Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 8: Là Con Dâu Thương Tâm Quá Độ
81@-
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khắp vườn phù dung vẫn còn phảng phất sắc xuân, nhưng sắc mặt Chúc phu nhân lại u ám như mây giông. Bà ta đột ngột hất mạnh chén trà xuống bàn, nước bắn tung tóe: “Nó dám?!”
Trên mặt Phương ma ma còn loang lổ bọt nước, đau đến nhăn nhó méo xệch, nghiến răng kêu oai oái: “Phu nhân, người không biết đâu! Đại thiếu phu nhân thật quá lộng hành! Nàng nói mình không phải vào Chúc phủ để làm người ở, lại còn buông lời nói rằng phu nhân chẳng phải mẹ ruột của nàng, dựa vào đâu bắt nàng phải hầu hạ?”
“Giỏi lắm!” Chúc Lý thị giận đến toàn thân run rẩy, ánh mắt như muốn b*n r* lửa: “Nó khắc chết con ta, lại còn dám bày bộ dáng vô tội đáng thương trước mặt người đời! Mới đó thôi mà đã lộ ra bản chất! Đi, bổn phu nhân nhất định phải thay ngươi đòi lại công đạo!”
Một bên, Tống Uyển Nhi nhẹ nhàng bóp chiếc khăn tay, giọng khẽ mà ngập ngừng: “Cô mẫu, chuyện này… có khi nào là hiểu lầm chăng? Biểu tẩu từ nhỏ sống trong khuê các, chẳng mấy khi đụng tay đụng chân, không hiểu phép tắc bếp núc cũng là lẽ thường thôi…”
“Ôi chao, biểu cô nương à, hôm nay nàng còn dám phóng hỏa đốt nhà bếp, ai dám đảm bảo sau này không châm lửa thiêu cả Chúc phủ đây!” Phương ma ma cố ý đẩy sự việc lên cao trào, lời nói đầy ngụ ý sâu xa.
Một nô bộc bị bỏng thì cũng chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng nếu liên lụy tới cả Chúc phủ thì đã là đại họa rồi!
Tống Uyển Nhi khẽ đảo trăm dòng tâm tư, liền lên tiếng hòa hoãn: “Biểu tẩu chắc hẳn cũng không phải cố ý. Huống hồ tẩu ấy một thân một mình gả vào Chúc phủ, chúng ta càng phải nên đối đãi tử tế mới đúng.”
“Hừ!” Chúc Lý thị nghiến răng ken két, lòng hận đến muốn róc thịt uống máu Hạ Lan Chi.
Con nha đầu Hạ Lan Chi kia bây giờ vẫn sống nhởn nhơ như không, còn Tuyên nhi của bà… lại chỉ có thể nằm lạnh lẽo trong cỗ quan tài âm u!
“Đi! Sang Kinh Viên xem thế nào!” Chúc Lý thị nghiêm giọng ra lệnh, lập tức dẫn theo đám gia nhân hối hả rời đi.
Trong khoảnh khắc bà ta xoay người, đáy mắt thiếu nữ áo trắng thoáng lướt qua một tia cười giễu lạnh lẽo.



Kinh Viên.
Nơi này vốn là chỗ ở của Chúc Võ Tuyên. Tuy linh đường đã dọn đi nhưng cả sân vẫn phủ trắng một màu tang tóc.
Tiểu viện vuông vức, giờ phút này có đến hơn chục nữ nhân đứng khóc than ai oán. Các nàng đều vận áo tang, nhưng thật sự có mấy người là vì cái chết của Chúc Võ Tuyên mà đau lòng?
Số nữ tử ấy phần thì được hắn chuộc ra từ kỹ viện, phần thì ngang nhiên bị ép đưa từ đường phố về. Có người từng van xin, có người đã phản kháng, nhưng kết cục đều như nhau, phải khoác lên mình danh nghĩa “thị thiếp” của đại thiếu gia nhà họ Chúc.
Dẫu vậy, phụ thân hắn là đương kim thừa tướng, ai dám hé môi nửa lời?
