Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 67: Phòng Tối
83@-
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Lan Chi hoàn toàn không phòng bị, từ trên bậc thang ngã mạnh xuống, đau đến mức gần như không thể bò dậy nổi.
Chúc Bình An vội vàng đỡ nàng dậy, sau đó chỉ tay về phía bóng tối, dường như muốn nói điều gì nhưng lại không thốt thành lời.
Thì ra, nơi này là một gian mật thất ẩn giấu dưới núi giả. Trên cao chỉ có ánh sáng hắt xuống từ bậc thang, rọi lờ mờ giữa nền đất, còn bốn bức tường thì chìm ngập trong bóng đêm dày đặc.
“Chúc gia… sao lại xây dựng một chỗ như thế này…” Hạ Lan Chi thì thào.
Vậy rốt cuộc đây là do chính Chúc Thành Hải xây nên, hay vốn là của Lý thị để lại?
Ánh mắt Chúc Bình An rất tinh tường, nhanh chóng mò được một giá cắm nến cùng một thanh gậy đánh lửa. Trên giá còn sót lại nửa cây nến tàn.
Lửa bén, ánh nến bập bùng chiếu sáng khắp gian mật thất. Khi nhìn rõ khung cảnh, Hạ Lan Chi không khỏi hít vào một hơi lạnh buốt!
Sát vách tường là một giá gỗ dùng để trói chặt phạm nhân. Dưới đất vứt vương vãi mấy sợi dây thừng còn dính máu.
Bên cạnh đó là chậu nước muối ngâm roi da, dù không thấy bàn ủi nung đỏ, nhưng thoạt nhìn đã biết đây chính là một gian hình phòng!
Chúc Bình An kinh hãi, vội vã níu lấy vạt áo nàng, ra hiệu muốn nàng mau rời đi.
“Từ từ đã…” Tim Hạ Lan Chi đập dồn dập, sắc mặt tái nhợt, nàng thật sự không dám tưởng tượng rốt cuộc ai đã từng bị hành hạ thê thảm trong nơi tối tăm này.
“Trở về đi.” Chúc Bình An lần đầu tiên cất giọng nói với nàng. Thanh âm non nớt kia lại mang theo một nỗi sợ hãi cùng sự từng trải bất thường.
Hạ Lan Chi lắc đầu, cắn răng đáp: “Để ta xem cho rõ nơi này một chút.”
Nàng tiến lại gần, khẽ lật thử trên chiếc giá tra tấn kia. Đột nhiên, một mảnh vải thô to bằng bàn tay bất ngờ rơi xuống, đập thẳng vào mi mắt nàng…
Đó là… xiêm y của Hạ Lan Thần!
Đồng tử Hạ Lan Chi chấn động, bàn tay run rẩy nắm lấy mảnh vải kia.
Tấm áo này là hàng thêu Tô Châu ở Giang Nam, chính là xiêm y mà mẫu thân đã chuẩn bị cho đệ đệ từ khi mang thai. Mẫu thân biết bản thân khó giữ được lâu trên nhân thế nên đã sớm may cho nhi tử mình một bộ y phục để gửi gắm tình thương!
“Bà ta làm sao dám! Bà ta làm sao lại dám!”
Hạ Lan Chi quỵ xuống đất, ôm chặt mảnh vải trong tay, nước mắt lăn dài không ngớt.
Nàng vốn tưởng rằng, cho dù Chúc Lý thị có khắc nghiệt với Hạ Lan Thần thì nhiều lắm cũng chỉ là bắt Thần Nhi ăn cơm thừa canh cặn, không cho mời đại phu. Nhưng không ngờ… Thần Nhi lại phải chịu cảnh thống khổ cùng cực như thế trong nơi tối tăm này!
Chúc Bình An nhìn thấy nàng đau đớn đến tột cùng mà không biết phải an ủi ra sao. Cậu chỉ có thể lẳng lặng đưa tay vỗ nhẹ lên lưng nàng.
Đúng lúc ấy, một chiếc lá vàng khô theo gió rơi xuống, lọt vào tầm mắt Hạ Lan Chi.
