Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 10: Sổ Sách Có Điều Khuất Tất
68@-
Chẳng mấy chốc, bọn nha hoàn bà tử nhanh nhẹn dọn dẹp sạch sẽ Đông Noãn Các trong Kinh Viên. Sau khi Mã Thiến Thiến dọn vào dưới sự chứng kiến của mọi người, đám đông cũng dần tản đi.
Hạ Lan Chi đói bụng từ lâu, lúc này mới được một bữa cơm nóng hổi đưa đến trước mặt. Nàng thong thả ngồi xuống, cuối cùng cũng có thể yên ổn dùng bữa.
“Hôm nay đa tạ thiếu phu nhân ra tay giúp đỡ.” Vương Lan khom lưng hành lễ, “Nếu không nhờ người che chở, chỉ sợ mấy người chúng ta đã bị bán vào thanh lâu, sống kiếp nổi trôi.”
Hạ Lan Chi chẳng bận tâm những lời đó: “Đều là phận nữ nhi, ta tất nhiên chẳng đành lòng nhìn các tỷ muội rơi vào cảnh phong trần lưu lạc.”
“Bất quá…” Hạ Lan Chi khẽ nhấp một ngụm trà, ánh mắt bình thản đảo qua các nữ tử đang quỳ. “Chúc Võ Tuyên đã mất, các ngươi lưu lại nơi này, sớm muộn cũng khiến người ta sinh lòng oán hận. Ta chỉ giữ các ngươi hai tháng, trong khoảng ấy hãy tự nghĩ đường lui cho mình. Đi đâu, nương nhờ ai, đều nên sớm có chủ ý.”
Nàng ngừng một chút, thanh âm không nhanh không chậm, song lại mang theo vài phần cảnh cáo: “Không phải chuyện gì ta cũng có thể che chở được. Nhớ cho rõ, hai tháng này, tốt nhất ai nấy an phận giữ mình, chớ có gây thêm chuyện.”
Vương Lan biết đây đã là sự nhẫn nại lớn nhất của Hạ Lan Chi, trong lòng càng thêm cảm kích: “Sau này thiếu phu nhân nếu cần đến chỗ Vương Lan giúp đỡ, Vương Lan nhất định không hề chối từ.”
Hạ Lan Chi cũng chẳng coi lời này là thật, chỉ vẫy tay bảo nàng lui xuống.
Đúng lúc ấy, Nguyệt Cô ôm mấy quyển sổ bước vào, vừa hay thấy Vương Lan khom người cáo lui. Nàng khẽ thở dài, thì thầm: “Vương di nương mấy ngày nay vì đám tỷ muội kia mà canh cánh chẳng yên, cũng coi như sầu lo đến hao mòn cả người rồi.”
Hạ Lan Chi nhấp một thìa cơm, giọng điềm nhiên: “Vì họ ư? Ta nghĩ phần nhiều là vì chính nàng ta thôi.”
Nguyệt Cô lắc đầu: “Không giống với người khác, Vương di nương là tự mình bán thân vào phủ. Cả nhà nàng ta đều đã chết, nàng còn suýt chút nữa bị kẻ xấu đem vào thanh lâu.”
“Thế nên mấy ngày nay nàng ta vì đám cô nương kia mà buồn lòng lo nghĩ, chứ chính bản thân… dẫu có muốn rời khỏi Chúc phủ cũng chẳng biết đi đâu về đâu. Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy nàng là một người quá đỗi đáng thương.”
Vui buồn của người khác chẳng liên quan đến Hạ Lan Chi. Nàng ngẩng đầu nhìn thấy những quyển sổ sách Nguyệt Cô đang ôm trong lòng: “Đây là gì?”
“À, đây là khế đất nhà cửa ruộng vườn và sổ sách mà đại thiếu gia để lại.” Nguyệt Cô nói rồi lần lượt trải mấy thứ ấy ra trước mặt Hạ Lan Chi.
Ước chừng có ba mẫu ruộng tốt, năm căn nhà mặt tiền và một gian cửa hiệu.
Mắt Hạ Lan Chi sáng rỡ: “Những thứ này, giờ đều là của ta sao?”
“Đó là lẽ đương nhiên, thiếu phu nhân là chủ nhân duy nhất của Kinh Viên, những thứ này không phải của người thì còn có thể là của ai?” Nguyệt Cô đáp.
