Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 71: Chuyện Cũ Tiền Triều
57@-
Tạ Phong Lăng đưa mắt nhìn Hạ Lan Chi, giọng điệu ôn hòa: “Hạ Lan cô nương, Thập Tam lỡ lời vô lễ, đấy là do bổn cung dạy dỗ chưa chu toàn. Mong cô nương chớ để bụng.”
“Điện hạ quá lời rồi.” Hạ Lan Chi khẽ đáp. Giờ phút này nàng vốn chẳng còn tâm trí trò chuyện khách sáo, trong lòng chỉ một mực lo lắng tin tức của Hạ Lan Uyên.
Tạ Phong Lăng gật nhẹ, rồi quay sang phía Tạ Vô Ngân, thấp giọng hỏi: “Huynh trưởng, thật sự huynh không trở về cùng ta sao?”
Chuỗi Phật châu trong tay Tạ Vô Ngân chậm rãi lăn qua từng kẽ ngón tay, mà hắn thì vẫn lặng thinh. Song trong ánh mắt lạnh nhạt ấy, sự hờ hững đã đủ thay cho câu trả lời.
“Ai…” Tạ Phong Lăng buông một tiếng thở dài, thần sắc thoáng nặng nề: “Phụ hoàng lần này… thôi, ta trở về vậy.”
Dứt lời, hắn bước lên kiệu. Cỗ kiệu bên cạnh vẫn bỏ trống, không ai ngồi vào.
Hạ Lan Chi lén nhìn sang, thấy Tạ Vô Ngân bề ngoài thản nhiên, nhưng nơi đáy mắt lại như ẩn giấu một dòng sóng ngầm khó lường, khiến nàng càng thêm nghi hoặc.
Nàng chần chừ một chút, cuối cùng mở miệng: “Lần này Thái tử điện hạ đích thân tìm đến ngài… chẳng lẽ trong cung đã xảy ra biến cố gì sao?”
Nàng nhớ lại, lần trước ở phủ Thừa tướng, huynh đệ bọn họ lời qua tiếng lại, mùi thuốc súng hừng hực. Vậy mà chỉ mấy ngày sau, Tạ Phong Lăng đã đích thân dẫn người tới tận Chiêu Dương tự, kiên nhẫn mời Tạ Vô Ngân xuống núi. Sự thay đổi này, sao có thể không khiến người ta nghi ngờ được?
“Không có gì.” Tạ Vô Ngân thu ánh nhìn về phía nàng, giọng nói dửng dưng, song trong đó vô tình ẩn chứa một tia nhu hòa mà ngay cả chính hắn cũng chẳng nhận ra: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà nàng lại hấp tấp chạy đến đây? Tới hơi thở còn chưa kịp ổn định lại nữa.”
Hạ Lan Chi không hề giấu giếm, liền đem chuyện phát sinh hôm nay ở Thanh Ti phường kể lại rành rẽ: “Thân phận ta hèn mọn, lời nói ở chốn kinh thành càng chẳng có sức nặng, thật sự không biết cầu cứu ai. Quan phủ tuy có lý do để phá án, nhưng ta chỉ là một nữ tử đơn độc, căn bản chẳng thể lần ra kẻ đứng sau đã bắt những tiểu nhị kia đi mất.”
“Gần đây trong kinh quả thật tư bạc lan tràn, việc này đã giao cho Đại Lý Tự xử lý.” Tạ Vô Ngân chắp tay trước ngực, giọng thản nhiên: “Chỉ là, trong luật lệ triều đình vốn không có quy định rõ ràng. Hễ ai tham dự vào việc tư bạc, đều sẽ bị giam vào ngục để thẩm tra.”
“Cho nên nàng cứ yên tâm, có lẽ quan phủ chỉ gọi bọn họ đến để hỏi chuyện mà thôi.” Hắn hơi rũ mắt: “Ta còn có việc khác, nàng tự mình xuống núi đi.”
Nói xong, hắn xoay người bước vào trong viện, tiện tay khép lại cánh cổng gỗ.
