Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 9: Thiếp Thất Có Thai
62@-
Lời Chúc Lý thị chưa dứt, một tiếng quát già nua bỗng vang lên: “Lão thân ở đây, ta muốn xem kẻ nào dám coi thiếu phu nhân Chúc phủ như gia nô mà sai khiến!”
Hạ Lan Chi ngạc nhiên khôn xiết, nàng nào có sai người đi mời Chúc lão phu nhân tới. Nàng nhìn thoáng qua Nguyệt Cô đứng phía sau Chúc lão phu nhân, trong lòng liền hiểu ra, hẳn là nàng ta đã lặng lẽ đi mời người tới.
“Lão phu nhân nói vậy là sai rồi!” Phương ma ma như chó cùng dứt giậu, “Một ngày ba bữa cơm, vốn là phận sự thường tình của con dâu trong nhà. Đại thiếu gia nay đã không còn, những việc ấy dĩ nhiên phải do đại thiếu phu nhân đảm đương!”
Hạ Lan Chi mắt cụp mi rũ, đôi môi anh đào mím chặt thành một đường thẳng, không nói lời nào.
Chúc lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Lý Hương Lan, hậu viện nhà ngươi dạy ra hạng người thế này, còn dám tự xưng là biết phép tắc hay sao?”
“Nương.” Chúc Lý thị bất mãn kéo khăn gấm, “Dù Phương ma ma nói có hơi thẳng, nhưng lời ấy cũng chẳng sai chỗ nào. Con dâu nhà thường dân dệt vải may áo, giặt giũ nấu cơm, việc nào mà chẳng phải làm? Vậy cớ sao đến lượt Hạ Lan thị lại không thể?”
Thật không biết cái bà già đáng ghét này rốt cuộc nghĩ gì, hết lần này đến lần khác lại đến che chở cho con tiện tì này!
Chúc lão phu nhân đang định quay sang lý lẽ với Chúc Lý thị, chợt thấy Hạ Lan Chi nháy mắt với bà. Bà vừa tức vừa buồn cười, đến nước này rồi, suýt nữa bị người ta ép đến không còn chỗ thở, mà nha đầu này vẫn còn tâm trí làm mặt xấu chọc bà vui được hay sao?
Hạ Lan Chi ngước mắt, ánh nhìn chân thành như không thể chân thành hơn: “Bà bà dạy rất đúng, quả thực là con dâu quá đỗi vụng về, không hiểu chuyện.”
Lời vừa thốt ra, cả sân viện bỗng lặng như tờ.
Nàng lại chậm rãi nói tiếp: “Nói vậy… suốt hơn hai mươi năm qua, chắc hẳn bà bà cũng luôn siêng năng xuống bếp như thế, chẳng hề lơi là phút nào, phải không ạ?”
Chúc Lý thị ngẩn người, ngấm ngầm cắn răng, nhưng lại chẳng nói nên lời.
Bà đường đường là tiểu thư phủ Quốc công, lúc gả đến đây Chúc thừa tướng khi ấy còn chỉ là một tiểu quan ngũ phẩm, là Chúc gia họ trèo cao đó thôi.
Giờ lại còn muốn đem bà so với đám thường dân thấp kém ngoài kia, bắt làm những việc nặng nhọc, bẩn thỉu chẳng hợp thân phận đó sao?
Bàn tay này của bà là để cai quản nội viện, đâu phải sinh ra để rửa rau nhóm bếp!
Chúc lão phu nhân chẳng mấy chốc đã hiểu rõ hàm ý trong lời Hạ Lan Chi, liền cười lạnh một tiếng: “Lão thân cũng thấy lời Hương Lan nói thật chẳng sai chút nào. Chi bằng để chính Hương Lan làm gương, bữa tối hôm nay ngươi xuống bếp lo liệu đi.”
Chúc Lý thị nhất thời nghẹn lời, khó xử mở miệng: “Nương… con dâu dù sao cũng là chủ mẫu trong phủ, sao có thể?”
Chúc lão phu nhân dứt khoát cắt lời, giọng đầy uy nghi: “Đã là chủ mẫu, lại càng phải biết làm gương cho trên dưới trước sau.” Nói xong, bà quay sang cười nhàn nhạt: “Chi Nhi, con nói như thế có phải hay không?”
