Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 7: Thử Thách Nàng?
75@-
Việc đầu tiên Hạ Lan Chi làm sau khi bị ép quay về Chúc phủ chính là trở lại căn phòng chứa củi nơi nàng bị nhốt tối qua.
Nếu nàng không thể thoát khỏi nơi này, vậy thì ít nhất, nàng phải lôi bằng được kẻ đứng sau ra ánh sáng. Cũng tiện thể khiến Chúc phủ này long trời lở đất một phen!
Nhưng khi tới nơi, gian phòng đã được quét dọn sạch sẽ, không còn chút bụi bặm, mọi dấu vết hỗn loạn hoàn toàn biến mất cứ như chuyện nàng bị ép ăn hôm qua chưa từng xảy ra vậy.
“Đại thiếu phu nhân, sao ngài lại tới đây?”
Một đầu bếp của Chúc phủ bước ra, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Nếu là trước buổi sáng hôm nay, đám hạ nhân ở Chúc phủ còn chẳng buồn coi nàng là chủ mẫu.
Chỉ là… cũng nhờ sáng nay được Chúc lão phu nhân che chở trước mặt bao người, đám hạ nhân trong phủ mới tỏ ra có chút kính nể nàng.
Hạ Lan Chi chỉ tay về phía căn phòng phía trước, giọng lạnh nhạt: “Người trong đó đâu?”
Đầu bếp sửng sốt, mơ hồ đáp: “Phòng chất củi ấy ạ? Đại thiếu phu nhân, chỗ đó làm gì có người ở?”
Xem ra những hạ nhân này cũng không biết chuyện nàng đường đường là thiếu phu nhân Chúc phủ tối qua lại bị nhốt ở nơi ấy. Huống hồ gì là nha hoàn kia, chắc cũng chẳng ai hay biết.
“Không có gì,” Hạ Lan Chi khẽ nhíu mày, nét mặt thoáng ngưng trọng.
Tiểu viện vẫn nhộn nhịp người ra vào. Nàng đưa mắt đảo qua một lượt, nhưng không thấy bóng dáng nha hoàn đã hầu hạ mình sáng nay đâu cả.
“Người trong bếp, tất cả đều ở đây cả chứ?”
Quản sự phòng bếp vừa định quay đi, nghe vậy thì dừng chân, thoáng nghi hoặc: “Phu nhân đang muốn tìm ai sao? Tất cả đầu bếp, phụ bếp đều có mặt cả rồi.”
“Không có gì.” Hạ Lan Chi mím môi, đáy lòng khẽ nhếch một nụ cười khổ.
Từ bao giờ nàng lại ngây thơ đến thế này? Đã dám hạ độc nàng, thì sao có thể ngốc đến mức để lộ thân phận?
Lúc đang trầm ngâm suy nghĩ, không biết từ khi nào, trong căn bếp nhỏ lại xuất hiện một người mà vào lúc này lại chính là người nàng chẳng hề muốn chạm mặt.
“Ấy, thì ra thiếu phu nhân ở đây.”
Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trong hai canh giờ trước, tim Hạ Lan Chi lại khẽ rùng mình, đáy lòng vẫn chưa hết nguôi lạnh.
Nàng vừa xoay người định rời đi, ai ngờ lại bị Phương ma ma đưa tay chặn lại: “Thiếu phu nhân, lão nô có lời muốn nói, cớ sao người lại làm ngơ như chẳng hề nghe thấy thế?”
Chốn hậu trạch rộng lớn này, trên danh nghĩa là Chúc Lý thị chủ quản, nhưng thực tế mọi việc lớn nhỏ đều qua tay Phương ma ma xử lý. Là tâm phúc bên cạnh Chúc phu nhân suốt hai mươi năm, bà ta từ lâu đã quen với việc ra dáng nửa chủ nhân trong phủ.
Hạ Lan Chi đành cứng người đứng lại, không nói không rằng.
Mọi người trong phòng bếp cũng dần nhận ra bầu không khí có điều lạ lẫm. Dù tay còn đang làm việc, nhưng ánh mắt họ đều len lén hướng về phía này, dò xét từng cử chỉ.