“Tạ Vô Ngân!” Hạ Lan Chi trong lòng rối như tơ vò, vội vàng gọi với theo: “Ngài không thể cùng ta xuống núi xem sao? Nếu quả thật không có gì, ta sẽ tự đưa ngài trở về!”
Nhưng bóng dáng Tạ Vô Ngân càng lúc càng xa, hắn tuyệt nhiên không hề dừng lại, cũng chẳng thèm đáp lại một lời.
Hạ Lan Chi hiểu rõ tính hắn, nếu nàng đã đứng trước mặt hắn cầu xin mà hắn vẫn không chịu giúp, vậy thì tất nhiên là hắn không muốn rước thêm phiền toái lên người mình rồi.
Nàng chỉ đành quanh quẩn trước đình viện, đi đi lại lại, mệt mỏi thì tựa vào rặng trúc biếc bên cạnh nghỉ ngơi.
Chẳng bao lâu sau, từ trong viện vang lên tiếng bước chân, Tạ Vô Ngân xuất hiện, trong tay xách một giỏ tre, bên trong có nến thơm và giấy đuốc.
“Ngài…”
Lời cầu khẩn nơi cổ họng Hạ Lan Chi bỗng nghẹn lại, chưa kịp thốt ra thì hắn đã ung dung bước thẳng, không hề ngoảnh lại, đi sâu vào rừng trúc.
Lối mòn hun hút, so với lần trước bọn họ vào đào măng còn xa hơn mấy phần. Rừng trúc rậm rạp, đi một bước cũng khó. Mãi đến khi dừng chân bên một dòng suối nhỏ, một ngôi mộ cũ kỹ mới hiện ra trước mắt.
Trước phần mộ chỉ dựng một tấm bia đá không khắc chữ, chẳng ai biết nơi đây chôn cất người nào.
Nhưng vừa rồi Tạ Phong Lăng còn khẩn thiết mời Tạ Vô Ngân hồi cung…
Vàng thỏi cùng nến đều lần lượt được châm lửa, tiền giấy bỏ vào thau đồng, chỉ chốc lát đã bốc cháy, ngọn lửa lách tách bập bùng, sáng rực trong màn đêm tĩnh mịch.
“Vị này… chính là…” Hạ Lan Chi rũ mắt, giọng cũng trở nên nhỏ nhẹ hơn, “là phần mộ của Hiếu Hoàng hậu nương nương sao?”
Tạ Vô Ngân quỳ thẳng trước mộ, lặng lẽ gật đầu: “Chỉ là mộ chôn di vật thôi.”
Nghe vậy, trong lòng Hạ Lan Chi dấy lên ngũ vị tạp trần.
Nghĩ cũng phải. Nàng từng lén dò hỏi, biết được từ sau ngày mừng thọ năm ấy, tiên hoàng hậu băng hà, hoàng đế chẳng những không truy phong, mà đến tước vị cũng chưa từng ban xuống.
Đường đường là một Hoàng hậu, lẽ nào lại mai táng lặng lẽ trong góc rừng trúc vắng vẻ này?
Giọng Hạ Lan Chi khẽ run, chẳng dám nghĩ sâu hơn. Chẳng lẽ… sau khi mẫu hậu hắn qua đời, ngay cả thân nhi tử như hắn cũng không thể đứng trước mộ bà mà dâng hương cúng bái ư? Hay là… chỉ có mình Tạ Vô Ngân mới như vậy?”
Bóng lưng nam nhân ấy vẫn thẳng tắp đĩnh đạc, nhưng nương vào nơi ánh lửa lay động, nàng lại thấy rõ dưới tấm mặt nạ cao ngạo kia là một tầng yếu ớt cùng chua xót không cách nào che giấu được.
