Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 6: Huyết Mạch Ràng Buộc, Thân Nhân Liên Luỵ.

84@-

Trong lòng Hạ Lan Chi bỗng dậy lên một cơn sóng ngầm.


Vị hòa thượng kia… chẳng phải đang ngầm chỉ đường trốn chạy cho nàng hay sao?


Người nhà họ Chúc tuyệt đối sẽ không dung thứ cho một người như nàng tiếp tục tồn tại.


Hôm qua còn có thể dàn xếp cho nàng tuẫn táng giữa linh đường, thì ngày mai… ai biết họ còn có thể ra tay tàn nhẫn đến mức nào nữa?


Vừa rồi nàng cho hai tiểu nha hoàn lui ra chính là để tạo cơ hội thoát thân.


Tạ Vô Ngân vừa rời khỏi, Hạ Lan Chi lập tức ăn nốt quả táo trong tay rồi xoay người phóng thẳng vào lối mòn nhỏ bên trái, lao về phía rừng cây không một lần ngoảnh lại.


Mặc kệ vị hòa thượng kia đang nghĩ gì trong bụng, nàng cũng quyết định tin hắn một lần này.


Lối mòn phía trước um tùm cỏ dại, đầy bụi rậm và gai góc, quả thực rất khó lần theo dấu vết nàng để lại.


Bỗng một giọng nam nhân trung niên vang lên từ khúc quanh phía trước:


“Chi Nhi?”


Toàn thân Hạ Lan Chi cứng đờ, da đầu như tê rần!


Nam nhân đang đứng trước mặt, không ai khác… chính là cha ruột của nàng – Hạ Lan Quý!


Bên cạnh ông ta là một phụ nhân trung niên, ánh mắt lạnh như dao, vừa trông thấy nàng liền gắt lên: “Con nhãi chết tiệt kia! Không lo ở linh đường mà chịu tang, một mình mò ra đây làm gì hả?”


Mẹ ruột của Hạ Lan Chi mất đã bảy năm, còn nữ nhân này chính là kế thất mà phụ thân nàng – Hạ Lan Quý rước về, gọi là Tiểu Giang thị.


Buồn cười thay, mẫu thân nàng vừa mới qua đời được ba hôm, thì Tiểu Giang thị đã vội vã được nghênh ngang bước vào cửa lớn, lại còn dắt theo hai đứa con riêng, một trai, một gái lớn hơn nàng cả tuổi.



Tiểu Giang thị là bảo bối trong tay phụ thân nàng, được nuông chiều hết mực.


Ngay cả chuyện nàng bị ép gả cho Chúc Võ Tuyên – kẻ nổi danh khắp kinh thành vì thói ăn chơi trác táng – cũng là một tay Tiểu Giang thị bày ra, chỉ mong dùng một mình nàng để đổi lấy cây cao bóng cả là phủ Thừa tướng.


Hạ Lan Chi sầm mặt, ánh mắt lạnh như băng. Nàng vừa nhìn qua liền thấy phía sau hai người còn có một hài tử trạc bảy tuổi đang đừng ở đó, vóc dáng gầy gò.


Sáng sớm se lạnh, vậy mà trên người đứa nhỏ chỉ mặc một lớp áo mỏng, khuôn mặt xanh xao tái nhợt, đôi môi trắng bệch vì lạnh. Nhìn thấy cảnh ấy, tim Hạ Lan Chi khẽ nhói, lo lắng trào dâng không thể kìm lại được.


“Tiểu Thần, sao đệ lại ở đây?” Hạ Lan Chi vội vàng ôm lấy đứa nhỏ mới phát hiện hơi thở của nó đã dồn dập, như vừa chạy đường xa mà kiệt sức.


“A tỷ.” Hạ Lan Thần nhoẻn miệng cười, giọng nói yếu ớt mà vẫn cố tỏ ra kiên cường.


Tiểu Giang thị đứng bên liền hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ nói: “Cái thằng con hoang ấy cứ khăng khăng đòi theo xem ngươi. Nếu không phải phụ thân ngươi mềm lòng ta đã sớm sai người nhốt nó lại rồi.”


Ánh mắt Hạ Lan Chi chợt tối sầm, nàng đưa tay siết chặt lấy bàn tay nhỏ gầy như cọng rơm của Hạ Lan Thần, lạnh giọng hỏi: “Các người có phải đã cắt thuốc của nó không? Vì sao sắc mặt lại kém thế này?”


