Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 72
59@-
Trước cổng Đại Lý Tự, người chen chúc đông nghịt, cảnh tượng náo nhiệt hiếm thấy.
“Nghe nói hôm nay sẽ thẩm tra vụ án tư bạc kia, còn liên lụy đến mạng người nữa đấy.”
“Chậc, không ngờ dính liếu tới nhiều người như vậy. Rốt cuộc là kẻ nào làm chuyện thất đức, tích góp tư bạc nhiều đến thế chứ?”
Dân chúng xôn xao bàn luận, ai nấy đều hiếu kỳ đứng xem.
Hạ Lan Chi thân hình mảnh mai, bị dòng người xô đẩy suýt ngã. May thay Tạ Vô Ngân kịp đưa tay đỡ lấy, khẽ nhắc: “Nàng cẩn thận.”
“Đa tạ.” Nàng khẽ đáp, giọng mềm mại. Nàng được hắn chắn trước người, che chở kín kẽ.
Lần này xuống núi, hắn thay bộ xiêm y màu than chì, trên đầu đội bạch ngọc quan che đi mái đầu trọc. Nếu không nhìn kỹ, ai cũng nghĩ hắn chỉ là một công tử tuấn tú, nào biết hắn vốn là một hòa thượng đâu.
Nhớ đến khi nãy lúc cưỡi ngựa hắn cũng ôm chặt nàng trong ngực như vậy, sợ nàng bị xóc mà rơi xuống, vành tai nàng bất giác đỏ hồng.
Ở phía trước có mấy người quỳ rạp trên đất. Thôi Thiếu Khanh ngồi nghiêm nghị, thấp giọng quát: “Những kẻ dưới đường kia, từng người một khai tên ra.”
Một phụ nhân trẻ tuổi đứng lên trước, khom người bẩm: “Dân nữ họ Triệu, thường ngày bán đậu hũ ở Đông Tam Phường. Số tư bạc bị quan gia tịch thu hôm qua vốn là bạc Cẩu Ngũ đưa dân nữ lúc hắn mua đậu hũ.”
Cẩu Ngũ cuống quýt dập đầu: “Đại nhân, tiểu nhân bị oan! Rõ ràng là hôm qua Vương bà tử tới quán thịt mua đồ, tiểu nhân chẳng những mất một lượng bạc, còn mất thêm mười cân thịt heo nữa đấy!”
Hắn gầm lên, hung hăng trừng mắt nhìn Vương bà tử: “Con mụ già kia, mau trả lại thịt cho ta!”
Trái lại Vương bà tử vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Giữa ta với ngươi đã dùng bạc giao dịch, đôi bên thỏa thuận xong. Là quan phủ muốn tịch thu tư bạc, sao ngươi lại đổ tội lên một lão già như ta thế này?”
“Ngươi…” Cẩu Ngũ vốn tính nóng nảy, lập tức văng lời thô lỗ: “Mụ già điên, rõ ràng là ngươi thừa dịp ta đang vội buôn bán mà cố tình giở trò!”
Bang!
Kinh đường mộc giáng xuống, âm thanh vang dội. Thôi Thiếu Khanh quát lớn: “Yên lặng! Vương bà tử, ngươi nói cho rõ, số tư bạc kia là từ đâu mà ra?”
Vương bà tử vội vàng run rẩy, chỉ vào ba người đang quỳ phía trước, ngón tay dừng lại nơi nam nhân trung niên đang cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu: “Hắn… hắn thường mua son phấn của ta, lần ấy hắn đưa một nén bạc thật, nén còn lại là tư bạc.”
Hạ Lan Chi nhận ra người đó, đây chính là vị thương nhân bán ngựa nổi danh ở kinh thành. Hắn dựa vào việc buôn ngựa mà kiếm không ít bạc, trước đây còn từng đến Thanh Ti phường mua trang phục.
Chỉ nghe “phịch” một tiếng, thương nhân ấy quỳ rạp xuống đất, dập đầu kêu oan: “Đại nhân, oan uổng cho thảo dân quá! Chính thảo dân cũng là người bị hại, trong lúc tham lợi mà hồ đồ mới để xảy ra chuyện này.”
Thôi Thiếu Khanh vuốt râu, giọng lạnh lùng: “Còn không mau thành thật khai ra?”
Thương nhân kia run run bẩm: “Thảo dân có một trại ngựa. Nửa tháng trước, có một thương nhân từ nơi khác tới, nói muốn kinh doanh ngựa, hắn đặt mua của thảo dân hơn ba trăm con ngựa. Người ấy nhìn rất thật thà, số ngựa mua phần lớn đều là ngựa tốt. Khi giao bạc, thảo dân chỉ cẩn thận đếm rương thứ nhất. Đến rương thứ hai, thảo dân lại lười biếng, chỉ dùng cân để cân qua loa.”
