Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 95: Phiên Ngoại 3: Sinh Con (Tạ Vô Ngân x Hạ Lan Chi)

63@-
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“A! Đau quá!”


Hạ Lan Chi nằm trên giường nệm ở Tiêu Phòng Điện, hai chân tách ra, cả người đau đến mức mồ hôi túa ra từng hạt li ti, thấm ướt mái tóc mai.


Chết mất thôi… sao lại đau đến thế này?


Trước đây, nàng từng chứng kiến những sản phụ khác chỉ hai canh giờ đã có thể hạ sinh xong một tiểu hài tử, sao đến lượt mình đã qua ba canh giờ mà vẫn chưa được giải thoát vậy?


“Hoàng hậu nương nương, xin ngài cố gắng thêm một chút!”


Bà mụ ở bên tai nôn nóng thúc giục.


Nàng nào phải không muốn dùng sức đâu, chỉ là cơn đau như xé gan rút ruột này khiến nàng gần như chết lặng, mỗi hơi thở đều nặng nề tựa như dao cắt.


Đúng lúc ấy, cửa phòng bỗng bị mở ra.


Tạ Vô Ngân sải bước tiến vào, gương mặt nghiêm nghị, trong đôi mắt đầy tơ máu đỏ ngầu.


Tháng trước, tiên hoàng băng hà, hắn thuận thế đăng cơ, vừa phải lo quốc tang, vừa xử lý triều chính, bận rộn đến nỗi không ngơi tay. Vì thế, Hạ Lan Chi dù đã tới ngày sinh nở cũng cố dặn cung nhân không được báo cho hắn biết.


Nay nhìn thấy hắn xuất hiện, trong lòng nàng run lên, bàn tay vô thức siết chặt lấy tay hắn, giọng thều thào: “Vì sao chàng lại tới đây?”



“Nghe tiếng nàng kêu đau thấu tim gan, lòng ta nào chịu được?!”


Ngoài cửa, đại thái giám vội quỳ xuống kêu lên: “Bệ hạ, xin ngài mau mau ra ngoài! Trong phòng sản huyết uế tạp, e rằng sẽ làm tổn thương long thể của ngài mất!”


“Câm miệng!” Tạ Vô Ngân nổi gân xanh bên thái dương, giận dữ quát lớn, “Hoàng hậu của trẫm đang ở giữa ranh giới sống chết, trẫm còn bận tâm đến mấy điều kiêng kỵ hư ảo kia sao?!”


Hạ Lan Chi đã đau đến không còn sức nói nên lời. Khuôn mặt nàng trắng bệch như giấy, chỉ cần khẽ chạm vào cũng như có thể vỡ nát.


Nàng vốn không sợ chuyện đen đủi va chạm, chỉ sợ dáng vẻ tiều tụy xấu xí này bị hắn nhìn thấy. So với vẻ kiều diễm thường ngày, giờ phút này nàng yếu ớt, nhếch nhác hơn gấp mấy chục lần, khiến nàng tự ti chẳng dám đối diện với hắn nữa.


“Rốt cuộc là thế nào? Vì sao đứa nhỏ này mãi vẫn chưa ra đời vậy?” Tạ Vô Ngân trầm giọng chất vấn, trong lời nói ẩn chứa lo âu khôn cùng.


Bà mụ cùng y nữ luống cuống tay chân. Một y nữ vội vàng bẩm: “Hoàng hậu nương nương mang song thai, hơn nữa thai nhi lại quá lớn, vì thế sinh nở mới chậm như vậy. Giờ nương nương đã sức cùng lực kiệt, nên càng khó khăn hơn.”


“A… Tạ Vô Ngân!” Hạ Lan Chi đau đến thét lên, giọng nghẹn lại như xé gan rút ruột, “Đều tại chàng! Chàng còn nói ta phải ăn nhiều tổ yến để bồi bổ… Nếu không ăn mấy thứ ấy, hài tử đâu đến mức lớn như vậy!”


Nghe nàng oán trách, lòng Tạ Vô Ngân đau như dao cắt. Nhìn nữ tử mình nâng niu yêu thương đang gánh lấy khổ đau đến tận cùng, hắn bỗng thấy bản thân tội lỗi vô ngần. Chưa từng có một khắc nào hắn cảm thấy mình là kẻ tàn nhẫn, vô tâm đến thế.