Hạ Lan Thần từ nhỏ đã mang chứng suy nhược bẩm sinh, từ khi chào đời đến nay, những thang thuốc quý chưa lúc nào ngớt, vậy mà giờ đây…


Ngày thường, trong nhà vốn chẳng dư dả gì, mọi chi phí lớn nhỏ đều nhờ một tay Hạ Lan Chi xoay xở, khéo co kéo vá mới gắng gượng nuôi nổi đệ đệ bệnh tật.


Lần này, cũng chính Hạ Lan Quý mở lời khuyên nhủ rằng chỉ cần nàng chịu gả cho Chúc Võ Tuyên, ông sẽ dốc sức mời đại phu khắp thiên hạ chữa khỏi căn bệnh bẩm sinh yếu nhược của Hạ Lan Thần.


Nào ngờ, nàng mới rời khỏi nhà được mấy ngày thằng bé đã gầy rộc, thậm chí đi đứng còn không vững!


Ánh mắt Hạ Lan Quý lấp lánh, nửa giả nửa thật: “Thần Nhi, ngươi mau nói cho tỷ ngươi biết, vi phụ đây có khi nào cắt thuốc của ngươi không?”


“… Không ạ.” Hạ Lan Thần rúc vào lòng tỷ tỷ, không nỡ rời tay, “A tỷ, mấy ngày nay Thần Nhi ăn không vô, chắc tại trong người mỏi mệt thôi. Qua một thời gian sẽ ổn cả.”


Thân thể bé nhỏ mềm nhũn run rẩy trong lòng Hạ Lan Chi, giọng thằng bé khẽ khàng như tiếng mèo con: “A tỷ, khi nào tỷ mới về nhà… Thần Nhi nhớ tỷ lắm… nhớ lắm…”


Trong lòng Hạ Lan Chi như mềm nhũn ra. Nếu nói trên đời này còn điều gì khiến nàng không nỡ rời xa, thì chỉ có một mình đệ đệ nhỏ bé này mà thôi.



Nàng dịu giọng trấn an: “Chờ thêm chút nữa thôi, ta sẽ sớm quay về đón đệ.”


Tiểu Giang thị nghe vậy thì sắc mặt lập tức biến đổi, cao giọng quát: “Cái gì? Ngươi muốn quay về? Không được! Đã là thê tử của người ta thì làm gì có chuyện về lại nhà mẹ đẻ! Huống chi bây giờ ngươi là con dâu của phủ Thừa tướng, chẳng lẽ không biết nghĩ cho nhà này hay sao? Không nghĩ cho mình thì cũng nên vì đệ đệ ngươi mà nghĩ chứ!”


Mắt trợn trừng, bà ta nghiến răng nói tiếp: “Gả đi đã lâu, vậy mà chưa từng mang nổi về nhà một cây kim sợi chỉ! Nuôi hai tỷ đệ các ngươi hơn mười năm trời, cuối cùng chỉ đổi lại lòng lang dạ sói thế này thôi sao?!”


Hạ Lan Chi giận đến toàn thân run rẩy, giọng lạnh tanh: “Nửa gia sản Hạ gia là của hồi môn mẫu thân ta để lại. Bà lấy tư cách gì mà nói những lời ấy?!”


Năm ấy mẫu thân nàng gả vào Hạ gia đúng mùa đói kém, mang theo không ít cửa hàng và nhà cửa làm của hồi môn, dùng toàn bộ tài sản ấy để giúp Hạ Lan Quý dựng nên cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng!


Ai ngờ ông ta vừa ăn của hồi môn mẫu thân nàng, lại vừa ra ngoài giấu kỹ nhân tình, nuôi thiếp thất trong bóng tối.


Hạ Lan Chi nghiến răng, lòng như bị xé ra từng mảnh.


“Chi Nhi! Ngươi nói năng cho cẩn thận, bà ấy là mẫu thân của ngươi đấy!” Hạ Lan Quý quát lên, mặt mày tối sầm.


“Ta chỉ có một mẫu thân, nữ nhân kia chẳng qua chỉ là kẻ đến sau!” Giọng Hạ Lan Chi lạnh băng, từng chữ từng chữ sắc bén như dao găm.