Trong lòng Hạ Lan Chi đã hiểu rõ.
Theo pháp lệnh triều đình, tư bạc tất nhiên phải bị tịch thu, còn chuyện thương nhân chịu tổn thất thì bọn họ phải tự mình gánh lấy.
Thôi Thiếu Khanh nhíu mày: “Cho nên, số bạc kia ngươi liền đem đi tiêu xài hết rồi sao?”
“Làm sao có thể hết được!” Thương nhân buôn ngựa vội vàng phân trần, “Thảo dân chỉ lén dùng chừng ba mươi nén bạc nguyên bảo thôi ạ.”
Bang!
Kinh đường mộc lại giáng xuống. Thôi Thiếu Khanh quát lớn: “Còn không mau thành thật khai ra!”
“Đại nhân!” Toàn thân thương nhân run lẩy bẩy, chân tay mềm nhũn, “Thảo dân… đã dùng hơn trăm lượng bạc. Cụ thể bao nhiêu thì không còn nhớ rõ nữa.”
“Hừ!” Thôi Thiếu Khanh hừ lạnh, ánh mắt quét qua đám người, bỗng dừng lại trên một gương mặt quen thuộc.
Hắn lập tức sai tiểu lại: “Dẫn hắn xuống, tra xét kỹ càng việc mua ngựa. Phải sớm tìm ra kẻ đã mua số ngựa kia.”
“Tuân lệnh!”
Công đường vừa tản, Thôi Thiếu Khanh liền bước nhanh tới, hành lễ: “Vô Ngân sư phụ, ngài cũng tới đây sao?”
“Không dám, ngài quá khen rồi.” Được khen ngợi, khóe môi Thôi Thiếu Khanh vô thức cong lên, “Vụ tư bạc án này, bệ hạ đã giao cho ta từ bảy ngày trước, đến nay coi như tra ra được bảy tám phần rồi.”
Nghe vậy, mày ngài của Hạ Lan Chi khẽ nhíu lại: “Nhưng vẫn còn một kẻ mua ngựa chưa tìm được. Giữa biển người mênh mông thật giống như mò kim dưới đáy biển vậy?”
“Ba trăm con tuấn mã đâu phải con số nhỏ. Bất luận đi đến đâu cũng sẽ có người thấy.” Thôi Thiếu Khanh nói rồi liếc nhìn Tạ Vô Ngân, “Chỉ là… đối phương đã có thể chế tạo lượng tư bạc lớn như vậy, kẻ mua ngựa e rằng cũng chỉ là một tên tay chân cho người đó thôi.”
“Xem tình hình trước mắt mà nói, chỉ riêng tại kinh thành, bọn chúng đã tung vào gần mười vạn lượng tư bạc.”
Hạ Lan Chi kinh hãi đến ngây người: “Mười vạn lượng?!”
Đời này nàng chưa từng dám tưởng tượng tới một con số lớn đến như vậy đâu.
Thôi Thiếu Khanh gật đầu, chậm rãi nói: “Nghe nói Hạ Lan cô nương mở một hiệu trang phục, dạo gần đây e rằng phải cẩn trọng hơn một chút.”
Sắc mặt Hạ Lan Chi thoáng ngưng trọng, gật đầu đáp lời, sau đó đem mục đích chuyến này nói cho hắn biết: “Thôi đại nhân có rõ tiểu nhị cửa tiệm ta hiện đang bị thẩm vấn ở đâu không?”
Thôi Thiếu Khanh khẽ lắc đầu, điệu bộ nghiêm nghị: “Hôm nay bản quan vẫn luôn bận rộn xử lý manh mối về thương nhân buôn ngựa, chưa từng phái người đi nơi khác. Với lại, nếu không có người cáo báo, quan phủ sao có thể biết trong kho của cô nương cất giấu tư bạc được chứ?”
Hạ Lan Chi sững sờ: “Nhưng hôm nay rõ ràng ta thấy nha dịch khoác xiêm y màu lam đen…”
Thôi Thiếu Khanh chậm rãi đáp: “Bảy ngày trước, bệ hạ đã giao vụ án tư bạc này cho bản quan cùng Thụy Vương gia.”
Đôi mày kiếm của Tạ Vô Ngân khẽ chau lại: “Thế nào, từ khi nào Thôi Thiếu Khanh lại trở thành thuyết khách thế?”