Tạ Vô Ngân đã quen với mọi thứ, chỉ thong thả ném thêm mấy thỏi vàng vào thau đồng, giọng nhàn nhạt: “Không liên quan đến nàng. Mẫu hậu ta bị ép bức đến chỗ chết, nhưng vẫn kiên quyết giữ trọn tiết hạnh, không chịu ô nhục, vậy thì sao có thể theo ta chịu khổ trong ngôi chùa này được chứ?”
Hắn ngừng một chút, ánh mắt trầm xuống, khóe môi gợn ý cười tự giễu, lại ẩn chứa nỗi thống khổ: “Chỉ là, đôi khi nhớ lại ngày ấy… ta vẫn hận chính mình vô cùng.”
Mày kiếm hắn nhíu chặt, vẻ mặt lẫn lộn giữa oán hận và hối tiếc, như một vết thương chưa từng lành, càng nghĩ càng thêm rớm máu.
Hạ Lan Chi lặng lẽ ngồi xổm bên cạnh, cũng thuận tay ném mấy tờ tiền giấy vào thau đồng, nhẹ nhàng an ủi: “Người đã sớm yên nghỉ. Nếu tiên hoàng hậu biết ngài còn vì chuyện năm ấy mà thống khổ, e rằng bà ở dưới suối vàng cũng khó lòng mà buông xuôi.”
Khóe môi Tạ Vô Ngân khẽ nhếch lên một nụ cười tự giễu, thanh âm trầm thấp: “Năm đó, có kẻ tố giác nhà ngoại ta mưu đồ phản nghịch, trong phủ tàng trữ cấm vật.”
“Hoàng đế đích thân lệnh cho Thụy Hoàng thúc dẫn người đến tra xét. Quả nhiên phát hiện bên trong phủ của nhà ngoại có một mật thất, bên trong cất giữ một bộ long bào.”
“Ha! Chỉ vì một bộ xiêm y, hoàng đế liền hạ chỉ bắt toàn bộ bảy mươi hai nhân khẩu vào thiên lao, chờ ngày xử trảm.”
Hạ Lan Chi sợ hãi đến nuốt nghẹn một ngụm nước bọt. Bảy mươi hai sinh mạng tươi sống a!
Nàng thấy mắt Tạ Vô Ngân đỏ ngầu tơ máu, gân xanh trên thái dương giật liên hồi, liền vội vàng vỗ nhẹ lưng hắn, giọng run run nói: “Dù thực sự có lòng tạo phản, thì ai lại thản nhiên giấu long bào ngay trong phủ chứ? Đây rõ ràng là bị người khác hãm hại!”
“Đúng vậy!” Hắn bật cười lạnh, khóe môi vẽ ra một đường chua chát: “Cho đến khi nhà ngoại ta máu chảy thành sông, mới tra ra được cái gọi là long bào kia chẳng qua chỉ là y phục diễn hí kịch!”
“Mùa đông năm ấy, tuyết dày phủ kín, ta quỳ suốt ba ngày ba đêm trước cửa tẩm cung, cầu ông ta ban chiếu chỉ giải oan cho nhà ngoại ta.”
Giọng hắn nghẹn lại, ánh mắt mịt mờ như chìm vào ký ức: “Cũng chính lúc đó, cô cô bên cạnh mẫu thân vội vàng tới báo… nói bà vì không chịu nổi nhục nhã, đã thắt cổ tự vẫn…”
Hạ Lan Chi nhìn bàn tay hắn siết chặt đến run rẩy, ngay cả thân hình cũng khẽ lay động. Nỗi đau kia, nàng chỉ thoáng nhìn đã thấy xé lòng, huống hồ hắn chính là người phải gánh chịu.
Nàng khẽ đặt tay lên bàn tay đang siết chặt của hắn, không nói một lời, chỉ lặng lẽ ở bên, như ngầm an ủi.
Khó trách… chẳng ai dám nhắc tới thân thế của hắn. Khó trách… rõ ràng có thể hưởng vinh hoa trong cung, hắn lại chọn ôm lấy xiêm y của mẫu thân, dựng nên một ngôi mộ vắng lặng nơi rừng sâu chỉ để chôn di vật. Đến cả cái tên… cũng chẳng thể khắc rõ trên bia.
