Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 66: Đội Cho Chúc Võ Lâm Cái Nồi Lớn

56@-

“Cha? Uyển Nhi biểu muội? Sao hai người lại ở đây?” Chúc Võ Lâm tròn mắt kinh ngạc nhìn cảnh trước mặt.


Chúc Thành Hải liền nở nụ cười hòa ái: “Chỉ là trùng hợp gặp nhau thôi. Ta thấy hôm nay cảnh sắc không tệ nên ra ngoài dạo một vòng.”


Chúc Võ Lâm gật gù, vốn trong lòng chỉ mong mau chóng có thể chuồn đến rạp hát nhìn nàng hoa đán đầu bảng kia múa hát trên sân khấu mà thôi.


Hắn vừa định cáo lui, bỗng bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của Tống Uyển Nhi, bộ dáng rõ ràng là vừa mới khóc xong.


Hắn không nhịn được hỏi thêm: “Uyển Nhi biểu muội, ai chọc muội thương tâm vậy? Vì sao muội lại khóc?”


Tống Uyển Nhi khẽ hít mũi, giọng nghèn nghẹn, gượng cười đáp,: “Không có gì đâu, nhị biểu ca đừng lo cho muội.”


“Trông muội không giống như không có chuyện gì đâu.” Chúc Võ Lâm chau mày: “Chẳng lẽ có hạ nhân nào dám khi dễ muội? Muội cứ nói với ta, ta sẽ thay muội giáo huấn hắn một trận.”


Tống Uyển Nhi chỉ biết lắc đầu. Nàng nào dám hé răng? Trong bụng nàng là cốt nhục của phụ thân hắn đấy!


Ở sau núi giả, Hạ Lan Chi ép sát nửa người vào vách đá, tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Chúc Bình An, đến cả hơi thở cũng chẳng dám phát ra.


Ánh mắt Chúc Thành Hải thoáng hiện một tia sắc lạnh, nhưng nhanh chóng che giấu đi, chỉ chậm rãi nói: “Muội muội ngươi nay đã mười bảy mà vẫn chưa định thân, vì thế mới sầu muộn mà rơi lệ.”



“Chuyện đó thì có gì ghê gớm đâu.” Chúc Võ Lâm cười cợt: “Con nay đã mười chín, chẳng phải cũng chưa thành thân sao.”


Chúc Thành Hải lập tức trừng mắt liếc một cái: “Ngươi còn dám mạnh miệng? Ngươi cùng ca ca của ngươi cả ngày lêu lổng, lưu luyến chốn hoa tửu. Trong kinh thành thử hỏi còn có nhà nào chịu gả nữ nhi cho các ngươi không?”


Chúc Võ Lâm căn bản không để vào tai, trong lòng thầm nghĩ cùng lắm thì học theo ca ca, lấy một cô nương nhà quê là xong, có gì mà phải lo.


Chúc Thành Hải lại hừ lạnh: “Nam tử chí ở bốn phương, sao có thể đem so với nữ nhi gia? Nam nhân đến hai mươi tuổi đầu mới thành thân cũng chẳng hiếm lạ gì.”


Chúc Võ Lâm nhất thời bực bội. Hôm nay ra cửa rốt cuộc có phải không xem hoàng lịch hay không, sao lại liên tiếp bị hai người thay phiên răn dạy thế này, chẳng hiểu ra làm sao cả.


“Vâng… con biết rồi.” Hắn mất hứng đáp lấy lệ, tâm tình bỗng chốc nguội lạnh, ngay cả hứng thú đi xem tuồng cũng chẳng còn.


Chúc Thành Hải nhìn hắn, như thể thật lòng suy xét rồi lại âm thầm thở dài: “Có lẽ nên sớm ngày định thân cho ngươi, tìm một người có thể quản thúc được ngươi. Nếu không, chỉ sợ ngươi cũng giống ca ca ngươi, ngày ngày đắm chìm trong tửu sắc, không biết tiến thủ.”


