Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 74: Cứu Tô Khanh
71@-
Mấy tiểu nhị được thả ra, ai nấy đều cảm kích Hạ Lan Chi vô cùng. Trong lòng bọn họ chỉ nghĩ chính mình sơ ý thu bạc nên mới bị vạ lây mà thôi.
Thanh Ti phường đóng cửa một ngày, không ngờ sau đó việc buôn bán lại càng phát đạt.
Ngay cả Khương vương phi cũng đích thân đến. Vừa khéo Hạ Lan Chi đang ở cửa tiệm, nàng liền vội vàng đón khách lên nhã gian lầu hai.
“Vương phi, sao ngài còn tự mình tới? Lần sau có gì cần chỉ cần sai nô tỳ của phủ đến, chúng ta sẽ lập tức đưa tới tận cửa.” Hạ Lan Chi tự tay châm trà, dâng lên.
Khương thị lại thở dài, mặt buồn rười rượi: “Ôi…”
Hạ Lan Chi giật mình: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Giây tiếp theo, Khương thị nắm chặt tay nàng, khẩn thiết nói: “Hạ Lan cô nương, ngươi nhất định phải giúp ta một lần!”
“Nữ nhi ta từ sau khi xuất giá liền đoạn tuyệt liên hệ với cả nhà. Mỗi lần ta phái người mang lễ tới phủ Thiếu Khanh đều bị đuổi trở về, lý do đưa ra mỗi lần lại khác. Ngay cả tỳ nữ thân cận của ta đem chút đồ tới cho con bé, cũng chẳng thể bước chân vào.”
“Có khi thì nói phu thê hai người đi ngao du ngoài thành, có khi lại thành về quê vấn an công công bà bà, cả nửa tháng cũng không trở lại kinh thành.”
Hạ Lan Chi cau mày. Lần trước ở vương phủ nàng chỉ thoáng gặp qua Tô Khanh một lần. Tính tình nàng ấy nhu hòa phóng khoáng, tuyệt đối không giống người sẽ vì vui thú riêng mà đến mẹ đẻ cũng tránh không gặp.
“Vậy… ý vương phi là?”
Khương thị siết chặt tay nàng, thấp giọng: “Xin ngươi thay ta đi một chuyến đến phủ Thiếu Khanh. Chỉ cần nói rằng, trước khi xuất giá, Khanh Nhi từng đặt may mấy bộ xiêm y ở chỗ ngươi, giờ đã làm xong nên ngươi tự mình đưa tới. Chuyện thành công, ta ắt sẽ hậu tạ thật lớn.”
“Được, vậy ta sẽ đi ngay.”
Hạ Lan Chi chọn lấy hai bộ xiêm y cẩm tú may tinh xảo ở cửa tiệm, rồi lên xe ngựa thẳng tới phủ Thái Thường Tự Thiếu Khanh.
So với sự xa hoa lộng lẫy của phủ Bình Nam vương, phủ Thiếu Khanh này quả thực nhỏ bé, keo kiệt. Không chỉ vị trí hẻo lánh, ngay cả cổng chính cũng chỉ bằng nửa người ta, thoạt nhìn đã biết chỉ là một tòa tiểu viện nhị tiến. Nghĩ đến Tô Khanh vốn quen được nuông chiều trong khuê phòng vương phủ, nay gả tới đây… quả thật là thiệt thòi cho nàng.
Hạ Lan Chi gõ cửa. Đợi thật lâu mới thấy một gã sai vặt lén mở hé cửa, thò đầu ra dò xét: “Người nào vậy?”
“Ta là người của Thanh Ti phường. Phu nhân nhà ngươi tháng trước có đặt hai bộ xiêm y, hôm nay ta tự mình đưa tới.” Nàng dịu giọng nói.
Gã sai vặt lộ vẻ ngờ vực, chỉ xuống đất: “Để đó đi.”
Trong lòng Hạ Lan Chi khẽ động, quả nhiên phủ này có gì đó không bình thường!