Chuyện của tiên hoàng hậu đã qua hơn mười năm, nhưng thử hỏi một thiếu niên mười bốn tuổi còn chưa rời khỏi sự ngây dại, lại phải gánh lấy nỗi oan khuất kinh thiên động địa ấy, thì làm sao có thể chịu nổi?
Hạ Lan Chi bất giác nghĩ đến mẫu thân của mình. Một người dịu dàng, đoan trang đến thế, cuối cùng cũng ra đi trong một mùa đông giá rét. Lúc lâm chung, trên tay bà còn giữ lấy bộ hỉ phục chưa kịp khâu xong.
Một người mẹ… phải mang trong lòng bao nhiêu oán hận, bất lực đến mức nào, mới đành buông bỏ hài tử của chính mình?
Vành mắt nàng bỗng đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: “Nếu như chúng ta có thể gặp nhau sớm hơn… dẫu ta chẳng thể thay đổi được kết cục năm xưa, nhưng ít nhất ta có thể ở bên ngài, cùng ngài chia sẻ mọi điều.”
Tạ Vô Ngân khẽ rùng mình, hít sâu một hơi, rồi gượng cười: “Không sao… tất cả đã là quá khứ rồi.”
Hắn châm ba nén hương, đưa cho nàng: “Nếu đã đến đây rồi thì hãy bái lạy mẫu thân của ta một cái đi. Chắc hẳn bà sẽ phù hộ cho nàng được bình an.”
Hạ Lan Chi cung kính dập đầu ba lạy, rồi cắm nén hương vào lư hương nhỏ. Khói mỏng vấn vít, phiêu tán trong gió.
Rời khỏi ngôi mộ, sắc mặt Tạ Vô Ngân đã dần trở lại bình tĩnh, khí chất lạnh nhạt vốn có lại hiện lên. Hắn khẽ nói: “Đi thôi, tới Đại Lý Tự xem một chuyến.”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Tạ Phong Lăng đưa mắt nhìn Hạ Lan Chi, giọng điệu ôn hòa: “Hạ Lan cô nương, Thập Tam lỡ lời vô lễ, đấy là do bổn cung dạy dỗ chưa chu toàn. Mong cô nương chớ để bụng.”
“Điện hạ quá lời rồi.” Hạ Lan Chi khẽ đáp. Giờ phút này nàng vốn chẳng còn tâm trí trò chuyện khách sáo, trong lòng chỉ một mực lo lắng tin tức của Hạ Lan Uyên.
Tạ Phong Lăng gật nhẹ, rồi quay sang phía Tạ Vô Ngân, thấp giọng hỏi: “Huynh trưởng, thật sự huynh không trở về cùng ta sao?”
Chuỗi Phật châu trong tay Tạ Vô Ngân chậm rãi lăn qua từng kẽ ngón tay, mà hắn thì vẫn lặng thinh. Song trong ánh mắt lạnh nhạt ấy, sự hờ hững đã đủ thay cho câu trả lời.
“Ai…” Tạ Phong Lăng buông một tiếng thở dài, thần sắc thoáng nặng nề: “Phụ hoàng lần này… thôi, ta trở về vậy.”
Dứt lời, hắn bước lên kiệu. Cỗ kiệu bên cạnh vẫn bỏ trống, không ai ngồi vào.
Hạ Lan Chi lén nhìn sang, thấy Tạ Vô Ngân bề ngoài thản nhiên, nhưng nơi đáy mắt lại như ẩn giấu một dòng sóng ngầm khó lường, khiến nàng càng thêm nghi hoặc.
Nàng chần chừ một chút, cuối cùng mở miệng: “Lần này Thái tử điện hạ đích thân tìm đến ngài… chẳng lẽ trong cung đã xảy ra biến cố gì sao?”