Ở Chúc phủ, Phương ma ma đã là cái bóng ăn sâu hai mươi năm. Ai gặp cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu xưng “ma ma”, nào dám trái ý?
Giờ đây Hạ Lan Chi thân phận là thiếu phu nhân đã mất chồng, lại còn bị coi như sao chổi trong phủ sao lại dám không nể mặt bà ta?
“Thiếu phu nhân chớ trách lão nô nhiều lời,” Phương ma ma ánh mắt lóe tia khinh miệt, cười nhạt mở lời, “Phu nhân là góa phụ, càng phải thay đại công tử giữ tròn đạo hiếu. Chớ để người ngoài nhìn vào, nói Chúc phủ ta dạy dỗ không nghiêm, đến lễ nghi cơ bản nhất cũng chẳng biết.”
Hạ Lan Chi khẽ hít một hơi, nhẹ nhàng ngẩng đầu, giọng nói mềm mại như gió xuân: “Ma ma thứ cho ta mạo muội, chẳng hay họ tên đầy đủ của ma ma là gì?”
Phương ma ma sững lại, không kịp phản ứng: “Lão nô… họ Phương.”
Hạ Lan Chi cúi đầu chớp mắt, nét mặt tỏ vẻ nhẫn nhịn, nhưng giọng nói lại như giấu kim dưới lớp lụa: “Ta lại cứ ngỡ ma ma họ Chúc mới đúng chứ. Ngôn ngữ cử chỉ, dáng vẻ oai phong, so với tức phụ như ta còn ra dáng chủ tử hơn mấy phần nữa đó.”
Nàng cụp mi nhẹ giọng, mềm mỏng mà không kém phần châm chọc: “Làm tức phụ nhà họ Chúc, đạo hiếu ta vốn chưa từng quên. Chỉ e nếu hiếu kính nhầm người, cuối cùng lại thành rơi vào đầu kẻ không xứng.”
Ngừng một lát, Hạ Lan Chi nhoẻn môi cười dịu dàng: “E là tấm lòng hiếu thuận của ta, một gia nô như ma ma… chẳng gánh nổi đâu.”
Lời còn chưa dứt, toàn sân như rơi vào trầm lặng.
Một câu “gia nô như ma ma không gánh nổi hiếu thuận của ta” vừa đanh thép vừa ngọt ngào đã đẩy Phương ma ma xuống vị trí vốn nên có, mà không cần phải ầm ĩ nổi giận.
Một kẻ nô bộc được chút sủng ái liền ngỡ mình có thể coi trời bằng vung sao?
Sắc mặt Phương ma ma thoắt cái liền biến đổi. Bà ta vốn định vin vào thân phận lão nhân trong Chúc phủ mà lên giọng giáo huấn đôi ba câu, ai ngờ lại bị chặn đứng một nước cờ hiểm!
“Thiếu phu nhân nói gì lạ vậy, lão nô chỉ là muốn nhắc nhở thiếu phu nhân, đã là dâu trưởng nhà họ Chúc thì nên biết giữ bổn phận.”
Hạ Lan Chi mím môi, đáy mắt lại thấp thoáng ý cười: “Vậy sao không thấy ma ma làm tròn bổn phận của một người hầu kẻ hạ vậy?”
Nếu đổi là một phủ đệ khác, hạng người không biết phép tắc, chẳng phân trên dưới như thế đã sớm bị bán đi rồi.
Phương ma ma nghẹn họng, nhất thời không đáp nổi, xung quanh đám hạ nhân đều len lén nhìn sang, ánh mắt tràn đầy giễu cợt.
Bà ta tức đến sa sầm mặt mày, quát lớn: “Còn không lo làm việc đi! Rảnh rỗi đến mức chỉ biết đứng đó hóng chuyện, cẩn thận da dẻ các ngươi đấy!”
Hạ Lan Chi chẳng mấy hứng thú với trò mượn oai hùm để dọa người, chỉ nhàn nhạt nói: “Vẫn nên tự biết thân biết phận thì hơn, đừng nghĩ ở Chúc phủ lâu ngày rồi lại quên mất mình mang họ Phương, không phải họ Chúc.”