Tuy sống trong Hạ gia không thiếu ăn thiếu mặc, nhưng từ nhỏ đến lớn, Hạ Lan Chi chưa từng tự mình nắm giữ nhiều bạc như thế này. Nhìn sổ sách chất đầy trước mặt, trong lòng nàng cũng thấy vui vẻ không ít.
Xem ra gả cho kẻ đoản mệnh kia, cuối cùng cũng coi như đổi lấy được chút lợi lộc.
“Vốn dĩ có sáu cửa tiệm, đáng tiếc đại thiếu gia mấy hôm trước túng thiếu, nên đã bán đi một ít.”
Lông mày Hạ Lan Chi khẽ nhíu lại: “Là vì chuyện gì vậy?”
Ở kinh thành tấc đất tấc vàng, một gian cửa hàng ít nhất có thể bán ba, năm trăm lượng bạc, số tiền này cũng đủ cho một người bình thường dùng trong hai mươi năm. Một hơi bán năm gian cửa tiệm, xem ra Chúc Võ Tuyên gặp phải chuyện rất gấp gáp.
“Đại thiếu gia không nói.” Nguyệt Cô lắc đầu, “Tuy nhiên, nghe nói hình như có liên quan đến biểu tiểu thư.”
Đầu ngón tay Hạ Lan Chi đang mở sổ sách khẽ run lên: “Ồ? Hắn cùng Tống Uyển Nhi quan hệ rất tốt ư?”
“Phải đó.” Nguyệt Cô không có nhiều tâm cơ, biết gì nói nấy, “Năm ngoái biểu tiểu thư cập kê, vẫn là đại thiếu gia chúng ta đích thân đi tìm bà mối đó. Đáng tiếc biểu tiểu thư lòng cao khí ngạo, những tài tử trong kinh thành nàng ta một người cũng chẳng coi trọng.”
Hạ Lan Chi không hứng thú với chuyện bát quái của người khác, nàng hiện tại càng muốn nắm chặt bạc trong tay, rồi tìm cơ hội cứu đệ đệ của mình.
Sổ sách rất dày, may mà Hạ Lan Chi xuất thân từ nhà buôn, từ nhỏ đã cực kỳ nhạy cảm với con số. Chỉ lướt xem một lát, nàng liền phát hiện điểm bất thường.
“Gian cửa tiệm này kinh doanh bao lâu rồi?” Hạ Lan Chi nắm chặt tập sổ nợ hỏi.
Nguyệt Cô gãi đầu: “Chắc khoảng ba năm rồi. Mấy năm trước đại thiếu gia thi khoa cử rớt, lão gia liền cho chút bạc, cho đại thiếu gia học buôn bán.”
Việc kinh doanh chủ yếu là buôn bán tơ lụa, mỗi năm tiêu tốn cũng đến mấy vạn lượng bạc.
Rõ ràng trong kho vẫn còn không ít hàng tồn, nhiều thứ chất đống lâu ngày vẫn chưa bán được. Theo lẽ thường, đã nhập một đợt thì phải chờ bán hết mới nhập thêm.
Thế mà tháng nào cũng thấy đưa về ba bốn đợt hàng mới, nhìn qua đã thấy có điểm không ổn.
“Cửa tiệm này hiện tại là ai quản lý?” Hạ Lan Chi nhíu mày.
Trước kia như thế nào nàng không quản, nhưng cửa tiệm này hiện tại là của nàng, làm nàng mất tiền thì không được!
Nguyệt Cô do dự nói: “Phụ thân của Mã di nương là chưởng quầy Cẩm Tú Trang ạ.”
Lại là Mã Thiến Thiến?
Hạ Lan Chi nghĩ đến biểu hiện kỳ lạ của nàng ta hôm nay, liền hiểu vì sao Mã Thiến Thiến không muốn rời khỏi Chúc phủ.
Một khi nàng ta rời khỏi phủ Thừa tướng thì việc nàng ta lợi dụng phụ thân mình để làm giả sổ sách, kiếm tiền bỏ túi riêng sẽ không thể che giấu được nữa.
Đây đều là bạc đó nha!
Nguyệt Cô nhìn sắc mặt Hạ Lan Chi ngày càng trầm xuống, nuốt nước miếng: “Thiếu phu nhân, có chuyện gì vậy? Sổ sách, có vấn đề gì sao?”
“Vấn đề lớn lắm! Cẩm Tú Trang ba năm đều thu chi không cân bằng, đại thiếu gia nhà các ngươi không thèm cẩn thận tra hỏi lại hay sao?”