Nàng nhớ lại, lần trước ở phủ Thừa tướng, huynh đệ bọn họ lời qua tiếng lại, mùi thuốc súng hừng hực. Vậy mà chỉ mấy ngày sau, Tạ Phong Lăng đã đích thân dẫn người tới tận Chiêu Dương tự, kiên nhẫn mời Tạ Vô Ngân xuống núi. Sự thay đổi này, sao có thể không khiến người ta nghi ngờ được?
“Không có gì.” Tạ Vô Ngân thu ánh nhìn về phía nàng, giọng nói dửng dưng, song trong đó vô tình ẩn chứa một tia nhu hòa mà ngay cả chính hắn cũng chẳng nhận ra: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà nàng lại hấp tấp chạy đến đây? Tới hơi thở còn chưa kịp ổn định lại nữa.”
Hạ Lan Chi không hề giấu giếm, liền đem chuyện phát sinh hôm nay ở Thanh Ti phường kể lại rành rẽ: “Thân phận ta hèn mọn, lời nói ở chốn kinh thành càng chẳng có sức nặng, thật sự không biết cầu cứu ai. Quan phủ tuy có lý do để phá án, nhưng ta chỉ là một nữ tử đơn độc, căn bản chẳng thể lần ra kẻ đứng sau đã bắt những tiểu nhị kia đi mất.”
“Gần đây trong kinh quả thật tư bạc lan tràn, việc này đã giao cho Đại Lý Tự xử lý.” Tạ Vô Ngân chắp tay trước ngực, giọng thản nhiên: “Chỉ là, trong luật lệ triều đình vốn không có quy định rõ ràng. Hễ ai tham dự vào việc tư bạc, đều sẽ bị giam vào ngục để thẩm tra.”
“Cho nên nàng cứ yên tâm, có lẽ quan phủ chỉ gọi bọn họ đến để hỏi chuyện mà thôi.” Hắn hơi rũ mắt: “Ta còn có việc khác, nàng tự mình xuống núi đi.”
Nói xong, hắn xoay người bước vào trong viện, tiện tay khép lại cánh cổng gỗ.
“Tạ Vô Ngân!” Hạ Lan Chi trong lòng rối như tơ vò, vội vàng gọi với theo: “Ngài không thể cùng ta xuống núi xem sao? Nếu quả thật không có gì, ta sẽ tự đưa ngài trở về!”
Nhưng bóng dáng Tạ Vô Ngân càng lúc càng xa, hắn tuyệt nhiên không hề dừng lại, cũng chẳng thèm đáp lại một lời.
Hạ Lan Chi hiểu rõ tính hắn, nếu nàng đã đứng trước mặt hắn cầu xin mà hắn vẫn không chịu giúp, vậy thì tất nhiên là hắn không muốn rước thêm phiền toái lên người mình rồi.
Nàng chỉ đành quanh quẩn trước đình viện, đi đi lại lại, mệt mỏi thì tựa vào rặng trúc biếc bên cạnh nghỉ ngơi.
Chẳng bao lâu sau, từ trong viện vang lên tiếng bước chân, Tạ Vô Ngân xuất hiện, trong tay xách một giỏ tre, bên trong có nến thơm và giấy đuốc.
“Ngài…”
Lời cầu khẩn nơi cổ họng Hạ Lan Chi bỗng nghẹn lại, chưa kịp thốt ra thì hắn đã ung dung bước thẳng, không hề ngoảnh lại, đi sâu vào rừng trúc.
Lối mòn hun hút, so với lần trước bọn họ vào đào măng còn xa hơn mấy phần. Rừng trúc rậm rạp, đi một bước cũng khó. Mãi đến khi dừng chân bên một dòng suối nhỏ, một ngôi mộ cũ kỹ mới hiện ra trước mắt.
Trước phần mộ chỉ dựng một tấm bia đá không khắc chữ, chẳng ai biết nơi đây chôn cất người nào.
Nhưng vừa rồi Tạ Phong Lăng còn khẩn thiết mời Tạ Vô Ngân hồi cung…
Vàng thỏi cùng nến đều lần lượt được châm lửa, tiền giấy bỏ vào thau đồng, chỉ chốc lát đã bốc cháy, ngọn lửa lách tách bập bùng, sáng rực trong màn đêm tĩnh mịch.
