Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 70: Vu Oan Hãm Hại

29@-

“Không cần ngươi quan tâm!” Hạ Lan Chi lạnh giọng, trực tiếp đóng sập cửa.


Trong đáy mắt Hạ Lan Uyên thoáng lóe một tia âm độc, hai tay hắn chắp sau lưng, lững thững theo bước chân đám nha dịch rời đi.


Trong phòng, Sài Ngạn Minh vốn chưa từng thấy cảnh tượng oai nghiêm như vừa rồi, sợ đến choáng váng: “Chủ nhân, chuyện này… rốt cuộc phải làm sao đây? Nếu không tra ra được thỏi bạc kia từ đâu tới, vậy những người bị bắt có thể trở về không?!”


Đôi mắt Hạ Lan Chi thoáng qua một tia lạnh lẽo: “Đương nhiên là không thể tra ra. Thỏi bạc đó vốn dĩ chẳng phải trong cửa tiệm của chúng ta.”


“Thiếu phu nhân, sao ngài lại nói vậy?” Vương Lan siết chặt khăn tay, giọng run run.


Nàng vô cùng lo lắng cho an nguy của Thạch Đầu. Nếu không phải hắn kịp thời đứng ra gánh thay chức chưởng quầy và giữ sổ sách, e rằng hôm nay chính nàng cũng đã bị cuốn vào tai họa ngục tù.



Hạ Lan Chi chỉ vào đống bạc vụn và ngân phiếu vương vãi khắp nền nhà: “Lúc đầu bọn họ căn bản không biết rương nào cất bạc. Mệnh lệnh mà họ nhận được từ phía trên là cố ý phá hỏng cửa tiệm của chúng ta mà thôi. Cho nên khi họ lật đổ tủ, bạc mới rơi lả tả ra ngoài.”


Vương Lan bừng tỉnh, gật đầu liên tục: “Thiếp thân hiểu rồi! Khó trách khi ấy bọn họ cứ khăng khăng muốn lên tầng ba. Bởi chỉ có tầng ba là chưa bị lục soát, nếu tìm được tư bạc ở đó, chẳng khác nào là cố ý che giấu, lúc đó Thanh Ti phường sẽ càng bị ảnh hưởng nghiêm trọng hơn!”


Thực ra, ngay từ khoảnh khắc tên nha dịch mắt hí kia moi ra thỏi bạc ở trong góc, Hạ Lan Chi đã lấy làm lạ.


Hơn nữa, Thanh Ti phường xưa nay chưa từng đúc bạc giả, nếu là tra án bình thường, quan phủ cũng không đến mức bức bách dữ dội như thế.


Bởi vậy, thỏi bạc kia… rõ ràng là kẻ khác cố tình hãm hại, gài bẫy Thanh Ti phường.


“Thiếu phu nhân, nếu không… chúng ta cầu lão gia thử xem? Nói không chừng lão gia sẽ có cách.” Vương Lan tuyệt vọng đến mức bám víu vào ý nghĩ cuối cùng.


Hạ Lan Chi khẽ cười lạnh, hàng mi dài run run: “Chính ông ta còn lo chưa xong thân mình thì làm sao rảnh rỗi mà quản chuyện của ta? Với tính tình đó, mấy tiểu nhị sống hay chết, ông ta có thể sẽ bận tâm ư.”



Nói đoạn, nàng lập tức sai Vương Lan tự mình đến phủ Hộ Quốc Công và phủ Lục công chúa, mang xiêm y đã hẹn may giao tận tay, cũng nhân tiện dò xét xem gần đây triều đình có động tĩnh gì khác thường không.


Còn nàng, không chút chần chừ, khoác áo choàng, phi thẳng tới Chiêu Dương tự.


Gió lạnh quất vào mặt, bạch mã dưới thân tung vó như bay. Khi Hạ Lan Chi đến nơi, ngoài thiền viện đã có sẵn hai cỗ xe ngựa dừng lại ở đó, bốn bề giăng hơn hai mươi vệ sĩ.


Ngay cả người quen cũ là Thập Tam cũng đang đứng canh ở cổng.


Nàng kéo mạnh dây cương, con ngựa hí vang, đảo chân mấy vòng tại chỗ: “Thập Tam? Ngươi làm gì ở đây?”


Thập Tam ngậm nhánh cỏ khô, trừng mắt lườm nàng, giọng chua chát: “Ngươi cứ như âm hồn không tan ấy nhỉ! Điện hạ ở đâu thì ngươi cũng chui tới đó sao?”


“Ta tới tìm Vô Ngân tiểu sư phụ.” Hạ Lan Chi không muốn đôi co với hắn, việc quan trọng lúc này chính là nhanh chóng gặp được Tạ Vô Ngân.



Nàng biết hắn quen thân với Thôi Thiếu Khanh của Đại Lý Tự, mà những án lớn liên quan đến tư bạc như thế này, cuối cùng cũng đều do Đại Lý Tự tiếp nhận điều tra.


Thấy nàng buộc ngựa trước cổng rồi định đẩy cửa bước vào, Thập Tam vội chắn ngang: “Thái tử điện hạ đang nghị sự bên trong, người không phận sự, miễn vào!”


“Nhưng ta có chuyện rất quan trọng!” Hạ Lan Chi đã chẳng còn tâm trí để lo lắng nhiều như vậy. Trong lòng nàng chỉ sợ đám nha dịch trong ngục kia liên thủ với Hạ Lan Uyên, dùng cực hình tra tấn mấy tiểu nhị.


Đúng lúc hai người còn đang giằng co, cánh cửa nhỏ của thiền viện từ từ mở ra.


Tạ Phong Lăng bước ra, hơi cau mày: “Thập Tam! Sao có thể vô lễ với Hạ Lan cô nương như thế.”


“Nhưng điện hạ, nữ nhân này nàng…” Thập Tam nghẹn lời, càng nhìn Hạ Lan Chi càng thêm căm ghét.


Đúng là yêu nữ!


Điện hạ vốn ôn nhuận như ngọc, một công tử phong nhã lễ độ, vậy mà từ khi gặp nàng, điện hạ đã bao lần vì nàng mà quát mắng hắn…



Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 70: Vu Oan Hãm Hại
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...