Nguyệt Cô là quản sự của Kinh Viên, nhưng chuyện cửa tiệm không thuộc phạm vi quản lý của nàng, nàng lắc đầu: “Mã di nương nói, làm ăn có lời có lỗ, còn nói đây là do những tấm lụa đó có màu sắc và hoa văn không đủ thời thượng, cho nên chỉ có thể hạ giá bán rẻ, cốt chỉ để lấy lại chút vốn liếng.”
Hay cho một câu “bán rẻ để lấy lại vốn”!
Hạ Lan Chi trong lòng cười lạnh, tơ lụa vốn là thứ đắt đỏ quý hiếm, dẫu có ế ẩm nơi thâm sơn cùng cốc cũng còn hợp lý. Nhưng ở chốn kinh kỳ phồn hoa, nơi quyền quý khắp nơi, lại bảo là bán chẳng được, nghe thử xem có lọt tai không?
Bọn họ căn bản chẳng cần đếm xỉa đến giá cả. Chỉ cần không ưng mắt, dẫu có rẻ như cho họ cũng chẳng thèm bỏ ra một đồng bạc.
“Bảo Mã Thiến Thiến đến đây, ta có vài điều muốn hỏi nàng ta.” Hạ Lan Chi khép sổ sách lại.
Thế nhưng lát sau, Nguyệt Cô quay lại với vẻ mặt ngượng nghịu: “Thiếu phu nhân, Mã di nương nói thân thể nàng ta không được khỏe, e rằng không thể đến đây.”
“Ha ha.” Hạ Lan Chi khẽ kéo khóe miệng.
Kinh Viên dù có lớn, Mã Thiến Thiến đi đến đây cũng không quá trăm bước.
Đây là ỷ vào việc mình đã có thai, đã bắt đầu muốn cưỡi lên đầu nàng mà tác oai tác phúc rồi đúng không.
“Ngày mai đi Cẩm Tú Trang xem sao.”
“Ừ, biết rồi.” Mã Thiến Thiến thở phào nhẹ nhõm, nằm dài trên ghế dài ngắm nghía bộ móng tay mới sơn màu của nàng.
Nàng vốn ngỡ vị thiếu phu nhân kia là hạng khó dây vào, ai dè cũng chỉ là cái túi giấy rỗng, bề ngoài thanh tú mà bên trong chẳng có mấy phần bản lĩnh.
Mã Thiến Thiến nghĩ bụng, tay nhẹ xoa lên phần bụng nhỏ đã hơi nhô ra, thầm đắc ý, may mắn thay, nay nàng đã cưu mang huyết mạch của Chúc Võ Tuyên!
Từ rày về sau, Kinh Viên này… cũng sẽ do nàng danh chính ngôn thuận làm chủ rồi.
Rầm!
Tiếng động lớn khiến Mã Thiến Thiến bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp, nàng quay đầu nhìn lại, nhất thời gặp một khuôn mặt vặn vẹo đến đáng sợ.
Chỉ thấy một tiểu nha hoàn, tay chân lúng túng đứng yên một chỗ, trong lòng còn ôm một cái chăn.
Dưới chân nàng là một chiếc bình sứ đã vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, bột phấn trắng rải vung vãi khắp nơi, thoáng nhìn cũng biết là từ trong chăn rớt ra.
“Làm ăn kiểu gì thế, đến chút việc nhỏ này cũng làm không xong!” Mã Thiến Thiến mắng, “Còn không mau lấy chổi quét dọn sạch sẽ đi!”
Nha hoàn luống cuống tay chân lấy chổi đến quét dọn: “Di nương, đây là thứ gì, sao lại…” Giấu trong chăn.
Mã Thiến Thiến nhíu mày: “Cái gì không nên hỏi thì đừng có hỏi.”
Có lẽ tự biết mình phản ứng hơi thất thố, nàng vội vàng bổ sung thêm một câu: “Là thuốc bổ thân, chắc là tay chân ai vụng về, tiện tay nhét vào hành lý mà ta không biết thôi.”
“Ồ.” Nha hoàn không nghi ngờ gì, vội vàng cầm gói thuốc bột đó ném ra ngoài.