Hắn ngồi sát bên giường, cúi người nắm chặt bàn tay mềm yếu kia, cảm nhận rõ ràng từng nhát bóp cật lực như muốn nghiền nát xương cốt mình. Bàn tay nàng run rẩy, nhưng vẫn gắng sức níu lấy hắn, như bấu víu lấy một điểm tựa duy nhất giữa biển đau không bờ. Mỗi một cơn thét nghẹn từ cổ họng nàng vang lên đều như đâm xuyên vào tim hắn, khiến hắn chỉ hận bản thân không thể thay nàng gánh lấy nỗi thống khổ này.


Thời khắc ấy, Tạ Vô Ngân chỉ biết cúi đầu, từng giọt mồ hôi lạnh túa ra trên trán, mắt đỏ hoe, thì thầm những lời an ủi vụng về, dường như muốn dùng cả hơi thở của mình mà dìu nàng vượt qua.


Cho đến khi ánh rạng đông đầu tiên dần le lói ngoài chân trời, trong Tiêu Phòng Điện cuối cùng cũng vang lên tiếng khóc non nớt, trong trẻo:



Hơn nữa, lại là hai tiếng khóc song song.


Y nữ nhanh chóng lau sạch máu me trên người hai hài tử, rồi cung kính bế đến trước mặt bọn họ: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương đã sinh hạ một đôi long phượng cát tường, thân thể đều khỏe mạnh!”


Hạ Lan Chi mệt mỏi đến rã rời, miễn cưỡng chống người ngồi dậy: “Để ta xem…”


Trong tã lót, hai gương mặt nhỏ bé nhăn nheo như quả táo khô, ngũ quan chưa rõ ràng, bàn tay bé tẹo chẳng lớn hơn ngón tay nàng là bao.


“Xấu quá…” Nàng dựa đầu vào lòng ngực Tạ Vô Ngân, giọng yếu ớt như thì thầm, “Đem đi thôi, ta nhiều nhìn thêm vài lần chắc sẽ gặp ác mộng mất.”


Nàng vốn là đệ nhất mỹ nhân vùng Giang Nam, còn hắn thì phong tư tuấn mỹ, cao lớn đường hoàng, vậy mà hài tử sinh ra lại chẳng khác nào hai con khỉ con nhăn nhúm.


“Vậy thì sau này để bọn trẻ đến ở chỗ khác cũng được.” Tạ Vô Ngân thuận miệng phụ họa.


Nhưng lời nói hờ hững kia lại không che giấu nổi ánh mắt dịu dàng, như muốn rót cả trời thương xót xuống nữ nhân đang mệt lả trong lòng mình. Bởi lẽ, hai đứa nhỏ kia mới vừa rồi đã suýt khiến mẫu thân của chúng phải mất mạng. Với hắn, chỉ riêng việc Hạ Lan Chi còn ở đây, thở trong vòng tay hắn, đã là ân huệ lớn nhất ông trời ban cho hắn rồi.


Hạ Lan Chi khẽ cong khóe môi, nhưng trong mắt còn vương nét mỏi mệt: “Sao mà ta nói cái gì chàng cũng thuận theo ta hết vậy? Không được đâu, hai đứa nhỏ này nhất định phải ở lại bên cạnh ta, không được đưa đi nơi khác.”


Tạ Vô Ngân nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng như nước, cuối cùng chỉ có thể bất lực mỉm cười. Hắn cúi xuống, khẽ nhéo chiếc mũi nhỏ nhắn của nàng, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: “Được, nàng nói gì ta cũng đồng ý. Chỉ mong từ nay về sau nàng không phải chịu qua những thống khổ thế này nữa.”


Hạ Lan Chi cười khẽ: “Chỉ có một trai một gái, chàng không sợ đám triều thần kia đem xương sống của ta chọc gãy sao?”


Từ sau khi đăng cơ, bao nhiêu văn thần vẫn không ngừng dâng tấu, khuyên hắn nạp phi mở rộng hậu cung, vì hoàng thất mà khai chi tán diệp. Nhưng hắn lần lượt cự tuyệt, chỉ khẳng định một điều cho dù muốn sinh thêm, cũng chỉ có thể là cùng Hoàng hậu.



Tạ Vô Ngân siết nàng vào ngực, gương mặt tuấn tú vùi sâu vào mái tóc ướt mồ hôi của nàng, đôi mắt đỏ rực như muốn rớm lệ. Giọng hắn khàn đặc, run run bật ra: “Không đâu… sẽ không. Sinh hài tử quá mức đau đớn, ta nhìn nàng thống khổ, tim ta cũng như bị dao cắt. Thà rằng ta chịu thay còn hơn để nàng phải chịu khổ thêm một lần nữa…”



Vài ngày sau, theo ý chỉ của Hoàng đế, Vương Lan và Miên Trúc được đưa vào cung để bầu bạn cùng Hoàng hậu.


