăn lời lãi thế này sao? Trời ạ, một ngày lời hơn bạc ta bán cải trắng cả năm luôn đó!”


“Nghe nói họ vốn là nhà giàu ở đất Giang Nam, cái gì thiếu thì thiếu chứ duy nhất bạc là không thiếu.”


Chỉ trong chốc lát, hai bên phòng thu chi đã kiểm tra đối chiếu xong toàn bộ sổ sách.


Tạ Vô Ngân liếc nhìn qua: “Hạ Lan Ký, tổng cộng hai ngàn năm trăm lượng bạc trắng.”


Nghe xong con số này, Hạ Lan Quý cùng Tiểu Giang thị đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Nhiều bạc như vậy, chắc chắn sẽ không thua rồi.


Thế nhưng, dưới vô số ánh mắt chờ mong căng thẳng, Tạ Vô Ngân khẽ mấp môi: “Thanh Ti phường, hai ngàn sáu trăm lượng.”


“Không thể nào!” Tiểu Giang thị giật phắt sổ sách, mặt biến sắc, “Sao lại vừa khéo thua đúng một trăm lượng bạc như vậy!”


Khóe môi Hạ Lan Chi khẽ cong lên.


Nhưng ngay sau đó, Tiểu Giang thị lập tức móc trong ngực ra một túi bạc: “Các ngươi chưa hề nói rõ thời gian kết thúc! Ta muốn cho Hạ Lan Ký thêm ba trăm lượng!”


Vương Lan vội quát: “Đánh cược thì phải chịu, giờ đã thống kê xong xuôi hết cả rồi!”


“Từ ngày lập cái chuyện đánh cược này đến nay là vừa đúng ba mươi mốt ngày. Ba mươi ngày là một tháng, thì ba mươi mốt ngày cũng vẫn tính là một tháng. Lúc trước các ngươi nào có nói rõ phải dựa vào bao nhiêu ngày mà tính đâu?”


Tiểu Giang thị trừng mắt, hếch cằm nhìn Tạ Vô Ngân: “Hòa thượng, ta nói vậy có sai chỗ nào không?”


Loại phụ nhân ngang ngược lưu manh như thế, đến cả Tạ Vô Ngân vốn kiến văn rộng rãi cũng không khỏi chau mày.


Hạ Lan Chi quát lớn: “Ngươi không sợ thiên hạ cười chê sao? Dùng thủ đoạn bẩn thỉu như thế mà thắng ta, bị cả kinh thành nhạo báng cũng đáng lắm!”


“Làm ăn buôn bán sao gọi là bẩn thỉu được chứ?” Hạ Lan Quý cùng Tiểu Giang thị đồng thanh hùa theo.


“Dựa vào ba mươi mốt ngày để tính cũng đâu có sai.”


Giữa lúc đó, một giọng nữ chín chắn vang lên từ ngoài đám đông. Đám nha hoàn chen lối, vây quanh Khương vương phi bước vào.


Tiểu Giang thị nghe có người đứng về phía mình, lập tức dào dạt đắc ý. Bà ta giật lấy sổ sách, cẩu thả viết thêm vào ba trăm lượng bạc, nét chữ vội vàng như sợ kẻ khác đổi ý: “Hạ Lan Chi, lần này con ta thắng chắc rồi!”



Khương vương phi vỗ tay ba tiếng. Phía sau, mười nha hoàn đồng loạt bưng ra mấy rương gỗ, đồng loạt mở nắp.


“Phủ Bình Nam vương chúng ta thay Thanh Ti phường xuất thêm ba ngàn lượng bạc trắng!”


Ba ngàn lượng!


Trong khoảnh khắc ấy, sắc mặt Tiểu Giang thị trắng bệch, toàn thân run rẩy. Thì ra người ta cố tình chờ bà ta tự nhảy xuống hố!


Bà ta lắp bắp: “Không… không được! Thi đấu đã kết thúc, không thể thêm vào nữa!”


“Ngươi làm được, cớ sao vương phi lại không làm được?” Hạ Lan Chi liếc bà ta một cái đầy châm chọc, rồi quay sang Tạ Vô Ngân: “Tiểu sư phụ, xin hãy tuyên bố lại kết quả.”


Không có bất cứ sự trì hoãn nào, Hạ Lan Chi đã thắng!



Địa lao Đại Lý Tự.


Sau mấy ngày bị giam, rốt cuộc Hạ Lan Uyên cũng chờ được tiểu sai vặt của mình mang cơm tới.


Hắn mừng rỡ như điên: “Thắng rồi đúng không? Chắc chắn là thắng rồi chứ?”


Tiểu sai vặt bị dọa đến run rẩy, ấp úng chẳng dám trả lời.


