Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 11: Thị Sát Cửa Hàng

53@-

Sáng hôm sau, sau khi Hạ Lan Chi đến viện thỉnh an Chúc lão phu nhân xong, liền cho người chuẩn bị xe ngựa thẳng tiến đến Cẩm Tú Trang.


Cẩm Tú Trang tọa lạc tại con phố trung tâm kinh thành, phía đông giáp Kinh Triệu Phủ, phía tây liền với Đại Lý Tự, đi thẳng về phía bắc là hoàng cung, phía nam là cửa thành, là nơi người qua lại tấp nập nhất.


Ở kinh thành tấc đất tấc vàng này, Cẩm Tú Trang có thể độc chiếm một tòa lầu ba tầng riêng biệt, chỉ vậy thôi cũng đủ thấy tài lực hùng hậu của Chúc phủ rộng lớn như thế nào.


Lại càng thấy rõ, mấy năm nay Mã Thiến Thiến đã tích góp được bao nhiêu bạc trắng vào tay.


“À, vị phu nhân này, muốn mua vải vóc gì không?” Một tiểu nhị tiến lên chào đón, mặt tươi rói nịnh nọt.


Ánh mắt Hạ Lan Chi dừng lại ở một cuộn gấm màu xanh lá. Hắn lập tức giới thiệu: “Phu nhân có mắt nhìn thật tốt, đây là mẫu mã đang thịnh hành nhất kinh thành hiện nay. Cuộn này vốn dĩ bán với giá năm mươi lượng bạc, nay chỉ còn ba mươi lượng thôi!”


“Ba mươi lượng? Sao ngươi không đi cướp luôn đi?” Nguyệt Cô vừa kinh ngạc vừa tức giận, “Cuộn gấm này rõ ràng là loại thông thường nhất, các cửa tiệm khác nhiều nhất mười lăm lượng bạc là có thể mua được rồi đấy.”


Tiểu nhị mặt mày hằm hằm, thần sắc rõ ràng mang theo khó chịu, ánh mắt cứ thế từ trên xuống dưới săm soi chủ tớ hai người, rồi hừ lạnh một tiếng: “Biết chủ tiệm của bọn ta là ai không? Mua không nổi thì chớ có bước chân vào, kẻo làm bẩn nơi này.”


Xem ra trong mắt hắn, các nàng chẳng qua chỉ là hạng người nghèo hèn, không phải đối tượng mà Cẩm Tú Trang muốn đón tiếp.



“Chỉ là ba mươi lượng bạc cỏn con, ngươi sợ chúng ta trả không nổi hay sao?” Hạ Lan Chi khẽ mím môi cười nhạt, ánh mắt thoáng quét qua mấy xấp lụa trên giá, tay chỉ nhẹ một cái, “Đem mấy cuộn kia lấy xuống đây cho ta xem.”


Nói đoạn, nàng vô tình giơ tay áo, để lộ chiếc vòng bạch phỉ thúy sáng ngời trên cổ tay, khí chất ung dung, tay áo lụa khẽ lay trong gió như nước chảy mây trôi. Vị chưởng quầy trung niên đứng phía sau thấy thế, thần sắc chợt biến đổi, vội vàng đích thân bước ra nghênh đón, khom người cười nịnh: “Phu nhân trông thật quen mắt mà cũng thật lạ… Có phải lần đầu tiên ghé qua tiệm nhỏ của bọn ta không ạ?”


“Phải.” Hạ Lan Chi gật đầu, ánh mắt lướt qua gã nam nhân trung niên này, thầm đánh giá vài phần. Quả đúng như nàng đoán, người này và Mã Thiến Thiến có đến sáu phần giống nhau, hẳn chính là Mã Bá – chưởng quầy của Cẩm Tú Trang.


Mã Bá quả nhiên coi nàng là khách lớn, lập tức đổi giọng, khom lưng, xoa xoa hai tay cười nói: “Vị cô nương vừa rồi nói quả thật không sai. Cùng một loại gấm, nếu đặt ở cửa hiệu khác trong kinh cao lắm cũng chỉ bán được mười lăm lượng là cùng.”


“Có điều,” Mã Bá lại xích lại gần nửa bước, hạ thấp giọng đầy vẻ tự hào, “Chủ nhân của Cẩm Tú Trang chúng tôi chính là Thừa tướng đại nhân của triều đình đó ạ.” Ông ta nở nụ cười, ánh mắt lộ vẻ thâm ý: “Người nơi khác mua một cuộn vải, chỉ là mua vải. Nhưng nếu là mua gấm vóc từ tiệm chúng ta, bất luận là phu nhân có tướng công đang làm quan, hay là đang có con em sắp ứng thí đường khoa cử, cũng đều coi như gởi gắm một phần thể diện nơi phủ Thừa tướng. Sau này, nói không chừng còn hữu ích cho tiền đồ nữa đấy.”


