Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 73: Thả Người!

58@-

Phủ Thụy Vương.


Gia đinh vào báo, rồi dẫn họ thẳng đến một thuỷ tạ giữa hồ.


Thụy Vương Tạ Vinh Úy ngồi chễm chệ ở ghế chủ vị, hai bên ôm chặt hai mỹ nhân yểu điệu, tiếng tì bà réo rắt hòa cùng tiếng cười vang dội.


Ngoài Thụy Vương, còn có mấy ông chủ của các cửa tiệm lớn trong kinh thành, và cả Hạ Lan Uyên.


“Sao hôm nay Vô Ngân sư phụ lại rảnh rỗi mà ghé qua hàn xá của bổn vương vậy?” Tạ Vinh Úy hờ hững nhấc mí mắt, cất giọng lười nhác.


Tạ Vô Ngân đáp lạnh nhạt: “Nghe nói gần đây Vương gia rất được Thánh Thượng sủng ái, còn cùng Đại Lý Tự liên thủ điều tra một vụ án tư bạc.”


Một mỹ nhân rút quả nho từ khay, khẽ đặt vào miệng Tạ Vinh Úy. Hắn nhai xong, nuốt trọn, lại còn lè lưỡi l**m môi như chưa thỏa.


Hạ Lan Chi chỉ thấy da gà nổi đầy trên người, trong bụng thầm buồn nôn. Cùng là huyết mạch của Hoàng thất, mà Tạ Vô Ngân thì phong thái bất phàm, sao vị Thụy Vương này lại khiến người ta khó chịu đến vậy cơ chứ.


Nàng tiến lên một bước, chắp tay hành lễ: “Tiểu nữ Hạ Lan thị bái kiến Vương gia. Nghe nói tiểu nhị trong cửa tiệm của tiểu nữ nhất thời hồ đồ, vô ý nhận lấy một thỏi tư bạc, không ngờ lại bị thuộc hạ của Vương gia dẫn đi.”


“Không biết bên Vương gia có tra ra được chút manh mối nào chăng? Cũng trách tiểu nữ mãi bận bịu ở cửa tiệm, sơ sót không để tâm mà quên mất là phải chú ý đến việc này.”



Lời nói nhã nhặn, Hạ Lan Chi chỉ cười nhạt mà không hề nhắc đến luật lệ triều đình, đây cũng đủ cho Thụy Vương giữ được thể diện.


Tạ Vinh Úy liếc mắt sang Hạ Lan Uyên. Người này lập tức bật dậy, nghiêng người chỉ trích: “Hạ Lan Chi! Chỗ này đâu phải nơi ngươi nên đến!”


“Ơ kìa, vì sao ta lại không thể đến đây?” Trong mắt Hạ Lan Chi ánh lên lửa giận.


Nếu chẳng phải Hạ Lan Uyên giở trò từ trong tối thì sao Thụy Vương có cớ bắt hết tiểu nhị của nàng đi chứ?


Hiện nay, ngày ước hẹn chỉ còn bảy ngày, lúc này cố tình gây khó dễ, chẳng phải muốn ép nàng thua hay sao!


Tạ Vinh Úy thong thả lên tiếng: “Vị cô nương này chính là chủ nhân của Thanh Ti phường sao?”


“Đúng vậy.” Hạ Lan Chi đáp gọn.


“Đến thật đúng lúc.” Tạ Vinh Úy vỗ tay, sai người dọn thêm hai chỗ ngồi bên bàn, “Sớm nghe tiếng chủ nhân của Thanh Ti phường là một cô nương tài hoa không thua kém gì nam tử. Nay mới được gặp, bổn vương kính cô nương một ly.”


Hạ Lan Chi hơi cau mày, toan từ chối, lại nghe Tạ Vô Ngân ghé sát tai khẽ nhắc: “Nghe thử xem hắn muốn giở trò gì.”


Lời từ chối nghẹn lại nơi đầu lưỡi, nàng đành nâng chén, miễn cưỡng cười: “Vương gia quá lời rồi, tiểu nữ chẳng qua chỉ kế thừa di nghiệp phu quân mà thôi.”


“Khách khí, khách khí.” Tạ Vinh Úy cười ha hả, đưa mắt nhìn quanh: “Ở đây toàn là thương gia dày dạn sóng gió, nhưng trong vòng một hai tháng đã gây dựng cửa tiệm hưng thịnh như vậy, e rằng chỉ mình Hạ Lan cô nương làm được.”