Trong khoảnh khắc đó, nàng sực nhớ đến một đêm trước kia khi vô tình nghe thấy tiếng tiêu sáo ngân nga rất lâu, nàng đã lần theo âm điệu ấy đi đến hậu hoa viên…
Thì ra, Hạ Lan Thần vẫn luôn ở ngay dưới mí mắt nàng, chỉ là nàng chưa từng hay biết mà thôi!
Trong căn phòng tối chật hẹp, trống trải này, sau khi nỗi bi thương trào dâng, Hạ Lan Chi lau đi nước mắt.
“Lý Hương Lan… mối thù này nếu ta không trá thì Hạ Lan Chi ta còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa!”
Nàng nắm chặt tay Chúc Bình An, cùng cậu leo lên bậc đá men theo núi giả mà trở lại.
Hạ Lan Chi cúi xuống, khẽ ấn hai cái vào cơ quan. Cánh cửa đá nặng nề giam giữ bao tội ác và máu tanh, liền ầm ầm khép lại.
Như thể nơi đó chưa từng tồn tại trên thế gian này vậy.
“Sự việc hôm nay, ngươi tuyệt đối không thể nói cho bất cứ ai biết.” Giọng Hạ Lan Chi run run, nàng ngồi xổm xuống trước mặt Chúc Bình An, nhẹ giọng dỗ dành: “Tẩu tẩu cùng ngươi ngoéo tay, được không?”
Chúc Bình An thoáng ngẩng lên, trong lòng muốn nói cho dù cậu có mở miệng đi chăng nữa, trong phủ này cũng chẳng ai buồn lắng nghe lời cậu đâu.
“Đương nhiên rồi.” Hạ Lan Chi nhìn ra cậu đang căng thẳng, co quắp cả người, liền nói thêm: “Mấy tỷ tỷ ở Kinh Viên cũng có thể cùng ngươi chơi nha.”
Đối với Chúc Bình An, việc có bạn bè để chơi đùa vốn là một giấc mộng xa vời. Chỉ cần có một người nguyện bầu bạn, đối với cậu mà nói, đã là hạnh phúc lớn lao rồi.
“Vậy… đệ đã nói thì nhất định đệ sẽ giữ lời.” Giọng cậu bỗng nghiêm túc đến lạ thường.
Hạ Lan Chi gật đầu đáp ứng, nhưng lúc này tâm trí nàng vẫn còn ngập chìm trong phẫn hận và bi thương, sắc mặt vì thế mà vô cùng u ám.
Chúc Bình An ôm lấy con diều rách nát, lặng lẽ rời đi. Trong khu vườn rộng lớn chỉ còn lại một mình Hạ Lan Chi đứng đó, cô độc như thể bị cả thế gian bỏ lại.
Nàng càng nghĩ càng giận, liền sải bước thẳng hướng về tiểu viện, nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Tại sao Chúc Lý thị lại tàn nhẫn đến thế, tại sao lại dám đối xử với Hạ Lan Thần như vậy?!
“Thiếu phu nhân.”
Đến cửa tiểu viện, tiếng nha hoàn hành lễ cung kính vang lên, bất chợt kéo Hạ Lan Chi trở về với chút lý trí cuối cùng.
Phải rồi. Nếu nàng cứ xông thẳng vào, túm lấy cổ áo Chúc Lý thị mà gào khóc chất vấn thì có ích gì?
Rõ ràng từ đầu Chúc Lý thị đã muốn tra tấn tỷ đệ bọn họ đến cùng…
Một khi nàng xông thẳng vào chất vấn thì chẳng khác nào rút dây động rừng, điều này chỉ khiến Hạ Lan Thần rơi vào cảnh nguy hiểm hơn thôi!
“Thiếu phu nhân, ngài tới tìm phu nhân sao?” Nha hoàn nhỏ giọng hỏi.
Hạ Lan Chi khẽ cong khóe môi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Bà bà đã hồi phủ rồi ư?”
Nha hoàn lắc đầu: “Vẫn chưa ạ.”
“Thật đáng tiếc, ta vốn còn muốn thỉnh giáo vài việc với bà ấy.” Đáy mắt Hạ Lan Chi thoáng lóe hận ý, song gương mặt vẫn điềm nhiên như thường: “Vậy công công có ở thư phòng không?”
Nha hoàn lại lắc đầu: “Lão gia sáng nay vào triều, đến giờ vẫn chưa trở lại. Thiếu phu nhân nên để hôm khác rồi hẵng tới.”