Kinh Viên vốn có mười tám vị di nương, nhưng nay chỉ còn lại mười bảy người. Tất cả cũng chỉ bởi một người trong số đó, khi Chúc Võ Tuyên qua đời, ở trên người còn mang vết thương do hắn gây ra.
Chúc Lý thị chưa từng cho nàng ấy một lời giải thích. Chỉ một câu “tội có liên can đến cái chết của thiếu gia”, liền sai người dùng côn đánh chết ngay tại chỗ.
Từ đó, mười bảy người còn lại nơm nớp không yên, ngày đêm thấp thỏm, sợ có khi chính mình cũng thành oan hồn dưới roi gậy của chủ mẫu.
“Thiếu phu nhân, tất cả nữ quyến trong Kinh Viên đều đã có mặt.” Nguyệt Cô, nha hoàn mắt hạnh, khẽ cúi đầu bẩm báo.
Hạ Lan Chi khẽ gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt quét qua.
Nàng gả vào Chúc phủ đã tròn bảy ngày, vậy mà đây là lần đầu tiên nàng tận mắt trông thấy những nữ nhân từng vây quanh Chúc Võ Tuyên.
Không thể không nói, tuy Chúc Võ Tuyên là kẻ vô lại tột cùng nhưng con mắt chọn người lại tinh tường đến đáng khen.
“Xin thiếu phu nhân khai ân cho bọn thiếp rời phủ!”
Không biết ai là người mở lời trước, nhưng chỉ một câu ấy như khơi dậy trăm sông. Những nữ nhân còn lại cũng lần lượt quỳ xuống, đồng loạt dập đầu cầu xin.
Chỉ có một nữ nhân dung mạo yêu kiều quyến rũ thoáng ngây ra một khắc, rồi mới chậm rãi cúi người quỳ theo. Thế nhưng nơi đáy mắt nàng ta rõ ràng không hề che giấu vẻ bất cam lẫn khinh miệt lướt qua.
Hạ Lan Chi lập tức để mắt đến người này.
Nguyệt Cô cũng đã tinh ý, khẽ nghiêng người ghé sát tai nàng, thì thầm: “Người ấy là Thiến Thiến cô nương, từng là người được đại thiếu gia sủng ái nhất. Theo hầu bên cạnh đại thiếu gia suốt một thời gian dài, đến Kinh Viên cũng đã được bốn năm.”
Hạ Lan Chi nghe vậy, trong lòng đã hiểu rõ đôi ba phần.
“Đều đứng dậy cả đi, ta trong phủ này cũng chẳng có bao nhiêu quyền thế để mà lên tiếng.”
Nghe vậy, đám cô nương mới rụt rè ngẩng đầu, trong mắt còn vương nét hoang mang và thấp thỏm.
Một nữ nhân có phần lớn tuổi hơn số còn lại, dung mạo đoan trang thuần hậu, quỳ gối hành lễ: “Thiếu phu nhân, thiếp thân là Vương thị. Nay tất cả tỷ muội trong Kinh Viên đều đã có mặt, mong thiếu phu nhân thương tình mà an bài cho mọi người một chốn đi về.”
Vương Lan đã âm thầm quan sát Hạ Lan Chi suốt mấy ngày, biết rõ vị thiếu phu nhân này không giống với những mệnh phụ khác, không phải hạng chỉ biết tranh sủng và đoạt quyền, cũng không phải loại nhu nhược dễ ép dễ bắt nạt.
Hạ Lan Chi thong thả v**t v* chiếc khăn tay, ánh mắt như có như không lướt qua đám nữ nhân đang cúi đầu: “Ý ngươi là sao?”
Vương Lan chua xót đáp: “Thiếu phu nhân, nay đại thiếu gia đã mất, Chúc phủ đương nhiên không thể giữ chúng ta lại được nữa. Mong thiếu phu nhân thuận nước đẩy thuyền, mở cho mọi người một con đường sống, để tỷ muội chúng ta rời phủ, tìm lại chút yên bình.”
Không danh không phận, thân phận thấp hèn, thiếp thất với nha hoàn trong phủ vốn chẳng khác gì nhau.
Hạ Lan Chi hơi nhíu mày: “Chuyện này… e là ta không quản nổi.”