“Dưới đất bụi bặm thế này, xiêm y giá trị cả trăm lượng bạc, đặt xuống chẳng phải uổng công sao? Hơn nữa, phu nhân nhà ngươi còn nợ ta tám mươi lượng bạc đuôi chưa thanh toán đâu.”
Gã sai vặt thoáng khó xử, cuối cùng miễn cưỡng mở rộng cửa: “Được rồi, đưa ta. Ta sẽ bẩm báo với phu nhân, lát sau sẽ mang bạc ra cho ngươi.”
Hạ Lan Chi vẫn mỉm cười, nhưng giọng không thiếu cương quyết: “Nếu ta giao đồ mà các ngươi không trả bạc thì lầm sao đây?”
“Thiếu Khanh phủ chúng ta mà lại là cái hạng lưu manh vô lại ấy sao!” Gã sai vặt tức tối cãi.
Ngay lúc hai bên còn giằng co, tai Hạ Lan Chi chợt nghe thấy một tiếng khóc nghẹn ngào truyền ra từ sâu trong phủ.
Nàng sững lại, chau mày: “Tiếng gì vậy?”
Tiếng khóc kia… rõ ràng là của nữ tử!
Sắc mặt gã sai vặt biến đổi, vội vã toan đóng sập cửa. Nhưng Hạ Lan Chi đã nhanh tay dùng mâm gỗ chặn lại, một chân đá văng hắn ngã nhào xuống đất, rồi quyết đoán lao thẳng vào trong, men theo hướng tiếng khóc mà chạy!
“Phu quân… phu quân, xin người đừng đánh nữa!” Giọng Tô Khanh nghẹn lại trong tiếng nức nở: “Khanh Nhi biết sai rồi…”
Một giọng nam trầm thấp giận dữ quát lên: “Biết sai? Sai ở đâu?”
“Khanh Nhi không nên bỏ trốn…”
Hạ Lan Chi kinh hãi đến mức mắt trừng lớn, suýt nữa không tin vào cảnh mình đang nhìn thấy.
Thiên kim tiểu thư, thân phận tôn quý như Tô Khanh, giờ đây lại chỉ mặc mỗi một chiếc yếm mỏng, quỳ rạp trên nền đất lạnh.
Làn da vốn trắng nõn như ngọc, nay chi chít vết roi rớm máu. Vết mới chồng lên vết cũ, gần như không còn chỗ nào nguyên vẹn!
Thái Thường Tự Thiếu Khanh Hồ Lai ôm chặt lấy thân thể đầy thương tích ấy, miệng lẩm bẩm đầy vẻ thống khổ: “Nương tử… ta đối với nàng chẳng lẽ chưa đủ tốt sao? Vì sao, vì sao nàng cứ muốn bỏ ta đi?”
Tô Khanh rơi lệ đầy mặt, im lặng không đáp. Nhưng ánh mắt hung hiểm của Hồ Lai quét tới, nàng chỉ đành run rẩy nghẹn ngào: “Là… là Khanh Nhi sai rồi. Xin phu quân đừng giận nữa…”
Ai ngờ, câu nói kia lại càng chọc vào cơn giận của hắn. Roi da lập tức giơ cao, rít lên trong không khí.
Nhưng chưa kịp hạ xuống, cán roi đã bị một bàn tay mảnh khảnh chặn lại!
Hồ Lai ngây người, ngẩng đầu. Trước mặt hắn là một nữ tử môi hồng răng trắng, ánh mắt lạnh lùng như băng đang khóa chặt lấy hắn.
“Ngươi… ngươi là ai?!”
Hạ Lan Chi cắn răng, giọng rắn rỏi: “À, ta á, dĩ nhiên là người mà ông trời phái tới để trừng trị cái tên súc sinh như ngươi rồi!”
Dứt lời, chiếc khay gỗ trong tay nàng nặng nề giáng thẳng vào đầu hắn!
Tô Khanh chết lặng, nước mắt chan hòa, lần đầu tiên trong đáy mắt lóe lên một tia hi vọng sống sót.
Hạ Lan Chi xuống tay tàn nhẫn, liên tiếp nện thêm mấy cái, đánh đến mức đầu Hồ Lai vỡ toác, máu chảy đầm đìa.