Nàng xoay người định rời đi, nào ngờ Phương ma ma cười lạnh một tiếng: “Vừa rồi thiếu phu nhân còn nói muốn thay phu nhân tận hiếu, giờ thì hay rồi, cơ hội tới ngay đây.”
“Phu nhân dạo gần đây tâm tình buồn bực, đồ ăn phòng bếp làm ra chẳng thấy vừa miệng. Vẫn mong thiếu phu nhân đích thân xuống bếp một chuyến, cũng coi như đại công tử thay mặt tận hiếu với mẫu thân.”
Sắc mặt Hạ Lan Chi tối sầm lại.
Nữ nhi nhà khuê các, cành vàng lá ngọc, ai lại phải tự thân xuống bếp?
Nàng mà gật đầu thuận theo, chẳng khác nào tự hạ thấp thân phận. Nhưng nếu cứng rắn từ chối, lại bị gán cho cái tiếng bất hiếu với công công bà bà*.
(*) Công công bà bà: cha mẹ chồng
Không hổ là người tâm phúc bên cạnh Chúc Lý thị, quả thực là đào sẵn cho nàng một cái bẫy khéo không chê vào đâu được!
Hạ Lan Chi khẽ thở dài: “Nhưng ta vốn chẳng giỏi việc này…”
“Thiếu phu nhân, người làm thế nào cũng được, chỉ cần có tấm lòng là đủ. Huống chi còn có lão nô ở đây, lão nô sẽ tận tình chỉ dạy, người cứ yên tâm. Hay là, những lời hiếu đạo vừa rồi của thiếu phu nhân… chỉ là nói suông cho người ta nghe thôi?” Phương ma ma ba câu hai lời đã chặn đứng đường lui của nàng.
“Vậy thì được.” Hạ Lan Chi gật đầu thuận theo, giọng lạnh nhạt.
Dù sao nàng cũng đã nhắc nhở trước, người ta cố tình không hiểu thì nàng đành mặc kệ.
Phòng bếp nóng hầm hập, hai chiếc chảo gang lớn tỏa khói nghi ngút, lò lửa bên dưới cháy hừng hực, hơi nóng như muốn thiêu người.
Hạ Lan Chi vừa mới xắn tay áo, định bụng cho Phương ma ma mở mang tầm mắt một màn “tuyệt kỹ sống sót”, thì đã thấy bà ta bước lên trước, đẩy nàng sang một bên, quay sang dặn dò với đầu bếp chính.
“Nơi này không tới lượt ngươi sai bảo!” Phương ma ma quyết tâm làm khó nàng, liền bê cả chậu nước lạnh tới, dập luôn phòng bếp đang rực lửa: “Đã muốn tận hiếu, thì không thể mượn tay người khác. Thiếu phu nhân, mời!”
Lời chưa dứt, gương mặt già nua kia đã nở nụ cười đắc ý, đầy vẻ thắng thế.
Ấy vậy mà Hạ Lan Chi chẳng tỏ chút tức giận, nàng ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy thì mời ma ma ở lại chỉ dạy tận tình một chút…”
Nói xong, nàng cầm lấy que đánh lửa, thình lình thổi mạnh một hơi.
“Ai da, cẩn thận nha!”
Que đánh lửa vẽ nên một đường cong duyên dáng giữa không trung, tựa như một nét bút parabol tuyệt đẹp, bay thẳng, không lệch lấy nửa phân, rơi chuẩn xác vào ngay ngực Phương ma ma!
“Aaaa!”
Bà lão rú lên thảm thiết, lửa bén vào tà áo, chỉ trong chớp mắt đã bùng lên rực đỏ!
Tất cả mọi người đều sững sờ trước cảnh tượng bất ngờ ấy, chết lặng như tượng. Riêng Hạ Lan Chi thì khẽ thu lại ý cười nơi đáy mắt, không chần chừ một khắc, liền múc ngay một vá nước sôi từ trong nồi, miệng lớn tiếng hô: “Ma ma đừng sợ, nước tới đây!”
“Aaa! Nóng! Nóng… Bỏng chết lão nô rồi!”