Ngay bản thân nàng ở Chúc phủ còn chưa thể vững chân, lấy gì để che chở người khác?
Vương Lan nghe vậy, vẻ mặt thoáng hoảng hốt: “Thiếu phu nhân là chủ tử duy nhất ở Kinh Viên. Nếu ngay cả người cũng không thể làm chủ, vậy trong phủ này… còn ai có thể làm được?”
Một bên, Mã Thiến Thiến cất giọng mỉa mai, khẽ “hừ” một tiếng: “Vương Lan, ta thấy lạ lắm. Nếu muốn đi, ngươi cứ tự mình xin ra phủ là được, việc gì phải kéo cả đám tỷ muội theo cùng?”
“Các vị tỷ muội khi trước tiến vào Chúc phủ ra sao, trong lòng mỗi người đều rõ cả.” Vương Lan nói không nhanh không chậm, giọng bình tĩnh nhưng từng lời đều đanh thép. “Nay đại thiếu gia đã mất, ta vì các tỷ muội mà tính toán một con đường sống, chuyện đó có gì là sai?”
Lời vừa dứt, không ít người phía sau gật đầu phụ họa.
Mặt mày Mã Thiến Thiến sa sầm, không nhịn được đỏ cả má, bật dậy nói gay gắt: “Thịt heo ăn không hết lại đem cám tế thần, đi theo Vương Lan ra khỏi phủ chưa chắc đã là chuyện lành!” Nói xong lại hừ một tiếng: “Thôi thôi, các ngươi muốn náo thế nào thì náo, đừng lôi ta theo. Dù gì thì chuyện này cũng chẳng liên quan đến ta.”
Nàng chẳng qua chỉ thấy chướng mắt cái kiểu “thu phục lòng người” của Vương Lan mà thôi.
Hạ Lan Chi nhấp một ngụm trà nóng, mặt không đổi sắc, ánh mắt thản nhiên lướt qua thần sắc hai người, trong lòng đã nhìn thấu rõ ràng.
Cứ để họ nháo đi. Dù gì ngọn lửa ấy cũng chưa cháy tới gấu áo nàng.
Nàng đặt ly trà xuống, rồi tiện tay lấy đĩa sủi cảo tôm hùm vừa mang từ phòng bếp về, lại hâm nóng lần nữa. Hơi nước bốc lên thơm ngát, nàng đang định cầm đũa nếm thử thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, rầm rập xáo trộn cả một góc viện.
Mắt hạnh khẽ nhíu, lòng thầm cảnh giác. Giờ này còn ai tìm tới đây?
Hay là… bà bà tốt kia của nàng?
“Hạ Lan Chi! Ngươi thật to gan!”
Người chưa thấy, nhưng tiếng quát mắng đã vang lên trước, như gió bấc quét ngang hiên phòng.
Chúc Lý thị giận dữ xông thẳng vào viện, vừa vào tới đã nhìn thấy đĩa sủi cảo tôm hùm nghi ngút khói đặt trên bàn, trong lòng như bị đổ thêm dầu sôi, lửa giận lập tức bùng lên: “Giỏi lắm! Cả Chúc phủ này chẳng lẽ đã biến thành của riêng Hạ Lan thị ngươi rồi hay sao?! Ngươi làm ra chuyện độc địa như thế, vậy mà còn ung dung ngồi đây ăn uống như chẳng có gì xảy ra à?!”
“Bà bà.” Hạ Lan Chi bình tĩnh đứng dậy, thấy bà ta hùng hổ như sắp hất tung bàn sủi cảo, liền khẽ phất tay ra hiệu cho hạ nhân bưng món đi.
Ngay cả mười bảy nữ nhân vừa mới còn khóc lóc, tranh cãi ầm ĩ, lúc này cũng đồng loạt im bặt, rụt rè đứng nép sang một bên, không ai dám hó hé nửa lời.
Nàng khẽ siết chặt khăn tay trong tay, đôi mắt sưng đỏ vì khóc đã từ lâu, giờ phút này ánh nhìn ủy khuất, trực tiếp rơi lên người Chúc Lý thị, rồi lại nhẹ nhàng chuyển về phía Phương ma ma đứng phía sau.