Nào ngờ, đúng ngay lúc chiếc bình sứ bị ném ra bên ngoài, một bóng người đã âm thầm xuất hiện, lặng lẽ đứng đó từ khi nào chẳng hay…
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chẳng mấy chốc, bọn nha hoàn bà tử nhanh nhẹn dọn dẹp sạch sẽ Đông Noãn Các trong Kinh Viên. Sau khi Mã Thiến Thiến dọn vào dưới sự chứng kiến của mọi người, đám đông cũng dần tản đi.
Hạ Lan Chi đói bụng từ lâu, lúc này mới được một bữa cơm nóng hổi đưa đến trước mặt. Nàng thong thả ngồi xuống, cuối cùng cũng có thể yên ổn dùng bữa.
“Hôm nay đa tạ thiếu phu nhân ra tay giúp đỡ.” Vương Lan khom lưng hành lễ, “Nếu không nhờ người che chở, chỉ sợ mấy người chúng ta đã bị bán vào thanh lâu, sống kiếp nổi trôi.”
Hạ Lan Chi chẳng bận tâm những lời đó: “Đều là phận nữ nhi, ta tất nhiên chẳng đành lòng nhìn các tỷ muội rơi vào cảnh phong trần lưu lạc.”
“Bất quá…” Hạ Lan Chi khẽ nhấp một ngụm trà, ánh mắt bình thản đảo qua các nữ tử đang quỳ. “Chúc Võ Tuyên đã mất, các ngươi lưu lại nơi này, sớm muộn cũng khiến người ta sinh lòng oán hận. Ta chỉ giữ các ngươi hai tháng, trong khoảng ấy hãy tự nghĩ đường lui cho mình. Đi đâu, nương nhờ ai, đều nên sớm có chủ ý.”
Nàng ngừng một chút, thanh âm không nhanh không chậm, song lại mang theo vài phần cảnh cáo: “Không phải chuyện gì ta cũng có thể che chở được. Nhớ cho rõ, hai tháng này, tốt nhất ai nấy an phận giữ mình, chớ có gây thêm chuyện.”
Vương Lan biết đây đã là sự nhẫn nại lớn nhất của Hạ Lan Chi, trong lòng càng thêm cảm kích: “Sau này thiếu phu nhân nếu cần đến chỗ Vương Lan giúp đỡ, Vương Lan nhất định không hề chối từ.”
Hạ Lan Chi cũng chẳng coi lời này là thật, chỉ vẫy tay bảo nàng lui xuống.
Đúng lúc ấy, Nguyệt Cô ôm mấy quyển sổ bước vào, vừa hay thấy Vương Lan khom người cáo lui. Nàng khẽ thở dài, thì thầm: “Vương di nương mấy ngày nay vì đám tỷ muội kia mà canh cánh chẳng yên, cũng coi như sầu lo đến hao mòn cả người rồi.”
Hạ Lan Chi nhấp một thìa cơm, giọng điềm nhiên: “Vì họ ư? Ta nghĩ phần nhiều là vì chính nàng ta thôi.”
Nguyệt Cô lắc đầu: “Không giống với người khác, Vương di nương là tự mình bán thân vào phủ. Cả nhà nàng ta đều đã chết, nàng còn suýt chút nữa bị kẻ xấu đem vào thanh lâu.”
“Thế nên mấy ngày nay nàng ta vì đám cô nương kia mà buồn lòng lo nghĩ, chứ chính bản thân… dẫu có muốn rời khỏi Chúc phủ cũng chẳng biết đi đâu về đâu. Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy nàng là một người quá đỗi đáng thương.”
Vui buồn của người khác chẳng liên quan đến Hạ Lan Chi. Nàng ngẩng đầu nhìn thấy những quyển sổ sách Nguyệt Cô đang ôm trong lòng: “Đây là gì?”
“À, đây là khế đất nhà cửa ruộng vườn và sổ sách mà đại thiếu gia để lại.” Nguyệt Cô nói rồi lần lượt trải mấy thứ ấy ra trước mặt Hạ Lan Chi.
Ước chừng có ba mẫu ruộng tốt, năm căn nhà mặt tiền và một gian cửa hiệu.
Mắt Hạ Lan Chi sáng rỡ: “Những thứ này, giờ đều là của ta sao?”
“Đó là lẽ đương nhiên, thiếu phu nhân là chủ nhân duy nhất của Kinh Viên, những thứ này không phải của người thì còn có thể là của ai?” Nguyệt Cô đáp.