Thôi Thiếu Khanh vội đưa tay sờ mũi, cười gượng: “Thần còn có việc quan trọng, xin phép cáo lui trước.”
Rời khỏi Đại Lý Tự, Hạ Lan Chi bắt gặp ánh mắt hắn chìm trong âm u. Nàng biết, tâm tình mà hắn khó nhọc mới bình ổn được một chút, lúc này lại bị quấy rối.
Không kìm được, nàng siết chặt tay hắn, đón lấy ánh mắt u tối ấy bằng một nụ cười nhẹ nhàng: “Nếu đã chán ghét vậy thì đừng đi. Họ có nhắc đến bao nhiêu lần nữa chúng ta cũng mặc kệ, không đi là không đi thôi.”
“Ừm.” Đáy mắt Tạ Vô Ngân thoáng xẹt qua một tia ý cười, thấp giọng nói: “Ta còn tưởng nàng cũng giống bọn họ.”
Hạ Lan Chi khẽ lắc đầu, chậm rãi đáp: “Không phải lỗi lầm nào cũng có thể dung thứ… dù người ấy là người sinh ra ngài hay nuôi dưỡng ngài đi chăng nữa.”
Nói xong, nàng ngẩng mặt nhìn trời. Giữa hè nắng gắt, ánh mặt trời gay gắt đến chói mắt, hừng hực rọi xuống khiến hàng mi nàng khẽ cụp lại.
“Chỉ tiếc rằng ta chưa từng quen biết vị Thụy Vương kia. Mong Vô Ngân sư phụ nể tình, lại ra tay giúp đỡ ta thêm một phen.”
Tạ Vô Ngân mím môi cười nhạt, khóe môi mỏng nhấc thành một đường cong nhẹ: “Cứ để ta lo.”
Hắn vươn tay, thuận thế nâng nàng lên ngựa.
Quả thực, mệnh Hạ Lan Chi tốt đến lạ thường. Trước kia có đương kim Thái tử dắt cương cho nàng, nay lại được vị phế Thái tử này đích thân dìu đỡ.
Hai người sóng vai cưỡi ngựa, bôn tẩu suốt nửa canh giờ, cuối cùng tấm biển lớn đề bốn chữ “Thụy Vương phủ” mới hiện
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Trước cổng Đại Lý Tự, người chen chúc đông nghịt, cảnh tượng náo nhiệt hiếm thấy.
“Nghe nói hôm nay sẽ thẩm tra vụ án tư bạc kia, còn liên lụy đến mạng người nữa đấy.”
“Chậc, không ngờ dính liếu tới nhiều người như vậy. Rốt cuộc là kẻ nào làm chuyện thất đức, tích góp tư bạc nhiều đến thế chứ?”
Dân chúng xôn xao bàn luận, ai nấy đều hiếu kỳ đứng xem.
Hạ Lan Chi thân hình mảnh mai, bị dòng người xô đẩy suýt ngã. May thay Tạ Vô Ngân kịp đưa tay đỡ lấy, khẽ nhắc: “Nàng cẩn thận.”
“Đa tạ.” Nàng khẽ đáp, giọng mềm mại. Nàng được hắn chắn trước người, che chở kín kẽ.
Lần này xuống núi, hắn thay bộ xiêm y màu than chì, trên đầu đội bạch ngọc quan che đi mái đầu trọc. Nếu không nhìn kỹ, ai cũng nghĩ hắn chỉ là một công tử tuấn tú, nào biết hắn vốn là một hòa thượng đâu.
Nhớ đến khi nãy lúc cưỡi ngựa hắn cũng ôm chặt nàng trong ngực như vậy, sợ nàng bị xóc mà rơi xuống, vành tai nàng bất giác đỏ hồng.
Ở phía trước có mấy người quỳ rạp trên đất. Thôi Thiếu Khanh ngồi nghiêm nghị, thấp giọng quát: “Những kẻ dưới đường kia, từng người một khai tên ra.”
Một phụ nhân trẻ tuổi đứng lên trước, khom người bẩm: “Dân nữ họ Triệu, thường ngày bán đậu hũ ở Đông Tam Phường. Số tư bạc bị quan gia tịch thu hôm qua vốn là bạc Cẩu Ngũ đưa dân nữ lúc hắn mua đậu hũ.”
Cẩu Ngũ cuống quýt dập đầu: “Đại nhân, tiểu nhân bị oan! Rõ ràng là hôm qua Vương bà tử tới quán thịt mua đồ, tiểu nhân chẳng những mất một lượng bạc, còn mất thêm mười cân thịt heo nữa đấy!”