“Cha, người lại nói quá rồi.” Chúc Võ Lâm bĩu môi cãi.


Đúng là hắn thích rượu, thích náo nhiệt, nhưng trong viện của hắn vốn sạch sẽ, ngay đến một nha hoàn thông phòng cũng không có. Thường tới quán rượu, rạp hát, chẳng qua để nâng chén tiêu sầu, nghe người ta ca hát. Ngoài cái lần say rượu lỡ chạm vào tẩu tẩu ra thì hắn tự nhủ mình chưa từng làm chuyện gì quá phận cả.


So với vị đại ca nạp tới mười tám phòng thê thiếp, ngày ngày chìm đắm tửu sắc, hắn cảm thấy bản thân quả thật là một thiếu niên “tốt đẹp, trong sạch”.


Chúc Thành Hải tức giận đến mức râu ria phập phồng, trừng mắt nhìn hắn, rồi theo bản năng quay đầu về phía Tống Uyển Nhi.



Ánh mắt hai người giao nhau. Trong mắt nàng ánh lên vẻ tuyệt vọng không hề dao động, như ngọn lửa lặng lẽ bừng cháy trong tro tàn, khiến lòng Chúc Thành Hải thoáng run lên.


“Như vậy đi.” Chúc Thành Hải hắng giọng, không dám nhìn sang Tống Uyển Nhi: “Các ngươi đều đã đến tuổi thành thân rồi… Vậy thì để vi phụ làm chủ định ước này. Hai đứa kết thành phu thê đi.”


Lời vừa dứt, cả viện lặng ngắt như tờ, từng ánh mắt đều kinh hãi.


Hạ Lan Chi suýt thì thất thanh kêu lên. Không phải chứ? Vị công công này vốn đã phong lưu trăng gió, khiến nữ nhân này mang cốt nhục của chính mình rồi nay lại đem nàng gả cho nhi tử của ông? Chuyện này chẳng phải rối loạn luân thường đạo lý đến cực điểm sao?!


Ngay cả Chúc Võ Lâm cũng sững sờ, khó tin hỏi: “Cha, quyết định này của người… có phải quá qua loa rồi không?”


Chúc Thành Hải nghiêm mặt, ngữ điệu khác hẳn thường ngày, nặng nề như không cho phép chối cãi: “Đây là vì tốt cho các ngươi. Nếu Uyển Nhi gả ra ngoài vạn nhất bị người khinh khi thì ai có thể chống lưng cho nó? Ngươi nhẫn tâm nhìn nó chịu uất ức ư?”


Lời này khiến Chúc Võ Lâm nghẹn họng. Hắn muốn nói hắn đương nhiên không nỡ. Nhưng nói cho cùng, Uyển Nhi vốn là tiểu thư tướng phủ, có ai dám khinh thường nàng? Kẻ nào to gan chán sống mới dám làm chuyện ấy đấy?


Chúc Thành Hải lại xoáy ánh mắt sâu thẳm nhìn sang Tống Uyển Nhi: “Uyển Nhi, con nghĩ sao?”


Nàng khẽ cúi gối, giọng run run mà vẫn lễ nghi chu toàn: “Uyển Nhi nguyện thuận theo an bài của dượng.”


Một lời đáp, giống như hòn đá rơi xuống nước, dậy lên trăm tầng sóng.


Nay cả hai đều đã gật đầu, Chúc Võ Lâm liền không còn cớ từ chối. Từ xưa hôn sự vốn là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, lại thêm tân nương là biểu muội hắn sớm quen thuộc… Nghĩ kỹ, chuyện này tựa hồ cũng không tệ. Trong lòng hắn thậm chí thấp thoáng một tia vui mừng sâu kín.



“Ừm. Mùng mười tháng sau là ngày lành. Thành toàn hôn sự của các ngươi không chỉ giúp ta gỡ bỏ một mối tâm sự, mà còn lấy chuyện hỷ sự này để xua đi những điều chẳng lành ở trong phủ.” Chúc Thành Hải lên tiếng.