Hạ Lan Chi chẳng mất bao lâu đã hiểu ngay, Chúc lão phu nhân đang đem quyền lựa chọn đặt vào tay nàng.
Nàng khẽ cong môi mỉm cười, giọng dịu dàng mà nói: “Bà bà có thân phận tôn quý, dĩ nhiên không thể hạ mình làm mấy việc nặng nhọc ấy rồi ạ.”
Chúc Lý thị thầm nhẹ nhõm thở phào, đang định nói con nha đầu chết tiệt này cũng còn chút mắt nhìn, thì đã nghe Hạ Lan Chi dịu giọng nói tiếp: “Nhưng con dâu cũng là thiếu phu nhân được phu quân cưới hỏi đàng hoàng, dĩ nhiên cũng không thể đánh đồng với những người xuất thân thường dân.”
“Ngươi…” Chúc Lý thị nghẹn đến mức lồng ngực phập phồng, cơn giận dâng trào đến muốn phát tác, nhưng ngại có Chúc lão phu nhân ở đây, nàng đành phải nuốt xuống, không thể giữa bao người mà đánh chết con tiểu tiện nhân kia một trận cho được.
Chúc lão phu nhân thì thản nhiên như chẳng hay biết gì, vừa mỉm cười vừa nói: “Chính mình không muốn xuống bếp thì thôi, cũng đừng tìm cách đùn đẩy. Chi Nhi nhà ta vốn lương thiện, lại thông minh biết phân tôn ti, hiểu nặng nhẹ.”
Một câu ấy, ngoài mặt là lời khen, nhưng ai cũng nghe ra trong đó châm chọc sâu cay, nói Hạ Lan Chi biết điều, cũng đồng nghĩa Chúc Lý thị là kẻ hồ đồ, chẳng ra dáng bậc trên.
Chúc Lý thị gần như giận đến nghiến răng nghiến lợi, suýt cắn phải cả hàm răng bạc, nhưng vẫn cố giữ mặt mũi: “Nương dạy rất phải. Con dâu nhớ ra còn ít việc phải xử lý, xin phép được cáo lui trước.”
“Khoan đã.” Chúc lão phu nhân khẽ phất tay, ánh mắt đảo qua mấy nữ nhân đang cúi đầu đứng bên sân, “Kinh Viên giờ chỉ có một mình Lan Chi ở, những kẻ tạp nham lộn xộn kia nên dọn dẹp thì dọn dẹp đi. Chớ để lưu lại trong viện này làm chướng mắt!”
Chúc lão phu nhân xuất thân từ dòng dõi thư hương, xưa nay vốn khinh thường những trò lăng nhăng bừa bãi chốn quyền quý hậu viện.
Chúc Lý thị nóng ruột muốn thoát thân, chỉ nhíu mày đáp lấy lệ: “Cũng chỉ là vài kẻ hèn hạ, mấy đứa nha hoàn di nương thôi mà, tất cả bán hết ra ngoài là xong.” Nói đoạn, bà liếc sang một bên: “Phương ma ma, chuyện này giao cho ngươi lo liệu.”
Thân không con nối dõi, lại chẳng danh chẳng phận, trong mắt người trên, thiếp thất và đại nha hoàn vốn chẳng khác gì nhau. Vừa nghe nói sẽ bị bán ra ngoài, mọi người đều hoảng sợ. Vương Lan là người đầu tiên quỳ xuống, giọng run run cầu xin: “Xin phu nhân khai ân!”
Nhưng sắc mặt Chúc Lý thị lạnh như sương, chẳng buồn nhìn đến các nàng lấy một cái: “Cứ làm vậy đi. Trong phủ cũng chẳng cần giữ lại lắm người rỗi việc như thế.”
Các nàng vốn tưởng rằng như vậy là thoát khỏi bể khổ, không ngờ đây lại nhảy vào một hố lửa khác!
“Phu nhân!”
Ngay lúc Chúc Lý thị sắp rời đi, một giọng nữ chói tai vang vọng khắp bầu trời.