“Tiện nhân! Ngươi dám…”
Chưa kịp dứt lời, hắn đã gập người lại, ôm chặt h* th*n, miệng rú lên thảm thiết. Một cước của Hạ Lan Chi đã giáng thẳng vào chỗ hiểm của hắn!
“A… aaaaa!”
Hắn lăn lộn dưới đất, đau đến tái mét cả mặt.
Hạ Lan Chi khinh miệt nhổ một ngụm: “Phi! Đời này ta ghét nhất là loại nam nhân hèn hạ vô dụng, chỉ biết bắt nạt nữ nhân như ngươi!”
Nói rồi, nàng cúi xuống khoác xiêm y lên người Tô Khanh, vừa kéo nàng chạy vừa phẫn nộ quát vọng lại: “Hồ Thiếu Khanh, ngươi cứ chờ bị Thánh Thượng trị tội đi!”
Phủ Thiếu Khanh quả nhiên nghèo nàn, đến hạ nhân cũng chỉ lèo tèo vài người. Hai nàng chẳng gặp trở ngại gì, thuận lợi chạy ra ngoài. Xa phu vừa thấy tình thế nguy cấp liền vung roi giục ngựa, rất nhanh đưa các nàng thẳng về phủ Bình Nam vương.
Khương vương phi vừa trông thấy nữ nhi nhà mình thê thảm như vậy, tức khắc bi thương đến ngã quỵ: “Khanh Nhi! Con làm sao lại thành ra thế này? Hồ Lai rốt cuộc làm phu quân như thế nào mà lại khiến con đầy thương tích đầy người như vậy?!”
Tô Khanh khóc đến đỏ cả mũi, nhào vào lòng mẫu thân, nức nở đến mức nói năng lộn xộn, đứt quãng không thành câu.
Hạ Lan Chi nghiến răng, sự phẫn nộ trong lòng nàng vẫn còn chưa nguôi: “Mấy vết thương này đều là do Hồ Lai đánh! Hắn còn bắt quận chúa quỳ gối ngay trong nội viện, thậm chí…”
Khương thị nghe đến đó, chỉ thấy trời đất quay cuồng, suýt ngất lịm đi!
Ai có thể ngờ, một người trước mặt thì nho nhã, văn chất phong lưu, lại âm thầm hành hạ nữ nhi bà đến mức này!
Hai mắt Tô Khanh đẫm lệ, run giọng nghẹn ngào: “Nương, con sẽ không bao giờ quay về Hồ gia nữa! Tên nam nhân kia… hắn là một kẻ b**n th**, trong ngoài bất nhất!”
Hạ Lan Chi nhanh tay rót cho nàng một chén trà nóng. Tô Khanh ôm lấy, uống cạn một hơi, cổ họng mới bớt nghẹn, từ từ mở miệng kể rõ đầu đuôi.
Lúc trước, hôn sự này chẳng phải không có lý do. Tô Khanh cùng Hồ Lai đã quen biết nhau trong một buổi thơ hội.
Khi ấy, chàng thiếu niên phong lưu, tài cao học rộng, tướng mạo lại thanh tú, chẳng mấy chốc đã khiến vị quận chúa hiếm khi ra ngoài giao thiệp với nam nhân phải xiêu lòng.
Bình Nam vương từng tỏ vẻ lo lắng chuyện hôn nhân của nữ nhi trong thư. Hoàng đế nghe được, song lại biết Tô Khanh đã có cảm mến với Hồ Lai từ trước, nên liền thuận tay ban hôn.
Tô Khanh thút thít nức nở: “Nào ngờ, hắn chỉ là một gã ngụy quân tử! Ngày hồi môn, nương mới vừa ân cần hỏi một câu: ‘Con ở Hồ phủ sống có tốt không?’”
Nói đến đây, Tô Khanh nghẹn lại, cả người run rẩy như bị kéo về ác mộng.