“Ma ma không sao là tốt rồi… đều là lỗi của ta, tay chân vụng về, không cẩn thận khiến ma ma bị thương.”
Lời vừa cất lên, thanh âm mềm nhẹ, chứa đầy áy náy và tội tình.
Một câu ấy, nhẹ như gió thoảng, nhưng rơi vào tai người nghe lại khiến hai người vừa rồi còn hùng hổ xông vào như muốn dấy binh vấn tội, trong chớp mắt đều nghẹn lời, đứng lặng tại chỗ.
Sao… lại không giống như những gì họ tưởng vậy nhỉ?
Giọng nói của Hạ Lan Chi dịu dàng, giống như là thật sự áy náy khôn cùng: “Con dâu luôn mong có thể thay phu quân hiếu thuận dưới chân công công bà bà, chỉ tiếc từ nhỏ lớn lên nơi khuê các, chưa từng bước vào bếp núc, tay chân lại vụng về quá đỗi mới ra cớ sự này.”
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt như có nước: “Con dâu vốn đang định lát nữa mời đại phu tới xem cho ma ma một phen…”
Lời vừa dứt, cả viện lặng như tờ.
Chẳng phải mới vừa rồi còn nói nàng vào bếp làm loạn, tâm thuật bất chính hay sao?
Sắc mặt Chúc Lý thị trầm xuống, hung hăng liếc mắt nhìn Phương ma ma phía sau. Chuyện này sao lại không giống với những gì bà ta tưởng?
Sắc mặt Phương ma ma phía sau thoáng tái đi, chột dạ cúi đầu, không dám thốt một lời.
Chúc Lý thị hắng giọng một cái, cố gắng giữ lại vài phần khí thế bề trên: “Khụ, nếu không biết thì… học dần đi vậy.”
Hạ Lan Chi khẽ cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ như gió lướt qua mành: “Nhưng… phu quân mới khuất núi chưa bao lâu, con dâu đau lòng quá độ, mấy ngày nay thân thể cứ rũ rượi, chẳng khác gì cỏ bông lay trước gió.”
“Đau lòng?” Ánh mắt Chúc Lý thị thoáng lóe lên một tia chán ghét, khóe môi khẽ nhếch đầy giễu cợt: “Ngươi thì có gì để mà đau lòng? Trước đó trước mặt bao nhiêu người ngoài, ngươi còn…”
“Con dâu còn sao cơ ạ?” Hạ Lan Chi khẽ ngẩng đầu, đôi mắt sáng như phủ nước, tròn xoe nhìn thẳng vào Chúc Lý thị, vẻ mặt vừa vô tội vừa kinh ngạc, như thể thật sự chẳng biết mình đã phạm phải điều gì.
“Ngươi…” Chúc Lý thị tức đến nghiến răng ken két, khí giận bốc thẳng lên óc, nhưng đầu lưỡi lại như bị khóa chặt.
Bà ta muốn vạch mặt Hạ Lan Chi là giả vờ đáng thương, là đóng kịch trước người ngoài, thế nhưng…
Bằng chứng đâu?
Không có lấy một chứng cứ xác thực, tất cả chỉ là suy đoán trong cơn giận dữ.
Mà Hạ Lan Chi lại đứng đó như một đóa hoa trắng ngần, không nhiễm bụi trần.
Chúc Lý thị giận đến mức tay run bần bật, chỉ có thể hung hăng vặn xoắn chiếc khăn trong tay, suýt nữa thì xé toạc cả lớp vải dày.
“Cáo thì có ngày lộ đuôi, bổn phu nhân nhất định sẽ bắt được cái bộ mặt thật của ngươi!”
Bà ta cắn răng nói tiếp, giọng rít qua kẽ hàm: “Thương tâm quá độ đúng không? Được! Vậy bổn phu nhân cho ngươi nghỉ ngơi ba ngày.”
“Nhưng từ ngày thứ tư trở đi cơm ba bữa trong phủ, tất thảy do đại thiếu phu nhân phụ trách. Không được cho bất kỳ kẻ nào giúp, càng không có ai được phép chỉ dạy nàng.”
“Nếu làm sai thì cứ quỳ đó mà nhớ đời!”
