Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 12: Cá Mè Một Lứa
58@-
“Thiếu, thiếu phu nhân…” Sắc mặt Mã Bá tái nhợt, “Việc này… việc này không phải tại hạ làm! Sổ sách đều là do tiên sinh họ Cao kia ghi chép, ta chỉ lo liệu chuyện mua bán hằng ngày thôi!”
Vừa dứt lời, Cao tú tài – vị tiên sinh giữ sổ sách trong trướng phòng đã sợ đến mặt mũi tái mét, vội vã chắp tay cúi rạp người, giọng lắp bắp: “Thiếu phu nhân minh xét! Những điều trong sổ đều là do Mã chưởng quầy dặn tiểu nhân làm. Tiểu nhân không dám trái lời!”
Mã Bá bị vạch trần ngay trước mặt bao người, thẹn quá hóa giận, giọng gằn từng tiếng: “Cao tú tài! Ngày thường ta đối đãi ngươi không tệ, bạc lúc nào cũng phát đủ, không bạc đãi ngươi bao giờ. Nay ngươi lại trở mặt như trở bàn tay, đổ hết oan sai lên đầu ta là cớ làm sao?”
“Rõ ràng là chính ông năm lần bảy lượt dặn ta ghi chép như thế, còn dọa dẫm rằng nếu không làm theo thì sẽ đuổi ta đi! Nay mọi việc bại lộ, lại quay sang chối bỏ, chẳng phải ép người quá đáng sao?” Cao tú tài cũng cãi vã với ông ta đến đỏ mặt tía tai.
Hạ Lan Chi nhìn hai người đang cãi vã đến đỏ mặt tía tai, chỉ khẽ cười lạnh trong bụng, một kẻ hát, một kẻ xướng, tám lạng nửa cân.
Nếu không phải cùng một giuộc, sao có thể thông đồng làm bậy suốt ba năm ròng?
Nàng cũng chẳng vội chen lời, chỉ thong thả đón lấy chén trà nóng do tiểu nhị dâng lên, nhè nhẹ thổi tản bớt hơi nóng rồi ung dung ngồi xem kịch hay giữa ban ngày.
“Thiếu phu nhân, tất cả… tất cả đều là do hắn ép buộc,” Cao tú tài cúi rạp người, cổ rụt lại như con rùa, giọng run rẩy, “Hắn có nữ hi là người của đại thiếu gia, bọn tiểu nhân nào dám trái ý?”
“Ôi chao ôi, thiếu phu nhân ơi, lão đây chỉ là kẻ bán vải dạo, nào biết gì mấy món sổ sách cong queo rối rắm kia chứ!” Mã Bá mặt mày co rúm lại, cả gương mặt già nua gần như dúm dó thành một nắm.
Hạ Lan Chi vẫy tay với Nguyệt Cô: “Ngươi thấy sao?”
Nguyệt Cô cau mày quét mắt nhìn hai người, giận dữ nói: “Nô tì cảm thấy hai người này đều có vấn đề. Tuy sổ sách là do Cao tú tài viết, nhưng mỗi tháng người đưa sổ sách vào phủ báo cáo lại là Mã chưởng quầy.”
“Cho dù đúng là Cao tú tài gian lận trong sổ sách,” Nguyệt Cô nghiêm giọng nói, “Vậy thì Mã chưởng quầy vì sao lại giấu giếm không báo? Nếu thật sự là không đọc hiểu sổ sách, vậy thì vì sao lại đảm nhiệm chức chưởng quầy? Chẳng lẽ chức vụ đó chỉ để ngồi không hưởng lợi thôi sao?”
“Còn về phần Cao tú tài, tuy nô tỳ không học hành nhiều, chẳng hiểu được mấy chữ, nhưng cũng biết đằng sau sự ép buộc kia là sự dụ dỗ bằng lợi lộc. Nếu hắn không có lòng tham, thì sao có thể giúp Mã chưởng quỹ làm nhiều sổ sách giả đến vậy.”
Hạ Lan Chi hơi gật đầu, khóe môi khẽ cong, nụ cười nhàn nhạt như xuân phong thoảng qua, rồi nhìn xuống hai kẻ mặt mày tái mét như tờ giấy đang quỳ dưới đất: “Người ngoài còn hiểu cái đạo lý đơn giản ấy, chỉ có hai ngươi là nghĩ ta chỉ là nữ nhân ở trong khuê phòng, dễ gạt dễ lừa thôi phải không?”