Lửa trên người Phương ma ma dập được rồi, nhưng quần áo đã cháy xém loang lổ, rách toạc vài chỗ. Búi tóc bung rối, nước còn nhỏ tong tỏng xuống trán, gương mặt nhăn nheo đỏ bừng vì nóng, vì xấu hổ, lại vì đau đớn mà lăn lộn dưới đất như một trái bí luộc!
“Ngươi… ngươi…!” Phương ma ma run lẩy bẩy, chỉ tay vào Hạ Lan Chi, miệng lắp bắp chẳng nói nổi thành câu.
Ánh mắt Hạ Lan Chi vô tội như nai con, lại thong thả bê lên một chậu cá còn quẫy nước tung toé, cười hồn nhiên đưa tới trước mặt bà ta: “Ma ma, dạy ta làm cá đi, ta muốn hầm canh cho bà bà ăn giải sầu.”
Vừa thấy nàng tay phải đã chuẩn bị cầm dao, Phương ma ma mặt cắt không còn giọt máu, bị dọa đến ôm mặt muốn chạy.
Hạ Lan Chi nhanh tay níu lấy tay áo bà ta, cười dịu dàng: “Ơ kìa ma ma, chạy gì thế? Vừa rồi chẳng phải ngươi bảo sẽ dạy ta sao? Không làm thì là không tận hiếu, chẳng lẽ ma ma định để ta mang tiếng bất trung bất hiếu hay sao?”
“Không… không… không dám…” Phương ma ma suýt khóc thành tiếng. Hôm nay bà ta vốn được phu nhân căn dặn, đến đây để thử thách nhẹ thiếu phu nhân một phen.
Ai mà ngờ được, tiểu cô nương xuất thân nhà thường dân này, lại có thể… hung hãn đến độ khiến người ta không kịp trở tay!
Hạ Lan Chi thong thả xoa xoa tay, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt lạnh mà trào phúng.
Muốn thử thách nàng ư?
Hừ, cũng phải xem họ có đủ bản lĩnh hay không đã!
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Việc đầu tiên Hạ Lan Chi làm sau khi bị ép quay về Chúc phủ chính là trở lại căn phòng chứa củi nơi nàng bị nhốt tối qua.
Nếu nàng không thể thoát khỏi nơi này, vậy thì ít nhất, nàng phải lôi bằng được kẻ đứng sau ra ánh sáng. Cũng tiện thể khiến Chúc phủ này long trời lở đất một phen!
Nhưng khi tới nơi, gian phòng đã được quét dọn sạch sẽ, không còn chút bụi bặm, mọi dấu vết hỗn loạn hoàn toàn biến mất cứ như chuyện nàng bị ép ăn hôm qua chưa từng xảy ra vậy.
“Đại thiếu phu nhân, sao ngài lại tới đây?”
Một đầu bếp của Chúc phủ bước ra, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Nếu là trước buổi sáng hôm nay, đám hạ nhân ở Chúc phủ còn chẳng buồn coi nàng là chủ mẫu.
Chỉ là… cũng nhờ sáng nay được Chúc lão phu nhân che chở trước mặt bao người, đám hạ nhân trong phủ mới tỏ ra có chút kính nể nàng.
Hạ Lan Chi chỉ tay về phía căn phòng phía trước, giọng lạnh nhạt: “Người trong đó đâu?”
Đầu bếp sửng sốt, mơ hồ đáp: “Phòng chất củi ấy ạ? Đại thiếu phu nhân, chỗ đó làm gì có người ở?”
Xem ra những hạ nhân này cũng không biết chuyện nàng đường đường là thiếu phu nhân Chúc phủ tối qua lại bị nhốt ở nơi ấy. Huống hồ gì là nha hoàn kia, chắc cũng chẳng ai hay biết.
“Không có gì,” Hạ Lan Chi khẽ nhíu mày, nét mặt thoáng ngưng trọng.
Tiểu viện vẫn nhộn nhịp người ra vào. Nàng đưa mắt đảo qua một lượt, nhưng không thấy bóng dáng nha hoàn đã hầu hạ mình sáng nay đâu cả.