“Hắn vừa trở về liền phát điên, gào rằng nương xem thường hắn xuất thân hàn môn. Ban đầu hắn đập phá sạch sẽ đồ đạc trong phòng, con chỉ hơi tức giận nói với hắn đôi câu, hắn liền… hắn liền tung quyền tung cước đánh con tới tấp…”
Kể từ ngày đó, mỗi một khắc với Tô Khanh đều chẳng khác nào sống trong địa ngục.
Những nha hoàn hồi môn theo nàng về nhà xuất giá, hắn đều bán sạch ra ngoài, chẳng để lại một ai. Chỉ cần nàng lỡ miệng nói sai một chữ, Hồ Lai lập tức giáng xuống trận đòn tàn bạo. Ngay cả y phục nàng mang từ vương phủ về, hắn cũng giật phăng, xé nát, rồi phạt nàng quỳ trong sân, quỳ đến mức đầu gối rớm máu, một ngày một đêm mới cho đứng lên.
Tô Khanh không lúc nào không nghĩ đến chuyện bỏ trốn, nhưng Hồ Lai lại phòng bị nghiêm ngặt.
Ngoài thời gian thượng triều, gần như lúc nào hắn cũng canh giữ chặt chẽ, đến ngay cả lúc nàng đi nhà xí cũng có hắn đứng chặn ngoài cửa.
Còn khi hắn vào triều, nàng bị trói cứng trong một góc phủ, chờ đến lúc hắn trở về mới được cởi trói.
Hạ Lan Chi càng nghe, càng tức giận đến run cả người: “Hắn dám coi trời bằng vung! Ngay dưới chân thiên tử, lại còn là hôn sự do bệ h* th*n chỉ ban xuống, thế mà hắn lại dám hành hạ thê tử của mình đến vậy. Nếu để Hoàng thượng biết, chắc chắn hắn khó thoát lưới trời!”
Khương thị lau nước mắt, đáy mắt cuồn cuộn hận ý: “Hạ Lan cô nương, chuyện này mong ngươi tạm thời giữ bí mật giúp ta. Ngày mai ta sẽ tự mình vào cung diện thánh, dù hắn không chết thì cũng phải lột một lớp da mới hả được mối hận này của ta!”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Mấy tiểu nhị được thả ra, ai nấy đều cảm kích Hạ Lan Chi vô cùng. Trong lòng bọn họ chỉ nghĩ chính mình sơ ý thu bạc nên mới bị vạ lây mà thôi.
Thanh Ti phường đóng cửa một ngày, không ngờ sau đó việc buôn bán lại càng phát đạt.
Ngay cả Khương vương phi cũng đích thân đến. Vừa khéo Hạ Lan Chi đang ở cửa tiệm, nàng liền vội vàng đón khách lên nhã gian lầu hai.
“Vương phi, sao ngài còn tự mình tới? Lần sau có gì cần chỉ cần sai nô tỳ của phủ đến, chúng ta sẽ lập tức đưa tới tận cửa.” Hạ Lan Chi tự tay châm trà, dâng lên.
Khương thị lại thở dài, mặt buồn rười rượi: “Ôi…”
Hạ Lan Chi giật mình: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Giây tiếp theo, Khương thị nắm chặt tay nàng, khẩn thiết nói: “Hạ Lan cô nương, ngươi nhất định phải giúp ta một lần!”
“Nữ nhi ta từ sau khi xuất giá liền đoạn tuyệt liên hệ với cả nhà. Mỗi lần ta phái người mang lễ tới phủ Thiếu Khanh đều bị đuổi trở về, lý do đưa ra mỗi lần lại khác. Ngay cả tỳ nữ thân cận của ta đem chút đồ tới cho con bé, cũng chẳng thể bước chân vào.”
“Có khi thì nói phu thê hai người đi ngao du ngoài thành, có khi lại thành về quê vấn an công công bà bà, cả nửa tháng cũng không trở lại kinh thành.”
Hạ Lan Chi cau mày. Lần trước ở vương phủ nàng chỉ thoáng gặp qua Tô Khanh một lần. Tính tình nàng ấy nhu hòa phóng khoáng, tuyệt đối không giống người sẽ vì vui thú riêng mà đến mẹ đẻ cũng tránh không gặp.
“Vậy… ý vương phi là?”