Hạ Lan Chi tỏ vẻ thất vọng, xoay người rời đi. Trước khi bước ra ngoài, ánh mắt nàng dừng thật lâu trên tấm biển treo nơi tiểu viện…



Giờ Tý, canh ba.
Trăng treo lơ lửng giữa trời, sao thưa thớt. Một bóng người lén lút len lỏi vào trong tiểu viện.
Hạ Lan Chi đã thay một thân dạ phục đen tuyền, nhân lúc bọn gác cửa ngủ thiếp đi mà lặng lẽ thâm nhập vào trong.
Hạ Lan Thần là người sống sờ sờ, sao có thể phơi bày dưới ánh sáng trước mặt bao kẻ biết được? Cho nên, Chúc Lý thị nhất định chỉ để vài tâm phúc thân cận biết được tung tích của Thần Nhi.
Vậy thì, chỉ cần tra xét những sản nghiệp, nhà cửa, sơn trang đứng tên Chúc Lý thị, rồi lại nhờ Diệp Hằng lần lượt dò xét, ắt có thể tìm ra nơi Hạ Lan Thần bị giam giữ!
Nàng khẽ đẩy cửa phòng ngủ. Màn lụa trên giường rủ xuống, không thể nhìn rõ bên trong có người hay không.
Không kịp chần chừ, Hạ Lan Chi nhanh chóng kéo mở ngăn kéo bàn trang điểm, lục lọi khắp nơi tìm kiếm khế đất.
Đột nhiên, bóng dáng trên giường khẽ động. Một giọng nữ cảnh giác vang lên trong đêm yên tĩnh: “Là ai ở đó?!”
Trong lòng Hạ Lan Chi chấn động dữ dội. Nàng vốn cho rằng ít nhất trong khoảng thời gian ngắn Chúc Lý thị sẽ không trở về, nào ngờ đêm nay bà ta lại xuất hiện!
Chúc Lý thị vừa định cất tiếng kêu cứu, Hạ Lan Chi đã nhào tới, nhanh như chớp bịt chặt miệng bà ta: “Ngươi mà dám mở miệng, ta sẽ lập tức liều chết cùng ngươi!”
Ánh trăng mờ ảo rọi xuống, trong đáy mắt Hạ Lan Chi lóe lên sát ý lạnh lẽo khiến Chúc Lý thị thoáng rùng mình.
Không hiểu vì sao, trong thoáng chốc bà ta lại cảm thấy sợ hãi. Nếu như nữ nhân này thực sự phát điên thì sao?
Chúc Lý thị vội vàng gật đầu, nhưng ngay lập tức, Hạ Lan Chi đã rút cây trâm bén nhọn trên đầu, ấn mạnh vào cổ bà ta.
“Hạ Lan Chi! Ngươi dám vô lễ với ta như thế hả? Chẳng lẽ ngươi không sợ ta đem đệ đệ ngươi giày xéo hay sao?!” Chúc Lý thị nghiến răng quát.
“Ta từng nói rồi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời ở tướng phủ, đệ đệ ngươi dĩ nhiên sẽ được yên ổn.”
“Ta không tin!” Hạ Lan Chi gằn từng chữ, nghiến răng ken két.
Nếu không tận mắt nhìn thấy căn mật thất kia, có lẽ nàng vẫn còn tin được những lời dối trá của bà ta!
“Ngươi mau nói đi! Đệ đệ ta đang bị giam ở đâu?!” Gân xanh nổi hằn trên mu bàn tay nàng, cây trâm trong tay ấn mạnh, mũi nhọn cắm sâu vào da thịt Chúc Lý thị.
Nhưng Chúc Lý thị đã không còn hoảng loạn như ban đầu.
Bà ta chẳng hề sợ hãi trước sự uy h**p của nàng, ngược lại còn cong môi cười lạnh: “Có gan thì giết ta đi.”
“Bất quá, bổn phu nhân khuyên ngươi nên nghĩ kỹ. Một khi ta chết, ngươi sẽ vĩnh viễn không tìm được tung tích đệ đệ ngươi. Hơn nữa, đến lúc đó… ngay cả mạng của ngươi, e rằng cũng khó mà giữ nổi!”