Mã Thiến Thiến đẩy mọi người ra, vội vàng chắn trước mặt Chúc Lý thị: “Phu nhân, trong bụng thiếp thân còn đang mang giọt máu của đại thiếu gia! Thiếp thân… thiếp thân không thể để con nối dõi của đại thiếu gia lưu lạc bên ngoài được!”
“Cái gì!”
Hạ Lan Chi khẽ nhíu mày, trong lòng nổi lên một tia ngờ vực, chuyện lớn như vậy vì cớ gì trước đó lại không nghe ra chút tiếng gió nào?
Thân hình Mã Thiến Thiến hơi đầy đặn, bụng dưới quả thật có hơi nhô lên. Nếu không để ý kỹ thì còn tưởng là do nàng gần đây ăn uống quá độ.
“Ngươi nói, ngươi mang thai con của Tuyên nhi?” Chúc lão phu nhân khó khăn mở miệng, “Thật ư?”
“Nếu lão phu nhân không tin cứ mời đại phu đến bắt mạch là sẽ biết.” Mã Thiến Thiến nói, “Vốn dĩ tin tức này sớm nên bẩm báo với thiếu gia. Nhưng thiếu gia muốn thành thân, rồi sau đó lại liên tiếp xảy ra biến cố, thiếp thân… thiếp thân thật chẳng biết mở lời từ đâu, đành giấu mãi cho đến hôm nay.”
Việc con cháu nối dõi, đâu thể chỉ nghe một lời là tin ngay được? Chúc Lý thị và Chúc lão phu nhân liếc nhau một cái, cuối cùng vẫn sai người đi mời đại phu đến bắt mạch cho rõ thật giả.
Không bao lâu, lão đại phu râu tóc bạc trắng được mời tới. Sau khi cẩn thận xem mạch, nghe hơi thở, hỏi han và nhìn sắc mặt Mã Thiến Thiến, ông chắp tay nói rõ ràng: “Cô nương đích thực đã mang thai, cái thai này đã hơn ba tháng rồi.”
Tính theo thời gian, quả thật là khoảng thời gian Hạ Lan Chi và Chúc Võ Tuyên thương lượng hôn sự.
Trên mặt Chúc lão phu nhân cuối cùng cũng có một tia ý cười, đôi tay xúc động chắp thành hình chữ thập: “Thật tốt quá, thật tốt quá! Tuyên Nhi nhà ta rốt cuộc cũng có con nối dõi rồi!”
Thần sắc Chúc Lý thị cũng hòa hoãn không ít, phân phó Phương ma ma: “Phái mấy người thân cận đến hầu hạ Mã thị, chớ để đứa bé trong bụng nàng có bất kỳ sơ suất nào.”
Chúc Lý thị lạnh giọng nói, ánh mắt đầy chán ghét đảo qua Hạ Lan Chi: “Một ngày ba bữa tuyệt đối không được phép qua tay người khác.”
Hạ Lan Chi tròn mắt sững sờ, gì cơ? Ý là sợ nàng ra tay đầu độc đứa bé trong bụng Mã Thiến Thiến?
Nàng cạn lời. Là quá rảnh rỗi sinh nông nổi hay sao? Dù Mã Thiến Thiến có sinh con thật cũng chẳng liên quan gì đến vị trí chính thất của nàng. Chẳng lẽ nàng ăn no quá rồi lại đi làm mấy chuyện mưu hại vô nghĩa ấy chắc?
Phương ma ma lĩnh mệnh xong, vẫn hơi do dự, dè dặt mở miệng: “Phu nhân… vậy còn mười sáu người còn lại…”
Lúc này, trong lòng Chúc Lý thị chỉ lo đứa nhỏ trong bụng Mã Thiến Thiến, chẳng buồn quan tâm gì khác, không kiên nhẫn xua tay: “Bán hết ra ngoài đi! Chẳng qua chỉ là vài kẻ hồng phấn nơi gió bụi, giữ lại trong phủ chỉ thêm bẩn mắt!”
“Vâng!”
Vương Lan sợ hãi đến rối loạn tay chân, chỉ biết liên tục đưa ánh mắt cầu khẩn về phía Hạ Lan Chi. Lúc này trong sân, người duy nhất có thể mở miệng thay họ chỉ còn nàng.