Lần này, hai người đều không nói gì.
Hạ Lan Chi xoa xoa thái dương: “Được rồi, ta cũng không phải người vô tình vô nghĩa đến vậy, có thể cho các ngươi một cơ hội để tố giác lẫn nhau. Ai tố giác được càng nhiều, hình phạt cũng càng nhẹ.”
Lời vừa dứt, một tiểu nhị liền xông ra: “Bẩm thiếu phu nhân, tiểu nhân từng thấy Mã chưởng quầy trộm mấy xấp gấm vân cẩm thượng hạng của cửa hàng đem đi!”
“Tiểu nhân cũng xin đứng ra làm chứng!” Một người khác cất tiếng. “Chính mắt ta thấy Mã chưởng quầy dùng bạc trong cửa hàng để mua rượu cho bản thân!”
Lại có thêm người tiếp lời: “Ta thì thấy ông ta lấy hai thỏi bạc nguyên bảo từ trong quầy đưa cho Cao tú tài!”
Hạ Lan Chi khẽ nhếch cằm: “Nguyệt Cô, ghi nhớ tất cả những điều này, đến lúc đưa lên nha môn, đỡ phải để quan sai từng người một tra hỏi lại.”
Vừa thấy nàng thực sự động tay, Mã Bá cùng Cao tú tài lập tức bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, hồn bay phách lạc.
“Vậy khi ngươi nhận bạc, có từng nghĩ đến ngày hôm nay không?” Hạ Lan Chi vẫn giữ bộ dáng cười tủm tỉm, như thể một nữ tử đơn thuần, thiện lương, dễ bị lừa gạt nhất trên đời.
Cao tú tài bị dọa đến toàn thân run rẩy, hắn vốn đang chuẩn bị cho kỳ thi năm nay. Một khi đã bị giải vào nha môn, thì cả đời này… coi như tiêu rồi!
Mã chưởng quầy cũng biết mình đang lâm vào thế khó, nhưng vẫn gắng gượng lấy hết can đảm mà nói: “Nữ nhi của ta… trong bụng nó đang mang cốt nhục của đại thiếu gia, một đứa trẻ mồ côi từ khi còn chưa chào đời…”
“Chẳng lẽ trong bụng ngươi cũng mang đứa bé của phu quân ta?” Hạ Lan Chi nghi hoặc hỏi.
Mấy người đứng bên cạnh muốn bật cười mà không dám. Chỉ có Nguyệt Cô là không nhịn được, bật cười thành tiếng, khiến gương mặt già nua của Mã bá đỏ bừng vì xấu hổ.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân ồn ào.
“Thiếu phu nhân, chẳng phải chính người sai thiếp thân đi mời bộ khoái tới hay sao?” Vương Lan vừa nói vừa ung dung dẫn theo mấy vị bộ khoái từ Kinh Triệu Phủ, thong thả đến như thể chẳng hề vội vã.
Sáng nay trước khi ra cửa, Hạ Lan Chi vốn định ghé qua Cẩm Tú Trang để xem tình hình thực hư ra sao, nhưng lại lo hai người họ ở trong tiệm có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vì vậy, nàng liền nhờ Vương Lan giúp một tay, đến nha môn mời người tới.
Bộ khoái rất nhanh liền trói chặt tay hai người đàn ông, dẫn họ rời khỏi hiện trường.
Vừa rồi phía trước còn ồn ào cãi vã, vậy mà giờ đây lại yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Vài tiểu nhị trong tiệm đưa mắt trông mong nhìn về phía Hạ Lan Chi, ai nấy đều hy vọng nàng có thể nương tay, giảm nhẹ phần nào hình phạt cho mình.
Nguyệt Cô cũng quay sang chờ chỉ thị, khẽ hỏi: “Thiếu phu nhân, mấy người này nên xử trí thế nào ạ?”
“Nhìn ta làm gì thế?” Hạ Lan Chi nhàn nhạt cất lời. “Vừa rồi ta chỉ nói là sẽ giảm nhẹ hình phạt, chứ đâu có nói là sẽ không phạt. Các ngươi lĩnh nốt phần tiền công còn lại rồi giải tán đi.”