“Người trong bếp, tất cả đều ở đây cả chứ?”
Quản sự phòng bếp vừa định quay đi, nghe vậy thì dừng chân, thoáng nghi hoặc: “Phu nhân đang muốn tìm ai sao? Tất cả đầu bếp, phụ bếp đều có mặt cả rồi.”
“Không có gì.” Hạ Lan Chi mím môi, đáy lòng khẽ nhếch một nụ cười khổ.
Từ bao giờ nàng lại ngây thơ đến thế này? Đã dám hạ độc nàng, thì sao có thể ngốc đến mức để lộ thân phận?
Lúc đang trầm ngâm suy nghĩ, không biết từ khi nào, trong căn bếp nhỏ lại xuất hiện một người mà vào lúc này lại chính là người nàng chẳng hề muốn chạm mặt.
“Ấy, thì ra thiếu phu nhân ở đây.”
Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trong hai canh giờ trước, tim Hạ Lan Chi lại khẽ rùng mình, đáy lòng vẫn chưa hết nguôi lạnh.
Nàng vừa xoay người định rời đi, ai ngờ lại bị Phương ma ma đưa tay chặn lại: “Thiếu phu nhân, lão nô có lời muốn nói, cớ sao người lại làm ngơ như chẳng hề nghe thấy thế?”
Chốn hậu trạch rộng lớn này, trên danh nghĩa là Chúc Lý thị chủ quản, nhưng thực tế mọi việc lớn nhỏ đều qua tay Phương ma ma xử lý. Là tâm phúc bên cạnh Chúc phu nhân suốt hai mươi năm, bà ta từ lâu đã quen với việc ra dáng nửa chủ nhân trong phủ.
Hạ Lan Chi đành cứng người đứng lại, không nói không rằng.
Mọi người trong phòng bếp cũng dần nhận ra bầu không khí có điều lạ lẫm. Dù tay còn đang làm việc, nhưng ánh mắt họ đều len lén hướng về phía này, dò xét từng cử chỉ.
Ở Chúc phủ, Phương ma ma đã là cái bóng ăn sâu hai mươi năm. Ai gặp cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu xưng “ma ma”, nào dám trái ý?
Giờ đây Hạ Lan Chi thân phận là thiếu phu nhân đã mất chồng, lại còn bị coi như sao chổi trong phủ sao lại dám không nể mặt bà ta?
“Thiếu phu nhân chớ trách lão nô nhiều lời,” Phương ma ma ánh mắt lóe tia khinh miệt, cười nhạt mở lời, “Phu nhân là góa phụ, càng phải thay đại công tử giữ tròn đạo hiếu. Chớ để người ngoài nhìn vào, nói Chúc phủ ta dạy dỗ không nghiêm, đến lễ nghi cơ bản nhất cũng chẳng biết.”
Hạ Lan Chi khẽ hít một hơi, nhẹ nhàng ngẩng đầu, giọng nói mềm mại như gió xuân: “Ma ma thứ cho ta mạo muội, chẳng hay họ tên đầy đủ của ma ma là gì?”
Phương ma ma sững lại, không kịp phản ứng: “Lão nô… họ Phương.”
Hạ Lan Chi cúi đầu chớp mắt, nét mặt tỏ vẻ nhẫn nhịn, nhưng giọng nói lại như giấu kim dưới lớp lụa: “Ta lại cứ ngỡ ma ma họ Chúc mới đúng chứ. Ngôn ngữ cử chỉ, dáng vẻ oai phong, so với tức phụ như ta còn ra dáng chủ tử hơn mấy phần nữa đó.”
Nàng cụp mi nhẹ giọng, mềm mỏng mà không kém phần châm chọc: “Làm tức phụ nhà họ Chúc, đạo hiếu ta vốn chưa từng quên. Chỉ e nếu hiếu kính nhầm người, cuối cùng lại thành rơi vào đầu kẻ không xứng.”
Ngừng một lát, Hạ Lan Chi nhoẻn môi cười dịu dàng: “E là tấm lòng hiếu thuận của ta, một gia nô như ma ma… chẳng gánh nổi đâu.”