Thấy thế, hắn càng thêm đắc ý: “Hừ, không cần nói nữa, bổn thiếu gia đoán cũng biết! Tiện nữ kia nhất định thua đến khóc sướt mướt rồi chứ gì. Đợi ta bước ra khỏi nơi này, Thanh Ti phường chắc chắn sẽ thuộc về ta! Ha ha ha!”


Tiểu sai vặt càng cúi đầu không dám hé răng.


Ngay sau đó, tiếng chìa khóa lách cách vang lên, cửa lao mở ra. Ngục tốt đứng đó, hất cằm: “Phạm nhân Hạ Lan Uyên, ngươi có thể đi ra ngoài.”


Khóe môi Hạ Lan Uyên cong đến tận mang tai. Trong đầu hắn đã tưởng tượng cảnh Hạ Lan Chi bi thương tuyệt vọng, chật vật chẳng khác nào một con chó chết.


Sớm biết thế này, hắn cần gì phải phí sức từ đầu chứ? Nữ nhân thì chỉ nên ngoan ngoãn ở nhà, nấu cơm giặt áo, sinh con dưỡng cái. Còn việc quản gia buôn bán, xuất đầu lộ diện thì nên để cho nam tử như hắn gánh vác mới đúng!


Hắn vội vàng nịnh bợ: “Đa tạ đại nhân đã chiếu cố những ngày qua. Đợi ta ra ngoài, nhất định sẽ hậu tạ ngài cùng các vị huynh đệ…”


Ngục tốt nhướn mày, cười giễu: “Ngươi đang lảm nhảm gì thế? Không phải chính ngươi nói sẽ ra trước cửa Thanh Ti phường, c** s*ch xiêm y mà nhận thua chịu phạt sao?”


“…”


Hạ Lan Uyên chết sững.



Trong cơn phẫn nộ, hắn trở tay tát liên tiếp hai cái lên mặt gã sai vặt: “Ngươi! Vì sao không nói cho ta biết sớm!”


Tiểu sai vặt ôm mặt, quỳ rạp run rẩy: “Đại thiếu gia… nô tài… nô tài nào dám nói a!”


Có lẽ đã sớm liệu trước Hạ Lan Uyên sẽ không cam tâm tình nguyện, Thôi Thiếu Khanh nghe lệnh Tạ Vô Ngân, lập tức sai mấy tên nha dịch thân hình cường tráng l*t s*ch xiêm y hắn, lại lấy cành mận gai thay dây thừng, trói chặt hai tay, rồi áp giải một đường từ nhà lao ra phố lớn, kéo thẳng tới cửa Thanh Ti phường.


Gai nhọn cứa vào da thịt, máu tươi rịn xuống, đau đến mức Hạ Lan Uyên đổ mồ hôi ướt đẫm, bộ dạng thảm hại không tả xiết.


Trên lầu hai của Thanh Ti phường, Hạ Lan Chi ngồi ung dung bên cửa sổ, trong tay bưng bát hạt dưa, nhàn nhã cắn rôm rốp, khóe môi cong cong: “Ôi, ca ca à, sao lại thành cái bộ dạng này vậy?”


“Tiện nhân…” Hạ Lan Uyên nghiến răng mắng ra được hai chữ, sau lưng đã lập tức trúng một roi vun vút, đau đến hắn gào thảm: “A!!!”


Phố lớn đã chật ních người xem náo nhiệt. Trong đám đông có kẻ không đành lòng, khẽ thở dài: “Chẳng qua là một cuộc đánh cược thôi, sao lại làm đến nông nỗi thế này?”


“Đúng đó, nhìn cũng đáng thương ghê…”


Lời còn chưa dứt, Thạch Đầu cùng mấy tiểu nhị Thanh Ti phường đã phẫn nộ quát to: “Đáng thương? Hắn đáng thương chỗ nào vậy?!”


“Một kẻ ỷ vào thân phận ca ca của chủ nhân, dám mơ mộng chiếm đoạt Thanh Ti phường của chúng ta!”


“Chúng ta cùng hơn chục tú nương còng lưng, ròng rã mấy tháng trời thêu hỉ phục phượng hoàng kim tuyến, vậy mà hắn lại lén bỏ chuột chết vào ngăn tủ, hại cửa tiệm của chúng ta suýt nữa phải phá sản!”


“Thiếu phu nhân của bọn ta, giờ là con dâu trưởng của Thừa tướng đại nhân, hắn còn dám công khai lẫn ngấm ngầm bắt nạt. Nghĩ xem trước kia thiếu phu nhân phải chịu khổ sở đến thế nào!”


Mặt Vương Lan đỏ bừng vì bênh vực chủ nhân mình.


Thạch Đầu càng thêm gay gắt: “Chủ nhân nể hắn là huynh trưởng cùng cha khác mẹ với mình, bao lần nhẫn nhịn, có thể tránh thì tránh. Nhưng hắn thì sao? Dám hãm hại chúng ta thu bạc giả, suýt chút nữa khiến mấy tiểu nhị bọn ta bị lôi vào ngục!”