“Bà bà khoan đã.” Hạ Lan Chi bất ngờ lên tiếng, “Những tỷ tỷ này, đều là người từng hầu hạ phu quân. Lúc trước còn có người được sủng ái không ít, nếu giờ đều mang họ đem bán e là sau này sẽ có chuyện huyết mạch nhà họ Chúc bị lưu lạc bên ngoài, khó lòng kiểm soát.”
Chúc lão phu nhân nghe xong cũng cảm thấy không phải không có lý, “Cứ để đại phu bắt mạch cho các nàng, nếu có thai thì cứ giữ lại trong phủ dưỡng thai cùng Mã thị.”
Sắc mặt Mã Thiến Thiến vốn đang đắc ý, thoáng chốc cứng lại.
Đại phu khom người bẩm báo: “Hỉ mạch thì ít ra cũng phải sau một tháng nữa mới có thể chẩn đoán rõ ràng.”
“Cái này…” Mã Thiến Thiến nhất thời nghẹn lời.
Hạ Lan Chi mỉm cười, dịu giọng nói: “Dẫu sao cũng chỉ là thêm mấy miệng ăn cơm, giữ các tỷ ấy lại hai tháng nữa thì có sao đâu. Tổ mẫu, ý của người thế nào ạ?”
Các nàng thân đã không còn trong trắng, nếu bị bán ra ngoài cùng lắm cũng chỉ tiếp tục làm món đồ mua vui cho những gã nam nhân khác. Thậm chí, còn có thể rơi vào cảnh lưu lạc, sống không bằng chết.
Hạ Lan Chi vốn không định quản chuyện này, nhưng nghĩ lại tất cả đều là nữ nhân, họ đều bị tên cặn bã Chúc Võ Tuyên làm hại… trong lòng không khỏi dấy lên một chút lòng trắc ẩn.
Chúc lão phu nhân nhìn nàng, gật đầu nói: “Được, vậy thì cứ làm như lời Chi Nhi đi.”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Lời Chúc Lý thị chưa dứt, một tiếng quát già nua bỗng vang lên: “Lão thân ở đây, ta muốn xem kẻ nào dám coi thiếu phu nhân Chúc phủ như gia nô mà sai khiến!”
Hạ Lan Chi ngạc nhiên khôn xiết, nàng nào có sai người đi mời Chúc lão phu nhân tới. Nàng nhìn thoáng qua Nguyệt Cô đứng phía sau Chúc lão phu nhân, trong lòng liền hiểu ra, hẳn là nàng ta đã lặng lẽ đi mời người tới.
“Lão phu nhân nói vậy là sai rồi!” Phương ma ma như chó cùng dứt giậu, “Một ngày ba bữa cơm, vốn là phận sự thường tình của con dâu trong nhà. Đại thiếu gia nay đã không còn, những việc ấy dĩ nhiên phải do đại thiếu phu nhân đảm đương!”
Hạ Lan Chi mắt cụp mi rũ, đôi môi anh đào mím chặt thành một đường thẳng, không nói lời nào.
Chúc lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Lý Hương Lan, hậu viện nhà ngươi dạy ra hạng người thế này, còn dám tự xưng là biết phép tắc hay sao?”
“Nương.” Chúc Lý thị bất mãn kéo khăn gấm, “Dù Phương ma ma nói có hơi thẳng, nhưng lời ấy cũng chẳng sai chỗ nào. Con dâu nhà thường dân dệt vải may áo, giặt giũ nấu cơm, việc nào mà chẳng phải làm? Vậy cớ sao đến lượt Hạ Lan thị lại không thể?”
Thật không biết cái bà già đáng ghét này rốt cuộc nghĩ gì, hết lần này đến lần khác lại đến che chở cho con tiện tì này!
Chúc lão phu nhân đang định quay sang lý lẽ với Chúc Lý thị, chợt thấy Hạ Lan Chi nháy mắt với bà. Bà vừa tức vừa buồn cười, đến nước này rồi, suýt nữa bị người ta ép đến không còn chỗ thở, mà nha đầu này vẫn còn tâm trí làm mặt xấu chọc bà vui được hay sao?