“Vị này… chính là…” Hạ Lan Chi rũ mắt, giọng cũng trở nên nhỏ nhẹ hơn, “là phần mộ của Hiếu Hoàng hậu nương nương sao?”
Tạ Vô Ngân quỳ thẳng trước mộ, lặng lẽ gật đầu: “Chỉ là mộ chôn di vật thôi.”
Nghe vậy, trong lòng Hạ Lan Chi dấy lên ngũ vị tạp trần.
Nghĩ cũng phải. Nàng từng lén dò hỏi, biết được từ sau ngày mừng thọ năm ấy, tiên hoàng hậu băng hà, hoàng đế chẳng những không truy phong, mà đến tước vị cũng chưa từng ban xuống.
Đường đường là một Hoàng hậu, lẽ nào lại mai táng lặng lẽ trong góc rừng trúc vắng vẻ này?
Giọng Hạ Lan Chi khẽ run, chẳng dám nghĩ sâu hơn. Chẳng lẽ… sau khi mẫu hậu hắn qua đời, ngay cả thân nhi tử như hắn cũng không thể đứng trước mộ bà mà dâng hương cúng bái ư? Hay là… chỉ có mình Tạ Vô Ngân mới như vậy?”
Bóng lưng nam nhân ấy vẫn thẳng tắp đĩnh đạc, nhưng nương vào nơi ánh lửa lay động, nàng lại thấy rõ dưới tấm mặt nạ cao ngạo kia là một tầng yếu ớt cùng chua xót không cách nào che giấu được.
Tạ Vô Ngân đã quen với mọi thứ, chỉ thong thả ném thêm mấy thỏi vàng vào thau đồng, giọng nhàn nhạt: “Không liên quan đến nàng. Mẫu hậu ta bị ép bức đến chỗ chết, nhưng vẫn kiên quyết giữ trọn tiết hạnh, không chịu ô nhục, vậy thì sao có thể theo ta chịu khổ trong ngôi chùa này được chứ?”
Hắn ngừng một chút, ánh mắt trầm xuống, khóe môi gợn ý cười tự giễu, lại ẩn chứa nỗi thống khổ: “Chỉ là, đôi khi nhớ lại ngày ấy… ta vẫn hận chính mình vô cùng.”
Mày kiếm hắn nhíu chặt, vẻ mặt lẫn lộn giữa oán hận và hối tiếc, như một vết thương chưa từng lành, càng nghĩ càng thêm rớm máu.
Hạ Lan Chi lặng lẽ ngồi xổm bên cạnh, cũng thuận tay ném mấy tờ tiền giấy vào thau đồng, nhẹ nhàng an ủi: “Người đã sớm yên nghỉ. Nếu tiên hoàng hậu biết ngài còn vì chuyện năm ấy mà thống khổ, e rằng bà ở dưới suối vàng cũng khó lòng mà buông xuôi.”
Khóe môi Tạ Vô Ngân khẽ nhếch lên một nụ cười tự giễu, thanh âm trầm thấp: “Năm đó, có kẻ tố giác nhà ngoại ta mưu đồ phản nghịch, trong phủ tàng trữ cấm vật.”
“Hoàng đế đích thân lệnh cho Thụy Hoàng thúc dẫn người đến tra xét. Quả nhiên phát hiện bên trong phủ của nhà ngoại có một mật thất, bên trong cất giữ một bộ long bào.”
“Ha! Chỉ vì một bộ xiêm y, hoàng đế liền hạ chỉ bắt toàn bộ bảy mươi hai nhân khẩu vào thiên lao, chờ ngày xử trảm.”
Hạ Lan Chi sợ hãi đến nuốt nghẹn một ngụm nước bọt. Bảy mươi hai sinh mạng tươi sống a!