Một lời lại một lời, từng chuyện xấu bị vạch trần rành rành. Người trong đám đông vốn còn thấy Hạ Lan Uyên đáng thương, nghe xong chỉ biết lắc đầu, mặt mày khinh bỉ.


“Phi! Ngay cả muội muội ruột thịt mà cũng ức h**p, loại người này xứng làm nam nhân sao?”


“Đê tiện! Vô sỉ!”


Những tiếng mắng mỏ dồn dập từ đám đông như dao chém vào mặt, Hạ Lan Uyên tức đến hai mắt đỏ rực, căm hận trừng chằm chằm lên lầu hai, nơi Hạ Lan Chi đang thong dong đứng đó.


Mà Hạ Lan Chi chỉ khẽ cong môi, giọng điệu nhàn nhạt mà như dao cắt: “Các vị đừng trách ca ca ta nặng lời, ta tin rằng sau chuyện này, huynh ấy nhất định sẽ sửa đổi, trở thành một người thật tốt. Đúng không, ca ca?”


Một câu “ca ca” thốt ra vừa dịu dàng vừa châm chọc, khiến hắn tức nghẹn đến muốn hộc máu.


Đám người phía dưới lại đồng loạt xôn xao:



“Đúng thế, nếu là ta, ta đã sớm đoạn tuyệt huynh muội với hắn rồi!”


Lời khen càng nhiều, lửa giận trong lòng Hạ Lan Uyên càng sôi trào, ngực phập phồng kịch liệt, suýt nữa thì ngã lăn ra bất tỉnh.


Lúc này Tạ Vô Ngân nhàn nhạt lên tiếng, giọng trầm ổn không nhanh không chậm: “Đã nói chịu đòn nhận tội thì không thể cứ đứng trơ ra đó được.”


Lời vừa dứt, một tên nha dịch đã thẳng chân đá vào đầu gối hắn.


“Bịch!”


Hạ Lan Uyên quỳ sụp xuống đất, đau đến nhe răng trợn mắt, mồ hôi tuôn như mưa, cuối cùng vẫn phải cắn răng chịu thua: “Tam muội… muội tốt của ca ca… ca ca sai rồi!”


Trong mắt Hạ Lan Chi xẹt qua một tia cười lạnh.


Nàng vừa định mở miệng, thì cánh cửa sổ trước mặt đã bị một bàn tay to lớn khép lại.


“Tiểu sư phụ, ngài…” nàng khẽ ngẩng đầu kinh ngạc.


Tạ Vô Ngân đứng bên, thân ảnh cao lớn che đi nửa bầu trời, môi mỏng khẽ nhếch thành một ý cười nhàn nhạt: “Trong lòng đã thấy dễ chịu hơn chưa?”


Ánh mắt hắn sâu như mực, dịu dàng lại kiên định.


Hạ Lan Chi hơi sững lại, rồi khẽ gật đầu. Bên tai nàng ửng hồng, đầu cúi thấp xuống, nhưng đáy mắt lại sáng lấp lánh.


Hóa ra… những khổ sở nàng giấu trong lòng, hắn đều lặng lẽ nhìn thấy.


Dưới lầu, Hạ Lan Uyên chưa kịp nói xong lời tạ tội thì đã ăn ngay một bát canh bế môn*. Mấy tên nha dịch theo lệnh từ trước, cành mận gai vun vút quất xuống, từng roi từng roi rít trong gió.


(*) Ăn canh bế môn: bị người ta đóng cửa, đuổi khéo, không thèm tiếp đãi


Vút!


“Á… aaaa!”


“Các ngươi muốn đánh chết ta sao!”


Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả con phố, càng thêm mất hết mặt mũi.


Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cả kinh thành đã truyền khắp lời ong tiếng ve. Người ta không chỉ bàn tán chuyện xấu xa của Hạ Lan Uyên, mà ngay cả gốc rễ nhà họ Hạ Lan cũng bị moi ra.


Ai cũng nói, năm đó Hạ Lan gia dựng nghiệp, vốn chẳng phải nhờ Hạ Lan quý tay trắng làm nên, mà chính là nhờ hồi môn kếch xù của đích phu nhân – mẹ ruột Hạ Lan Chi.


Càng đáng khinh hơn là, đích phu nhân mới vừa bệnh mất ba ngày, linh cữu còn chưa kịp nguội lạnh, Hạ Lan quý đã đường hoàng rước ngoại thất và đứa con tư sinh vào cửa! Mà đứa con riêng ấy, thậm chí còn lớn hơn đích nữ đến ba, bốn tuổi!


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 75: Kết Quả Của Trận Đánh Cược
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...