Lời vừa dứt, Hạ Lan Uyên đã cuống quýt đứng bật dậy: “Vương gia! Xá muội ta nào hiểu gì chuyện lớn lao, tiểu thương tiểu phường của nàng đâu xứng lọt vào mắt ngài.”


Hạ Lan Chi khẽ nhấp thêm ngụm rượu nhạt, trong lòng bỗng sáng tỏ, hóa ra Thụy Vương dung túng Hạ Lan Uyên náo loạn cửa tiệm, chẳng qua là muốn bức nàng phải rơi vào tay thương hội của hắn mà thôi.


Ở phủ Giang Nam cũng đã từng có mấy thương hội, trong tối ngoài sáng tranh đấu không ngừng, phần lớn cửa tiệm của Hạ Lan gia đều lần lượt bại dưới tay bọn họ.


Hạ Lan Uyên tức giận đến nỗi âm thầm cắn chặt răng, chỉ đợi Hạ Lan Chi gật đầu đáp ứng. Nhưng đúng lúc hắn tưởng đã nắm chắc, lại thấy nàng cong khóe môi cười nhạt:


“Vương gia nói quả là chí lý.”


Hắn ngây người, ngay sau đó nhận được ánh mắt hình viên đạn từ Tạ Vinh Úy.


“Vương gia.” Tạ Vô Ngân cắt ngang màn giằng co, giọng lạnh nhạt nhưng dứt khoát: “Lời cũng đã hỏi xong, người cũng nên thả rồi. Nếu không, ta và Hạ Lan cô nương đành lưu lại đây cùng ngài bồi cho đến khi người được thả ra mới thôi.”


Lời nói thẳng thắn, ý tứ chẳng khác nào tuyên bố sẽ bám trụ ở phủ Thụy Vương đến cùng.


Hạ Lan Uyên lập tức bắt lấy cơ hội, quát lớn: “Ngươi là hạng tiểu tử nào mà dám nói xen vào chuyện của Vương gia? Đây là nơi ngươi có thể đứng mũi chịu sào sao!”


Tạ Vinh Úy vẫn ngồi ngả ngớn, cười mà như không cười, ánh mắt lượn qua lượn lại giữa Tạ Vô Ngân và Hạ Lan Uyên, trong đáy mắt thoáng hiện tia không thiện chí.


Tạ Vô Ngân coi như không nghe thấy lời Hạ Lan Uyên, chỉ nhàn nhạt cười: “Nghe nói vụ án tư bạc này đã giao cho Vương gia bảy ngày rồi. Thế mà chưa thấy tiến triển gì, chỉ thấy Vương gia ở đây chè chén vui vầy. Nếu để bệ hạ biết được, chỉ sợ sẽ có chút thất vọng nhỉ?”



Nụ cười đắc ý nãy giờ của Tạ Vinh Úy bỗng khựng lại, thần sắc cứng ngắc: “Bổn vương chỉ cùng bằng hữu uống vài chén rượu nhạt mà thôi.”


Lúc này Hạ Lan Chi khẽ nghiêng người, dịu dàng bồi thêm: “Vậy thì càng tốt. Có điều, nếu để bệ hạ nghe được chuyện vô cớ bắt giữ dân lành, lại còn là do người của Vương gia đích thân dẫn đi thì…”


Nàng chắp tay mỉm cười, thanh âm mềm mại mà lại sắc bén: “Đương nhiên, tiểu nữ chỉ là nói chơi thôi à. Ai mà chẳng biết Vương gia là bậc thanh liêm chính trực. Chỉ sợ bệ hạ nếu hiểu lầm, lại nghĩ chính ngài hạ lệnh, vậy thì… thật oan uổng nha.”


Bàn tay đang nâng chén rượu của Tạ Vinh Úy bỗng dừng lại giữa không trung.


Hạ Lan Uyên thấy thế, lo lắng hắn bị uy h**p, vội vàng quát: “Vương gia! Nữ nhân này tâm tư khó lường, án tử còn chưa điều tra rõ ràng, sao có thể dễ dàng thả người được?!”


“Nơi này chưa tới lượt ngươi mở miệng.” Tạ Vinh Úy mặt lạnh như sắt, khẽ hừ một tiếng, “Chuyện này vốn là do ca ca ngươi làm, không liên quan gì đến bổn vương hết”


“Vương gia, ngài…” Hạ Lan Uyên bị câu nói ấy dọa choáng váng. Hắn vừa mới rời chỗ ngồi đi xuống, liền bị hộ vệ phủ Thụy Vương đè vai, khóa chặt lại.