Khương thị siết chặt tay nàng, thấp giọng: “Xin ngươi thay ta đi một chuyến đến phủ Thiếu Khanh. Chỉ cần nói rằng, trước khi xuất giá, Khanh Nhi từng đặt may mấy bộ xiêm y ở chỗ ngươi, giờ đã làm xong nên ngươi tự mình đưa tới. Chuyện thành công, ta ắt sẽ hậu tạ thật lớn.”
“Được, vậy ta sẽ đi ngay.”
Hạ Lan Chi chọn lấy hai bộ xiêm y cẩm tú may tinh xảo ở cửa tiệm, rồi lên xe ngựa thẳng tới phủ Thái Thường Tự Thiếu Khanh.
So với sự xa hoa lộng lẫy của phủ Bình Nam vương, phủ Thiếu Khanh này quả thực nhỏ bé, keo kiệt. Không chỉ vị trí hẻo lánh, ngay cả cổng chính cũng chỉ bằng nửa người ta, thoạt nhìn đã biết chỉ là một tòa tiểu viện nhị tiến. Nghĩ đến Tô Khanh vốn quen được nuông chiều trong khuê phòng vương phủ, nay gả tới đây… quả thật là thiệt thòi cho nàng.
Hạ Lan Chi gõ cửa. Đợi thật lâu mới thấy một gã sai vặt lén mở hé cửa, thò đầu ra dò xét: “Người nào vậy?”
“Ta là người của Thanh Ti phường. Phu nhân nhà ngươi tháng trước có đặt hai bộ xiêm y, hôm nay ta tự mình đưa tới.” Nàng dịu giọng nói.
Gã sai vặt lộ vẻ ngờ vực, chỉ xuống đất: “Để đó đi.”
Trong lòng Hạ Lan Chi khẽ động, quả nhiên phủ này có gì đó không bình thường!
“Dưới đất bụi bặm thế này, xiêm y giá trị cả trăm lượng bạc, đặt xuống chẳng phải uổng công sao? Hơn nữa, phu nhân nhà ngươi còn nợ ta tám mươi lượng bạc đuôi chưa thanh toán đâu.”
Gã sai vặt thoáng khó xử, cuối cùng miễn cưỡng mở rộng cửa: “Được rồi, đưa ta. Ta sẽ bẩm báo với phu nhân, lát sau sẽ mang bạc ra cho ngươi.”
Hạ Lan Chi vẫn mỉm cười, nhưng giọng không thiếu cương quyết: “Nếu ta giao đồ mà các ngươi không trả bạc thì lầm sao đây?”
“Thiếu Khanh phủ chúng ta mà lại là cái hạng lưu manh vô lại ấy sao!” Gã sai vặt tức tối cãi.
Ngay lúc hai bên còn giằng co, tai Hạ Lan Chi chợt nghe thấy một tiếng khóc nghẹn ngào truyền ra từ sâu trong phủ.
Nàng sững lại, chau mày: “Tiếng gì vậy?”
Tiếng khóc kia… rõ ràng là của nữ tử!
Sắc mặt gã sai vặt biến đổi, vội vã toan đóng sập cửa. Nhưng Hạ Lan Chi đã nhanh tay dùng mâm gỗ chặn lại, một chân đá văng hắn ngã nhào xuống đất, rồi quyết đoán lao thẳng vào trong, men theo hướng tiếng khóc mà chạy!
“Phu quân… phu quân, xin người đừng đánh nữa!” Giọng Tô Khanh nghẹn lại trong tiếng nức nở: “Khanh Nhi biết sai rồi…”
Một giọng nam trầm thấp giận dữ quát lên: “Biết sai? Sai ở đâu?”
“Khanh Nhi không nên bỏ trốn…”
Hạ Lan Chi kinh hãi đến mức mắt trừng lớn, suýt nữa không tin vào cảnh mình đang nhìn thấy.
Thiên kim tiểu thư, thân phận tôn quý như Tô Khanh, giờ đây lại chỉ mặc mỗi một chiếc yếm mỏng, quỳ rạp trên nền đất lạnh.