Đúng lúc nàng sắp không kiềm được cơn giận, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.


Một giọng nói lạnh lùng vang lên giữa màn không khí u ám:


“Xem ra ta đến không đúng lúc, quấy rầy các người chuyện trò rồi.” Chính là giọng của Chúc Lý thị.


Tim Hạ Lan Chi khẽ giật mạnh. Nàng mải lo đối phó bọn họ, suýt nữa quên mất mục đích ban đầu là phải nhanh chóng rời đi!


“Bà thông gia,” Hạ Lan Quý vội vàng khom lưng, vẻ mặt xun xoe, “Vài hôm trước cửa hàng bận quá, tiểu nhân chưa kịp đến thắp hương cho con rể, có điều gì thất lễ, mong phu nhân rộng lòng bỏ quá cho.”


Chúc Lý thị thậm chí chẳng buồn liếc ông một cái: “Thông gia? Nhi tử ta chết thế nào chẳng lẽ các người không rõ sao? Vậy mà còn mặt dày gọi hai tiếng ‘thông gia’?”


Hạ Lan Quý mặt mày lúng túng, vừa giận vừa sợ, quay sang giật ống tay áo Hạ Lan Chi: “Mẫu thân ngươi đúng là sinh ra cái loại sao chổi! Còn không mau quỳ xuống, dập đầu xin lỗi bà bà đi?”



Chúc Lý thị đưa mắt nhìn Hạ Lan Chi, tay nàng đang đặt lên vai Hạ Lan Thần, đầu ngón tay vô thức siết nhẹ nơi bờ vai gầy guộc ấy như muốn che chở. Trái lại, khoảng cách giữa nàng và hai kẻ mang danh nghĩa phụ mẫu kia lại xa lạ như chẳng phải máu mủ của nhau.


Trong khoảnh khắc, bà đã hiểu rõ dụng ý của đối phương. Chúc Lý thị vẫy tay gọi: “Tiểu tử, lại đây một chút.”


Hạ Lan Thần rụt người lại theo bản năng.


Tiểu Giang thị thấy thế liền túm lấy tay đứa trẻ, vừa kéo vừa mắng: “Đồ xui xẻo! Trưởng bối gọi mà còn không biết nghe lời sao?”


“A tỷ! Khụ… khụ…”


Bị siết đau đến đỏ cả cổ tay, Hạ Lan Thần bất lực nhìn về phía Hạ Lan Chi.


“Ngươi làm gì đó? Mau buông tay ra!” Hạ Lan Chi tức giận, định lao đến kéo đệ đệ lại, nhưng lập tức bị hai bà tử nhanh chóng chặn ngang.


Chúc Lý thị đứng trên bậc cao, cúi mắt nhìn hài tử gầy yếu chẳng khác gì chú dê con vừa chớm đông. Móng tay khảm mã não của bà ấn sâu vào làn da mỏng manh trên khuôn mặt non nớt kia.


“Trông cũng có vài phần giống tỷ tỷ ngươi đấy,” Bà cười nhạt. “Vừa rồi ta còn nghe nói, ngươi bị bệnh sao?”


Trên mặt Tiểu Giang thị nở một nụ cười niềm nở nịnh nọt, giọng ngọt như rót mật: “Chúc phu nhân, đứa nhỏ này sinh ra đã thiếu tháng, mới được bảy tháng đã chào đời, trời sinh thể trạng yếu ớt. Nếu không phải mấy năm nay ta cùng tướng công mỗi ngày đều bỏ tiền dùng dược liệu quý bồi dưỡng sợ là nó đã sớm theo chân mẹ ruột đoản mệnh của nó mà đi rồi!”


Nói mấy lời này, ngoài mặt thì tỏ vẻ tiếc thương, nhưng kỳ thực vừa khéo hạ thấp mẫu thân của Hạ Lan Chi, lại vừa không quên tự khoe mình rộng lượng hiền đức.


Hạ Lan Chi đứng một bên, trong lòng khẽ cười lạnh.


Những năm qua, đám hạ nhân ở Chúc phủ thường xuyên cắt xén tiền bạc sinh hoạt hằng ngày của nàng và đệ đệ, đừng nói chi đến thuốc men gì quý báu. Tất cả thuốc thang, ăn mặc đều là nàng chắt chiu từng đồng mà dành dụm!