Hắn gầm lên, hung hăng trừng mắt nhìn Vương bà tử: “Con mụ già kia, mau trả lại thịt cho ta!”
Trái lại Vương bà tử vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Giữa ta với ngươi đã dùng bạc giao dịch, đôi bên thỏa thuận xong. Là quan phủ muốn tịch thu tư bạc, sao ngươi lại đổ tội lên một lão già như ta thế này?”
“Ngươi…” Cẩu Ngũ vốn tính nóng nảy, lập tức văng lời thô lỗ: “Mụ già điên, rõ ràng là ngươi thừa dịp ta đang vội buôn bán mà cố tình giở trò!”
Bang!
Kinh đường mộc giáng xuống, âm thanh vang dội. Thôi Thiếu Khanh quát lớn: “Yên lặng! Vương bà tử, ngươi nói cho rõ, số tư bạc kia là từ đâu mà ra?”
Vương bà tử vội vàng run rẩy, chỉ vào ba người đang quỳ phía trước, ngón tay dừng lại nơi nam nhân trung niên đang cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu: “Hắn… hắn thường mua son phấn của ta, lần ấy hắn đưa một nén bạc thật, nén còn lại là tư bạc.”
Hạ Lan Chi nhận ra người đó, đây chính là vị thương nhân bán ngựa nổi danh ở kinh thành. Hắn dựa vào việc buôn ngựa mà kiếm không ít bạc, trước đây còn từng đến Thanh Ti phường mua trang phục.
Chỉ nghe “phịch” một tiếng, thương nhân ấy quỳ rạp xuống đất, dập đầu kêu oan: “Đại nhân, oan uổng cho thảo dân quá! Chính thảo dân cũng là người bị hại, trong lúc tham lợi mà hồ đồ mới để xảy ra chuyện này.”
Thôi Thiếu Khanh vuốt râu, giọng lạnh lùng: “Còn không mau thành thật khai ra?”
Thương nhân kia run run bẩm: “Thảo dân có một trại ngựa. Nửa tháng trước, có một thương nhân từ nơi khác tới, nói muốn kinh doanh ngựa, hắn đặt mua của thảo dân hơn ba trăm con ngựa. Người ấy nhìn rất thật thà, số ngựa mua phần lớn đều là ngựa tốt. Khi giao bạc, thảo dân chỉ cẩn thận đếm rương thứ nhất. Đến rương thứ hai, thảo dân lại lười biếng, chỉ dùng cân để cân qua loa.”
Trong lòng Hạ Lan Chi đã hiểu rõ.
Theo pháp lệnh triều đình, tư bạc tất nhiên phải bị tịch thu, còn chuyện thương nhân chịu tổn thất thì bọn họ phải tự mình gánh lấy.
Thôi Thiếu Khanh nhíu mày: “Cho nên, số bạc kia ngươi liền đem đi tiêu xài hết rồi sao?”
“Làm sao có thể hết được!” Thương nhân buôn ngựa vội vàng phân trần, “Thảo dân chỉ lén dùng chừng ba mươi nén bạc nguyên bảo thôi ạ.”
Bang!
Kinh đường mộc lại giáng xuống. Thôi Thiếu Khanh quát lớn: “Còn không mau thành thật khai ra!”
“Đại nhân!” Toàn thân thương nhân run lẩy bẩy, chân tay mềm nhũn, “Thảo dân… đã dùng hơn trăm lượng bạc. Cụ thể bao nhiêu thì không còn nhớ rõ nữa.”
“Hừ!” Thôi Thiếu Khanh hừ lạnh, ánh mắt quét qua đám người, bỗng dừng lại trên một gương mặt quen thuộc.
Hắn lập tức sai tiểu lại: “Dẫn hắn xuống, tra xét kỹ càng việc mua ngựa. Phải sớm tìm ra kẻ đã mua số ngựa kia.”
“Tuân lệnh!”
Công đường vừa tản, Thôi Thiếu Khanh liền bước nhanh tới, hành lễ: “Vô Ngân sư phụ, ngài cũng tới đây sao?”
“Không dám, ngài quá khen rồi.” Được khen ngợi, khóe môi Thôi Thiếu Khanh vô thức cong lên, “Vụ tư bạc án này, bệ hạ đã giao cho ta từ bảy ngày trước, đến nay coi như tra ra được bảy tám phần rồi.”
Nghe vậy, mày ngài của Hạ Lan Chi khẽ nhíu lại: “Nhưng vẫn còn một kẻ mua ngựa chưa tìm được. Giữa biển người mênh mông thật giống như mò kim dưới đáy biển vậy?”