Những người này theo Mã Bá và Cao tú tài, cũng không ít lần vớt được chút lợi lộc. Thế mà khi tai hoạ ập đến, lại không chút do dự tố giác hai người kia, đủ để thấy cũng chẳng phải người tốt lành gì.
Chỉ bằng giải tán sạch sẽ cho xong, nàng lại nghĩ xem nên dùng cửa hàng này làm gì.
Nguyệt Cô dẫn những người này sang một bên tính tiền công, chẳng được bao lâu, bọn tiểu nhị đều xám xịt bỏ đi.
Cẩm Tú Trang rộng lớn như vậy, cuối cùng chỉ còn lại ba người các nàng.
Vương Lan có phần lo lắng, cất giọng hỏi: “Nếu mọi người trong tiệm đều bị cho nghỉ hết, vậy còn mở cửa buôn bán thế nào được? Mấy tiểu nhị thì còn có thể tìm người thay, nhưng người quản lý sổ sách thì không dễ tìm đâu.”
Người lo việc thu chi trong tiệm, trước hết phải là kẻ đáng tin, lại cần hiểu rõ sổ sách, tài vụ. Tính tình thì phải ngay thẳng, không được khúm núm a dua.
Chỉ riêng một điều thôi cũng đủ khiến việc chọn người phải đắn đo rất lâu, huống chi là cả ba.
“Dù không làm ăn buôn bán, cũng không thể giữ lại bất kỳ ai trong số họ.” Hạ Lan Chi nhìn Vương Lan, “Ngươi có biết viết chữ tính sổ không?”
Vương Lan há miệng th* d*c nói: “Thiếp thân trước kia quả thật có đọc qua chút sách, sổ sách đơn giản cũng có thể xem được một ít, nhưng mà…”
“Vậy thì ngươi làm đi..” Hạ Lan Chi buông một câu, rồi xoay người bước nhanh lên lầu.
Lão già này xem ra cũng biết cách hưởng thụ đấy chứ.
“Vương Lan, lát nữa ngươi tìm vài người, dỡ bỏ tầng ba, rồi kiểm kê rõ ràng tất cả sổ sách và hàng hóa còn lại. Vài ngày nữa giao cho ta.”
Vương Lan lần lượt ghi nhớ: “Dạ, được thiếu phu nhân giữ lại, thiếp thân nhất định sẽ cố gắng làm việc thật tốt.”
Hạ Lan Chi vừa định nói thêm điều gì, thì đã thấy Mã Thiến Thiến hấp tấp chạy đến, vẻ mặt đầy sốt ruột.
Tóc nàng rối bời, thái dương lấm tấm mồ hôi, thở hổn hển nói:
“Trước đây, đại thiếu gia đã giao cửa hàng cho thiếp thân quản lý. Vậy nên xin thiếu phu nhân và Vương tỷ đừng nhọc lòng thêm nữa.”
Hạ Lan Chi bình thản nhìn bụng nàng: “Bà bà đã dặn ta để ngươi an tâm dưỡng thai. Nếu như ngươi có mệnh hệ gì ta biết ăn nói với người thế nào đây?”
Mã Thiến Thiến trong lòng nghẹn một bụng tức. Vừa nghe tin Cẩm Tú Trang xảy ra chuyện, nàng lập tức nghĩ đến chuyện hôm qua Hạ Lan Chi đến tìm mình. Lúc đó nàng cố ý tránh mặt, sau đó cũng chẳng nghe thêm chút tin tức gì, nay lại trùng hợp xảy ra chuyện, hai việc gộp lại, không thể không khiến nàng sinh nghi.
Cho nên, nàng cũng không để ý lời Hạ Lan Chi nói, chỉ lo nói theo ý mình muốn: “Chẳng cần thiếu phu nhân phải hao tâm tổn trí, cửa hàng có phụ thân ta ở đó trông coi rồi…”
Nàng vừa nói, vừa dùng ánh mắt tìm kiếm khắp cửa hàng: “Phụ thân ta đâu?”
“Cha!”
Hạ Lan Chi không đủ tốt bụng để nói cho nàng biết mọi chuyện từ đầu đến cuối, chỉ quay sang gọi Nguyệt Cô và Vương Lan: “Ra ngoài cũng đã lâu rồi, chúng ta về phủ thôi.”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
“Thiếu, thiếu phu nhân…” Sắc mặt Mã Bá tái nhợt, “Việc này… việc này không phải tại hạ làm! Sổ sách đều là do tiên sinh họ Cao kia ghi chép, ta chỉ lo liệu chuyện mua bán hằng ngày thôi!”