Trong cơn xúc động, Hạ Lan Chi cảm thấy như thể vừa bị dội cả chậu nước lạnh giữa trời đông giá rét, từ đầu tới chân run rẩy, lạnh buốt tận tim gan.
Đúng vậy… Kinh thành rộng lớn thế này, nếu nàng chỉ vì một phút bốc đồng mà g**t ch*t Chúc Lý thị, vậy thì Thần Nhi thật sự sẽ tan biến vô tung vô ảnh.
Đến khi ấy, nàng chẳng khác nào tự hủy mạng mình, đem cả tính mạng chôn theo một lão yêu bà!
Chúc Lý thị vẫn bình thản như cũ, khóe môi nhếch lên vẻ đắc ý: “Ngươi có thể nghĩ cho rõ. Ta chết cũng chẳng sao, ta đã bốn mươi tuổi, đời này sớm đã sống đủ rồi.”
“Nhưng ngươi thì khác… ngươi mới chỉ nhị bát niên hoa*, thanh xuân còn dài. Nếu biết an phận, chẳng những có thể tìm được đệ đệ, mà còn có thể tiếp tục sống yên ổn ở tướng phủ.”
(*) Nhị bát niên hoa: ý nói về thiếu nữ mười sáu tuổi, đương độ xuân thì
Nghe lời bà ta, sức ép từ ngón tay Hạ Lan Chi trên cây trâm bất giác buông lơi đôi chút.
Giọng nàng khàn khàn, từng chữ cứng rắn như băng: “Ta không cần bất kỳ thứ gì ở nơi này. Ta chỉ muốn biết đệ đệ của ta ở đâu.”
Trong mắt Chúc Lý thị lại ánh lên tia châm biếm, xen lẫn chút khoái trá: “Ta nghĩ kỹ rồi. Nhi tử ta đã chết, dù có hành hạ tỷ đệ các ngươi thế nào, hắn cũng chẳng thể sống lại.”
“Cho nên… thế này đi. Nếu ngươi chịu quỳ xuống, dập đầu với ta ba cái thật kêu, rồi lại đến trước mộ Tuyền Nhi mà dập đầu tạ tội…”
Hạ Lan Chi hoàn toàn không phòng bị, từ trên bậc thang ngã mạnh xuống, đau đến mức gần như không thể bò dậy nổi.
Chúc Bình An vội vàng đỡ nàng dậy, sau đó chỉ tay về phía bóng tối, dường như muốn nói điều gì nhưng lại không thốt thành lời.
Thì ra, nơi này là một gian mật thất ẩn giấu dưới núi giả. Trên cao chỉ có ánh sáng hắt xuống từ bậc thang, rọi lờ mờ giữa nền đất, còn bốn bức tường thì chìm ngập trong bóng đêm dày đặc.
“Chúc gia… sao lại xây dựng một chỗ như thế này…” Hạ Lan Chi thì thào.
Vậy rốt cuộc đây là do chính Chúc Thành Hải xây nên, hay vốn là của Lý thị để lại?
Ánh mắt Chúc Bình An rất tinh tường, nhanh chóng mò được một giá cắm nến cùng một thanh gậy đánh lửa. Trên giá còn sót lại nửa cây nến tàn.
Lửa bén, ánh nến bập bùng chiếu sáng khắp gian mật thất. Khi nhìn rõ khung cảnh, Hạ Lan Chi không khỏi hít vào một hơi lạnh buốt!
Sát vách tường là một giá gỗ dùng để trói chặt phạm nhân. Dưới đất vứt vương vãi mấy sợi dây thừng còn dính máu.
Bên cạnh đó là chậu nước muối ngâm roi da, dù không thấy bàn ủi nung đỏ, nhưng thoạt nhìn đã biết đây chính là một gian hình phòng!
Chúc Bình An kinh hãi, vội vã níu lấy vạt áo nàng, ra hiệu muốn nàng mau rời đi.
“Từ từ đã…” Tim Hạ Lan Chi đập dồn dập, sắc mặt tái nhợt, nàng thật sự không dám tưởng tượng rốt cuộc ai đã từng bị hành hạ thê thảm trong nơi tối tăm này.
“Trở về đi.” Chúc Bình An lần đầu tiên cất giọng nói với nàng. Thanh âm non nớt kia lại mang theo một nỗi sợ hãi cùng sự từng trải bất thường.