“Mười lăm lượng bạc mua một phần tiền đồ, phu nhân cho rằng giá này còn đắt không?” Mã Bá nói xong câu cuối cùng, đã nheo mắt vuốt vuốt râu.


Thì ra là đem danh tiếng phủ Thừa tướng ra làm mồi câu, bán cùng một lượt với tấm gấm.


Hạ Lan Chi nghe xong, chỉ khẽ cong môi cười nhạt: “Nếu là như vậy… thì thực ra cũng chẳng phải hàng quý giá gì.”


Nhưng giọng nàng chợt chuyển: “Nhưng ta nghe nói, chủ nhân Cẩm Tú Trang không phải Chúc thừa tướng, mà là của Chúc đại thiếu gia? Bản thân hắn đã thi trượt khoa cử, lại bị bệnh mà chết bảy ngày trước. Chẳng hay, người đã không còn, thì còn giúp được ai?”


Sắc mặt Mã Bá biến đổi, nhưng vì chuyện Chúc Võ Tuyên qua đời vẫn chưa được loan tin khắp nơi, ông đảo mắt, lập tức nói: “Xem ra vị phu nhân này thân phận không đơn giản nha, ngay cả chuyện phủ Thừa tướng cũng biết. Nhưng mà… thương hiệu Cẩm Tú Trang chúng tôi từ trước đến nay vẫn dựa lưng vào phủ Thừa tướng, sao lại dám đặt điều mà lừa khách chứ?”



Tuy Hạ Lan Chi mới đặt chân tới kinh thành không bao lâu, nhưng cũng hiểu rõ, người có thể ngồi được vào cái chức vị như Chúc Thành Hải, ắt hẳn là hạng người cực kỳ xem trọng thanh danh.


“Còn dám nói bậy nói bạ!” Nguyệt Cô tức giận, “Vì sao trên sổ sách vẫn luôn ghi Cẩm Tú Trang lỗ vốn mấy năm liền?”


Vì không kìm được lửa giận, nàng lỡ lời để lộ thân phận. Quả nhiên, Mã Bá nghe xong thì giật mình, sắc mặt thay đổi, tròng mắt đảo một vòng rồi dè chừng hỏi: “Sổ sách gì chứ? Lỗ mấy năm là sao? Rốt cuộc… các người là ai?”


Hạ Lan Chi liếc mắt nhìn thoáng qua Mã Bá, thấy ông ngầm ra hiệu, liền biết ngay có ý muốn dọn dẹp người ngoài. Quả nhiên, mấy vị khách còn đang chọn vải liền bị tiểu nhị đuổi khéo ra khỏi cửa, ngay cả mấy người hầu cũng vội vàng lui xuống, chừa lại gian chính an tĩnh không người.


“Chủ cũ của các ngươi đã qua đời, chẳng lẽ không ai tới nói cho các ngươi biết chủ nhân mới là ai sao?” 


Mã Bá cười ha hả: “Nữ nhi của ta là người của đại thiếu gia, trong bụng nàng còn đang mang con nối dõi của đại thiếu gia, tương lai Cẩm Tú Trang này chẳng phải là của nữ nhi nhà ta sao?”


“Phi!” Nguyệt Cô hừ lạnh một tiếng, giận dữ nói, “Mã di nương chẳng qua chỉ là một thị thiếp, cũng dám tự ý nuốt trọn tài sản trong phủ sao? Quá là to gan lớn mật!” Nàng càng nói càng tức, giọng cũng cao hơn: “Thiếu phu nhân, chúng ta đi thôi! Việc này nhất định phải bẩm rõ với lão gia và phu nhân, để họ đứng ra làm chủ cho người!”


Mã Bá nghe vậy, sắc mặt thoắt cái trắng bệch. Trong lòng ông ta cũng chợt hiểu, xem ra nữ nhi nhà mình chưa kịp báo tin, rằng hiện giờ vị chủ mẫu thật sự của Kinh Viên, đã chẳng còn là ai khác ngoài Hạ Lan Chi rồi.


Tiểu nhị cúi đầu ghé tai Mã Bá nói nhỏ: “Chưởng quầy, mấy hôm trước chủ nhân đúng là đã cưới thiếu phu nhân vào phủ. Nhìn tuổi tác, rất có thể chính là vị cô nương này.”


Mã Bá sững người, nhưng nhanh chóng giả vờ không biết gì: “Thiếu phu nhân gì chứ? Nữ nhi ta còn đang ở phủ Thừa tướng, chẳng lẽ đến nó cũng không biết chuyện này sao?” Nói đến đây, ông ta bắt đầu thấy bất an, trong lòng còn nổi lên một ý định không hay…



Dù sao thì… nàng ta cũng chỉ là một quả phụ khắc phu thôi, ra ngoài cũng chỉ dắt theo mỗi một nha hoàn.