Hạ Lan Chi ngước mắt, ánh nhìn chân thành như không thể chân thành hơn: “Bà bà dạy rất đúng, quả thực là con dâu quá đỗi vụng về, không hiểu chuyện.”
Lời vừa thốt ra, cả sân viện bỗng lặng như tờ.
Nàng lại chậm rãi nói tiếp: “Nói vậy… suốt hơn hai mươi năm qua, chắc hẳn bà bà cũng luôn siêng năng xuống bếp như thế, chẳng hề lơi là phút nào, phải không ạ?”
Chúc Lý thị ngẩn người, ngấm ngầm cắn răng, nhưng lại chẳng nói nên lời.
Bà đường đường là tiểu thư phủ Quốc công, lúc gả đến đây Chúc thừa tướng khi ấy còn chỉ là một tiểu quan ngũ phẩm, là Chúc gia họ trèo cao đó thôi.
Giờ lại còn muốn đem bà so với đám thường dân thấp kém ngoài kia, bắt làm những việc nặng nhọc, bẩn thỉu chẳng hợp thân phận đó sao?
Bàn tay này của bà là để cai quản nội viện, đâu phải sinh ra để rửa rau nhóm bếp!
Chúc lão phu nhân chẳng mấy chốc đã hiểu rõ hàm ý trong lời Hạ Lan Chi, liền cười lạnh một tiếng: “Lão thân cũng thấy lời Hương Lan nói thật chẳng sai chút nào. Chi bằng để chính Hương Lan làm gương, bữa tối hôm nay ngươi xuống bếp lo liệu đi.”
Chúc Lý thị nhất thời nghẹn lời, khó xử mở miệng: “Nương… con dâu dù sao cũng là chủ mẫu trong phủ, sao có thể?”
Chúc lão phu nhân dứt khoát cắt lời, giọng đầy uy nghi: “Đã là chủ mẫu, lại càng phải biết làm gương cho trên dưới trước sau.” Nói xong, bà quay sang cười nhàn nhạt: “Chi Nhi, con nói như thế có phải hay không?”
Hạ Lan Chi chẳng mất bao lâu đã hiểu ngay, Chúc lão phu nhân đang đem quyền lựa chọn đặt vào tay nàng.
Nàng khẽ cong môi mỉm cười, giọng dịu dàng mà nói: “Bà bà có thân phận tôn quý, dĩ nhiên không thể hạ mình làm mấy việc nặng nhọc ấy rồi ạ.”
Chúc Lý thị thầm nhẹ nhõm thở phào, đang định nói con nha đầu chết tiệt này cũng còn chút mắt nhìn, thì đã nghe Hạ Lan Chi dịu giọng nói tiếp: “Nhưng con dâu cũng là thiếu phu nhân được phu quân cưới hỏi đàng hoàng, dĩ nhiên cũng không thể đánh đồng với những người xuất thân thường dân.”
“Ngươi…” Chúc Lý thị nghẹn đến mức lồng ngực phập phồng, cơn giận dâng trào đến muốn phát tác, nhưng ngại có Chúc lão phu nhân ở đây, nàng đành phải nuốt xuống, không thể giữa bao người mà đánh chết con tiểu tiện nhân kia một trận cho được.
Chúc lão phu nhân thì thản nhiên như chẳng hay biết gì, vừa mỉm cười vừa nói: “Chính mình không muốn xuống bếp thì thôi, cũng đừng tìm cách đùn đẩy. Chi Nhi nhà ta vốn lương thiện, lại thông minh biết phân tôn ti, hiểu nặng nhẹ.”
Một câu ấy, ngoài mặt là lời khen, nhưng ai cũng nghe ra trong đó châm chọc sâu cay, nói Hạ Lan Chi biết điều, cũng đồng nghĩa Chúc Lý thị là kẻ hồ đồ, chẳng ra dáng bậc trên.
Chúc Lý thị gần như giận đến nghiến răng nghiến lợi, suýt cắn phải cả hàm răng bạc, nhưng vẫn cố giữ mặt mũi: “Nương dạy rất phải. Con dâu nhớ ra còn ít việc phải xử lý, xin phép được cáo lui trước.”