Hạ Lan Chi lắc đầu, cắn răng đáp: “Để ta xem cho rõ nơi này một chút.”
Nàng tiến lại gần, khẽ lật thử trên chiếc giá tra tấn kia. Đột nhiên, một mảnh vải thô to bằng bàn tay bất ngờ rơi xuống, đập thẳng vào mi mắt nàng…
Đó là… xiêm y của Hạ Lan Thần!
Đồng tử Hạ Lan Chi chấn động, bàn tay run rẩy nắm lấy mảnh vải kia.
Tấm áo này là hàng thêu Tô Châu ở Giang Nam, chính là xiêm y mà mẫu thân đã chuẩn bị cho đệ đệ từ khi mang thai. Mẫu thân biết bản thân khó giữ được lâu trên nhân thế nên đã sớm may cho nhi tử mình một bộ y phục để gửi gắm tình thương!
“Bà ta làm sao dám! Bà ta làm sao lại dám!”
Hạ Lan Chi quỵ xuống đất, ôm chặt mảnh vải trong tay, nước mắt lăn dài không ngớt.
Nàng vốn tưởng rằng, cho dù Chúc Lý thị có khắc nghiệt với Hạ Lan Thần thì nhiều lắm cũng chỉ là bắt Thần Nhi ăn cơm thừa canh cặn, không cho mời đại phu. Nhưng không ngờ… Thần Nhi lại phải chịu cảnh thống khổ cùng cực như thế trong nơi tối tăm này!
Chúc Bình An nhìn thấy nàng đau đớn đến tột cùng mà không biết phải an ủi ra sao. Cậu chỉ có thể lẳng lặng đưa tay vỗ nhẹ lên lưng nàng.
Đúng lúc ấy, một chiếc lá vàng khô theo gió rơi xuống, lọt vào tầm mắt Hạ Lan Chi.
Trong khoảnh khắc đó, nàng sực nhớ đến một đêm trước kia khi vô tình nghe thấy tiếng tiêu sáo ngân nga rất lâu, nàng đã lần theo âm điệu ấy đi đến hậu hoa viên…
Thì ra, Hạ Lan Thần vẫn luôn ở ngay dưới mí mắt nàng, chỉ là nàng chưa từng hay biết mà thôi!
Trong căn phòng tối chật hẹp, trống trải này, sau khi nỗi bi thương trào dâng, Hạ Lan Chi lau đi nước mắt.
“Lý Hương Lan… mối thù này nếu ta không trá thì Hạ Lan Chi ta còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa!”
Nàng nắm chặt tay Chúc Bình An, cùng cậu leo lên bậc đá men theo núi giả mà trở lại.
Hạ Lan Chi cúi xuống, khẽ ấn hai cái vào cơ quan. Cánh cửa đá nặng nề giam giữ bao tội ác và máu tanh, liền ầm ầm khép lại.
Như thể nơi đó chưa từng tồn tại trên thế gian này vậy.
“Sự việc hôm nay, ngươi tuyệt đối không thể nói cho bất cứ ai biết.” Giọng Hạ Lan Chi run run, nàng ngồi xổm xuống trước mặt Chúc Bình An, nhẹ giọng dỗ dành: “Tẩu tẩu cùng ngươi ngoéo tay, được không?”
Chúc Bình An thoáng ngẩng lên, trong lòng muốn nói cho dù cậu có mở miệng đi chăng nữa, trong phủ này cũng chẳng ai buồn lắng nghe lời cậu đâu.
“Đương nhiên rồi.” Hạ Lan Chi nhìn ra cậu đang căng thẳng, co quắp cả người, liền nói thêm: “Mấy tỷ tỷ ở Kinh Viên cũng có thể cùng ngươi chơi nha.”
Đối với Chúc Bình An, việc có bạn bè để chơi đùa vốn là một giấc mộng xa vời. Chỉ cần có một người nguyện bầu bạn, đối với cậu mà nói, đã là hạnh phúc lớn lao rồi.
“Vậy… đệ đã nói thì nhất định đệ sẽ giữ lời.” Giọng cậu bỗng nghiêm túc đến lạ thường.