Khắp vườn phù dung vẫn còn phảng phất sắc xuân, nhưng sắc mặt Chúc phu nhân lại u ám như mây giông. Bà ta đột ngột hất mạnh chén trà xuống bàn, nước bắn tung tóe: “Nó dám?!”
Trên mặt Phương ma ma còn loang lổ bọt nước, đau đến nhăn nhó méo xệch, nghiến răng kêu oai oái: “Phu nhân, người không biết đâu! Đại thiếu phu nhân thật quá lộng hành! Nàng nói mình không phải vào Chúc phủ để làm người ở, lại còn buông lời nói rằng phu nhân chẳng phải mẹ ruột của nàng, dựa vào đâu bắt nàng phải hầu hạ?”
“Giỏi lắm!” Chúc Lý thị giận đến toàn thân run rẩy, ánh mắt như muốn b*n r* lửa: “Nó khắc chết con ta, lại còn dám bày bộ dáng vô tội đáng thương trước mặt người đời! Mới đó thôi mà đã lộ ra bản chất! Đi, bổn phu nhân nhất định phải thay ngươi đòi lại công đạo!”
Một bên, Tống Uyển Nhi nhẹ nhàng bóp chiếc khăn tay, giọng khẽ mà ngập ngừng: “Cô mẫu, chuyện này… có khi nào là hiểu lầm chăng? Biểu tẩu từ nhỏ sống trong khuê các, chẳng mấy khi đụng tay đụng chân, không hiểu phép tắc bếp núc cũng là lẽ thường thôi…”
“Ôi chao, biểu cô nương à, hôm nay nàng còn dám phóng hỏa đốt nhà bếp, ai dám đảm bảo sau này không châm lửa thiêu cả Chúc phủ đây!” Phương ma ma cố ý đẩy sự việc lên cao trào, lời nói đầy ngụ ý sâu xa.
Một nô bộc bị bỏng thì cũng chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng nếu liên lụy tới cả Chúc phủ thì đã là đại họa rồi!
Tống Uyển Nhi khẽ đảo trăm dòng tâm tư, liền lên tiếng hòa hoãn: “Biểu tẩu chắc hẳn cũng không phải cố ý. Huống hồ tẩu ấy một thân một mình gả vào Chúc phủ, chúng ta càng phải nên đối đãi tử tế mới đúng.”
“Hừ!” Chúc Lý thị nghiến răng ken két, lòng hận đến muốn róc thịt uống máu Hạ Lan Chi.
Con nha đầu Hạ Lan Chi kia bây giờ vẫn sống nhởn nhơ như không, còn Tuyên nhi của bà… lại chỉ có thể nằm lạnh lẽo trong cỗ quan tài âm u!
“Đi! Sang Kinh Viên xem thế nào!” Chúc Lý thị nghiêm giọng ra lệnh, lập tức dẫn theo đám gia nhân hối hả rời đi.
Trong khoảnh khắc bà ta xoay người, đáy mắt thiếu nữ áo trắng thoáng lướt qua một tia cười giễu lạnh lẽo.
Kinh Viên.
Nơi này vốn là chỗ ở của Chúc Võ Tuyên. Tuy linh đường đã dọn đi nhưng cả sân vẫn phủ trắng một màu tang tóc.
Tiểu viện vuông vức, giờ phút này có đến hơn chục nữ nhân đứng khóc than ai oán. Các nàng đều vận áo tang, nhưng thật sự có mấy người là vì cái chết của Chúc Võ Tuyên mà đau lòng?
Số nữ tử ấy phần thì được hắn chuộc ra từ kỹ viện, phần thì ngang nhiên bị ép đưa từ đường phố về. Có người từng van xin, có người đã phản kháng, nhưng kết cục đều như nhau, phải khoác lên mình danh nghĩa “thị thiếp” của đại thiếu gia nhà họ Chúc.
Dẫu vậy, phụ thân hắn là đương kim thừa tướng, ai dám hé môi nửa lời?
Kinh Viên vốn có mười tám vị di nương, nhưng nay chỉ còn lại mười bảy người. Tất cả cũng chỉ bởi một người trong số đó, khi Chúc Võ Tuyên qua đời, ở trên người còn mang vết thương do hắn gây ra.