Làn da vốn trắng nõn như ngọc, nay chi chít vết roi rớm máu. Vết mới chồng lên vết cũ, gần như không còn chỗ nào nguyên vẹn!
Thái Thường Tự Thiếu Khanh Hồ Lai ôm chặt lấy thân thể đầy thương tích ấy, miệng lẩm bẩm đầy vẻ thống khổ: “Nương tử… ta đối với nàng chẳng lẽ chưa đủ tốt sao? Vì sao, vì sao nàng cứ muốn bỏ ta đi?”
Tô Khanh rơi lệ đầy mặt, im lặng không đáp. Nhưng ánh mắt hung hiểm của Hồ Lai quét tới, nàng chỉ đành run rẩy nghẹn ngào: “Là… là Khanh Nhi sai rồi. Xin phu quân đừng giận nữa…”
Ai ngờ, câu nói kia lại càng chọc vào cơn giận của hắn. Roi da lập tức giơ cao, rít lên trong không khí.
Nhưng chưa kịp hạ xuống, cán roi đã bị một bàn tay mảnh khảnh chặn lại!
Hồ Lai ngây người, ngẩng đầu. Trước mặt hắn là một nữ tử môi hồng răng trắng, ánh mắt lạnh lùng như băng đang khóa chặt lấy hắn.
“Ngươi… ngươi là ai?!”
Hạ Lan Chi cắn răng, giọng rắn rỏi: “À, ta á, dĩ nhiên là người mà ông trời phái tới để trừng trị cái tên súc sinh như ngươi rồi!”
Dứt lời, chiếc khay gỗ trong tay nàng nặng nề giáng thẳng vào đầu hắn!
Tô Khanh chết lặng, nước mắt chan hòa, lần đầu tiên trong đáy mắt lóe lên một tia hi vọng sống sót.
Hạ Lan Chi xuống tay tàn nhẫn, liên tiếp nện thêm mấy cái, đánh đến mức đầu Hồ Lai vỡ toác, máu chảy đầm đìa.
“Tiện nhân! Ngươi dám…”
Chưa kịp dứt lời, hắn đã gập người lại, ôm chặt h* th*n, miệng rú lên thảm thiết. Một cước của Hạ Lan Chi đã giáng thẳng vào chỗ hiểm của hắn!
“A… aaaaa!”
Hắn lăn lộn dưới đất, đau đến tái mét cả mặt.
Hạ Lan Chi khinh miệt nhổ một ngụm: “Phi! Đời này ta ghét nhất là loại nam nhân hèn hạ vô dụng, chỉ biết bắt nạt nữ nhân như ngươi!”
Nói rồi, nàng cúi xuống khoác xiêm y lên người Tô Khanh, vừa kéo nàng chạy vừa phẫn nộ quát vọng lại: “Hồ Thiếu Khanh, ngươi cứ chờ bị Thánh Thượng trị tội đi!”
Phủ Thiếu Khanh quả nhiên nghèo nàn, đến hạ nhân cũng chỉ lèo tèo vài người. Hai nàng chẳng gặp trở ngại gì, thuận lợi chạy ra ngoài. Xa phu vừa thấy tình thế nguy cấp liền vung roi giục ngựa, rất nhanh đưa các nàng thẳng về phủ Bình Nam vương.
Khương vương phi vừa trông thấy nữ nhi nhà mình thê thảm như vậy, tức khắc bi thương đến ngã quỵ: “Khanh Nhi! Con làm sao lại thành ra thế này? Hồ Lai rốt cuộc làm phu quân như thế nào mà lại khiến con đầy thương tích đầy người như vậy?!”
Tô Khanh khóc đến đỏ cả mũi, nhào vào lòng mẫu thân, nức nở đến mức nói năng lộn xộn, đứt quãng không thành câu.
Hạ Lan Chi nghiến răng, sự phẫn nộ trong lòng nàng vẫn còn chưa nguôi: “Mấy vết thương này đều là do Hồ Lai đánh! Hắn còn bắt quận chúa quỳ gối ngay trong nội viện, thậm chí…”
Khương thị nghe đến đó, chỉ thấy trời đất quay cuồng, suýt ngất lịm đi!