Hạ Lan Chi gật đầu đáp ứng, nhưng lúc này tâm trí nàng vẫn còn ngập chìm trong phẫn hận và bi thương, sắc mặt vì thế mà vô cùng u ám.
Chúc Bình An ôm lấy con diều rách nát, lặng lẽ rời đi. Trong khu vườn rộng lớn chỉ còn lại một mình Hạ Lan Chi đứng đó, cô độc như thể bị cả thế gian bỏ lại.
Nàng càng nghĩ càng giận, liền sải bước thẳng hướng về tiểu viện, nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Tại sao Chúc Lý thị lại tàn nhẫn đến thế, tại sao lại dám đối xử với Hạ Lan Thần như vậy?!
“Thiếu phu nhân.”
Đến cửa tiểu viện, tiếng nha hoàn hành lễ cung kính vang lên, bất chợt kéo Hạ Lan Chi trở về với chút lý trí cuối cùng.
Phải rồi. Nếu nàng cứ xông thẳng vào, túm lấy cổ áo Chúc Lý thị mà gào khóc chất vấn thì có ích gì?
Rõ ràng từ đầu Chúc Lý thị đã muốn tra tấn tỷ đệ bọn họ đến cùng…
Một khi nàng xông thẳng vào chất vấn thì chẳng khác nào rút dây động rừng, điều này chỉ khiến Hạ Lan Thần rơi vào cảnh nguy hiểm hơn thôi!
“Thiếu phu nhân, ngài tới tìm phu nhân sao?” Nha hoàn nhỏ giọng hỏi.
Hạ Lan Chi khẽ cong khóe môi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Bà bà đã hồi phủ rồi ư?”
Nha hoàn lắc đầu: “Vẫn chưa ạ.”
“Thật đáng tiếc, ta vốn còn muốn thỉnh giáo vài việc với bà ấy.” Đáy mắt Hạ Lan Chi thoáng lóe hận ý, song gương mặt vẫn điềm nhiên như thường: “Vậy công công có ở thư phòng không?”
Nha hoàn lại lắc đầu: “Lão gia sáng nay vào triều, đến giờ vẫn chưa trở lại. Thiếu phu nhân nên để hôm khác rồi hẵng tới.”
Hạ Lan Chi tỏ vẻ thất vọng, xoay người rời đi. Trước khi bước ra ngoài, ánh mắt nàng dừng thật lâu trên tấm biển treo nơi tiểu viện…
Giờ Tý, canh ba.
Trăng treo lơ lửng giữa trời, sao thưa thớt. Một bóng người lén lút len lỏi vào trong tiểu viện.
Hạ Lan Chi đã thay một thân dạ phục đen tuyền, nhân lúc bọn gác cửa ngủ thiếp đi mà lặng lẽ thâm nhập vào trong.
Hạ Lan Thần là người sống sờ sờ, sao có thể phơi bày dưới ánh sáng trước mặt bao kẻ biết được? Cho nên, Chúc Lý thị nhất định chỉ để vài tâm phúc thân cận biết được tung tích của Thần Nhi.
Vậy thì, chỉ cần tra xét những sản nghiệp, nhà cửa, sơn trang đứng tên Chúc Lý thị, rồi lại nhờ Diệp Hằng lần lượt dò xét, ắt có thể tìm ra nơi Hạ Lan Thần bị giam giữ!
Nàng khẽ đẩy cửa phòng ngủ. Màn lụa trên giường rủ xuống, không thể nhìn rõ bên trong có người hay không.
Không kịp chần chừ, Hạ Lan Chi nhanh chóng kéo mở ngăn kéo bàn trang điểm, lục lọi khắp nơi tìm kiếm khế đất.
Đột nhiên, bóng dáng trên giường khẽ động. Một giọng nữ cảnh giác vang lên trong đêm yên tĩnh: “Là ai ở đó?!”
Trong lòng Hạ Lan Chi chấn động dữ dội. Nàng vốn cho rằng ít nhất trong khoảng thời gian ngắn Chúc Lý thị sẽ không trở về, nào ngờ đêm nay bà ta lại xuất hiện!
Chúc Lý thị vừa định cất tiếng kêu cứu, Hạ Lan Chi đã nhào tới, nhanh như chớp bịt chặt miệng bà ta: “Ngươi mà dám mở miệng, ta sẽ lập tức liều chết cùng ngươi!”