“Khoan đã.” Chúc lão phu nhân khẽ phất tay, ánh mắt đảo qua mấy nữ nhân đang cúi đầu đứng bên sân, “Kinh Viên giờ chỉ có một mình Lan Chi ở, những kẻ tạp nham lộn xộn kia nên dọn dẹp thì dọn dẹp đi. Chớ để lưu lại trong viện này làm chướng mắt!”
Chúc lão phu nhân xuất thân từ dòng dõi thư hương, xưa nay vốn khinh thường những trò lăng nhăng bừa bãi chốn quyền quý hậu viện.
Chúc Lý thị nóng ruột muốn thoát thân, chỉ nhíu mày đáp lấy lệ: “Cũng chỉ là vài kẻ hèn hạ, mấy đứa nha hoàn di nương thôi mà, tất cả bán hết ra ngoài là xong.” Nói đoạn, bà liếc sang một bên: “Phương ma ma, chuyện này giao cho ngươi lo liệu.”
Thân không con nối dõi, lại chẳng danh chẳng phận, trong mắt người trên, thiếp thất và đại nha hoàn vốn chẳng khác gì nhau. Vừa nghe nói sẽ bị bán ra ngoài, mọi người đều hoảng sợ. Vương Lan là người đầu tiên quỳ xuống, giọng run run cầu xin: “Xin phu nhân khai ân!”
Nhưng sắc mặt Chúc Lý thị lạnh như sương, chẳng buồn nhìn đến các nàng lấy một cái: “Cứ làm vậy đi. Trong phủ cũng chẳng cần giữ lại lắm người rỗi việc như thế.”
Các nàng vốn tưởng rằng như vậy là thoát khỏi bể khổ, không ngờ đây lại nhảy vào một hố lửa khác!
“Phu nhân!”
Ngay lúc Chúc Lý thị sắp rời đi, một giọng nữ chói tai vang vọng khắp bầu trời.
Mã Thiến Thiến đẩy mọi người ra, vội vàng chắn trước mặt Chúc Lý thị: “Phu nhân, trong bụng thiếp thân còn đang mang giọt máu của đại thiếu gia! Thiếp thân… thiếp thân không thể để con nối dõi của đại thiếu gia lưu lạc bên ngoài được!”
“Cái gì!”
Hạ Lan Chi khẽ nhíu mày, trong lòng nổi lên một tia ngờ vực, chuyện lớn như vậy vì cớ gì trước đó lại không nghe ra chút tiếng gió nào?
Thân hình Mã Thiến Thiến hơi đầy đặn, bụng dưới quả thật có hơi nhô lên. Nếu không để ý kỹ thì còn tưởng là do nàng gần đây ăn uống quá độ.
“Ngươi nói, ngươi mang thai con của Tuyên nhi?” Chúc lão phu nhân khó khăn mở miệng, “Thật ư?”
“Nếu lão phu nhân không tin cứ mời đại phu đến bắt mạch là sẽ biết.” Mã Thiến Thiến nói, “Vốn dĩ tin tức này sớm nên bẩm báo với thiếu gia. Nhưng thiếu gia muốn thành thân, rồi sau đó lại liên tiếp xảy ra biến cố, thiếp thân… thiếp thân thật chẳng biết mở lời từ đâu, đành giấu mãi cho đến hôm nay.”
Việc con cháu nối dõi, đâu thể chỉ nghe một lời là tin ngay được? Chúc Lý thị và Chúc lão phu nhân liếc nhau một cái, cuối cùng vẫn sai người đi mời đại phu đến bắt mạch cho rõ thật giả.
Không bao lâu, lão đại phu râu tóc bạc trắng được mời tới. Sau khi cẩn thận xem mạch, nghe hơi thở, hỏi han và nhìn sắc mặt Mã Thiến Thiến, ông chắp tay nói rõ ràng: “Cô nương đích thực đã mang thai, cái thai này đã hơn ba tháng rồi.”
Tính theo thời gian, quả thật là khoảng thời gian Hạ Lan Chi và Chúc Võ Tuyên thương lượng hôn sự.