Nếu chính thất phu nhân kia đột nhiên xảy ra chuyện gì, chẳng phải nữ nhi ông đang ở Kinh Viên sẽ nghiễm nhiên trở thành chủ nhân thật sự của nơi đó sao?


Hạ Lan Chi hiển nhiên đã đoán được tâm tư của ông ta. Nếu không phải trong đầu vừa tham vừa ngu, thì sao cả nhà lại hành xử như thế?


“Rốt cuộc ta có phải là thiếu phu nhân thật hay không, chẳng phải chỉ cần cho vài tiểu nhị chạy đến phủ Thừa tướng hỏi một tiếng là rõ sao?” Sắc mặt nàng lạnh đi mấy phần, ngữ khí cũng trầm xuống: “Chúng ta từ viện đi ra tới tận đây, dọc đường người thấy tận mắt ta bước vào Cẩm Tú Trang, không một ngàn thì cũng phải hơn trăm. Nếu ta thật sự là kẻ giả mạo, chờ hỏi xong cho rõ rồi các ngươi cứ việc đem ta giao lên cho quan xét xử cũng được.”


Nghe vậy, Mã Bá lúc này mới toát lạnh cả sống lưng, mồ hôi ướt đẫm sau lưng áo.


Nếu giờ mà ông ta dám manh động, chỉ e sẽ khiến cả nữ nhi mình trong phủ Thừa tướng bị liên lụy.


Nhưng bảo ông ta trơ mắt nhìn miếng thịt béo sắp tới miệng lại bị giật mất, thì ông ta cũng chẳng cam tâm chút nào.


Nguyệt Cô ở phủ Thừa tướng cũng là người từng trải qua sóng gió, rất nhanh liền hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Hạ Lan Chi, lập tức nổi trận lôi đình: “Giỏi cho ngươi cái tên chưởng quầy hèn hạ này! Ngay cả chủ nhân cũng không thèm để vào mắt?”


Ba năm nay, việc kinh doanh của cửa tiệm vẫn luôn giao cho Mã Thiến Thiến xử lý. Nguyệt Cô tuy là đại nha hoàn thân cận của Chúc Võ Tuyên, nhưng cũng là lần đầu đến đây, người ở đây căn bản chẳng ai nhận ra nàng.


Hạ Lan Chi tháo từ bên hông xuống một chiếc ngọc ấn: “Đây là tư ấn của Chúc đại thiếu gia.”



“Hình như đúng là chủ nhân.”


“Ngọc ấn không thể làm giả được, vị này thật sự là chủ nhân mới của chúng ta!”


Vài tiểu nhị trước đó còn đứng về phe Mã Bá, lúc này cũng bắt đầu dao động. Dù sao thì ai là người trả tiền tiêu vặt, người đó mới là chủ nhân thực sự.


Mã Bá nuốt khan một ngụm nước bọt, vội vã chắp tay thi lễ: “Tiểu nhân mắt mù không thấy núi Thái Sơn, xin thiếu phu nhân rộng lòng bỏ quá cho.”


Ông ta xưa nay ỷ vào việc nữ nhi mình là người của Kinh Viên, bản thân lại là chưởng quầy, ngày thường không ít lần tác oai tác oái trong cửa hàng.


Nào ngờ hôm nay lại lớn mật đến mức muốn khiến hai vị nữ nhân trước mắt này “biến mất”. Nghĩ đến đó, lòng ông ta liền run lên từng hồi, mồ hôi lạnh cũng rơi đầy trán.


“Nói đến tha thứ hay không, ta thật sự chẳng dám tùy tiện quyết định đâu,” Hạ Lan Chi dịu giọng cất lời, ánh mắt như suối thu, sáng trong mà ẩn giấu nét giễu cợt lạnh lùng. “Dù sao Mã chưởng quầy cũng là cha ruột của Mã thị, mà Mã thị chẳng bao lâu nữa sẽ hạ sinh đứa con duy nhất của phu quân ta. Ta đây làm tỷ tỷ, sao lại dám đối xử bất kính với Mã chưởng quầy được cơ chứ?”


Lời nàng nói nghe thì nhẹ nhàng, như chẳng có gì nghiêm trọng, nhưng thực ra từng chữ đều như kim châm, đâm vào lòng người.


Dù Mã Thiến Thiến có được sủng ái đến đâu thì cuối cùng cũng chỉ là một thiếp thất, chẳng thể đường đường chính chính ngồi ngang hàng với chính thê chứ.


Bang!


Ba quyển sổ sách đều bị ném xuống bàn, Hạ Lan Chi nói: “Còn xin Mã chưởng quầy giải thích, sổ sách này là như thế nào. Nếu giải thích không rõ ràng, vậy thì mời theo ta một chuyến đến trước cửa Kinh Triệu Phủ phân rõ trắng đen.”


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 11: Thị Sát Cửa Hàng
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...