Chúc Lý thị chưa từng cho nàng ấy một lời giải thích. Chỉ một câu “tội có liên can đến cái chết của thiếu gia”, liền sai người dùng côn đánh chết ngay tại chỗ.
Từ đó, mười bảy người còn lại nơm nớp không yên, ngày đêm thấp thỏm, sợ có khi chính mình cũng thành oan hồn dưới roi gậy của chủ mẫu.
“Thiếu phu nhân, tất cả nữ quyến trong Kinh Viên đều đã có mặt.” Nguyệt Cô, nha hoàn mắt hạnh, khẽ cúi đầu bẩm báo.
Hạ Lan Chi khẽ gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt quét qua.
Nàng gả vào Chúc phủ đã tròn bảy ngày, vậy mà đây là lần đầu tiên nàng tận mắt trông thấy những nữ nhân từng vây quanh Chúc Võ Tuyên.
Không thể không nói, tuy Chúc Võ Tuyên là kẻ vô lại tột cùng nhưng con mắt chọn người lại tinh tường đến đáng khen.
“Xin thiếu phu nhân khai ân cho bọn thiếp rời phủ!”
Không biết ai là người mở lời trước, nhưng chỉ một câu ấy như khơi dậy trăm sông. Những nữ nhân còn lại cũng lần lượt quỳ xuống, đồng loạt dập đầu cầu xin.
Chỉ có một nữ nhân dung mạo yêu kiều quyến rũ thoáng ngây ra một khắc, rồi mới chậm rãi cúi người quỳ theo. Thế nhưng nơi đáy mắt nàng ta rõ ràng không hề che giấu vẻ bất cam lẫn khinh miệt lướt qua.
Hạ Lan Chi lập tức để mắt đến người này.
Nguyệt Cô cũng đã tinh ý, khẽ nghiêng người ghé sát tai nàng, thì thầm: “Người ấy là Thiến Thiến cô nương, từng là người được đại thiếu gia sủng ái nhất. Theo hầu bên cạnh đại thiếu gia suốt một thời gian dài, đến Kinh Viên cũng đã được bốn năm.”
Hạ Lan Chi nghe vậy, trong lòng đã hiểu rõ đôi ba phần.
“Đều đứng dậy cả đi, ta trong phủ này cũng chẳng có bao nhiêu quyền thế để mà lên tiếng.”
Nghe vậy, đám cô nương mới rụt rè ngẩng đầu, trong mắt còn vương nét hoang mang và thấp thỏm.
Một nữ nhân có phần lớn tuổi hơn số còn lại, dung mạo đoan trang thuần hậu, quỳ gối hành lễ: “Thiếu phu nhân, thiếp thân là Vương thị. Nay tất cả tỷ muội trong Kinh Viên đều đã có mặt, mong thiếu phu nhân thương tình mà an bài cho mọi người một chốn đi về.”
Vương Lan đã âm thầm quan sát Hạ Lan Chi suốt mấy ngày, biết rõ vị thiếu phu nhân này không giống với những mệnh phụ khác, không phải hạng chỉ biết tranh sủng và đoạt quyền, cũng không phải loại nhu nhược dễ ép dễ bắt nạt.
Hạ Lan Chi thong thả v**t v* chiếc khăn tay, ánh mắt như có như không lướt qua đám nữ nhân đang cúi đầu: “Ý ngươi là sao?”
Vương Lan chua xót đáp: “Thiếu phu nhân, nay đại thiếu gia đã mất, Chúc phủ đương nhiên không thể giữ chúng ta lại được nữa. Mong thiếu phu nhân thuận nước đẩy thuyền, mở cho mọi người một con đường sống, để tỷ muội chúng ta rời phủ, tìm lại chút yên bình.”
Không danh không phận, thân phận thấp hèn, thiếp thất với nha hoàn trong phủ vốn chẳng khác gì nhau.
Hạ Lan Chi hơi nhíu mày: “Chuyện này… e là ta không quản nổi.”
Ngay bản thân nàng ở Chúc phủ còn chưa thể vững chân, lấy gì để che chở người khác?