Lời còn chưa dứt, toàn sân như rơi vào trầm lặng.
Một câu “gia nô như ma ma không gánh nổi hiếu thuận của ta” vừa đanh thép vừa ngọt ngào đã đẩy Phương ma ma xuống vị trí vốn nên có, mà không cần phải ầm ĩ nổi giận.
Một kẻ nô bộc được chút sủng ái liền ngỡ mình có thể coi trời bằng vung sao?
Sắc mặt Phương ma ma thoắt cái liền biến đổi. Bà ta vốn định vin vào thân phận lão nhân trong Chúc phủ mà lên giọng giáo huấn đôi ba câu, ai ngờ lại bị chặn đứng một nước cờ hiểm!
“Thiếu phu nhân nói gì lạ vậy, lão nô chỉ là muốn nhắc nhở thiếu phu nhân, đã là dâu trưởng nhà họ Chúc thì nên biết giữ bổn phận.”
Hạ Lan Chi mím môi, đáy mắt lại thấp thoáng ý cười: “Vậy sao không thấy ma ma làm tròn bổn phận của một người hầu kẻ hạ vậy?”
Nếu đổi là một phủ đệ khác, hạng người không biết phép tắc, chẳng phân trên dưới như thế đã sớm bị bán đi rồi.
Phương ma ma nghẹn họng, nhất thời không đáp nổi, xung quanh đám hạ nhân đều len lén nhìn sang, ánh mắt tràn đầy giễu cợt.
Bà ta tức đến sa sầm mặt mày, quát lớn: “Còn không lo làm việc đi! Rảnh rỗi đến mức chỉ biết đứng đó hóng chuyện, cẩn thận da dẻ các ngươi đấy!”
Hạ Lan Chi chẳng mấy hứng thú với trò mượn oai hùm để dọa người, chỉ nhàn nhạt nói: “Vẫn nên tự biết thân biết phận thì hơn, đừng nghĩ ở Chúc phủ lâu ngày rồi lại quên mất mình mang họ Phương, không phải họ Chúc.”
Nàng xoay người định rời đi, nào ngờ Phương ma ma cười lạnh một tiếng: “Vừa rồi thiếu phu nhân còn nói muốn thay phu nhân tận hiếu, giờ thì hay rồi, cơ hội tới ngay đây.”
“Phu nhân dạo gần đây tâm tình buồn bực, đồ ăn phòng bếp làm ra chẳng thấy vừa miệng. Vẫn mong thiếu phu nhân đích thân xuống bếp một chuyến, cũng coi như đại công tử thay mặt tận hiếu với mẫu thân.”
Sắc mặt Hạ Lan Chi tối sầm lại.
Nữ nhi nhà khuê các, cành vàng lá ngọc, ai lại phải tự thân xuống bếp?
Nàng mà gật đầu thuận theo, chẳng khác nào tự hạ thấp thân phận. Nhưng nếu cứng rắn từ chối, lại bị gán cho cái tiếng bất hiếu với công công bà bà*.
(*) Công công bà bà: cha mẹ chồng
Không hổ là người tâm phúc bên cạnh Chúc Lý thị, quả thực là đào sẵn cho nàng một cái bẫy khéo không chê vào đâu được!
Hạ Lan Chi khẽ thở dài: “Nhưng ta vốn chẳng giỏi việc này…”
“Thiếu phu nhân, người làm thế nào cũng được, chỉ cần có tấm lòng là đủ. Huống chi còn có lão nô ở đây, lão nô sẽ tận tình chỉ dạy, người cứ yên tâm. Hay là, những lời hiếu đạo vừa rồi của thiếu phu nhân… chỉ là nói suông cho người ta nghe thôi?” Phương ma ma ba câu hai lời đã chặn đứng đường lui của nàng.
“Vậy thì được.” Hạ Lan Chi gật đầu thuận theo, giọng lạnh nhạt.
Dù sao nàng cũng đã nhắc nhở trước, người ta cố tình không hiểu thì nàng đành mặc kệ.
Phòng bếp nóng hầm hập, hai chiếc chảo gang lớn tỏa khói nghi ngút, lò lửa bên dưới cháy hừng hực, hơi nóng như muốn thiêu người.