Vừa dứt lời, Cao tú tài – vị tiên sinh giữ sổ sách trong trướng phòng đã sợ đến mặt mũi tái mét, vội vã chắp tay cúi rạp người, giọng lắp bắp: “Thiếu phu nhân minh xét! Những điều trong sổ đều là do Mã chưởng quầy dặn tiểu nhân làm. Tiểu nhân không dám trái lời!”
Mã Bá bị vạch trần ngay trước mặt bao người, thẹn quá hóa giận, giọng gằn từng tiếng: “Cao tú tài! Ngày thường ta đối đãi ngươi không tệ, bạc lúc nào cũng phát đủ, không bạc đãi ngươi bao giờ. Nay ngươi lại trở mặt như trở bàn tay, đổ hết oan sai lên đầu ta là cớ làm sao?”
“Rõ ràng là chính ông năm lần bảy lượt dặn ta ghi chép như thế, còn dọa dẫm rằng nếu không làm theo thì sẽ đuổi ta đi! Nay mọi việc bại lộ, lại quay sang chối bỏ, chẳng phải ép người quá đáng sao?” Cao tú tài cũng cãi vã với ông ta đến đỏ mặt tía tai.
Hạ Lan Chi nhìn hai người đang cãi vã đến đỏ mặt tía tai, chỉ khẽ cười lạnh trong bụng, một kẻ hát, một kẻ xướng, tám lạng nửa cân.
Nếu không phải cùng một giuộc, sao có thể thông đồng làm bậy suốt ba năm ròng?
Nàng cũng chẳng vội chen lời, chỉ thong thả đón lấy chén trà nóng do tiểu nhị dâng lên, nhè nhẹ thổi tản bớt hơi nóng rồi ung dung ngồi xem kịch hay giữa ban ngày.
“Thiếu phu nhân, tất cả… tất cả đều là do hắn ép buộc,” Cao tú tài cúi rạp người, cổ rụt lại như con rùa, giọng run rẩy, “Hắn có nữ hi là người của đại thiếu gia, bọn tiểu nhân nào dám trái ý?”
“Ôi chao ôi, thiếu phu nhân ơi, lão đây chỉ là kẻ bán vải dạo, nào biết gì mấy món sổ sách cong queo rối rắm kia chứ!” Mã Bá mặt mày co rúm lại, cả gương mặt già nua gần như dúm dó thành một nắm.
Hạ Lan Chi vẫy tay với Nguyệt Cô: “Ngươi thấy sao?”
Nguyệt Cô cau mày quét mắt nhìn hai người, giận dữ nói: “Nô tì cảm thấy hai người này đều có vấn đề. Tuy sổ sách là do Cao tú tài viết, nhưng mỗi tháng người đưa sổ sách vào phủ báo cáo lại là Mã chưởng quầy.”
“Cho dù đúng là Cao tú tài gian lận trong sổ sách,” Nguyệt Cô nghiêm giọng nói, “Vậy thì Mã chưởng quầy vì sao lại giấu giếm không báo? Nếu thật sự là không đọc hiểu sổ sách, vậy thì vì sao lại đảm nhiệm chức chưởng quầy? Chẳng lẽ chức vụ đó chỉ để ngồi không hưởng lợi thôi sao?”
“Còn về phần Cao tú tài, tuy nô tỳ không học hành nhiều, chẳng hiểu được mấy chữ, nhưng cũng biết đằng sau sự ép buộc kia là sự dụ dỗ bằng lợi lộc. Nếu hắn không có lòng tham, thì sao có thể giúp Mã chưởng quỹ làm nhiều sổ sách giả đến vậy.”
Hạ Lan Chi hơi gật đầu, khóe môi khẽ cong, nụ cười nhàn nhạt như xuân phong thoảng qua, rồi nhìn xuống hai kẻ mặt mày tái mét như tờ giấy đang quỳ dưới đất: “Người ngoài còn hiểu cái đạo lý đơn giản ấy, chỉ có hai ngươi là nghĩ ta chỉ là nữ nhân ở trong khuê phòng, dễ gạt dễ lừa thôi phải không?”