Trên mặt Chúc lão phu nhân cuối cùng cũng có một tia ý cười, đôi tay xúc động chắp thành hình chữ thập: “Thật tốt quá, thật tốt quá! Tuyên Nhi nhà ta rốt cuộc cũng có con nối dõi rồi!”
Thần sắc Chúc Lý thị cũng hòa hoãn không ít, phân phó Phương ma ma: “Phái mấy người thân cận đến hầu hạ Mã thị, chớ để đứa bé trong bụng nàng có bất kỳ sơ suất nào.”
Chúc Lý thị lạnh giọng nói, ánh mắt đầy chán ghét đảo qua Hạ Lan Chi: “Một ngày ba bữa tuyệt đối không được phép qua tay người khác.”
Hạ Lan Chi tròn mắt sững sờ, gì cơ? Ý là sợ nàng ra tay đầu độc đứa bé trong bụng Mã Thiến Thiến?
Nàng cạn lời. Là quá rảnh rỗi sinh nông nổi hay sao? Dù Mã Thiến Thiến có sinh con thật cũng chẳng liên quan gì đến vị trí chính thất của nàng. Chẳng lẽ nàng ăn no quá rồi lại đi làm mấy chuyện mưu hại vô nghĩa ấy chắc?
Phương ma ma lĩnh mệnh xong, vẫn hơi do dự, dè dặt mở miệng: “Phu nhân… vậy còn mười sáu người còn lại…”
Lúc này, trong lòng Chúc Lý thị chỉ lo đứa nhỏ trong bụng Mã Thiến Thiến, chẳng buồn quan tâm gì khác, không kiên nhẫn xua tay: “Bán hết ra ngoài đi! Chẳng qua chỉ là vài kẻ hồng phấn nơi gió bụi, giữ lại trong phủ chỉ thêm bẩn mắt!”
“Vâng!”
Vương Lan sợ hãi đến rối loạn tay chân, chỉ biết liên tục đưa ánh mắt cầu khẩn về phía Hạ Lan Chi. Lúc này trong sân, người duy nhất có thể mở miệng thay họ chỉ còn nàng.
“Bà bà khoan đã.” Hạ Lan Chi bất ngờ lên tiếng, “Những tỷ tỷ này, đều là người từng hầu hạ phu quân. Lúc trước còn có người được sủng ái không ít, nếu giờ đều mang họ đem bán e là sau này sẽ có chuyện huyết mạch nhà họ Chúc bị lưu lạc bên ngoài, khó lòng kiểm soát.”
Chúc lão phu nhân nghe xong cũng cảm thấy không phải không có lý, “Cứ để đại phu bắt mạch cho các nàng, nếu có thai thì cứ giữ lại trong phủ dưỡng thai cùng Mã thị.”
Sắc mặt Mã Thiến Thiến vốn đang đắc ý, thoáng chốc cứng lại.
Đại phu khom người bẩm báo: “Hỉ mạch thì ít ra cũng phải sau một tháng nữa mới có thể chẩn đoán rõ ràng.”
“Cái này…” Mã Thiến Thiến nhất thời nghẹn lời.
Hạ Lan Chi mỉm cười, dịu giọng nói: “Dẫu sao cũng chỉ là thêm mấy miệng ăn cơm, giữ các tỷ ấy lại hai tháng nữa thì có sao đâu. Tổ mẫu, ý của người thế nào ạ?”
Các nàng thân đã không còn trong trắng, nếu bị bán ra ngoài cùng lắm cũng chỉ tiếp tục làm món đồ mua vui cho những gã nam nhân khác. Thậm chí, còn có thể rơi vào cảnh lưu lạc, sống không bằng chết.
Hạ Lan Chi vốn không định quản chuyện này, nhưng nghĩ lại tất cả đều là nữ nhân, họ đều bị tên cặn bã Chúc Võ Tuyên làm hại… trong lòng không khỏi dấy lên một chút lòng trắc ẩn.
Chúc lão phu nhân nhìn nàng, gật đầu nói: “Được, vậy thì cứ làm như lời Chi Nhi đi.”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 9: Thiếp Thất Có Thai
10.0/10 từ 21 lượt.