Lúc này đang là mùa hạ, nắng nóng oi ả, nhưng thái y lại dặn rõ sản phụ đang ở cữ, tuyệt đối không được để gió lùa. Bởi vậy, trong tẩm điện chỉ hé một khe cửa nhỏ, hơi nóng như hun người, khiến mồ hôi Hạ Lan Chi túa ra không ngớt.


“Thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”


Hạ Lan Chi vội vẫy tay, giọng ôn hòa: “Mau đứng lên đi, chúng ta vốn là tỷ muội, lễ nghi phiền phức làm gì.”


“Nhưng quy củ không thể bỏ được mà.” Vương Lan mỉm cười, ánh mắt dịu dàng. Bụng nàng đã hơi nhô lên, so với trước kia thon thả thì nay đã có chút khác biệt.


Hạ Lan Chi thoáng sững sờ, khẽ thốt: “Bụng của ngươi…”


Miên Trúc ôm tiểu hài tử trong lòng, cười khanh khách: “Nương nương ở trong cung nên không hay biết. Tỷ ấy cùng Thạch Đầu mới thành thân nửa năm, vậy mà nay đã có tin vui rồi đó.”


“Cũng giống như nương nương trước kia, rõ ràng đã mang thai mà cũng không nói cùng chúng ta, còn lo toan việc cửa tiệm. Sau này bụng dần lớn lên mới chịu nói ra đấy.”


Hạ Lan Chi hơi trách móc: “Vì sao không nói sớm cho bổn cung biết? Thanh Ti phường việc nhiều như vậy, ngươi lại mang thai, lỡ mệt nhọc quá sức thì chẳng phải hại đến thân mình sao?”


Trong mắt Vương Lan thoáng hiện vẻ ngượng ngùng: “Không phải chuyện gì lớn. Những ngày gần đây ta chỉ tính chút sổ sách vụn vặt, cũng không vất vả mấy.”



Hạ Lan Chi cũng không ép nàng nghỉ ngơi, ánh mắt lại rơi xuống tiểu hài tử trong lòng Miên Trúc, khẽ nở nụ cười: “Khanh Khanh dường như lại lớn hơn rồi.”


“Đúng vậy, đại phu nói hài tử ăn khỏe thì tự nhiên sẽ lớn nhanh.” Miên Trúc cong môi cười tươi.


Nhìn nữ nhi Miên Trúc da dẻ trắng nõn, đáng yêu sạch sẽ, Hạ Lan Chi càng thêm buồn bực. Nàng vội bảo vú nuôi bế hai đứa con mình lại, cau mày than: “Tại sao Khanh Khanh lớn lên xinh xắn thế này, còn hai đứa của ta thì cứ như hai con khỉ gầy gò vậy chứ?”


“Phụt…”


Vương Lan cùng Miên Trúc không nín được, bật cười thành tiếng.


“Bổn cung nói sai sao?” Hạ Lan Chi hừ nhẹ, giọng đầy chán ngán, “Các ngươi nhìn đi, bọn chúng lớn lên quả thực xấu xí.”


Ai mà ngờ từ bụng nàng, người từng được ca tụng là đệ nhất mỹ nhân Giang Nam, lại sinh ra hai đứa nhỏ nhăn nhó như thế.


Lúc này, hai tiểu hài tử đã mở mắt, đôi con ngươi đen tròn như hạt nho, sáng long lanh, cứ thế nhìn chằm chằm mẫu thân không chớp.


Vương Lan khẽ an ủi: “Nương nương chớ quá khắt khe, trẻ nhỏ vốn cần thời gian để dần dần khôn lớn, dung mạo cũng vậy, sẽ thay đổi từng ngày.”


Miên Trúc gật gù phụ họa: “Đúng vậy, nữ nhi của ta khi mới sinh cũng xấu lắm, nhưng sau lễ trăng tròn, dung mạo liền ngày một khôi ngô đáng yêu.”


Nghe các nàng nói vậy, tâm tình Hạ Lan Chi mới dần buông lỏng. Cũng may, không phải xấu cả đời.


Nàng cúi đầu nhìn hai hài tử nhỏ bé trong ngực, đôi mắt tràn đầy yêu thương, khóe môi khẽ cong lên, nở nụ cười dịu dàng không tự chủ được…


[HOÀN TOÀN VĂN]


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 95: Phiên Ngoại 3: Sinh Con (Tạ Vô Ngân x Hạ Lan Chi)
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...