Hạ Lan Chi mỉm cười nhạt, giọng nhẹ như gió mà từng chữ lại như đâm thẳng vào tim: “Đúng vậy, vốn dĩ Vương gia có tâm tốt giữ hắn lại trong phủ làm khách, nào ngờ ca ca ta lại lấy oán báo ân, thậm chí còn đánh cắp lệnh bài của ngài… Sai lầm ấy, tự hắn phải chịu.”


“Hạ Lan Chi! Ngươi dám đổi trắng thay đen!” Hạ Lan Uyên giận dữ gào lên, nhưng đáp lại hắn chỉ là cái gật đầu thản nhiên của Tạ Vinh Úy.


“Quả thật là bổn vương mắt mù nên mới nhìn lầm người. Dẫn hắn xuống. Còn nữa, ngay lập tức thả hết chưởng quầy và tiểu nhị của Thanh Ti phường ra ngoài.”


“Khoan đã.” Tạ Vô Ngân bất ngờ cất tiếng, ánh mắt thâm trầm quét qua.



Hắn dừng một nhịp, khóe môi nhếch nhẹ, giọng trầm ổn vang vọng: “Giờ tội chồng thêm tội, đúng ra phải áp giải hắn về Đại Lý Tự. Hoàng thúc, ý người thế nào?”


Hai chữ “Hoàng thúc” như một lưỡi dao sắc bén, không khác gì nhắc nhở Thụy Vương rằng cho dù quyền thế lớn đến đâu, hắn vẫn mang họ Tạ, vẫn ở dưới một người.


Hạ Lan Uyên vừa khóc vừa kêu, nhưng chỉ thấy Tạ Vinh Úy phất tay, thản nhiên sai người lôi hắn đi, chẳng buồn để tâm hắn là người của Kim Bằng thương hội.


“Hiền chất, quả là bổn vương đã nhìn lầm người. May mà hiền chất cùng Hạ Lan cô nương kịp thời nhắc nhở, nếu không hôm nay hắn dám trộm lệnh bài của bổn vương, ngày mai còn chẳng biết sẽ trèo lên đầu bổn vương giương oai thế nào!” Thụy Vương nâng chén rượu, cười vang.


Tạ Vô Ngân rũ mắt, nhàn nhạt đáp: “Người xuất gia, không uống rượu.”


Thụy Vương hơi khựng lại, rồi cười gượng: “Bổn vương nhớ lầm rồi.”


Rời phủ Thụy Vương chưa bao lâu, mấy tiểu nhị cũng được thả về theo. Lúc này Hạ Lan Chi mới có thể tươi cười, mắt cong cong: “Quả nhiên ta không nhìn lầm, dẫn ngài tới đây là quá đúng luôn.”


Thực ra, lệnh bài của Thụy Vương sao dễ bị Hạ Lan Uyên trộm đi như thế được? Rõ ràng đó là chuyện Thụy Vương ngầm dung túng, chỉ để nàng thuận lợi chen chân vào thương hội, rồi tùy cơ thu lợi mà thôi.


“Hắn sẽ không dễ dàng buông tay như thế đâu.” Tạ Vô Ngân hờ hững nói, “Hôm nay nàng đắc tội hắn, sau này tốt nhất đừng bao giờ ở một mình với hắn.”


Dù sao đó cũng là hoàng thúc của hắn, tính tình thế nào hắn hiểu rõ nhất. Hạ Lan Chi nghe vậy, liên tục gật đầu, khẽ thở dài: “Chỉ mong vụ án tư bạc này sớm được điều tra sáng tỏ, nếu không những thương hộ bị hại sẽ còn nhiều thêm.”


Một cơn gió nhẹ thổi qua, vờn lọn tóc bên má nàng. Tạ Vô Ngân giơ tay, khẽ vén tóc nàng ra sau tai, khóe môi cong một nụ cười nhạt: “E rằng không dễ dàng như thế. Tư bạc có thể lưu thông khắp kinh thành, chỉ sợ vị hoàng thúc tốt này của ta đã bỏ ra không ít sức.”


Hạ Lan Chi trừng lớn mắt, không biết là vì động tác quá mức ái muội giữa hai người, hay bởi vì lời suy đoán kia của Tạ Vô Ngân khiến nàng chấn động.


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 73: Thả Người!
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...