Ánh trăng mờ ảo rọi xuống, trong đáy mắt Hạ Lan Chi lóe lên sát ý lạnh lẽo khiến Chúc Lý thị thoáng rùng mình.
Không hiểu vì sao, trong thoáng chốc bà ta lại cảm thấy sợ hãi. Nếu như nữ nhân này thực sự phát điên thì sao?
Chúc Lý thị vội vàng gật đầu, nhưng ngay lập tức, Hạ Lan Chi đã rút cây trâm bén nhọn trên đầu, ấn mạnh vào cổ bà ta.
“Hạ Lan Chi! Ngươi dám vô lễ với ta như thế hả? Chẳng lẽ ngươi không sợ ta đem đệ đệ ngươi giày xéo hay sao?!” Chúc Lý thị nghiến răng quát.
“Ta từng nói rồi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời ở tướng phủ, đệ đệ ngươi dĩ nhiên sẽ được yên ổn.”
“Ta không tin!” Hạ Lan Chi gằn từng chữ, nghiến răng ken két.
Nếu không tận mắt nhìn thấy căn mật thất kia, có lẽ nàng vẫn còn tin được những lời dối trá của bà ta!
“Ngươi mau nói đi! Đệ đệ ta đang bị giam ở đâu?!” Gân xanh nổi hằn trên mu bàn tay nàng, cây trâm trong tay ấn mạnh, mũi nhọn cắm sâu vào da thịt Chúc Lý thị.
Nhưng Chúc Lý thị đã không còn hoảng loạn như ban đầu.
Bà ta chẳng hề sợ hãi trước sự uy h**p của nàng, ngược lại còn cong môi cười lạnh: “Có gan thì giết ta đi.”
“Bất quá, bổn phu nhân khuyên ngươi nên nghĩ kỹ. Một khi ta chết, ngươi sẽ vĩnh viễn không tìm được tung tích đệ đệ ngươi. Hơn nữa, đến lúc đó… ngay cả mạng của ngươi, e rằng cũng khó mà giữ nổi!”
Trong cơn xúc động, Hạ Lan Chi cảm thấy như thể vừa bị dội cả chậu nước lạnh giữa trời đông giá rét, từ đầu tới chân run rẩy, lạnh buốt tận tim gan.
Đúng vậy… Kinh thành rộng lớn thế này, nếu nàng chỉ vì một phút bốc đồng mà g**t ch*t Chúc Lý thị, vậy thì Thần Nhi thật sự sẽ tan biến vô tung vô ảnh.
Đến khi ấy, nàng chẳng khác nào tự hủy mạng mình, đem cả tính mạng chôn theo một lão yêu bà!
Chúc Lý thị vẫn bình thản như cũ, khóe môi nhếch lên vẻ đắc ý: “Ngươi có thể nghĩ cho rõ. Ta chết cũng chẳng sao, ta đã bốn mươi tuổi, đời này sớm đã sống đủ rồi.”
“Nhưng ngươi thì khác… ngươi mới chỉ nhị bát niên hoa*, thanh xuân còn dài. Nếu biết an phận, chẳng những có thể tìm được đệ đệ, mà còn có thể tiếp tục sống yên ổn ở tướng phủ.”
(*) Nhị bát niên hoa: ý nói về thiếu nữ mười sáu tuổi, đương độ xuân thì
Nghe lời bà ta, sức ép từ ngón tay Hạ Lan Chi trên cây trâm bất giác buông lơi đôi chút.
Giọng nàng khàn khàn, từng chữ cứng rắn như băng: “Ta không cần bất kỳ thứ gì ở nơi này. Ta chỉ muốn biết đệ đệ của ta ở đâu.”
Trong mắt Chúc Lý thị lại ánh lên tia châm biếm, xen lẫn chút khoái trá: “Ta nghĩ kỹ rồi. Nhi tử ta đã chết, dù có hành hạ tỷ đệ các ngươi thế nào, hắn cũng chẳng thể sống lại.”
“Cho nên… thế này đi. Nếu ngươi chịu quỳ xuống, dập đầu với ta ba cái thật kêu, rồi lại đến trước mộ Tuyền Nhi mà dập đầu tạ tội…”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 67: Phòng Tối
10.0/10 từ 21 lượt.