Nàng thấy mắt Tạ Vô Ngân đỏ ngầu tơ máu, gân xanh trên thái dương giật liên hồi, liền vội vàng vỗ nhẹ lưng hắn, giọng run run nói: “Dù thực sự có lòng tạo phản, thì ai lại thản nhiên giấu long bào ngay trong phủ chứ? Đây rõ ràng là bị người khác hãm hại!”
“Đúng vậy!” Hắn bật cười lạnh, khóe môi vẽ ra một đường chua chát: “Cho đến khi nhà ngoại ta máu chảy thành sông, mới tra ra được cái gọi là long bào kia chẳng qua chỉ là y phục diễn hí kịch!”
“Mùa đông năm ấy, tuyết dày phủ kín, ta quỳ suốt ba ngày ba đêm trước cửa tẩm cung, cầu ông ta ban chiếu chỉ giải oan cho nhà ngoại ta.”
Giọng hắn nghẹn lại, ánh mắt mịt mờ như chìm vào ký ức: “Cũng chính lúc đó, cô cô bên cạnh mẫu thân vội vàng tới báo… nói bà vì không chịu nổi nhục nhã, đã thắt cổ tự vẫn…”
Hạ Lan Chi nhìn bàn tay hắn siết chặt đến run rẩy, ngay cả thân hình cũng khẽ lay động. Nỗi đau kia, nàng chỉ thoáng nhìn đã thấy xé lòng, huống hồ hắn chính là người phải gánh chịu.
Nàng khẽ đặt tay lên bàn tay đang siết chặt của hắn, không nói một lời, chỉ lặng lẽ ở bên, như ngầm an ủi.
Khó trách… chẳng ai dám nhắc tới thân thế của hắn. Khó trách… rõ ràng có thể hưởng vinh hoa trong cung, hắn lại chọn ôm lấy xiêm y của mẫu thân, dựng nên một ngôi mộ vắng lặng nơi rừng sâu chỉ để chôn di vật. Đến cả cái tên… cũng chẳng thể khắc rõ trên bia.
Chuyện của tiên hoàng hậu đã qua hơn mười năm, nhưng thử hỏi một thiếu niên mười bốn tuổi còn chưa rời khỏi sự ngây dại, lại phải gánh lấy nỗi oan khuất kinh thiên động địa ấy, thì làm sao có thể chịu nổi?
Hạ Lan Chi bất giác nghĩ đến mẫu thân của mình. Một người dịu dàng, đoan trang đến thế, cuối cùng cũng ra đi trong một mùa đông giá rét. Lúc lâm chung, trên tay bà còn giữ lấy bộ hỉ phục chưa kịp khâu xong.
Một người mẹ… phải mang trong lòng bao nhiêu oán hận, bất lực đến mức nào, mới đành buông bỏ hài tử của chính mình?
Vành mắt nàng bỗng đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: “Nếu như chúng ta có thể gặp nhau sớm hơn… dẫu ta chẳng thể thay đổi được kết cục năm xưa, nhưng ít nhất ta có thể ở bên ngài, cùng ngài chia sẻ mọi điều.”
Tạ Vô Ngân khẽ rùng mình, hít sâu một hơi, rồi gượng cười: “Không sao… tất cả đã là quá khứ rồi.”
Hắn châm ba nén hương, đưa cho nàng: “Nếu đã đến đây rồi thì hãy bái lạy mẫu thân của ta một cái đi. Chắc hẳn bà sẽ phù hộ cho nàng được bình an.”
Hạ Lan Chi cung kính dập đầu ba lạy, rồi cắm nén hương vào lư hương nhỏ. Khói mỏng vấn vít, phiêu tán trong gió.
Rời khỏi ngôi mộ, sắc mặt Tạ Vô Ngân đã dần trở lại bình tĩnh, khí chất lạnh nhạt vốn có lại hiện lên. Hắn khẽ nói: “Đi thôi, tới Đại Lý Tự xem một chuyến.”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 71: Chuyện Cũ Tiền Triều
10.0/10 từ 21 lượt.