“Ba trăm con tuấn mã đâu phải con số nhỏ. Bất luận đi đến đâu cũng sẽ có người thấy.” Thôi Thiếu Khanh nói rồi liếc nhìn Tạ Vô Ngân, “Chỉ là… đối phương đã có thể chế tạo lượng tư bạc lớn như vậy, kẻ mua ngựa e rằng cũng chỉ là một tên tay chân cho người đó thôi.”
“Xem tình hình trước mắt mà nói, chỉ riêng tại kinh thành, bọn chúng đã tung vào gần mười vạn lượng tư bạc.”
Hạ Lan Chi kinh hãi đến ngây người: “Mười vạn lượng?!”
Đời này nàng chưa từng dám tưởng tượng tới một con số lớn đến như vậy đâu.
Thôi Thiếu Khanh gật đầu, chậm rãi nói: “Nghe nói Hạ Lan cô nương mở một hiệu trang phục, dạo gần đây e rằng phải cẩn trọng hơn một chút.”
Sắc mặt Hạ Lan Chi thoáng ngưng trọng, gật đầu đáp lời, sau đó đem mục đích chuyến này nói cho hắn biết: “Thôi đại nhân có rõ tiểu nhị cửa tiệm ta hiện đang bị thẩm vấn ở đâu không?”
Thôi Thiếu Khanh khẽ lắc đầu, điệu bộ nghiêm nghị: “Hôm nay bản quan vẫn luôn bận rộn xử lý manh mối về thương nhân buôn ngựa, chưa từng phái người đi nơi khác. Với lại, nếu không có người cáo báo, quan phủ sao có thể biết trong kho của cô nương cất giấu tư bạc được chứ?”
Hạ Lan Chi sững sờ: “Nhưng hôm nay rõ ràng ta thấy nha dịch khoác xiêm y màu lam đen…”
Thôi Thiếu Khanh chậm rãi đáp: “Bảy ngày trước, bệ hạ đã giao vụ án tư bạc này cho bản quan cùng Thụy Vương gia.”
Đôi mày kiếm của Tạ Vô Ngân khẽ chau lại: “Thế nào, từ khi nào Thôi Thiếu Khanh lại trở thành thuyết khách thế?”
Thôi Thiếu Khanh vội đưa tay sờ mũi, cười gượng: “Thần còn có việc quan trọng, xin phép cáo lui trước.”
Rời khỏi Đại Lý Tự, Hạ Lan Chi bắt gặp ánh mắt hắn chìm trong âm u. Nàng biết, tâm tình mà hắn khó nhọc mới bình ổn được một chút, lúc này lại bị quấy rối.
Không kìm được, nàng siết chặt tay hắn, đón lấy ánh mắt u tối ấy bằng một nụ cười nhẹ nhàng: “Nếu đã chán ghét vậy thì đừng đi. Họ có nhắc đến bao nhiêu lần nữa chúng ta cũng mặc kệ, không đi là không đi thôi.”
“Ừm.” Đáy mắt Tạ Vô Ngân thoáng xẹt qua một tia ý cười, thấp giọng nói: “Ta còn tưởng nàng cũng giống bọn họ.”
Hạ Lan Chi khẽ lắc đầu, chậm rãi đáp: “Không phải lỗi lầm nào cũng có thể dung thứ… dù người ấy là người sinh ra ngài hay nuôi dưỡng ngài đi chăng nữa.”
Nói xong, nàng ngẩng mặt nhìn trời. Giữa hè nắng gắt, ánh mặt trời gay gắt đến chói mắt, hừng hực rọi xuống khiến hàng mi nàng khẽ cụp lại.
“Chỉ tiếc rằng ta chưa từng quen biết vị Thụy Vương kia. Mong Vô Ngân sư phụ nể tình, lại ra tay giúp đỡ ta thêm một phen.”
Tạ Vô Ngân mím môi cười nhạt, khóe môi mỏng nhấc thành một đường cong nhẹ: “Cứ để ta lo.”
Hắn vươn tay, thuận thế nâng nàng lên ngựa.
Quả thực, mệnh Hạ Lan Chi tốt đến lạ thường. Trước kia có đương kim Thái tử dắt cương cho nàng, nay lại được vị phế Thái tử này đích thân dìu đỡ.
Hai người sóng vai cưỡi ngựa, bôn tẩu suốt nửa canh giờ, cuối cùng tấm biển lớn đề bốn chữ “Thụy Vương phủ” mới hiện
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 72
10.0/10 từ 21 lượt.