Lần này, hai người đều không nói gì.
Hạ Lan Chi xoa xoa thái dương: “Được rồi, ta cũng không phải người vô tình vô nghĩa đến vậy, có thể cho các ngươi một cơ hội để tố giác lẫn nhau. Ai tố giác được càng nhiều, hình phạt cũng càng nhẹ.”
Lời vừa dứt, một tiểu nhị liền xông ra: “Bẩm thiếu phu nhân, tiểu nhân từng thấy Mã chưởng quầy trộm mấy xấp gấm vân cẩm thượng hạng của cửa hàng đem đi!”
“Tiểu nhân cũng xin đứng ra làm chứng!” Một người khác cất tiếng. “Chính mắt ta thấy Mã chưởng quầy dùng bạc trong cửa hàng để mua rượu cho bản thân!”
Lại có thêm người tiếp lời: “Ta thì thấy ông ta lấy hai thỏi bạc nguyên bảo từ trong quầy đưa cho Cao tú tài!”
Hạ Lan Chi khẽ nhếch cằm: “Nguyệt Cô, ghi nhớ tất cả những điều này, đến lúc đưa lên nha môn, đỡ phải để quan sai từng người một tra hỏi lại.”
Vừa thấy nàng thực sự động tay, Mã Bá cùng Cao tú tài lập tức bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, hồn bay phách lạc.
“Vậy khi ngươi nhận bạc, có từng nghĩ đến ngày hôm nay không?” Hạ Lan Chi vẫn giữ bộ dáng cười tủm tỉm, như thể một nữ tử đơn thuần, thiện lương, dễ bị lừa gạt nhất trên đời.
Cao tú tài bị dọa đến toàn thân run rẩy, hắn vốn đang chuẩn bị cho kỳ thi năm nay. Một khi đã bị giải vào nha môn, thì cả đời này… coi như tiêu rồi!
Mã chưởng quầy cũng biết mình đang lâm vào thế khó, nhưng vẫn gắng gượng lấy hết can đảm mà nói: “Nữ nhi của ta… trong bụng nó đang mang cốt nhục của đại thiếu gia, một đứa trẻ mồ côi từ khi còn chưa chào đời…”
“Chẳng lẽ trong bụng ngươi cũng mang đứa bé của phu quân ta?” Hạ Lan Chi nghi hoặc hỏi.
Mấy người đứng bên cạnh muốn bật cười mà không dám. Chỉ có Nguyệt Cô là không nhịn được, bật cười thành tiếng, khiến gương mặt già nua của Mã bá đỏ bừng vì xấu hổ.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân ồn ào.
“Thiếu phu nhân, chẳng phải chính người sai thiếp thân đi mời bộ khoái tới hay sao?” Vương Lan vừa nói vừa ung dung dẫn theo mấy vị bộ khoái từ Kinh Triệu Phủ, thong thả đến như thể chẳng hề vội vã.
Sáng nay trước khi ra cửa, Hạ Lan Chi vốn định ghé qua Cẩm Tú Trang để xem tình hình thực hư ra sao, nhưng lại lo hai người họ ở trong tiệm có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vì vậy, nàng liền nhờ Vương Lan giúp một tay, đến nha môn mời người tới.
Bộ khoái rất nhanh liền trói chặt tay hai người đàn ông, dẫn họ rời khỏi hiện trường.
Vừa rồi phía trước còn ồn ào cãi vã, vậy mà giờ đây lại yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Vài tiểu nhị trong tiệm đưa mắt trông mong nhìn về phía Hạ Lan Chi, ai nấy đều hy vọng nàng có thể nương tay, giảm nhẹ phần nào hình phạt cho mình.
Nguyệt Cô cũng quay sang chờ chỉ thị, khẽ hỏi: “Thiếu phu nhân, mấy người này nên xử trí thế nào ạ?”
“Nhìn ta làm gì thế?” Hạ Lan Chi nhàn nhạt cất lời. “Vừa rồi ta chỉ nói là sẽ giảm nhẹ hình phạt, chứ đâu có nói là sẽ không phạt. Các ngươi lĩnh nốt phần tiền công còn lại rồi giải tán đi.”