Ai có thể ngờ, một người trước mặt thì nho nhã, văn chất phong lưu, lại âm thầm hành hạ nữ nhi bà đến mức này!
Hai mắt Tô Khanh đẫm lệ, run giọng nghẹn ngào: “Nương, con sẽ không bao giờ quay về Hồ gia nữa! Tên nam nhân kia… hắn là một kẻ b**n th**, trong ngoài bất nhất!”
Hạ Lan Chi nhanh tay rót cho nàng một chén trà nóng. Tô Khanh ôm lấy, uống cạn một hơi, cổ họng mới bớt nghẹn, từ từ mở miệng kể rõ đầu đuôi.
Lúc trước, hôn sự này chẳng phải không có lý do. Tô Khanh cùng Hồ Lai đã quen biết nhau trong một buổi thơ hội.
Khi ấy, chàng thiếu niên phong lưu, tài cao học rộng, tướng mạo lại thanh tú, chẳng mấy chốc đã khiến vị quận chúa hiếm khi ra ngoài giao thiệp với nam nhân phải xiêu lòng.
Bình Nam vương từng tỏ vẻ lo lắng chuyện hôn nhân của nữ nhi trong thư. Hoàng đế nghe được, song lại biết Tô Khanh đã có cảm mến với Hồ Lai từ trước, nên liền thuận tay ban hôn.
Tô Khanh thút thít nức nở: “Nào ngờ, hắn chỉ là một gã ngụy quân tử! Ngày hồi môn, nương mới vừa ân cần hỏi một câu: ‘Con ở Hồ phủ sống có tốt không?’”
Nói đến đây, Tô Khanh nghẹn lại, cả người run rẩy như bị kéo về ác mộng.
“Hắn vừa trở về liền phát điên, gào rằng nương xem thường hắn xuất thân hàn môn. Ban đầu hắn đập phá sạch sẽ đồ đạc trong phòng, con chỉ hơi tức giận nói với hắn đôi câu, hắn liền… hắn liền tung quyền tung cước đánh con tới tấp…”
Kể từ ngày đó, mỗi một khắc với Tô Khanh đều chẳng khác nào sống trong địa ngục.
Những nha hoàn hồi môn theo nàng về nhà xuất giá, hắn đều bán sạch ra ngoài, chẳng để lại một ai. Chỉ cần nàng lỡ miệng nói sai một chữ, Hồ Lai lập tức giáng xuống trận đòn tàn bạo. Ngay cả y phục nàng mang từ vương phủ về, hắn cũng giật phăng, xé nát, rồi phạt nàng quỳ trong sân, quỳ đến mức đầu gối rớm máu, một ngày một đêm mới cho đứng lên.
Tô Khanh không lúc nào không nghĩ đến chuyện bỏ trốn, nhưng Hồ Lai lại phòng bị nghiêm ngặt.
Ngoài thời gian thượng triều, gần như lúc nào hắn cũng canh giữ chặt chẽ, đến ngay cả lúc nàng đi nhà xí cũng có hắn đứng chặn ngoài cửa.
Còn khi hắn vào triều, nàng bị trói cứng trong một góc phủ, chờ đến lúc hắn trở về mới được cởi trói.
Hạ Lan Chi càng nghe, càng tức giận đến run cả người: “Hắn dám coi trời bằng vung! Ngay dưới chân thiên tử, lại còn là hôn sự do bệ h* th*n chỉ ban xuống, thế mà hắn lại dám hành hạ thê tử của mình đến vậy. Nếu để Hoàng thượng biết, chắc chắn hắn khó thoát lưới trời!”
Khương thị lau nước mắt, đáy mắt cuồn cuộn hận ý: “Hạ Lan cô nương, chuyện này mong ngươi tạm thời giữ bí mật giúp ta. Ngày mai ta sẽ tự mình vào cung diện thánh, dù hắn không chết thì cũng phải lột một lớp da mới hả được mối hận này của ta!”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 74: Cứu Tô Khanh
10.0/10 từ 21 lượt.