Tuy sống trong Hạ gia không thiếu ăn thiếu mặc, nhưng từ nhỏ đến lớn, Hạ Lan Chi chưa từng tự mình nắm giữ nhiều bạc như thế này. Nhìn sổ sách chất đầy trước mặt, trong lòng nàng cũng thấy vui vẻ không ít.
Xem ra gả cho kẻ đoản mệnh kia, cuối cùng cũng coi như đổi lấy được chút lợi lộc.
“Vốn dĩ có sáu cửa tiệm, đáng tiếc đại thiếu gia mấy hôm trước túng thiếu, nên đã bán đi một ít.”
Lông mày Hạ Lan Chi khẽ nhíu lại: “Là vì chuyện gì vậy?”
Ở kinh thành tấc đất tấc vàng, một gian cửa hàng ít nhất có thể bán ba, năm trăm lượng bạc, số tiền này cũng đủ cho một người bình thường dùng trong hai mươi năm. Một hơi bán năm gian cửa tiệm, xem ra Chúc Võ Tuyên gặp phải chuyện rất gấp gáp.
“Đại thiếu gia không nói.” Nguyệt Cô lắc đầu, “Tuy nhiên, nghe nói hình như có liên quan đến biểu tiểu thư.”
Đầu ngón tay Hạ Lan Chi đang mở sổ sách khẽ run lên: “Ồ? Hắn cùng Tống Uyển Nhi quan hệ rất tốt ư?”
“Phải đó.” Nguyệt Cô không có nhiều tâm cơ, biết gì nói nấy, “Năm ngoái biểu tiểu thư cập kê, vẫn là đại thiếu gia chúng ta đích thân đi tìm bà mối đó. Đáng tiếc biểu tiểu thư lòng cao khí ngạo, những tài tử trong kinh thành nàng ta một người cũng chẳng coi trọng.”
Hạ Lan Chi không hứng thú với chuyện bát quái của người khác, nàng hiện tại càng muốn nắm chặt bạc trong tay, rồi tìm cơ hội cứu đệ đệ của mình.
Sổ sách rất dày, may mà Hạ Lan Chi xuất thân từ nhà buôn, từ nhỏ đã cực kỳ nhạy cảm với con số. Chỉ lướt xem một lát, nàng liền phát hiện điểm bất thường.
“Gian cửa tiệm này kinh doanh bao lâu rồi?” Hạ Lan Chi nắm chặt tập sổ nợ hỏi.
Nguyệt Cô gãi đầu: “Chắc khoảng ba năm rồi. Mấy năm trước đại thiếu gia thi khoa cử rớt, lão gia liền cho chút bạc, cho đại thiếu gia học buôn bán.”
Việc kinh doanh chủ yếu là buôn bán tơ lụa, mỗi năm tiêu tốn cũng đến mấy vạn lượng bạc.
Rõ ràng trong kho vẫn còn không ít hàng tồn, nhiều thứ chất đống lâu ngày vẫn chưa bán được. Theo lẽ thường, đã nhập một đợt thì phải chờ bán hết mới nhập thêm.
Thế mà tháng nào cũng thấy đưa về ba bốn đợt hàng mới, nhìn qua đã thấy có điểm không ổn.
“Cửa tiệm này hiện tại là ai quản lý?” Hạ Lan Chi nhíu mày.
Trước kia như thế nào nàng không quản, nhưng cửa tiệm này hiện tại là của nàng, làm nàng mất tiền thì không được!
Nguyệt Cô do dự nói: “Phụ thân của Mã di nương là chưởng quầy Cẩm Tú Trang ạ.”
Lại là Mã Thiến Thiến?
Hạ Lan Chi nghĩ đến biểu hiện kỳ lạ của nàng ta hôm nay, liền hiểu vì sao Mã Thiến Thiến không muốn rời khỏi Chúc phủ.
Một khi nàng ta rời khỏi phủ Thừa tướng thì việc nàng ta lợi dụng phụ thân mình để làm giả sổ sách, kiếm tiền bỏ túi riêng sẽ không thể che giấu được nữa.
Đây đều là bạc đó nha!
Nguyệt Cô nhìn sắc mặt Hạ Lan Chi ngày càng trầm xuống, nuốt nước miếng: “Thiếu phu nhân, có chuyện gì vậy? Sổ sách, có vấn đề gì sao?”
“Vấn đề lớn lắm! Cẩm Tú Trang ba năm đều thu chi không cân bằng, đại thiếu gia nhà các ngươi không thèm cẩn thận tra hỏi lại hay sao?”