Những người này theo Mã Bá và Cao tú tài, cũng không ít lần vớt được chút lợi lộc. Thế mà khi tai hoạ ập đến, lại không chút do dự tố giác hai người kia, đủ để thấy cũng chẳng phải người tốt lành gì.
Chỉ bằng giải tán sạch sẽ cho xong, nàng lại nghĩ xem nên dùng cửa hàng này làm gì.
Nguyệt Cô dẫn những người này sang một bên tính tiền công, chẳng được bao lâu, bọn tiểu nhị đều xám xịt bỏ đi.
Cẩm Tú Trang rộng lớn như vậy, cuối cùng chỉ còn lại ba người các nàng.
Vương Lan có phần lo lắng, cất giọng hỏi: “Nếu mọi người trong tiệm đều bị cho nghỉ hết, vậy còn mở cửa buôn bán thế nào được? Mấy tiểu nhị thì còn có thể tìm người thay, nhưng người quản lý sổ sách thì không dễ tìm đâu.”
Người lo việc thu chi trong tiệm, trước hết phải là kẻ đáng tin, lại cần hiểu rõ sổ sách, tài vụ. Tính tình thì phải ngay thẳng, không được khúm núm a dua.
Chỉ riêng một điều thôi cũng đủ khiến việc chọn người phải đắn đo rất lâu, huống chi là cả ba.
“Dù không làm ăn buôn bán, cũng không thể giữ lại bất kỳ ai trong số họ.” Hạ Lan Chi nhìn Vương Lan, “Ngươi có biết viết chữ tính sổ không?”
Vương Lan há miệng th* d*c nói: “Thiếp thân trước kia quả thật có đọc qua chút sách, sổ sách đơn giản cũng có thể xem được một ít, nhưng mà…”
“Vậy thì ngươi làm đi..” Hạ Lan Chi buông một câu, rồi xoay người bước nhanh lên lầu.
Lão già này xem ra cũng biết cách hưởng thụ đấy chứ.
“Vương Lan, lát nữa ngươi tìm vài người, dỡ bỏ tầng ba, rồi kiểm kê rõ ràng tất cả sổ sách và hàng hóa còn lại. Vài ngày nữa giao cho ta.”
Vương Lan lần lượt ghi nhớ: “Dạ, được thiếu phu nhân giữ lại, thiếp thân nhất định sẽ cố gắng làm việc thật tốt.”
Hạ Lan Chi vừa định nói thêm điều gì, thì đã thấy Mã Thiến Thiến hấp tấp chạy đến, vẻ mặt đầy sốt ruột.
Tóc nàng rối bời, thái dương lấm tấm mồ hôi, thở hổn hển nói:
“Trước đây, đại thiếu gia đã giao cửa hàng cho thiếp thân quản lý. Vậy nên xin thiếu phu nhân và Vương tỷ đừng nhọc lòng thêm nữa.”
Hạ Lan Chi bình thản nhìn bụng nàng: “Bà bà đã dặn ta để ngươi an tâm dưỡng thai. Nếu như ngươi có mệnh hệ gì ta biết ăn nói với người thế nào đây?”
Mã Thiến Thiến trong lòng nghẹn một bụng tức. Vừa nghe tin Cẩm Tú Trang xảy ra chuyện, nàng lập tức nghĩ đến chuyện hôm qua Hạ Lan Chi đến tìm mình. Lúc đó nàng cố ý tránh mặt, sau đó cũng chẳng nghe thêm chút tin tức gì, nay lại trùng hợp xảy ra chuyện, hai việc gộp lại, không thể không khiến nàng sinh nghi.
Cho nên, nàng cũng không để ý lời Hạ Lan Chi nói, chỉ lo nói theo ý mình muốn: “Chẳng cần thiếu phu nhân phải hao tâm tổn trí, cửa hàng có phụ thân ta ở đó trông coi rồi…”
Nàng vừa nói, vừa dùng ánh mắt tìm kiếm khắp cửa hàng: “Phụ thân ta đâu?”
“Cha!”
Hạ Lan Chi không đủ tốt bụng để nói cho nàng biết mọi chuyện từ đầu đến cuối, chỉ quay sang gọi Nguyệt Cô và Vương Lan: “Ra ngoài cũng đã lâu rồi, chúng ta về phủ thôi.”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 12: Cá Mè Một Lứa
10.0/10 từ 21 lượt.