Hạ Lan Chi vừa mới xắn tay áo, định bụng cho Phương ma ma mở mang tầm mắt một màn “tuyệt kỹ sống sót”, thì đã thấy bà ta bước lên trước, đẩy nàng sang một bên, quay sang dặn dò với đầu bếp chính.
“Nơi này không tới lượt ngươi sai bảo!” Phương ma ma quyết tâm làm khó nàng, liền bê cả chậu nước lạnh tới, dập luôn phòng bếp đang rực lửa: “Đã muốn tận hiếu, thì không thể mượn tay người khác. Thiếu phu nhân, mời!”
Lời chưa dứt, gương mặt già nua kia đã nở nụ cười đắc ý, đầy vẻ thắng thế.
Ấy vậy mà Hạ Lan Chi chẳng tỏ chút tức giận, nàng ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy thì mời ma ma ở lại chỉ dạy tận tình một chút…”
Nói xong, nàng cầm lấy que đánh lửa, thình lình thổi mạnh một hơi.
“Ai da, cẩn thận nha!”
Que đánh lửa vẽ nên một đường cong duyên dáng giữa không trung, tựa như một nét bút parabol tuyệt đẹp, bay thẳng, không lệch lấy nửa phân, rơi chuẩn xác vào ngay ngực Phương ma ma!
“Aaaa!”
Bà lão rú lên thảm thiết, lửa bén vào tà áo, chỉ trong chớp mắt đã bùng lên rực đỏ!
Tất cả mọi người đều sững sờ trước cảnh tượng bất ngờ ấy, chết lặng như tượng. Riêng Hạ Lan Chi thì khẽ thu lại ý cười nơi đáy mắt, không chần chừ một khắc, liền múc ngay một vá nước sôi từ trong nồi, miệng lớn tiếng hô: “Ma ma đừng sợ, nước tới đây!”
“Aaa! Nóng! Nóng… Bỏng chết lão nô rồi!”
Lửa trên người Phương ma ma dập được rồi, nhưng quần áo đã cháy xém loang lổ, rách toạc vài chỗ. Búi tóc bung rối, nước còn nhỏ tong tỏng xuống trán, gương mặt nhăn nheo đỏ bừng vì nóng, vì xấu hổ, lại vì đau đớn mà lăn lộn dưới đất như một trái bí luộc!
“Ngươi… ngươi…!” Phương ma ma run lẩy bẩy, chỉ tay vào Hạ Lan Chi, miệng lắp bắp chẳng nói nổi thành câu.
Ánh mắt Hạ Lan Chi vô tội như nai con, lại thong thả bê lên một chậu cá còn quẫy nước tung toé, cười hồn nhiên đưa tới trước mặt bà ta: “Ma ma, dạy ta làm cá đi, ta muốn hầm canh cho bà bà ăn giải sầu.”
Vừa thấy nàng tay phải đã chuẩn bị cầm dao, Phương ma ma mặt cắt không còn giọt máu, bị dọa đến ôm mặt muốn chạy.
Hạ Lan Chi nhanh tay níu lấy tay áo bà ta, cười dịu dàng: “Ơ kìa ma ma, chạy gì thế? Vừa rồi chẳng phải ngươi bảo sẽ dạy ta sao? Không làm thì là không tận hiếu, chẳng lẽ ma ma định để ta mang tiếng bất trung bất hiếu hay sao?”
“Không… không… không dám…” Phương ma ma suýt khóc thành tiếng. Hôm nay bà ta vốn được phu nhân căn dặn, đến đây để thử thách nhẹ thiếu phu nhân một phen.
Ai mà ngờ được, tiểu cô nương xuất thân nhà thường dân này, lại có thể… hung hãn đến độ khiến người ta không kịp trở tay!
Hạ Lan Chi thong thả xoa xoa tay, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt lạnh mà trào phúng.
Muốn thử thách nàng ư?
Hừ, cũng phải xem họ có đủ bản lĩnh hay không đã!
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 7: Thử Thách Nàng?
10.0/10 từ 21 lượt.