Nguyệt Cô là quản sự của Kinh Viên, nhưng chuyện cửa tiệm không thuộc phạm vi quản lý của nàng, nàng lắc đầu: “Mã di nương nói, làm ăn có lời có lỗ, còn nói đây là do những tấm lụa đó có màu sắc và hoa văn không đủ thời thượng, cho nên chỉ có thể hạ giá bán rẻ, cốt chỉ để lấy lại chút vốn liếng.”
Hay cho một câu “bán rẻ để lấy lại vốn”!
Hạ Lan Chi trong lòng cười lạnh, tơ lụa vốn là thứ đắt đỏ quý hiếm, dẫu có ế ẩm nơi thâm sơn cùng cốc cũng còn hợp lý. Nhưng ở chốn kinh kỳ phồn hoa, nơi quyền quý khắp nơi, lại bảo là bán chẳng được, nghe thử xem có lọt tai không?
Bọn họ căn bản chẳng cần đếm xỉa đến giá cả. Chỉ cần không ưng mắt, dẫu có rẻ như cho họ cũng chẳng thèm bỏ ra một đồng bạc.
“Bảo Mã Thiến Thiến đến đây, ta có vài điều muốn hỏi nàng ta.” Hạ Lan Chi khép sổ sách lại.
Thế nhưng lát sau, Nguyệt Cô quay lại với vẻ mặt ngượng nghịu: “Thiếu phu nhân, Mã di nương nói thân thể nàng ta không được khỏe, e rằng không thể đến đây.”
“Ha ha.” Hạ Lan Chi khẽ kéo khóe miệng.
Kinh Viên dù có lớn, Mã Thiến Thiến đi đến đây cũng không quá trăm bước.
Đây là ỷ vào việc mình đã có thai, đã bắt đầu muốn cưỡi lên đầu nàng mà tác oai tác phúc rồi đúng không.
“Ngày mai đi Cẩm Tú Trang xem sao.”
“Ừ, biết rồi.” Mã Thiến Thiến thở phào nhẹ nhõm, nằm dài trên ghế dài ngắm nghía bộ móng tay mới sơn màu của nàng.
Nàng vốn ngỡ vị thiếu phu nhân kia là hạng khó dây vào, ai dè cũng chỉ là cái túi giấy rỗng, bề ngoài thanh tú mà bên trong chẳng có mấy phần bản lĩnh.
Mã Thiến Thiến nghĩ bụng, tay nhẹ xoa lên phần bụng nhỏ đã hơi nhô ra, thầm đắc ý, may mắn thay, nay nàng đã cưu mang huyết mạch của Chúc Võ Tuyên!
Từ rày về sau, Kinh Viên này… cũng sẽ do nàng danh chính ngôn thuận làm chủ rồi.
Rầm!
Tiếng động lớn khiến Mã Thiến Thiến bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp, nàng quay đầu nhìn lại, nhất thời gặp một khuôn mặt vặn vẹo đến đáng sợ.
Chỉ thấy một tiểu nha hoàn, tay chân lúng túng đứng yên một chỗ, trong lòng còn ôm một cái chăn.
Dưới chân nàng là một chiếc bình sứ đã vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, bột phấn trắng rải vung vãi khắp nơi, thoáng nhìn cũng biết là từ trong chăn rớt ra.
“Làm ăn kiểu gì thế, đến chút việc nhỏ này cũng làm không xong!” Mã Thiến Thiến mắng, “Còn không mau lấy chổi quét dọn sạch sẽ đi!”
Nha hoàn luống cuống tay chân lấy chổi đến quét dọn: “Di nương, đây là thứ gì, sao lại…” Giấu trong chăn.
Mã Thiến Thiến nhíu mày: “Cái gì không nên hỏi thì đừng có hỏi.”
Có lẽ tự biết mình phản ứng hơi thất thố, nàng vội vàng bổ sung thêm một câu: “Là thuốc bổ thân, chắc là tay chân ai vụng về, tiện tay nhét vào hành lý mà ta không biết thôi.”
“Ồ.” Nha hoàn không nghi ngờ gì, vội vàng cầm gói thuốc bột đó ném ra ngoài.
Nào ngờ, đúng ngay lúc chiếc bình sứ bị ném ra bên ngoài, một bóng người đã âm thầm xuất hiện, lặng lẽ đứng đó từ khi nào chẳng hay…
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 10: Sổ Sách Có Điều Khuất Tất
10.0/10 từ 21 lượt.