Chuyện đã đến nước này, Chúc Võ Lâm còn có thể nói thêm gì nữa?


Hắn vốn chẳng còn hứng thú đi xem hát, liền cúi đầu xoay người rời đi.


Hạ Lan Chi trông theo bóng lưng Chúc Võ Lâm lảo đảo thất thần mà bước đi, trong lòng không khỏi dâng lên một tia thương hại. Ai, cái mũ xanh đội trên đầu hắn… quả thực quá chói mắt rồi! Một kẻ đáng thương bị đẩy vào cảnh oan uổng mà không thể phản kháng!


Đợi Chúc Võ Lâm rời khỏi, Chúc Thành Hải liền nắm lấy tay Tống Uyển Nhi, khẽ giọng an ủi: “Uyển Nhi, tất cả chỉ là kế sách tạm thời mà thôi.”


Sống mũi nàng đỏ lên, vội rút tay về: “Xin ngài sau này đừng như vậy nữa, để người ngoài thấy thì không hay.”


“Uyển Nhi, nếu đem nàng gả cho kẻ khác, vậy nhi tử của ta chẳng phải sẽ mang họ người ta sao?” Chúc Thành Hải siết lấy vai nàng, giọng dứt khoát: “Chờ nàng thành thân, dù mang danh nghĩa là thê tử của người khác, nhưng chỉ cần còn ở trong Chúc phủ thì chúng ta cũng sẽ chẳng bị chia cắt.”


Ánh mắt ông chan chứa thâm tình, khiến Tống Uyển Nhi nhất thời chẳng phân rõ lời ông là thật hay giả.


“Huống hồ, giờ Tuyên Nhi đã mất, dưới gối cô mẫu của nàng cũng không còn nhi tử nào khác. Tương lai, Lâm Nhi chính là người kế thừa toàn bộ cơ nghiệp của Chúc phủ!”


Đôi mắt vốn ảm đạm của Tống Uyển Nhi, rốt cuộc cũng loé lên một tia sáng.


Chúc Thành Hải liền bồi thêm: “Đợi đến trăm năm sau, hài tử trong bụng nàng đây chính là gia chủ đời kế tiếp của Chúc gia, nàng nghĩ có đúng không!”



Thần sắc Tống Uyển Nhi rốt cuộc cũng dần thả lỏng. Hai người vừa trò chuyện vừa rời khỏi, bóng dáng khuất dần ngoài cửa.


Ẩn mình sau núi giả cả một buổi, lúc này Hạ Lan Chi mới khẽ thở ra một hơi. Nàng chợt nhận ra bàn tay ngứa ngáy lạ thường, cúi đầu nhìn mới phát hiện bản thân từ bao giờ đã vô thức đưa tay bịt chặt miệng Chúc Bình An.


Nàng giật mình, vội vàng buông tay: “Xin lỗi… vừa rồi không phải ta cố ý.”


“……”


Chúc Bình An hờ hững nhìn nàng, vẫn chẳng thốt nên một lời.


Hạ Lan Chi khẽ thở dài trong lòng. Đứa nhỏ này sợ là thật sự bị câm rồi.


Bàn tay nàng vịn trên vách núi giả, đầu ngón tay bất giác khẽ run lên.


Bất chợt, mặt đất dưới chân bắt đầu rung chuyển dữ dội!


Ầm ầm ầm!


Hạ Lan Chi kinh hãi trừng mắt nhìn con đường vốn bình thường trước mắt, trong nháy mắt lại nứt toác thành một khe vực sâu hun hút!


“A!”


Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, căn bản chẳng kịp đề phòng. Thân thể hai người liền bị kéo tuột xuống, rơi thẳng vào miệng vực vừa nứt toang kia…


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 66: Đội Cho Chúc Võ Lâm Cái Nồi Lớn
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...