Vương Lan nghe vậy, vẻ mặt thoáng hoảng hốt: “Thiếu phu nhân là chủ tử duy nhất ở Kinh Viên. Nếu ngay cả người cũng không thể làm chủ, vậy trong phủ này… còn ai có thể làm được?”
Một bên, Mã Thiến Thiến cất giọng mỉa mai, khẽ “hừ” một tiếng: “Vương Lan, ta thấy lạ lắm. Nếu muốn đi, ngươi cứ tự mình xin ra phủ là được, việc gì phải kéo cả đám tỷ muội theo cùng?”
“Các vị tỷ muội khi trước tiến vào Chúc phủ ra sao, trong lòng mỗi người đều rõ cả.” Vương Lan nói không nhanh không chậm, giọng bình tĩnh nhưng từng lời đều đanh thép. “Nay đại thiếu gia đã mất, ta vì các tỷ muội mà tính toán một con đường sống, chuyện đó có gì là sai?”
Lời vừa dứt, không ít người phía sau gật đầu phụ họa.
Mặt mày Mã Thiến Thiến sa sầm, không nhịn được đỏ cả má, bật dậy nói gay gắt: “Thịt heo ăn không hết lại đem cám tế thần, đi theo Vương Lan ra khỏi phủ chưa chắc đã là chuyện lành!” Nói xong lại hừ một tiếng: “Thôi thôi, các ngươi muốn náo thế nào thì náo, đừng lôi ta theo. Dù gì thì chuyện này cũng chẳng liên quan đến ta.”
Nàng chẳng qua chỉ thấy chướng mắt cái kiểu “thu phục lòng người” của Vương Lan mà thôi.
Hạ Lan Chi nhấp một ngụm trà nóng, mặt không đổi sắc, ánh mắt thản nhiên lướt qua thần sắc hai người, trong lòng đã nhìn thấu rõ ràng.
Cứ để họ nháo đi. Dù gì ngọn lửa ấy cũng chưa cháy tới gấu áo nàng.
Nàng đặt ly trà xuống, rồi tiện tay lấy đĩa sủi cảo tôm hùm vừa mang từ phòng bếp về, lại hâm nóng lần nữa. Hơi nước bốc lên thơm ngát, nàng đang định cầm đũa nếm thử thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, rầm rập xáo trộn cả một góc viện.
Mắt hạnh khẽ nhíu, lòng thầm cảnh giác. Giờ này còn ai tìm tới đây?
Hay là… bà bà tốt kia của nàng?
“Hạ Lan Chi! Ngươi thật to gan!”
Người chưa thấy, nhưng tiếng quát mắng đã vang lên trước, như gió bấc quét ngang hiên phòng.
Chúc Lý thị giận dữ xông thẳng vào viện, vừa vào tới đã nhìn thấy đĩa sủi cảo tôm hùm nghi ngút khói đặt trên bàn, trong lòng như bị đổ thêm dầu sôi, lửa giận lập tức bùng lên: “Giỏi lắm! Cả Chúc phủ này chẳng lẽ đã biến thành của riêng Hạ Lan thị ngươi rồi hay sao?! Ngươi làm ra chuyện độc địa như thế, vậy mà còn ung dung ngồi đây ăn uống như chẳng có gì xảy ra à?!”
“Bà bà.” Hạ Lan Chi bình tĩnh đứng dậy, thấy bà ta hùng hổ như sắp hất tung bàn sủi cảo, liền khẽ phất tay ra hiệu cho hạ nhân bưng món đi.
Ngay cả mười bảy nữ nhân vừa mới còn khóc lóc, tranh cãi ầm ĩ, lúc này cũng đồng loạt im bặt, rụt rè đứng nép sang một bên, không ai dám hó hé nửa lời.
Nàng khẽ siết chặt khăn tay trong tay, đôi mắt sưng đỏ vì khóc đã từ lâu, giờ phút này ánh nhìn ủy khuất, trực tiếp rơi lên người Chúc Lý thị, rồi lại nhẹ nhàng chuyển về phía Phương ma ma đứng phía sau.
“Ma ma không sao là tốt rồi… đều là lỗi của ta, tay chân vụng về, không cẩn thận khiến ma ma bị thương.”