Chúc Lý thị đứng nghe Tiểu Giang thị diễn kịch một hồi, bên môi khẽ nhếch lên một nét cười như có như không:


“Thật đúng là đứa nhỏ đáng thương.”


“Phương ma ma, ngươi thu xếp đi. Đem đứa nhỏ này đưa ra thôn trang ngoài thành cho ở đó tĩnh dưỡng. Dù gì cũng là tiểu cửu* của Tuyên Nhi. Thân thể yếu ớt thì càng nên tìm đại phu chữa trị cho đàng hoàng, không phải tốt hơn sao?”



Một bà lão vóc người lùn tịt, ánh mắt sắc lẻm như câu liêm, liếc nhìn cha con Hạ Lan một cái đầy khinh miệt: “Phu nhân thật đúng là có tấm lòng Bồ Tát. Hạ Lan gia, còn không mau tạ ơn phu nhân?”


Người này họ Phương, là nha hoàn hồi môn theo hầu chúc Lý thị từ lúc xuất giá, cũng chính là người tối qua từng ra tay siết cổ Hạ Lan Chi bằng khăn lụa trắng.


Giờ phút này, bà ta chẳng coi cha con Hạ Lan là thân thích gì, ngược lại nhìn họ như đám nô tài vướng víu.


Hạ Lan Quý ngẩn ra trong chớp mắt, còn chưa kịp mở miệng, đã bị Tiểu Giang thị bên cạnh nhéo tay một cái, nhanh miệng cúi đầu: “Đa tạ phu nhân nhân từ!”


Dẫu sao Hạ Lan gia cũng chỉ có hai nhi tử, giờ đẩy được “tiểu tiện nhân” này đi thì càng nhẹ nợ. Về sau sẽ chẳng ai tranh đoạt gia nghiệp với nhi tử bà ta nữa.


“A tỷ!”


Hạ Lan Thần bị Phương ma ma bịt miệng, chân vừa chạm đất đã bị người ta kẹp chặt, lôi đi giữa tiếng gọi đứt quãng.


Hạ Lan Chi vẫn bị hai bà tử chặn trước mặt, không sao vượt qua nổi. Nàng nghẹn giọng cầu xin:


“Xin bà bà hãy buông tha cho đệ đệ của con dâu, nó còn nhỏ lắm, chuyện gì cũng không hiểu…”


Tiểu Giang thị đứng bên đã giành nói trước, nước miếng bắn thẳng vào mặt Hạ Lan Chi: “Chúc phu nhân người ta là đang giúp chúng ta đấy! Cái đứa kéo chân sau kia mỗi tháng ngốn hơn nửa ngân lượng trong phủ, ngươi không biết nghĩ cho phụ thân ngươi thì cũng nên biết xót của một chút!”


Chúc Lý thị lạnh nhạt phẩy tay: “Được rồi. Các ngươi lui ra đi, hương cúng không cần thắp nữa.”


Bị đuổi thẳng, phu thê Hạ Lan Quý đành cúi đầu khom lưng, mặt mày xám xịt rút lui khỏi đình viện.


Hạ Lan Chi gắng gượng vùng lên, muốn đuổi theo bóng người thấp thoáng khuất dần trong rặng rừng, nhưng chưa kịp chạy hai bà tử đã vặn chéo tay nàng ra sau, ấn nàng quỳ xuống đất!


“Muốn chạy sao?”


Giọng chúc Lý thị lạnh đến tận xương, từng chữ như băng chạm gáy: “Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời. Nếu không, cả đời này ngươi đừng mong gặp lại đệ đệ mình! Đừng tưởng ta không biết nó là người duy nhất trên đời này còn giữ liên hệ huyết mạch với ngươi.”


Hạ Lan Chi bỗng nhiên rất muốn bật cười.


Thì ra, mọi chuyện nàng đều đã hiểu, đều đã đoán được cả. Nói không chừng… việc Tiểu Giang thị hôm nay chịu dẫn Hạ Lan Thần đến đây, cũng là nhận lệnh từ Chúc Lý thị từ trước rồi!


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 6: Huyết Mạch Ràng Buộc, Thân Nhân Liên Luỵ.
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...