Lời vừa cất lên, thanh âm mềm nhẹ, chứa đầy áy náy và tội tình.
Một câu ấy, nhẹ như gió thoảng, nhưng rơi vào tai người nghe lại khiến hai người vừa rồi còn hùng hổ xông vào như muốn dấy binh vấn tội, trong chớp mắt đều nghẹn lời, đứng lặng tại chỗ.
Sao… lại không giống như những gì họ tưởng vậy nhỉ?
Giọng nói của Hạ Lan Chi dịu dàng, giống như là thật sự áy náy khôn cùng: “Con dâu luôn mong có thể thay phu quân hiếu thuận dưới chân công công bà bà, chỉ tiếc từ nhỏ lớn lên nơi khuê các, chưa từng bước vào bếp núc, tay chân lại vụng về quá đỗi mới ra cớ sự này.”
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt như có nước: “Con dâu vốn đang định lát nữa mời đại phu tới xem cho ma ma một phen…”
Lời vừa dứt, cả viện lặng như tờ.
Chẳng phải mới vừa rồi còn nói nàng vào bếp làm loạn, tâm thuật bất chính hay sao?
Sắc mặt Chúc Lý thị trầm xuống, hung hăng liếc mắt nhìn Phương ma ma phía sau. Chuyện này sao lại không giống với những gì bà ta tưởng?
Sắc mặt Phương ma ma phía sau thoáng tái đi, chột dạ cúi đầu, không dám thốt một lời.
Chúc Lý thị hắng giọng một cái, cố gắng giữ lại vài phần khí thế bề trên: “Khụ, nếu không biết thì… học dần đi vậy.”
Hạ Lan Chi khẽ cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ như gió lướt qua mành: “Nhưng… phu quân mới khuất núi chưa bao lâu, con dâu đau lòng quá độ, mấy ngày nay thân thể cứ rũ rượi, chẳng khác gì cỏ bông lay trước gió.”
“Đau lòng?” Ánh mắt Chúc Lý thị thoáng lóe lên một tia chán ghét, khóe môi khẽ nhếch đầy giễu cợt: “Ngươi thì có gì để mà đau lòng? Trước đó trước mặt bao nhiêu người ngoài, ngươi còn…”
“Con dâu còn sao cơ ạ?” Hạ Lan Chi khẽ ngẩng đầu, đôi mắt sáng như phủ nước, tròn xoe nhìn thẳng vào Chúc Lý thị, vẻ mặt vừa vô tội vừa kinh ngạc, như thể thật sự chẳng biết mình đã phạm phải điều gì.
“Ngươi…” Chúc Lý thị tức đến nghiến răng ken két, khí giận bốc thẳng lên óc, nhưng đầu lưỡi lại như bị khóa chặt.
Bà ta muốn vạch mặt Hạ Lan Chi là giả vờ đáng thương, là đóng kịch trước người ngoài, thế nhưng…
Bằng chứng đâu?
Không có lấy một chứng cứ xác thực, tất cả chỉ là suy đoán trong cơn giận dữ.
Mà Hạ Lan Chi lại đứng đó như một đóa hoa trắng ngần, không nhiễm bụi trần.
Chúc Lý thị giận đến mức tay run bần bật, chỉ có thể hung hăng vặn xoắn chiếc khăn trong tay, suýt nữa thì xé toạc cả lớp vải dày.
“Cáo thì có ngày lộ đuôi, bổn phu nhân nhất định sẽ bắt được cái bộ mặt thật của ngươi!”
Bà ta cắn răng nói tiếp, giọng rít qua kẽ hàm: “Thương tâm quá độ đúng không? Được! Vậy bổn phu nhân cho ngươi nghỉ ngơi ba ngày.”
“Nhưng từ ngày thứ tư trở đi cơm ba bữa trong phủ, tất thảy do đại thiếu phu nhân phụ trách. Không được cho bất kỳ kẻ nào giúp, càng không có ai được phép chỉ dạy nàng.”
“Nếu làm sai thì cứ quỳ đó mà nhớ đời!”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 8: Là Con Dâu Thương Tâm Quá Độ
10.0/10 từ 21 lượt.